Chương 4
Nhị Thập Nhị Hoạch Cốt
03/12/2024
Ta biết nàng ta ủy khuất, trong lòng khổ sở, cũng biết nàng ta khóc vì điều gì.
Câu nói "Đeo lên cũng chỉ là trò cười" của Lý Dực, quả thực giống như dùng d.a.o đ.â.m thẳng vào tim nàng ta.
Nàng ta mười sáu tuổi đã vào phủ, dùng những năm tháng đẹp nhất để bầu bạn với Lý Dực. Dung mạo nàng ta không quá nổi bật, tài năng cũng không xuất chúng, tính tình càng không hề nhu mì, chỉ có gia thế còn coi là xứng đáng. Nhưng phụ huynh nàng ta đã c.h.ế.t nhiều năm rồi, những hư danh đó đến nay cũng chẳng còn tác dụng gì.
Nàng ta không được sủng ái, không có con cái, gia tộc đã liều mình vì Lý Dực thuận lợi đăng cơ, nhưng giờ đây, Lý Dực lại vì một Trân tần nhỏ bé mới vào cung mà trước mặt bao nhiêu người làm nàng ta mất mặt. Dù không được sủng ái, nhưng những năm qua, nhà nàng ta vừa có công lao vừa có khổ lao, Lý Dực vậy mà không cho nàng ta chút thể diện nào.
Nàng ta ở nhà vì là con gái duy nhất nên được cưng chiều như châu như ngọc, nếu phụ huynh nàng ta còn sống, nàng ta tuyệt đối sẽ không chịu ủy khuất lớn như vậy.
Nàng ta là nhớ đến người nhà, đau lòng vì điều này.
Nàng ta ôm bát thuốc khóc như một đứa trẻ, ta ôm nàng ta, vỗ về lưng nàng ta, an ủi: "Không sao rồi, còn có ta ở đây."
Nàng ta khóc thoải mái một hồi lâu.
Ta lặng lẽ ở bên nàng ta, cho đến khi nàng ta trút hết nỗi lòng, nhìn có vẻ khá hơn rồi, ta mới yên tâm.
Sau đó, ta nhìn nàng ta uống hết bát thuốc, mới để Đỗ Quyên dìu chủ tử của mình về nghỉ ngơi. Không cần quỳ nữa, bảo thái y kê thêm hai thang thuốc an thần, mấy ngày nay cứ nghỉ ngơi cho khỏe.
Rồi ta dặn dò Xuân Lam, đại cung nữ bên cạnh ta: "Bảo Nội vụ phủ thông báo xuống, bệnh của bổn cung đã khỏi, bắt đầu từ ngày mai, các cung khôi phục việc thỉnh an."
Ta thản nhiên nói thêm: "Bổn cung chỉ nghỉ ngơi một tháng, lục cung này, thật sự là càng ngày càng không ra thể thống gì."
Ngày hôm sau, vào giờ Mão, các phi tần cơ bản đều đã tề tựu đầy đủ.
Ta đợi đến cuối giờ Mão mới chậm rãi tiến vào điện, nhìn qua một lượt đám phi tần đang quỳ trước mặt thành từng hàng mà cúi đầu chào hỏi. Ta lặng lẽ liếc qua, không bảo các nàng đứng lên, chỉ nhận lấy chén trà Xuân Lan dâng, từ tốn dùng nắp chén gạt nhẹ lớp lá trà nổi trên mặt.
Bấy lâu nay, ta luôn đối đãi với hậu cung bằng lòng khoan dung và ôn hòa, chưa từng gây khó dễ cho bất kỳ phi tần nào. Đôi khi các nàng phạm chút sai lầm nhỏ, ta cũng chẳng để bụng.
Lần này, thấy các nàng quỳ dưới đất, ta không vội bảo đứng lên, mà các nàng cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ yên lặng mà quỳ ở đó. Có lẽ trong lòng đều đã biết ta đang giận, nên ai nấy đều giữ im lặng, không dám làm phiền, để mặc ta nhìn ngắm.
Anan
Hậu cung của Lý Dực thật ra chẳng phải đông đúc gì. Từ khi ngài đăng cơ đến nay, chỉ mở một lần tuyển tú, và lần đó chỉ có mười hai vị được đưa vào cung. Những tiểu thư này phần lớn đều có liên hệ chặt chẽ với triều đình tiền triều.
Trong số đó, người được sủng ái nhất chính là Trân tần. Gia thế của nàng không phải nổi bật nhất trong lứa tuyển tú lần này, nhưng đôi mắt nàng – nhất là khi ánh mắt khẽ rủ xuống – lại có nét thần tình giống bảy tám phần với một cố nhân trong trí nhớ của ta.
Ta nhìn về phía Trân tần, thấy nàng ngoan ngoãn quỳ phía sau, đầu cúi thấp, không để lộ biểu cảm. Nhưng đôi vai nàng khẽ run, rõ ràng biết chuyện xảy ra giữa nàng và Thục phi mấy ngày trước, ta không dễ gì bỏ qua.
Thực ra, từ lần đầu tiên nàng tiến cung trong đợt tuyển tú, chỉ cần liếc mắt, ta đã biết nàng ắt sẽ được sủng ái.
Quả nhiên, ngày đó Lý Dực đã ngẩn người nhìn nàng, đêm thứ hai liền lật thẻ bài của nàng.
Ta dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua những phi tần cùng đợt với nàng.
Những người còn lại không có ai quá nổi bật. Vài vị thậm chí đến nay vẫn chưa từng được Lý Dực triệu hạnh. Người có vị phân cao nhất trong đợt này là Huệ tần, cháu gái của Thượng thư Bộ Công. Ngay đêm đầu tiên, nàng đã được Lý Dực sủng hạnh.
Còn lại là các phi tần theo hầu Lý Dực từ khi còn là Đông cung. Tới ngày hôm nay, chỉ còn sót lại một vài vị.
Thục phi Tống Tịnh Anh, vốn là Lương đệ khi ở Đông cung, hôm nay vì bệnh nên ta không gọi đến. Còn những người từng là Lương đệ Đông cung, một người vì sinh được hoàng tử nên được phong Nguyên phi, một người vì gia tộc lập công cho Lý Dực đăng cơ nên được phong Tề tần. Những vị không mấy nổi bật khác đều được phong Quý nhân, ngày ngày sống một cuộc sống bình lặng trong hậu cung, tương lai đã có thể nhìn thấy rõ ràng.
Câu nói "Đeo lên cũng chỉ là trò cười" của Lý Dực, quả thực giống như dùng d.a.o đ.â.m thẳng vào tim nàng ta.
Nàng ta mười sáu tuổi đã vào phủ, dùng những năm tháng đẹp nhất để bầu bạn với Lý Dực. Dung mạo nàng ta không quá nổi bật, tài năng cũng không xuất chúng, tính tình càng không hề nhu mì, chỉ có gia thế còn coi là xứng đáng. Nhưng phụ huynh nàng ta đã c.h.ế.t nhiều năm rồi, những hư danh đó đến nay cũng chẳng còn tác dụng gì.
Nàng ta không được sủng ái, không có con cái, gia tộc đã liều mình vì Lý Dực thuận lợi đăng cơ, nhưng giờ đây, Lý Dực lại vì một Trân tần nhỏ bé mới vào cung mà trước mặt bao nhiêu người làm nàng ta mất mặt. Dù không được sủng ái, nhưng những năm qua, nhà nàng ta vừa có công lao vừa có khổ lao, Lý Dực vậy mà không cho nàng ta chút thể diện nào.
Nàng ta ở nhà vì là con gái duy nhất nên được cưng chiều như châu như ngọc, nếu phụ huynh nàng ta còn sống, nàng ta tuyệt đối sẽ không chịu ủy khuất lớn như vậy.
Nàng ta là nhớ đến người nhà, đau lòng vì điều này.
Nàng ta ôm bát thuốc khóc như một đứa trẻ, ta ôm nàng ta, vỗ về lưng nàng ta, an ủi: "Không sao rồi, còn có ta ở đây."
Nàng ta khóc thoải mái một hồi lâu.
Ta lặng lẽ ở bên nàng ta, cho đến khi nàng ta trút hết nỗi lòng, nhìn có vẻ khá hơn rồi, ta mới yên tâm.
Sau đó, ta nhìn nàng ta uống hết bát thuốc, mới để Đỗ Quyên dìu chủ tử của mình về nghỉ ngơi. Không cần quỳ nữa, bảo thái y kê thêm hai thang thuốc an thần, mấy ngày nay cứ nghỉ ngơi cho khỏe.
Rồi ta dặn dò Xuân Lam, đại cung nữ bên cạnh ta: "Bảo Nội vụ phủ thông báo xuống, bệnh của bổn cung đã khỏi, bắt đầu từ ngày mai, các cung khôi phục việc thỉnh an."
Ta thản nhiên nói thêm: "Bổn cung chỉ nghỉ ngơi một tháng, lục cung này, thật sự là càng ngày càng không ra thể thống gì."
Ngày hôm sau, vào giờ Mão, các phi tần cơ bản đều đã tề tựu đầy đủ.
Ta đợi đến cuối giờ Mão mới chậm rãi tiến vào điện, nhìn qua một lượt đám phi tần đang quỳ trước mặt thành từng hàng mà cúi đầu chào hỏi. Ta lặng lẽ liếc qua, không bảo các nàng đứng lên, chỉ nhận lấy chén trà Xuân Lan dâng, từ tốn dùng nắp chén gạt nhẹ lớp lá trà nổi trên mặt.
Bấy lâu nay, ta luôn đối đãi với hậu cung bằng lòng khoan dung và ôn hòa, chưa từng gây khó dễ cho bất kỳ phi tần nào. Đôi khi các nàng phạm chút sai lầm nhỏ, ta cũng chẳng để bụng.
Lần này, thấy các nàng quỳ dưới đất, ta không vội bảo đứng lên, mà các nàng cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ yên lặng mà quỳ ở đó. Có lẽ trong lòng đều đã biết ta đang giận, nên ai nấy đều giữ im lặng, không dám làm phiền, để mặc ta nhìn ngắm.
Anan
Hậu cung của Lý Dực thật ra chẳng phải đông đúc gì. Từ khi ngài đăng cơ đến nay, chỉ mở một lần tuyển tú, và lần đó chỉ có mười hai vị được đưa vào cung. Những tiểu thư này phần lớn đều có liên hệ chặt chẽ với triều đình tiền triều.
Trong số đó, người được sủng ái nhất chính là Trân tần. Gia thế của nàng không phải nổi bật nhất trong lứa tuyển tú lần này, nhưng đôi mắt nàng – nhất là khi ánh mắt khẽ rủ xuống – lại có nét thần tình giống bảy tám phần với một cố nhân trong trí nhớ của ta.
Ta nhìn về phía Trân tần, thấy nàng ngoan ngoãn quỳ phía sau, đầu cúi thấp, không để lộ biểu cảm. Nhưng đôi vai nàng khẽ run, rõ ràng biết chuyện xảy ra giữa nàng và Thục phi mấy ngày trước, ta không dễ gì bỏ qua.
Thực ra, từ lần đầu tiên nàng tiến cung trong đợt tuyển tú, chỉ cần liếc mắt, ta đã biết nàng ắt sẽ được sủng ái.
Quả nhiên, ngày đó Lý Dực đã ngẩn người nhìn nàng, đêm thứ hai liền lật thẻ bài của nàng.
Ta dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua những phi tần cùng đợt với nàng.
Những người còn lại không có ai quá nổi bật. Vài vị thậm chí đến nay vẫn chưa từng được Lý Dực triệu hạnh. Người có vị phân cao nhất trong đợt này là Huệ tần, cháu gái của Thượng thư Bộ Công. Ngay đêm đầu tiên, nàng đã được Lý Dực sủng hạnh.
Còn lại là các phi tần theo hầu Lý Dực từ khi còn là Đông cung. Tới ngày hôm nay, chỉ còn sót lại một vài vị.
Thục phi Tống Tịnh Anh, vốn là Lương đệ khi ở Đông cung, hôm nay vì bệnh nên ta không gọi đến. Còn những người từng là Lương đệ Đông cung, một người vì sinh được hoàng tử nên được phong Nguyên phi, một người vì gia tộc lập công cho Lý Dực đăng cơ nên được phong Tề tần. Những vị không mấy nổi bật khác đều được phong Quý nhân, ngày ngày sống một cuộc sống bình lặng trong hậu cung, tương lai đã có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.