Chương 90: Quyển 7 - Chương 81
Cổ Kính
10/10/2020
Chuyện bi kịch nhất trên đời này, chính là hao phí cả một ngày, kết quả phát hiện việc mình làm hoàn toàn không cần thiết.
Từ lúc Bố Phỉ Giai biến mất, Mạc Vấn Thùy đến phủ đệ mà nàng lưu lại vòng tay cẩn thận điều tra vài vòng, hao hết tâm tư nghĩ kế sách, lại sợ Trầm Dung Dương không đồng ý, nên cũng không có để lại lời nhắn cho y. Thừa dịp thị nữ của Hà phủ mở cửa ra ngoài, hắn đánh ngất một người trong đó giấu ở chỗ khá xa, sau đó lại dễ dàng đổi nam phục thành nữ phục, việc này tất nhiên là việc hắn hết sức quen thuộc, bất cứ ai cũng không thể cảm thấy nghi ngờ.
Hà phủ kết cấu phức tạp, ngằn ngoèo quanh quẩn, cho dù là đầu óc thông minh tuyệt thế như hắn cũng rất vất vả mới có thể tìm được địa điểm mà Bố Phỉ Giai bị nhốt, sau đó mò mẫm đi vào. Lúc hai người đang ôn chuyện, thương lượng bước tiếp theo của kế hoạch thì cửa phòng bị đẩy ra, người bước vào là hai thiếu nữ xinh đẹp trong tay cầm đèn lồng. Hắn nghĩ người tới võ công thấp kém nên không nhất thiết phải trốn, đang định đánh bất ngờ để các nàng không kịp trở tay, nào ngờ các nàng nhìn thấy hắn chẳng những không hề ngạc nhiên mà còn rất lễ phép dẫn đường mời bọn họ ra ngoài. Mạc Vấn Thùy sợ các nàng có âm mưu gì, chuẩn bị mang Bố Phỉ Giai phá vòng vây bỏ trốn, ai ngờ hai người kia dẫn bọn họ tới cửa, đại môn “sầm” một tiếng đóng lại, hai người liền bị vứt bỏ ở bên ngoài.
Hai người chẳng hiểu ra sao đưa mắt nhìn nhau, Mạc Vấn Thùy đấm ngực giậm chân không ngừng đau khổ, nếu sớm biết Bố Phỉ Giai sẽ được thả ra, hắn hà tất gì phải hao tốn nhiều khí lực đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy?!
Mưa nhỏ dọc cả đường đi, nhưng cũng không tìm thấy người nào bán ô, lúc hai người trở lại khách điếm, toàn thân đã bị thấm ướt, chỉ thấy đám người kia đang nâng chén cụng cốc, ăn cơm chiều.
Thức ăn nóng sốt cùng mùi cơm thơm phức bày ở trên bàn, khiến cái bụng của hai người đói đến kêu vang, không ngừng nuốt nước bọt.
Trên bàn còn dư hai bộ chén đũa, chưa có người sử dụng.
Thị Cầm đang cầm chén, quay đầu nhìn bọn họ, nhe răng cười: “Mạc công tử, Bố cô nương, ăn cơm chiều đi.”
Trong lòng Mạc Vấn Thùy đột nhiên dâng lên một cỗ xúc động cực lớn.
Hắn cũng không biết cảm giác xúc động này từ đâu mà đến, có lẽ là đói bụng đã lâu nhìn thấy đồ ăn, có lẽ là do mấy người đang ngồi ở chỗ kia, cũng có lẽ là vì ánh nến đang lay động trên bàn.
Thật lâu về sau, hắn cũng vẫn còn nhớ rõ tình cảnh của ngày hôm nay.
Trong cuộc đời này, hắn đã từng dùng qua vô số cao lương mỹ vị, gặp qua vô số hoàn cảnh, nhưng chỉ duy nhất bữa cơm canh đạm bạc trước mắt, ngồi cùng một bàn với bằng hữu là khiến hắn không thể nào quên.
Đó là một cảm giác tín nhiệm, ỷ lại vô điều kiện.
Trầm Dung Dương đương nhiên không cần phải nói, hắn và y sinh tử tương giao, giữa bọn họ đã sớm không cần phải nói tiếng cảm ơn, Thị Cầm càng là người mà hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, còn Lục Đình Tiêu, chỉ dựa vào giao tình giữa hắn và Trầm Dung Dương, là đủ rồi… Ba người đang ngồi ở bên cạnh bàn kia, đều có thiên ti vạn lũ quan hệ với hắn.
Hắn sinh ra trong một gia đình cực phú quý, lại là con trai độc nhất, từ nhỏ nhận hết hàng vạn hàng nghìn sủng ái, không biết quý trọng bất cứ vật gì, tuổi trẻ hết sức lông bông, kiêu căng tùy hứng. Sau khi quen biết Trầm Dung Dương, hắn cũng đã thay đổi rất nhiều, mặc dù vẫn quanh năm lưu lạc trong chốn giang hồ, khiến lão phụ mẫu trong nhà lo lắng, nhưng đã không còn tùy ý làm bậy và không hề cố kỵ như thời niên thiếu nữa.
“Nếu không mau lại đây đồ ăn sẽ nguội đó.” Trầm Dung Dương ngẩng đầu liếc hắn một cái, giọng nói thản nhiên, mặt mày ôn hòa bình thản, ẩn ẩn mang theo ý cười.
Một người khác, gắp đồ ăn lên đặt vào trong chén của hắn, cử chỉ tuy lơ đãng nhưng lại ấm áp, hòa tan băng giá trên người.
Bố Phỉ Giai bên cạnh cũng giật giật tay áo của hắn, sợ hắn làm gì đó điên rồ.
Mạc Vấn Thùy chớp mắt, chợt nhìn thấy cánh tay nhỏ bé đang cầm lấy tay áo của mình, đột nhiên cảm thấy bản thân có lẽ cũng nên thành gia lập thất rồi, miễn cho song thân trong nhà ngày đêm đều nhắc đi nhắc lại không ngớt.
Ý niệm này thình lình xuất hiện ở trong đầu, khiến hắn bỗng dưng nở nụ cười.
Ánh mắt mọi người nhìn hắn giống như đang nhìn đồ ngốc.
***
Gia Luật Tư Tề nghiêng ngả lảo đảo về đến nhà, đấm đá lung tung, xông vào thư phòng của phụ thân, không đợi đối phương tức giận, hắn đã nắm lấy song cửa, thở hồng hộc, phun ra một câu: “Ta, từng có một vị đại ca?”
Gia Luật Tông Thịnh không ngờ hắn sẽ hỏi loại vấn đề này, sợ run hồi lâu, phất tay bảo đám hạ nhân đang lo sợ bất an đi ra ngoài, tìm cái ghế dựa ngồi xuống, nhìn về phía Gia Luật Tư Tề, chỉ chỉ cửa phòng: “Đóng cửa, ngồi xuống.”
Đợi nhi tử ngồi vào chỗ, hắn cũng điều hòa hơi thở, thản nhiên nói: “Ngươi nghe được lời đồn đãi vô căn cứ này từ chỗ nào?”
Trên đường về nhà, Gia Luật Tư Tề cũng đã từng nghĩ đến vô số loại phản ứng của phụ thân, nhưng hắn không ngờ phụ thân lại bình tĩnh như thế này, bình tĩnh đến mức khiến hắn phẫn nộ.
“Cần gì biết ai nói, ta có phải thật sự còn một vị đại ca lưu lạc ở bên ngoài?”
“Không có.” Gia Luật Tông Thịnh lạnh lùng nói, môi cơ hồ bị mím thành một đường thẳng tắp, ánh mắt căng thẳng.
Nhìn bộ dáng này của phụ thân, Gia Luật Tư Tề đột nhiên nhớ tới lúc ở trong phủ nha, người áo xanh tuấn mỹ phong lưu kia hạ dược bọn họ, người mà hắn nói là đại ca của mình cũng mím môi không nói lời nào y hệt như thế này, mang theo một chút ẩn nhẫn, không hề khác biệt.
Thấy hắn không nói chuyện, Gia Luật Tông Thịnh nhíu mày nói: “Ngươi đừng nghe người ta nói xằng nói bậy, chuyện ngươi một mình trốn ra khỏi phủ lần này, ta còn chưa tính sổ với ngươi…”
Gia Luật Tư Tề nhảy ra khỏi ghế, dõi mắt nhìn hắn, gằn từng tiếng: “Gia Gia, ngươi nói thật cho ta biết đi, vị đại ca kia của ta, có phải hai chân đều đã bị tàn phế hay không?”
Gia Luật Tông Thịnh chấn động, lời vừa nói được một nửa chợt im bặt, cánh tay đặt trên bàn trà hơi run lên.
“Gia Gia?” Gia Luật Tư Tề tiến lên từng bước, giọng điệu khẩn thiết.
Gia Luật Tông Thịnh không nói gì, ánh mắt nhìn sàn nhà tựa như đang nhớ lại, mãi không dời mắt, thật lâu sau hắn mới thở dài một tiếng: “Y chưa chết? Ngươi nhìn thấy y? Y muốn cái gì? Tiền tài sao?”
Thấy phụ thân rốt cuộc cũng chịu thừa nhận, Gia Luật Tư Tề còn chưa kịp kích động thì đã nghe thấy nửa câu sau, trái tim nhất thời nguội lạnh hơn phân nửa.
“Y chưa chết, y đi rồi, y không muốn cái gì hết, y thậm chí không chịu thừa nhận mình là đại ca của ta.”
Gia Luật Tông Thịnh có chút không tin, lắc đầu nói: “Ngươi thiếu hiểu biết sự đời, đừng để bị người ta lừa, lúc y bị vứt bỏ, trên người có mang theo một mảnh ngọc bội, ngươi có từng thấy qua chưa? Nếu không có, không chừng là giả…”
“Người ta lừa gạt ta thì có lợi ích gì?” Gia Luật Tư Tề cười lạnh một tiếng, cắt ngang lời hắn, “Y sống rất tốt, so với ta còn tốt hơn, võ công của y cao cường, là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của võ lâm Trung Nguyên, y không cần dựa vào chúng ta, thậm chí không cần dựa vào thân phận huyết thống của quý tộc Khiết Đan.”
Gia Luật Tông Thịnh đập bàn, tức giận nói: “Đây là giọng điệu dùng để nói chuyện với Gia Gia của ngươi hay sao?”
Gia Luật Tư Tề đối với phụ thân hiện tại thật sự là vô cùng thất vọng, nhưng cho dù thất vọng như thế nào, hắn cũng vẫn là trưởng bối của mình, là thân nhân chí thân của mình, điều này không thể thay đổi.
Hắn há to mồm, giống như muốn nói cái gì, hồi lâu sau, lắc đầu, xoay người rời đi.
Gia Luật Tông Thịnh nhìn bóng dáng nhi tử rời đi, đột nhiên nhớ tới cái đêm của ba mươi năm về trước.
Gió tuyết đầy trời, lạnh lẽo thấu xương.
Trong tay của hắn lúc đó đang ôm một thân thể ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong tả lót bị đông lạnh đến đỏ bừng, nửa tỉnh nửa ngủ, còn cúi đầu khóc thút thít.
Trước đó, một nữ nhân im lặng chết đi, không chút tiếng động, bị an táng qua loa.
Hắn từng thích khí chất thanh tú nhu hòa của nàng, hắn từng thích mười ngón tay trắng nõn thon dài, xanh miết như ngọc, thích ánh mắt thoáng ngượng ngùng của nàng, thích cử chỉ phong tình lúc nàng cúi đầu.
Đã từng thích qua.
Chỉ là, hắn chống đỡ không được những lời trách cứ nghiêm khắc của mẫu thân, hắn chống đỡ không nổi những tiếng cười nhạo của mọi người, càng chống đỡ không nổi tự tôn của chính mình.
Ký ức xa xôi đến mức gần như đã bị quên lãng giờ phút này lại đột nhiên hiện lên, bất ngờ đến mức không kịp đề phòng.
Thì ra, y chưa chết.
Gia Luật Tông Thịnh cúi đầu thở dài.
Hôm sau, Gia Luật Tư Tề biến mất khỏi phủ, chỉ để lại một lá thư.
Hài nhi bất hiếu, lần này đi du lịch tứ hải, ngày về chưa xác định, thỉnh Nhị lão giữ gìn sức khỏe.
Gia Luật phu nhân khóc đến chết đi sống lại, mấy lần suýt ngất xỉu.
Gia Luật Tông Thịnh lại ngoài ý muốn không hề tức giận, chỉ là hết lần này tới lần khác nhìn bức thư kia.
Hồi lâu sau, hắn nhìn về phía những đám mây trên bầu trời xa xôi, khe khẽ thở dài.
Từ lúc Bố Phỉ Giai biến mất, Mạc Vấn Thùy đến phủ đệ mà nàng lưu lại vòng tay cẩn thận điều tra vài vòng, hao hết tâm tư nghĩ kế sách, lại sợ Trầm Dung Dương không đồng ý, nên cũng không có để lại lời nhắn cho y. Thừa dịp thị nữ của Hà phủ mở cửa ra ngoài, hắn đánh ngất một người trong đó giấu ở chỗ khá xa, sau đó lại dễ dàng đổi nam phục thành nữ phục, việc này tất nhiên là việc hắn hết sức quen thuộc, bất cứ ai cũng không thể cảm thấy nghi ngờ.
Hà phủ kết cấu phức tạp, ngằn ngoèo quanh quẩn, cho dù là đầu óc thông minh tuyệt thế như hắn cũng rất vất vả mới có thể tìm được địa điểm mà Bố Phỉ Giai bị nhốt, sau đó mò mẫm đi vào. Lúc hai người đang ôn chuyện, thương lượng bước tiếp theo của kế hoạch thì cửa phòng bị đẩy ra, người bước vào là hai thiếu nữ xinh đẹp trong tay cầm đèn lồng. Hắn nghĩ người tới võ công thấp kém nên không nhất thiết phải trốn, đang định đánh bất ngờ để các nàng không kịp trở tay, nào ngờ các nàng nhìn thấy hắn chẳng những không hề ngạc nhiên mà còn rất lễ phép dẫn đường mời bọn họ ra ngoài. Mạc Vấn Thùy sợ các nàng có âm mưu gì, chuẩn bị mang Bố Phỉ Giai phá vòng vây bỏ trốn, ai ngờ hai người kia dẫn bọn họ tới cửa, đại môn “sầm” một tiếng đóng lại, hai người liền bị vứt bỏ ở bên ngoài.
Hai người chẳng hiểu ra sao đưa mắt nhìn nhau, Mạc Vấn Thùy đấm ngực giậm chân không ngừng đau khổ, nếu sớm biết Bố Phỉ Giai sẽ được thả ra, hắn hà tất gì phải hao tốn nhiều khí lực đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy?!
Mưa nhỏ dọc cả đường đi, nhưng cũng không tìm thấy người nào bán ô, lúc hai người trở lại khách điếm, toàn thân đã bị thấm ướt, chỉ thấy đám người kia đang nâng chén cụng cốc, ăn cơm chiều.
Thức ăn nóng sốt cùng mùi cơm thơm phức bày ở trên bàn, khiến cái bụng của hai người đói đến kêu vang, không ngừng nuốt nước bọt.
Trên bàn còn dư hai bộ chén đũa, chưa có người sử dụng.
Thị Cầm đang cầm chén, quay đầu nhìn bọn họ, nhe răng cười: “Mạc công tử, Bố cô nương, ăn cơm chiều đi.”
Trong lòng Mạc Vấn Thùy đột nhiên dâng lên một cỗ xúc động cực lớn.
Hắn cũng không biết cảm giác xúc động này từ đâu mà đến, có lẽ là đói bụng đã lâu nhìn thấy đồ ăn, có lẽ là do mấy người đang ngồi ở chỗ kia, cũng có lẽ là vì ánh nến đang lay động trên bàn.
Thật lâu về sau, hắn cũng vẫn còn nhớ rõ tình cảnh của ngày hôm nay.
Trong cuộc đời này, hắn đã từng dùng qua vô số cao lương mỹ vị, gặp qua vô số hoàn cảnh, nhưng chỉ duy nhất bữa cơm canh đạm bạc trước mắt, ngồi cùng một bàn với bằng hữu là khiến hắn không thể nào quên.
Đó là một cảm giác tín nhiệm, ỷ lại vô điều kiện.
Trầm Dung Dương đương nhiên không cần phải nói, hắn và y sinh tử tương giao, giữa bọn họ đã sớm không cần phải nói tiếng cảm ơn, Thị Cầm càng là người mà hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, còn Lục Đình Tiêu, chỉ dựa vào giao tình giữa hắn và Trầm Dung Dương, là đủ rồi… Ba người đang ngồi ở bên cạnh bàn kia, đều có thiên ti vạn lũ quan hệ với hắn.
Hắn sinh ra trong một gia đình cực phú quý, lại là con trai độc nhất, từ nhỏ nhận hết hàng vạn hàng nghìn sủng ái, không biết quý trọng bất cứ vật gì, tuổi trẻ hết sức lông bông, kiêu căng tùy hứng. Sau khi quen biết Trầm Dung Dương, hắn cũng đã thay đổi rất nhiều, mặc dù vẫn quanh năm lưu lạc trong chốn giang hồ, khiến lão phụ mẫu trong nhà lo lắng, nhưng đã không còn tùy ý làm bậy và không hề cố kỵ như thời niên thiếu nữa.
“Nếu không mau lại đây đồ ăn sẽ nguội đó.” Trầm Dung Dương ngẩng đầu liếc hắn một cái, giọng nói thản nhiên, mặt mày ôn hòa bình thản, ẩn ẩn mang theo ý cười.
Một người khác, gắp đồ ăn lên đặt vào trong chén của hắn, cử chỉ tuy lơ đãng nhưng lại ấm áp, hòa tan băng giá trên người.
Bố Phỉ Giai bên cạnh cũng giật giật tay áo của hắn, sợ hắn làm gì đó điên rồ.
Mạc Vấn Thùy chớp mắt, chợt nhìn thấy cánh tay nhỏ bé đang cầm lấy tay áo của mình, đột nhiên cảm thấy bản thân có lẽ cũng nên thành gia lập thất rồi, miễn cho song thân trong nhà ngày đêm đều nhắc đi nhắc lại không ngớt.
Ý niệm này thình lình xuất hiện ở trong đầu, khiến hắn bỗng dưng nở nụ cười.
Ánh mắt mọi người nhìn hắn giống như đang nhìn đồ ngốc.
***
Gia Luật Tư Tề nghiêng ngả lảo đảo về đến nhà, đấm đá lung tung, xông vào thư phòng của phụ thân, không đợi đối phương tức giận, hắn đã nắm lấy song cửa, thở hồng hộc, phun ra một câu: “Ta, từng có một vị đại ca?”
Gia Luật Tông Thịnh không ngờ hắn sẽ hỏi loại vấn đề này, sợ run hồi lâu, phất tay bảo đám hạ nhân đang lo sợ bất an đi ra ngoài, tìm cái ghế dựa ngồi xuống, nhìn về phía Gia Luật Tư Tề, chỉ chỉ cửa phòng: “Đóng cửa, ngồi xuống.”
Đợi nhi tử ngồi vào chỗ, hắn cũng điều hòa hơi thở, thản nhiên nói: “Ngươi nghe được lời đồn đãi vô căn cứ này từ chỗ nào?”
Trên đường về nhà, Gia Luật Tư Tề cũng đã từng nghĩ đến vô số loại phản ứng của phụ thân, nhưng hắn không ngờ phụ thân lại bình tĩnh như thế này, bình tĩnh đến mức khiến hắn phẫn nộ.
“Cần gì biết ai nói, ta có phải thật sự còn một vị đại ca lưu lạc ở bên ngoài?”
“Không có.” Gia Luật Tông Thịnh lạnh lùng nói, môi cơ hồ bị mím thành một đường thẳng tắp, ánh mắt căng thẳng.
Nhìn bộ dáng này của phụ thân, Gia Luật Tư Tề đột nhiên nhớ tới lúc ở trong phủ nha, người áo xanh tuấn mỹ phong lưu kia hạ dược bọn họ, người mà hắn nói là đại ca của mình cũng mím môi không nói lời nào y hệt như thế này, mang theo một chút ẩn nhẫn, không hề khác biệt.
Thấy hắn không nói chuyện, Gia Luật Tông Thịnh nhíu mày nói: “Ngươi đừng nghe người ta nói xằng nói bậy, chuyện ngươi một mình trốn ra khỏi phủ lần này, ta còn chưa tính sổ với ngươi…”
Gia Luật Tư Tề nhảy ra khỏi ghế, dõi mắt nhìn hắn, gằn từng tiếng: “Gia Gia, ngươi nói thật cho ta biết đi, vị đại ca kia của ta, có phải hai chân đều đã bị tàn phế hay không?”
Gia Luật Tông Thịnh chấn động, lời vừa nói được một nửa chợt im bặt, cánh tay đặt trên bàn trà hơi run lên.
“Gia Gia?” Gia Luật Tư Tề tiến lên từng bước, giọng điệu khẩn thiết.
Gia Luật Tông Thịnh không nói gì, ánh mắt nhìn sàn nhà tựa như đang nhớ lại, mãi không dời mắt, thật lâu sau hắn mới thở dài một tiếng: “Y chưa chết? Ngươi nhìn thấy y? Y muốn cái gì? Tiền tài sao?”
Thấy phụ thân rốt cuộc cũng chịu thừa nhận, Gia Luật Tư Tề còn chưa kịp kích động thì đã nghe thấy nửa câu sau, trái tim nhất thời nguội lạnh hơn phân nửa.
“Y chưa chết, y đi rồi, y không muốn cái gì hết, y thậm chí không chịu thừa nhận mình là đại ca của ta.”
Gia Luật Tông Thịnh có chút không tin, lắc đầu nói: “Ngươi thiếu hiểu biết sự đời, đừng để bị người ta lừa, lúc y bị vứt bỏ, trên người có mang theo một mảnh ngọc bội, ngươi có từng thấy qua chưa? Nếu không có, không chừng là giả…”
“Người ta lừa gạt ta thì có lợi ích gì?” Gia Luật Tư Tề cười lạnh một tiếng, cắt ngang lời hắn, “Y sống rất tốt, so với ta còn tốt hơn, võ công của y cao cường, là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của võ lâm Trung Nguyên, y không cần dựa vào chúng ta, thậm chí không cần dựa vào thân phận huyết thống của quý tộc Khiết Đan.”
Gia Luật Tông Thịnh đập bàn, tức giận nói: “Đây là giọng điệu dùng để nói chuyện với Gia Gia của ngươi hay sao?”
Gia Luật Tư Tề đối với phụ thân hiện tại thật sự là vô cùng thất vọng, nhưng cho dù thất vọng như thế nào, hắn cũng vẫn là trưởng bối của mình, là thân nhân chí thân của mình, điều này không thể thay đổi.
Hắn há to mồm, giống như muốn nói cái gì, hồi lâu sau, lắc đầu, xoay người rời đi.
Gia Luật Tông Thịnh nhìn bóng dáng nhi tử rời đi, đột nhiên nhớ tới cái đêm của ba mươi năm về trước.
Gió tuyết đầy trời, lạnh lẽo thấu xương.
Trong tay của hắn lúc đó đang ôm một thân thể ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong tả lót bị đông lạnh đến đỏ bừng, nửa tỉnh nửa ngủ, còn cúi đầu khóc thút thít.
Trước đó, một nữ nhân im lặng chết đi, không chút tiếng động, bị an táng qua loa.
Hắn từng thích khí chất thanh tú nhu hòa của nàng, hắn từng thích mười ngón tay trắng nõn thon dài, xanh miết như ngọc, thích ánh mắt thoáng ngượng ngùng của nàng, thích cử chỉ phong tình lúc nàng cúi đầu.
Đã từng thích qua.
Chỉ là, hắn chống đỡ không được những lời trách cứ nghiêm khắc của mẫu thân, hắn chống đỡ không nổi những tiếng cười nhạo của mọi người, càng chống đỡ không nổi tự tôn của chính mình.
Ký ức xa xôi đến mức gần như đã bị quên lãng giờ phút này lại đột nhiên hiện lên, bất ngờ đến mức không kịp đề phòng.
Thì ra, y chưa chết.
Gia Luật Tông Thịnh cúi đầu thở dài.
Hôm sau, Gia Luật Tư Tề biến mất khỏi phủ, chỉ để lại một lá thư.
Hài nhi bất hiếu, lần này đi du lịch tứ hải, ngày về chưa xác định, thỉnh Nhị lão giữ gìn sức khỏe.
Gia Luật phu nhân khóc đến chết đi sống lại, mấy lần suýt ngất xỉu.
Gia Luật Tông Thịnh lại ngoài ý muốn không hề tức giận, chỉ là hết lần này tới lần khác nhìn bức thư kia.
Hồi lâu sau, hắn nhìn về phía những đám mây trên bầu trời xa xôi, khe khẽ thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.