Chương 18: Nụ Hôn Bên Hồ Thiên Trì.
Nhật Dạ An Nhiên
27/11/2016
Ngày hôm sau, Thiên Miêu dẫn đám người Thiên Lang, còn có hai cha con Trác
Vân đi vào rừng, đến giữa khoảng trống, có một cái lồng to, bên trong
lồng là một cái tủ màu đen có thể chứa khoảng sáu hoặc bảy người, mọi
người nhìn nhau, ai cũng tò mò không biết Thiên Miêu có ý gì. Rốt cuộc
có người nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Này mèo thối, ngươi lại muốn chơi trò gì đây hả?”
Lão quái vật là người đầu tiên lên tiếng, trong mắt không giấu nổi vẻ tò mò khi thấy cái lồng lớn cùng cái tủ đen, e là Thiên Miêu muốn dùng thứ này để trừng phạt Trác Thuỷ Ngọc, có điều, không biết hai thứ kia có tác dụng gì.
Thiên Miêu nhếch môi, không trả lời lão quái vật, nàng nhìn Trác Vân nói. –“Trác đường chủ, ta từng nói ta là nhị đương gia, bị người ám toán lại dễ dàng cho qua là điều không thể, bất quá vì nể tình Trác đường chủ nhiều năm ra sức vì Huyết Thiên bảo, cũng nể tình nữ nhi Trác đường chủ nhỏ tuổi không hiểu chuyện, ta sẽ giơ cao đánh khẽ.”
Nhìn Trác Thuỷ Ngọc bên cạnh Trác Vân, gương mặt tái nhợt nhưng trong mắt vẫn chứa thù hận đối với nàng, Thiên Miêu hừ lạnh, nhìn Trác Vân nói tiếp.
“Cách trừng phạt rất đơn giản, Trác Thuỷ Ngọc sẽ bị nhốt trong cái tủ kia ba ngày, trong ba ngày không được ăn không được uống, cũng không cho bất cứ ai gặp nàng ta, Trác đường chủ yên tâm, ta sẽ cho người canh chừng xung quanh, hơn nữa có lồng sắt bảo vệ, không sợ sẽ bị mãnh thú tấn công.”
Từng câu Thiên Miêu nói ra rất đơn giản, ngay cả đường lui cũng chừa cho Trác Thuỷ Ngọc nhưng sau khi hai cha con nghe xong liền lạnh cả người. Tuy núi Trường Bạch không có mãnh thú nhưng dã thú có không ít, chưa kể đến có một số rắn độc hay xuất hiện trong khu rừng này, vừa bị nhốt trong tủ kính, vừa không ăn không uống ba ngày, còn không cho gặp bất cứ ai, nói là trừng phạt đơn giản, không bằng nói đây là hành hạ tinh thần lẫn thể xác của Trác Thuỷ Ngọc.
“Nhị đương gia, Ngọc nhi vẫn còn suy yếu, nếu ba ngày không ăn không uống, lão phu e rằng Ngọc nhi sẽ không sống quá ba ngày, mong nhị đương gia hạ thủ lưu tình.” – Trác Vân ôm quyền nói.
Ông chỉ có một nữ nhi duy nhất, tuy biết nàng làm sai nhưng là phụ thân sẽ không thể đứng yên nhìn nữ nhi bị hành hạ như thế.
Thiên Miêu nhếch môi cười, nàng phất tay lên, lặp tức có một thủ hạ đi đến, trên tay cầm theo một cái khay, mọi người nhìn qua, thì thấy trên khay là một bầu nước cùng ba cái bánh bao. Thiên Miêu nhìn Trác Vân sảng khoái nói.
“Ta từng nói sẽ giơ cao đánh khẽ, một lời đã định làm sao có thể lật lọng? Ở đây có ba cái bánh bao cùng một bầu nước, đủ cho Trác Thuỷ Ngọc dùng trong ba ngày.” – Thấy Trác Vân nhăn mày, Thiên Miêu lên tiếng đánh đòn phủ đầu.
“Trác đường chủ, đây là lần nhân nhượng cuối cùng của ta, nếu Trác đường chủ còn ý kiến, thì ta sẽ không ngại dùng chút sức lực kém cõi của mình, cùng Trác đường chủ giải quyết vấn đề, ý của Trác đường chủ thế nào?”
Trác Vân thấy mình không nên quá mức, đành ôm quyền buồn bực nói. –“Hết thảy xin nghe theo nhị đương gia.”
“Phụ thân.” – Trác Thuỷ Ngọc yếu ớt nói, khi nhìn Thiên Miêu, trong mắt mang theo ngoan độc, trong lòng âm thầm thề độc, sau này nàng sẽ trả lại tất cả khổ nhục mình phải gánh chịu cho Thiên Miêu gấp trăm ngàn lần.
Thiên Miêu không cần nhìn cũng biết Trác Thuỷ Ngọc đang nhìn nàng đầy oán hận, nàng lười quản nàng ta, sau khi phân phó thủ hạ đưa Trác Thuỷ Ngọc vào tủ kính, nàng nhìn Trác Vân mỉm cười nói.
“Trác đường chủ, trong bang còn rất nhiều công vụ đợi ngươi xử lý, ngươi không nên chậm trễ a.”
Trác Vân tức đến run người nhưng không thể phản bác, lão cắn răng ôm quyền với Thiên Miêu. –“Lão phu cáo lui.”
Lại quay sang ôm quyền với Thiên Lang cùng lão quái vật, sau đó lưu luyến nhìn chiếc tủ đen kia, mới không cam tâm tình nguyện rời đi. Thiên Miêu bĩu môi nhìn chiếc tử đen, bổng trong mắt loé tia sáng, nàng đi tới chỗ tiểu Quan đang gặm bánh bao, nói nhỏ vào tai hắn vài câu, sau khi nói xong, nàng cười khẽ.
“Làm tốt, mỗi ngày cho ngươi gấp ba lần bánh bao.”
Tiểu Quan nghe sẽ có bánh bảo gấp ba lần, vẻ mặt cười ngốc nghếch sau đó chạy đi mất. Thấy mọi chuyện đã giải quyết xong, Thiên Miêu nhìn sang Thiên Lang, hai mắt trong veo lấp lánh, ngọt ngào nói.
“Thiên Lang, ta mới tới Trường Bạch lần đầu, đường đi còn chưa nắm rõ, chàng thân là bang chủ, có phải nên dẫn ta đi quan xác tình hình chung quanh hay không?”
Thiên Lang nhìn nàng giây lát, bổng xoay người rời đi, không quay đầu bỏ lại một câu. –“Theo sau.”
Thiên Miêu vui vẻ chạy tới đi song song với Thiên Lang, còn không quên liếc mắt cảnh cáo lão quái vật cùng mấy người khác, không được làm kì đà cản mũi nàng cùng Thiên Lang vun đắp tình cảm. Chỉ là Thiên Miêu không ngờ mình đã vui mừng quá sớm, chờ đợi nàng ở phía trước là địa ngục trần gian.
... ...... ...... ...... ...... ......
Trong thư phòng.
Thiên Lang ngồi trước thư án, trên bàn có không ít sổ sách, hiển nhiên là công vụ cần hắn xử lý hàng ngày. Thiên Miêu đi loanh quanh quan sát, thư phòng khá to nhưng bày trí đơn giản, bên trái là giá sách, xung quanh bày trí vài bồn cây cảnh, chắc là do Trác Vân sai người đặc nó nơi đây, tuy mới tiếp xúc với Thiên Lang không lâu nhưng Thiên Miêu cũng hiểu đôi chút, cái người luôn mang vẻ mặt băng sơn này làm sao có nhã hứng thanh nhã như vậy.
“Két~” – Cửa mở, Trác Vân đi vào cùng với hai thủ hạ, trên tay mỗi người cầm theo không ít sổ sách. Thiên Miêu trong lòng cảm khái, làm bang chủ quả thật không dễ a.
“Bẩm bang chủ, sổ sách đã được đưa đến.” – Trác Vân cung kính nói.
Thiên Miêu âm thầm tán thưởng, không hổ là đường chủ một bang, sẽ không vì chuyện của nữ nhi mà ảnh hưởng đến chức trách của mình.
Thiên Lang không ngẩng đầu, nói. –“Để cho nhị đương gia xem, còn có, sau này những chuyện liên quan đến sổ sách chi tiêu trong và ngoài bang sẽ do nàng ta xử lý, hàng tháng Trác đường chủ cứ bẩm báo một lần là được.”
Trác Vân có chút do dự nhưng không nói, chỉ gật đầu đáp ứng. Còn Thiên Miêu, nàng hiện tại đã kinh ngạc đến há hốc mồm, quản lý sổ sách của một bang lớn như vậy, hơn nữa không chỉ có Đại Tần, còn trải dài ở các nước khác, cái này không phải đang làm khó nàng sao?
Nhìn từng chồng sổ sách trên chiếc bàn dài đặc kế bên Thiên Lang, biểu tình trên mặt Thiên Miêu như nuốt phải ruồi nhặng, nàng là muốn cùng Thiên Miêu ngắm cảnh núi Trường Bạch để vun đắp tình cảm, chứ không phải ngồi nơi đây khổ sở xử lý sổ sách nha.
Thiên Miêu nhìn Thiên Lang, xem ba cái người kia như không khí, nàng đi tới bên cạnh hắn, mang theo vẻ mặt đáng thương, làm nũng nói.
“Thiên Lang, người ta mới tới nơi này, chưa quen thuộc đường đi nơi đây, lỡ sau này ta lạc đường thì sao? Còn nữa nha, chàng đã không dẫn ta đi thì thôi, còn bắt ta xử lý sổ sách, nhiều như vậy biết bao giờ mới xem xong ... hay là chàng dẫn ta đi tham quan xung quanh trước, vài ngày sau hãy xem sổ sách, có được không?”
Thiên Lang bất động thanh sắc, lạnh lùng nói. – “Ngày mai ta sẽ dẫn người đi quan sát địa hình nơi này.”
Thiên Miêu nghe xong phất cờ trong bụng, chưa hết vui sướng đã bị Thiên Lang dội một chậu nước lạnh. –“Trong ngày hôm nay phải xem hết toàn bộ sổ sách.”
Nụ cười trên miệng của Thiên Miêu lặp tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt khóc không ra nước mắt, làm sao cuộc nói chuyện lại quay về vị trí cũ? Nàng không muốn chôn thay trong đống sổ sách này đâu.
Bổng trong đầu của nàng loé lên một ý hay, đôi mắt trong veo loé tia giảo hoạt, Thiên Miêu tránh xa Thiên Lang năm bước, âm thầm vận nội lực, trong chốc lát, khuôn mặt đã tái nhợt, nàng ôm chầm lấy ngực, thở hổn hển nói.
“Á ... ta đau quá ... Thiên Lang ...”
Chưa kịp nhìn về phía hắn, cả người đã rơi vào lòng ngực ấm áp, kèm theo mùi trầm hương dễ chịu, Thiên Miêu nhắm mắt hít sâu một hơi.
Thiên Lang nhíu mày nhìn Thiên Miêu, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, mạch đập không ổn định, hắn chợt nhớ tới lời lão quái vật có nói, khi Thiên Miêu phát bệnh thì đem nàng đến hồ Thiên Trì, vừa để nàng ngâm nước ngặn chặn độc bộc phát, vừa truyền nội công Huyền Long Cốt Thủ cho nàng.
“Trác đường chủ trở về xử lý công việc của mình đi.” – Bỏ lại một câu, Thiên Lang vận khinh công ôm Thiên Miêu hướng hồ Thiên Trì bay đi.
Với khinh công của Thiên Lang chỉ mất một khắc đã đến hồ Thiên Trì. Mặt trời đã lên cao, những tia nắng lung linh chiếu xuống mặt hồ tạo nên một bức tranh xinh đẹp huyền ảo, dù trời nắng gắt nhưng nước trong hồ vẫn lạnh, Thiên Lang không quản nhiều, hắn ôm Thiên Miêu nhảy vào trong hồ, sau đó truyền nội lực cho Thiên Miêu.
Dù nước rất lạnh nhưng được nằm trong lòng ngực ấm ấp, Thiên Miêu rất hưởng thụ, chợt có một luồn nội lực thâm hậu chạy khắp người, nàng mới sực tỉnh, trong mắt mang theo áy náy không dám nhìn Thiên Lang, bất quá, trong lòng có chút vui sướng, đây là Thiên Lang quan tâm mình nha.
Có điều, suy đi nghĩ lại, hưởng thụ cũng phải biết điểm dừng, làm quá sẽ bị người ta ghét, nhất là chưa lừa gạt được tướng công mang về, người chịu thiệt vẫn là nàng. Thiên Miêu nghĩ như vậy, nàng giả bộ ho khan hai tiếng lên, khẽ nói.
“Ta hết đau rồi, chàng đừng truyền nội lực nữa.”
Thiên Lang nghe vậy dừng truyền nội lực, hắn ôm Thiên Miêu bơi vào bờ nhưng không lên bờ mà dựa người vào cạnh hồ, lạnh nhạt nói.
“Phải ngâm một canh giờ.”
Thiên Miêu muốn nói không cần nhưng đã làm thì phải làm tới cùng, ngước nhìn Thiên Lang, thấy hắn cả người ướt sủng, nàng đau lòng đưa tay lau đi vết nước trên mặt hắn, ôn nhu nói.
“Chàng lên bờ đi, một mình ta ở đây được rồi.”
“Cách một khắc truyền nội lực một lần.”
Vẫn là giọng nói lạnh nhạt nhưng lại mang đến cho Thiên Miêu một dòng nước ấm, mũi ê ẩm, khoé mắt cay cay, nàng tựa đầu vào vai Thiên Lang, hai tay ôm lấy thắt lưng rắn chắc của hắn, dù biết đáp án là gì nhưng vẫn nhịn không được hỏi.
“Chàng có yêu ta không?”
Không biết từ khi nào đồng tử của Thiên Lang đã chuyển màu đỏ sậm, gương mặt lạnh băng vẫn không tỏ ra chút lay động, thản nhiên trả lời. – “Không yêu.”
Thiên Miêu rầu rỉ mang theo chút tức giận chỉ tay vào ngực Thiên Lang, lặp lại lời nói của hắn. – “Không yêu ... không yêu ... không yêu ... không ...”
Đang chỉ rất vui vẻ, bổng tay bị năm chặt, Thiên Miêu giật mình phát hiện có gì đó không đúng, khi ngước nhìn thì đối diện đôi mắt đỏ sậm, bất chợt, trong lòng bùng lên lửa giận, nàng tỏ tình bị từ chối thì thôi đi, hắn còn nổi sát tâm với nàng là sao?
Việc đồng tử Thiên Lang đổi màu, nàng biết được từ lão với vật, nội lực Huyền Long Cốt Thủ mang tính hoả, dòng hoả khí sẽ không ngừng duy chuyển trong từng mạch máu của người luyện công, đặc biệt ở chỗ là người luyện công nếu có đủ khả năng khống chế bản thân, đồng tử sẽ không đổi màu, còn không thì sẽ mang đôi mắt màu đỏ suốt đời.
Trường hợp của Thiên Lang, theo như Thiên Miêu suy đoán, có lẽ là do sự ham muốn chết chốc mới có thể khiến đồng tử của hắn đổi màu, bởi mỗi lần nàng thấy hắn nhìn lão quái vật thì đồng tử liền chuyển đỏ, còn đều mang theo sát khí cùng sự khát máu.
Thiên Lang thấy Thiên Miêu ngây người, hắn khó hiểu hỏi. –“Làm sao?”
Thiên Miêu hồi phục tinh thần cũng hồi phục cơn tức giận, nàng giãy giụa nói. –“Ta tỏ tình với chàng, chàng không cảm động thì thôi, còn nổi sát tâm với ta, ta không cần chàng giúp nữa, buông ta ra.”
“Không được lộn xộn.” – Thiên Lang trầm giọng quát.
Nghe hắn quát, Thiên Miêu không ngừng động tác, còn giãy giụa mạnh hơn, nàng tiếp tục lãi nhãi.
“Chàng nói thì ta phải nghe sao? Chàng là gì của ta? Ta không cần chàng thương hại, ta phát độc kệ ta, ta chết cũng mặc ta, sau này ta không cần chàng nữa, ta sẽ thành toàn cho chàng với Trác tiểu thư yêu kiều của chàng, ta sẽ chúc hai người ...”
Thiên Lang cảm thấy nhức đầu, hắn nhìn Thiên Miêu giãy giụa liên tục liền khống chế hai tay của nàng, mà nàng lại mở miệng lãi nhãi liên tục, không còn cách nào khác hắn cúi đầu chặn miệng nàng lại.
Cảm xúc khi hai cánh môi chạm vào nhau, Thiên Miêu quả thật im lặng hay nói đúng hơn là nàng đã hoá đá, còn Thiên Lang thì kinh ngạc, không nghĩ môi của Thiên Miêu vừa mềm mại vừa có vị ngọt dịu nhẹ, trong lòng bổng xuất hiện cảm giác quái lạ.
Phải nói rằng, từ trước đến nay Thiên Lang chưa từng chạm qua nữ nhân, nói đến việc hôn một người càng không có khả năng, nay vừa nếm được hương vị lạ lẫm từ môi Thiên Miêu, đồng tử màu đỏ sậm tối lại, một tay ôm chặt Thiên Miêu, tay còn lại giữ chặt gáy nàng, đầu lưỡi mạnh mẽ xâm chiếm bên trong miệng nàng.
Khi Thiên Miêu định thần lại, cảm nhận môi lưỡi tê dại, cùng với đôi mắt đỏ sậm nhìn nàng, trong chốc lát nàng thấy trái tim đập rất nhanh, lại một trận tê dại từ môi truyền đến, Thiên Miêu không nghĩ nhiều tiếp nhận nụ hôn cuồng dã ấy.
Vì Thiên Lang không có kinh nghiệm, nên hắn tàn sát bừa bãi đôi môi cùng chiếc lưỡi thơm tho của Thiên Miêu một cách đáng thương, Thiên Miêu thì xem không ít chuyện cẩu nam nữ nơi thâm sơn cùng cốc, đương nhiên muốn thử, chẳng qua tên trước mặt như dã thú, muốn nàng làm theo bài bản là điều không thể.
Nụ hôn kết thúc, Thiên Miêu thở hổn hển, cả người mềm nhũn tựa vào người Thiên Lang, hắn đưa tay vuốt lưng cho nàng thuận khí, tuy cái vuốt của hắn không dịu dàng nhưng Thiên Miêu cảm thấy hạnh phúc.
Hai người im lặng trong chốc lát, Thiên Miêu vẫn nhịn không được lên tiếng hỏi. –“Chàng có yêu ta không?”
Thiên Lang không hề do dự trả lời, chỉ khác câu trả lời lần trước một chút. –“Không biết.”
Mẫu thân mất sớm, chỉ dạy hắn cách chọn nương tử, không chỉ hắn cách yêu một người sẽ có cảm giác ra sao, sau đó hắn đi theo lão quái vật học võ luyện công, trưởng thành thì hành tẩu giang hồ, những nữ nhân nói thích hắn, yêu hắn cũng chỉ vì địa vị của hắn nên hắn rất chán ghét mấy kẻ vừa gặp đã yêu.
Chỉ khi gặp Thiên Miêu, từ đầu hắn đã không thấy bài xích, còn có cảm giác khác lạ không lý giải được, nay trải qua nụ hôn này, tâm hắn có chút rối loạn, bất quá hắn không muốn nói ra, thời gian còn dài, hắn sẽ tự tìm hiểu.
Tìm kiếm với từ khoá: Rất Cần Giúp BETA!!! Cần Giúp BETA!!! 08.08.2016, 23:01 zizisisi Lớp phó học tập Ngày tham gia: 03.09.2013, 18:13
Tuổi: 27 Re: [Cổ đại] Thiên tình chi sủng - Nhật Dạ An Nhiên - Điểm: 11 Chương 19 : Thương Lục Sơn Trang.
Thiên Lang cùng Thiên Miêu ngâm mình trong hồ đúng một canh giờ mới lên bờ, sau đó Thiên Lang nắm tay Thiên Miêu truyền nội lực cho nàng, nhầm hông khô y phục. Xong, hai người hướng tiểu trúc viện mà đi.
Tiểu trúc viện xây riêng cho Thiên Miêu, bởi mỗi lần ngâm mình xong, sẽ khiến tinh thần của nàng sảng khoái nhưng thân thể vừa tiết chất độc có chút hư nhược, vì thế xây tiểu trúc viện cho nàng nghỉ ngơi.
Hai bóng dáng song song đi cùng nhau, tư thế hiên ngang cao ngạo như muốn hoà làm một thể. Bất chợt, Thiên Lang lên tiếng phá vỡ bầu không khí hài hoà này.
“Hai ngày sau, chúng ta sẽ khởi hành đến Thương Lục sơn trang?”
Mới đầu, Thiên Miêu không hiểu Thiên Lang nhắc đến Thương Lục Sơn trang là có ý gì, có điều cái tên này hình như đã nghe ở đâu thì phải? Suy đi nghĩ lại, chợt nàng mới nhớ đến một chuyện, hai mắt sáng bừng nhìn Thiên Lang.
“Chàng muốn giúp ta lấy hộ thủ của trang chủ Thương Hùng?”
Thiên Lang liếc nàng, lạnh nhạt nói. –“Năm nay đại hội võ lâm sẽ cử hành tại Thương Lục sơn trang, hôm qua ta đã nhận bái thiếp, ngươi mới nhậm chức nhị đương gia, nên ra sức vì Huyết Thiên bảo một chút, mặc khác, cần cho bọn họ biết sự có mặt của ngươi.”
Thiên Miêu bĩu môi, tự tin nói. –“Ta mới không cần cái chức võ lâm minh chủ, hàng ngày phải xử lý sổ sách trong bang đã cảm thấy đau đầu, nếu sau này phải quản lý cả một đám tạp nham, ta thà bị độc phát còn hơn.”
“Câm miệng.” – Thiên Lang quát lớn, mắt lạnh lẽo nhìn Thiên Miêu.
Bị ánh mắt đầy sát khí ấy nhìn, dù Thiên Miêu không sợ Thiên Lang, cũng bị cái nhìn ấy làm run người, nàng nhanh chống thay đổi sắc mặt lấy lòng, nịnh nọt nói.
“Ta làm còn không được sao? Tất cả đều nghe theo bang chủ nha ... hì hì ...”
Thiên Lang tiếp tục đi về phía trước, bước chân chậm lại để Thiên Miêu đi song song với hắn, sau đó hắn nói tiếp.
“Người được chọn làm võ lâm bang chủ, còn được nhận vật phẩm Hoả Ma Châu.”
Thiên Miêu giật mình, Thương Hùng lấy được Hoả Ma Châu rồi sao? Nhưng vì sao hắn lại đem thứ quý giá như vậy làm vật phẩm? Mấy lần trước, khi tranh đấu chức võ lâm minh chủ, vật phẩm chỉ có mấy cuốn bí, lần này lại dùng Hoả Ma Châu, không lẽ trong này có quỷ.
Phải nói rằng, Hoa Ma Châu là thứ có thể trợ giúp người luyện nội công đi đến tầng cao nhất, không một người luyện công nào không muốn có nó, nay trang chủ Thương Hùng không giữ làm của riêng, lại đưa ra vật phẩm, món đồ cực kỳ hấp dẫn như vậy, cuộc tranh đấu lần này có trò hay để xem rồi.
“Sợ.” – Như nhìn thấu suy nghĩ của Thiên Miêu, Thiên Lang lạnh nhạt nói.
Thiên Miêu nhếch môi. – “Có chàng ở đây, ta không sợ.”
Bị câu nói của Thiên Miêu làm hắn sửng sốt, lát sau hắn nhếch môi, không nói lời nào, thong dong đi về phía trước. Thiên Miêu cũng phát hiện cái nhếch môi ấy, tuy rất nhạt nhưng chứng tỏ tâm tình của hắn đang tốt, nàng cười khẽ, cùng hắn chậm rãi đi về phía trước.
Thiên Miêu nhìn chiếc cằm giương cao của nam nhân lạnh lùng đi cùng mình, lòng thầm nghĩ, dù đại hội võ lâm lần này có là nơi đầm rồng hang hổ, nàng chỉ cần có Thiên Lang bên cạnh là đủ rồi.
... ...... ...... ...... ...... ......
Hai ngày sau.
Trong lúc Trác Thuỷ Ngọc còn chịu khổ hình trong lồng giam, Thiên Miêu đã theo Thiên Lang đi Thương Lục sơn trang.
Đến lúc khởi hành, dưới cái nhìn ấm ức của lão quái vật, Thiên Miêu hào hứng chui vào xe ngựa cùng Thiên Lang, mọi chuyện trong bang sẽ do lão quái vật cùng Trác Vân xử lý, Vô Thần luôn xử lý chuyện ngoài bang nên việc đánh xe ngựa do hắn phụ trách, tiểu Quan bị sự hấp dẫn của bánh bao nên rất vui vẻ ngồi ngoài xe cùng Vô Thần.
Khi thấy ai cũng được đi xem náo nhiệt, chỉ riêng lão quái vật phải ở lại vùi đầu vào công vụ, lão quái vật đã lên tiếng kháng nghị nhưng chẳng ai thèm nghe, còn bị Thiên Lang không khách khí quăng lại một câu.
“Ngươi không phải bang chủ, không phải nhị đương gia, không phải đường chủ, càng không có cống hiến cho Huyết Thiên bảo, ngươi lấy tư cách gì mà đi.”
Lão quái vật trừng mắt nói. –“Ta là lão bang chủ, là người sáng lập ra Huyết Thiên bảo, trên tất cả, ta là sư phụ của ngươi.”
Thiên Lang mặt lạnh nói. –“Trong bái thiếp không có tên của ngươi.”
Lão quái vật tức run ngươi, không chịu thua thiệt chỉ ngón tay về phía ba người đang đứng xem kịch vui, nghiến răng nói.
“Trong bái thiếp cũng không có tên Thiên Miêu, Vô Thần, còn có cả ngốc tử này nữa.” – Ý nói, bọn họ đi được, sao ta không đi được.
Thiên Miêu trêu tức nói. –“Ta mới nhậm chức, phải ra ngoài hành tẩu giang hồ lấy chút danh tiếng nha.” – Ý nói, ta vì Huyết Thiên bảo làm việc.
Vô Thần thi lễ nói. –“Thuộc hạ đảm nhận việc đánh xe.” – Ý nói, ta vì bang chủ làm việc.
Tiểu Quan nhìn lão quái vật khó hiểu nói.–“Ta không phải ngốc tử, ta tên tiểu Quan.” – Ý nói, ngươi mới là ngốc tử, tên của ta mà cũng không nhớ.
Cuối cùng, lão quái vật đành nước mắt lưng tròng nhìn chiếc xe ngựa rời khỏi Huyết Thiên bảo.
... ...... ...... ...... ...... ......
Chiếc xe ngựa nhanh chống rời khỏi Huyết Thiên bảo, đi hết hai ngày đường cũng đến được Thương Lục sơn trang.
Thương Lục sơn trang được xây trong rừng đào lớn, có thể nói là nơi trồng hoa đào nhiều và đẹp nhất ở Đại Tần, xung quanh Thương Lục sơn trang có suối nước nóng bao bộc, vì thế hoa đào nơi này có thể sống lâu hơn những chỗ khác, con đường duy nhất có thể tới Thương Lục sơn trang chỉ có một, đó là cây cầu treo được làm bằng thân trúc.
Nhóm người Thiên Miêu vừa đến chân cầu đã có nô bộc của Thương Lục sơn trang nghênh đón, bọn họ đưa bái thiệp xong thì bỏ lại xe ngựa rồi đi qua cầu trúc, đoạn đường đi khoảng hai khắc đã đến một toà nhà nguy nga to lớn.
Huyết Thiên bảo được xưng là đệ nhất bang, còn Thương Lục sơn trang cũng chỉ kém một chút nhưng vẫn mang danh đệ nhất trang, đã mang tên đệ nhất, đương nhiên tài vật không thể kém cõi. Thương Lục sơn trang nổi tiếng về rừng hoa đào nhưng cũng là nơi có nhiều bảo vật bí tịch nhất.
Ba năm mới tiến hành đại hội võ lâm một lần, đa số vật phẩm giao cho võ lâm minh chủ đều do trang chủ Thương Lục sơn trang tặng, thế mới thấy nguồn tài lực của Thương Hùng trang chủ không phải ít.
Vì địa vị Thiên Lang không nhỏ, nên Thương Hùng trang chủ an bài cho bọn họ một nơi rất tốt, vừa có thể ngắm hoa, vừa có thế ngắm trăng, tóm lại chỉ hình dung bốn chữ ... phong cảnh hữu tình.
Người đón bọn họ là Thương Hùng trang chủ, nhìn ông chỉ ngoài năm mươi, gương mặt chữ điền, thân hình cao lớn, phong thái hiên ngang. Bên cạnh ông là một nam tử vận lục y, diện mạo tuấn tú, thân hình thon dài, phong thái cao nhã, khi thấy Thiên Miêu nhìn mình, hắn nhếch môi cười đầy mê hoặc.
Thiên Miêu lười phản ứng với hắn, xoay mặt nhìn Thiên Lang ... ừm, vẫn là tảng băng ngàn năm hợp khẩu vị của mình hơn.
Thương Hùng mang vẻ mặt hoà ái ôm quyền với Thiên Lang, nói. –“Năm nay được Thiên bang chủ đại giá quang lâm, quả thật là vinh hạnh cho lão phu.”
Thiên Miêu nghe xong nhíu mày, năm nay mới đến vậy mấy năm trước hắn không đi sao?
Vô Thần thấy biểu tình của Thiên Miêu, hắn thấp giọng nói. –“Bang chủ thường ở trong bang xử lý công vụ, trừ phi có việc cấp thiết mới rời bang, những việc tranh đấu chức vị, bang chủ cảm thấy vô bổ.”
Nghe Vô Thần giải thích, Thiên Miêu trừng mắt, võ lâm minh chủ trong mắt người đời là cầu mà không được, hắn lại xem như vô bổ, người này có phải quá ngạo mạn hay không? Nhưng khi suy nghĩ lại, việc hắn cho là vô bổ giờ lại đi, đây không phải là vì mình sao?
Nghĩ như thế, Thiên Miêu dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Thiên Lang, hắn lại không liếc lấy một cái, chỉ lạnh nhạt nói với Thương Hùng.
“Thương trang chủ quá lời.” – Không một lời giải thích, chỉ nói một câu cho có lệ.
Thương Hùng nghe xong không giận, còn cười tít mắt gật đầu. Lão lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, va chạm với không ít loại người nên đương nhiên biết quan sát sắc mặt người khác, người này tính tình lạnh lùng thâm trầm, trả lời lão coi như cũng khách khí lắm rồi.
Đối với danh tiếng của bang chủ Huyết Thiên bảo, lão nghe danh đã lâu, phải nói rằng bang chủ Huyết Thiên bảo như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, nay được gặp mặt quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, còn trẻ tuổi đã là bang chủ một bang, thế lực còn mạnh hơn sơn trang của lão, lần này đến đây quả thật đã cho lão không ít mặt mũi.
Nam tử nãy giờ im lặng bổng đi lên ôm quyền với Thiên Lang, tà mị nói. –“Tại hạ là Thương Mặc, nghe danh Thiên bang chủ đã lâu, nay được gặp mặt quả nhiên được mở rộng tầm mắt.”
Thiên Lang nhíu mày, Thương Hùng vội giải thích. –“Đây là nhi tử Thương Mặc, năm nay mở đại hội võ lâm tại sơn trang, một phần là vì yêu cầu của võ lâm minh chủ tiền nhiệm, một phần là lão đây muốn ở trước mặt các vị võ lâm cao thủ tuyên bố truyền chức vị trang chủ cho nhi tử.”
Thiên Lang gật đầu không nói gì. Thiên Miêu nghe xong, lại đánh giá nam tử kia, bề ngoài không to lớn như Thương Hùng, có lẽ thừa hưởng nhan sắc từ mẫu thân, khí tức của người này lúc có lúc không, ẩn giấu không tồi, nếu so chiêu không biết sẽ ra sao?
“Không biết vị cô nương này xưng hô ra sao?” –Thương Mặc thi lễ nói.
Thương Mặc nãy giờ luôn quan sát Thiên Miêu. Y phục đen huyền, tóc dài đến thắt lưng, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt trong veo, đôi môi anh đào khẽ nhếch, tuy nàng vận nam trang nhưng đôi mắt mang theo thần sắc vô cùng cuốn hút, một chút đượm buồn, thoảng chút dịu dàng, là nam tử đều sẽ nhận ra.
Lúc này Thương Hùng nhìn về phía Thiên Miêu, đương nhiên cũng biết nàng là nữ tử, lão lấy làm lạ ở chỗ, Thiên Lang quanh năm không động đến nữ sắc, nay lại mang theo một nữ nhân, chẳng lẽ ăn chay lâu ngày đâm ra ngán ngẫm nên muốn đổi khẩu vị?
Thiên Lang nhìn Thiên Miêu, lại nhìn Thương Mặc, trong lòng ngũ vị tạp trần. Vô Thần thấy bang chủ hôm nay khác lạ, không giải thích được bèn đi lên ôm quyền nói với Thương Hùng.
“Thương trang chủ, đây là nhị đương gia mới nhậm chức mấy ngày trước của bổn bang, lần này rời bang một phần là muốn đi theo bang chủ dự đại hội võ lâm, sau đó thuận tiện đi khảo sát tình hình làm ăn ngoài bang một chút.”
“Ha ha, Huyết Thiên bảo quả thật là nơi ngọa hổ tàng long, thân là nữ tử lại có thể làm nhị đương gia của đệ nhất bang, khiến cho lão phu thật khâm phục.” – Thương Hùng sảng khoái nói.
Thiên Miêu ôm quyền. –“Thương trang chủ khách khí, tiểu nữ tên Thiên Miêu, cũng không phải kỳ tài võ học gì, chỉ có chút tài mọn mà thôi, may mắn được bang chủ coi trọng mới được làm nhị đương gia, nào có phải long hổ gì đâu, đã khiến Thương trang chủ chê cười rồi.”
Ý nói, là Thiên Lang để mắt đến nàng nên nàng mới được làm nhị đương gia, chứ nàng một chút tài cũng không có. Ám chỉ một cách mập mờ như vậy, Thương Hùng đương nhiên hiểu, hắn thâm ý liếc nhìn hai người, âm thầm gật đầu, từ khí chất đến biểu tình trên mặt của hai người, một bên lạnh lùng thâm trầm, một bên hoạt bát phóng khoáng, quả là một đôi trời định.
Thương Mặc lại không nghĩ vậy, hắn cười khẽ. –“Theo như tại hạ được biết, Huyết Thiên bảo là đệ nhất bang, Thiên bang chủ được xem là kỳ tài võ học trăm năm hiếm gặp, còn có hai vị đường chủ cũng mang một thân võ học, Thiên cô nương lại có thể vượt qua những thủ hạ cùng hai vị đường chủ trong Huyết Thiên bảo, điều này cho thấy Thiên cô nương cũng là một kỳ tài võ học, Thương Mặc thật muốn lĩnh giáo.”
Lĩnh giáo cái đầu người, ta đây còn phải để dành sức đánh nhau với đám trâu bò kia, đâu rảnh rỗi quan tâm ngươi làm gì? Đừng đến tìm lão nương gây rối.
Trong lòng thầm mắng nhưng không thể hiện ra mặt, Thiên Miêu vẫn giữ nụ cười trên môi, khách khí nói.
“Tiểu nữ đến chỉ muốn xem các cao thủ võ lâm ứng chiến, không có ý định tham gia, càng không nói đến muốn tranh cao thấp, để thiếu trang chủ thất vọng rồi.”
Nói là nói như vậy nhưng đến lúc đó khi nàng lên đài, cứ nói là hưng phấn muốn thử, đánh xong rồi bảo không còn khí lực rút quân là xong, dù gì nàng là nhị đương là một bang, còn có Thiên Lang chống lưng, ai dám vạch mặt nàng chứ?
“Thiên bang chủ cùng nhị đương gia đi đường chắc cũng mệt, lão phu mời các vị đến biệt viện nghỉ ngơi trước.”
Mắt thấy nhi tử còn muốn lên tiếng, Thương Hùng vội vàng chen ngang, không quên trừng mắt nhi tử một cái, sau đó dẫn mọi người vào biệt viện. Thương Mặc thấy phụ thân trừng mình, hắn sờ mũi cười cười, nhìn qua Thiên Miêu đầy ý vị mới cùng bọn họ đi vào biệt viện.
Bên trong biệt việt là cái sân nhỏ, có vài cây anh đào đỏ trắng đan xen, phòng ở gồm có bốn gian, Thiên Lang cùng Thiên Miêu ở hai gian sát vách, Vô Thần cùng tiểu Quan ở đối diện nhau, sau khi an bài xong, Thiên Hùng ôm quyền cáo lui để tiếp đãi các vị khác.
Trước khi rời đi, Thương Mặc không quên nháy mắt mấy cái với Thiên Miêu, nàng hừ lạnh đáp trả rồi quay người đóng cửa phòng cái rầm, lòng thầm nghĩ, tên này đầu óc có vấn đề không nhẹ, cần nên tránh xa mười trượng, nếu không một ngày nào đó hắn phát bệnh, nàng không muốn là người đầu tiên bị cắn.
Thiên Lang đã vào phòng từ lâu, hắn đang ngồi nhâm nhi ly trà, ánh mắt phức tạp nhìn lá trà trôi nổi trên mặt nước. Bất tri bất giác nhớ đến ánh mắt tên tiểu tử tên Thương Mặc kia nhìn Thiên Miêu, trong lòng cảm thấy khó chịu, tay cầm ly trà dùng lực.
“Rắc.” – Chén trà vỡ nát, ngay lúc đó cửa bị đẩy ra, bàn tay bổng bị người nắm, giọng nói ngọt ngào mang theo lo lắng vang trên đỉnh đầu.
“Chàng làm sao vậy? Có bị thương không?”
Ngước nhìn đã thấy Thiên Miêu mang vẻ mặt lo lắng nhìn hắn, không nói một lời đưa tay nàng lên miệng cắn mạnh.
“Á ... Sao chàng cắn ta? Chàng là chó sao?”
Khó khăn rút tay về, Thiên Miêu đau lòng nhìn bàn tay trắng mịm in rõ hai dấu răng, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Lang, ấm ức thổi tay mình, lòng thầm oán biết vậy không qua xem hắn làm gì, tự nhiên nổi cơn điên cắn nàng là sao?
Khi nãy đóng cửa xong mới nhớ chưa nói lời tâm tình ngọt ngào với Thiên Lang, bèn chạy qua xem hắn, vừa tới cửa đã nghe tiếng rắc thanh thuý làm nàng sợ hết hồn, không hề gõ cửa đã xông vào, liền nhìn thấy tay hắn cầm ly trà vỡ, sợ hắn bị thương nên chạy tới, ai ngờ hắn không thèm nghe nàng nói, còn cắn nàng là sao?
Thiên Lang liếc nàng, tay cầm bình trà rót thêm hai chén, lạnh nhạt nói. –“Sau này không được đứng gần tên Thương Mặc kia, nữa bước cũng không được.”
Thiên Miêu nghe xong, nghi hoặc nhìn Thiên Lang, sau đó nghĩ đến Thiên Lang bước vào giang hồ lâu năm, kinh nghiệm cùng mắt nhìn người ắt hẳn hơn nàng, vì thế nàng nhún vai tỏ vẻ từ chối cho ý kiến.
Hai người ngồi phẩm trà cho đến khi trăng lên, hạ nhân trong sơn trang dọn bữa tối lên, hai người cùng ăn trong im lặng, đương nhiên sau khi dùng bữa xong thì ai về phòng nấy, Thiên Miêu dù có mặt dày đi chăng nữa, cũng biết để lại mặt mũi cho Huyết Thiên bảo, vì thế đành ấm ức quay về phòng ngủ.
“Này mèo thối, ngươi lại muốn chơi trò gì đây hả?”
Lão quái vật là người đầu tiên lên tiếng, trong mắt không giấu nổi vẻ tò mò khi thấy cái lồng lớn cùng cái tủ đen, e là Thiên Miêu muốn dùng thứ này để trừng phạt Trác Thuỷ Ngọc, có điều, không biết hai thứ kia có tác dụng gì.
Thiên Miêu nhếch môi, không trả lời lão quái vật, nàng nhìn Trác Vân nói. –“Trác đường chủ, ta từng nói ta là nhị đương gia, bị người ám toán lại dễ dàng cho qua là điều không thể, bất quá vì nể tình Trác đường chủ nhiều năm ra sức vì Huyết Thiên bảo, cũng nể tình nữ nhi Trác đường chủ nhỏ tuổi không hiểu chuyện, ta sẽ giơ cao đánh khẽ.”
Nhìn Trác Thuỷ Ngọc bên cạnh Trác Vân, gương mặt tái nhợt nhưng trong mắt vẫn chứa thù hận đối với nàng, Thiên Miêu hừ lạnh, nhìn Trác Vân nói tiếp.
“Cách trừng phạt rất đơn giản, Trác Thuỷ Ngọc sẽ bị nhốt trong cái tủ kia ba ngày, trong ba ngày không được ăn không được uống, cũng không cho bất cứ ai gặp nàng ta, Trác đường chủ yên tâm, ta sẽ cho người canh chừng xung quanh, hơn nữa có lồng sắt bảo vệ, không sợ sẽ bị mãnh thú tấn công.”
Từng câu Thiên Miêu nói ra rất đơn giản, ngay cả đường lui cũng chừa cho Trác Thuỷ Ngọc nhưng sau khi hai cha con nghe xong liền lạnh cả người. Tuy núi Trường Bạch không có mãnh thú nhưng dã thú có không ít, chưa kể đến có một số rắn độc hay xuất hiện trong khu rừng này, vừa bị nhốt trong tủ kính, vừa không ăn không uống ba ngày, còn không cho gặp bất cứ ai, nói là trừng phạt đơn giản, không bằng nói đây là hành hạ tinh thần lẫn thể xác của Trác Thuỷ Ngọc.
“Nhị đương gia, Ngọc nhi vẫn còn suy yếu, nếu ba ngày không ăn không uống, lão phu e rằng Ngọc nhi sẽ không sống quá ba ngày, mong nhị đương gia hạ thủ lưu tình.” – Trác Vân ôm quyền nói.
Ông chỉ có một nữ nhi duy nhất, tuy biết nàng làm sai nhưng là phụ thân sẽ không thể đứng yên nhìn nữ nhi bị hành hạ như thế.
Thiên Miêu nhếch môi cười, nàng phất tay lên, lặp tức có một thủ hạ đi đến, trên tay cầm theo một cái khay, mọi người nhìn qua, thì thấy trên khay là một bầu nước cùng ba cái bánh bao. Thiên Miêu nhìn Trác Vân sảng khoái nói.
“Ta từng nói sẽ giơ cao đánh khẽ, một lời đã định làm sao có thể lật lọng? Ở đây có ba cái bánh bao cùng một bầu nước, đủ cho Trác Thuỷ Ngọc dùng trong ba ngày.” – Thấy Trác Vân nhăn mày, Thiên Miêu lên tiếng đánh đòn phủ đầu.
“Trác đường chủ, đây là lần nhân nhượng cuối cùng của ta, nếu Trác đường chủ còn ý kiến, thì ta sẽ không ngại dùng chút sức lực kém cõi của mình, cùng Trác đường chủ giải quyết vấn đề, ý của Trác đường chủ thế nào?”
Trác Vân thấy mình không nên quá mức, đành ôm quyền buồn bực nói. –“Hết thảy xin nghe theo nhị đương gia.”
“Phụ thân.” – Trác Thuỷ Ngọc yếu ớt nói, khi nhìn Thiên Miêu, trong mắt mang theo ngoan độc, trong lòng âm thầm thề độc, sau này nàng sẽ trả lại tất cả khổ nhục mình phải gánh chịu cho Thiên Miêu gấp trăm ngàn lần.
Thiên Miêu không cần nhìn cũng biết Trác Thuỷ Ngọc đang nhìn nàng đầy oán hận, nàng lười quản nàng ta, sau khi phân phó thủ hạ đưa Trác Thuỷ Ngọc vào tủ kính, nàng nhìn Trác Vân mỉm cười nói.
“Trác đường chủ, trong bang còn rất nhiều công vụ đợi ngươi xử lý, ngươi không nên chậm trễ a.”
Trác Vân tức đến run người nhưng không thể phản bác, lão cắn răng ôm quyền với Thiên Miêu. –“Lão phu cáo lui.”
Lại quay sang ôm quyền với Thiên Lang cùng lão quái vật, sau đó lưu luyến nhìn chiếc tủ đen kia, mới không cam tâm tình nguyện rời đi. Thiên Miêu bĩu môi nhìn chiếc tử đen, bổng trong mắt loé tia sáng, nàng đi tới chỗ tiểu Quan đang gặm bánh bao, nói nhỏ vào tai hắn vài câu, sau khi nói xong, nàng cười khẽ.
“Làm tốt, mỗi ngày cho ngươi gấp ba lần bánh bao.”
Tiểu Quan nghe sẽ có bánh bảo gấp ba lần, vẻ mặt cười ngốc nghếch sau đó chạy đi mất. Thấy mọi chuyện đã giải quyết xong, Thiên Miêu nhìn sang Thiên Lang, hai mắt trong veo lấp lánh, ngọt ngào nói.
“Thiên Lang, ta mới tới Trường Bạch lần đầu, đường đi còn chưa nắm rõ, chàng thân là bang chủ, có phải nên dẫn ta đi quan xác tình hình chung quanh hay không?”
Thiên Lang nhìn nàng giây lát, bổng xoay người rời đi, không quay đầu bỏ lại một câu. –“Theo sau.”
Thiên Miêu vui vẻ chạy tới đi song song với Thiên Lang, còn không quên liếc mắt cảnh cáo lão quái vật cùng mấy người khác, không được làm kì đà cản mũi nàng cùng Thiên Lang vun đắp tình cảm. Chỉ là Thiên Miêu không ngờ mình đã vui mừng quá sớm, chờ đợi nàng ở phía trước là địa ngục trần gian.
... ...... ...... ...... ...... ......
Trong thư phòng.
Thiên Lang ngồi trước thư án, trên bàn có không ít sổ sách, hiển nhiên là công vụ cần hắn xử lý hàng ngày. Thiên Miêu đi loanh quanh quan sát, thư phòng khá to nhưng bày trí đơn giản, bên trái là giá sách, xung quanh bày trí vài bồn cây cảnh, chắc là do Trác Vân sai người đặc nó nơi đây, tuy mới tiếp xúc với Thiên Lang không lâu nhưng Thiên Miêu cũng hiểu đôi chút, cái người luôn mang vẻ mặt băng sơn này làm sao có nhã hứng thanh nhã như vậy.
“Két~” – Cửa mở, Trác Vân đi vào cùng với hai thủ hạ, trên tay mỗi người cầm theo không ít sổ sách. Thiên Miêu trong lòng cảm khái, làm bang chủ quả thật không dễ a.
“Bẩm bang chủ, sổ sách đã được đưa đến.” – Trác Vân cung kính nói.
Thiên Miêu âm thầm tán thưởng, không hổ là đường chủ một bang, sẽ không vì chuyện của nữ nhi mà ảnh hưởng đến chức trách của mình.
Thiên Lang không ngẩng đầu, nói. –“Để cho nhị đương gia xem, còn có, sau này những chuyện liên quan đến sổ sách chi tiêu trong và ngoài bang sẽ do nàng ta xử lý, hàng tháng Trác đường chủ cứ bẩm báo một lần là được.”
Trác Vân có chút do dự nhưng không nói, chỉ gật đầu đáp ứng. Còn Thiên Miêu, nàng hiện tại đã kinh ngạc đến há hốc mồm, quản lý sổ sách của một bang lớn như vậy, hơn nữa không chỉ có Đại Tần, còn trải dài ở các nước khác, cái này không phải đang làm khó nàng sao?
Nhìn từng chồng sổ sách trên chiếc bàn dài đặc kế bên Thiên Lang, biểu tình trên mặt Thiên Miêu như nuốt phải ruồi nhặng, nàng là muốn cùng Thiên Miêu ngắm cảnh núi Trường Bạch để vun đắp tình cảm, chứ không phải ngồi nơi đây khổ sở xử lý sổ sách nha.
Thiên Miêu nhìn Thiên Lang, xem ba cái người kia như không khí, nàng đi tới bên cạnh hắn, mang theo vẻ mặt đáng thương, làm nũng nói.
“Thiên Lang, người ta mới tới nơi này, chưa quen thuộc đường đi nơi đây, lỡ sau này ta lạc đường thì sao? Còn nữa nha, chàng đã không dẫn ta đi thì thôi, còn bắt ta xử lý sổ sách, nhiều như vậy biết bao giờ mới xem xong ... hay là chàng dẫn ta đi tham quan xung quanh trước, vài ngày sau hãy xem sổ sách, có được không?”
Thiên Lang bất động thanh sắc, lạnh lùng nói. – “Ngày mai ta sẽ dẫn người đi quan sát địa hình nơi này.”
Thiên Miêu nghe xong phất cờ trong bụng, chưa hết vui sướng đã bị Thiên Lang dội một chậu nước lạnh. –“Trong ngày hôm nay phải xem hết toàn bộ sổ sách.”
Nụ cười trên miệng của Thiên Miêu lặp tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt khóc không ra nước mắt, làm sao cuộc nói chuyện lại quay về vị trí cũ? Nàng không muốn chôn thay trong đống sổ sách này đâu.
Bổng trong đầu của nàng loé lên một ý hay, đôi mắt trong veo loé tia giảo hoạt, Thiên Miêu tránh xa Thiên Lang năm bước, âm thầm vận nội lực, trong chốc lát, khuôn mặt đã tái nhợt, nàng ôm chầm lấy ngực, thở hổn hển nói.
“Á ... ta đau quá ... Thiên Lang ...”
Chưa kịp nhìn về phía hắn, cả người đã rơi vào lòng ngực ấm áp, kèm theo mùi trầm hương dễ chịu, Thiên Miêu nhắm mắt hít sâu một hơi.
Thiên Lang nhíu mày nhìn Thiên Miêu, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, mạch đập không ổn định, hắn chợt nhớ tới lời lão quái vật có nói, khi Thiên Miêu phát bệnh thì đem nàng đến hồ Thiên Trì, vừa để nàng ngâm nước ngặn chặn độc bộc phát, vừa truyền nội công Huyền Long Cốt Thủ cho nàng.
“Trác đường chủ trở về xử lý công việc của mình đi.” – Bỏ lại một câu, Thiên Lang vận khinh công ôm Thiên Miêu hướng hồ Thiên Trì bay đi.
Với khinh công của Thiên Lang chỉ mất một khắc đã đến hồ Thiên Trì. Mặt trời đã lên cao, những tia nắng lung linh chiếu xuống mặt hồ tạo nên một bức tranh xinh đẹp huyền ảo, dù trời nắng gắt nhưng nước trong hồ vẫn lạnh, Thiên Lang không quản nhiều, hắn ôm Thiên Miêu nhảy vào trong hồ, sau đó truyền nội lực cho Thiên Miêu.
Dù nước rất lạnh nhưng được nằm trong lòng ngực ấm ấp, Thiên Miêu rất hưởng thụ, chợt có một luồn nội lực thâm hậu chạy khắp người, nàng mới sực tỉnh, trong mắt mang theo áy náy không dám nhìn Thiên Lang, bất quá, trong lòng có chút vui sướng, đây là Thiên Lang quan tâm mình nha.
Có điều, suy đi nghĩ lại, hưởng thụ cũng phải biết điểm dừng, làm quá sẽ bị người ta ghét, nhất là chưa lừa gạt được tướng công mang về, người chịu thiệt vẫn là nàng. Thiên Miêu nghĩ như vậy, nàng giả bộ ho khan hai tiếng lên, khẽ nói.
“Ta hết đau rồi, chàng đừng truyền nội lực nữa.”
Thiên Lang nghe vậy dừng truyền nội lực, hắn ôm Thiên Miêu bơi vào bờ nhưng không lên bờ mà dựa người vào cạnh hồ, lạnh nhạt nói.
“Phải ngâm một canh giờ.”
Thiên Miêu muốn nói không cần nhưng đã làm thì phải làm tới cùng, ngước nhìn Thiên Lang, thấy hắn cả người ướt sủng, nàng đau lòng đưa tay lau đi vết nước trên mặt hắn, ôn nhu nói.
“Chàng lên bờ đi, một mình ta ở đây được rồi.”
“Cách một khắc truyền nội lực một lần.”
Vẫn là giọng nói lạnh nhạt nhưng lại mang đến cho Thiên Miêu một dòng nước ấm, mũi ê ẩm, khoé mắt cay cay, nàng tựa đầu vào vai Thiên Lang, hai tay ôm lấy thắt lưng rắn chắc của hắn, dù biết đáp án là gì nhưng vẫn nhịn không được hỏi.
“Chàng có yêu ta không?”
Không biết từ khi nào đồng tử của Thiên Lang đã chuyển màu đỏ sậm, gương mặt lạnh băng vẫn không tỏ ra chút lay động, thản nhiên trả lời. – “Không yêu.”
Thiên Miêu rầu rỉ mang theo chút tức giận chỉ tay vào ngực Thiên Lang, lặp lại lời nói của hắn. – “Không yêu ... không yêu ... không yêu ... không ...”
Đang chỉ rất vui vẻ, bổng tay bị năm chặt, Thiên Miêu giật mình phát hiện có gì đó không đúng, khi ngước nhìn thì đối diện đôi mắt đỏ sậm, bất chợt, trong lòng bùng lên lửa giận, nàng tỏ tình bị từ chối thì thôi đi, hắn còn nổi sát tâm với nàng là sao?
Việc đồng tử Thiên Lang đổi màu, nàng biết được từ lão với vật, nội lực Huyền Long Cốt Thủ mang tính hoả, dòng hoả khí sẽ không ngừng duy chuyển trong từng mạch máu của người luyện công, đặc biệt ở chỗ là người luyện công nếu có đủ khả năng khống chế bản thân, đồng tử sẽ không đổi màu, còn không thì sẽ mang đôi mắt màu đỏ suốt đời.
Trường hợp của Thiên Lang, theo như Thiên Miêu suy đoán, có lẽ là do sự ham muốn chết chốc mới có thể khiến đồng tử của hắn đổi màu, bởi mỗi lần nàng thấy hắn nhìn lão quái vật thì đồng tử liền chuyển đỏ, còn đều mang theo sát khí cùng sự khát máu.
Thiên Lang thấy Thiên Miêu ngây người, hắn khó hiểu hỏi. –“Làm sao?”
Thiên Miêu hồi phục tinh thần cũng hồi phục cơn tức giận, nàng giãy giụa nói. –“Ta tỏ tình với chàng, chàng không cảm động thì thôi, còn nổi sát tâm với ta, ta không cần chàng giúp nữa, buông ta ra.”
“Không được lộn xộn.” – Thiên Lang trầm giọng quát.
Nghe hắn quát, Thiên Miêu không ngừng động tác, còn giãy giụa mạnh hơn, nàng tiếp tục lãi nhãi.
“Chàng nói thì ta phải nghe sao? Chàng là gì của ta? Ta không cần chàng thương hại, ta phát độc kệ ta, ta chết cũng mặc ta, sau này ta không cần chàng nữa, ta sẽ thành toàn cho chàng với Trác tiểu thư yêu kiều của chàng, ta sẽ chúc hai người ...”
Thiên Lang cảm thấy nhức đầu, hắn nhìn Thiên Miêu giãy giụa liên tục liền khống chế hai tay của nàng, mà nàng lại mở miệng lãi nhãi liên tục, không còn cách nào khác hắn cúi đầu chặn miệng nàng lại.
Cảm xúc khi hai cánh môi chạm vào nhau, Thiên Miêu quả thật im lặng hay nói đúng hơn là nàng đã hoá đá, còn Thiên Lang thì kinh ngạc, không nghĩ môi của Thiên Miêu vừa mềm mại vừa có vị ngọt dịu nhẹ, trong lòng bổng xuất hiện cảm giác quái lạ.
Phải nói rằng, từ trước đến nay Thiên Lang chưa từng chạm qua nữ nhân, nói đến việc hôn một người càng không có khả năng, nay vừa nếm được hương vị lạ lẫm từ môi Thiên Miêu, đồng tử màu đỏ sậm tối lại, một tay ôm chặt Thiên Miêu, tay còn lại giữ chặt gáy nàng, đầu lưỡi mạnh mẽ xâm chiếm bên trong miệng nàng.
Khi Thiên Miêu định thần lại, cảm nhận môi lưỡi tê dại, cùng với đôi mắt đỏ sậm nhìn nàng, trong chốc lát nàng thấy trái tim đập rất nhanh, lại một trận tê dại từ môi truyền đến, Thiên Miêu không nghĩ nhiều tiếp nhận nụ hôn cuồng dã ấy.
Vì Thiên Lang không có kinh nghiệm, nên hắn tàn sát bừa bãi đôi môi cùng chiếc lưỡi thơm tho của Thiên Miêu một cách đáng thương, Thiên Miêu thì xem không ít chuyện cẩu nam nữ nơi thâm sơn cùng cốc, đương nhiên muốn thử, chẳng qua tên trước mặt như dã thú, muốn nàng làm theo bài bản là điều không thể.
Nụ hôn kết thúc, Thiên Miêu thở hổn hển, cả người mềm nhũn tựa vào người Thiên Lang, hắn đưa tay vuốt lưng cho nàng thuận khí, tuy cái vuốt của hắn không dịu dàng nhưng Thiên Miêu cảm thấy hạnh phúc.
Hai người im lặng trong chốc lát, Thiên Miêu vẫn nhịn không được lên tiếng hỏi. –“Chàng có yêu ta không?”
Thiên Lang không hề do dự trả lời, chỉ khác câu trả lời lần trước một chút. –“Không biết.”
Mẫu thân mất sớm, chỉ dạy hắn cách chọn nương tử, không chỉ hắn cách yêu một người sẽ có cảm giác ra sao, sau đó hắn đi theo lão quái vật học võ luyện công, trưởng thành thì hành tẩu giang hồ, những nữ nhân nói thích hắn, yêu hắn cũng chỉ vì địa vị của hắn nên hắn rất chán ghét mấy kẻ vừa gặp đã yêu.
Chỉ khi gặp Thiên Miêu, từ đầu hắn đã không thấy bài xích, còn có cảm giác khác lạ không lý giải được, nay trải qua nụ hôn này, tâm hắn có chút rối loạn, bất quá hắn không muốn nói ra, thời gian còn dài, hắn sẽ tự tìm hiểu.
Tìm kiếm với từ khoá: Rất Cần Giúp BETA!!! Cần Giúp BETA!!! 08.08.2016, 23:01 zizisisi Lớp phó học tập Ngày tham gia: 03.09.2013, 18:13
Tuổi: 27 Re: [Cổ đại] Thiên tình chi sủng - Nhật Dạ An Nhiên - Điểm: 11 Chương 19 : Thương Lục Sơn Trang.
Thiên Lang cùng Thiên Miêu ngâm mình trong hồ đúng một canh giờ mới lên bờ, sau đó Thiên Lang nắm tay Thiên Miêu truyền nội lực cho nàng, nhầm hông khô y phục. Xong, hai người hướng tiểu trúc viện mà đi.
Tiểu trúc viện xây riêng cho Thiên Miêu, bởi mỗi lần ngâm mình xong, sẽ khiến tinh thần của nàng sảng khoái nhưng thân thể vừa tiết chất độc có chút hư nhược, vì thế xây tiểu trúc viện cho nàng nghỉ ngơi.
Hai bóng dáng song song đi cùng nhau, tư thế hiên ngang cao ngạo như muốn hoà làm một thể. Bất chợt, Thiên Lang lên tiếng phá vỡ bầu không khí hài hoà này.
“Hai ngày sau, chúng ta sẽ khởi hành đến Thương Lục sơn trang?”
Mới đầu, Thiên Miêu không hiểu Thiên Lang nhắc đến Thương Lục Sơn trang là có ý gì, có điều cái tên này hình như đã nghe ở đâu thì phải? Suy đi nghĩ lại, chợt nàng mới nhớ đến một chuyện, hai mắt sáng bừng nhìn Thiên Lang.
“Chàng muốn giúp ta lấy hộ thủ của trang chủ Thương Hùng?”
Thiên Lang liếc nàng, lạnh nhạt nói. –“Năm nay đại hội võ lâm sẽ cử hành tại Thương Lục sơn trang, hôm qua ta đã nhận bái thiếp, ngươi mới nhậm chức nhị đương gia, nên ra sức vì Huyết Thiên bảo một chút, mặc khác, cần cho bọn họ biết sự có mặt của ngươi.”
Thiên Miêu bĩu môi, tự tin nói. –“Ta mới không cần cái chức võ lâm minh chủ, hàng ngày phải xử lý sổ sách trong bang đã cảm thấy đau đầu, nếu sau này phải quản lý cả một đám tạp nham, ta thà bị độc phát còn hơn.”
“Câm miệng.” – Thiên Lang quát lớn, mắt lạnh lẽo nhìn Thiên Miêu.
Bị ánh mắt đầy sát khí ấy nhìn, dù Thiên Miêu không sợ Thiên Lang, cũng bị cái nhìn ấy làm run người, nàng nhanh chống thay đổi sắc mặt lấy lòng, nịnh nọt nói.
“Ta làm còn không được sao? Tất cả đều nghe theo bang chủ nha ... hì hì ...”
Thiên Lang tiếp tục đi về phía trước, bước chân chậm lại để Thiên Miêu đi song song với hắn, sau đó hắn nói tiếp.
“Người được chọn làm võ lâm bang chủ, còn được nhận vật phẩm Hoả Ma Châu.”
Thiên Miêu giật mình, Thương Hùng lấy được Hoả Ma Châu rồi sao? Nhưng vì sao hắn lại đem thứ quý giá như vậy làm vật phẩm? Mấy lần trước, khi tranh đấu chức võ lâm minh chủ, vật phẩm chỉ có mấy cuốn bí, lần này lại dùng Hoả Ma Châu, không lẽ trong này có quỷ.
Phải nói rằng, Hoa Ma Châu là thứ có thể trợ giúp người luyện nội công đi đến tầng cao nhất, không một người luyện công nào không muốn có nó, nay trang chủ Thương Hùng không giữ làm của riêng, lại đưa ra vật phẩm, món đồ cực kỳ hấp dẫn như vậy, cuộc tranh đấu lần này có trò hay để xem rồi.
“Sợ.” – Như nhìn thấu suy nghĩ của Thiên Miêu, Thiên Lang lạnh nhạt nói.
Thiên Miêu nhếch môi. – “Có chàng ở đây, ta không sợ.”
Bị câu nói của Thiên Miêu làm hắn sửng sốt, lát sau hắn nhếch môi, không nói lời nào, thong dong đi về phía trước. Thiên Miêu cũng phát hiện cái nhếch môi ấy, tuy rất nhạt nhưng chứng tỏ tâm tình của hắn đang tốt, nàng cười khẽ, cùng hắn chậm rãi đi về phía trước.
Thiên Miêu nhìn chiếc cằm giương cao của nam nhân lạnh lùng đi cùng mình, lòng thầm nghĩ, dù đại hội võ lâm lần này có là nơi đầm rồng hang hổ, nàng chỉ cần có Thiên Lang bên cạnh là đủ rồi.
... ...... ...... ...... ...... ......
Hai ngày sau.
Trong lúc Trác Thuỷ Ngọc còn chịu khổ hình trong lồng giam, Thiên Miêu đã theo Thiên Lang đi Thương Lục sơn trang.
Đến lúc khởi hành, dưới cái nhìn ấm ức của lão quái vật, Thiên Miêu hào hứng chui vào xe ngựa cùng Thiên Lang, mọi chuyện trong bang sẽ do lão quái vật cùng Trác Vân xử lý, Vô Thần luôn xử lý chuyện ngoài bang nên việc đánh xe ngựa do hắn phụ trách, tiểu Quan bị sự hấp dẫn của bánh bao nên rất vui vẻ ngồi ngoài xe cùng Vô Thần.
Khi thấy ai cũng được đi xem náo nhiệt, chỉ riêng lão quái vật phải ở lại vùi đầu vào công vụ, lão quái vật đã lên tiếng kháng nghị nhưng chẳng ai thèm nghe, còn bị Thiên Lang không khách khí quăng lại một câu.
“Ngươi không phải bang chủ, không phải nhị đương gia, không phải đường chủ, càng không có cống hiến cho Huyết Thiên bảo, ngươi lấy tư cách gì mà đi.”
Lão quái vật trừng mắt nói. –“Ta là lão bang chủ, là người sáng lập ra Huyết Thiên bảo, trên tất cả, ta là sư phụ của ngươi.”
Thiên Lang mặt lạnh nói. –“Trong bái thiếp không có tên của ngươi.”
Lão quái vật tức run ngươi, không chịu thua thiệt chỉ ngón tay về phía ba người đang đứng xem kịch vui, nghiến răng nói.
“Trong bái thiếp cũng không có tên Thiên Miêu, Vô Thần, còn có cả ngốc tử này nữa.” – Ý nói, bọn họ đi được, sao ta không đi được.
Thiên Miêu trêu tức nói. –“Ta mới nhậm chức, phải ra ngoài hành tẩu giang hồ lấy chút danh tiếng nha.” – Ý nói, ta vì Huyết Thiên bảo làm việc.
Vô Thần thi lễ nói. –“Thuộc hạ đảm nhận việc đánh xe.” – Ý nói, ta vì bang chủ làm việc.
Tiểu Quan nhìn lão quái vật khó hiểu nói.–“Ta không phải ngốc tử, ta tên tiểu Quan.” – Ý nói, ngươi mới là ngốc tử, tên của ta mà cũng không nhớ.
Cuối cùng, lão quái vật đành nước mắt lưng tròng nhìn chiếc xe ngựa rời khỏi Huyết Thiên bảo.
... ...... ...... ...... ...... ......
Chiếc xe ngựa nhanh chống rời khỏi Huyết Thiên bảo, đi hết hai ngày đường cũng đến được Thương Lục sơn trang.
Thương Lục sơn trang được xây trong rừng đào lớn, có thể nói là nơi trồng hoa đào nhiều và đẹp nhất ở Đại Tần, xung quanh Thương Lục sơn trang có suối nước nóng bao bộc, vì thế hoa đào nơi này có thể sống lâu hơn những chỗ khác, con đường duy nhất có thể tới Thương Lục sơn trang chỉ có một, đó là cây cầu treo được làm bằng thân trúc.
Nhóm người Thiên Miêu vừa đến chân cầu đã có nô bộc của Thương Lục sơn trang nghênh đón, bọn họ đưa bái thiệp xong thì bỏ lại xe ngựa rồi đi qua cầu trúc, đoạn đường đi khoảng hai khắc đã đến một toà nhà nguy nga to lớn.
Huyết Thiên bảo được xưng là đệ nhất bang, còn Thương Lục sơn trang cũng chỉ kém một chút nhưng vẫn mang danh đệ nhất trang, đã mang tên đệ nhất, đương nhiên tài vật không thể kém cõi. Thương Lục sơn trang nổi tiếng về rừng hoa đào nhưng cũng là nơi có nhiều bảo vật bí tịch nhất.
Ba năm mới tiến hành đại hội võ lâm một lần, đa số vật phẩm giao cho võ lâm minh chủ đều do trang chủ Thương Lục sơn trang tặng, thế mới thấy nguồn tài lực của Thương Hùng trang chủ không phải ít.
Vì địa vị Thiên Lang không nhỏ, nên Thương Hùng trang chủ an bài cho bọn họ một nơi rất tốt, vừa có thể ngắm hoa, vừa có thế ngắm trăng, tóm lại chỉ hình dung bốn chữ ... phong cảnh hữu tình.
Người đón bọn họ là Thương Hùng trang chủ, nhìn ông chỉ ngoài năm mươi, gương mặt chữ điền, thân hình cao lớn, phong thái hiên ngang. Bên cạnh ông là một nam tử vận lục y, diện mạo tuấn tú, thân hình thon dài, phong thái cao nhã, khi thấy Thiên Miêu nhìn mình, hắn nhếch môi cười đầy mê hoặc.
Thiên Miêu lười phản ứng với hắn, xoay mặt nhìn Thiên Lang ... ừm, vẫn là tảng băng ngàn năm hợp khẩu vị của mình hơn.
Thương Hùng mang vẻ mặt hoà ái ôm quyền với Thiên Lang, nói. –“Năm nay được Thiên bang chủ đại giá quang lâm, quả thật là vinh hạnh cho lão phu.”
Thiên Miêu nghe xong nhíu mày, năm nay mới đến vậy mấy năm trước hắn không đi sao?
Vô Thần thấy biểu tình của Thiên Miêu, hắn thấp giọng nói. –“Bang chủ thường ở trong bang xử lý công vụ, trừ phi có việc cấp thiết mới rời bang, những việc tranh đấu chức vị, bang chủ cảm thấy vô bổ.”
Nghe Vô Thần giải thích, Thiên Miêu trừng mắt, võ lâm minh chủ trong mắt người đời là cầu mà không được, hắn lại xem như vô bổ, người này có phải quá ngạo mạn hay không? Nhưng khi suy nghĩ lại, việc hắn cho là vô bổ giờ lại đi, đây không phải là vì mình sao?
Nghĩ như thế, Thiên Miêu dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Thiên Lang, hắn lại không liếc lấy một cái, chỉ lạnh nhạt nói với Thương Hùng.
“Thương trang chủ quá lời.” – Không một lời giải thích, chỉ nói một câu cho có lệ.
Thương Hùng nghe xong không giận, còn cười tít mắt gật đầu. Lão lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, va chạm với không ít loại người nên đương nhiên biết quan sát sắc mặt người khác, người này tính tình lạnh lùng thâm trầm, trả lời lão coi như cũng khách khí lắm rồi.
Đối với danh tiếng của bang chủ Huyết Thiên bảo, lão nghe danh đã lâu, phải nói rằng bang chủ Huyết Thiên bảo như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, nay được gặp mặt quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, còn trẻ tuổi đã là bang chủ một bang, thế lực còn mạnh hơn sơn trang của lão, lần này đến đây quả thật đã cho lão không ít mặt mũi.
Nam tử nãy giờ im lặng bổng đi lên ôm quyền với Thiên Lang, tà mị nói. –“Tại hạ là Thương Mặc, nghe danh Thiên bang chủ đã lâu, nay được gặp mặt quả nhiên được mở rộng tầm mắt.”
Thiên Lang nhíu mày, Thương Hùng vội giải thích. –“Đây là nhi tử Thương Mặc, năm nay mở đại hội võ lâm tại sơn trang, một phần là vì yêu cầu của võ lâm minh chủ tiền nhiệm, một phần là lão đây muốn ở trước mặt các vị võ lâm cao thủ tuyên bố truyền chức vị trang chủ cho nhi tử.”
Thiên Lang gật đầu không nói gì. Thiên Miêu nghe xong, lại đánh giá nam tử kia, bề ngoài không to lớn như Thương Hùng, có lẽ thừa hưởng nhan sắc từ mẫu thân, khí tức của người này lúc có lúc không, ẩn giấu không tồi, nếu so chiêu không biết sẽ ra sao?
“Không biết vị cô nương này xưng hô ra sao?” –Thương Mặc thi lễ nói.
Thương Mặc nãy giờ luôn quan sát Thiên Miêu. Y phục đen huyền, tóc dài đến thắt lưng, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt trong veo, đôi môi anh đào khẽ nhếch, tuy nàng vận nam trang nhưng đôi mắt mang theo thần sắc vô cùng cuốn hút, một chút đượm buồn, thoảng chút dịu dàng, là nam tử đều sẽ nhận ra.
Lúc này Thương Hùng nhìn về phía Thiên Miêu, đương nhiên cũng biết nàng là nữ tử, lão lấy làm lạ ở chỗ, Thiên Lang quanh năm không động đến nữ sắc, nay lại mang theo một nữ nhân, chẳng lẽ ăn chay lâu ngày đâm ra ngán ngẫm nên muốn đổi khẩu vị?
Thiên Lang nhìn Thiên Miêu, lại nhìn Thương Mặc, trong lòng ngũ vị tạp trần. Vô Thần thấy bang chủ hôm nay khác lạ, không giải thích được bèn đi lên ôm quyền nói với Thương Hùng.
“Thương trang chủ, đây là nhị đương gia mới nhậm chức mấy ngày trước của bổn bang, lần này rời bang một phần là muốn đi theo bang chủ dự đại hội võ lâm, sau đó thuận tiện đi khảo sát tình hình làm ăn ngoài bang một chút.”
“Ha ha, Huyết Thiên bảo quả thật là nơi ngọa hổ tàng long, thân là nữ tử lại có thể làm nhị đương gia của đệ nhất bang, khiến cho lão phu thật khâm phục.” – Thương Hùng sảng khoái nói.
Thiên Miêu ôm quyền. –“Thương trang chủ khách khí, tiểu nữ tên Thiên Miêu, cũng không phải kỳ tài võ học gì, chỉ có chút tài mọn mà thôi, may mắn được bang chủ coi trọng mới được làm nhị đương gia, nào có phải long hổ gì đâu, đã khiến Thương trang chủ chê cười rồi.”
Ý nói, là Thiên Lang để mắt đến nàng nên nàng mới được làm nhị đương gia, chứ nàng một chút tài cũng không có. Ám chỉ một cách mập mờ như vậy, Thương Hùng đương nhiên hiểu, hắn thâm ý liếc nhìn hai người, âm thầm gật đầu, từ khí chất đến biểu tình trên mặt của hai người, một bên lạnh lùng thâm trầm, một bên hoạt bát phóng khoáng, quả là một đôi trời định.
Thương Mặc lại không nghĩ vậy, hắn cười khẽ. –“Theo như tại hạ được biết, Huyết Thiên bảo là đệ nhất bang, Thiên bang chủ được xem là kỳ tài võ học trăm năm hiếm gặp, còn có hai vị đường chủ cũng mang một thân võ học, Thiên cô nương lại có thể vượt qua những thủ hạ cùng hai vị đường chủ trong Huyết Thiên bảo, điều này cho thấy Thiên cô nương cũng là một kỳ tài võ học, Thương Mặc thật muốn lĩnh giáo.”
Lĩnh giáo cái đầu người, ta đây còn phải để dành sức đánh nhau với đám trâu bò kia, đâu rảnh rỗi quan tâm ngươi làm gì? Đừng đến tìm lão nương gây rối.
Trong lòng thầm mắng nhưng không thể hiện ra mặt, Thiên Miêu vẫn giữ nụ cười trên môi, khách khí nói.
“Tiểu nữ đến chỉ muốn xem các cao thủ võ lâm ứng chiến, không có ý định tham gia, càng không nói đến muốn tranh cao thấp, để thiếu trang chủ thất vọng rồi.”
Nói là nói như vậy nhưng đến lúc đó khi nàng lên đài, cứ nói là hưng phấn muốn thử, đánh xong rồi bảo không còn khí lực rút quân là xong, dù gì nàng là nhị đương là một bang, còn có Thiên Lang chống lưng, ai dám vạch mặt nàng chứ?
“Thiên bang chủ cùng nhị đương gia đi đường chắc cũng mệt, lão phu mời các vị đến biệt viện nghỉ ngơi trước.”
Mắt thấy nhi tử còn muốn lên tiếng, Thương Hùng vội vàng chen ngang, không quên trừng mắt nhi tử một cái, sau đó dẫn mọi người vào biệt viện. Thương Mặc thấy phụ thân trừng mình, hắn sờ mũi cười cười, nhìn qua Thiên Miêu đầy ý vị mới cùng bọn họ đi vào biệt viện.
Bên trong biệt việt là cái sân nhỏ, có vài cây anh đào đỏ trắng đan xen, phòng ở gồm có bốn gian, Thiên Lang cùng Thiên Miêu ở hai gian sát vách, Vô Thần cùng tiểu Quan ở đối diện nhau, sau khi an bài xong, Thiên Hùng ôm quyền cáo lui để tiếp đãi các vị khác.
Trước khi rời đi, Thương Mặc không quên nháy mắt mấy cái với Thiên Miêu, nàng hừ lạnh đáp trả rồi quay người đóng cửa phòng cái rầm, lòng thầm nghĩ, tên này đầu óc có vấn đề không nhẹ, cần nên tránh xa mười trượng, nếu không một ngày nào đó hắn phát bệnh, nàng không muốn là người đầu tiên bị cắn.
Thiên Lang đã vào phòng từ lâu, hắn đang ngồi nhâm nhi ly trà, ánh mắt phức tạp nhìn lá trà trôi nổi trên mặt nước. Bất tri bất giác nhớ đến ánh mắt tên tiểu tử tên Thương Mặc kia nhìn Thiên Miêu, trong lòng cảm thấy khó chịu, tay cầm ly trà dùng lực.
“Rắc.” – Chén trà vỡ nát, ngay lúc đó cửa bị đẩy ra, bàn tay bổng bị người nắm, giọng nói ngọt ngào mang theo lo lắng vang trên đỉnh đầu.
“Chàng làm sao vậy? Có bị thương không?”
Ngước nhìn đã thấy Thiên Miêu mang vẻ mặt lo lắng nhìn hắn, không nói một lời đưa tay nàng lên miệng cắn mạnh.
“Á ... Sao chàng cắn ta? Chàng là chó sao?”
Khó khăn rút tay về, Thiên Miêu đau lòng nhìn bàn tay trắng mịm in rõ hai dấu răng, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Lang, ấm ức thổi tay mình, lòng thầm oán biết vậy không qua xem hắn làm gì, tự nhiên nổi cơn điên cắn nàng là sao?
Khi nãy đóng cửa xong mới nhớ chưa nói lời tâm tình ngọt ngào với Thiên Lang, bèn chạy qua xem hắn, vừa tới cửa đã nghe tiếng rắc thanh thuý làm nàng sợ hết hồn, không hề gõ cửa đã xông vào, liền nhìn thấy tay hắn cầm ly trà vỡ, sợ hắn bị thương nên chạy tới, ai ngờ hắn không thèm nghe nàng nói, còn cắn nàng là sao?
Thiên Lang liếc nàng, tay cầm bình trà rót thêm hai chén, lạnh nhạt nói. –“Sau này không được đứng gần tên Thương Mặc kia, nữa bước cũng không được.”
Thiên Miêu nghe xong, nghi hoặc nhìn Thiên Lang, sau đó nghĩ đến Thiên Lang bước vào giang hồ lâu năm, kinh nghiệm cùng mắt nhìn người ắt hẳn hơn nàng, vì thế nàng nhún vai tỏ vẻ từ chối cho ý kiến.
Hai người ngồi phẩm trà cho đến khi trăng lên, hạ nhân trong sơn trang dọn bữa tối lên, hai người cùng ăn trong im lặng, đương nhiên sau khi dùng bữa xong thì ai về phòng nấy, Thiên Miêu dù có mặt dày đi chăng nữa, cũng biết để lại mặt mũi cho Huyết Thiên bảo, vì thế đành ấm ức quay về phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.