Thiên Tôn Trùng Sinh

Chương 130: Lại là Kình Vương bốn cánh

Thần Kiếm

25/09/2013

Long Kình Thiên gật đầu.

Hèn chi quân quan người trung niên này sợ như vậy.

Theo Cửu Vĩ Thiên Miêu nói thì Kình Vương bốn cánh ở trong thực lực Loạn Hải, tương đương với thực lực Võ Thần Điện tại đại lục Thiên Lam.

- Hắc hắc, không ngờ con mèo như ngươi cũng biết đến Kình Vương bốn cánh đại nhân của chúng ta.

Binh sĩ Hải tộc kia kiêu ngạo nói:

- Đúng vậy. Kình Vương bốn cánh đại nhân của chúng ta ở mấy năm trước đã đột phá cổ thần cảnh.

Quân quan người trung niên nghe vậy thì sắc mặt kinh sợ.

Kình Vương bốn cánh đột phá cổ thần.

Binh sĩ Hải tộc quát hướng quân quan người trung niên:

- Các ngươi còn không bắt tiểu tử này cho ta?

Binh sĩ Hải tộc khí thế hùng hổ.

- Cái này...

Quân quan người trung niên nhìn hướng Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, nhưng khi gã quyết định bắt hai người thì Long Kình Thiên bỗng hư không chộp. Chỉ thấy binh sĩ Hải tộc kia giống như thanh niên đại đội trưởng Hải tộc lúc trước, bị nhấc lên không trung.

Binh sĩ Hải tộc kia đôi mắt kinh khủng, vẻ vênh váo hoàn toàn biến mất, miệng há to, đầu lưỡi thè ra.

Dường như binh sĩ Hải tộc không ngờ nhân loại Long Kình Thiên biết gã là binh sĩ dưới tay Kình Vương bốn cánh của Đông Hải mà còn dám ra tay.

Long Kình Thiên tay phải hư không bóp, rắc một tiếng, cổ binh sĩ Hải tộc bị bóp nát, người rũ xuống. Long Kình Thiên hư không chém.

Chỉ thấy binh sĩ Hải tộc bay ngược ra, đập vào vách núi, cũng khảm vào trong vách đá, hai tay, hai chân giang ra, song song với thanh niên đại đội trưởng Hải tộc.

Long Kình Thiên cười lạnh nói:

- Kình Vương bốn cánh của Đông Hải, cổ thần?

Quân quan người trung niên, đám binh sĩ nhân tộc đều giật mình nhìn xác binh sĩ Hải tộc trong vách núi.

Đặc biệt là quân quan người trung niên hoàn toàn biến sắc mặt.

Cửu Vĩ Thiên Miêu quét cái đuôi to, những binh sĩ Hải tộc còn lại bay lên. Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch càng đơn giản, giơ tay ấn hướng trời, những binh sĩ Hải tộc không bị đuôi của Cửu Vĩ Thiên Miêu quét trúng thân thể nổ tung, thành từng đoàn huyết vụ.

Huyết vụ ở trên không trung hình thành từng đóa huyết hoa yêu dị, thật lâu không tán.

Thấy tình cảnh này thì quân quan người trung niên chân run lên suýt mềm nhũn ngã xuống, đổ mồ hôi lạnh.

Long Kình Thiên ngoái đầu liếc quân quan người trung niên.

Người quân quan người trung niên mềm nhũn.

- Đại đội trưởng!

- Đại đội trưởng!

Binh sĩ nhân tộc sau lưng quân quan người trung niên thấy vậy thì kinh sợ dìu gã, hoảng hốt kêu lên.

Quân quan người trung niên không có phản ứng, Long Kình Thiên cười nhạt.

Long Kình Thiên nói với Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch:

- Chúng ta đi!

Long Kình Thiên nói xong mang theo Cửu Vĩ Thiên Miêu bay lên. Nhưng trước khi Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch rời đi thì hừ lạnh với quân quan người trung niên. Quân quan người trung niên như bị trọng kích, hộc ra ngụm máu.

Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch ấn hướng ngọn núi mấy trăm trượng phía xa.

Chỉ thấy ngọn núi kia vỡ thành mấy trăm khối.

Quân quan người trung niên, binh sĩ nhân tộc nhìn ngọn núi mấy trăm trượng thành mấy trăm khối sụp xuống, sợ vỡ mật, tim suýt ngừng đập.

Hồi lâu sau một binh sĩ dìu quân quan người trung niên run giọng nói:

- Đại, đại đội trưởng, bọn họ đi rồi!

Quân quan người trung niên mới chậm rãi đứng thẳng, lại hộc ngụm máu.

Đám binh sĩ nhân tộc kinh sợ hỏi:

- Đại đội trưởng, ngươi không sao chứ?

Quân quan người trung niên xua tay, lắc đầu, giọng khào khào nói:

- Ta, ta không sao.

Quân quan người trung niên vẻ mặt nỗi sợ hãi vẫn còn, nhìn hướng Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch rời đi.

Nếu mới rồi quân quan người trung niên thật sự ra lệnh bắt giữ thì...

Nhìn xác binh sĩ Hải tộc hóa thành huyết vụ, trái tim quân quan người trung niên run rẩy.

Một binh sĩ sau lưng quân quan người trung niên cẩn thận hỏi:

- Đại đội trưởng, hiện tại chúng ta...?

Quân quan người trung niên bỗng quát:

- Xử lý hiện trường, chôn hết các cái xác, đốt cháy. Còn nữa, chuyện hôm nay các ngươi không được lộ ra ngoài, ai dám tiết lộ nửa câu, sẽ xử lý theo phản quân!

Những binh sĩ nhân tộc giật mình cao giọng quát:

- Tuân lệnh đại đội trưởng!

Quân quan người trung niên nhìn hướng những thôn dân may mắn sống sót, thầm thở dài.

Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, Cửu Vĩ Thiên Miêu cách mấy trăm dặm xa xôi.

Nửa ngày sau, mấy người đi đến Loạn Hải.

Trong Loạn Hải cư ngụ vô số chủng tộc nhưng Hải tộc mạnh nhất. Trừ Hải tộc ra còn có tinh linh tộc, tộc người lùn cũng không yêu.

Đương nhiên trừ Hải tộc, tinh linh tộc, tộc người lùn còn có yêu thú.

Những yêu thú sinh hoạt trong Loạn Hải còn sinh sản nhiều hơn yêu thú trên đại lục Thiên Lam, đa số là thủy hệ yêu thú.



Cửu Vĩ Thiên Miêu nói:

- Đại ca, trong Loạn Hải có một khu vực gọi là hỗn loạn chi vực. Loạn Hải có rất nhiều thực lực của đại lục Thiên Lam ở đó giao dịch linh dược, khoáng thạch, đan dược, công pháp, các loại bảo bối. Không bằng chúng ta nhân tiện đi xem thử, nói không chừng có những linh dược mà ngươi cần?

Long Kình Thiên hỏi:

- A, hỗn loạn chi vực?

- Đúng là có chỗ như vậy.

Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch nói:

- Nhưng chỗ này rất hỗn loạn, không có quân đội binh sĩ bảo vệ trật tự, thường có tình huống hắc ăn hắc, thậm chí ngay mặt cướp đoạt, hoặc là giết người cướp của.

Long Kình Thiên trầm ngâm nói:

- Cũng được, chúng ta thuận tiện nhìn xem.

Mấy ngày sau, ba người đi tới hỗn loạn chi vực.

hỗn loạn chi vực là một hòn đảo rất to, trên đảo cửa hàng đầy rẫy, liếc mắt nhìn từng con đường hai bên đều là các cửa hàng lớn nhỏ, đủ loại cửa hàng.

Đường rất rộng, có nhiều người, dù không thể so với đế đô của Vĩnh Phong vương triều nhưng cũng nhộn nhịp, ít nhất mặt ngoài nhìn qua rất náo động. Không thấy tranh đấu gì. Nhưng mấy người Long Kình Thiên biết loại nhộn nhịp, bình yên này chỉ là mặt ngoài.

Trừ những cửa hàng còn có một số quảng trường giao dịnh đại hình.

Có rất nhiều người bày quán trong quảng trường đại hình này, bày ra các loại bảo bối mình muốn bán.

Long Kình Thiên đi qua mấy con đường, đi dạo các cửa hàng không tìm ra linh dược mình muốn, cũng không phát hiện gì hay ho. Long Kình Thiên hơi thất vọng đi tới quảng trường đại hình.

Một lát sau, Long Kình Thiên cũng không phát hiện thứ mình muốn trong quảng trường đại hình. Long Kình Thiên đang định cùng Cửu Vĩ Thiên Miêu, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch rời hỏi hỗn loạn đảo này thì trước mặt náo động, có tiếng cãi vã.

Long Kình Thiên nhìn qua.

Cửu Vĩ Thiên Miêu ngạc nhiên hỏi:

- Là hắn?

Chỉ thấy một người lùn đang giằng co với mấy Hải tộc.

Người lùn kia chính là Vi Ân lúc trước Long Kình Thiên gặp ở Loạn Hải. Gần một năm không gặp, người lùn Vi Ân biến càng thêm đen, giống như cục than khá to, đôi tay gã biến càng vạm vỡ.

Người lùn Vi Ân đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn năm binh sĩ Hải tộc đối diện mình. Trên người người lùn Vi Ân ngưng tụ ra một đoàn lửa.

Khí thế của người lùn Vi Ân so với lần đầu tiên Long Kình Thiên gặp ở Loạn Hải thì mạnh hơn rất nhiều.

Long Kình Thiên phát hiện người lùn Vi Ân đã đột phá hoàng cấp, còn không phải sơ kỳ mà đạt đến hoàng cấp tam tầng.

Thiên phú như vậy đúng là rất mạnh.

Thiên Tôn Trùng Sinh

Chương 130: Lại là Kình Vương bốn cánh (2)

Nguồn: Vipvandan.

Sưu tầm: tunghoanh.com

Dịch: Nhóm dịch black

Hơn nữa Long Kình Thiên nhìn ra được thực lực của người lùn Vi Ân không phải nhờ dược lực, hoặc trưởng bối cưỡng ép tăng lên, gã không như Cổ Phạn.

Năm binh sĩ Hải tộc trong đó có một người đàn ông trung niên đứng trước nhất nhìn người lùn Vi Ân, quát:

- Tiểu tử, giao cự phủ của ngươi ra đây!

Người lùn Vi Ân cười lạnh nói:

- Ta nói rồi, muốn mua vô lượng trọng phủ của ngươi thì phải đưa ra năm mươi vạn Nguyên Dương đan!

Người đàn ông trung niên Hải tộc nghe vậy cất tiếng cười to, chân mày tím rung rinh. Bốn Hải tộc khác cũng cười theo.

- Tiểu tử, muốn năm mươi vạn Nguyên Dương đan? Một cây rìu rỉ sét mà cũng đáng năm mươi vạn Nguyên Dương đan? Đầu óc ngươi không bị gì chứ?

Người đàn ông trung niên Hải tộc cười nhạo:

- Nếu không rỉ sét thì lát nữa lão tử chém não ngươi ra!

Người đàn ông trung niên Hải tộc nói tới đây mắt lóe tia khát máu, liếm môi:

- Óc nhân loại có vị không tệ.

Tộc người lùn nói tỉ mỉ ra cũng xem như là một chi nhánh của nhân tộc.

- Đúng vậy. Giết tiểu tử này, đỡ hai vạn Nguyên Dương đan.

- Trên người hắn chắc có nhiều Nguyên Dương đan.

Bốn Hải tộc khác cũng kêu gào.

Người lùn Vi Ân sắc mặt âm trầm nhìn năm người.

Nhưng thực lực của năm Hải tộc không yếu, người đàn ông trung niên Hải tộc là một cường giả hoàng cấp, bốn người khác dù không phải thì cũng là võ vương lục, thất tầng.

Người đàn ông trung niên Hải tộc nói với bốn Hải tộc khác:

- Các ngươi không cần ra tay, để ta giết tiểu tử này là đủ rồi!

Bốn Hải tộc khác đáp:

- Tuân lệnh đại ca!

Người đàn ông trung niên Hải tộc tay lóe tia sáng lạnh, một thanh loan câu hiện ra, chớp lóe ánh sáng tím đen. Người lùn Vi Ân thấy vậy thì biến sắc mặt, hiển nhiên loan câu có bôi kịch độc.

- Tiểu tử, lão tử lại cho ngươi một cơ hội nữa, giao trọng phủ ra đây, lão tử có thể cho ngươi hai vạn Nguyên Dương đan, nếu không thì... Hắc hắc!

Người đàn ông trung niên Hải tộc tay cầm loan câu đi hướng người lùn Vi Ân:

- Ngươi đừng mơ đám nhân loại yếu đuối, gan nhỏ sẽ giúp ngươi!

Người đàn ông trung niên Hải tộc chỉ vào nhân tộc xung quanh bàng quan, trong mắt đầy trào phúng.

- Tại Loạn Hải này là thiên hạ của Hải tộc chúng ta, nhân tộc các ngươi là tiện dân thấp kém.



Người lùn Vi Ân quát lạnh:

- Nói nhảm nhí!

Trong tay người lùn Vi Ân xuất hiện cây búa to, là gã dùng trăm loại tinh thiết, tốn hai năm mới đúc thành vô lượng trọng phủ.

Một năm nay thực lực của người lùn Vi Ân tăng lên, không ngừng dùng vô lượng trọng phủ, so với một năm trước thì vô lượng trọng phủ có uy lực càng mạnh.

- Muốn chết!

Người đàn ông trung niên Hải tộc bay lên, loan câu chém xuống người lùn Vi Ân, lóe tia sáng tím đen.

Đinh!

Người lùn Vi Ân giơ cự phủ đón đỡ.

Người đàn ông trung niên Hải tộc cảm thấy cánh tay phải run lên, cảm giác tê dại truyền đến. Người đàn ông trung niên Hải tộc giật mình, đôi mắt nóng bỏng nhìn vô lượng trọng phủ.

Người đàn ông trung niên Hải tộc quát:

- Các ngươi cùng ra tay, cùng ta giải quyết tiểu tử này!

Người lùn Vi Ân thầm mắng đối phương vô sỉ.

Cửu Vĩ Thiên Miêu mở miệng nói:

- Đại ca, chúng ta có cần ra tay không?

Bốn Hải tộc khác ra tay, năm người vây công. Người lùn Vi Ân đã đỡ trái hở phải, cứ theo đà này thì không mấy phút sau sẽ thất bại, thậm chí bị đánh chết.

Long Kình Thiên gật đầu.

Nói sao thì hai người xem như quen biết.

Hơn nữa Long Kình Thiên không có cảm tình với Hải tộc.

Nhân tộc là tiện dân thấp kém sao? Long Kình Thiên nheo mắt.

- Tiểu tử, ngươi đi chết đi!

Nhân lúc người lùn Vi Ân hốt hoảng thụt lùi, người đàn ông trung niên Hải tộc cầm loan câu chém hướng cổ Vi Ân.

- Lão tử lấy chắc đầu của ngươi rồi!

Người lùn Vi Ân nhìn loan câu dính kịch độc rạch hướng cổ mình, tia sáng lạnh chớp lóe thì mắt kinh hoàng. Người lùn Vi Ân cho rằng mình chết chắc, bỗng nhiên có luồng sáng vàng xét qua. Keng một tiếng, loan câu dính kịch độc bỗng trật sang bên. Thân hình người đàn ông trung niên Hải tộc lảo đảo xông tới trước, té xuống đất quảng trường đại hình, mặt dính đầy bụi, bộ dạng rất buồn cười.

Bốn Hải tộc khác nhìn hướng người đàn ông trung niên Hải tộc té xuống đất quảng trường đại hình.

Người đàn ông trung niên Hải tộc vội vàng bò dậy, gầm lên:

- Là ai, là ai tập kích lão tử?

Người đàn ông trung niên Hải tộc xoay người, liếc nhân tộc bàng quan xung quanh, như mãnh thú tùy thời phản công.

Nhân tộc đứng xem kinh sợ thụt lùi, sợ bị giận cá chém thớt.

Long Kình Thiên nhìn đám nhân tộc kinh sợ thụt lùi, không dám kêu một tiếc, thầm lắc đầu. Long Kình Thiên trong ánh mắt chăm chú của mọi người cùng Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch đi đến.

Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch đi tới trước mặt mây Hải tộc, đứng lại.

Người đàn ông trung niên Hải tộc chỉ vào Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, giận dữ hét to:

- Là ngươi, là hai ngươi không biết sống chết tập kích ta?

Người đàn ông trung niên Hải tộc mắt đỏ rực nhìn Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.

Nhưng người đàn ông trung niên Hải tộc mới nói xong thì bỗng có tia sáng vàng xẹt qua, gã há to mồm hét thảm.

- Tay của ta.

- Tay của ta!

Chỉ thấy cái tay người đàn ông trung niên Hải tộc chỉ vào Long Kình Thiên rớt xuống đất, máu phun ra nhuộm đỏ mặt đất xung quanh.

- Ta ghét nhất người khác chỉ tay vào mình.

Long Kình Thiên biểu tình lạnh lùng nói:

- Ai cũng không được, cho dù là Chúc Dung, Hạo Thiên, Đế Tuấn cũng không thể!

Chúc Dung chính là Thiên Tôn đắc đạo hỗn độn.

Hạo Thiên chính là ngọc đế của Tiên Giới.

Đế Tuấn chính là thiên đế hồng hoang.

Người đàn ông trung niên Hải tộc nghe vậy vừa kinh vừa sợ hét to:

- Tiểu tử, ngươi dám chặt bàn tay ta, ngươi muốn chết, muốn chết! Chúc Dung, Hạo Thiên, Đế Tuấn là cái thứ gì, bọn họ không dám, ta dám, Hải tộc chúng ta dám, Kình Vương bốn cánh của Đông Hải đại nhân chúng ta dám! Ngươi chờ đi, ta sẽ kêu người tới!

- Chúng ta đi!

Bốn Hải tộc khác vội theo sau người đàn ông trung niên Hải tộc chạy vắt giò lên cổ.

Cửu Vĩ Thiên Miêu thấy năm người kia hoảng loạn chạy trốn, mở miệng nói:

- Đại ca, mấy tiểu tử này là binh sĩ của Kình Vương bốn cánh của Đông Hải, chúng ta có cần...?

Long Kình Thiên nhìn bóng dáng năm người chạy trốn, vẻ mặt thản nhiên nói:

- Để chúng đi mang người tới.

Kình Vương bốn cánh của Đông Hải? Lại là Kình Vương bốn cánh của Đông Hải. Xem ra Long Kình Thiên và Kình Vương bốn cánh của Đông Hải đúng là có duyên. Nói vậy thì xuyên qua Loạn Hải, đi thần ma chiến trường sẽ không buồn nữa.

Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch đứng ở quảng trường đại hình, Long Kình Thiên muốn xem mấy Hải tộc có thể mang nhân vật gì đến.

Người lùn Vi Ân vẻ mặt nghi ngờ đi tới trước mặt Long Kình Thiên, vì hắn và Cửu Vĩ Thiên Miêu đều thay đổi khuôn mặt nên gã không nhận ra hắn.

Người lùn Vi Ân không ngờ đối phương vốn không quen biết lại ra tay cứu gã.

Dù người lùn Vi Ân nghi hoặc nhưng không quên mở miệng, hành lễ cảm ơn:

- Hai vị tiền bối, tại hạ tên Vi Ân, da tạ mới nãy các ngươi ra tay cứu giúp!

Tiền bối? Long Kình Thiên, Cửu Vĩ Thiên Miêu nghe xưng hô thì cười cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tôn Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook