Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi
Chương 214: LIỄU DI NƯƠNG
Tiểu Chà Bông
20/06/2023
Ngày hôm sau, Liễu Tiên mới sáng sớm đã đến Lâm viện tìm Yên tiểu
thư. Tối đêm qua, trong lúc ngủ bà tâm trạng có phần bất an, đến canh ba đột nhiên cảm thấy trong phòng xuất hiện mùi hương lạ. Liễu Tiên ngay
lập tức nghĩ đến đứa con trong bụng, nhanh chóng rời giường, đi ra khỏi
phòng. Liễu di nương cẩn thận nhìn xung quanh bên ngoài nhưng căn bản là không có người nào ở đây. Tâm trạng thấp thỏm, lại không có chứng cớ bà không thể vô cớ báo lên với gia chủ, chỉ có thể chìm trong bất an,
không tài nào tiếp tục chợp mắt, cứ như vậy mà thức đến sáng.
Cố Ngữ Yên sớm đã đoán được Liễu Tiên hôm nay nhất định đến tìm nàng, nên nàng đành đau lòng rời xa chiếc giường sớm hơn thường ngày. Mà khoan, hình như thường ngày nàng cũng rời giường từ sớm mà, Cố Ngữ Yên vỗ trán, quên mất là bản thân mình là người rất siêng năng, chăm chỉ. Tiểu Hắc lúc này còn đang say giấc, tối đêm qua đến canh ba nó vẫn phải lén lút gửi tặng Liễu di nương ít hương hoa, sau đó liền lợi dụng thân thể hồ ly nhỏ bé trốn đi mất.
Cố Ngữ Yên một thân bạch y, thập phần tiên khí, phiêu dật, thêm bộ dạng thư thái của nàng càng khiến bản thân toát lên vẻ thoát tục, không phân tranh sự đời. Dáng vẻ này có thể khiến người khác nhất thời cảm thấy nàng là người lương thiện, trong mắt người tìm đến Liễu di nương thì chính là một bậc lương y.
“Yên tiểu thư, chào buổi sáng.” Liễu Tiên cất lời, bà đi đến phía đối diện Cố Ngữ Yên mà ngồi xuống.
Cố Ngữ Yên mỉm cười, cánh tay nhanh nhẹn rót cho Liễu Tiên một tách trà.
“Liễu di nương, mời dùng trà.”
Liễu Tiên nhìn vị cô nương bộ dạng nhu hòa trước mặt, tuy vậy trong lòng bà vẫn chưa hoàn toàn gỡ bỏ phòng bị, dù sao thì hai tỷ đệ Yên Bạch Ngữ và Yên Hắc Ngữ cũng là do Lam Khải đưa về Lam phủ. Liễu Tiên nâng tách trà lên mũi ngửi qua, cảm thấy mùi thơm mát, mới uống một ngụm nhỏ.
Cố Ngữ Yên mỉm cười.
“Liễu di nương cảm thấy trà này thế nào?”
“Trà ngon, thanh mát.”
Cố Ngữ Yên ánh mắt nhìn vào tách trà trong tay.
“Thơm dịu giúp người cảm thấy thoải mái, Liễu di nương việc này có lợi cho người.”
Liễu Tiên cánh tay khựng lại, bà thở dài, chủ động vươn tay về phía Cố Ngữ Yên. Ngụ ý muốn nàng bắt mạch giúp mình, nhưng Cố Ngữ Yên chỉ nhẹ lắc đầu, nàng thanh âm ôn hòa, như cũ nói.
“Liễu di nương, tình trạng của người vẫn như ngày hôm qua, không có chuyện gì, nhưng mà khí sắc người không tốt là do trong lòng có nỗi bất an.”
Liễu Tiên nhìn Cố Ngữ Yên, rồi lại nhìn xuống phần bụng của mình. Bằng mọi giá bà phải sinh ra đứa trẻ này, bà thân là tiểu thiếp, cách củng cố địa vị vững chắc nhất chính là mẫu bằng tử quý. Cố Ngữ Yên ánh mắt vẫn nhìn xuống tách trà, cảm tưởng như nước trà trong tách có gì đó rất thú vị khiến nàng khó rời mắt. Trong lòng nàng cảm thấy, bản thân có chút nhẫn tâm rồi, dù sao đối với một phụ nhân thì hài tử của mình có lẽ sẽ rất quý giá, Liễu Tiên hẳn là không ngoại lệ đi, mặc dù bà ta muốn dựa vào đứa trẻ để đi lên, lợi dụng hài tử của chính mình, nhưng quy cho cùng thì cũng là do phận tiểu thiếp thấp kém, Liễu di nương căn bản không còn cách nào khác, so với Nghiêm Tú bà chỉ có thể nhìn sắc mặt người khác mà sống, không dám oán trách.
Liễu Tiên chăm chú nhìn Cố Ngữ Yên, cuối cùng bà lên tiếng.
“Yên tiểu thư, chắc hẳn người cũng nhìn ra được hoàn cảnh của ta lúc này, ta biết Yên tiểu thư và ta chỉ là phần bèo nước gặp nhau, suy cho cùng thì chỉ là người xa lạ, nhưng mong Yên tiểu thư có thể giúp đỡ, để ta phần nào an tâm hơn.”
Cố Ngữ Yên nghe thấy lời của Liễu Tiên, nàng vẫn duy trì bộ dạng nhàn nhạt, không nóng không lạnh, không ngập ngừng mà ngay lập tức đáp.
“Liễu di nương, ta cũng chỉ có thể giúp người kê vài đơn thuốc an thai, ngưng thần, có thể tặng người vài viên đan dược giúp tinh thần thoải mái, giúp ít cho thai nhi trong bụng khỏe mạnh hơn. Hai ngày nữa cuộc khảo hạch tuyển chọn đệ tử của Thánh Cung bắt đầu, ta và đệ đệ hiển nhiên là nên rời Lam phủ.”
Liễu Tiên cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát.
“Yên tiểu thư, nếu có thể nán lại Lam phủ, người sẽ giúp ta chứ?”
Cố Ngữ Yên không gật đầu, ánh mắt nàng nhìn ra những khóm hoa trong vườn.
“Ta chỉ làm những việc mà ta cảm thấy nên làm.”
Nói rồi nàng lấy ra một viên đan dược đưa cho Liễu Tiên.
“Liễu di nương, Ngưng Thần đan có thể giúp người ngủ ngon hơn.”
Sau đó nàng liền xoay người ly khai, rời khỏi đình viện. Đợi một khắc sau, thì Liễu di nương cũng rời đi. Lúc này Cố Ngữ Yên từ sau một thân cây đi ra, bên cạnh nàng còn có người được biết đến là mỹ nam ngốc tử của Lam gia, Lam Tiêu Huyền.
“Dựa vào một mình lời nói của Liễu Tiên, thì chưa đủ để nàng có thể nán lại Lam phủ, nàng ở lại đây thì Nghiêm Tú sẽ gặp khó khăn trong việc hủy đi cái gai trong mắt, khó ra tay diệt trừ cái thai kia. Bà ta sẽ không đồng ý.” Tiêu Huyền chắp tay, nhàn nhạt nói.
Cố Ngữ Yên gật đầu, ánh mắt nàng nhất thời ánh lên tia giảo hoạt.
“Chỉ có lời nói của Liễu Tiên thì đúng là chưa đủ, nhưng…nếu thêm Lam Khải thì có lẽ kết quả sẽ khác đi.”
Cố Ngữ Yên sớm đã đoán được Liễu Tiên hôm nay nhất định đến tìm nàng, nên nàng đành đau lòng rời xa chiếc giường sớm hơn thường ngày. Mà khoan, hình như thường ngày nàng cũng rời giường từ sớm mà, Cố Ngữ Yên vỗ trán, quên mất là bản thân mình là người rất siêng năng, chăm chỉ. Tiểu Hắc lúc này còn đang say giấc, tối đêm qua đến canh ba nó vẫn phải lén lút gửi tặng Liễu di nương ít hương hoa, sau đó liền lợi dụng thân thể hồ ly nhỏ bé trốn đi mất.
Cố Ngữ Yên một thân bạch y, thập phần tiên khí, phiêu dật, thêm bộ dạng thư thái của nàng càng khiến bản thân toát lên vẻ thoát tục, không phân tranh sự đời. Dáng vẻ này có thể khiến người khác nhất thời cảm thấy nàng là người lương thiện, trong mắt người tìm đến Liễu di nương thì chính là một bậc lương y.
“Yên tiểu thư, chào buổi sáng.” Liễu Tiên cất lời, bà đi đến phía đối diện Cố Ngữ Yên mà ngồi xuống.
Cố Ngữ Yên mỉm cười, cánh tay nhanh nhẹn rót cho Liễu Tiên một tách trà.
“Liễu di nương, mời dùng trà.”
Liễu Tiên nhìn vị cô nương bộ dạng nhu hòa trước mặt, tuy vậy trong lòng bà vẫn chưa hoàn toàn gỡ bỏ phòng bị, dù sao thì hai tỷ đệ Yên Bạch Ngữ và Yên Hắc Ngữ cũng là do Lam Khải đưa về Lam phủ. Liễu Tiên nâng tách trà lên mũi ngửi qua, cảm thấy mùi thơm mát, mới uống một ngụm nhỏ.
Cố Ngữ Yên mỉm cười.
“Liễu di nương cảm thấy trà này thế nào?”
“Trà ngon, thanh mát.”
Cố Ngữ Yên ánh mắt nhìn vào tách trà trong tay.
“Thơm dịu giúp người cảm thấy thoải mái, Liễu di nương việc này có lợi cho người.”
Liễu Tiên cánh tay khựng lại, bà thở dài, chủ động vươn tay về phía Cố Ngữ Yên. Ngụ ý muốn nàng bắt mạch giúp mình, nhưng Cố Ngữ Yên chỉ nhẹ lắc đầu, nàng thanh âm ôn hòa, như cũ nói.
“Liễu di nương, tình trạng của người vẫn như ngày hôm qua, không có chuyện gì, nhưng mà khí sắc người không tốt là do trong lòng có nỗi bất an.”
Liễu Tiên nhìn Cố Ngữ Yên, rồi lại nhìn xuống phần bụng của mình. Bằng mọi giá bà phải sinh ra đứa trẻ này, bà thân là tiểu thiếp, cách củng cố địa vị vững chắc nhất chính là mẫu bằng tử quý. Cố Ngữ Yên ánh mắt vẫn nhìn xuống tách trà, cảm tưởng như nước trà trong tách có gì đó rất thú vị khiến nàng khó rời mắt. Trong lòng nàng cảm thấy, bản thân có chút nhẫn tâm rồi, dù sao đối với một phụ nhân thì hài tử của mình có lẽ sẽ rất quý giá, Liễu Tiên hẳn là không ngoại lệ đi, mặc dù bà ta muốn dựa vào đứa trẻ để đi lên, lợi dụng hài tử của chính mình, nhưng quy cho cùng thì cũng là do phận tiểu thiếp thấp kém, Liễu di nương căn bản không còn cách nào khác, so với Nghiêm Tú bà chỉ có thể nhìn sắc mặt người khác mà sống, không dám oán trách.
Liễu Tiên chăm chú nhìn Cố Ngữ Yên, cuối cùng bà lên tiếng.
“Yên tiểu thư, chắc hẳn người cũng nhìn ra được hoàn cảnh của ta lúc này, ta biết Yên tiểu thư và ta chỉ là phần bèo nước gặp nhau, suy cho cùng thì chỉ là người xa lạ, nhưng mong Yên tiểu thư có thể giúp đỡ, để ta phần nào an tâm hơn.”
Cố Ngữ Yên nghe thấy lời của Liễu Tiên, nàng vẫn duy trì bộ dạng nhàn nhạt, không nóng không lạnh, không ngập ngừng mà ngay lập tức đáp.
“Liễu di nương, ta cũng chỉ có thể giúp người kê vài đơn thuốc an thai, ngưng thần, có thể tặng người vài viên đan dược giúp tinh thần thoải mái, giúp ít cho thai nhi trong bụng khỏe mạnh hơn. Hai ngày nữa cuộc khảo hạch tuyển chọn đệ tử của Thánh Cung bắt đầu, ta và đệ đệ hiển nhiên là nên rời Lam phủ.”
Liễu Tiên cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát.
“Yên tiểu thư, nếu có thể nán lại Lam phủ, người sẽ giúp ta chứ?”
Cố Ngữ Yên không gật đầu, ánh mắt nàng nhìn ra những khóm hoa trong vườn.
“Ta chỉ làm những việc mà ta cảm thấy nên làm.”
Nói rồi nàng lấy ra một viên đan dược đưa cho Liễu Tiên.
“Liễu di nương, Ngưng Thần đan có thể giúp người ngủ ngon hơn.”
Sau đó nàng liền xoay người ly khai, rời khỏi đình viện. Đợi một khắc sau, thì Liễu di nương cũng rời đi. Lúc này Cố Ngữ Yên từ sau một thân cây đi ra, bên cạnh nàng còn có người được biết đến là mỹ nam ngốc tử của Lam gia, Lam Tiêu Huyền.
“Dựa vào một mình lời nói của Liễu Tiên, thì chưa đủ để nàng có thể nán lại Lam phủ, nàng ở lại đây thì Nghiêm Tú sẽ gặp khó khăn trong việc hủy đi cái gai trong mắt, khó ra tay diệt trừ cái thai kia. Bà ta sẽ không đồng ý.” Tiêu Huyền chắp tay, nhàn nhạt nói.
Cố Ngữ Yên gật đầu, ánh mắt nàng nhất thời ánh lên tia giảo hoạt.
“Chỉ có lời nói của Liễu Tiên thì đúng là chưa đủ, nhưng…nếu thêm Lam Khải thì có lẽ kết quả sẽ khác đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.