Chương 17: Đội chấp pháp đến
Thần Kiếm
24/09/2013
Tiểu viện đơn này vốn có linh khí đậm đặc hơn bên ngoài, cộng thêm hàn
ngọc sàn ngàn năm, tốc độ hấp thu linh khí thiên địa của Long Kình Thiên nhanh hơn lúc trước gấp đôi.
Từng đợt linh khí thiên địa thấm vào cơ thể, tiến nhập đan điền, chuyển hóa thành chân nguyên.
Khi Long Kình Thiên lại mở mắt ra thì đã là sáng sớm hai ngày sau.
Long Kình Thiên phát hiện tu luyện hai ngày, chân khí trong đan điền lại mạnh hơn một chút.
Long Kình Thiên nhướng mày, lầm bầm:
- Cứ tiếp tục như thế này thì muốn trong hai tháng đột phá Trúc Cơ kỳ thì rất khó khăn.
Sau hai tháng Long Kình Thiên phải thông qua nội điện khảo hạch, chỉ có đột phá Luyện Khí kỳ, đạt đến Trúc Cơ kỳ thì hắn mới có ưu thế tuyệt đối.
Dù sao hiện tại Cổ Phạn có thể một đấm đánh chết xuyên sơn giáp tam cấp, ai biết sau hai tháng gã sẽ tiến tới bước nào?
Sau hai tháng, Long Kình Thiên nhất định phải vượt qua nội điện khảo hạch!
Không chỉ vượt qua mà còn phải lấy thành tích đứng đầu!
Long Kình Thiên biết siêu cấp đại thế lực giống như Võ Thần Điện, càng là đệ tử thiên tài thì được đến tài nguyên, bồi dưỡng sẽ càng nhiều.
Có như vậy thì thực lực của Long Kình Thiên mới càng nhanh tăng lên.
Cũng nhờ đó Long Kình Thiên mới nhanh chóng tu phục kinh mạch, lực linh hồn trong người.
Chính lúc này, bỗng nguyên tiểu viện bị đợt công kích mãnh liệt, run rẩy. Long Kình Thiên nhướng mày.
Chợt có thanh âm vênh váo từ bên ngoài viện tử vọng vào:
- Tiểu tử, ngươi cút ra cho lão tử, nếu không ra thì đứng trách chúng ta đi vào đánh ngươi tàn phế!
Long Kình Thiên đứng dậy.
Cửu Vĩ Thiên Miêu vừa lúc kết thúc tu luyện, mặt mèo tức giận, nói:
- Đại ca, tiểu tử này muốn chết!
Hiển nhiên bị người đột ngột đánh gãy tu luyện làm vương thú tộc dị thú như Cửu Vĩ Thiên Miêu tâm tình cực kỳ khó chịu.
- Chúng ta đi ra ngoài xem.
Long Kình Thiên bước ra khỏi phòng, dẫn theo Cửu Vĩ Thiên Miêu ra sân.
Long Kình Thiên ra khỏi viện tử, thấy trên đất trống đằng trước có năm người đứng, người chính giữa mày rậm, miệng rộng, thanh niên có mũi to, rất vạm vỡ, xem ra là gã mới nãy công kích tiểu viện, lớn giọng kêu Long Kình Thiên lăn ra.
Long Kình Thiên lạnh lùng nhìn đối phương, hỏi:
- Có chuyện gì?
- Chuyện gì hả?
Thanh niên miệng rộng cười với bốn người kia, sau đó chỉ vào Long Kình Thiên nói:
- Tiểu tử, tu luyện ở trong tiểu viện này hai ngày thoải mái lắm chứ gì? Nhưng đại gia ta khó chịu đây! Dựa vào cái gì các ngươi tựu có thể có được sân tu luyện riêng, chúng ta thì phải ở chung? Dựa vào cái gì các ngươi có hàn ngọc sàn ngàn năm mà chúng xếp hạng sau thì không có?
Long Kình Thiên coi như đã nghe ra thanh niên miệng rộng khó chịu trong lòng, muốn đi chiếm tiểu viện tử của Long Kình Thiên để tu luyện.
- Tiểu tử, mặc dù thành tích khảo hạch của ngươi xếp trên ta nhưng không đại biểu thực lực của ngươi mạnh hơn ta!
Thanh niên miệng rộng cười lạnh, nói:
- Nếu bây giờ ngươi nhường lại viện tử cho ta thì ta có thể suy nghĩ tha cho ngươi một mạng, nếu không, hắc hắc.
Long Kình Thiên vẻ mặt thản nhiên hỏi lại:
- Nếu không thì sao?
Thanh niên miệng rộng không đáp, ngược lại hỏi thanh niên gầy bên cạnh:
- Tiểu tử này thật sự không có bối cảnh, thế lực?
Thanh niên gầy cúi người, cười nói:
- Thiết Chân thiếu gia, đã điều tra rõ, tiểu tử này không phải là đại gia tộ cường giả, ở Võ Thần Điện cũng không có trưởng bối gì.
Thanh niên miệng rộng tên Thiết Chân gật đầu, nói:
- Vậy thì tốt, chờ lát nữa ta đánh phế tiểu tử này sẽ có thưởng cho ngươi.
Thanh niên gầy cười nịnh nói:
- Đa tạ Thiết Chân thiếu gia. Lấy thiên cấp công pháp Thiết gia của Thiết Chân thiếu gia, muốn phấ tiểu tử này đương nhiên là việc dễ như trở bàn tay!
Thanh niên miệng rộng cười ha hả.
Mấy người khác cũng cười hùa theo.
Nhìn nhóm người thanh niên miệng rộng tự nói tự cười, Long Kình Thiên thầm cười lạnh. Đối phương cho rằng Long Kình Thiên là quả hồng dễ bóp, hèn chi không đi tìm người khác mà gây sự với hắn!
Bình thường người có thể thông qua thử thách phân điện Võ Thần Điện đều là thiên tài ưu tú được các đại gia tộc trên Đại Lục Thiên Lam bồi dưỡng, xếp hàng đầu thì càng đừng nói, người giống như Long Kình Thiên có thể nói là trường hợp đặc biệt.
Thanh niên miệng rộng ngừng cười, nhìn Long Kình Thiên, nói:
- Tiểu tử, ta lại cho ngươi một cơ hội, cút đi.
Nói xong thanh niên miệng rộng nhìn thấy Cửu Vĩ Thiên Miêu đứng trên vai Long Kình Thiên, nói:
- Dị thú? Vừa lúc đại gia của ngươi không tìm thấy con dị thú thích hợp, ta vừa mắt con hú của ngươi, để lại dị thú này rồi cút đi.
Có nhiều người trong viện tử xung quanh nghe tiếng động bên ngoài, đi ra xem. Viện tử của Phạm Tiêu cách sân Long Kình Thiên không xa, nghe tiếng thì ra ngoài.
Nhưng Phạm Tiêu giống như người khác, chỉ đứng xem chứ không tiến lên giúp đỡ.
Phạm Tiêu muốn xem thực lực của Long Kình Thiên.
- Nếu ta không chịu thì sao?
Long Kình Thiên biểu tình bình tĩnh, còn nở nụ cười. Nụ cười của Long Kình Thiên tà dị mà mê người.
Thanh niên miệng rộng cười gian, đi tới gần Long Kình Thiên:
- Trên đời này luôn có vài người tự cho rằng mình là thiên tài, bây giờ ta để ngươi biết cái gì gọi là bọ ngựa đấu xe, cái gì là không biết tự lượng sức mình!
Mỗi bước chân thanh niên miệng rộng đạp là đá cứng trên mặt đấp rạn vỡ, biểu hiện gã có chân khí thâm hậu.
Thanh niên miệng rộng dám tới đây chiếm lĩnh viện tử của Long Kình Thiên đúng là có chút bản lĩnh.
Thanh niên miệng rộng đi tới cách Long Kình Thiên mấy thước bỗng vọt lên, hét to, một chân đá vào người hắn.
Từng lốc xoáy màu xanh tốc lên, hình thành đao nhẫn xanh.
- Đây là địa cấp cao giai võ kỹ của Thiết gia, Thanh Phong Chân Đao, không ngờ Thiết Chân này tu luyện thành công!
- Coi như là ta, ở khoảng cách gần như vậy rất khó đỡ.
- Tiểu tử đó cũng xui thật, bị Thiết Chân nhắm trúng.
Đệ tử xung quanh xôn xao, lắc đầu.
Long Kình Thiên đứng đó, nhìn đao nhẫn màu xanh quét hướng mình, mắt thấy sắp bị nghiền nát thì hắn chợt động.
Thân hình của Long Kình Thiên giống như quỷ quái đột ngột xuất hiện giữa không trung.
- Địa Ngục Cuồng Vũ!
Thanh âm của Long Kình Thiên giống như đến từ địa ngục, mọi người cảm thấy toàn thân như rớt vào hầm băng. Chỉ thấy đôi mắt của Long Kình Thiên biến đỏ rực, bàn tay cũng đỏ hồng, đột nhiên vỗ ra một chưởng.
Khi Long Kình Thiên đánh ra một chưởng thì thiên địa biến sắc!
Mọi người kinh sợ nhìn, bầu trời bỗng biến đỏ rực, không chút dấu hiệu báo trước.
Hơn nữa khí lưu di chuyển trong không gian biến đỏ rực giống máu, đỏ đến yêu dị. Những khí lưu yêu dị này cuồng múa, gào thét, giống như ác ma địa ngục đánh hướng thanh niên miệng rộng Thiết Chân.
Thanh niên miệng rộng Thiết Chân đôi mắt trợn trừng, vẻ mặt kinh hoàng, hốt hoảng.
- Không, không!
Nhưng thanh niên miệng rộng chưa hét xong thì bị lực lượng cường đại trùng kích, hét thảm một tiếng bay ngược ra ngoài, mạnh đập vào mặt đất.
Đất xung quanh chấn động.
Một mảnh tĩnh lặng.
Yên tĩnh như chết.
Mọi người, bao gồm Phạm Tiêu đều vẻ mặt kinh sợ nhìn bóng dáng trên trời cao kia.
Khí lưu đỏ như máu quay quanh bóng dáng kia tựa quân vương chúa tể sinh tử địa ngục.
Từng đợt linh khí thiên địa thấm vào cơ thể, tiến nhập đan điền, chuyển hóa thành chân nguyên.
Khi Long Kình Thiên lại mở mắt ra thì đã là sáng sớm hai ngày sau.
Long Kình Thiên phát hiện tu luyện hai ngày, chân khí trong đan điền lại mạnh hơn một chút.
Long Kình Thiên nhướng mày, lầm bầm:
- Cứ tiếp tục như thế này thì muốn trong hai tháng đột phá Trúc Cơ kỳ thì rất khó khăn.
Sau hai tháng Long Kình Thiên phải thông qua nội điện khảo hạch, chỉ có đột phá Luyện Khí kỳ, đạt đến Trúc Cơ kỳ thì hắn mới có ưu thế tuyệt đối.
Dù sao hiện tại Cổ Phạn có thể một đấm đánh chết xuyên sơn giáp tam cấp, ai biết sau hai tháng gã sẽ tiến tới bước nào?
Sau hai tháng, Long Kình Thiên nhất định phải vượt qua nội điện khảo hạch!
Không chỉ vượt qua mà còn phải lấy thành tích đứng đầu!
Long Kình Thiên biết siêu cấp đại thế lực giống như Võ Thần Điện, càng là đệ tử thiên tài thì được đến tài nguyên, bồi dưỡng sẽ càng nhiều.
Có như vậy thì thực lực của Long Kình Thiên mới càng nhanh tăng lên.
Cũng nhờ đó Long Kình Thiên mới nhanh chóng tu phục kinh mạch, lực linh hồn trong người.
Chính lúc này, bỗng nguyên tiểu viện bị đợt công kích mãnh liệt, run rẩy. Long Kình Thiên nhướng mày.
Chợt có thanh âm vênh váo từ bên ngoài viện tử vọng vào:
- Tiểu tử, ngươi cút ra cho lão tử, nếu không ra thì đứng trách chúng ta đi vào đánh ngươi tàn phế!
Long Kình Thiên đứng dậy.
Cửu Vĩ Thiên Miêu vừa lúc kết thúc tu luyện, mặt mèo tức giận, nói:
- Đại ca, tiểu tử này muốn chết!
Hiển nhiên bị người đột ngột đánh gãy tu luyện làm vương thú tộc dị thú như Cửu Vĩ Thiên Miêu tâm tình cực kỳ khó chịu.
- Chúng ta đi ra ngoài xem.
Long Kình Thiên bước ra khỏi phòng, dẫn theo Cửu Vĩ Thiên Miêu ra sân.
Long Kình Thiên ra khỏi viện tử, thấy trên đất trống đằng trước có năm người đứng, người chính giữa mày rậm, miệng rộng, thanh niên có mũi to, rất vạm vỡ, xem ra là gã mới nãy công kích tiểu viện, lớn giọng kêu Long Kình Thiên lăn ra.
Long Kình Thiên lạnh lùng nhìn đối phương, hỏi:
- Có chuyện gì?
- Chuyện gì hả?
Thanh niên miệng rộng cười với bốn người kia, sau đó chỉ vào Long Kình Thiên nói:
- Tiểu tử, tu luyện ở trong tiểu viện này hai ngày thoải mái lắm chứ gì? Nhưng đại gia ta khó chịu đây! Dựa vào cái gì các ngươi tựu có thể có được sân tu luyện riêng, chúng ta thì phải ở chung? Dựa vào cái gì các ngươi có hàn ngọc sàn ngàn năm mà chúng xếp hạng sau thì không có?
Long Kình Thiên coi như đã nghe ra thanh niên miệng rộng khó chịu trong lòng, muốn đi chiếm tiểu viện tử của Long Kình Thiên để tu luyện.
- Tiểu tử, mặc dù thành tích khảo hạch của ngươi xếp trên ta nhưng không đại biểu thực lực của ngươi mạnh hơn ta!
Thanh niên miệng rộng cười lạnh, nói:
- Nếu bây giờ ngươi nhường lại viện tử cho ta thì ta có thể suy nghĩ tha cho ngươi một mạng, nếu không, hắc hắc.
Long Kình Thiên vẻ mặt thản nhiên hỏi lại:
- Nếu không thì sao?
Thanh niên miệng rộng không đáp, ngược lại hỏi thanh niên gầy bên cạnh:
- Tiểu tử này thật sự không có bối cảnh, thế lực?
Thanh niên gầy cúi người, cười nói:
- Thiết Chân thiếu gia, đã điều tra rõ, tiểu tử này không phải là đại gia tộ cường giả, ở Võ Thần Điện cũng không có trưởng bối gì.
Thanh niên miệng rộng tên Thiết Chân gật đầu, nói:
- Vậy thì tốt, chờ lát nữa ta đánh phế tiểu tử này sẽ có thưởng cho ngươi.
Thanh niên gầy cười nịnh nói:
- Đa tạ Thiết Chân thiếu gia. Lấy thiên cấp công pháp Thiết gia của Thiết Chân thiếu gia, muốn phấ tiểu tử này đương nhiên là việc dễ như trở bàn tay!
Thanh niên miệng rộng cười ha hả.
Mấy người khác cũng cười hùa theo.
Nhìn nhóm người thanh niên miệng rộng tự nói tự cười, Long Kình Thiên thầm cười lạnh. Đối phương cho rằng Long Kình Thiên là quả hồng dễ bóp, hèn chi không đi tìm người khác mà gây sự với hắn!
Bình thường người có thể thông qua thử thách phân điện Võ Thần Điện đều là thiên tài ưu tú được các đại gia tộc trên Đại Lục Thiên Lam bồi dưỡng, xếp hàng đầu thì càng đừng nói, người giống như Long Kình Thiên có thể nói là trường hợp đặc biệt.
Thanh niên miệng rộng ngừng cười, nhìn Long Kình Thiên, nói:
- Tiểu tử, ta lại cho ngươi một cơ hội, cút đi.
Nói xong thanh niên miệng rộng nhìn thấy Cửu Vĩ Thiên Miêu đứng trên vai Long Kình Thiên, nói:
- Dị thú? Vừa lúc đại gia của ngươi không tìm thấy con dị thú thích hợp, ta vừa mắt con hú của ngươi, để lại dị thú này rồi cút đi.
Có nhiều người trong viện tử xung quanh nghe tiếng động bên ngoài, đi ra xem. Viện tử của Phạm Tiêu cách sân Long Kình Thiên không xa, nghe tiếng thì ra ngoài.
Nhưng Phạm Tiêu giống như người khác, chỉ đứng xem chứ không tiến lên giúp đỡ.
Phạm Tiêu muốn xem thực lực của Long Kình Thiên.
- Nếu ta không chịu thì sao?
Long Kình Thiên biểu tình bình tĩnh, còn nở nụ cười. Nụ cười của Long Kình Thiên tà dị mà mê người.
Thanh niên miệng rộng cười gian, đi tới gần Long Kình Thiên:
- Trên đời này luôn có vài người tự cho rằng mình là thiên tài, bây giờ ta để ngươi biết cái gì gọi là bọ ngựa đấu xe, cái gì là không biết tự lượng sức mình!
Mỗi bước chân thanh niên miệng rộng đạp là đá cứng trên mặt đấp rạn vỡ, biểu hiện gã có chân khí thâm hậu.
Thanh niên miệng rộng dám tới đây chiếm lĩnh viện tử của Long Kình Thiên đúng là có chút bản lĩnh.
Thanh niên miệng rộng đi tới cách Long Kình Thiên mấy thước bỗng vọt lên, hét to, một chân đá vào người hắn.
Từng lốc xoáy màu xanh tốc lên, hình thành đao nhẫn xanh.
- Đây là địa cấp cao giai võ kỹ của Thiết gia, Thanh Phong Chân Đao, không ngờ Thiết Chân này tu luyện thành công!
- Coi như là ta, ở khoảng cách gần như vậy rất khó đỡ.
- Tiểu tử đó cũng xui thật, bị Thiết Chân nhắm trúng.
Đệ tử xung quanh xôn xao, lắc đầu.
Long Kình Thiên đứng đó, nhìn đao nhẫn màu xanh quét hướng mình, mắt thấy sắp bị nghiền nát thì hắn chợt động.
Thân hình của Long Kình Thiên giống như quỷ quái đột ngột xuất hiện giữa không trung.
- Địa Ngục Cuồng Vũ!
Thanh âm của Long Kình Thiên giống như đến từ địa ngục, mọi người cảm thấy toàn thân như rớt vào hầm băng. Chỉ thấy đôi mắt của Long Kình Thiên biến đỏ rực, bàn tay cũng đỏ hồng, đột nhiên vỗ ra một chưởng.
Khi Long Kình Thiên đánh ra một chưởng thì thiên địa biến sắc!
Mọi người kinh sợ nhìn, bầu trời bỗng biến đỏ rực, không chút dấu hiệu báo trước.
Hơn nữa khí lưu di chuyển trong không gian biến đỏ rực giống máu, đỏ đến yêu dị. Những khí lưu yêu dị này cuồng múa, gào thét, giống như ác ma địa ngục đánh hướng thanh niên miệng rộng Thiết Chân.
Thanh niên miệng rộng Thiết Chân đôi mắt trợn trừng, vẻ mặt kinh hoàng, hốt hoảng.
- Không, không!
Nhưng thanh niên miệng rộng chưa hét xong thì bị lực lượng cường đại trùng kích, hét thảm một tiếng bay ngược ra ngoài, mạnh đập vào mặt đất.
Đất xung quanh chấn động.
Một mảnh tĩnh lặng.
Yên tĩnh như chết.
Mọi người, bao gồm Phạm Tiêu đều vẻ mặt kinh sợ nhìn bóng dáng trên trời cao kia.
Khí lưu đỏ như máu quay quanh bóng dáng kia tựa quân vương chúa tể sinh tử địa ngục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.