Chương 191: Khương gia
Thần Kiếm
27/02/2014
Một lát sau Long Kình Thiên mới mở mắt.
- Lão đại.
Lúc này, Cửu Vĩ Thiên Miêu bay lại.
Long Kình Thiên đứng lên, nhìn sắc trời thì thấy bầu trời sáng ngời, băng tuyết cũng ngừng rời, vạn vật trên đảo đều bị một lớp tuyết trắng bao phủ.
Khi mấy người Long Kình Thiên chuẩn bị rời hoang đảo thì đột nhiên có một vài tiếng xé gió truyền tới.
- Tiểu thư, nghe nói lần này Thánh Sơn khai khởi, hai huynh đệ Khương Thần, Khương Nguỵ cũng sẽ tới.
Một giọng nói vang lên.
- Huynh đệ Khương Thần tới cũng chẳng sao. Ta chắc chắn sẽ có được thánh quả.
Rồi tiếp đó là một giọng nói dễ chịu vang lên, xem ra là của một vị tiểu thư.
- Tiểu thư có được thánh quả là sẽ đột phá Thánh Cấp, sau này địa vị ở Xích Viêm Đảo sẽ được nâng lên, đám trưởng lão kia cũng sẽ không dám vì lợi ích của gia tộc mà ép tiểu thư lấy Khương Thần nữa.
- Ừm, đến khi ta thăng lên Thánh Cấp sẽ từ từ xử lý đám già đó!
Rồi hai thân ảnh đó dần đến gần, bay qua chỗ hoang đảo của mấy người Long Kình Thiên, hai nữ nhân này cũng khá xinh đẹp, người mặc váy tím phía trước chắc là tiểu thư.
- Ủa, tiểu thư nhìn kia, dưới kia có người.
Đột nhiên thị nữ kêu lên kinh ngạc, chỉ về phía mấy người Long Kình Thiên.
Vị tiểu thư kia nhìn xuống, không ngờ trên hoang đảo lại có người.
- Tiểu thư, chúng ta có cần…
Thị nữ hỏi.
- Đừng nhiều chuyện.
Tiểu thư lạnh nhạt nói rồi nhìn xuống mấy người Long Kình Thiên, ánh mắt dừng lại ở Long Kình Thiên lâu hơn một chút.
Hai người bay qua phía trên hoang đảo, rất nhanh chỉ còn lại hai chấm nhỏ.
- Lão đại, hì, may mà thị nữ vừa rồi không có ý gì với chúng ta.
Cửu Vĩ Thiên Miêu cười hi hi.
- Nếu không thì sao?
Lục Dực Tử Phụng trừng mắt, cười.
Cửu Vĩ Thiên Miêu khựng người không nói gì.
- Thánh Sơn? Thánh quả?
Tử Thiên Long Hoàng nhíu mày, dường như hắn không nhớ trong Băng Sơn Hải Vực có Thánh Sơn gì đó.
Hơn nữa theo hai người kia nói thì lần này Thánh Sơn khai khởi dường như là đại sự của Băng Sơn Hải Vực.
Long Kình Thiên nhìn Cửu Vĩ Thiên Miêu, Lục Dực Tử Phụng, hỏi:
- Các ngươi biết Thánh Sơn không?
Cửu Vĩ Thiên Miêu lắc đầu:
- Lão đại, ta chưa bao giờ nghe đến nó.
Lục Dực Tử Phụng cũng lắc đầu.
Long Kình Thiên trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chúng ta tới Băng Xà Đảo trước đã rồi tìm ai đó hỏi xem.
Nói rồi hắn cùng ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu bay đi.
Hai ngày sau mấy người Long Kình Thiên đáp xuống một hòn đảo lớn.
Đây chính là Băng Xà Đảo nằm ở trung tâm Băng Sơn Hải Vực rồi. Thế lực của Băng Xà Đảo rất mạnh, xếp thứ ba trong các hòn đảo ở Băng Sơn Hải Vực này.
Mấy người Long Kình Thiên bay về phía thành của Băng Xà Đảo.
Sau khi vào thành, chỉ thấy người xe qua lại như thoi đưa. Đúng là đế đô của một vương triều, so với hoang đảo lúc trước quả là hai thế giới.
Long Kình Thiên phát hiện trong thành Băng Xà Đảo, khí lưu băng hàn giảm mạnh, nhiệt đột không khác mấy so với lục địa. Hơn nữa những thường dân trong thành thực lực đều không tồi, phần lớn đều có thực lực đại võ sư.
Trên Thiên Lam Đại Lục, những đệ tử ưu tú của những gia tộc như Mộ Dung gia tộc cũng chỉ là đại võ sư.
Khi mấy người Long Kình Thiên đi theo dòng người nườm nượp thì đột nhiên phía trước có tiếng nhốn nháo.
- Nghe nói Trâu Vân của Trâu gia và Khương Nguỵ của Khương gia đang đánh nhau.
- Hai người đánh nhau? Chuyện gì thế?
- Không rõ lắm, nghe nói là vì tiểu thư Mạnh gia, Mạnh Đình Đình. Trâu Vân vẫn luôn thích Mạnh Đình Đình ngươi cũng biết mà.
- Nhưng bây giờ Khương Thần học thành tài trở về tử Thiên Kiếm Viện, nhìn trúng Mạnh Đình Đình, trưởng lão Mạnh gia cũng đã đề nghị liên hồ với Mạnh gia. Khương Thần làm vậy không phải là ngang ngược ép hôn sao? Trâu Vân vừa nghe đã đại nộ, tìm Khương Thần quyết chiến!
- Tìm Khương Thần quyết chiến? Nghe nói Khương Thần đã là Thiên Kiếm đệ tử của Thiên Kiếm Viện, tu vi kinh người, đã là Đế Cấp thất trùng. Trâu Vân tuy cũng là Đế Cấp nhưng chỉ là Đế Cấp nhị trùng, sao có thể là đối thủ của Khương Thần?!
- Đúng thế, nhưng Khương Thần không ra tay mà là đệ đệ hắn, Khương Nguỵ ra tay!
- Lần này Thánh Sơn khai khởi, Khương Thần vào trong, nếu có được thánh quả sẽ đột phá Thánh Cấp, hắn mới hai mươi tám tuổi đúng không? Thánh Cấp hai mươi tám tuổi, trong lịch sử Thiên Lam Đại Lục cũng chẳng có mấy người.
- Ừm, nghe nói Khương gia coi hắn là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, gia chủ Khương gia kế nhiệm chính là Khương Thần!
Long Kình Thiên nghe mọi người xung quanh nghị luận.
Khương Thần, Khương gia?
Long Kình Thiên bất giác nhớ đến lời hai người nữ tử nói khi ở hoang đảo hai hôm trước.
Ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu rõ ràng cũng nhớ tới.
- Lão đại, chúng ta cũng đi xem sao?
Cửu Vĩ Thiên Miêu vẻ mặt đầy hứng thú.
- Cũng được.
Long Kình Thiên gật đầu.
Vậy là bốn người Long Kình Thiên đi theo đoàn người. Không lâu sau họ đến một quảng trường rộng, ở giữa là một cái lôi đài lớn, bên trên có chữ Võ rất bắt mắt.
Khi bọn Long Kình Thiên đến thì xung quanh lôi đài đã chật cứng người, nhìn ai cũng rất phấn khcihs. Xem ra danh tiếng của Trâu Vân và Khương Nguỵ không nhỏ, trận quyết chiến của hai ngươi là chuyện gây chấn động khá lớn.
- Trâu Vân, thực lực của ngươi tuy không tồi nhưng không có tư cách để khiến đại ca ta ra tay.
Trên lôi đài, Khương Nguỵ ngạo nghễ nói:
- Ngươi cũng không phải đối thủ của ta. Giờ ngươi nhận thua, cút xuống khỏi lôi đài vẫn còn kịp đấy.
Trâu Vân giận dữ:
- Mẹ kiếp, Khương Nguỵ, ngươi tưởng ngươi thắng được ta sao? Chịu chết đi!
Nói rồi hắn lao về phía Khương Nguỵ, kiếm trong tay đâm thẳng tới.
Khương Nguỵ thấy thế cười khảy, ánh mắt loé sát ý:
- Nếu vậy thì đừng trách ta!
Khí thế toàn thân bạo phát gióng như một con sóng khổng lồ dâng tràn, một chưởng tung ra.
- Hải Kình Cự Lãng Chưởng!
Chỉ thấy một chưởng tung ra, nước xung quanh ngưng tụ, hoá thành một con hải kình, thế như chẻ tre phá tan chiêu kiếm của Trâu Vân.
Trâu Vân giật mình:
- Thực lực của ngươi….Sao có thể?!
Nói đến đây hắn vội vàng phi thân tránh né nhưng vẫn bị cự kình đánh trúng, miệng hộc máu tươi bay ra khỏi lôi đài
Những người bên ngoài kinh hãi vội vàng tránh ra.
Trâu Vân rơi xuống đất, lăn tới phía trước Long Kình Thiên mấy mét.
- Sao có thể?
Trâu Vân rơi xuống đất, không dám tin vào kết quả này. Hai năm trước thực lực Khương Nguỵ tương đương với hắn, nhưng giờ lại mạnh như vậy!
- Hề hề, không ngờ chứ gì?
Khương Nguỵ cười khảy:
- Hai năm nay ta có được kỳ ngộ, thực lực tăng mạnh, đã là Đế Cấp ngũ trùng ròi. Hơn nữa còn học được Hải Kình Cự Lãng Chưởng của đảo chủ Cự Lãng Đảo.
Sắc mặt Trâu Vân tái nhợt.
- Mạnh Đình Đình là nữ nhân của đại ca ta. Ngươi là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao?
Khương Nguỵ cười khảy:
- Muốn tranh nữ nhân với đại ca ta? Kiếp sau đi!
Nói rồi hắn tung một chưởng về phía Trâu Vân, cự lãng lại nổi lên, uy thế ngập trời, không chỉ bao trùm chỗ Trâu Vân mà còn cả bốn người Long Kình Thiên.
Xem ra hắn muốn giết cả bốn người họ rồi.
- Lão đại.
Lúc này, Cửu Vĩ Thiên Miêu bay lại.
Long Kình Thiên đứng lên, nhìn sắc trời thì thấy bầu trời sáng ngời, băng tuyết cũng ngừng rời, vạn vật trên đảo đều bị một lớp tuyết trắng bao phủ.
Khi mấy người Long Kình Thiên chuẩn bị rời hoang đảo thì đột nhiên có một vài tiếng xé gió truyền tới.
- Tiểu thư, nghe nói lần này Thánh Sơn khai khởi, hai huynh đệ Khương Thần, Khương Nguỵ cũng sẽ tới.
Một giọng nói vang lên.
- Huynh đệ Khương Thần tới cũng chẳng sao. Ta chắc chắn sẽ có được thánh quả.
Rồi tiếp đó là một giọng nói dễ chịu vang lên, xem ra là của một vị tiểu thư.
- Tiểu thư có được thánh quả là sẽ đột phá Thánh Cấp, sau này địa vị ở Xích Viêm Đảo sẽ được nâng lên, đám trưởng lão kia cũng sẽ không dám vì lợi ích của gia tộc mà ép tiểu thư lấy Khương Thần nữa.
- Ừm, đến khi ta thăng lên Thánh Cấp sẽ từ từ xử lý đám già đó!
Rồi hai thân ảnh đó dần đến gần, bay qua chỗ hoang đảo của mấy người Long Kình Thiên, hai nữ nhân này cũng khá xinh đẹp, người mặc váy tím phía trước chắc là tiểu thư.
- Ủa, tiểu thư nhìn kia, dưới kia có người.
Đột nhiên thị nữ kêu lên kinh ngạc, chỉ về phía mấy người Long Kình Thiên.
Vị tiểu thư kia nhìn xuống, không ngờ trên hoang đảo lại có người.
- Tiểu thư, chúng ta có cần…
Thị nữ hỏi.
- Đừng nhiều chuyện.
Tiểu thư lạnh nhạt nói rồi nhìn xuống mấy người Long Kình Thiên, ánh mắt dừng lại ở Long Kình Thiên lâu hơn một chút.
Hai người bay qua phía trên hoang đảo, rất nhanh chỉ còn lại hai chấm nhỏ.
- Lão đại, hì, may mà thị nữ vừa rồi không có ý gì với chúng ta.
Cửu Vĩ Thiên Miêu cười hi hi.
- Nếu không thì sao?
Lục Dực Tử Phụng trừng mắt, cười.
Cửu Vĩ Thiên Miêu khựng người không nói gì.
- Thánh Sơn? Thánh quả?
Tử Thiên Long Hoàng nhíu mày, dường như hắn không nhớ trong Băng Sơn Hải Vực có Thánh Sơn gì đó.
Hơn nữa theo hai người kia nói thì lần này Thánh Sơn khai khởi dường như là đại sự của Băng Sơn Hải Vực.
Long Kình Thiên nhìn Cửu Vĩ Thiên Miêu, Lục Dực Tử Phụng, hỏi:
- Các ngươi biết Thánh Sơn không?
Cửu Vĩ Thiên Miêu lắc đầu:
- Lão đại, ta chưa bao giờ nghe đến nó.
Lục Dực Tử Phụng cũng lắc đầu.
Long Kình Thiên trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chúng ta tới Băng Xà Đảo trước đã rồi tìm ai đó hỏi xem.
Nói rồi hắn cùng ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu bay đi.
Hai ngày sau mấy người Long Kình Thiên đáp xuống một hòn đảo lớn.
Đây chính là Băng Xà Đảo nằm ở trung tâm Băng Sơn Hải Vực rồi. Thế lực của Băng Xà Đảo rất mạnh, xếp thứ ba trong các hòn đảo ở Băng Sơn Hải Vực này.
Mấy người Long Kình Thiên bay về phía thành của Băng Xà Đảo.
Sau khi vào thành, chỉ thấy người xe qua lại như thoi đưa. Đúng là đế đô của một vương triều, so với hoang đảo lúc trước quả là hai thế giới.
Long Kình Thiên phát hiện trong thành Băng Xà Đảo, khí lưu băng hàn giảm mạnh, nhiệt đột không khác mấy so với lục địa. Hơn nữa những thường dân trong thành thực lực đều không tồi, phần lớn đều có thực lực đại võ sư.
Trên Thiên Lam Đại Lục, những đệ tử ưu tú của những gia tộc như Mộ Dung gia tộc cũng chỉ là đại võ sư.
Khi mấy người Long Kình Thiên đi theo dòng người nườm nượp thì đột nhiên phía trước có tiếng nhốn nháo.
- Nghe nói Trâu Vân của Trâu gia và Khương Nguỵ của Khương gia đang đánh nhau.
- Hai người đánh nhau? Chuyện gì thế?
- Không rõ lắm, nghe nói là vì tiểu thư Mạnh gia, Mạnh Đình Đình. Trâu Vân vẫn luôn thích Mạnh Đình Đình ngươi cũng biết mà.
- Nhưng bây giờ Khương Thần học thành tài trở về tử Thiên Kiếm Viện, nhìn trúng Mạnh Đình Đình, trưởng lão Mạnh gia cũng đã đề nghị liên hồ với Mạnh gia. Khương Thần làm vậy không phải là ngang ngược ép hôn sao? Trâu Vân vừa nghe đã đại nộ, tìm Khương Thần quyết chiến!
- Tìm Khương Thần quyết chiến? Nghe nói Khương Thần đã là Thiên Kiếm đệ tử của Thiên Kiếm Viện, tu vi kinh người, đã là Đế Cấp thất trùng. Trâu Vân tuy cũng là Đế Cấp nhưng chỉ là Đế Cấp nhị trùng, sao có thể là đối thủ của Khương Thần?!
- Đúng thế, nhưng Khương Thần không ra tay mà là đệ đệ hắn, Khương Nguỵ ra tay!
- Lần này Thánh Sơn khai khởi, Khương Thần vào trong, nếu có được thánh quả sẽ đột phá Thánh Cấp, hắn mới hai mươi tám tuổi đúng không? Thánh Cấp hai mươi tám tuổi, trong lịch sử Thiên Lam Đại Lục cũng chẳng có mấy người.
- Ừm, nghe nói Khương gia coi hắn là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, gia chủ Khương gia kế nhiệm chính là Khương Thần!
Long Kình Thiên nghe mọi người xung quanh nghị luận.
Khương Thần, Khương gia?
Long Kình Thiên bất giác nhớ đến lời hai người nữ tử nói khi ở hoang đảo hai hôm trước.
Ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu rõ ràng cũng nhớ tới.
- Lão đại, chúng ta cũng đi xem sao?
Cửu Vĩ Thiên Miêu vẻ mặt đầy hứng thú.
- Cũng được.
Long Kình Thiên gật đầu.
Vậy là bốn người Long Kình Thiên đi theo đoàn người. Không lâu sau họ đến một quảng trường rộng, ở giữa là một cái lôi đài lớn, bên trên có chữ Võ rất bắt mắt.
Khi bọn Long Kình Thiên đến thì xung quanh lôi đài đã chật cứng người, nhìn ai cũng rất phấn khcihs. Xem ra danh tiếng của Trâu Vân và Khương Nguỵ không nhỏ, trận quyết chiến của hai ngươi là chuyện gây chấn động khá lớn.
- Trâu Vân, thực lực của ngươi tuy không tồi nhưng không có tư cách để khiến đại ca ta ra tay.
Trên lôi đài, Khương Nguỵ ngạo nghễ nói:
- Ngươi cũng không phải đối thủ của ta. Giờ ngươi nhận thua, cút xuống khỏi lôi đài vẫn còn kịp đấy.
Trâu Vân giận dữ:
- Mẹ kiếp, Khương Nguỵ, ngươi tưởng ngươi thắng được ta sao? Chịu chết đi!
Nói rồi hắn lao về phía Khương Nguỵ, kiếm trong tay đâm thẳng tới.
Khương Nguỵ thấy thế cười khảy, ánh mắt loé sát ý:
- Nếu vậy thì đừng trách ta!
Khí thế toàn thân bạo phát gióng như một con sóng khổng lồ dâng tràn, một chưởng tung ra.
- Hải Kình Cự Lãng Chưởng!
Chỉ thấy một chưởng tung ra, nước xung quanh ngưng tụ, hoá thành một con hải kình, thế như chẻ tre phá tan chiêu kiếm của Trâu Vân.
Trâu Vân giật mình:
- Thực lực của ngươi….Sao có thể?!
Nói đến đây hắn vội vàng phi thân tránh né nhưng vẫn bị cự kình đánh trúng, miệng hộc máu tươi bay ra khỏi lôi đài
Những người bên ngoài kinh hãi vội vàng tránh ra.
Trâu Vân rơi xuống đất, lăn tới phía trước Long Kình Thiên mấy mét.
- Sao có thể?
Trâu Vân rơi xuống đất, không dám tin vào kết quả này. Hai năm trước thực lực Khương Nguỵ tương đương với hắn, nhưng giờ lại mạnh như vậy!
- Hề hề, không ngờ chứ gì?
Khương Nguỵ cười khảy:
- Hai năm nay ta có được kỳ ngộ, thực lực tăng mạnh, đã là Đế Cấp ngũ trùng ròi. Hơn nữa còn học được Hải Kình Cự Lãng Chưởng của đảo chủ Cự Lãng Đảo.
Sắc mặt Trâu Vân tái nhợt.
- Mạnh Đình Đình là nữ nhân của đại ca ta. Ngươi là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao?
Khương Nguỵ cười khảy:
- Muốn tranh nữ nhân với đại ca ta? Kiếp sau đi!
Nói rồi hắn tung một chưởng về phía Trâu Vân, cự lãng lại nổi lên, uy thế ngập trời, không chỉ bao trùm chỗ Trâu Vân mà còn cả bốn người Long Kình Thiên.
Xem ra hắn muốn giết cả bốn người họ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.