Chương 124: Cổ Phạn chết
Thần Kiếm
24/09/2013
Một Cổ gia cường giả cũng khuyên:
- Đúng vậy. Cổ Phạn thiếu gia, chuyện này ngừng ở đây, lần này không đấu giá được hồng tâm quả thì chúng ta đến thương hội khác, chắc chắn sẽ mua được.
Mấy Cổ gia cường giả mở miệng hùa theo.
Người kia dùng năm trăm vạn Nguyên Dương đan mua sáu loại linh dược người đàn ông không tính cái gì, nhưng đối phương có thể dùng mười lăm ức Nguyên Dương đan mua trứng của Côn Bằng thần thú, lại dùng tám ức Nguyên Dương đan mua năm nhị phẩm đỉnh giai linh mạch.
Điều này chứng minh thân phận của đối phương không đơn giản.
Cổ Phạn cười nhạt nói:
- Không đơn giản? Thân phận của đối phương không đơn giản thì sao? Hắn có mạnh hơn thì bằng Võ Thần Điện không? Bằng Long tộc không? Long Kình Thiên và Long tộc chẳng phải là bị Võ Thần Điện chúng ta buộc co đầu rút cổ trong Long Viêm cốc không dám đi ra sao?
Đám cường giả sau lưng Cổ Phạn nhìn nhau không nói.
Long Kình Thiên, Long tộc có bị Võ Thần Điện buộc co đầu rút cổ trong Long Viêm Cốc không dám ra hay không chỉ bọn họ biết rõ.
Hiện tại đại lục Thiên Lam bàn tán khắp nơi việc Võ Thần Điện lục phái liên hợp vây công Long Viêm cốc lại chết chín mươi vị thánh cấp cường giả, cuối cùng hoảng hốt bỏ trốn, không bước vào cửa của người ta được nữa.
Võ Thần Điện lục phái đã thành đối tượng trào phúng của các thế lực.
Tựa như lần này họ đến tham gia hội đấu giá, cường giả tông phái, gia tộc khác ánh mắt nhìn họ đầy trêu cợt.
- Điều tra tiếp cho ta, ta muốn xem hắn có ba đầu sáu tay gì!
Mắt Cổ Phạn lóe tia hung tợn:
- Ta phải lấy lại hồng tâm quả! Ta cũng muốn có trứng của Côn Bằng thần thú, năm nhị phẩm đỉnh giai linh mạch!
Cường giả sau lưng Cổ Phạn muốn nói lại thôi.
Bỗng nhiên có một tiếng cười lạnh vang lên, thanh âm đột ngột khiến mọi người ngây ra.
Cổ Phạn ngẩn ra sau đó trừng mắt quát:
- Ai đó? Lăn ra đây cho ta!
Cổ Phạn liếc xung quanh.
Nhưng Cổ Phạn có nhìn kỹ cỡ nào cũng không phát hiện thanh âm từ đâu ra.
Người xung quanh đi như thoi đưa.
Đám cường giả sau lưng Cổ Phạn vẻ mặt nghi hoặc.
Trong lúc họ đang thắc mắc thì bỗng trước mặt lóe tia sáng, một thanh niên tóc đen diện mạo bình thường đi ra, sau lưng hắn có người đàn ông trung niên đi theo.
Khiến Cổ Phạn giật mình là trên vai thanh niên tóc đen cũng có con mèo giống như Long Kình Thiên.
Nhưng rồi lòng Cổ Phạn thả lỏng.
Bởi vì con mèo kia không có chín đuôi mà chỉ có một đuôi.
Thanh niên tóc đen diện mạo bình thường này cũng không phải là Long Kình Thiên.
Cổ Phạn mặt lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai?
Thanh niên tóc đen diện mạo bình thường trong mắt Cổ Phạn lạnh nhạt nói:
- Không phải ngươi đang kiếm ta sao?
Cổ Phạn nghe đối phương nói, ngây ra, sau đó cười bảo:
- Thì ra là ngươi, ha ha, là ngươi. Ta đang định tìm ngươi, không ngờ ngươi chủ động đưa lên cửa!
Thanh niên tóc đen diện mạo bình thường lạnh nhạt nói:
- Vậy sao?
Cổ Phạn ngoái đầu nhìn thánh cấp cường giả Võ Thần Điện sau lưng mình.
Thánh cấp cường giả Võ Thần Điện kia hiểu ý của Cổ Phạn, gật đầu, nói:
- Họ đều có thực lực hoàng cấp.
Cổ Phạn nghe vậy hoàn toàn vững bụng. Thánh cấp cường giả Võ Thần Điện này tu luyện một môn công pháp, có thể nhìn thấu thực lực thật sự của đối phương.
Thánh cấp cường giả Võ Thần Điện này chưa từng nhìn sai.
Nếu thánh cấp cường giả Võ Thần Điện này đã nói là thực lực hoàng cấp thì đúng là như vậy.
- Tiểu tử, đây là ngươi tự tìm chết, nếu ngươi đã muốn chết thì không thể trách ta!
Cổ Phạn cười nhạt:
- Ngươi cho rằng chỗ này ở trong đế đô của Vĩnh Phong vương triều thì ta không dám ra tay sao? Cho dù ngươi là khách quý của Phong Vân thương hội, nhưng ngươi ra khỏi cửa Phong Vân thương hội rồi thì Phong Vân thương hội cũng không thể che chở ngươi được!
Tiếp theo Cổ Phạn thấy thanh niên tóc đen diện mạo bình thường lắc đầu, dùng ánh mắt thương hại nhìn gã, người đàn ông trung niên sau lưng hắn cũng đầy đồng tình nhìn Cổ Phạn.
Không, thậm chí là con mèo trên vai thanh niên tóc đen diện mạo bình thường cũng có ánh mắt như vậy, loại ánh mắt làm Cổ Phạn rất ghét, khiến sát ý trong lòng gã tuôn ra.
Vì ánh mắt đó làm Cổ Phạn nghĩ đến Long Kình Thiên.
Kẻ thù đời này Cổ Phạn hận nhất, ghét nhất.
Lúc trước Long Kình Thiên cũng dùng ánh mắt này nhìn Cổ Phạn!
- Ngươi, ngươi không được nhìn ta như vậy! Ngươi dám dùng ánh mắt như thế nhìn ta?
Cổ Phạn rít gào:
- Móc mắt chúng xuống cho ta!
Nhưng Cổ Phạn mới dứt lời thì phát hiện xung quanh yên tĩnh quái dị.
Cổ Phạn ngoái đầu, chỉ thấy đám cường giả sau lưng gã đứng im không nhúc nhích, đôi mắt trợn trừng nhìn xung quanh.
Cổ Phạn định trách mắng:
- Các ngươi...?
Cổ Phạn chượt ngừng bặt, vẻ mặt không dám tin nhìn xung quanh. Chỉ thấy người đi đường biến đâu mất, không có ngựa xe như nước, không có kiến trúc, cửa hàng, tửu lâu.
Không biết họ từ khi nào đi đến hoang dã trống trải.
Đưa mắt nhìn lại, một mảnh hoang vắng.
- Cái... Cái này là sao?
Cổ Phạn giật mình lắp bắp nói:
- Tại sao chúng ta đến nơi hoang dã này? Là ảo cảnh sao? Đúng rồi, chắc chắn là ảo cảnh.
Thánh cấp cường giả bên cạnh Cổ Phạn biến sắc mặt, dường như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt kinh khủng.
Thánh cấp cường giả Võ Thần Điện bật thốt:
- Di thiên đổi địa? Là di thiên đổi địa? Các ngươi, các ngươi...
Thánh cấp cường giả chỉ vào Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
- Cái gì? Di thiên đổi địa!?
Mấy người khác nghe vậy đều biến sắc mặt.
Di thiên đổi địa!
Ít nhất là thần cấp cường giả, còn là hậu kỳ thần cấp cường giả mới thi triển năng lực đó được. Hậu kỳ thần cấp vậy là cường giả thần cấp lục, thất tầng.
Khi thần cấp cường giả cảm ngộ thời gian, không gian pháp tắc đạt tới trình độ nhất định thì có thể thay đổi thời không xung quanh, thậm chí khiến người không phát hiện ra được.
Lúc trước bọn họ còn ở đế đô của Vĩnh Phong vương triều, bây giờ không biết tại hoang dã cách bao nhiêu ngàn dặm, thậm chí ngàn dặm. Điều này chứng minh là cường giả từ hậu kỳ thần cấp trở lên thi triển di thiên đổi địa.
Bọn họ nhìn ra được đây không phải là ảo cảnh.
Giật mình qua đi, Cổ Phạn ngoài mạnh trong yếu quát:
- Ngươi, các ngươi rốt cuộc là ai!?
Cổ Phạn nhìn chằm chằm, ánh sáng chớp lóe, Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, Cửu Vĩ Thiên Miêu biến đổi diện mạo.
Cổ Phạn nhìn Long Kình Thiên, run giọng nói:
- Là... Là ngươi... Long... Long Kình Thiên!
Cổ Phạn nghe thánh cấp cường giả sau lưng gã run run nói:
- Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch!
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch!
Cổ Phạn nghe vậy suýt ngất xỉu.
Bởi vì Cổ Phạn không tham gia rèn luyện ở ma vực, còn đi theo Võ Thần Điện lục phái đi hướng Long Viêm cốc, cho nên không biết Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch. Nhưng Cổ Phạn không biết mặt không đại biểu mấy vị thánh cấp cường giả Võ Thần Điện không nhận biết.
Cổ Phạn như vậy thì các Cổ gia cường giả, cường giả Võ Thần Điện khác vẻ mặt kinh khủng nhìn Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch đứng cạnh Long Kình Thiên.
Cổ Phạn mặt trắng bệch lắp bắp nói:
- Các ngươi làm sao có thể?
Long Kình Thiên hiểu ý của Cổ Phạn, cười lạnh nói:
- Ngươi muốn hỏi là từ khi nào chúng ta ra khỏi Long Viêm cốc? Đang hỏi các cường giả lục đại siêu cấp thế lực như Võ Thần Điện các ngươi rõ ràng âm thầm giám thị Long Viêm cốc chúng ta đúng không?
- Đúng vậy. Cổ Phạn thiếu gia, chuyện này ngừng ở đây, lần này không đấu giá được hồng tâm quả thì chúng ta đến thương hội khác, chắc chắn sẽ mua được.
Mấy Cổ gia cường giả mở miệng hùa theo.
Người kia dùng năm trăm vạn Nguyên Dương đan mua sáu loại linh dược người đàn ông không tính cái gì, nhưng đối phương có thể dùng mười lăm ức Nguyên Dương đan mua trứng của Côn Bằng thần thú, lại dùng tám ức Nguyên Dương đan mua năm nhị phẩm đỉnh giai linh mạch.
Điều này chứng minh thân phận của đối phương không đơn giản.
Cổ Phạn cười nhạt nói:
- Không đơn giản? Thân phận của đối phương không đơn giản thì sao? Hắn có mạnh hơn thì bằng Võ Thần Điện không? Bằng Long tộc không? Long Kình Thiên và Long tộc chẳng phải là bị Võ Thần Điện chúng ta buộc co đầu rút cổ trong Long Viêm cốc không dám đi ra sao?
Đám cường giả sau lưng Cổ Phạn nhìn nhau không nói.
Long Kình Thiên, Long tộc có bị Võ Thần Điện buộc co đầu rút cổ trong Long Viêm Cốc không dám ra hay không chỉ bọn họ biết rõ.
Hiện tại đại lục Thiên Lam bàn tán khắp nơi việc Võ Thần Điện lục phái liên hợp vây công Long Viêm cốc lại chết chín mươi vị thánh cấp cường giả, cuối cùng hoảng hốt bỏ trốn, không bước vào cửa của người ta được nữa.
Võ Thần Điện lục phái đã thành đối tượng trào phúng của các thế lực.
Tựa như lần này họ đến tham gia hội đấu giá, cường giả tông phái, gia tộc khác ánh mắt nhìn họ đầy trêu cợt.
- Điều tra tiếp cho ta, ta muốn xem hắn có ba đầu sáu tay gì!
Mắt Cổ Phạn lóe tia hung tợn:
- Ta phải lấy lại hồng tâm quả! Ta cũng muốn có trứng của Côn Bằng thần thú, năm nhị phẩm đỉnh giai linh mạch!
Cường giả sau lưng Cổ Phạn muốn nói lại thôi.
Bỗng nhiên có một tiếng cười lạnh vang lên, thanh âm đột ngột khiến mọi người ngây ra.
Cổ Phạn ngẩn ra sau đó trừng mắt quát:
- Ai đó? Lăn ra đây cho ta!
Cổ Phạn liếc xung quanh.
Nhưng Cổ Phạn có nhìn kỹ cỡ nào cũng không phát hiện thanh âm từ đâu ra.
Người xung quanh đi như thoi đưa.
Đám cường giả sau lưng Cổ Phạn vẻ mặt nghi hoặc.
Trong lúc họ đang thắc mắc thì bỗng trước mặt lóe tia sáng, một thanh niên tóc đen diện mạo bình thường đi ra, sau lưng hắn có người đàn ông trung niên đi theo.
Khiến Cổ Phạn giật mình là trên vai thanh niên tóc đen cũng có con mèo giống như Long Kình Thiên.
Nhưng rồi lòng Cổ Phạn thả lỏng.
Bởi vì con mèo kia không có chín đuôi mà chỉ có một đuôi.
Thanh niên tóc đen diện mạo bình thường này cũng không phải là Long Kình Thiên.
Cổ Phạn mặt lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai?
Thanh niên tóc đen diện mạo bình thường trong mắt Cổ Phạn lạnh nhạt nói:
- Không phải ngươi đang kiếm ta sao?
Cổ Phạn nghe đối phương nói, ngây ra, sau đó cười bảo:
- Thì ra là ngươi, ha ha, là ngươi. Ta đang định tìm ngươi, không ngờ ngươi chủ động đưa lên cửa!
Thanh niên tóc đen diện mạo bình thường lạnh nhạt nói:
- Vậy sao?
Cổ Phạn ngoái đầu nhìn thánh cấp cường giả Võ Thần Điện sau lưng mình.
Thánh cấp cường giả Võ Thần Điện kia hiểu ý của Cổ Phạn, gật đầu, nói:
- Họ đều có thực lực hoàng cấp.
Cổ Phạn nghe vậy hoàn toàn vững bụng. Thánh cấp cường giả Võ Thần Điện này tu luyện một môn công pháp, có thể nhìn thấu thực lực thật sự của đối phương.
Thánh cấp cường giả Võ Thần Điện này chưa từng nhìn sai.
Nếu thánh cấp cường giả Võ Thần Điện này đã nói là thực lực hoàng cấp thì đúng là như vậy.
- Tiểu tử, đây là ngươi tự tìm chết, nếu ngươi đã muốn chết thì không thể trách ta!
Cổ Phạn cười nhạt:
- Ngươi cho rằng chỗ này ở trong đế đô của Vĩnh Phong vương triều thì ta không dám ra tay sao? Cho dù ngươi là khách quý của Phong Vân thương hội, nhưng ngươi ra khỏi cửa Phong Vân thương hội rồi thì Phong Vân thương hội cũng không thể che chở ngươi được!
Tiếp theo Cổ Phạn thấy thanh niên tóc đen diện mạo bình thường lắc đầu, dùng ánh mắt thương hại nhìn gã, người đàn ông trung niên sau lưng hắn cũng đầy đồng tình nhìn Cổ Phạn.
Không, thậm chí là con mèo trên vai thanh niên tóc đen diện mạo bình thường cũng có ánh mắt như vậy, loại ánh mắt làm Cổ Phạn rất ghét, khiến sát ý trong lòng gã tuôn ra.
Vì ánh mắt đó làm Cổ Phạn nghĩ đến Long Kình Thiên.
Kẻ thù đời này Cổ Phạn hận nhất, ghét nhất.
Lúc trước Long Kình Thiên cũng dùng ánh mắt này nhìn Cổ Phạn!
- Ngươi, ngươi không được nhìn ta như vậy! Ngươi dám dùng ánh mắt như thế nhìn ta?
Cổ Phạn rít gào:
- Móc mắt chúng xuống cho ta!
Nhưng Cổ Phạn mới dứt lời thì phát hiện xung quanh yên tĩnh quái dị.
Cổ Phạn ngoái đầu, chỉ thấy đám cường giả sau lưng gã đứng im không nhúc nhích, đôi mắt trợn trừng nhìn xung quanh.
Cổ Phạn định trách mắng:
- Các ngươi...?
Cổ Phạn chượt ngừng bặt, vẻ mặt không dám tin nhìn xung quanh. Chỉ thấy người đi đường biến đâu mất, không có ngựa xe như nước, không có kiến trúc, cửa hàng, tửu lâu.
Không biết họ từ khi nào đi đến hoang dã trống trải.
Đưa mắt nhìn lại, một mảnh hoang vắng.
- Cái... Cái này là sao?
Cổ Phạn giật mình lắp bắp nói:
- Tại sao chúng ta đến nơi hoang dã này? Là ảo cảnh sao? Đúng rồi, chắc chắn là ảo cảnh.
Thánh cấp cường giả bên cạnh Cổ Phạn biến sắc mặt, dường như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt kinh khủng.
Thánh cấp cường giả Võ Thần Điện bật thốt:
- Di thiên đổi địa? Là di thiên đổi địa? Các ngươi, các ngươi...
Thánh cấp cường giả chỉ vào Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
- Cái gì? Di thiên đổi địa!?
Mấy người khác nghe vậy đều biến sắc mặt.
Di thiên đổi địa!
Ít nhất là thần cấp cường giả, còn là hậu kỳ thần cấp cường giả mới thi triển năng lực đó được. Hậu kỳ thần cấp vậy là cường giả thần cấp lục, thất tầng.
Khi thần cấp cường giả cảm ngộ thời gian, không gian pháp tắc đạt tới trình độ nhất định thì có thể thay đổi thời không xung quanh, thậm chí khiến người không phát hiện ra được.
Lúc trước bọn họ còn ở đế đô của Vĩnh Phong vương triều, bây giờ không biết tại hoang dã cách bao nhiêu ngàn dặm, thậm chí ngàn dặm. Điều này chứng minh là cường giả từ hậu kỳ thần cấp trở lên thi triển di thiên đổi địa.
Bọn họ nhìn ra được đây không phải là ảo cảnh.
Giật mình qua đi, Cổ Phạn ngoài mạnh trong yếu quát:
- Ngươi, các ngươi rốt cuộc là ai!?
Cổ Phạn nhìn chằm chằm, ánh sáng chớp lóe, Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, Cửu Vĩ Thiên Miêu biến đổi diện mạo.
Cổ Phạn nhìn Long Kình Thiên, run giọng nói:
- Là... Là ngươi... Long... Long Kình Thiên!
Cổ Phạn nghe thánh cấp cường giả sau lưng gã run run nói:
- Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch!
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch!
Cổ Phạn nghe vậy suýt ngất xỉu.
Bởi vì Cổ Phạn không tham gia rèn luyện ở ma vực, còn đi theo Võ Thần Điện lục phái đi hướng Long Viêm cốc, cho nên không biết Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch. Nhưng Cổ Phạn không biết mặt không đại biểu mấy vị thánh cấp cường giả Võ Thần Điện không nhận biết.
Cổ Phạn như vậy thì các Cổ gia cường giả, cường giả Võ Thần Điện khác vẻ mặt kinh khủng nhìn Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch đứng cạnh Long Kình Thiên.
Cổ Phạn mặt trắng bệch lắp bắp nói:
- Các ngươi làm sao có thể?
Long Kình Thiên hiểu ý của Cổ Phạn, cười lạnh nói:
- Ngươi muốn hỏi là từ khi nào chúng ta ra khỏi Long Viêm cốc? Đang hỏi các cường giả lục đại siêu cấp thế lực như Võ Thần Điện các ngươi rõ ràng âm thầm giám thị Long Viêm cốc chúng ta đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.