Chương 250: La Ngục Âm Quỷ Trận
Thần Kiếm
19/03/2014
Tử Thiên Long Hoàng lạnh lùng nhìn Tứ Dực Kình Vương.
Tuy Tứ Dực Kình Vương cũng là Cổ Thần sơ kỳ cường giả nhưng so với hắn thì vẫn kém xa.
- Tử Thiên Long Hoàng, ngươi có ý gì?!
Tứ Dực Kình Vương trừng mắt.
- Ý gì? Chẳng ý gì cả.
Tử Thiên Long Hoàng cười khảy.
- Long Viêm Cốc của ta không phải ai muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Tứ Dực Kình Vương cười lớn, chỉ Tử Thiên Long Hoàng:
- Tử Thiên Long Hoàng, tuy ngươi là Thượng Cổ cường giả nhưng ta muốn đi ngươi tưởng sẽ ngăn được sao? Còn nữa, các ngươi tưởng sẽ giữ chân được tất cả cường giả Thiên Lam Đại Lục ở đây sao?
- Không sai, bọn muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ngươi nghĩ có thể giữ lại được hết sao?
Trác Thường cười khảy.
- Tất cả đệ tử Võ Thần Điện nghe lệnh, chúng ta đi!
Trác Thường hô lớn rồi phi thân đi, rồi đệ tử Võ Thần Điện cũng theo sau định rời đi.
Trước khi đi Trác Thường nhìn Long Kình Thiên với ánh mắt lạnh lẽo đầy hận ý.
Võ Thần Điện rời đi, môn chủ Thông Thiên Kiếm Môn Uông Phogn cũng hạ lệnh, dẫn đệ tử rời đi, rồi đến Vạn Thú Môn, Thái Huyền Học Viện, Càn Khôn Học Viện và Quy Hư Học Viện.
Các lão tổ được Võ Thần Điện mời đến cũng lần lượt phi thân đi.
Tứ Dực Kình Vương thấy thế cười ha hả, vẻ mặt chế giễu nhìn Tử Thiên Long Hoàng:
- Tử Thiên Long Hoàng, bọn ra đi trước đây. Ngươi có ản lĩnh thì ngăn lại hết đi!
Nói rồi hắn biến thành một đạo lam quang nhanh chóng biến mất.
Chúng cường giả sắp rời đi thì đột nhiên vô số đạo hắc quang bắn lên từ dưới đất, ngay lập tức chặn hết tất cả lại.
Cường giả các phái đại loạn.
Tứ Dực Kình Vương cũng bị hắc quang chặn lại, hắn kinh hãi nhìn thì thấy đại địa xung quanh tối sầm lại, vô số đạo huyết quang đan xen nhau, vô số âm binh quỷ tướng tay cầm cốt đao, thân mặc hắc giáp, hai mắt đỏ quạch, toàn thân toả âm khí đứng đó.
- Chuyện này là sao?
Trác Thường kinh nộ.
- Long Kình Thiên sở trường là trận pháp, đây có lẽ là trận pháp gì đó của hắn!
Uông Phong của Thông Thiên Kiếm Môn nói.
- Đám âm binh quỷ tướng này chắc chắn là ảo cảnh. Mọi người đừng sợ, chúng ta liên thủ công kích, trận pháp có lợi hại thế nào cũng không thể giam cầm tất cả chúng ta được!
Tứ Dực Kình Vương bình tĩnh lại rồi hô lên.
- Chúng ta liên thú phá trận!
Nhưng Tứ Dực Kình Vương vừa dứt lời thì thấy một đệ tử của Võ Thần Điện bị một âm binh tay cầm cốt đao chém trúng. Đệ tử đó kêu lên thảm thiết, toàn thân không ngừng teo lại, dường như máu thịt chớp mắt bị hút hết, khô quắt.
Tiếp đó, đệ tử của Thông Thiên Kiếm Môn, Vạn Thú Môn và những môn phái, gia tộc khác cũng kêu lên, đệ tử nào bị âm binh quỷ tướng chém phải cùng đều như vậy, máu trên người như bị rút cạn một cách quỷ dị.
- Đây không phải ảo cảnh! Âm binh quỷ tướng là thật!
Chúng đệ tử kêu lên kinh hoàng.
Tiếp đó là hỗn loạn, những tiếng thét chói tai, tiếng kêu thảm thiết, tiếng gầm phẫn nộ.
Tứ Dực Kình Vương giật mình, lúc này một quỷ tưởng dùng đao chém về phía hắn. Hắn tung chưởng đánh bay quỷ tướng, hắn thở phào nhưng rồi giật mình khi thấy tên quỷ tướng kia lại bò dậy tấn công.
Ở góc khác của đại trận cũng diễn ra tình huống tương tự. Chúng cường giả Võ Thần Điện nhận ra đám âm binh quỷ tướng này như không thể đánh chết được vậy. Dù là chặt đứt tay chân hay xuyên kiếm qua ngực đều không chết!
Long Kình Thiên phi thân đến trước trận pháp, nhìn bọn Tứ Dực Kình Vương bên trong cười khảy.
Đại trận này đương nhiên do hắn bày ra, không phải Thất Tình Sát Tuyệt Trận mà là La Ngục Âm Quỷ Trận khủng bố hơn!
Trong La Ngục Âm Quỷ Trận, âm binh quỷ tướng đều là thực thể, bị chúng chém phải sẽ biến thành như xác khô, trước khi chết đau đớn dị thường.
Thực lực của âm binh tương đương với Tôn Cấp cường giả, còn quỷ tướng tương đương Đế Cấp. Thực lực tuy không manhj nhưng rất khó giết chết, hơn nữa lại đông vô kể!
- Long Kình Thiên, ta là gia chủ Lỗ gia ở Vĩnh Phong vương triều, chỉ đến đây xem náo nhiệt chứ không tham gia tấn công Long Viêm Cốc!
Lúc này, một vị trung niên mặc cẩm bào kinh hoàng hét lớn:
- Xin ngươi thả bọn ta ra!
- Ta là trưởng lão Phí gia ở Ô Dương vương triều, cũng là đến xem náo nhiệt, không hề có ý tấn công Long Viêm Cốc!
Một vị lão giả khác cũng gào lên:
- Long Kình Thiên, ngươi thả bọn ta ra đi! Lẽ nào ngươi muốn đối địch với tất cả gi tộc trên Thiên Lam Đại Lục?!
Nghe được sự uy hiếp trong lời trưởng lão Phí gia, Kiếm Tiên Đồ Lục cười khảy.
Phí gia ở Ô Dương vương triều? Hồi đó đến hội đấu giá của Phong Vân thương hội, tên Phí Cao đó chính là người của Phí gia.
Lúc này, Ngạo Bạch, Ngạo Vô Cực và chúng trưởng lão Long Tộc đều không dám tin nhìn cảnh tượng trước mặt. Giờ họ vẫn chưa tin đây là sự thật.
Nhìn Bằng Chinh, Mộng Linh, Chung Mục ba vị Cổ Thần cường giả phía sau Long Kình Thiên, tâm tình Ngạo Bạch không thể bình tĩnh lại được.
Sự chấn kinh của hắn không thể nào nói nên lời.
Trong đại trận, màn máu tanh vẫn tiếp diễn, sự tàn sát vẫn tiếp tục, sự kinh hoàng vẫn chưa chấm dứt!
Chúng đệ tử Võ Thần Điện và các môn phái khác không ngừng bị chém trúng và biến thành xác khô.
Mặc cho các gia chủ, trưởng lão kia có gào thét thế nào Long Kình Thiên cũng vẫn lạnh lùng, những gia tộc đó theo tới đây là có ý đồ gì ai cũng biết.
Chính là mượn gió bẻ măng, thừa nước đục thả câu!
Nếu không phải Long Kình Thiên về kịp thời thì không biết có bao nhiêu đệ tử Long Tộc phải chết trong tay những gia chủ, trưởng lão kia rồi.
Sau vài tiếng đồng hồ, trong đại trận xác chất thành núi.
Nhìn cảnh tượng đó, đến Ngạo Bạch, Ngạo Vô Cực, Bằng Chinh hay Huyết Vô Nhai mấy người cũng thấy lạnh người.
Mấy người Huyết Vô Nhai, Bằng Chinh bất giác nhớ đến cảnh tượng khủng bố trong Thất Tình Sát Tuyệt Trận của đệ tử Yêu Vương Tông, Hàn Linh Tông và Vu Quỷ Tông.
Những ngày này theo Long Kình Thiên, mấy người Bằng Chinh càng ngày càng hiểu rõ hơn về thủ đoạn của Long Kình Thiên, càng ngày càng thêm kính sợ hắn.
Kẻ nào trở thành kẻ địch của Long Kình Thiên thì sẽ phải sợ hại tột cùng.
- Long Kình Thiên, cầu xin ngươi thả bọn ta ra!
Lúc này gia chủ Lỗ gia gào khóc:
- Bọn ta biết sai rồi, xin người cho bọn ta một con đường sống!
Trưởng lão Phí gia cũng khóc lóc:
- Thả ta ra, Long Kình Thiên tiền bối, ta biết sai rồi, sau này không dám nữa!
Đến chữ tiền bối cùng gọi rồi.
Gia chủ, trưởng lão, đệ tử các gia tộc khác cũng gào khóc cầu xin.
Nhìn đệ tử xung quanh lần lượt thành xác khô, tình cảnh cái chết ngày một đến gần này khiến họ gần như phát điên.
Tuy Tứ Dực Kình Vương cũng là Cổ Thần sơ kỳ cường giả nhưng so với hắn thì vẫn kém xa.
- Tử Thiên Long Hoàng, ngươi có ý gì?!
Tứ Dực Kình Vương trừng mắt.
- Ý gì? Chẳng ý gì cả.
Tử Thiên Long Hoàng cười khảy.
- Long Viêm Cốc của ta không phải ai muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Tứ Dực Kình Vương cười lớn, chỉ Tử Thiên Long Hoàng:
- Tử Thiên Long Hoàng, tuy ngươi là Thượng Cổ cường giả nhưng ta muốn đi ngươi tưởng sẽ ngăn được sao? Còn nữa, các ngươi tưởng sẽ giữ chân được tất cả cường giả Thiên Lam Đại Lục ở đây sao?
- Không sai, bọn muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ngươi nghĩ có thể giữ lại được hết sao?
Trác Thường cười khảy.
- Tất cả đệ tử Võ Thần Điện nghe lệnh, chúng ta đi!
Trác Thường hô lớn rồi phi thân đi, rồi đệ tử Võ Thần Điện cũng theo sau định rời đi.
Trước khi đi Trác Thường nhìn Long Kình Thiên với ánh mắt lạnh lẽo đầy hận ý.
Võ Thần Điện rời đi, môn chủ Thông Thiên Kiếm Môn Uông Phogn cũng hạ lệnh, dẫn đệ tử rời đi, rồi đến Vạn Thú Môn, Thái Huyền Học Viện, Càn Khôn Học Viện và Quy Hư Học Viện.
Các lão tổ được Võ Thần Điện mời đến cũng lần lượt phi thân đi.
Tứ Dực Kình Vương thấy thế cười ha hả, vẻ mặt chế giễu nhìn Tử Thiên Long Hoàng:
- Tử Thiên Long Hoàng, bọn ra đi trước đây. Ngươi có ản lĩnh thì ngăn lại hết đi!
Nói rồi hắn biến thành một đạo lam quang nhanh chóng biến mất.
Chúng cường giả sắp rời đi thì đột nhiên vô số đạo hắc quang bắn lên từ dưới đất, ngay lập tức chặn hết tất cả lại.
Cường giả các phái đại loạn.
Tứ Dực Kình Vương cũng bị hắc quang chặn lại, hắn kinh hãi nhìn thì thấy đại địa xung quanh tối sầm lại, vô số đạo huyết quang đan xen nhau, vô số âm binh quỷ tướng tay cầm cốt đao, thân mặc hắc giáp, hai mắt đỏ quạch, toàn thân toả âm khí đứng đó.
- Chuyện này là sao?
Trác Thường kinh nộ.
- Long Kình Thiên sở trường là trận pháp, đây có lẽ là trận pháp gì đó của hắn!
Uông Phong của Thông Thiên Kiếm Môn nói.
- Đám âm binh quỷ tướng này chắc chắn là ảo cảnh. Mọi người đừng sợ, chúng ta liên thủ công kích, trận pháp có lợi hại thế nào cũng không thể giam cầm tất cả chúng ta được!
Tứ Dực Kình Vương bình tĩnh lại rồi hô lên.
- Chúng ta liên thú phá trận!
Nhưng Tứ Dực Kình Vương vừa dứt lời thì thấy một đệ tử của Võ Thần Điện bị một âm binh tay cầm cốt đao chém trúng. Đệ tử đó kêu lên thảm thiết, toàn thân không ngừng teo lại, dường như máu thịt chớp mắt bị hút hết, khô quắt.
Tiếp đó, đệ tử của Thông Thiên Kiếm Môn, Vạn Thú Môn và những môn phái, gia tộc khác cũng kêu lên, đệ tử nào bị âm binh quỷ tướng chém phải cùng đều như vậy, máu trên người như bị rút cạn một cách quỷ dị.
- Đây không phải ảo cảnh! Âm binh quỷ tướng là thật!
Chúng đệ tử kêu lên kinh hoàng.
Tiếp đó là hỗn loạn, những tiếng thét chói tai, tiếng kêu thảm thiết, tiếng gầm phẫn nộ.
Tứ Dực Kình Vương giật mình, lúc này một quỷ tưởng dùng đao chém về phía hắn. Hắn tung chưởng đánh bay quỷ tướng, hắn thở phào nhưng rồi giật mình khi thấy tên quỷ tướng kia lại bò dậy tấn công.
Ở góc khác của đại trận cũng diễn ra tình huống tương tự. Chúng cường giả Võ Thần Điện nhận ra đám âm binh quỷ tướng này như không thể đánh chết được vậy. Dù là chặt đứt tay chân hay xuyên kiếm qua ngực đều không chết!
Long Kình Thiên phi thân đến trước trận pháp, nhìn bọn Tứ Dực Kình Vương bên trong cười khảy.
Đại trận này đương nhiên do hắn bày ra, không phải Thất Tình Sát Tuyệt Trận mà là La Ngục Âm Quỷ Trận khủng bố hơn!
Trong La Ngục Âm Quỷ Trận, âm binh quỷ tướng đều là thực thể, bị chúng chém phải sẽ biến thành như xác khô, trước khi chết đau đớn dị thường.
Thực lực của âm binh tương đương với Tôn Cấp cường giả, còn quỷ tướng tương đương Đế Cấp. Thực lực tuy không manhj nhưng rất khó giết chết, hơn nữa lại đông vô kể!
- Long Kình Thiên, ta là gia chủ Lỗ gia ở Vĩnh Phong vương triều, chỉ đến đây xem náo nhiệt chứ không tham gia tấn công Long Viêm Cốc!
Lúc này, một vị trung niên mặc cẩm bào kinh hoàng hét lớn:
- Xin ngươi thả bọn ta ra!
- Ta là trưởng lão Phí gia ở Ô Dương vương triều, cũng là đến xem náo nhiệt, không hề có ý tấn công Long Viêm Cốc!
Một vị lão giả khác cũng gào lên:
- Long Kình Thiên, ngươi thả bọn ta ra đi! Lẽ nào ngươi muốn đối địch với tất cả gi tộc trên Thiên Lam Đại Lục?!
Nghe được sự uy hiếp trong lời trưởng lão Phí gia, Kiếm Tiên Đồ Lục cười khảy.
Phí gia ở Ô Dương vương triều? Hồi đó đến hội đấu giá của Phong Vân thương hội, tên Phí Cao đó chính là người của Phí gia.
Lúc này, Ngạo Bạch, Ngạo Vô Cực và chúng trưởng lão Long Tộc đều không dám tin nhìn cảnh tượng trước mặt. Giờ họ vẫn chưa tin đây là sự thật.
Nhìn Bằng Chinh, Mộng Linh, Chung Mục ba vị Cổ Thần cường giả phía sau Long Kình Thiên, tâm tình Ngạo Bạch không thể bình tĩnh lại được.
Sự chấn kinh của hắn không thể nào nói nên lời.
Trong đại trận, màn máu tanh vẫn tiếp diễn, sự tàn sát vẫn tiếp tục, sự kinh hoàng vẫn chưa chấm dứt!
Chúng đệ tử Võ Thần Điện và các môn phái khác không ngừng bị chém trúng và biến thành xác khô.
Mặc cho các gia chủ, trưởng lão kia có gào thét thế nào Long Kình Thiên cũng vẫn lạnh lùng, những gia tộc đó theo tới đây là có ý đồ gì ai cũng biết.
Chính là mượn gió bẻ măng, thừa nước đục thả câu!
Nếu không phải Long Kình Thiên về kịp thời thì không biết có bao nhiêu đệ tử Long Tộc phải chết trong tay những gia chủ, trưởng lão kia rồi.
Sau vài tiếng đồng hồ, trong đại trận xác chất thành núi.
Nhìn cảnh tượng đó, đến Ngạo Bạch, Ngạo Vô Cực, Bằng Chinh hay Huyết Vô Nhai mấy người cũng thấy lạnh người.
Mấy người Huyết Vô Nhai, Bằng Chinh bất giác nhớ đến cảnh tượng khủng bố trong Thất Tình Sát Tuyệt Trận của đệ tử Yêu Vương Tông, Hàn Linh Tông và Vu Quỷ Tông.
Những ngày này theo Long Kình Thiên, mấy người Bằng Chinh càng ngày càng hiểu rõ hơn về thủ đoạn của Long Kình Thiên, càng ngày càng thêm kính sợ hắn.
Kẻ nào trở thành kẻ địch của Long Kình Thiên thì sẽ phải sợ hại tột cùng.
- Long Kình Thiên, cầu xin ngươi thả bọn ta ra!
Lúc này gia chủ Lỗ gia gào khóc:
- Bọn ta biết sai rồi, xin người cho bọn ta một con đường sống!
Trưởng lão Phí gia cũng khóc lóc:
- Thả ta ra, Long Kình Thiên tiền bối, ta biết sai rồi, sau này không dám nữa!
Đến chữ tiền bối cùng gọi rồi.
Gia chủ, trưởng lão, đệ tử các gia tộc khác cũng gào khóc cầu xin.
Nhìn đệ tử xung quanh lần lượt thành xác khô, tình cảnh cái chết ngày một đến gần này khiến họ gần như phát điên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.