Chương 265: Diệt khẩu
Thần Kiếm
24/03/2014
- Muốn chết?!
Nghe Bách Vân quát lên, Long Kình Thiên lật tay một chưởng chặn đứng song quyền của Bách Vân. Nhưng dù gì Bách Vân cũng là bán bộ Cổ Thần cường giả, lại là song quyền đánh toàn lực nên Long Kình Thiên vẫn bị chấn động lùi lại một bước.
Bách Vân thấy Long Kình Thiên chặn được quyền của mình thì vô cùng kinh ngạc.
Lúc này cả năm người bọn Bách Vân đã đuổi đến nơi.
Long Kình Thiên không chạy trốn mà dừng ở đó đợi.
Năm người Bách Vân vây Long Kình Thiên ở giữa.
- Tiểu tử, không ngờ ngươi lại không chạy.
Bách Vân nhìn Long Kình Thiên, sát ý loé lên trong mắt, giơ tay ra:
- Giao Thương Lan Thú ra đây, ta có thể tha mạng cho ngươi, nếu không…
Long Kình Thiên bình tĩnh:
- Nếu không thì sao?
Bách Vân khựng người, thần thức quét bốn phía, Long Kình Thiên bình tĩnh như vậy khiến hắn thấy nghi hoặc, lẽ nào Long Kình Thiên có trợ thủ?
Nhưng sau đó hắn không phát hiện ra kẻ nào ẩn nấp xung quanh, bốn người kia cũng không, cả năm nhìn nhau.
- Tiểu tử, ta thực sự không hiểu ngươi dựa vào đâu mà không biết sợ.
Bách Vân cười khảy.
- Lẽ nào ngươi tưởng một mình có thể chặn được công kích của năm bọn ta?
Vừa rồi tuy Long Kình Thiên đỡ được song quyền của Bách Vân nhưng có thể nhận ra thực lực của hắn dưới Bách Vân, huống hồ Bách Vân lại có năm người!
Long Kình Thiên không nói gì.
- Tiểu tử, chắc ngươi đã nghe đến danh tiếng của Vô Chân Giáo bọn ta, chắc cũng biết hậu quả khi đắc tội với Vô Chân Giáo như thế nào!
Một người trung niên khác cười khảy:
- Dù ngươi may mắn chạy thoát thì Xích Thành Tinh Vực cũng không có chỗ cho ngươi dung thân đâu.
- Chạy?
Long Kình Thiên sắc mặt lạnh lùng?
Nếu hắn muốn đi thì đã đi từ nãy rồi.
Hắn ở lại đương nhiên là muốn…
Ánh mắt Long Kình Thiên loé hàn quang, đột nhiên phi thân rồi công kích một người.
- Toái Tinh Chỉ!
- Toái Tinh Diệu Thế!
Trước ánh mắt chấn kinh của năm người Bách Vân, một ngón tay khổng lồ xuất hiện trên không trung, rồi cô số chỉ ảnh hiện ra tấn công người kia!
Hắn ta mở to mắt kinh hoàng, song quyền đánh ta định chặn chỉ ảnh.
Chỉ ảnh biến mất, kẻ kia vẫn giữ tư thế tung song quyền, bốn người Bách Vân nhìn thì thấy ở ngực, cổ họng và trán hắn ta xuất hiện ba cái huyết động!
Ngừng một chút những tia máy bắn ra từ trong các huyết động ấy.
- Sử Ngọc trưởng lão!
Trừ Bách Vân ra, ba người kia kinh hãi kêu lên, phi thân đón lấy người đang rơi xuống.
Ba ngươi đón được thì phát hiện hắn ta đã tắt thở, trong ba cái huyết động toả ra tinh quang, giống như có sao băng xuyên qua vậy.
Long Kình Thiên mặc kệ sự chấn kinh của ba người kia, lại ra tay tiếp. Nháy mắt hắn đã tới trước mặt ba người, một chỉ bắn ra tấn công cả ba người.
- Toái Tinh Bạo!
Hắn hô lớn.
Ba người kia kinh hoàng, cuống cuồng toàn lực công kích Long Kình Thiên, ba Thần Cấp cường giả ra tay, không gian chấn động, chưởng kình, quyền kình đi tới đâu mặt đất bị vạt đi lớp đấy.
Nhưng rồi họ kinh hãi khi thấy chỉ lực của Long Kình Thiên vượt qua quyền kình, chưởng kình, chớp mắt đã tới trước mặt họ.
Dường như cả ba đồng thời kêu lên kinh hoàng, cùng bay ngược ra sau, khi rơi xuống đất, từ trong cơ thể không ngừng phát ra tiếng nổ.
Rầm!
Mặt đất tung bụi khói mù mịt, đất đá bay đầy trời.
Rồi tất cả trở lại yên tĩnh.
Từ khi Long Kình Thiên ra tay đến khi kích sát bốn người chỉ là khoảng thời gian trong nháy mắt. Khi Bách Vân sực tỉnh thì bốn người đã thành bốn cỗ thi thể rồi.
Bách Vân nhìn ba người kia nằm dưới đất, toàn thân khắp các chỗ phun cột máu thì kinh nộ, hắn không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
- Ngươi!!!
Bách Vân quay lại nhìn Long Kình Thiên, sắc mặt tối sầm rất khó coi, thậm chí có chút sợ hãi.
Cuối cùng hắn cũng hiểu lý do Long Kình Thiên ở lại đợi.
Diệt khẩu!
Đúng thế, diệt khẩu!
Bọn hắn chết rồi thì không ai biết Thương Lan Thú đã bị Long Kình Thiên cướp mất!
Long Kình Thiên chậm rãi tiến lại gần Bách Vân.
Bằng Chinh thấy thế bất giác lùi lại, hắn là bán bộ Cổ Thần cường giả nhưng lại sinh ra nỗi sợ với một kẻ theo hắn là yếu hơn.
Đột nhiên Bách Vân dừng lại, gầm lên:
- Ta không tin công kích của ngươi lại mạnh hơn ta!
Trong tay Bách Vân hiện ra một cây trường kích hình dạng kỳ quái, toàn thân gồ ghề lồi lõm, mũi kích có hình tam giác, toả ra hàn quang kinh người.
- Cửu Tinh Liên Châu!
Bách Vân đâm kích về phía Long Kình Thiên, gương mặt dữ dằn, thân kích rung lên, xuất hiện chín cái xoáy khí khổng lồ. Chúng giống như chín vì sao không ngừng xoay chuyền, liên kết lại với nhau hình thành trận thế tấn công Long Kình Thiên.
Cửu Tinh Liên Châu?!
Long Kình Thiên cười khảy, cũng không tránh né mà trực tiếp tung quyền đánh tan chín cái xoáy khí khổng lồ rồi một quyền đánh về phía Bách Vân.
Bách Vân đại kinh, tay rung lên, thân kích quay ngược lại đâm Long Kình Thiên. Long Kình Thiên thấy thế lại tung quyền nhằm về phía trường kích.
- Ngươi dám dùng nhục thân đỡ Hàn Quang Kích của ta?!
Bách Vân cười khảy, chân khí toàn thân truyền ra.
Khi trường kích chạm vào nắm đấm của Long Kình Thiên, Bách Vân chỉ thấy toàn thân rung mạnh, trường kích suýt chút nữa tuột khỏi tay, khi bật lùi ra sau hắn kinh hãi nhận thấu hàn quang trên mũi kích tối đi không ít.
- Ngươi!
Hắn kinh hãi nhìn nắm đấm của Long Kình Thiên, trên đó chỉ có một dấu kích rất nông và hồi phục rất nhanh.
- Không thể nào, không thể nao!
Hắn gần như sững sờ lẩm bẩm.
Ngay cả thần thể của Cổ Thần cường giả cũng không thể phòng ngự mạnh đến vậy!
Mà Long Kình Thiên căn bản không phải Cổ Thần!
Lúc này, Long Kình Thiên lướt tới trước mặt, Bách Vân kinh hãi, đâm kích về phía Long Kình Thiên, đột nhiên một đạo kiếm quang lướt qua. Không biết từ bao giờ trong tay Long Kình Thiên xuất hiện một thanh kiếm, từ mũi kích chém xuống biến trường kích thành hai nửa.
Sau đó thanh kiếm không hề dừng lại mà xuyên qua cơ thể Bách Vân. Long Kình Thiên rút kiếm ra.
Hai mắt Bách Vân sững sờ nhìn hai nửa trường kích rồi cúi nhìn ngực mình, trên đó là một cái lỗ rất rõ ràng.
- Kỳ Lân..Kỳ Lân Hoả…Hoả Thần Kiếm?!
Bách Vân mở to hai mắt rồi đổ vật ra đất.
Thân thể hắn dần dần bị hoả diệm thôn phệ.
Long Kình Thiên thu hai nửa trường kích vào tay, thủ pháp luyện chế thanh trường kích này tuy còn thô nhưng tài liệu không tồi. Hắn có thể dung hợp luyện hoá vào Hoả Long Thương.
Long Kình Thiên cất hai nửa trường kích vào Trấn Thiên Tháp, phía xa đột nhiên có tiếng xé gió, xem ra cũng không ít người.
- Cổ Thần cường giả!
Cảm nhận khí tức, Long Kình Thiên nhíu mày.
Nghe Bách Vân quát lên, Long Kình Thiên lật tay một chưởng chặn đứng song quyền của Bách Vân. Nhưng dù gì Bách Vân cũng là bán bộ Cổ Thần cường giả, lại là song quyền đánh toàn lực nên Long Kình Thiên vẫn bị chấn động lùi lại một bước.
Bách Vân thấy Long Kình Thiên chặn được quyền của mình thì vô cùng kinh ngạc.
Lúc này cả năm người bọn Bách Vân đã đuổi đến nơi.
Long Kình Thiên không chạy trốn mà dừng ở đó đợi.
Năm người Bách Vân vây Long Kình Thiên ở giữa.
- Tiểu tử, không ngờ ngươi lại không chạy.
Bách Vân nhìn Long Kình Thiên, sát ý loé lên trong mắt, giơ tay ra:
- Giao Thương Lan Thú ra đây, ta có thể tha mạng cho ngươi, nếu không…
Long Kình Thiên bình tĩnh:
- Nếu không thì sao?
Bách Vân khựng người, thần thức quét bốn phía, Long Kình Thiên bình tĩnh như vậy khiến hắn thấy nghi hoặc, lẽ nào Long Kình Thiên có trợ thủ?
Nhưng sau đó hắn không phát hiện ra kẻ nào ẩn nấp xung quanh, bốn người kia cũng không, cả năm nhìn nhau.
- Tiểu tử, ta thực sự không hiểu ngươi dựa vào đâu mà không biết sợ.
Bách Vân cười khảy.
- Lẽ nào ngươi tưởng một mình có thể chặn được công kích của năm bọn ta?
Vừa rồi tuy Long Kình Thiên đỡ được song quyền của Bách Vân nhưng có thể nhận ra thực lực của hắn dưới Bách Vân, huống hồ Bách Vân lại có năm người!
Long Kình Thiên không nói gì.
- Tiểu tử, chắc ngươi đã nghe đến danh tiếng của Vô Chân Giáo bọn ta, chắc cũng biết hậu quả khi đắc tội với Vô Chân Giáo như thế nào!
Một người trung niên khác cười khảy:
- Dù ngươi may mắn chạy thoát thì Xích Thành Tinh Vực cũng không có chỗ cho ngươi dung thân đâu.
- Chạy?
Long Kình Thiên sắc mặt lạnh lùng?
Nếu hắn muốn đi thì đã đi từ nãy rồi.
Hắn ở lại đương nhiên là muốn…
Ánh mắt Long Kình Thiên loé hàn quang, đột nhiên phi thân rồi công kích một người.
- Toái Tinh Chỉ!
- Toái Tinh Diệu Thế!
Trước ánh mắt chấn kinh của năm người Bách Vân, một ngón tay khổng lồ xuất hiện trên không trung, rồi cô số chỉ ảnh hiện ra tấn công người kia!
Hắn ta mở to mắt kinh hoàng, song quyền đánh ta định chặn chỉ ảnh.
Chỉ ảnh biến mất, kẻ kia vẫn giữ tư thế tung song quyền, bốn người Bách Vân nhìn thì thấy ở ngực, cổ họng và trán hắn ta xuất hiện ba cái huyết động!
Ngừng một chút những tia máy bắn ra từ trong các huyết động ấy.
- Sử Ngọc trưởng lão!
Trừ Bách Vân ra, ba người kia kinh hãi kêu lên, phi thân đón lấy người đang rơi xuống.
Ba ngươi đón được thì phát hiện hắn ta đã tắt thở, trong ba cái huyết động toả ra tinh quang, giống như có sao băng xuyên qua vậy.
Long Kình Thiên mặc kệ sự chấn kinh của ba người kia, lại ra tay tiếp. Nháy mắt hắn đã tới trước mặt ba người, một chỉ bắn ra tấn công cả ba người.
- Toái Tinh Bạo!
Hắn hô lớn.
Ba người kia kinh hoàng, cuống cuồng toàn lực công kích Long Kình Thiên, ba Thần Cấp cường giả ra tay, không gian chấn động, chưởng kình, quyền kình đi tới đâu mặt đất bị vạt đi lớp đấy.
Nhưng rồi họ kinh hãi khi thấy chỉ lực của Long Kình Thiên vượt qua quyền kình, chưởng kình, chớp mắt đã tới trước mặt họ.
Dường như cả ba đồng thời kêu lên kinh hoàng, cùng bay ngược ra sau, khi rơi xuống đất, từ trong cơ thể không ngừng phát ra tiếng nổ.
Rầm!
Mặt đất tung bụi khói mù mịt, đất đá bay đầy trời.
Rồi tất cả trở lại yên tĩnh.
Từ khi Long Kình Thiên ra tay đến khi kích sát bốn người chỉ là khoảng thời gian trong nháy mắt. Khi Bách Vân sực tỉnh thì bốn người đã thành bốn cỗ thi thể rồi.
Bách Vân nhìn ba người kia nằm dưới đất, toàn thân khắp các chỗ phun cột máu thì kinh nộ, hắn không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
- Ngươi!!!
Bách Vân quay lại nhìn Long Kình Thiên, sắc mặt tối sầm rất khó coi, thậm chí có chút sợ hãi.
Cuối cùng hắn cũng hiểu lý do Long Kình Thiên ở lại đợi.
Diệt khẩu!
Đúng thế, diệt khẩu!
Bọn hắn chết rồi thì không ai biết Thương Lan Thú đã bị Long Kình Thiên cướp mất!
Long Kình Thiên chậm rãi tiến lại gần Bách Vân.
Bằng Chinh thấy thế bất giác lùi lại, hắn là bán bộ Cổ Thần cường giả nhưng lại sinh ra nỗi sợ với một kẻ theo hắn là yếu hơn.
Đột nhiên Bách Vân dừng lại, gầm lên:
- Ta không tin công kích của ngươi lại mạnh hơn ta!
Trong tay Bách Vân hiện ra một cây trường kích hình dạng kỳ quái, toàn thân gồ ghề lồi lõm, mũi kích có hình tam giác, toả ra hàn quang kinh người.
- Cửu Tinh Liên Châu!
Bách Vân đâm kích về phía Long Kình Thiên, gương mặt dữ dằn, thân kích rung lên, xuất hiện chín cái xoáy khí khổng lồ. Chúng giống như chín vì sao không ngừng xoay chuyền, liên kết lại với nhau hình thành trận thế tấn công Long Kình Thiên.
Cửu Tinh Liên Châu?!
Long Kình Thiên cười khảy, cũng không tránh né mà trực tiếp tung quyền đánh tan chín cái xoáy khí khổng lồ rồi một quyền đánh về phía Bách Vân.
Bách Vân đại kinh, tay rung lên, thân kích quay ngược lại đâm Long Kình Thiên. Long Kình Thiên thấy thế lại tung quyền nhằm về phía trường kích.
- Ngươi dám dùng nhục thân đỡ Hàn Quang Kích của ta?!
Bách Vân cười khảy, chân khí toàn thân truyền ra.
Khi trường kích chạm vào nắm đấm của Long Kình Thiên, Bách Vân chỉ thấy toàn thân rung mạnh, trường kích suýt chút nữa tuột khỏi tay, khi bật lùi ra sau hắn kinh hãi nhận thấu hàn quang trên mũi kích tối đi không ít.
- Ngươi!
Hắn kinh hãi nhìn nắm đấm của Long Kình Thiên, trên đó chỉ có một dấu kích rất nông và hồi phục rất nhanh.
- Không thể nào, không thể nao!
Hắn gần như sững sờ lẩm bẩm.
Ngay cả thần thể của Cổ Thần cường giả cũng không thể phòng ngự mạnh đến vậy!
Mà Long Kình Thiên căn bản không phải Cổ Thần!
Lúc này, Long Kình Thiên lướt tới trước mặt, Bách Vân kinh hãi, đâm kích về phía Long Kình Thiên, đột nhiên một đạo kiếm quang lướt qua. Không biết từ bao giờ trong tay Long Kình Thiên xuất hiện một thanh kiếm, từ mũi kích chém xuống biến trường kích thành hai nửa.
Sau đó thanh kiếm không hề dừng lại mà xuyên qua cơ thể Bách Vân. Long Kình Thiên rút kiếm ra.
Hai mắt Bách Vân sững sờ nhìn hai nửa trường kích rồi cúi nhìn ngực mình, trên đó là một cái lỗ rất rõ ràng.
- Kỳ Lân..Kỳ Lân Hoả…Hoả Thần Kiếm?!
Bách Vân mở to hai mắt rồi đổ vật ra đất.
Thân thể hắn dần dần bị hoả diệm thôn phệ.
Long Kình Thiên thu hai nửa trường kích vào tay, thủ pháp luyện chế thanh trường kích này tuy còn thô nhưng tài liệu không tồi. Hắn có thể dung hợp luyện hoá vào Hoả Long Thương.
Long Kình Thiên cất hai nửa trường kích vào Trấn Thiên Tháp, phía xa đột nhiên có tiếng xé gió, xem ra cũng không ít người.
- Cổ Thần cường giả!
Cảm nhận khí tức, Long Kình Thiên nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.