Chương 17: Yêu mị
Thiên Thu Nguyệt Lương
25/01/2023
Trong gió đêm rét lạnh, hắn cảm nhận được một nỗi sợ hãi không rõ đầu đuôi.
Tóc tai bị gió thổi bay tán loạn, trong mắt hắn như đẫm máu, những giọt máu còn sót lại trên tay hắn, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Tìm kiếm khắp phế tích, hắn không tìm được chút tung tích nào của Thiên Kỳ.
Hắn cảm thấy mình sắp điên rồi.
Ngàn vạn không cam lòng điên cuồng dâng lên, hắn chạy ra khỏi mảnh phế tích, gọi tên nàng hết lần này tới lần khác.
"Thiên Kỳ — Thiên Kỳ —"
Vừa hét, vừa tìm kiếm. Một cách tự nhiên, hắn đi đến bờ sông.
Giữa khổ hải yên tĩnh, gương mặt đơn thuần thánh khiết của nàng bỗng xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn không rõ tâm trạng của mình lúc này là như thế nào. Hắn chỉ cảm thấy trong một cái chớp nhoáng này, mọi chuyện của thế gian giống như đều rời xa hắn… những thứ như tranh giành, báo thù, ngươi lừa ta gạt, dường như tất cả đều là giả, toàn bộ đều không liên quan tới hắn nữa.
Duy chỉ có thiếu nữ trước mắt là thật.
Hắn lảo đảo tiến lên phía trước, cẩn thận gạt những bông hoa không biết tên kia xuống, nhưng vô tình lại để máu tươi nhỏ xuống gương mặt trắng trẻo ngây ngô của nàng.
Hắn dừng lại, bỗng cảm thấy bối rối.
Giống như cảm thấy mình đến gần sẽ vấy bẩn nàng, đó là tội lỗi.
Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra cảm giác giãy giụa khó diễn tả bằng lời. Hai bàn tay siết chặt, khiến mười ngón tay ghim vào vết thương vốn có trên tay, một dòng máu tươi chảy xuống, nhưng hắn không hề cảm thấy đau.
Hắn thở dài một cái, cúi xuống ôm nàng lên.
Trong đêm tối, không ai chú ý đến, tất cả hoa cỏ nơi máu tươi của hắn nhỏ xuống đều héo tàn, hóa thành bột phấn màu đen.
…
Vầng trăng trong trẻo lạnh lùng vẫn treo trên bầu trời cao, như thờ ơ với mọi chuyện của trần thế.
Gió đêm gào thét, mang theo cái lạnh thấu xương. Lục Thanh Nguyệt không chịu đựng được nữa, hai tay ôm lấy chính mình, thân thể hơi co lại. Nàng nhìn về nơi thấp thoáng ánh lửa, không khỏi lo lắng: "Lâu như vậy rồi, điện hạ không xảy ra chuyện gì chứ…"
Lục Cẩn Bạch cũng nhịn không được mà nói: "An toàn của điện hạ là quan trọng nhất, nếu không chúng ta đi xem thử đi."
Lục Thanh Nguyệt gật đầu, hai người đang định cất bước đi, thì bỗng nhìn thấy một bóng người mơ hồ đang đi đến hướng này.
"Điện hạ, là điện hạ đã trở về." Lục Thanh Nguyệt hơi kích động.
Thẩm Trường Dịch từng bước một đi về phía bọn họ.
Hắn giẫm lên ánh trăng thanh lãnh, vòng sáng màu bạc mơ hồ bao phủ lấy người hắn, phảng phất như kèm theo thanh huy rực rỡ, trông vô cùng thần thánh.
Thế nhưng, mái tóc dài đen như mực đang xõa ra của hắn bị gió thổi rối tung lên, khiến sắc mặt của hắn càng thêm tái nhợt, cằm cũng càng thon gầy, tăng thêm vẻ quỷ dị âm lãnh của hắn.
Trong lòng hắn đang ôm một nữ tử thật chặt. Xiêm y hơi rách nát, lại loang lổ vết máu, vô tình mang lại cho nàng cảm giác mỏng manh dễ vỡ.
Mỗi một bước đi của Thẩm Trường Dịch, đều có máu tươi nóng hổi nhỏ xuống. Hắn nhìn bọn họ, đôi mắt dài hẹp hơi nheo lại, phút chốc lóe lên một tia sáng đỏ yêu dã, hệt như quỷ dữ đẫm máu.
Lục Thanh Nguyệt dừng bước. Đây… đây là Thần Vương điện hạ sao?
Trên người Thẩm Trường Dịch như toát ra một cảm giác uy hiếp phô thiên cái địa, giống như hắn có thể dễ dàng giết hết những ai mà hắn muốn giết, ung dung thản nhiên dẫn ra nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng người.
Cho đến khi Thẩm Trường Dịch đi đến bên cạnh hai người, Lục Thanh Nguyệt cũng không dám nhúc nhích.
Dường như Thẩm Trường Dịch không có phản ứng gì quá lớn. Hắn nghiêng đầu, hé môi nói: "Sao lại sững sờ, không đi nữa sao?"
Sự mị hoặc mỏng manh như tơ nhện trong giọng điệu ung dung của hắn, mang theo một loại sức mạnh có thể mê hoặc lòng người.
Hắn đột nhiên cười một tiếng, nhưng nụ cười này không còn dịu dàng như lúc trước nữa.
…
Lúc Thiên Kỳ chậm rãi mở mắt ra, đã là sáng sớm hôm sau, bầu trời ngàn dặm trong vắt, chân trời nhuộm một màu xanh đậm, như muốn nuốt chửng ánh ban mai từ vầng thái dương đang mọc lên ở phía rạng đông.
"Tiểu chủ nhân, tiểu chủ nhân! Cuối cùng người cũng tỉnh rồi, dọa ta sợ chết khiếp…" Bên hông truyền đến thanh âm lo lắng của Sơ Huyền.
Thiên Kỳ ngồi dậy, đỡ trán, cảm thấy hơi đau đầu. Nàng mượn ánh sáng yếu ớt xuyên qua từ cửa sổ để quan sát bốn phía, lúc này mới phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, đồ đạc bày biện xung quanh dù đẹp đẽ sang trọng nhưng vẫn lịch sự tao nhã, chỉ là những thứ này nhìn hơi lạ lẫm.
Ý thức dần trở về, nàng bỗng nhớ đến trận hỏa hoạn vào ban đêm kia, tức giận đập tay xuống giường, tức tối nói: "Sơ Huyền, ngươi căn bản không quan tâm tới chủ nhân! Lửa lớn như thế, ngươi cũng không cứu ta!"
Giọng nói của Sơ Huyền cũng rất lo lắng: "Không phải… Tối hôm qua ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc ấy ta hình như bị người khác thao túng, không hề có ý thức!"
"A…?" Thiên Kỳ gãi đầu. "Sao có thể như vậy…"
Chẳng lẽ có người muốn hại nàng sao?
Nhưng khiến Sơ Huyền mất đi ý thức, người phàm có thể làm được sao…
Trong lòng còn có nghi hoặc, nhưng vẫn trăm mối không có cách giải.
Nàng hỏi tiếp: "Vậy khi nào ngươi khôi phục ý thức?"
Sơ Huyền trả lời: "Khi ta tỉnh lại, tiểu chủ nhân đã được cứu ra, nằm ở trên giường. Cuối cùng ta chỉ nhìn thấy một bóng dáng thanh y rời đi, có lẽ là Thẩm Trường Dịch."
"Thẩm Trường Dịch?" Thiên Kỳ có chút ngoài ý muốn: "Chẳng lẽ là hắn đã cứu ta sao? Cho nên hiện tại chúng ta đang ở Thần Vương Phủ?"
"Đúng vậy."
Ôi, chẳng lẽ đây là "Đại nạn bất tử, tất hữu hậu phúc" (*) như người phàm thường hay nói sao? Tuy rằng hỏa hoạn là đại nạn của nàng, nhưng may mắn nàng được cứu ra, trực tiếp tiến vào Thần Vương Phủ, như thế thì chuyện tìm kiếm Huyết Linh Thạch sẽ thuận lợi hơn nhiều, nàng cũng đỡ tốn nhiều công sức.
(*) Gặp tai nạn lớn nhưng không chết, thì sau đó sẽ gặp may mắn.
Ông trời đối với nàng thật sự rất tốt.
Bỗng, một tiếng "két" vang lên, cửa phòng dường như bị người nào đó mở ra. Sơ Huyền nhanh chóng an tĩnh lại, chỉ dùng thuật truyền âm để nói chuyện.
Tóc dài đội ngọc quan, thanh y lay động, đúng là Thẩm Trường Dịch. Hắn dường như đã xử lý cẩn thận sạch sẽ, vết máu trên người đã được lau sạch, tóc dài buộc lên, trong nháy mắt đã khôi phục lại bộ dạng khiêm tốn dịu dàng vốn có.
"Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi." Thẩm Trường Dịch nhẹ nói, giọng nói của hắn có chút mệt mỏi.
"Sao huynh biết ta vừa mới tỉnh?" Thiên Kỳ hỏi.
Thẩm Trường Dịch đi đến trước mặt nàng, chỉ vào giường, hơi nhướng mày: "Tiếng đập giường lớn như vậy, bổn vương còn tưởng rằng cô muốn tự sát."
Thiên Kỳ: "..."
Thôi vậy, dù sao cũng là hắn cứu mình, không cãi nhau với hắn vậy.
Đột nhiên nàng chú ý đến hai bàn tay quấn băng của hắn, nàng chỉ vào tay của hắn, hỏi: "Làm sao thế? Huynh đánh nhau với ai à?"
"Nói bậy bạ gì thế…" Thẩm Trường Dịch mím môi, hơi buồn bực nói: "Còn không phải bởi vì cô quá nặng, hại bổn vương bị ngã, cho nên mới gãy tay à."
Thiên Kỳ: "..."
Được rồi, nàng không nên quan tâm đến hắn nữa, cong cong lượn lượn, cũng không thoát được miệng lưỡi của hắn.
"Thôi, thôi, mặc kệ thế nào, bổn cô nương vẫn phải cảm ơn huynh vì đã cứu ta."
Khóe miệng của Thẩm Trường Dịch câu lên một vòng cung quen thuộc, trong mắt ngậm đầy vui vẻ.
Thiên Kỳ thở dài một cái, nhìn Thẩm Trường Dịch, lại nhìn giường, đột nhiên cảm thấy cảm tượng này hơi quen mắt…
Nàng bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, toàn thân rùng mình, nhìn xuống y phục của mình.
Đúng vậy, y phục mới tinh, biết rõ tầm quan trọng của đồ dùng cá nhân, nên còn tri kỷ cài phượng linh lên cho nàng.
Mặt của nàng hoàn toàn tối sầm lại.
"Huynh, huynh, huynh…" Mặt Thiên Kỳ đỏ lên. "Huynh không biết xấu hổ!"
"?" Thẩm Trường Dịch hơi nghi hoặc. "Cô nói bổn vương cái gì?"
Dường như cảm thấy khó có thể mở miệng, nàng dừng một chút, cuối cùng vẫn cắn răng nói ra: "Y phục của ta!"
Thẩm Trường Dịch nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của nàng, tựa hồ cũng nghĩ đến chuyện ngày ấy, rất nhanh phản ứng lại.
Khóe miệng hắn câu lên một nụ cười nghiền ngẫm, chậm rãi mở miệng nói: "Cô cảm thấy thế nào? Cảm thấy bổn vương sẽ tự tay thay cho cô sao?"
Người này thật là, thật là không biết xấu hổ!
Thiên Kỳ thiếu chút nữa từ trên giường nhảy lên, gắt gao nắm lấy cánh tay hắn, mạnh đến suýt chút nữa đẩy ngã Thẩm Trường Dịch: "Thẩm Trường Dịch! Ta liều mạng với huynh!"
Dường như Thẩm Trường Dịch không nghĩ tới Thiên Kỳ sẽ làm như vậy, hắn cứng đờ tại chỗ.
"Khụ khụ, hai người… đây là… "
Đột nhiên, giọng nói của người thứ ba phát ra từ trong phòng.
Thẩm Trường Dịch chưa kịp tránh đi, quay đầu lại liền nhìn thấy Lục Thanh Nguyệt đang đứng ở cửa ra vào, vẻ mặt nàng vô cùng kinh ngạc.
Lục Thanh Nguyệt nghĩ rằng Thiên Kỳ thật sự muốn đánh Thẩm Trường Dịch, ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào Thiên Kỳ, gom lấy dũng khí và nâng cao giọng nói: "Ngươi đang làm gì thế? Trong Thần Vương Phủ, không được làm càn!"
Thẩm Trường Dịch: "..."
Khóe miệng Thiên Kỳ giật giật, nàng vội vàng buông tay hắn ra, nghi ngờ hỏi: "Đây là?"
"Muội ấy là đại tiểu thư của nhà họ Lục, Lục Thanh Nguyệt, phụ hoàng hạ chỉ cho phép muội ấy ở đây một thời gian." Thẩm Trường Dịch giải thích.
Hắn xoa cánh tay bị kéo đau, bổ sung thêm: "Y phục của cô là muội ấy đổi."
"A… Vậy sao…" Sắc mặt Thiên Kỳ hơi ngượng ngùng. "Cảm ơn."
Thẩm Trường Dịch này, cố ý trêu chọc nàng sao?
Lục Thanh Nguyệt mỉm cười tự nhiên: "Đều là chuyện nhỏ. Chỉ là vừa rồi hai người…"
"Không sao." Thẩm Trường Dịch thuận miệng nói. Hắn nhìn Lục Thanh Nguyệt mang theo hộp thức ăn, hỏi: "Muội…"
"A, muội thấy cô nương này luôn hôn mê, khí sắc không tốt lắm, nghĩ đến khi cô ấy tỉnh lại có lẽ sẽ đói bụng, nên mang chút điểm tâm đến." Ngữ khí của Lục Thanh Nguyệt rất chân thành.
"Ừ." Thẩm Trường Dịch cười dịu dàng đáp lại. "Cứ để ở đây đi. Muội cũng không cần cố ý đến, ta và Thiên Kỳ xem như tương đối thân thiết, nơi này có ta là được rồi."
Lục Thanh Nguyệt không nói gì thêm nữa, nàng bước lên phía trước, nhẹ nhàng đặt hộp đựng thức ăn lên bàn, cung kính hành lễ rồi rời đi.
Lúc vừa bước ra khỏi cửa, nàng liền lặng lẽ ngoái đầu lại, nhìn vào đôi mắt trong veo và nốt chu sa nóng bỏng của thiếu nữ, hàng mi như cánh bướm thoáng run lên.
Trên đôi môi anh đào đầy đặn và mềm mại của nàng nở một nụ cười yếu ớt.
Đợi đến khi Lục Thanh Nguyệt đi xa, Thiên Kỳ đột nhiên nhích đến gần Thẩm Trường Dịch, đôi mắt lấp lánh như sao nhìn chằm chằm hắn: "Thần Vương ơi Thần Vương, huynh đúng là thâm tàng bất lộ đó."
?
Sống lưng Thẩm Trường Dịch bất giác cứng đờ.
Những chuyện hắn giấu giếm người đời, chẳng lẽ Thiên Kỳ biết gì đó rồi sao?
Hắn theo thói quen duy trì bình tĩnh, vẻ tươi cười bên môi không hề giảm, dịu dàng vô hại hỏi: "Có ý gì?"
"Vị Lục tiểu thư kia, nhất định là người trong lòng của huynh! Ha ha, ta nhìn một cái là đoán được ngay mà!"
Thẩm Trường Dịch: "..."
Tóc tai bị gió thổi bay tán loạn, trong mắt hắn như đẫm máu, những giọt máu còn sót lại trên tay hắn, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Tìm kiếm khắp phế tích, hắn không tìm được chút tung tích nào của Thiên Kỳ.
Hắn cảm thấy mình sắp điên rồi.
Ngàn vạn không cam lòng điên cuồng dâng lên, hắn chạy ra khỏi mảnh phế tích, gọi tên nàng hết lần này tới lần khác.
"Thiên Kỳ — Thiên Kỳ —"
Vừa hét, vừa tìm kiếm. Một cách tự nhiên, hắn đi đến bờ sông.
Giữa khổ hải yên tĩnh, gương mặt đơn thuần thánh khiết của nàng bỗng xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn không rõ tâm trạng của mình lúc này là như thế nào. Hắn chỉ cảm thấy trong một cái chớp nhoáng này, mọi chuyện của thế gian giống như đều rời xa hắn… những thứ như tranh giành, báo thù, ngươi lừa ta gạt, dường như tất cả đều là giả, toàn bộ đều không liên quan tới hắn nữa.
Duy chỉ có thiếu nữ trước mắt là thật.
Hắn lảo đảo tiến lên phía trước, cẩn thận gạt những bông hoa không biết tên kia xuống, nhưng vô tình lại để máu tươi nhỏ xuống gương mặt trắng trẻo ngây ngô của nàng.
Hắn dừng lại, bỗng cảm thấy bối rối.
Giống như cảm thấy mình đến gần sẽ vấy bẩn nàng, đó là tội lỗi.
Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra cảm giác giãy giụa khó diễn tả bằng lời. Hai bàn tay siết chặt, khiến mười ngón tay ghim vào vết thương vốn có trên tay, một dòng máu tươi chảy xuống, nhưng hắn không hề cảm thấy đau.
Hắn thở dài một cái, cúi xuống ôm nàng lên.
Trong đêm tối, không ai chú ý đến, tất cả hoa cỏ nơi máu tươi của hắn nhỏ xuống đều héo tàn, hóa thành bột phấn màu đen.
…
Vầng trăng trong trẻo lạnh lùng vẫn treo trên bầu trời cao, như thờ ơ với mọi chuyện của trần thế.
Gió đêm gào thét, mang theo cái lạnh thấu xương. Lục Thanh Nguyệt không chịu đựng được nữa, hai tay ôm lấy chính mình, thân thể hơi co lại. Nàng nhìn về nơi thấp thoáng ánh lửa, không khỏi lo lắng: "Lâu như vậy rồi, điện hạ không xảy ra chuyện gì chứ…"
Lục Cẩn Bạch cũng nhịn không được mà nói: "An toàn của điện hạ là quan trọng nhất, nếu không chúng ta đi xem thử đi."
Lục Thanh Nguyệt gật đầu, hai người đang định cất bước đi, thì bỗng nhìn thấy một bóng người mơ hồ đang đi đến hướng này.
"Điện hạ, là điện hạ đã trở về." Lục Thanh Nguyệt hơi kích động.
Thẩm Trường Dịch từng bước một đi về phía bọn họ.
Hắn giẫm lên ánh trăng thanh lãnh, vòng sáng màu bạc mơ hồ bao phủ lấy người hắn, phảng phất như kèm theo thanh huy rực rỡ, trông vô cùng thần thánh.
Thế nhưng, mái tóc dài đen như mực đang xõa ra của hắn bị gió thổi rối tung lên, khiến sắc mặt của hắn càng thêm tái nhợt, cằm cũng càng thon gầy, tăng thêm vẻ quỷ dị âm lãnh của hắn.
Trong lòng hắn đang ôm một nữ tử thật chặt. Xiêm y hơi rách nát, lại loang lổ vết máu, vô tình mang lại cho nàng cảm giác mỏng manh dễ vỡ.
Mỗi một bước đi của Thẩm Trường Dịch, đều có máu tươi nóng hổi nhỏ xuống. Hắn nhìn bọn họ, đôi mắt dài hẹp hơi nheo lại, phút chốc lóe lên một tia sáng đỏ yêu dã, hệt như quỷ dữ đẫm máu.
Lục Thanh Nguyệt dừng bước. Đây… đây là Thần Vương điện hạ sao?
Trên người Thẩm Trường Dịch như toát ra một cảm giác uy hiếp phô thiên cái địa, giống như hắn có thể dễ dàng giết hết những ai mà hắn muốn giết, ung dung thản nhiên dẫn ra nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng người.
Cho đến khi Thẩm Trường Dịch đi đến bên cạnh hai người, Lục Thanh Nguyệt cũng không dám nhúc nhích.
Dường như Thẩm Trường Dịch không có phản ứng gì quá lớn. Hắn nghiêng đầu, hé môi nói: "Sao lại sững sờ, không đi nữa sao?"
Sự mị hoặc mỏng manh như tơ nhện trong giọng điệu ung dung của hắn, mang theo một loại sức mạnh có thể mê hoặc lòng người.
Hắn đột nhiên cười một tiếng, nhưng nụ cười này không còn dịu dàng như lúc trước nữa.
…
Lúc Thiên Kỳ chậm rãi mở mắt ra, đã là sáng sớm hôm sau, bầu trời ngàn dặm trong vắt, chân trời nhuộm một màu xanh đậm, như muốn nuốt chửng ánh ban mai từ vầng thái dương đang mọc lên ở phía rạng đông.
"Tiểu chủ nhân, tiểu chủ nhân! Cuối cùng người cũng tỉnh rồi, dọa ta sợ chết khiếp…" Bên hông truyền đến thanh âm lo lắng của Sơ Huyền.
Thiên Kỳ ngồi dậy, đỡ trán, cảm thấy hơi đau đầu. Nàng mượn ánh sáng yếu ớt xuyên qua từ cửa sổ để quan sát bốn phía, lúc này mới phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, đồ đạc bày biện xung quanh dù đẹp đẽ sang trọng nhưng vẫn lịch sự tao nhã, chỉ là những thứ này nhìn hơi lạ lẫm.
Ý thức dần trở về, nàng bỗng nhớ đến trận hỏa hoạn vào ban đêm kia, tức giận đập tay xuống giường, tức tối nói: "Sơ Huyền, ngươi căn bản không quan tâm tới chủ nhân! Lửa lớn như thế, ngươi cũng không cứu ta!"
Giọng nói của Sơ Huyền cũng rất lo lắng: "Không phải… Tối hôm qua ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc ấy ta hình như bị người khác thao túng, không hề có ý thức!"
"A…?" Thiên Kỳ gãi đầu. "Sao có thể như vậy…"
Chẳng lẽ có người muốn hại nàng sao?
Nhưng khiến Sơ Huyền mất đi ý thức, người phàm có thể làm được sao…
Trong lòng còn có nghi hoặc, nhưng vẫn trăm mối không có cách giải.
Nàng hỏi tiếp: "Vậy khi nào ngươi khôi phục ý thức?"
Sơ Huyền trả lời: "Khi ta tỉnh lại, tiểu chủ nhân đã được cứu ra, nằm ở trên giường. Cuối cùng ta chỉ nhìn thấy một bóng dáng thanh y rời đi, có lẽ là Thẩm Trường Dịch."
"Thẩm Trường Dịch?" Thiên Kỳ có chút ngoài ý muốn: "Chẳng lẽ là hắn đã cứu ta sao? Cho nên hiện tại chúng ta đang ở Thần Vương Phủ?"
"Đúng vậy."
Ôi, chẳng lẽ đây là "Đại nạn bất tử, tất hữu hậu phúc" (*) như người phàm thường hay nói sao? Tuy rằng hỏa hoạn là đại nạn của nàng, nhưng may mắn nàng được cứu ra, trực tiếp tiến vào Thần Vương Phủ, như thế thì chuyện tìm kiếm Huyết Linh Thạch sẽ thuận lợi hơn nhiều, nàng cũng đỡ tốn nhiều công sức.
(*) Gặp tai nạn lớn nhưng không chết, thì sau đó sẽ gặp may mắn.
Ông trời đối với nàng thật sự rất tốt.
Bỗng, một tiếng "két" vang lên, cửa phòng dường như bị người nào đó mở ra. Sơ Huyền nhanh chóng an tĩnh lại, chỉ dùng thuật truyền âm để nói chuyện.
Tóc dài đội ngọc quan, thanh y lay động, đúng là Thẩm Trường Dịch. Hắn dường như đã xử lý cẩn thận sạch sẽ, vết máu trên người đã được lau sạch, tóc dài buộc lên, trong nháy mắt đã khôi phục lại bộ dạng khiêm tốn dịu dàng vốn có.
"Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi." Thẩm Trường Dịch nhẹ nói, giọng nói của hắn có chút mệt mỏi.
"Sao huynh biết ta vừa mới tỉnh?" Thiên Kỳ hỏi.
Thẩm Trường Dịch đi đến trước mặt nàng, chỉ vào giường, hơi nhướng mày: "Tiếng đập giường lớn như vậy, bổn vương còn tưởng rằng cô muốn tự sát."
Thiên Kỳ: "..."
Thôi vậy, dù sao cũng là hắn cứu mình, không cãi nhau với hắn vậy.
Đột nhiên nàng chú ý đến hai bàn tay quấn băng của hắn, nàng chỉ vào tay của hắn, hỏi: "Làm sao thế? Huynh đánh nhau với ai à?"
"Nói bậy bạ gì thế…" Thẩm Trường Dịch mím môi, hơi buồn bực nói: "Còn không phải bởi vì cô quá nặng, hại bổn vương bị ngã, cho nên mới gãy tay à."
Thiên Kỳ: "..."
Được rồi, nàng không nên quan tâm đến hắn nữa, cong cong lượn lượn, cũng không thoát được miệng lưỡi của hắn.
"Thôi, thôi, mặc kệ thế nào, bổn cô nương vẫn phải cảm ơn huynh vì đã cứu ta."
Khóe miệng của Thẩm Trường Dịch câu lên một vòng cung quen thuộc, trong mắt ngậm đầy vui vẻ.
Thiên Kỳ thở dài một cái, nhìn Thẩm Trường Dịch, lại nhìn giường, đột nhiên cảm thấy cảm tượng này hơi quen mắt…
Nàng bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, toàn thân rùng mình, nhìn xuống y phục của mình.
Đúng vậy, y phục mới tinh, biết rõ tầm quan trọng của đồ dùng cá nhân, nên còn tri kỷ cài phượng linh lên cho nàng.
Mặt của nàng hoàn toàn tối sầm lại.
"Huynh, huynh, huynh…" Mặt Thiên Kỳ đỏ lên. "Huynh không biết xấu hổ!"
"?" Thẩm Trường Dịch hơi nghi hoặc. "Cô nói bổn vương cái gì?"
Dường như cảm thấy khó có thể mở miệng, nàng dừng một chút, cuối cùng vẫn cắn răng nói ra: "Y phục của ta!"
Thẩm Trường Dịch nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của nàng, tựa hồ cũng nghĩ đến chuyện ngày ấy, rất nhanh phản ứng lại.
Khóe miệng hắn câu lên một nụ cười nghiền ngẫm, chậm rãi mở miệng nói: "Cô cảm thấy thế nào? Cảm thấy bổn vương sẽ tự tay thay cho cô sao?"
Người này thật là, thật là không biết xấu hổ!
Thiên Kỳ thiếu chút nữa từ trên giường nhảy lên, gắt gao nắm lấy cánh tay hắn, mạnh đến suýt chút nữa đẩy ngã Thẩm Trường Dịch: "Thẩm Trường Dịch! Ta liều mạng với huynh!"
Dường như Thẩm Trường Dịch không nghĩ tới Thiên Kỳ sẽ làm như vậy, hắn cứng đờ tại chỗ.
"Khụ khụ, hai người… đây là… "
Đột nhiên, giọng nói của người thứ ba phát ra từ trong phòng.
Thẩm Trường Dịch chưa kịp tránh đi, quay đầu lại liền nhìn thấy Lục Thanh Nguyệt đang đứng ở cửa ra vào, vẻ mặt nàng vô cùng kinh ngạc.
Lục Thanh Nguyệt nghĩ rằng Thiên Kỳ thật sự muốn đánh Thẩm Trường Dịch, ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào Thiên Kỳ, gom lấy dũng khí và nâng cao giọng nói: "Ngươi đang làm gì thế? Trong Thần Vương Phủ, không được làm càn!"
Thẩm Trường Dịch: "..."
Khóe miệng Thiên Kỳ giật giật, nàng vội vàng buông tay hắn ra, nghi ngờ hỏi: "Đây là?"
"Muội ấy là đại tiểu thư của nhà họ Lục, Lục Thanh Nguyệt, phụ hoàng hạ chỉ cho phép muội ấy ở đây một thời gian." Thẩm Trường Dịch giải thích.
Hắn xoa cánh tay bị kéo đau, bổ sung thêm: "Y phục của cô là muội ấy đổi."
"A… Vậy sao…" Sắc mặt Thiên Kỳ hơi ngượng ngùng. "Cảm ơn."
Thẩm Trường Dịch này, cố ý trêu chọc nàng sao?
Lục Thanh Nguyệt mỉm cười tự nhiên: "Đều là chuyện nhỏ. Chỉ là vừa rồi hai người…"
"Không sao." Thẩm Trường Dịch thuận miệng nói. Hắn nhìn Lục Thanh Nguyệt mang theo hộp thức ăn, hỏi: "Muội…"
"A, muội thấy cô nương này luôn hôn mê, khí sắc không tốt lắm, nghĩ đến khi cô ấy tỉnh lại có lẽ sẽ đói bụng, nên mang chút điểm tâm đến." Ngữ khí của Lục Thanh Nguyệt rất chân thành.
"Ừ." Thẩm Trường Dịch cười dịu dàng đáp lại. "Cứ để ở đây đi. Muội cũng không cần cố ý đến, ta và Thiên Kỳ xem như tương đối thân thiết, nơi này có ta là được rồi."
Lục Thanh Nguyệt không nói gì thêm nữa, nàng bước lên phía trước, nhẹ nhàng đặt hộp đựng thức ăn lên bàn, cung kính hành lễ rồi rời đi.
Lúc vừa bước ra khỏi cửa, nàng liền lặng lẽ ngoái đầu lại, nhìn vào đôi mắt trong veo và nốt chu sa nóng bỏng của thiếu nữ, hàng mi như cánh bướm thoáng run lên.
Trên đôi môi anh đào đầy đặn và mềm mại của nàng nở một nụ cười yếu ớt.
Đợi đến khi Lục Thanh Nguyệt đi xa, Thiên Kỳ đột nhiên nhích đến gần Thẩm Trường Dịch, đôi mắt lấp lánh như sao nhìn chằm chằm hắn: "Thần Vương ơi Thần Vương, huynh đúng là thâm tàng bất lộ đó."
?
Sống lưng Thẩm Trường Dịch bất giác cứng đờ.
Những chuyện hắn giấu giếm người đời, chẳng lẽ Thiên Kỳ biết gì đó rồi sao?
Hắn theo thói quen duy trì bình tĩnh, vẻ tươi cười bên môi không hề giảm, dịu dàng vô hại hỏi: "Có ý gì?"
"Vị Lục tiểu thư kia, nhất định là người trong lòng của huynh! Ha ha, ta nhìn một cái là đoán được ngay mà!"
Thẩm Trường Dịch: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.