Chương 176: tà thần cát
Thần Kiếm
17/02/2014
Long Kình Thiên một kiếm vung lên.
Một đạo kiếm quang từ trên cao loé qua, như mộng như ảo, như đến từ tương lai, lại như từ thời Viễn Cổ.
Hắc y nhân nhất thời hoảng hốt, khi tỉnh lại thì kiếm quang đã tới trước mặt, không khỏi kinh hãi thất sắc, tay cầm hắc kiếm vung lên định chặn lại rồi lùi về sau.
Nhưng hắn vẫn chậm một bước.
Kiếm quang chớp mắt đã xuyên qua hắc kiếm của hắn và đâm thẳng vào ngực hắn.
- Hự!
Hắc y nhân kêu lên, bay ngược về sau, ở phía xa khó khăn lắm mới lấy lại được thăng bằng, tay ôm ngực, không dám tin nhìn huyết dịch đang không ngừng chảy ra ở nơi ngực.
Hắn đã bị thương!
- Ngươi!
Hắn chỉ Long Kình Thiên.
Một tiểu Tông Cấp cường giả khiến hắn bị thương!
Phải biết là trước khi hợp thể Long Kình Thiên chỉ là một Tông cấp cường giả. Dù có hợp thể với với Cửu Vĩ Thiên Miêu, Lục Dực Tử Phụng thì cũng chỉ là Thần Cấp thất trùng.
Thần Cấp thất trùng tuy chỉ kém Cổ Thần cường giả một bậc, nhưng về thực lực thì khác một trời một vực. Thông thường Thần Cấp thất trùng căn bản không phải đối thủ của Cổ Thần cường giả.
Nhưng hắn một Cổ Thần cường giả lại bị Long Kình Thiên đả thương!
Vậy?!
- Ngươi…đó là loại kiếm thuật gì?
Hắc y nhân kinh hãi hỏi.
Long Kình Thiên kích thương được hắn là vì món “võ kỹ” kia.
Sắc mặt Long Kình Thiên lạnh lùng không nói gì, rồi phi thân lên, lại một kiếm nữa đâm ra, thậm chí không có kiếm quang. Chỉ giống nhưu trẻ con cầm kiếm chơi vậy.
- Cái này…
Hắc y nhân vừa mở mồm thì một đạo kiếm khí sắc lạnh đến cực điểm từ hư không hiện ra, chỉ cách hắn vài chục mét.
- Nhanh quá!
Hắn kinh hãi, định tung quyền thì ngực bỗng như trúng trọng kích, thân bay về phía sau. Cúi đầu nhìn thì thấy trên ngực lại thêm một vết kiếm nữa, máu tươi không ngừng chảy ra.
Lúc này Long Kình Thiên tay cầm Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm lại tung đòn.
Hắc y nhân kinh hoàng, thân thể lướt đi, biến mất trong không trung.
- Tiểu tử, ngươi cứ đợi đấy. Sớm muộn gì ta cũng lấy được Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm!
Trên không trung vọng lại giọng nói.
Tốc độ của Long Kình Thiên quá nhanh, hắn căn bản không thể phản ứng kịp, chỉ đành rút lui.
Vu Càn đang kịch chiến với Tử Thiên Long Hoàng thấy hắc y nhân trốn mất thì thầm chửi. Lùi dần rồi cũng biến mất trong màn sương mù.
- Không cần đuổi!
Long Kình Thiên nói với Tử Thiên Long Hoàng đang định đuổi theo.
Ảo Hải có vô số tầng cấm chế, quan trọng nhất bây giờ là phải rời khỏi Ảo Hải, hơn nữa hai người bọn chúng đều là Cổ Thần cường giả, không dễ kích sát. Ngoài ra Long Kình Thiên hợp thể thì linh mạch không duy trì được lâu nữa.
Tử Thiên Long Hoàng nghe thế thì dừng lại.
Cửu Vĩ Thiên Miêu và Lục Dực Tử Phụng tách khỏi người Long Kình Thiên.
- Lão đại, để chúng lại sẽ là hậu hoạ!
Cửu Vĩ Thiên Miêu nói.
Long Kình Thiên xua tay:
- Giờ việc quan trọng nhất là rời khỏi Ảo Hải. Cứ kệ chúng, chúng ta đi đã.
Đã có Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm trong tay rồi thì phải nhanh chóng tìm được ngọc bài Tà Thần Cung rồi rời khỏi đó.
Hai kẻ đó dù Long Kình Thiên không giết thì cũng không rời khỏi Tà Thần Cung được, rồi cũng sẽ chết ở đó thôi.
Vậy là Long Kình Thiên cùng mấy người Cửu Vĩ Thiên Miêu tiến lên phía trước.
Sáu giờ sau, đột nhiên cảnh vật trước mặt thay đổi, sương mù xám xanh biến mất, mọi người khựng người, rồi Cửu Vĩ Thiên Miêu kêu lên mừng rỡ:
- Lão đại, cuối cùng chúng ta cũng xuyên qua Ảo Hải rồi, chúng ta vượt qua rồi!
Vượt qua được Ảo Hải, nó có cảm giác không dám tin nữa. Tám mươi vạn năm nay, tất cả cường giả vào Tà Thần Cung đều không ai vượt được ba ải, nhưng bọn họ tất cả đã vượt qua được!
Tử Thiên Long Hoàng cũng lộ ra nụ cười, từ sau khi vào Ma Thần Chiến Trường, hắn chưa bao giờ nhẹ nhõm như lúc này.
Còn Lục Dực Tử Phụng thì còn hoan hô lên.
Họ đã vượt qua cả ba ai, phá vỡ lời nguyền mà tất cả cường giả không ai phá được.
Đúng vậy, chính là lời nguyền.
Tất cả cường giả đều cho rằng, vào trong Tà Thần Cung, dù là ai đều không thể quay về. Đó là một lời nguyền khủng khiếp, nhưng giờ họ đã phá vỡ.
Thật ra, tám mươi vạn năm nay, vô số cường giả đều không thể vượt qua Ảo Hải là vì cấm chế trong đó. Ngoài Thiên Thần cường giả ra thì ai chạm vào cấm chế cũng sẽ bị giết chết.
Nhưng cấm chế trong Ảo Hải với Long Kình Thiên lại chỉ như làm cảnh, chẳng có tác dụng gì.
Vì thế mấy người Long Kình Thiên vượt qua Ảo Hải không phải việc khó.
- Phía trước chắc là Tà Thần Các rồi!
Một lát say Long Kình Thiên hàm tiếu nói, mắt nheo lại nhìn về phía cung điện phía xa.
Ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu lúc này ngừng cười và nhìn về phía trước.
- Chúng ta đi thôi.
Long Kình Thiên bay lên dẫn đoàn người về phía đó.
Không lâu sau thì Long Kình Thiên đến trước cung điện. Cung điện này không lớn lắm, nhìn từ ngoài giống một tháp, chỉ có ba tầng.
- Tà Thần Các!
Cửu Vĩ Thiên Miêu nhìn ba con chữ trước cửa.
Đây quả nhiên là Tà Thần Các.
Có điều, Tà Thần Các đóng chặt cửa, khi Tử Thiên Long Hoàng định tiến lên đẩy cửa thì Long Kình Thiên nói:
- Đợi đã!
- Trên đó có cấm chế!
Long Kình Thiên tiến lại, nói.
- Có cấm chế?
Ba người Tử Thiên Long Hoàng kinh ngạc. Họ nhìn thì chẳng thấy cánh cửa này có dị khác thường.
Lúc này Long Kình Thiên giơ hai tay lên kết thành một đạo phù văn chỉ về phía cửa cung điện. Phù văn chìm vào trong cửa, ngay lập tức từ trên cánh cửa bắn ra vô số kiếm khí, nhưng chúng không tấn công bọn Long Kình Thiên.
Kiếm khí đi đến đâu không gian đều bị rạch thành từng khe nứt đến đấy.
Ba người Tử Thiên Long Hoàng thấy thế hít vào một hơi khí lạnh.
Nếu vừa rồi Tử Thiên Long Hoàng đẩy cửa vào thì chỗ kiếm khí kia sẽ biến hắn thành cái tổ ong mất.
- Tà Chính thật hiểm độc.
Tử Thiên Long Hoàng sau khi kinh hãi giận dữ nói.
Tà Chính chỉ nói ba ải làm người ta hiểu nhầm sau ba cửa ải sẽ không còn nguy hiểm nữa. Nếu không phải Long Kình Thiên, cường giả khác dù vượt được ba ải thì chỉ e sẽ chết ở trước Tà Thần Các.
Sau khi phá cấm chế, tay phải Long Kình Thiên vung lên một cái, cánh cổng Tà Thần Cung chầm chậm mở ra.
- Chúng ta vào thôi, đừng động vào các thứ trong đó.
Trước khi vào Long Kình Thiên nói.
Lần này cả ba người bọn Tử Thiên Long Hoàng không dám sơ suất, đều gật đầu thật mạnh.
Một đạo kiếm quang từ trên cao loé qua, như mộng như ảo, như đến từ tương lai, lại như từ thời Viễn Cổ.
Hắc y nhân nhất thời hoảng hốt, khi tỉnh lại thì kiếm quang đã tới trước mặt, không khỏi kinh hãi thất sắc, tay cầm hắc kiếm vung lên định chặn lại rồi lùi về sau.
Nhưng hắn vẫn chậm một bước.
Kiếm quang chớp mắt đã xuyên qua hắc kiếm của hắn và đâm thẳng vào ngực hắn.
- Hự!
Hắc y nhân kêu lên, bay ngược về sau, ở phía xa khó khăn lắm mới lấy lại được thăng bằng, tay ôm ngực, không dám tin nhìn huyết dịch đang không ngừng chảy ra ở nơi ngực.
Hắn đã bị thương!
- Ngươi!
Hắn chỉ Long Kình Thiên.
Một tiểu Tông Cấp cường giả khiến hắn bị thương!
Phải biết là trước khi hợp thể Long Kình Thiên chỉ là một Tông cấp cường giả. Dù có hợp thể với với Cửu Vĩ Thiên Miêu, Lục Dực Tử Phụng thì cũng chỉ là Thần Cấp thất trùng.
Thần Cấp thất trùng tuy chỉ kém Cổ Thần cường giả một bậc, nhưng về thực lực thì khác một trời một vực. Thông thường Thần Cấp thất trùng căn bản không phải đối thủ của Cổ Thần cường giả.
Nhưng hắn một Cổ Thần cường giả lại bị Long Kình Thiên đả thương!
Vậy?!
- Ngươi…đó là loại kiếm thuật gì?
Hắc y nhân kinh hãi hỏi.
Long Kình Thiên kích thương được hắn là vì món “võ kỹ” kia.
Sắc mặt Long Kình Thiên lạnh lùng không nói gì, rồi phi thân lên, lại một kiếm nữa đâm ra, thậm chí không có kiếm quang. Chỉ giống nhưu trẻ con cầm kiếm chơi vậy.
- Cái này…
Hắc y nhân vừa mở mồm thì một đạo kiếm khí sắc lạnh đến cực điểm từ hư không hiện ra, chỉ cách hắn vài chục mét.
- Nhanh quá!
Hắn kinh hãi, định tung quyền thì ngực bỗng như trúng trọng kích, thân bay về phía sau. Cúi đầu nhìn thì thấy trên ngực lại thêm một vết kiếm nữa, máu tươi không ngừng chảy ra.
Lúc này Long Kình Thiên tay cầm Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm lại tung đòn.
Hắc y nhân kinh hoàng, thân thể lướt đi, biến mất trong không trung.
- Tiểu tử, ngươi cứ đợi đấy. Sớm muộn gì ta cũng lấy được Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm!
Trên không trung vọng lại giọng nói.
Tốc độ của Long Kình Thiên quá nhanh, hắn căn bản không thể phản ứng kịp, chỉ đành rút lui.
Vu Càn đang kịch chiến với Tử Thiên Long Hoàng thấy hắc y nhân trốn mất thì thầm chửi. Lùi dần rồi cũng biến mất trong màn sương mù.
- Không cần đuổi!
Long Kình Thiên nói với Tử Thiên Long Hoàng đang định đuổi theo.
Ảo Hải có vô số tầng cấm chế, quan trọng nhất bây giờ là phải rời khỏi Ảo Hải, hơn nữa hai người bọn chúng đều là Cổ Thần cường giả, không dễ kích sát. Ngoài ra Long Kình Thiên hợp thể thì linh mạch không duy trì được lâu nữa.
Tử Thiên Long Hoàng nghe thế thì dừng lại.
Cửu Vĩ Thiên Miêu và Lục Dực Tử Phụng tách khỏi người Long Kình Thiên.
- Lão đại, để chúng lại sẽ là hậu hoạ!
Cửu Vĩ Thiên Miêu nói.
Long Kình Thiên xua tay:
- Giờ việc quan trọng nhất là rời khỏi Ảo Hải. Cứ kệ chúng, chúng ta đi đã.
Đã có Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm trong tay rồi thì phải nhanh chóng tìm được ngọc bài Tà Thần Cung rồi rời khỏi đó.
Hai kẻ đó dù Long Kình Thiên không giết thì cũng không rời khỏi Tà Thần Cung được, rồi cũng sẽ chết ở đó thôi.
Vậy là Long Kình Thiên cùng mấy người Cửu Vĩ Thiên Miêu tiến lên phía trước.
Sáu giờ sau, đột nhiên cảnh vật trước mặt thay đổi, sương mù xám xanh biến mất, mọi người khựng người, rồi Cửu Vĩ Thiên Miêu kêu lên mừng rỡ:
- Lão đại, cuối cùng chúng ta cũng xuyên qua Ảo Hải rồi, chúng ta vượt qua rồi!
Vượt qua được Ảo Hải, nó có cảm giác không dám tin nữa. Tám mươi vạn năm nay, tất cả cường giả vào Tà Thần Cung đều không ai vượt được ba ải, nhưng bọn họ tất cả đã vượt qua được!
Tử Thiên Long Hoàng cũng lộ ra nụ cười, từ sau khi vào Ma Thần Chiến Trường, hắn chưa bao giờ nhẹ nhõm như lúc này.
Còn Lục Dực Tử Phụng thì còn hoan hô lên.
Họ đã vượt qua cả ba ai, phá vỡ lời nguyền mà tất cả cường giả không ai phá được.
Đúng vậy, chính là lời nguyền.
Tất cả cường giả đều cho rằng, vào trong Tà Thần Cung, dù là ai đều không thể quay về. Đó là một lời nguyền khủng khiếp, nhưng giờ họ đã phá vỡ.
Thật ra, tám mươi vạn năm nay, vô số cường giả đều không thể vượt qua Ảo Hải là vì cấm chế trong đó. Ngoài Thiên Thần cường giả ra thì ai chạm vào cấm chế cũng sẽ bị giết chết.
Nhưng cấm chế trong Ảo Hải với Long Kình Thiên lại chỉ như làm cảnh, chẳng có tác dụng gì.
Vì thế mấy người Long Kình Thiên vượt qua Ảo Hải không phải việc khó.
- Phía trước chắc là Tà Thần Các rồi!
Một lát say Long Kình Thiên hàm tiếu nói, mắt nheo lại nhìn về phía cung điện phía xa.
Ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu lúc này ngừng cười và nhìn về phía trước.
- Chúng ta đi thôi.
Long Kình Thiên bay lên dẫn đoàn người về phía đó.
Không lâu sau thì Long Kình Thiên đến trước cung điện. Cung điện này không lớn lắm, nhìn từ ngoài giống một tháp, chỉ có ba tầng.
- Tà Thần Các!
Cửu Vĩ Thiên Miêu nhìn ba con chữ trước cửa.
Đây quả nhiên là Tà Thần Các.
Có điều, Tà Thần Các đóng chặt cửa, khi Tử Thiên Long Hoàng định tiến lên đẩy cửa thì Long Kình Thiên nói:
- Đợi đã!
- Trên đó có cấm chế!
Long Kình Thiên tiến lại, nói.
- Có cấm chế?
Ba người Tử Thiên Long Hoàng kinh ngạc. Họ nhìn thì chẳng thấy cánh cửa này có dị khác thường.
Lúc này Long Kình Thiên giơ hai tay lên kết thành một đạo phù văn chỉ về phía cửa cung điện. Phù văn chìm vào trong cửa, ngay lập tức từ trên cánh cửa bắn ra vô số kiếm khí, nhưng chúng không tấn công bọn Long Kình Thiên.
Kiếm khí đi đến đâu không gian đều bị rạch thành từng khe nứt đến đấy.
Ba người Tử Thiên Long Hoàng thấy thế hít vào một hơi khí lạnh.
Nếu vừa rồi Tử Thiên Long Hoàng đẩy cửa vào thì chỗ kiếm khí kia sẽ biến hắn thành cái tổ ong mất.
- Tà Chính thật hiểm độc.
Tử Thiên Long Hoàng sau khi kinh hãi giận dữ nói.
Tà Chính chỉ nói ba ải làm người ta hiểu nhầm sau ba cửa ải sẽ không còn nguy hiểm nữa. Nếu không phải Long Kình Thiên, cường giả khác dù vượt được ba ải thì chỉ e sẽ chết ở trước Tà Thần Các.
Sau khi phá cấm chế, tay phải Long Kình Thiên vung lên một cái, cánh cổng Tà Thần Cung chầm chậm mở ra.
- Chúng ta vào thôi, đừng động vào các thứ trong đó.
Trước khi vào Long Kình Thiên nói.
Lần này cả ba người bọn Tử Thiên Long Hoàng không dám sơ suất, đều gật đầu thật mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.