Chương 27: Thượng cổ ma thần chiến trường
Thần Kiếm
24/09/2013
- Mười hai năm sau.
Long Kình Thiên nhìn hướng hai người đi xa.
Cửu Vĩ Thiên Miêu mở miệng, nói:
- Đại ca, hai thanh niên này không đơn giản.
Long Kình Thiên gật đầu, coi như thừa nhận cách nói của Cửu Vĩ Thiên Miêu. Không nói đến thực lực của hai người ra sao, chỉ bằng họ có thể thu phục băng tuyết cự long, yêu hỏa thủy sư là nhìn ra được thiên phú, thành tựu sau này của họ sẽ rất cao.
Dù là Cổ Phạn có được cổ đồng chiến thần thể cũng kém hơn hai người rất nhiều.
- Năm đó tộc dị thú có một con vương thú bản thể chính là băng tuyết cự long, hơn nữa mười vương thú thực lực rất mạnh, xếp hạng năm!
Cửu Vĩ Thiên Miêu nói:
- Yêu hỏa thủy sư thiên phú không yếu hơn băng tuyết cự long, nếu nó trưởng thành thì thực lực tuyệt đối khủng bố!
Long Kình Thiên nghe vậy trêu chọc nói:
- Như thế nào, ngươi sợ? Năm đó băng tuyết cự long xếp hạng năm, vậy Miêu đại gia nhà ngươi thứ mấy?
- Ta sợ?
Cửu Vĩ Thiên Miêu hầm hừ nói:
- Năm đó ta xếp thứ hai, cần gì sợ tuyết long nho nhỏ? Còn yêu hỏa thủy sư thì Miêu đại gia không để vào mắt.
Long Kình Thiên nghe vậy cười to, nói:
- Vậy thì tốt, mười hai năm sau chúng ta đi Thú Thần phong xem thử.
- Tốt, lần này ta phải tranh đoạt đệ nhất!
Cửu Vĩ Thiên Miêu vỗ bộ ngực nhỏ kêu bồm bộp.
Long Kình Thiên cười, con mèo này luôn nói mạnh miệng.
Long Kình Thiên hơi tò mò hỏi:
- Năm đó ngươi xếp thứ hai, vậy thứ nhất là dị thú nào?
- Thứ nhất?
Cửu Vĩ Thiên Miêu cứng đờ, mặt mèo đủ mọi màu sắc, ấp a ấp úng. Long Kình Thiên thấy thế càng tò mò.
Cuối cùng Cửu Vĩ Thiên Miêu nói:
- Một con chuột!
- Con chuột?
Long Kình Thiên ngẩn ra sau đó bật cười. Thật thú vị, năm đó mười vương thú tộc dị thú xếp hạng nhất lại là con chuột, hạng hai là một con mèo.
Cửu Vĩ Thiên Miêu thấy Long Kình Thiên cười thì mặt đỏ rực, vốn theo thiên tính thì nên là mèo đè ép chuột, nhưng con muôi như nó lại bị con chuột đứng trên đầu.
Cửu Vĩ Thiên Miêu thở dài nói, biểu tình phức tạp:
- Là một con Phệ Kim Thử.
- Ồ, Phệ Kim Thử.
Long Kình Thiên hơi kinh ngạc. Theo hắn biết thì chư thiên vạn giới, vũ trụ mênh mông, Phệ Kim Thử tuyệt đối không hơn mười con.
Vị diện thấp kém này, Đại Lục Thiên Lam này lại tồn tại Phệ Kim Thử?
Vậy thì cũng không có gì lạ, hèn chi Cửu Vĩ Thiên Miêu xếp thứ hai.
Một lát sau Long Kình Thiên lên tiếng:
- Chúng ta trước tiên đi khỏi đây, tìm một chỗ để ngươi luyện hóa thần tủy nguyên đan của Song Đầu Xà Quy.
Thế là một người một thú bay lên, rời khỏi chỗ cũ.
Hơn ba canh giờ sau, màn đêm buông xuống, Long Kình Thiên và Cửu Vĩ Thiên Miêu đáp xuống một hòn đảo hoang.
Long Kình Thiên nói:
- Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một đêm!
Tất nhiên Cửu Vĩ Thiên Miêu không có ý kiến gì.
Long Kình Thiên mở ra thần thức.
- Bên kia có sơn động, chúng ta đi qua đó đi.
Long Kình Thiên mang Cửu Vĩ Thiên Miêu bay hướng phía nam đảo hoang, chốc lát sau Cửu Vĩ Thiên Miêu liền trông thấy sơn động mà hắn nói.
Sơn động ở trên vách núi cheo leo, đá mọc lởm chởm, cỏ dại um tùm, nếu không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện ra cái hang này.
Long Kình Thiên nhổ cỏ dại, mang Cửu Vĩ Thiên Miêu tiến vào trong hang.
Mặc dù sơn động không lớn, chỉ hơn mười bình phương nhưng khô ráo.
Long Kình Thiên và Cửu Vĩ Thiên Miêu tự chọn một góc khoanh chân ngồi. Long Kình Thiên vận chuyển 'Hỗn Độn Đại La Thiên'. Cửu Vĩ Thiên Miêu thì lấy ra thần tủy nguyên đan trong người Song Đầu Xà Quy, nuốt xuống luyện hóa nguyên đan, nguyên khí bên trong.
Cửu Vĩ Thiên Miêu bắt đầu luyện hóa thần tủy nguyên đan trong người Song Đầu Xà Quy, từng đoàn linh khí xanh biển không ngừng tản ra, nó phát hiện Yêu Hạch nứt vỡ đang chậm rãi ngưng kết.
Cửu Vĩ Thiên Miêu mừng rỡ, dốc sức luyện hóa thần tủy nguyên đan này.
Đêm khuya, đảo hoang tĩnh lặng.
Ánh trăng rơi rụng có vẻ đẹp trắng ngần.
Trong khi Long Kình Thiên và Cửu Vĩ Thiên Miêu ở trong sơn động tự tu luyện thì trên đảo hoang bỗng vang tiếng đánh nhau, từ xa tới gần, hướng đến hang động của Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên mở mắt ra, nhướng mày, hắn đứng dậy đi ra khỏi hang, tùy tay bày một tiểu trận pháp để Cửu Vĩ Thiên Miêu tiếp tục luyện hóa thần tủy nguyên đan. Long Kình Thiên bay hướng phát ra chiến đấu.
- Hạ Hải, ta khuyên ngươi giao bản đồ kho báu ra đi, chỉ cần ngươi đưa nó ra thì chúng ta sẽ thả ngươi đi.
- Nhảm nhí, Chu Cuồng, dù ta có thể cũng không bao giờ đưa bản đồ kho báu cho các ngươi. Các ngươi muốn lấy bản đồ kho báu sao? Lại đây cướp đi!
Long Kình Thiên bay tới một ngọn núi, thấy phía xa trên đất hoang có bốn người mặc ẩm bào lam đang vây công một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên tray cầm đại đao, phất tay đao khí tung hoành, thực lực không sai.
Long Kình Thiên dùng mắt phán đoán người đàn ông trung niên này chắc là cường giả hoàng cấp trên Đại Lục Thiên Lam.
Nhưng bốn người cẩm bào màu lam vây giết gã thực lực cũng không yếu, có hai người ngang ngửa người đàn ông trung niên, hai người kia tuy yếu hơn chút nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Không lâu sau người đàn ông trung niên toàn thân đầy vết kiếm, máu thấm ướt áo.
Người đàn ông trung niên vất vả chống đỡ.
Người đàn ông trung niên bỗng không phản kích nữa, vẻ mặt dữ tợn, giơ cao bản đồ kho báu, cười gằn nói:
- Các ngươi muốn bản đồ kho báu? Vậy giờ ta cho đây!
Người đàn ông trung niên nói xong lực lượng cuồng bạo phát ra từ người gã.
- Nguy rồi, hắn điên rồi, định tự bạo!
- Chạy mau!
Sau đó người đàn ông trung niên thân thể nổ tung, một tiếng nổ vang điếc tai, lực lượng hủy diệt khủng bố quét bốn phía, bốn người định bay đi bị lực lượng hủy diệt này đánh văng ra.
Bốn người giãy dụa định đứng lên nhưng cuối cùng ngã xuống đất, không nhúc nhích.
Long Kình Thiên nhìn mấy người nằm ngã trên mặt đất, lắc đầu. Con người tham lam như thế đấy, nếu bốn người kia biết kết cuộc thì có còn muốn cướp bản đồ kho báu không?
Long Kình Thiên bay lên, đáp xuống cạnh mấy người.
Bốn người nằm sấp, máu thịt nhầy nhụa, người đàn ông trung niên thì là đống thịt nát.
Long Kình Thiên thấy một bản đồ bên cạnh người đàn ông trung niên, lòng máy động, bàn tay hút bản đồ tới. Nó chính là bản đồ kho báu mà mấy người này cướp đoạt.
Bản đồ kho báu này nhìn như mỏng manh nhưng Long Kình Thiên cầm nó thì tay trầm xuống.
- A?
Long Kình Thiên hơi kinh ngạc.
- Đây là da thú phệ hồn lôi thú.
Phệ hồn lôi thú là đế trong thú, cùng đẳng cấp với yêu thú như ngũ trảo kim long, thất vĩ kim phương, không ngờ bản đồ kho báu này do da thú của phệ hồn lôi thú làm thành!
Long Kình Thiên vốn không có ý gì với kho báu, nhưng bây giờ bất giác nhìn chằm chằm.
Bản đồ kho báu vẽ ba ngọn núi, giữa ba ngọn núi có một băng hồ, vẽ băng hồ rất rõ ràng, hiển nhiên kho báu giấu trong băng hồ.
Nhưng trừ bức tranh này ra không có gợi ý gì khác.
Long Kình Thiên lật tấm bản đồ kho báu, tay phải bốc lên đoàn lửa, đốt mặt trên tấm bản đồ.
Đây là da phệ hồn lôi thú, tất nhiên sẽ không bị đốt trụi.
Long Kình Thiên nhìn hướng hai người đi xa.
Cửu Vĩ Thiên Miêu mở miệng, nói:
- Đại ca, hai thanh niên này không đơn giản.
Long Kình Thiên gật đầu, coi như thừa nhận cách nói của Cửu Vĩ Thiên Miêu. Không nói đến thực lực của hai người ra sao, chỉ bằng họ có thể thu phục băng tuyết cự long, yêu hỏa thủy sư là nhìn ra được thiên phú, thành tựu sau này của họ sẽ rất cao.
Dù là Cổ Phạn có được cổ đồng chiến thần thể cũng kém hơn hai người rất nhiều.
- Năm đó tộc dị thú có một con vương thú bản thể chính là băng tuyết cự long, hơn nữa mười vương thú thực lực rất mạnh, xếp hạng năm!
Cửu Vĩ Thiên Miêu nói:
- Yêu hỏa thủy sư thiên phú không yếu hơn băng tuyết cự long, nếu nó trưởng thành thì thực lực tuyệt đối khủng bố!
Long Kình Thiên nghe vậy trêu chọc nói:
- Như thế nào, ngươi sợ? Năm đó băng tuyết cự long xếp hạng năm, vậy Miêu đại gia nhà ngươi thứ mấy?
- Ta sợ?
Cửu Vĩ Thiên Miêu hầm hừ nói:
- Năm đó ta xếp thứ hai, cần gì sợ tuyết long nho nhỏ? Còn yêu hỏa thủy sư thì Miêu đại gia không để vào mắt.
Long Kình Thiên nghe vậy cười to, nói:
- Vậy thì tốt, mười hai năm sau chúng ta đi Thú Thần phong xem thử.
- Tốt, lần này ta phải tranh đoạt đệ nhất!
Cửu Vĩ Thiên Miêu vỗ bộ ngực nhỏ kêu bồm bộp.
Long Kình Thiên cười, con mèo này luôn nói mạnh miệng.
Long Kình Thiên hơi tò mò hỏi:
- Năm đó ngươi xếp thứ hai, vậy thứ nhất là dị thú nào?
- Thứ nhất?
Cửu Vĩ Thiên Miêu cứng đờ, mặt mèo đủ mọi màu sắc, ấp a ấp úng. Long Kình Thiên thấy thế càng tò mò.
Cuối cùng Cửu Vĩ Thiên Miêu nói:
- Một con chuột!
- Con chuột?
Long Kình Thiên ngẩn ra sau đó bật cười. Thật thú vị, năm đó mười vương thú tộc dị thú xếp hạng nhất lại là con chuột, hạng hai là một con mèo.
Cửu Vĩ Thiên Miêu thấy Long Kình Thiên cười thì mặt đỏ rực, vốn theo thiên tính thì nên là mèo đè ép chuột, nhưng con muôi như nó lại bị con chuột đứng trên đầu.
Cửu Vĩ Thiên Miêu thở dài nói, biểu tình phức tạp:
- Là một con Phệ Kim Thử.
- Ồ, Phệ Kim Thử.
Long Kình Thiên hơi kinh ngạc. Theo hắn biết thì chư thiên vạn giới, vũ trụ mênh mông, Phệ Kim Thử tuyệt đối không hơn mười con.
Vị diện thấp kém này, Đại Lục Thiên Lam này lại tồn tại Phệ Kim Thử?
Vậy thì cũng không có gì lạ, hèn chi Cửu Vĩ Thiên Miêu xếp thứ hai.
Một lát sau Long Kình Thiên lên tiếng:
- Chúng ta trước tiên đi khỏi đây, tìm một chỗ để ngươi luyện hóa thần tủy nguyên đan của Song Đầu Xà Quy.
Thế là một người một thú bay lên, rời khỏi chỗ cũ.
Hơn ba canh giờ sau, màn đêm buông xuống, Long Kình Thiên và Cửu Vĩ Thiên Miêu đáp xuống một hòn đảo hoang.
Long Kình Thiên nói:
- Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một đêm!
Tất nhiên Cửu Vĩ Thiên Miêu không có ý kiến gì.
Long Kình Thiên mở ra thần thức.
- Bên kia có sơn động, chúng ta đi qua đó đi.
Long Kình Thiên mang Cửu Vĩ Thiên Miêu bay hướng phía nam đảo hoang, chốc lát sau Cửu Vĩ Thiên Miêu liền trông thấy sơn động mà hắn nói.
Sơn động ở trên vách núi cheo leo, đá mọc lởm chởm, cỏ dại um tùm, nếu không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện ra cái hang này.
Long Kình Thiên nhổ cỏ dại, mang Cửu Vĩ Thiên Miêu tiến vào trong hang.
Mặc dù sơn động không lớn, chỉ hơn mười bình phương nhưng khô ráo.
Long Kình Thiên và Cửu Vĩ Thiên Miêu tự chọn một góc khoanh chân ngồi. Long Kình Thiên vận chuyển 'Hỗn Độn Đại La Thiên'. Cửu Vĩ Thiên Miêu thì lấy ra thần tủy nguyên đan trong người Song Đầu Xà Quy, nuốt xuống luyện hóa nguyên đan, nguyên khí bên trong.
Cửu Vĩ Thiên Miêu bắt đầu luyện hóa thần tủy nguyên đan trong người Song Đầu Xà Quy, từng đoàn linh khí xanh biển không ngừng tản ra, nó phát hiện Yêu Hạch nứt vỡ đang chậm rãi ngưng kết.
Cửu Vĩ Thiên Miêu mừng rỡ, dốc sức luyện hóa thần tủy nguyên đan này.
Đêm khuya, đảo hoang tĩnh lặng.
Ánh trăng rơi rụng có vẻ đẹp trắng ngần.
Trong khi Long Kình Thiên và Cửu Vĩ Thiên Miêu ở trong sơn động tự tu luyện thì trên đảo hoang bỗng vang tiếng đánh nhau, từ xa tới gần, hướng đến hang động của Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên mở mắt ra, nhướng mày, hắn đứng dậy đi ra khỏi hang, tùy tay bày một tiểu trận pháp để Cửu Vĩ Thiên Miêu tiếp tục luyện hóa thần tủy nguyên đan. Long Kình Thiên bay hướng phát ra chiến đấu.
- Hạ Hải, ta khuyên ngươi giao bản đồ kho báu ra đi, chỉ cần ngươi đưa nó ra thì chúng ta sẽ thả ngươi đi.
- Nhảm nhí, Chu Cuồng, dù ta có thể cũng không bao giờ đưa bản đồ kho báu cho các ngươi. Các ngươi muốn lấy bản đồ kho báu sao? Lại đây cướp đi!
Long Kình Thiên bay tới một ngọn núi, thấy phía xa trên đất hoang có bốn người mặc ẩm bào lam đang vây công một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên tray cầm đại đao, phất tay đao khí tung hoành, thực lực không sai.
Long Kình Thiên dùng mắt phán đoán người đàn ông trung niên này chắc là cường giả hoàng cấp trên Đại Lục Thiên Lam.
Nhưng bốn người cẩm bào màu lam vây giết gã thực lực cũng không yếu, có hai người ngang ngửa người đàn ông trung niên, hai người kia tuy yếu hơn chút nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Không lâu sau người đàn ông trung niên toàn thân đầy vết kiếm, máu thấm ướt áo.
Người đàn ông trung niên vất vả chống đỡ.
Người đàn ông trung niên bỗng không phản kích nữa, vẻ mặt dữ tợn, giơ cao bản đồ kho báu, cười gằn nói:
- Các ngươi muốn bản đồ kho báu? Vậy giờ ta cho đây!
Người đàn ông trung niên nói xong lực lượng cuồng bạo phát ra từ người gã.
- Nguy rồi, hắn điên rồi, định tự bạo!
- Chạy mau!
Sau đó người đàn ông trung niên thân thể nổ tung, một tiếng nổ vang điếc tai, lực lượng hủy diệt khủng bố quét bốn phía, bốn người định bay đi bị lực lượng hủy diệt này đánh văng ra.
Bốn người giãy dụa định đứng lên nhưng cuối cùng ngã xuống đất, không nhúc nhích.
Long Kình Thiên nhìn mấy người nằm ngã trên mặt đất, lắc đầu. Con người tham lam như thế đấy, nếu bốn người kia biết kết cuộc thì có còn muốn cướp bản đồ kho báu không?
Long Kình Thiên bay lên, đáp xuống cạnh mấy người.
Bốn người nằm sấp, máu thịt nhầy nhụa, người đàn ông trung niên thì là đống thịt nát.
Long Kình Thiên thấy một bản đồ bên cạnh người đàn ông trung niên, lòng máy động, bàn tay hút bản đồ tới. Nó chính là bản đồ kho báu mà mấy người này cướp đoạt.
Bản đồ kho báu này nhìn như mỏng manh nhưng Long Kình Thiên cầm nó thì tay trầm xuống.
- A?
Long Kình Thiên hơi kinh ngạc.
- Đây là da thú phệ hồn lôi thú.
Phệ hồn lôi thú là đế trong thú, cùng đẳng cấp với yêu thú như ngũ trảo kim long, thất vĩ kim phương, không ngờ bản đồ kho báu này do da thú của phệ hồn lôi thú làm thành!
Long Kình Thiên vốn không có ý gì với kho báu, nhưng bây giờ bất giác nhìn chằm chằm.
Bản đồ kho báu vẽ ba ngọn núi, giữa ba ngọn núi có một băng hồ, vẽ băng hồ rất rõ ràng, hiển nhiên kho báu giấu trong băng hồ.
Nhưng trừ bức tranh này ra không có gợi ý gì khác.
Long Kình Thiên lật tấm bản đồ kho báu, tay phải bốc lên đoàn lửa, đốt mặt trên tấm bản đồ.
Đây là da phệ hồn lôi thú, tất nhiên sẽ không bị đốt trụi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.