Chương 66: Quyển 6 - Chương 60
Cổ Kính
10/10/2020
Tiền Yến Hòa kinh hãi, không nói lời nào mà ngoảnh đầu chạy về phía lầu một, vừa ra khỏi cửa phòng, đứng ở hành lang đã có thể thấy rõ mọi chuyện đang phát sinh bên dưới.
Cổ tay Hạ Dung Dung bị một gã nam tử nắm chặt, trên mặt nàng hiện lên vẻ xấu hổ và giận dữ, nhưng tay giãy dụa mãi cũng không cách nào thoát ra được, chỉ có thể lớn tiếng mắng chửi, còn nam nhân đang nắm lấy cổ tay nàng thì vẫn cứ tươi cười như cũ.
“Ngươi, bại hoại, đăng đồ tử!”
*Đăng đồ tử: tên biến thái.
“Tiểu nương tử hà tất phải tức giận như thế, tiểu sinh bất quá chỉ là thấy ngươi xinh đẹp, muốn đến âu yếm một chút mà thôi.” Nam nhân cười cợt nhã, dung mạo của hắn kỳ thực không xấu, mà là ngược lại, khuôn mặt như ngọc, tay áo phấp phới, cặp mắt hoa đào phong lưu tuấn kiệt, nếu không xảy ra một màn trước mắt này, với mị lực của hắn nhất định cũng có thể làm mê đảo không ít nữ tử.
Chung quanh hắn có bảy tám người, hoặc đứng hoặc ngồi, đều nhàn rỗi mà xem náo nhiệt, thỉnh thoảng còn cười ồ lên vài tiếng, rõ ràng là thuộc cùng một nhóm. Bọn họ người đông thế mạnh, hơn nữa thoạt nhìn võ công cũng không thấp, mọi người xung quanh nhất thời đều không có ai dám tiến đến can thiệp.
Hạ Dung Dung mặc dù tùy hứng, nhưng nàng chưa từng gặp phải loại người vô lại như vậy, hiển nhiên là nghĩ không ra từ nào thích hợp để mắng chửi, chỉ có thể lập đi lập lại ba chữ “đăng đồ tử”, nhưng nàng càng chửi nam nhân kia càng cảm thấy hứng thú, từ ngữ ra khỏi miệng cũng càng lúc càng vô lễ đến trắng trợn.
“Dừng tay!” Tiền Yến Hòa phẫn nộ, từ hành lang nhảy xuống, tung một chưởng về phía nam tử.
Nam tử cười khẽ một tiếng, thân hình nghiêng sang một bên, hắn và Hạ Dung Dung liền thay đổi vị trí cho nhau, tay hắn thì vẫn cứ như trước cầm lấy cổ tay của nàng không chịu buông. Mắt thấy mục tiêu đã biến thành sư muội, Tiền Yến Hòa kinh hãi, vội vàng thu hồi nội lực, nhưng động tác không kịp, bị nội lực cắn trả, cả người lảo đảo vài bước, khiến người bên ngoài đều cười ồ ra tiếng.
Tiền Yến Hòa chỉ cảm thấy khó thở, tim đập như nổi trống, một ngụm máu đang muốn phun ra ngoài, hắn cố gắng kiềm nén cảm giác buồn nôn trong ngực, hướng người nọ nói: “Sư muội ta và ngươi không thù không oán, các hạ cần gì phải làm khó nàng, nếu có chỗ nào đắc tội, đợi ta trở về báo cáo sư môn rồi tự mình đến cửa bồi tội là được.”
Người nọ liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Sư phụ ngươi là ai?”
“Tôn sư Diệp Phiêu Vân.” Tiền Yến Hòa chậm rãi nói, tình thế hiện tại rõ ràng là võ công của mình không bằng đối phương, sư muội lại đang nằm trong tay bọn họ, hắn không thể không nén giận.
Ai ngờ đối phương ngả ngớn cười nói: “Tên này nghe rất quen, nhưng không biết là người của môn phái nào a.” Người nọ căn bản không đem mấy môn phái nho nhỏ vô danh như bọn họ để vào mắt. “Vậy ngươi mau trở về nói với sư phụ ngươi đi, tiểu nương tử này quả thật xinh đẹp, rất hợp ý ta, ta sẽ chuẩn bị sính lễ lấy nàng làm thiếp, bảo sư phụ của ngươi chuẩn bị của hồi môn đi.”
Người bên ngoài nghe vậy đều đồng loạt cười rộ lên, Hạ Dung Dung cắn môi, sợ đến sắp khóc, Tiền Yến Hòa tức giận đến mức phát run, hai tay siết chặt thành quyền, thầm nghĩ hôm nay nếu không thể cứu sư muội ra, ta cũng chẳng còn mặt mũi nào trở về gặp sư phụ, chi bằng cứ ở đây phá nồi dìm xuồng.
Nghĩ vậy, trong mắt Tiền Yến Hòa liền hiện lên thần sắc kiên quyết, tâm tình cũng bình tĩnh trở lại, hắn yên lặng mà đứng, mặc cho bốn phía châm biếm và chế nhạo, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động sơ hở của đối phương.
Nam tử kia không biết suy nghĩ của Tiền Yến Hòa đã thay đổi, muốn cùng hắn đồng vu quy tận, hắn lúc này vẫn cầm lấy cổ tay Hạ Dung Dung, tay còn lại thì bắt đầu hướng lên mặt nàng sờ soạng, nhưng tay vừa di chuyển đến giữa không trung, sau lưng đột nhiên cảm thấy một trận hàn khí, dường như có người đang huy chưởng về phía hắn, vội vàng kéo Hạ Dung Dung vào lòng ngực mình, vươn tay ôm hông của nàng, cũng không phải là đang khinh bạc giai nhân, mà bởi vì muốn xoay người, đem nàng chống đỡ chưởng lực ở phía sau lưng hắn.
*Đồng vu quy tận: cùng chết.
Chỉ là, động tác của hắn mặc dù nhanh, nhưng hàn khí sau lưng lại dai như đỉa, vẫn như cũ tiến về phía trước, bám theo phía sau lưng hắn, có xua cũng không tan.
Người nọ bỗng nhiên thấy lạnh cả người, với võ công của hắn, chưa bao giờ gặp phải đối thủ đáng sợ như thế, mà chính mình thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ ràng diện mạo của đối phương đến tột cùng là như thế nào.
Mấy người đi chung với hắn đồng thời phản ứng, không hẹn mà cùng rút vũ khí hướng về phía sau lưng hắn, hắn nhân cơ hội đó, từ giữa luồng hàn khí bức nhân thoát được ra ngoài, cũng không tiếp tục bắt giữ Hạ Dung Dung nữa, lách mình về phía bên cạnh, cố gắng trụ vững thân thể, lúc này mới phát hiện trên trán không biết từ khi nào đã phủ một tầng mồ hôi lạnh.
Tiền Yến Hòa thấy cục diện thoáng cái đã nghịch chuyển, không khỏi mừng rỡ, bổ nhào lên trước túm Hạ Dung Dung ra ngoài, nửa dìu nửa dắt nàng tới cái bàn trong góc ngồi xuống, cảm thấy tảng đá đang đè nặng trong lòng đã rơi xuống, lúc này hắn mới quay đầu nhìn lại tình cảnh giữa sảnh.
Hiện tại, tiếng ồn ào nhốn nháo trong khách điếm đã hoàn toàn im bặt, ánh mắt mọi người đều tập trung hết về phía nhóm người nọ.
Bị vây ở chính giữa là một Hoàng y nhân, vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên, Tiền Yến Hòa liếc mắt một cái liền nhận ra hắn chính là Lục Đình Tiêu.
Lục Đình Tiêu lúc này, tay trái chắp ở sau lưng, tay phải xách một gói đồ, hắn nhìn chằm chằm vào nam tử có đôi mắt hoa đào, không nói lời nào.
Người nọ bị hắn nhìn đến có chút sợ hãi, nhưng trên mặt vẫn cười nói: “Các hạ là người phương nào, không ngại thì nói ra để bọn ta được thỉnh giáo một chút.”
“Nghe nói chưởng môn Côn Luân phái có một vị đệ tử vô cùng đắc ý, tư chất hơn người, trời sinh tính phong lưu, có phải chính là huynh đài đây.” Một tiếng cười khẽ từ trên lầu truyền xuống, mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy một Bạch y công tử đang ngồi trên luân ỷ, mỉm cười nhìn nam tử có cặp mắt hoa đào, đầu tóc của y rối tung và có chút ẩm ướt, vẫn còn chưa được cột lại, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới khí chất của y.
Người nọ thấy Trầm Dung Dương nhận ra hắn, khóe mắt khẽ giương lên, cười dịu dàng nói: “Thật hiếm thấy, ở vùng Trung Nguyên này vậy mà cũng có người biết đến Lý mỗ.” Trong lúc nói chuyện, hắn còn không quên tiện tay chỉnh lại áo mũ mới vừa rồi vì né tránh mà có chút hỗn độn.
“Dung mạo và phong thái như thế, không phải Đào hoa công tử Lý Minh Chân, thì còn ai vào đây nữa.” Trầm Dung Dương cười nói: “Lý huynh không ngại ngàn dặm xa xôi từ Côn Luân tới đây, chẳng lẽ cũng là vì chuyện liên minh của Tào bang lần này sao?”
Côn Luân phái ở Tây Vực, từ trước đến nay cực ít giao thiệp với võ lâm Trung Nguyên, môn nhân của bọn họ đa số cũng không phải là nhân sĩ Trung Nguyên, giống như Lý Minh Chân, mặc dù theo họ của người Hán, nhưng dung mạo vẫn mang nhiều đặc điểm của người dị vực.
Người trong giang hồ hiểu biết rất ít về các môn phái ở Tây Vực, lúc này nghe Trầm Dung Dương đề cập, ai cũng đều nhìn về phía Lý Minh Chân, mỗi người đều tự phỏng đoán mục đích đến của hắn.
Lý Minh Chân cũng không để ý đến ánh mắt mọi người, chỉ nháy mắt mấy cái, khóe miệng nhếch lên: “Tào bang liên minh hay không liên minh liên quan gì tới ta, chẳng qua ta nghe nói ở Trung Nguyên có rất nhiều tiểu mỹ nhân, mỗi người đều như hoa như ngọc, không đến một chuyến chẳng phải sẽ đáng tiếc lắm hay sao?” Vừa nói, cặp mắt hoa đào lại đảo qua Hạ Dung Dung đang ngồi trong góc, nụ cười bên môi hắn càng sâu thêm.
“Thiết nghĩ, nữ tử Tây Vực phong tình kỳ lạ, ai ai cũng đều lớn mật, Lý huynh chỉ cần đi ở trên đường, cho dù là nữ tử nhà lành cũng sẽ nguyện ý chạy theo ngươi, Lý huynh ở Tây Vực đã lâu, không hiểu lễ giáo của vùng Trung Nguyên âu cũng là chuyện dễ hiểu.” Trầm Dung Dương nói một câu khiến mọi người xung quanh đều cười trộm, ngụ ý của y, đơn giản là muốn ám chỉ Lý Minh Chân xuất thân lỗ mãng, ngay cả lễ giáo cũng không hiểu.
Lý Minh Chân là người thông minh, hắn sao có thể không hiểu ẩn ý trong lời nói của y, bất quá khả năng kiềm chế của hắn vô cùng tốt, nghe vậy mặt cũng không biến sắc, chỉ ha ha cười: “Trầm huynh nói rất đúng, hôm nay là Lý mỗ thô lỗ, nhưng bởi vì ta là người không quan trọng lễ giáo như vậy, nên nếu sau này có chỗ nào đắc tội thì mong ngươi có thể bỏ quá cho.” Dứt lời, hắn liền liếc mắt nhìn Trầm Dung Dương một cái, tầm mắt lại đảo qua Lục Đình Tiêu, sau đó trầm giọng nói: “Chúng ta đi.”
Mấy người đi cùng hắn nghe vậy đều đưa mắt nhìn nhau, tuy không cam lòng nhưng cũng đành hậm hực thu hồi vũ khí, theo sau Lý Minh Chân bước ra khỏi khách điếm.
Lục Đình Tiêu nhìn bọn họ rời đi, cũng không định đuổi theo, xoay người lên lầu hai, đẩy Trầm Dung Dương đi vào trong phòng.
Tiền Yến Hòa bên này cũng dìu Hạ Dung Dung lên lầu.
Đại sảnh khách điếm yên lặng hồi lâu rồi lại bắt đầu náo nhiệt như cũ, tiếng chung rượu va chạm cùng tiếng nói cười cứ thay nhau vang lên không dứt, tựa như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Ở trong giang hồ, loại chuyện này hầu như mỗi ngày đều có, chẳng qua với thân phận của mấy người bọn họ, biến cố vừa rồi sẽ tạo ra không ít chuyện để bàn tán.
Tiền Yến Hòa thu xếp ổn thỏa cho Hạ Dung Dung xong, lại an ủi nàng một lúc lâu, sau đó mới đi sang phòng của Trầm Dung Dương.
“Mới nãy, thật sự rất cảm ơn hai vị.” Lúc hắn bước vào phòng, thấy Lục Đình Tiêu đang cầm lược búi tóc cho Trầm Dung Dương, không khỏi sửng sốt, mãi cho đến khi Thị Cầm đẩy một cái, hắn mới hồi phục tinh thần, trịnh trọng nói lời cảm ơn.
Trầm Dung Dương cười nói: “Ngươi không cần để trong lòng, bọn họ là nhằm vào chúng ta.”
Tiền Yến Hòa nghe vậy lại sửng sốt, chuyện ngoài ý muốn hôm nay thật sự đã nhiều lắm rồi, hắn không biết nên làm ra phản ứng nào thì mới thích hợp nữa.
Thị Cầm nhìn gói đồ mà Lục Đình Tiêu đặt trên bàn, hiếu kỳ hỏi: “Lục công tử, ngươi ra ngoài mua cái gì vậy?”
Lục Đình Tiêu thản nhiên nói: “Một ít điểm tâm.” Động tác dưới tay còn chưa dừng, Lục Đình Tiêu dùng ngọc trâm cố định mái tóc trong tay, động tác lưu loát và tuyệt đẹp.
Thị Cầm kinh ngạc, người giống như Lục Đình Tiêu cư nhiên cũng thích ăn điểm tâm sao, hắn cười hì hì nói: “Vậy cũng cho ta một miếng đi.” Thấy Lục Đình Tiêu không phản đối, hắn liền vươn tay tháo lớp giấy gói ở bên ngoài, vừa nhìn thấy món ăn bên trong, không khỏi hét lên một tiếng: “Ai nha, đây không phải là hoa quế cao mà công tử thích ăn sao, Lục công tử ngươi ra ngoài là để mua cho công tử sao?”
Lục Đình Tiêu lãnh đạm khó gần, Lục Đình Tiêu võ công cao thâm, Lục Đình Tiêu thần bí khó lường, đứng ở trước mặt người bán hàng rong, cầm tiền mua hoa quế cao…
Tiền Yến Hòa đứng một bên đã hoàn toàn hóa đá.
Cao nhân, quả nhiên không thể dùng lý lẽ của người bình thường để suy luận.
*****
Lý Minh Chân ra khỏi khách điếm, sắc mặt dĩ nhiên là rất khó xem, mấy người đi cùng ở phía sau còn chưa phát hiện, vẫn cứ lải nhải cằn nhằn không dứt giống như một đám ruồi bọ.
“Lý công tử, sư phụ ngươi bảo chúng ta nghe theo mệnh lệnh của ngươi, cũng không phải bảo chúng ta làm lâu la của ngươi…” Giọng nói cứng cáp từ phía sau truyền đến, người nói chính là Cáp Lý Khắc – một trong tám Thiên Sơn bát tiên, bộ dạng trán rộng mắt sâu, cao to lực lưỡng.
Thiên Sơn bát tiên là biệt hiệu mà bọn họ tự cấp cho chính mình, tám người vô danh, có duyên tụ tập cùng một chỗ, kết bái thành huynh đệ, hiện tại bọn họ đi theo Lý Minh Chân, nguyên nhân là vì trước đây bọn họ từng bại dưới tay sư phụ của Lý Minh Chân, không thể không lập lời thề, trong vòng năm năm, cho dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, đều phải nghe theo phân phó của phái Côn Luân.
Lý Minh Chân đột nhiên dừng bước, xoay người lại, trên mặt không hề mang theo ý cười, cặp mắt hoa đào lạnh lùng đảo qua, u ám đến dọa người, khiến Cáp Lý Khắc ngay lập tức không thể nói hết câu.
“Cho dù các ngươi đồng thời tiến lên, cũng không phải là đối thủ của người nọ, ta chạy lấy người là bởi vì không muốn để các ngươi phơi thây tại chỗ.”
Cáp Lý Khắc không phục lắm: “Ngay cả ngươi cũng không thể thắng sao? Cho dù hắn lợi hại, cũng không thể lợi hại hơn sư phụ của ngươi chứ?”
“Vậy cũng khó nói.” Lý Minh Chân cảm thấy nếu cứ tiếp tục đồng hành cùng mấy người này, chỉ số thông minh của hắn chỉ sợ cũng sẽ giảm theo bọn họ. “Hắn vừa rồi thần không biết quỷ không hay xuất thủ ở phía sau lưng ta, trong các ngươi có người nào ngăn cản thành công hay không?”
Thấy bọn họ đưa mắt nhìn nhau, Lý Minh Chân lại cười lạnh một tiếng: “Nếu ta đoán không lầm, Trầm Dung Dương đã đem chúng ta và Hà Khổ liên hệ lại cùng một chỗ rồi.”
“Lý công tử, ngươi nói chính là cái người ngồi luân ỷ ở trên lầu hai kia sao? Vừa nãy ngươi nói chuyện không hề có sơ hở, y chắc chắn không có khả năng nhìn ra.” Người nói chuyện lúc này gọi là Dịch Thiên Lý, bộ dạng nhỏ gầy khô khốc, má hóp mỏ nhọn, nhưng khinh công lại rất tuyệt vời, Dịch Thiên Lý vốn không tên không họ, từ nhỏ ăn xin lưu lạc ở đầu đường xó chợ, về sau may mắn gặp được danh sư, tu luyện được một thân khinh công kiệt xuất trong thiên hạ, sau đó cũng học đòi văn vẻ đổi tên mình thành Dịch Thiên Lý, ý là hành trình ngàn dặm, dễ như trở lòng bàn tay.
Lý Minh Chân mặc kệ bọn họ, xoay người tiếp tục đi, môi mỏng khẽ mím lại, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
———————————
Cổ tay Hạ Dung Dung bị một gã nam tử nắm chặt, trên mặt nàng hiện lên vẻ xấu hổ và giận dữ, nhưng tay giãy dụa mãi cũng không cách nào thoát ra được, chỉ có thể lớn tiếng mắng chửi, còn nam nhân đang nắm lấy cổ tay nàng thì vẫn cứ tươi cười như cũ.
“Ngươi, bại hoại, đăng đồ tử!”
*Đăng đồ tử: tên biến thái.
“Tiểu nương tử hà tất phải tức giận như thế, tiểu sinh bất quá chỉ là thấy ngươi xinh đẹp, muốn đến âu yếm một chút mà thôi.” Nam nhân cười cợt nhã, dung mạo của hắn kỳ thực không xấu, mà là ngược lại, khuôn mặt như ngọc, tay áo phấp phới, cặp mắt hoa đào phong lưu tuấn kiệt, nếu không xảy ra một màn trước mắt này, với mị lực của hắn nhất định cũng có thể làm mê đảo không ít nữ tử.
Chung quanh hắn có bảy tám người, hoặc đứng hoặc ngồi, đều nhàn rỗi mà xem náo nhiệt, thỉnh thoảng còn cười ồ lên vài tiếng, rõ ràng là thuộc cùng một nhóm. Bọn họ người đông thế mạnh, hơn nữa thoạt nhìn võ công cũng không thấp, mọi người xung quanh nhất thời đều không có ai dám tiến đến can thiệp.
Hạ Dung Dung mặc dù tùy hứng, nhưng nàng chưa từng gặp phải loại người vô lại như vậy, hiển nhiên là nghĩ không ra từ nào thích hợp để mắng chửi, chỉ có thể lập đi lập lại ba chữ “đăng đồ tử”, nhưng nàng càng chửi nam nhân kia càng cảm thấy hứng thú, từ ngữ ra khỏi miệng cũng càng lúc càng vô lễ đến trắng trợn.
“Dừng tay!” Tiền Yến Hòa phẫn nộ, từ hành lang nhảy xuống, tung một chưởng về phía nam tử.
Nam tử cười khẽ một tiếng, thân hình nghiêng sang một bên, hắn và Hạ Dung Dung liền thay đổi vị trí cho nhau, tay hắn thì vẫn cứ như trước cầm lấy cổ tay của nàng không chịu buông. Mắt thấy mục tiêu đã biến thành sư muội, Tiền Yến Hòa kinh hãi, vội vàng thu hồi nội lực, nhưng động tác không kịp, bị nội lực cắn trả, cả người lảo đảo vài bước, khiến người bên ngoài đều cười ồ ra tiếng.
Tiền Yến Hòa chỉ cảm thấy khó thở, tim đập như nổi trống, một ngụm máu đang muốn phun ra ngoài, hắn cố gắng kiềm nén cảm giác buồn nôn trong ngực, hướng người nọ nói: “Sư muội ta và ngươi không thù không oán, các hạ cần gì phải làm khó nàng, nếu có chỗ nào đắc tội, đợi ta trở về báo cáo sư môn rồi tự mình đến cửa bồi tội là được.”
Người nọ liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Sư phụ ngươi là ai?”
“Tôn sư Diệp Phiêu Vân.” Tiền Yến Hòa chậm rãi nói, tình thế hiện tại rõ ràng là võ công của mình không bằng đối phương, sư muội lại đang nằm trong tay bọn họ, hắn không thể không nén giận.
Ai ngờ đối phương ngả ngớn cười nói: “Tên này nghe rất quen, nhưng không biết là người của môn phái nào a.” Người nọ căn bản không đem mấy môn phái nho nhỏ vô danh như bọn họ để vào mắt. “Vậy ngươi mau trở về nói với sư phụ ngươi đi, tiểu nương tử này quả thật xinh đẹp, rất hợp ý ta, ta sẽ chuẩn bị sính lễ lấy nàng làm thiếp, bảo sư phụ của ngươi chuẩn bị của hồi môn đi.”
Người bên ngoài nghe vậy đều đồng loạt cười rộ lên, Hạ Dung Dung cắn môi, sợ đến sắp khóc, Tiền Yến Hòa tức giận đến mức phát run, hai tay siết chặt thành quyền, thầm nghĩ hôm nay nếu không thể cứu sư muội ra, ta cũng chẳng còn mặt mũi nào trở về gặp sư phụ, chi bằng cứ ở đây phá nồi dìm xuồng.
Nghĩ vậy, trong mắt Tiền Yến Hòa liền hiện lên thần sắc kiên quyết, tâm tình cũng bình tĩnh trở lại, hắn yên lặng mà đứng, mặc cho bốn phía châm biếm và chế nhạo, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động sơ hở của đối phương.
Nam tử kia không biết suy nghĩ của Tiền Yến Hòa đã thay đổi, muốn cùng hắn đồng vu quy tận, hắn lúc này vẫn cầm lấy cổ tay Hạ Dung Dung, tay còn lại thì bắt đầu hướng lên mặt nàng sờ soạng, nhưng tay vừa di chuyển đến giữa không trung, sau lưng đột nhiên cảm thấy một trận hàn khí, dường như có người đang huy chưởng về phía hắn, vội vàng kéo Hạ Dung Dung vào lòng ngực mình, vươn tay ôm hông của nàng, cũng không phải là đang khinh bạc giai nhân, mà bởi vì muốn xoay người, đem nàng chống đỡ chưởng lực ở phía sau lưng hắn.
*Đồng vu quy tận: cùng chết.
Chỉ là, động tác của hắn mặc dù nhanh, nhưng hàn khí sau lưng lại dai như đỉa, vẫn như cũ tiến về phía trước, bám theo phía sau lưng hắn, có xua cũng không tan.
Người nọ bỗng nhiên thấy lạnh cả người, với võ công của hắn, chưa bao giờ gặp phải đối thủ đáng sợ như thế, mà chính mình thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ ràng diện mạo của đối phương đến tột cùng là như thế nào.
Mấy người đi chung với hắn đồng thời phản ứng, không hẹn mà cùng rút vũ khí hướng về phía sau lưng hắn, hắn nhân cơ hội đó, từ giữa luồng hàn khí bức nhân thoát được ra ngoài, cũng không tiếp tục bắt giữ Hạ Dung Dung nữa, lách mình về phía bên cạnh, cố gắng trụ vững thân thể, lúc này mới phát hiện trên trán không biết từ khi nào đã phủ một tầng mồ hôi lạnh.
Tiền Yến Hòa thấy cục diện thoáng cái đã nghịch chuyển, không khỏi mừng rỡ, bổ nhào lên trước túm Hạ Dung Dung ra ngoài, nửa dìu nửa dắt nàng tới cái bàn trong góc ngồi xuống, cảm thấy tảng đá đang đè nặng trong lòng đã rơi xuống, lúc này hắn mới quay đầu nhìn lại tình cảnh giữa sảnh.
Hiện tại, tiếng ồn ào nhốn nháo trong khách điếm đã hoàn toàn im bặt, ánh mắt mọi người đều tập trung hết về phía nhóm người nọ.
Bị vây ở chính giữa là một Hoàng y nhân, vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên, Tiền Yến Hòa liếc mắt một cái liền nhận ra hắn chính là Lục Đình Tiêu.
Lục Đình Tiêu lúc này, tay trái chắp ở sau lưng, tay phải xách một gói đồ, hắn nhìn chằm chằm vào nam tử có đôi mắt hoa đào, không nói lời nào.
Người nọ bị hắn nhìn đến có chút sợ hãi, nhưng trên mặt vẫn cười nói: “Các hạ là người phương nào, không ngại thì nói ra để bọn ta được thỉnh giáo một chút.”
“Nghe nói chưởng môn Côn Luân phái có một vị đệ tử vô cùng đắc ý, tư chất hơn người, trời sinh tính phong lưu, có phải chính là huynh đài đây.” Một tiếng cười khẽ từ trên lầu truyền xuống, mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy một Bạch y công tử đang ngồi trên luân ỷ, mỉm cười nhìn nam tử có cặp mắt hoa đào, đầu tóc của y rối tung và có chút ẩm ướt, vẫn còn chưa được cột lại, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới khí chất của y.
Người nọ thấy Trầm Dung Dương nhận ra hắn, khóe mắt khẽ giương lên, cười dịu dàng nói: “Thật hiếm thấy, ở vùng Trung Nguyên này vậy mà cũng có người biết đến Lý mỗ.” Trong lúc nói chuyện, hắn còn không quên tiện tay chỉnh lại áo mũ mới vừa rồi vì né tránh mà có chút hỗn độn.
“Dung mạo và phong thái như thế, không phải Đào hoa công tử Lý Minh Chân, thì còn ai vào đây nữa.” Trầm Dung Dương cười nói: “Lý huynh không ngại ngàn dặm xa xôi từ Côn Luân tới đây, chẳng lẽ cũng là vì chuyện liên minh của Tào bang lần này sao?”
Côn Luân phái ở Tây Vực, từ trước đến nay cực ít giao thiệp với võ lâm Trung Nguyên, môn nhân của bọn họ đa số cũng không phải là nhân sĩ Trung Nguyên, giống như Lý Minh Chân, mặc dù theo họ của người Hán, nhưng dung mạo vẫn mang nhiều đặc điểm của người dị vực.
Người trong giang hồ hiểu biết rất ít về các môn phái ở Tây Vực, lúc này nghe Trầm Dung Dương đề cập, ai cũng đều nhìn về phía Lý Minh Chân, mỗi người đều tự phỏng đoán mục đích đến của hắn.
Lý Minh Chân cũng không để ý đến ánh mắt mọi người, chỉ nháy mắt mấy cái, khóe miệng nhếch lên: “Tào bang liên minh hay không liên minh liên quan gì tới ta, chẳng qua ta nghe nói ở Trung Nguyên có rất nhiều tiểu mỹ nhân, mỗi người đều như hoa như ngọc, không đến một chuyến chẳng phải sẽ đáng tiếc lắm hay sao?” Vừa nói, cặp mắt hoa đào lại đảo qua Hạ Dung Dung đang ngồi trong góc, nụ cười bên môi hắn càng sâu thêm.
“Thiết nghĩ, nữ tử Tây Vực phong tình kỳ lạ, ai ai cũng đều lớn mật, Lý huynh chỉ cần đi ở trên đường, cho dù là nữ tử nhà lành cũng sẽ nguyện ý chạy theo ngươi, Lý huynh ở Tây Vực đã lâu, không hiểu lễ giáo của vùng Trung Nguyên âu cũng là chuyện dễ hiểu.” Trầm Dung Dương nói một câu khiến mọi người xung quanh đều cười trộm, ngụ ý của y, đơn giản là muốn ám chỉ Lý Minh Chân xuất thân lỗ mãng, ngay cả lễ giáo cũng không hiểu.
Lý Minh Chân là người thông minh, hắn sao có thể không hiểu ẩn ý trong lời nói của y, bất quá khả năng kiềm chế của hắn vô cùng tốt, nghe vậy mặt cũng không biến sắc, chỉ ha ha cười: “Trầm huynh nói rất đúng, hôm nay là Lý mỗ thô lỗ, nhưng bởi vì ta là người không quan trọng lễ giáo như vậy, nên nếu sau này có chỗ nào đắc tội thì mong ngươi có thể bỏ quá cho.” Dứt lời, hắn liền liếc mắt nhìn Trầm Dung Dương một cái, tầm mắt lại đảo qua Lục Đình Tiêu, sau đó trầm giọng nói: “Chúng ta đi.”
Mấy người đi cùng hắn nghe vậy đều đưa mắt nhìn nhau, tuy không cam lòng nhưng cũng đành hậm hực thu hồi vũ khí, theo sau Lý Minh Chân bước ra khỏi khách điếm.
Lục Đình Tiêu nhìn bọn họ rời đi, cũng không định đuổi theo, xoay người lên lầu hai, đẩy Trầm Dung Dương đi vào trong phòng.
Tiền Yến Hòa bên này cũng dìu Hạ Dung Dung lên lầu.
Đại sảnh khách điếm yên lặng hồi lâu rồi lại bắt đầu náo nhiệt như cũ, tiếng chung rượu va chạm cùng tiếng nói cười cứ thay nhau vang lên không dứt, tựa như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Ở trong giang hồ, loại chuyện này hầu như mỗi ngày đều có, chẳng qua với thân phận của mấy người bọn họ, biến cố vừa rồi sẽ tạo ra không ít chuyện để bàn tán.
Tiền Yến Hòa thu xếp ổn thỏa cho Hạ Dung Dung xong, lại an ủi nàng một lúc lâu, sau đó mới đi sang phòng của Trầm Dung Dương.
“Mới nãy, thật sự rất cảm ơn hai vị.” Lúc hắn bước vào phòng, thấy Lục Đình Tiêu đang cầm lược búi tóc cho Trầm Dung Dương, không khỏi sửng sốt, mãi cho đến khi Thị Cầm đẩy một cái, hắn mới hồi phục tinh thần, trịnh trọng nói lời cảm ơn.
Trầm Dung Dương cười nói: “Ngươi không cần để trong lòng, bọn họ là nhằm vào chúng ta.”
Tiền Yến Hòa nghe vậy lại sửng sốt, chuyện ngoài ý muốn hôm nay thật sự đã nhiều lắm rồi, hắn không biết nên làm ra phản ứng nào thì mới thích hợp nữa.
Thị Cầm nhìn gói đồ mà Lục Đình Tiêu đặt trên bàn, hiếu kỳ hỏi: “Lục công tử, ngươi ra ngoài mua cái gì vậy?”
Lục Đình Tiêu thản nhiên nói: “Một ít điểm tâm.” Động tác dưới tay còn chưa dừng, Lục Đình Tiêu dùng ngọc trâm cố định mái tóc trong tay, động tác lưu loát và tuyệt đẹp.
Thị Cầm kinh ngạc, người giống như Lục Đình Tiêu cư nhiên cũng thích ăn điểm tâm sao, hắn cười hì hì nói: “Vậy cũng cho ta một miếng đi.” Thấy Lục Đình Tiêu không phản đối, hắn liền vươn tay tháo lớp giấy gói ở bên ngoài, vừa nhìn thấy món ăn bên trong, không khỏi hét lên một tiếng: “Ai nha, đây không phải là hoa quế cao mà công tử thích ăn sao, Lục công tử ngươi ra ngoài là để mua cho công tử sao?”
Lục Đình Tiêu lãnh đạm khó gần, Lục Đình Tiêu võ công cao thâm, Lục Đình Tiêu thần bí khó lường, đứng ở trước mặt người bán hàng rong, cầm tiền mua hoa quế cao…
Tiền Yến Hòa đứng một bên đã hoàn toàn hóa đá.
Cao nhân, quả nhiên không thể dùng lý lẽ của người bình thường để suy luận.
*****
Lý Minh Chân ra khỏi khách điếm, sắc mặt dĩ nhiên là rất khó xem, mấy người đi cùng ở phía sau còn chưa phát hiện, vẫn cứ lải nhải cằn nhằn không dứt giống như một đám ruồi bọ.
“Lý công tử, sư phụ ngươi bảo chúng ta nghe theo mệnh lệnh của ngươi, cũng không phải bảo chúng ta làm lâu la của ngươi…” Giọng nói cứng cáp từ phía sau truyền đến, người nói chính là Cáp Lý Khắc – một trong tám Thiên Sơn bát tiên, bộ dạng trán rộng mắt sâu, cao to lực lưỡng.
Thiên Sơn bát tiên là biệt hiệu mà bọn họ tự cấp cho chính mình, tám người vô danh, có duyên tụ tập cùng một chỗ, kết bái thành huynh đệ, hiện tại bọn họ đi theo Lý Minh Chân, nguyên nhân là vì trước đây bọn họ từng bại dưới tay sư phụ của Lý Minh Chân, không thể không lập lời thề, trong vòng năm năm, cho dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, đều phải nghe theo phân phó của phái Côn Luân.
Lý Minh Chân đột nhiên dừng bước, xoay người lại, trên mặt không hề mang theo ý cười, cặp mắt hoa đào lạnh lùng đảo qua, u ám đến dọa người, khiến Cáp Lý Khắc ngay lập tức không thể nói hết câu.
“Cho dù các ngươi đồng thời tiến lên, cũng không phải là đối thủ của người nọ, ta chạy lấy người là bởi vì không muốn để các ngươi phơi thây tại chỗ.”
Cáp Lý Khắc không phục lắm: “Ngay cả ngươi cũng không thể thắng sao? Cho dù hắn lợi hại, cũng không thể lợi hại hơn sư phụ của ngươi chứ?”
“Vậy cũng khó nói.” Lý Minh Chân cảm thấy nếu cứ tiếp tục đồng hành cùng mấy người này, chỉ số thông minh của hắn chỉ sợ cũng sẽ giảm theo bọn họ. “Hắn vừa rồi thần không biết quỷ không hay xuất thủ ở phía sau lưng ta, trong các ngươi có người nào ngăn cản thành công hay không?”
Thấy bọn họ đưa mắt nhìn nhau, Lý Minh Chân lại cười lạnh một tiếng: “Nếu ta đoán không lầm, Trầm Dung Dương đã đem chúng ta và Hà Khổ liên hệ lại cùng một chỗ rồi.”
“Lý công tử, ngươi nói chính là cái người ngồi luân ỷ ở trên lầu hai kia sao? Vừa nãy ngươi nói chuyện không hề có sơ hở, y chắc chắn không có khả năng nhìn ra.” Người nói chuyện lúc này gọi là Dịch Thiên Lý, bộ dạng nhỏ gầy khô khốc, má hóp mỏ nhọn, nhưng khinh công lại rất tuyệt vời, Dịch Thiên Lý vốn không tên không họ, từ nhỏ ăn xin lưu lạc ở đầu đường xó chợ, về sau may mắn gặp được danh sư, tu luyện được một thân khinh công kiệt xuất trong thiên hạ, sau đó cũng học đòi văn vẻ đổi tên mình thành Dịch Thiên Lý, ý là hành trình ngàn dặm, dễ như trở lòng bàn tay.
Lý Minh Chân mặc kệ bọn họ, xoay người tiếp tục đi, môi mỏng khẽ mím lại, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
———————————
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.