Thiên Tống

Chương 197: Cố nhân

Tả Hà

01/10/2016

Người tới chừng ba mươi tuổi, tuy là mặt phổ thông nhưng thoạt nhìn rất hòa khí. Trên mặt tươi cười, rất giống một nhân vật tiểu thương. Người tới cúi người với ba người, sau đó xoay người đóng cửa nói:

"Sớm nghe nói Âu đại nhân chính là rồng trong cõi người, hôm nay vừa gặp. . ."

"Ngươi đang vu hãm bổn huyện tạo phản?"

Rồng trong cõi người, ngươi nói thẳng là rồng Đại Tống được rồi. Âu Dương nói:

"Có chuyện nói mau. Bổn huyện tâm tình rất không tốt, nếu nói khiến bổn huyện mất hứng, hôm nay ngươi tới được nhưng đi không được."

"Tiểu nhân Kim Đại, đại nhân nếu muốn moi việc từ trên người tiểu nhân, vậy thì quá để mắt tiểu nhân rồi."

Kim Đại mỉm cười nói:

"Tiểu nhân chỉ là thay chủ nhân chuyển lời cho đại nhân. Chủ nhân đã chuẩn bị rượu nhạt trên Bình Hà rồi."

Bình Hà thông Trường Giang.

Âu Dương cười nói:

"Thời tiết như vậy có người mời khách ở trên nước, nhìn ra được đó là con người tao nhã, vậy thì đi thôi" .

"Đợi đã"

Kim Đại nói:

"Chủ nhân ta chỉ gặp một mình Âu đại nhân. Đại nhân có thể yên tâm, chủ nhân ta chính là bạn cũ đại nhân, tuyệt sẽ không gia hại đại nhân. Hơn nữa Đại Tống còn có ai dám gây họa Âu đại nhân."

Trương Tam nói:

"Đại nhân, quân tử không chấp việc nhỏ. Không bằng bắt người này, ngày mai bảo các huynh đệ Quang châu cùng Lư Châu giúp, đừng nói là chủ nhân hắn, cho dù mười tám đời tổ tông của chủ nhân hắn đều có thể điều tra ra."

Kim Đại bị gác đao quan trên cổ cũng không sợ hãi, vẫn như cũ mỉm cười nói:

"Âu đại nhân, tiểu nhân mặc dù không biết nhiều thứ. Nhưng biết chủ nhân nhà ta cùng ám dìm xác Dương Bình tuyệt không có bất cứ quan hệ nào. Chủ nhân nhà ta chỉ là ở dưới cơ duyên xảo hợp, trùng hợp biết được một số chuyện của án dìm xác, nghe qua đại nhân thanh danh hiển hách, cũng muốn nhân cơ hội này ôn chuyện cùng đại nhân."

"Hóa ra là như vậy?"

Âu Dương phất tay bảo Lý Tứ lấy đao ra nói:

"Được, mời chờ ngoài phòng, ta thay xiêm y."

"Được, tiểu nhân chuẩn bị kiệu ở ngoài khách sạn."

Trương Tam nhìn Kim Đại đi rồi nói:

"Đại nhân, không nên gặp. Những người này thừa dịp đại nhân không ở mà vu oan giá họa, chính là muốn đại nhân vạn kiếp bất phục. Nếu đại nhân một mình hành động, chỉ sợ cho kẻ xấu cơ hội hạ thủ."

"Yên tâm, ta không phải người vô dụng như vậy."

Sóng to gió lớn nào mà chưa thấy qua, còn từng uống rượu với tội phạm hung ác nhất, thuận tiện lừa toàn bộ thân gia cộng thêm một đêm tình phụ. Thế giới này không chuyện không dám làm, chỉ có chuyện không muốn làm.

. . .

Trên đường trấn nhỏ gần như không thấy bất kỳ người nào. Âu Dương vừa nhìn đã có thể phán đoán, hai gã kiệu phu là diễn viên quần chúng thuê tạm thời, không phải là hạng người đồng mưu hoặc là võ nghệ cao cường gì. Vì vậy hào phóng vào cỗ kiệu, cỗ kiệu đi ra ngoài trấn.

Một đường rất yên tĩnh, cỗ kiệu đi mãi cho đến ngoài trấn, trực tiếp mang lên thuyền chờ sẵn. Sau khi kiệu phu rời đi, người chèo thuyền cởi dây thừng buộc chặt, đội thuyền xuôi dòng xuống.

Âu Dương đi ra cỗ kiệu, thân ở bong thuyền. Một tên chèo thuyền đang cầm lái. Âu Dương đi lên hỏi:

"Lão ca?"

Người chèo thuyền lắc đầu, chỉ chỉ miệng của mình, khoát khoát tay ý bảo mình là tên câm. Âu Dương gật đầu, xoay người nhìn vị trí buồng nhỏ trên thuyền, bên trong đèn đuốc sáng trưng, nến đỏ ấn hai ngón tay, trong ánh trăng mờ mang theo mấy phần thần bí.

Âu Dương đi đến trước cửa khoang, gõ cửa:

"Có người ở nhà không?"

". . ."

Không ai trả lời.

Âu Dương đẩy cửa ra, thân thể phản xạ có điều kiện né sang một bên, nhưng không bay ra viên đạn hoặc là người nào. Âu Dương thò đầu xem xét, chỉ thấy trong khoang thuyền bốn phía treo tơ trắng, tiền giấy đầy đất, một nữ tử bạch y đang đưa lưng về phía hắn rót rượu cho bàn đối diện, tựa hồ còn thì thào gì đó với nam nhân không tồn tại đối diện.

Làm gì vậy? Phim kịnh dị à? Nếu nữ nhân kia quay đầu lại, có thể là mặt trắng bệch miệng đầy máu không? Âu Dương vào buồng nhỏ trên thuyền, sau khi đi hai bước liền dừng lại, nhặt một tờ tiền giấy dưới đất nhìn một hồi nói:

"Hiện tại cũng đã dùng ngân phiếu, nghe nói Diêm Vương sớm đã dùng thẻ tín dụng."

". . ."

Nữ nhân bạch y tựa hồ là kẻ điếc, không nghe thấy cũng không biết thưởng thức sự hài hước của Âu Dương, chỉ cầm một khăn tay màu trắng lau nước mắt.

Âu Dương lại đi hai bước, một dải lụa trắng theo gió phất tung, đối diện nàng kia rõ ràng là một cái hòm. Dưới cái hòm còn có một bộ quần áo dính máu gấp sẵn.

Âu Dương nhìn quần áo dính máu kia một hồi lâu, đột nhiên đầu óc nhảy ra một tin tức: Cháu nội Hoàn Nhan A Cốt Đả chết trận. Nghe nói là trúng mai phục, bị mười miếng pháo ném bắn trúng, lúc nhặt xác phát hiện thi thể bị phân ra vài miếng. Âu Dương quăng tiền giấy ra nói:

"Hoàn Nhan Lan "

Bạch y nữ tử mở miệng, mặc dù không xoay người, nhưng Âu Dương biết xác thực là thanh âm của Hoàn Nhan Lan:

"Âu đại nhân không rót chén rượu nước với tiên phu sao?"

"Xin lỗi, ta và tiên phu ngươi không có giao tình. Hơn nữa, ta nghe nói ngươi được Hoàng thượng thu làm nghĩa nữ, phong làm Thanh Lãnh công chúa gả cho người này, có điều ba ngày trước đại hôn, bị Da Luật Đại Thạch ám toán, chết ở Thông Châu, ta thấy không tính là tiên phu nha. Bản thân chỉ có thể bày tỏ khinh bỉ với Da Luật Đại Thạch hèn hạ."

Ngữ khí Hoàn Nhan Lan rất bình thản nói:

"Ngươi không nhận cái chết của tiên phu là lỗi của ngươi? Hắn vốn là dũng sĩ dùng một địch trăm. Mười sáu tuổi đã mang một trăm nhân mã đi ngang qua rừng quân do người Khiết Đan dựng, thân trúng ba tên bảy đao, nhưng vẫn như cũ uống rượu ăn thịt, hào khí mười phần."

"Cái này. . ."

Âu Dương ngẫm lại nói:

"Dựa theo báo hoàng gia kỳ tám mươi mốt đưa tin, người bị thương, đặc biệt ngoại thương không nên uống rượu, hơn nữa nên ăn nhiều thức ăn mềm. Hơn nữa sau khi súc miệng vết thương trong nước, dùng rượu mạnh đổ vào miệng vết thương. Nếu miệng vết thương quá lớn, có điều kiện dùng ướp đá. . ."

"Âu Dương, chỉ cần ngươi dập đầu với tiên phu cùng ca ca ta, hơn nữa ăn năn, ta có thể đưa ngươi chứng cứ án dìm xác."



Âu Dương dò hỏi thử:

"Chứng cớ gì?"

"Đồ hung thủ giết Yến Thất bỏ quên."

Âu Dương hỏi:

"Sao, không phải ngươi làm sao?"

"Ta không nói là ta, cũng không nói không phải ta."

Hoàn Nhan Lan nói:

"Ngươi giết chết ca ca ta, lại giết chết chồng của ta, còn giết chết ngàn vạn huynh đệ tỷ muội ta, mà hôm nay ta chỉ yêu cầu ngươi làm điểm này. . . Âu Dương, ngươi từng ăn thịt người chưa?"

Sau khi Âu Dương ngẫm lại hỏi:

"Móng tay có tính không?"

Hoàn Nhan Lan tiếp tục không đếm xỉa hài hước của Âu Dương, khóc thút thít nói:

"Kim quốc đã không đánh nổi nữa, thời tiết như vậy, bọn họ chỉ mặc một bộ da thú tới tác chiến, không ít người chỉ đụng một cái liền rớt xuống. Nhưng. . . ngay cả như vậy, bọn họ cũng chưa từng sợ hãi."

"Ừm. . . Với tình cảnh trước mắt của Kim quốc, bản thân bày tỏ đồng tình."

"Nếu không phải ngươi dốc sức chủ trương chống Kim, nếu không phải ngươi chủ trương tiêu thụ hỏa dược, nếu không phải ngươi chủ trương chặn mậu dịch với Kim. . . Chúng ta đã đuổi người Khiết Đan tới phía tây rồi."

Âu Dương hỏi:

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó cái gì?"

"Các ngươi chiếm lĩnh Liêu quốc, sau đó sẽ xuôi nam, xuôi nam đến Dương Bình tìm ta uống trà nói chuyện phiếm à?"

Âu Dương nói:

"Từ sau khi A Cốt Đả các ngươi không nói chữ tín muốn giam ta, ta đã biết, Tống và Kim liên minh đối Liêu, không khác chơi đùa với hổ."

Hoàn Nhan Lan như cũ không xoay người:

"Lúc trước ta thực không nên giúp ngươi, kết quả không chỉ hại chết ca ca ta, hơn nữa hại chết Đản ca, còn hại chết vô số huynh đệ tỷ muội."

Âu Dương nghe thế, thở dài nói:

"Hai nước đánh nhau, chúng ta đều vì chủ mình mà thôi. Có một điểm ta phải cường điệu, cái chết của bọn họ quả thật không có quan hệ với ta. Tướng quân bách chiến nhuộm chinh y. . . Ta hiểu, nhưng người chết thì cũng đã chết rồi, ngươi liền bố cục hại ta báo thù thật sao?"

"Sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng trung nguyên sẽ không có ai hận ngươi tận xương?"

Hoàn Nhan Lan nói:

"Vấn đề này ta không trả lời ngươi, hôm nay tìm ngươi, chính là bảo ngươi dâng hương dập đầu bồi tội. Nếu ta thật muốn giết ngươi, ngươi cho rằng năm đó trên yến tiệc sau khi đâm một kiếm ta sẽ dừng tay sao?"

"Bồi tội?"

Âu Dương cười ha hả nói:

"Ta không có tội. Âu Dương ta là có chút thủ đoạn, nhưng làm việc ngay thẳng. Thân là người Tống, ta không thể nào quỳ xuống với người Kim, cho dù hắn là người chết."

Khí tiết Nhạc gia vẫn có học được vài phần. Trọng yếu nhất hiện đại thì không nói rồi, cổ đại dạy, trời đất vua thầy cha mẹ, chỉ có năm quỳ này. Ngoại trừ những người này ra, Âu Dương duy nhất quỳ tế chính là bọn binh sĩ chết vì tai nạn ở trên con đường lụa. Dù sao những người kia là vì quyết định của mình mà chết, mà hai người kia, bọn họ chết cùng mình có quan hệ gì? Cho dù ngươi có gan hơn nữa, không có việc gì xông vào đầu tiên, rõ ràng cho thấy hoài nghi uy lực của pháo ném do mình sản xuất.

"Vậy ngươi trở về Dương Bình tìm chết đi."

Hoàn Nhan Lan nói một câu hờ hững.

"Nếu ngươi thực lo lắng cho người Nữ Chân, liền hi vọng ta không sao đi. Nếu ngươi không giao chứng cớ ra đây, ta trở về sẽ nói với Hoàng thượng, hết thảy đều là người Kim làm chủ, mục đích chính là diệt trừ xưởng quân Dương Bình, tạo nội loạn Đại Tống, như thế liền không cách nào trợ giúp với Liêu. Cho dù Hoàng thượng cuối cùng bất đắc dĩ xử ta, cũng sẽ coi người Kim các ngươi là cái đinh trong mắt, tương lai chiến sự thay đổi, chỉ sợ dưới sự giận dữ, Nữ Chân từ nay về sau sẽ biến mất."

Hoàn Nhan Lan cười lạnh:

"Ngươi cho rằng Hoàng thượng thực tin chiều ngươi như vậy sao? Cho dù nàng tin tưởng ngươi, nhưng vì một thần tử, ngươi cho rằng nàng sẽ thay đổi sách lược sao?"

"Sao? Ngươi cảm thấy Hoàng thượng và ta chỉ là quân thần đơn giản vậy sao?"

Âu Dương nói:

"Bỏ quan hệ này không nói. Quân lộ Vĩnh Hưng, đông lộ Hà Bắc có mấy trăm người ta đích thân chọn. Hạm đội Hàng Châu phàm là trên thất phẩm, đều là đệ tử của ta, quân lộ Vĩnh Hưng cũng có một nhóm Lương Sơn mà ta giao hảo, quân lộ Tây Bắc liền càng không cần phải nói. Các ngươi cảm thấy bọn họ sẽ không quan báo tư thù cho ta sao? Giao ra chứng cớ, việc này coi như xong, nếu không đừng trách ta tâm độc thủ độc. Lại dứt bỏ bọn họ không nói, chỉ bằng địa vị giới thương nghiệp của ta, chỉ một câu của ta, một hạt gạo đều không vận vào Kim cảnh được."

Hoàn Nhan Lan xoay người phẫn nộ nói:

"Không ngờ ngươi là người vô sỉ như vậy."

"Vì sự nghiệp chính nghĩa, đây gọi là cơ trí."

Âu Dương nói:

"Cho ngươi thời gian suy nghĩ."

Âu Dương thực không ngờ lại còn là chứng cớ đưa tới cửa. Thân là một quan viên chánh phủ tự luật, nhạn qua còn phải nhổ xuống hai cọng lông, chứng cớ ở trước mặt, làm sao có thể không chộp tới tay. Hơn nữa Âu Dương cũng nhìn ra, Hoàn Nhan Lan tuổi không nhỏ, không thể nào chỉ vì diễn hí bảo mình dập đầu bồi tội. Không biết đối phương bán thuốc gì trong hồ lô, chỉ có thể đảo khách thành chủ, cường thế cưỡng bức.

Hoàn Nhan Lan biết Âu Dương không nói vô nghĩa, chuyện khác khó mà nói, nhưng ít nhất Âu Dương có năng lực khiến tất cả vật tư buôn lậu Kim quốc ngừng vận. Nàng rất phẫn nộ, nàng rất phẫn nộ Âu Dương có thể ở linh đường này nói ra lời như vậy, không chỉ không có bất kỳ lòng áy náy nào với người chết, hơn nữa nhìn có chút hả hê, không có chút ý tôn trọng người chết nào.

"Ta giết ngươi."

Hoàn Nhan Lan rút một cây đao ra nhảy dựng lên, chạy thẳng tới Âu Dương.

Âu Dương cúi người một cái, sau vai trái bị xẹt qua, máu tươi chảy ra. Âu Dương sớm tính đến có thể như vậy, cũng không khẩn trương, nhân cơ hội cận thân nhịn đau một quyền đánh vào bộ vị gan của Hoàn Nhan Lan, sau đó cũng không thu quyền, thân thể ôm lấy Hoàn Nhan Lan cùng ngã trên mặt đất. Chỉ có điều nửa người hắn đè ở trên người Hoàn Nhan Lan, mà Hoàn Nhan Lan không chỉ có sức nặng bản thân, còn tăng thêm sức nặng nửa người Âu Dương. Cú ngã này, khiến Hoàn Nhan Lan cảm giác thân thể đều sắp vỡ ra.

Hoàn Nhan Lan còn có khí lực, còn có ý chí chiến đấu. Nhưng loại đấu pháp này nàng thật sự không cách nào phá giải. Hai người cùng nằm trên mặt đất, một tay mặc dù cầm đao, nhưng căn bản không dùng được. Ngược lại thấy Âu Dương tinh thông đạo này, vừa không cho Hoàn Nhan Lan đứng dậy, vừa dây dưa mà đánh. Phối hợp ngã nghiêng, đập ngã Hoàn Nhan Lan hai lần. Cuối cùng Hoàn Nhan Lan một ngụm cắn lên vai phải Âu Dương. Cho dù nữ nhân nào, cắn chính là vũ khí trí mạng, thử hỏi có nam nhân nào chưa từng bị cắn?

Âu Dương kêu thảm một tiếng, khuỷu tay đập ở trên ót Hoàn Nhan Lan. Lại nhìn bả vai, hai lạng thịt bị nàng cắn xuống. Tất nhiên đau đến tê tâm liệt phế. Âu Dương cả giận nói:

"Các ngươi những nữ nhân làm tướng quân này, có phải đều thích cắn người không?"

Lương Hồng Ngọc cũng cắn, chỉ là trong lúc làm việc, không kìm nổi mà cắn. Khác với miếng cắn này rất lớn.



"Hừ"

Hoàn Nhan Lan bị tay đè nghẹt thở. Ót còn trúng thương. Còn cả dạ dày, gan đều đau đớn kịch liệt. Thật ra đánh cái gì đánh, ai cũng không dám giết ai thật, giết công chúa Hoàn Nhan Lan này, tội danh Âu Dương liền lớn. Giết Âu Dương, Kim quốc phiền toái càng lớn.

"Chúng ta vốn là người có tình, cần gì phải như vậy chứ."

Âu Dương thả lỏng khuỷu tay ép cổ nàng nói:

"Thật ra ta rất hi vọng lần thứ hai ngươi tới Đại Tống, là đặc biệt tới tìm ta. Ta cũng luôn chờ đợi ngươi, không ngờ đợi đến là một kiếm kia của ngươi."

Hoàn Nhan Lan thở gấp mấy hơi nói:

"Ngươi không cần hạ thủ lưu tình, lại càng không cần kiếm cớ cho mình. Ngươi là lo lắng giết ta, ngươi lấy không được chứng cớ."

"Ngươi dù sao cũng là danh hiệu công chúa, ta nào dám chứ."

Âu Dương lật qua bên khác nói:

"Giao đồ ra đây."

Hoàn Nhan Lan đứng lên, cũng không sửa sang lại y trạng xốc xếch ngồi xuống trước cửa sổ, mở cửa sổ hóng gió một hồi lâu mới nói:

"Ngươi cưới ta, ta cứu ngươi."

"Hmm ngươi không sợ quay về ta lại bỏ ngươi à?"

Âu Dương bỏ kẹp xuống, sửa sang đầu tóc. Kẹp rất đơn giản, một ngọc khí hình cung, cùng một que ngọc, có thể đem kẹp tóc thành một nhúm.

"Ngươi biết ta là có ý gì."

Hoàn Nhan Lan nói:

"Nói thẳng đi, giao ra cách điều chế hỏa dược, sau đó lén cung ứng hai mươi thuyền lương thực. Ta bảo đảm ngươi không có việc gì."

Âu Dương cười nói:

"Cách điều chế hỏa dược các ngươi không phải trộm đi rồi sao?"

"Hừ ta thực không ngờ, ngươi cũng dám lấy cách điều chế giả lừa gạt Hoàng thượng. Gì mà cách điều chế của ngươi? Ngay cả lửa còn châm không nổi nữa."

Âu Dương nói:

"Đương nhiên, nội dung điều chế thật ra chỉ có ba loại, ngươi trộm điều chế kia tổng cộng là năm loại, có thể châm lửa mới là lạ."

Hoàn Nhan Lan thấy thái độ này của Âu Dương chỉ có thể nói:

"Như thế, chúng ta tựa hồ không có gì để bàn. Ngươi không cần uy hiếp ta, người Nữ Chân đã không còn sợ hãi với tử vong. Cho dù ngươi không bức chúng ta ăn thịt người Liêu mà sống, chúng ta cũng sẽ kiên trì tiếp."

"Ta biết, nghe nói trai gái bây giờ cũng bắt đầu đấu tranh anh dũng giống nam tính. Trong tháng trước, có hơn mười nữ binh rơi vào trong tay người Liêu. Người Liêu ngay ở ngoài doanh Kim đổi phiên x mười mấy nữ binh này. Kết quả đầu óc người Kim nóng lên liền xông ra ngoài, rơi vào bẫy rập, vài trăm người không có một ai trở về, nhưng lại đưa mấy chục nữ binh cho ngàn người người Khiết Đan hưởng thụ."

". . ."

Hoàn Nhan Lan không nói gì, nhìn trắng sáng, nước mắt lã chã rơi xuống.

Âu Dương thở dài đi đến bên cạnh Hoàn Nhan Lan:

"Đừng đánh nữa không được sao?"

"Sao không đánh? Không phải Liêu chết, chính là chúng ta vong."

Mặt Hoàn Nhan Lan mang nước mắt nhìn Âu Dương:

"Chúng ta bây giờ chỉ muốn sống sót, nếu không phải ngươi, chúng ta bây giờ có thể như vậy sao? Hoặc là ngươi liền ủng hộ người Liêu, Tống Liêu cùng tiến quân, khiến chúng ta chết thống khoái."

Vì tự do mà đánh trận, nghe vô cùng cao thượng. Nhưng tinh thần cao thượng như vậy, chỉ là ngôn luận bị kẻ ngồi trên lợi dụng tẩy não người phía dưới mà thôi. Bất luận chế độ tự do gì chỉ là tương đối, không thể nào có một quốc gia có tự do vô hạn. Hôn nhân tự do, ngôn luận tự do, chính trị tự do. Cho dù là Hoa Kỳ cũng có yêu cầu cưỡng chế đối với một số hành vi tự do. Âu Dương có đôi khi cũng cảm giác mình vô nhân đạo, Kim quốc thuần túy là tính tiền vì tương lai, từ trước mắt đến xem, với Tống cũng không có lời nói hành động gì đối địch. Mà Liêu càng oan, trong lịch sử bọn họ cũng chẳng làm chuyện xấu, nhưng vì ngăn cản xuất hiện khả năng tương lai người Kim xuôi nam, làm đá chặn đường tới thành quang vinh.

Âu Dương nói:

"Ta có đề nghị, không biết ngươi nghe lọt không."

Hoàn Nhan Lan cười khổ:

"Nữ Chân còn có gì nghe không lọt? Biết rõ thái độ người Tống, nhưng vẫn cũ bị người Tống nắm mũi dắt đi, ngoại trừ còn sót lại chút tôn nghiêm, thì không còn gì cả."

"Trước mắt tình huống Kim quốc là đất rộng thiếu người."

Âu Dương nói:

"Các ngươi muốn bố trí phòng vệ khắp nơi. Thật ra không bằng bỏ Đông Kinh, rút lại địa bàn. Đem nhân khẩu tập trung lại. Một nửa người làm việc sản xuất, một nửa người đánh trận phòng ngự. Đổi công làm thủ. Ngươi nên biết thái độ của Tống với Liêu, có lẽ các ngươi sẽ đoán, sau khi Liêu ngã liền là các ngươi. Nhưng người Tống sẽ đối với các ngươi như thế nào? Các ngươi đi xem dân bản địa quân đạo Tây Bắc sẽ biết. Giàu có, thỏa mãn. Có học đường của nhà nước, có thợ khéo địa phương, thậm chí còn có thể tự làm ông chủ. Ta cũng biết Hoàn Nhan A Cốt Đả sẽ không đồng ý, hắn là người ngồi trên, nếu bị diệt sẽ không còn gì cả. Nhưng nếu ngươi tâm chứa con dân Nữ Chân, liền hiểu nên như thế nào lựa chọn."

". . ."

Hoàn Nhan Lan không nói lời nào.

"Thời kì Tam quốc, đại quân Tào Tháo áp cảnh. Đông Ngô người người muốn hàng. Nhưng có người nói với Tôn Quyền. Người khác đầu hàng, sống vẫn là cuộc sống trước kia, hơn nữa có khả năng còn tốt hơn. Bách tính cũng không cần chịu nỗi khổ đao kiếm, có thể an cư lạc nghiệp. Nhưng nếu Tôn Quyền ngươi đầu hàng, vậy ngươi xe không quá một chiếc, tùy tùng không được mấy tên. Còn có thể bị người ta giết chết. Vì vậy Tôn Quyền liền phản kháng."

Âu Dương nói:

"Ta biết ngươi bây giờ là tù trưởng đại bộ tộc thứ hai Nữ Chân. Nếu không có ngươi cùng bộ tộc A Cốt Đả liên hợp, các ngươi đã sớm nội loạn phân liệt. Mà đem ngươi gả vào Đại Tống, mặt ngoài là quan hệ hai nước thân hòa, nhưng theo ký giả ta giải thích, có nhân tố rất lớn là Hoàn Nhan A Cốt Đả muốn trực tiếp khống chế bộ tộc của ngươi."

". . ."

Âu Dương bổ sung:

"Ngươi đã luôn miệng nói vì tộc Nữ Chân, vậy ngươi biết mình nên làm gì. Nếu lời nói của ta hữu dụng, xin đem chứng cớ cho ta."

Hoàn Nhan Lan từ trong lòng ngực lấy ra một vạt áo đưa tới nói:

"Tiên phu chết trận, ta theo thuyền giải sầu. Ngẫu nhiên dạo tới khúc sông, xa xa thấy một người sau khi bị giết bị vứt vào sông. Chờ qua nhìn thử, chỉ thấy được một vạt áo vướng lại trên bụi cỏ."

Âu Dương nhận vạt áo ngẩn người hỏi:

"Đây thì là chứng cớ gì?"

"Ngươi nhìn không ra à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook