Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi
Chương 66: CÓ DỊP TRỞ LẠI
Tiểu Chà Bông
18/06/2023
Trận chiến nổ ra hai bên lao vào giao đấu, Đại Hỏa Xà và cao thủ Thức Hải cảnh giao chiến với nhau, ba con Hỏa Xà nhỏ phụ trách việc bảo hộ
cây Huyết Linh Mộc không cho bất kỳ kẻ nào tiến lại gần.
Phần còn lại giao cho nhóm Cố Ngữ Yên. Cố Mỹ Ngọc đang bị Tiểu Hắc chọc cho tức điên, cục bông trắng là tiểu hồ ly, đương nhiên tính tình có phần giảo hoạt, nó cứ liên tục chạy vòng tròn quanh nàng ta, chỉ cần Cố Mỹ Ngọc lộ ra sơ hở liền bị móng vuốt của Tiểu Hắc cào trúng.
Tiểu Hổ thì lao đến tấn công trực diện Mạc Lục Diệp, tên tam hoàng tử này chính là kẻ dẫn đầu đám người vây bắt nó khi trước.
Đừng nhìn vẻ bên ngoài mà đánh giá con người, câu nói này cực kỳ phù hợp với nhóm ba huynh đệ Cửu Thiên. Đám người của tam hoàng tử lộ vẻ cười cợi, mấy đứa nhóc ba tuổi trước mặt chỉ cần búng tay một cái liền ngã lăn quay.
Cái này thì đúng, nhưng mà ai ngã lăn quay thì phải xem xét lại, ba đứa bé đó cũng không phải con nít ba tuổi đâu, nếu là ba ngàn tuổi thì còn tạm đúng một phần. Kết quả là cả đám thuộc hạ của Mạc Lục Diệp bị bọn Trứng Gà dọa cho há hốc miệng, run rẩy sợ hãi, có vài tên còn sốc đến mức hóa đá.
Về phần Tiểu Phượng thì không cần phải nói, cực kỳ hăng hái, thấy kẻ nào nàng liền đánh kẻ đó, sức mạnh của Thượng Cổ Thần Thú không thể xem thường, may mà Tiểu Phượng không hiện chân thân Kim Hỏa Phượng Hoàng dùng Thiên Hỏa. Cố Ngữ Yên có thể cam đoan một việc, nếu dùng thiên hỏa nhất định sẽ cháy rừng.
Tính ra thì trong nhóm người, Cố Ngữ Yên và Tiểu Bạch là chiến đấu có vẻ bình thường nhất, so ra thì chính là bộ dạng ưu nhã, nhẹ nhàng.
Cố Ngữ Yên dùng thuộc tính Kim, trợ lực cho trường kiếm trong tay. Có thể nói nàng tàn nhẫn, máu lạnh vô tình, lưỡi kiếm lướt qua cổ người, không lưu lại vết máu nhưng từng người từng người một ngã xuống. Giết người thì có sao? Đoạt mạng thì như thế nào? Nàng vốn dĩ đã quen với điều này.
Chỉ trong thoáng chốc, những kẻ có tu vi dưới Kim Đan cảnh đều bị diệt, bên phía Mạc Lục Diệp hơn bốn mươi người giờ chỉ còn lại hơn chục mạng. Cường giả Thức Hải cảnh giao chiến với đại Hỏa Xà cũng rơi vào thế hạ phong, Hỏa Xà là ma thú hệ tấn công, về mặt sức mạnh so với con người đương nhiên là chiếm ưu thế.
Mạc Lục Diệp thấy sự tình không ổn, đang muốn rút lui nhưng Bạch Hổ không đồng ý, nó không thể ngay lập tức hạ được Mạc Lục Diệp nhưng có thể vờn hắn đến kiệt sức mà chết. Tiểu Phượng nhìn Tiểu Hổ trên thân mình đã xuất hiện vết thương, còn có mảng lông bị hỏa lực đốt cháy thì cau mày, nhăn mặt.
Tiểu Phượng đột ngột xông đến, giáng cho Mạc Lục Diệp một chưởng, linh lực hệ hỏa của hắn gặp Kim Hỏa Phượng Hoàng thì hoàn toàn bị khắc chế. Mạc Lục Diệp bị đánh bật ra phía sau, thổ huyết.
-“Rút lui.” – Mạc Lục Diệp hét lớn.
Tiểu Hổ vẫn muốn đuổi theo nhưng khi vừa trông thấy Cố Ngữ Yên ngồi bệt xuống đất thì ngay lập túc chạy đến bên chủ nhân.
-“Chủ nhân, không sao chứ?” – Tiểu Hổ lo lắng.
-“Không sao, không sao.” – Cố Ngữ Yên xua tay.
Vừa nãy đối thủ của nàng là một tên có tu vi Trúc Cơ cảnh, giao đấu có chút mệt nên ngồi xuống nghỉ thôi. Cố Ngữ Yên lấy ra một viên đan dược cho vào miệng, ổn định lại khí tức trong cơ thể.
Nàng đưa một bình đan dược đến cho Tiểu Phượng, đây là đan dược nàng điều chế riêng, chuyên phục hồi, điều trị vết thương cho ma thú, mặc dù dược tính không hiểu quả bằng đan dược thông thường của con người nhưng cũng không tệ.
Tiểu Phượng cầm bình đan dược nhanh nhẹn đi phát cho mỗi người một viên. Đan dược này không ngọt, Tiểu Phượng không thích tí nào. Vị đắng là do trong lúc điều chế Cố Ngữ Yên cố ý cho thêm hoàng liên, nếu không thì thêm xuyên tâm liên. Nhóm linh thú của nàng thích dùng đan dược làm đồ ăn vặt, đây là biện pháp ngăn ngừa nàng nghĩ ra. Mấy loại đan dược trị thương như vậy, không thể tùy ý cho vào miệng.
Đại Hỏa Xà nuốt đan dược mà Tiểu Phượng đưa, khẽ nhăn mặt, đúng là đắng mà. Chiếc đuôi dài quấn lấy một quả Huyết Linh Mộc.
-“Nha đầu, Hỏa Xà ta làm ma thú có nghĩa tất báo, tặng cho ngươi.”
Cố Ngữ Yên ngu mới không nhận, mục đính của nàng đến Bích Lâm Sơn là muốn tìm linh bảo hệ mộc, quả của cây Huyết Linh Mộc vừa vặn thích hợp.
Đại Hỏa Xà nhìn Cố Ngữ Yên, nó có vẻ đang trầm tư suy nghĩ gì đó, cuối cùng nó cất giọng.
-“Hỏa Xà ta may mắn, sống đã hơn ngàn năm, loài linh xà như bọn ta cách một khoảng thời gian lại lột xác, về mặt nào đó có phần trái với quy luật tự nhiên, sinh lão bệnh tử. Nếu ngày sau, ngươi bước lên đỉnh cường giả, có dịp quay về nơi này thì hãy đến đây. Lúc đó mong ngươi có thể giúp được ta.”
Cố Ngữ Yên suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu, nàng không biết bản thân sau này có thể giúp gì được cho Hỏa Xà nhưng nếu trong khả năng thì nàng vẫn sẽ làm.
Rời Bích Lâm Sơn, Cố Ngữ Yên trở lại Thiên Trung viện, nàng phải nhanh chóng đột phá tầng thứ hai của Ngũ Hành Thiên Pháp. Không hiểu vì sao nhưng lòng nàng có cảm giác bất an.
Phần còn lại giao cho nhóm Cố Ngữ Yên. Cố Mỹ Ngọc đang bị Tiểu Hắc chọc cho tức điên, cục bông trắng là tiểu hồ ly, đương nhiên tính tình có phần giảo hoạt, nó cứ liên tục chạy vòng tròn quanh nàng ta, chỉ cần Cố Mỹ Ngọc lộ ra sơ hở liền bị móng vuốt của Tiểu Hắc cào trúng.
Tiểu Hổ thì lao đến tấn công trực diện Mạc Lục Diệp, tên tam hoàng tử này chính là kẻ dẫn đầu đám người vây bắt nó khi trước.
Đừng nhìn vẻ bên ngoài mà đánh giá con người, câu nói này cực kỳ phù hợp với nhóm ba huynh đệ Cửu Thiên. Đám người của tam hoàng tử lộ vẻ cười cợi, mấy đứa nhóc ba tuổi trước mặt chỉ cần búng tay một cái liền ngã lăn quay.
Cái này thì đúng, nhưng mà ai ngã lăn quay thì phải xem xét lại, ba đứa bé đó cũng không phải con nít ba tuổi đâu, nếu là ba ngàn tuổi thì còn tạm đúng một phần. Kết quả là cả đám thuộc hạ của Mạc Lục Diệp bị bọn Trứng Gà dọa cho há hốc miệng, run rẩy sợ hãi, có vài tên còn sốc đến mức hóa đá.
Về phần Tiểu Phượng thì không cần phải nói, cực kỳ hăng hái, thấy kẻ nào nàng liền đánh kẻ đó, sức mạnh của Thượng Cổ Thần Thú không thể xem thường, may mà Tiểu Phượng không hiện chân thân Kim Hỏa Phượng Hoàng dùng Thiên Hỏa. Cố Ngữ Yên có thể cam đoan một việc, nếu dùng thiên hỏa nhất định sẽ cháy rừng.
Tính ra thì trong nhóm người, Cố Ngữ Yên và Tiểu Bạch là chiến đấu có vẻ bình thường nhất, so ra thì chính là bộ dạng ưu nhã, nhẹ nhàng.
Cố Ngữ Yên dùng thuộc tính Kim, trợ lực cho trường kiếm trong tay. Có thể nói nàng tàn nhẫn, máu lạnh vô tình, lưỡi kiếm lướt qua cổ người, không lưu lại vết máu nhưng từng người từng người một ngã xuống. Giết người thì có sao? Đoạt mạng thì như thế nào? Nàng vốn dĩ đã quen với điều này.
Chỉ trong thoáng chốc, những kẻ có tu vi dưới Kim Đan cảnh đều bị diệt, bên phía Mạc Lục Diệp hơn bốn mươi người giờ chỉ còn lại hơn chục mạng. Cường giả Thức Hải cảnh giao chiến với đại Hỏa Xà cũng rơi vào thế hạ phong, Hỏa Xà là ma thú hệ tấn công, về mặt sức mạnh so với con người đương nhiên là chiếm ưu thế.
Mạc Lục Diệp thấy sự tình không ổn, đang muốn rút lui nhưng Bạch Hổ không đồng ý, nó không thể ngay lập tức hạ được Mạc Lục Diệp nhưng có thể vờn hắn đến kiệt sức mà chết. Tiểu Phượng nhìn Tiểu Hổ trên thân mình đã xuất hiện vết thương, còn có mảng lông bị hỏa lực đốt cháy thì cau mày, nhăn mặt.
Tiểu Phượng đột ngột xông đến, giáng cho Mạc Lục Diệp một chưởng, linh lực hệ hỏa của hắn gặp Kim Hỏa Phượng Hoàng thì hoàn toàn bị khắc chế. Mạc Lục Diệp bị đánh bật ra phía sau, thổ huyết.
-“Rút lui.” – Mạc Lục Diệp hét lớn.
Tiểu Hổ vẫn muốn đuổi theo nhưng khi vừa trông thấy Cố Ngữ Yên ngồi bệt xuống đất thì ngay lập túc chạy đến bên chủ nhân.
-“Chủ nhân, không sao chứ?” – Tiểu Hổ lo lắng.
-“Không sao, không sao.” – Cố Ngữ Yên xua tay.
Vừa nãy đối thủ của nàng là một tên có tu vi Trúc Cơ cảnh, giao đấu có chút mệt nên ngồi xuống nghỉ thôi. Cố Ngữ Yên lấy ra một viên đan dược cho vào miệng, ổn định lại khí tức trong cơ thể.
Nàng đưa một bình đan dược đến cho Tiểu Phượng, đây là đan dược nàng điều chế riêng, chuyên phục hồi, điều trị vết thương cho ma thú, mặc dù dược tính không hiểu quả bằng đan dược thông thường của con người nhưng cũng không tệ.
Tiểu Phượng cầm bình đan dược nhanh nhẹn đi phát cho mỗi người một viên. Đan dược này không ngọt, Tiểu Phượng không thích tí nào. Vị đắng là do trong lúc điều chế Cố Ngữ Yên cố ý cho thêm hoàng liên, nếu không thì thêm xuyên tâm liên. Nhóm linh thú của nàng thích dùng đan dược làm đồ ăn vặt, đây là biện pháp ngăn ngừa nàng nghĩ ra. Mấy loại đan dược trị thương như vậy, không thể tùy ý cho vào miệng.
Đại Hỏa Xà nuốt đan dược mà Tiểu Phượng đưa, khẽ nhăn mặt, đúng là đắng mà. Chiếc đuôi dài quấn lấy một quả Huyết Linh Mộc.
-“Nha đầu, Hỏa Xà ta làm ma thú có nghĩa tất báo, tặng cho ngươi.”
Cố Ngữ Yên ngu mới không nhận, mục đính của nàng đến Bích Lâm Sơn là muốn tìm linh bảo hệ mộc, quả của cây Huyết Linh Mộc vừa vặn thích hợp.
Đại Hỏa Xà nhìn Cố Ngữ Yên, nó có vẻ đang trầm tư suy nghĩ gì đó, cuối cùng nó cất giọng.
-“Hỏa Xà ta may mắn, sống đã hơn ngàn năm, loài linh xà như bọn ta cách một khoảng thời gian lại lột xác, về mặt nào đó có phần trái với quy luật tự nhiên, sinh lão bệnh tử. Nếu ngày sau, ngươi bước lên đỉnh cường giả, có dịp quay về nơi này thì hãy đến đây. Lúc đó mong ngươi có thể giúp được ta.”
Cố Ngữ Yên suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu, nàng không biết bản thân sau này có thể giúp gì được cho Hỏa Xà nhưng nếu trong khả năng thì nàng vẫn sẽ làm.
Rời Bích Lâm Sơn, Cố Ngữ Yên trở lại Thiên Trung viện, nàng phải nhanh chóng đột phá tầng thứ hai của Ngũ Hành Thiên Pháp. Không hiểu vì sao nhưng lòng nàng có cảm giác bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.