Thiên Tôn Trùng Sinh

Chương 107: Trứng của Côn Bằng thần thú

Thần Kiếm

24/09/2013

Cửu Vĩ Thiên Miêu cười lạnh nói:

- Học chút Minh Thần âm sát chi thuật cũng dám xưng là Minh Thần?

Phí Cao nhìn Minh Thần nhị lão lăn ra xa rồi không có tiếng động, gã cùng với đám hộ vệ còn lại đứng ngây như phỗng. Phí Cao nghe Cửu Vĩ Thiên Miêu nói chuyện thì ngoái đầu lại, mặt trắng xen lẫn màu tím ngắt.

Hai chân Phí Cao như không đứng vững nữa, như mất đi sức lực lắc lư thân hình.

- Thiếu gia!

Hai hộ vệ vội tiến lên dìu Phí Cao.

Chính lúc này, bỗng có tiếng hét thảm vang lên.

Chỉ thấy Cửu Vĩ Thiên Miêu lắc người, hộ vệ thuộc hạ của Phí Cao lại có người chết dưới vuốt mèo. Cửu Vĩ Thiên Miêu không ngừng lắc người.

Mỗi lần Cửu Vĩ Thiên Miêu nhoáng lên là sẽ vang một tiếng hét thảm.

Số hộ vệ còn sót lại của Phí Cao hét thảm lần lượt ngã xuống.

Phí Cao cảm thấy tay chân lạnh lẽo, lạnh run rẩy.

Bên tai Phí Cao vang hai tiếng hét, gã kinh ngạc đến ngây người quay đầu lại. Chỉ thấy hai hộ vệ mới dìu gã đứng đã che cổ họng, máu bắn ra phun lên mặt Phí Cao, dính đầy người.

Phí Cao sờ máu dính trên mặt, bàn tay đẫm máu, còn hơi ấm. Phí Cao nhìn máu đỏ đến yêu diễm, đột nhiên tay run bần bật.

Phí Cao hét to:

- Đừng, đừng giết ta, đừng giết!

Lần đầu tiên Phí Cao sợ cái chết như vậy.

Phí Cao kinh khủng hét lên, sau đó quỳ xuống cầu xin Long Kình Thiên:

- Tiền bối, đừng giết ta, cầu xin ngươi, đừng giết ta!

Long Kình Thiên sắc mặt lạnh lùng.

Phí Cao thấy biểu tình của Long Kình Thiên, tiếp tục van xin:

- Ta là người của Phí gia Ô Dương vương triều, gia chủ Phí gia là đại bá của ta, nhị cô của ta là hoàng hậu Ô Dương vương triều. Tiền bối, xin ngươi nể mặt Phí gia mà tha cho ta, tha ta đi!

Phí gia của Ô Dương vương triều!

Phí gia của Ô Dương vương triều chính là một trong đại gia tộc Ô Dương vương triều, cũng là một trong các gia tộc truyền thừa cổ xưa nhất đại lục Thiên Lam. Không ngờ Phí Cao là điệt tử của gia chủ đương nhiệm Phí gia.

Long Kình Thiên khá bất ngờ, nhưng chỉ bất ngờ chứ không có gì khác.

Phí Cao lôi ra thân phận là muốn khiến Long Kình Thiên e ngại, nể thân phận điệt tử của gia chủ đương nhiệm Phí gia mà tha cho gã. Trước kia Phí Cao làm như vậy lần nào cũng an toàn, dù sao không ai muốn đắc tội siêu cấp đại gia tộc Ô Dương vương triều. Nhưng làm Phí Cao thất vọng là từ đầu đến cuối Long Kình Thiên vẻ mặt bình thản.

- Tiền bối, ta sai rồi, ta, ta có mắt chó!

Phí Cao mặt xám xịt khóc lóc van xin:

- Ngươi thả ta đi, ngươi muốn điều kiện gì cứ việc nói.

Nhưng Phí Cao mới dứt lời thì cảm thấy trước mặt xẹt qua cái bóng, cổ họng đau đớn, cột máu bắn ra nhuộm đỏ mặt đất trước mắt gã. Phí Cao há mồm rồi ngã xuống, co giật vài cái, hoàn toàn bất động.



Phí Cao nằm đó, đôi mắt trợn tròn.

Cửu Vĩ Thiên Miêu bay trở về vai Long Kình Thiên, nhìn đối phương, cười lạnh nói:

- Nếu đã có mắt chó thì không cần sống trên đời này.

Phí Cao đã bị Cửu Vĩ Thiên Miêu giết chết.

Nếu Long Kình Thiên kêu giết thì đương nhiên mọi người phải chết.

Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch không ra tay, vậy thì người ra tay sẽ là Cửu Vĩ Thiên Miêu.

Thật ra lúc trước đám Phí Cao chạy tới nói mấy lời cuồng như muốn diệt Long tộc đã sớm định trước cái chết.

Nếu để Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch ra tay thì Phí Cao sẽ chết cực thảm, Cửu Vĩ Thiên Miêu chỉ một chiêu giết gã, không có gì đau đớn.

Hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu nhìn Phí Cao nằm đó, đôi mắt trợn tròn, nhìn không được run rẩy.

Khi họ nhìn Long Kình Thiên thì ánh mắt biến thành kinh khủng.

Hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu muốn rời đi nhưng không dám nói, còn các hộ vệ thì không cần nói, trời lạnh mà đổ mồ hôi ướt đẫm.

Long Kình Thiên nhìn biểu tình của hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu, cười cười, nói:

- Các ngươi ngồi xuống đi.

- Vâng thưa tiền bối!

Hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu tỉnh táo lại, cung kính đáp rồi cẩn thận ngồi xuống.

Long Kình Thiên kêu họ gọi thì họ không dám không ngồi.

Nhưng họ đã không dám dùng ;huynh đệ' gọi Long Kình Thiên.

Hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu ngồi xuống nhưng vẫn cục xúc bất an, hai tay không biết đặt ở đâu.

Long Kình Thiên mỉm cười nói:

- Các ngươi rất sợ ta sao?

Hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu phản xạ gật đầu, sau đó biến sắc lắc đầu nguầy nguậy.

Long Kình Thiên cười tủm tỉm, không nói gì.

Một lát sau Dịch Cương lớn gan chút, nhỏ giọng chỉ vào vò rượu Long Kình Thiên cho, hỏi ý:

- Tiền... Tiền bối, cái vò rượu này...?

Long Kình Thiên biết ý của Dịch Cương, nói:

- Cho các ngươi thì cứ uống đi.

Hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu cảm ơn:

- Đa tạ tiền bối.

Cửu Vĩ Thiên Miêu mở miệng nói:

- Rượu của đại ca ta không phải ai cũng uống được, đây không phải rượu bình thường.



Không phải rượu bình thường?

Hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu nhìn nhau, cầm lấy vò rượu lớn gan uống một ngụm. Chỉ cảm thấy đầy miệng mùi rượu, mùi rượu như chảy vào mỗi góc thân thể, cảm giác toàn thân sảng khoái, có khí nóng ấm áp.

Hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu phát hiện chân khí trong người còn mạnh hơn chút?

Phát hiện này khiến hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu vừa mừng vừa sợ.

Hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu thế mới hiểu Cửu Vĩ Thiên Miêu nói không phải rượu bình thường là có ý gì.

Dịch Cương đứng lên, mở miệng nói:

- Chuyện lúc trước, cái kia...

Long Kình Thiên xua tay, ý bảo Dịch Cương ngồi xuóng.

Chờ đối phương ngồi xuống Long Kình Thiên mới hỏi:

- Các ngươi đi hội đấu giá của Phong Vân thương hội là muốn đấu giá cái gì sao?

Long Kình Thiên rất muốn biết hội đấu giá của Phong Vân thương hội lần này đấu giá bảo bối gì mà dẫn đến người Tứ Hải hoàng tộc, gia tộc giống như Phí gia của Ô Dương vương triều cũng đến.

Lúc trước Long tộc hỏi thăm tin tức chỉ biết hội đấu giá đấu giá vật phẩm bên trong có thứ hắn cần, là Kim Ngưu thảo, Thiên Yêu quả.

Chuyện này không phải tuyệt mật nên Dịch Cương nói ra ngay cho Long Kình Thiên biết:

- Tiền bối, lần này chúng ta tiến đến chủ yếu là muốn đấu giá trứng của Côn Bằng thần thú.

Long Kình Thiên ngây ra:

- Trứng của Côn Bằng thần thú sao?

Trứng của Côn Bằng thần thú, ở đại lục Thiên Lam mà cũng có?

Trong Tiên Giới, bản thể của một vị Đại Tôn chính là Côn Bằng, từ hỗn độn thời kỳ đã tu luyện.

Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, Cửu Vĩ Thiên Miêu nghe vậy cũng rất kinh ngạc.

Theo thần điển đại lục Thiên Lam ghi chép thì Côn Bằng thần thú chỉ thời viễn cổ mới có, vậy mà Phong Vân thương hội có nó, còn lấy ra đấu giá?

Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch hỏi:

- Ngươi khẳng định Phong Vân thương hội đấu giá là trứng của Côn Bằng thần thú?

Dịch Cương cung kính nói:

- Tiền bối, chuyện này chắc chắn không lầm.

Mặc dù mới nãy Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch không ra tay nhưng Dịch Cương có trực giác thực lực của gã e rằng còn cao hơn Cửu Vĩ Thiên Miêu.

- Trứng của Côn Bằng thần thú.

Long Kình Thiên trầm ngâm nói:

- Tứ Hải hoàng tộc chỉ phái các ngươi đến sao?

Nếu thật sự là trứng của Côn Bằng thần thú thì Tứ Hải hoàng tộc không nên chỉ để hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu tiến đến mới đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tôn Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook