Chương 119: Dương Bình nhàn thoại
Tả Hà
23/07/2016
Triệu Ngọc trầm mặc một lát rồi nói:
"Lúc nào ta cũng cảm thấy bản thần mình không sao nhìn thấu tâm can ngươi, cũng không sao hiểu được ngươi đang nghĩ cái gì. Ngươi chẳng quan tâm đến tiền, cũng chẳng chạy theo danh lợi, mĩ nữ đưa đến tận cửa nhà ngươi ngươi cũng không thèm để người ta vào mắt. Ngươi thấy Tông Trạch đấy, dù thế nào thì người ta vẫn là một vị quan tốt. Còn ngươi? Ngươi có điểm nào tốt chứ?"
"Lời này của Bệ hạ quả thật tha thiết vô cùng."
Âu Dương cảm động nói:
"Nói thật lòng, ta cũng không biết ta có điểm gì tốt, có thể là ta chỉ đang theo đuổi một loại cảm giác thành tựu. Người xem người Dương Bình đều đã giàu có, mọi người đều vui vẻ, ta liền cảm thấy rất có thành tựu. Giống như việc Bệ hạ luôn hi vọng giang sơn thu về một mối vậy.”
"Thật sao?"
Triệu Ngọc thở dài và nói:
"Nhưng lời ngươi nói rất dễ chịu. Cho dù là Cửu Công Công thì khi nói chuyện với ta ông ấy cũng phải cân nhắc rất kĩ rồi mới nói. Đáng tiếc, ta là Hoàng Đế, không thể chạy theo thói nhi nữ thường tình."
"Đúng, đúng!"
Âu Dương gật đầu tán thành suy nghĩ vĩ đại này của Triệu Ngọc.
"Ta muốn điều ngươi nhập kinh, ngươi có biết lí do lớn nhất của nó là gì không?"
"Đó là Bệ hạ muốn nâng đỡ ta."
"Đừng có ở đó mà giả ngốc, nhưng mà ta sẽ nói trọng điểm ngay sau đây. Cho dù ngươi và ta đã trải qua tình một đêm, cho dù... ta là Hoàng Đế, nếu ngươi làm ra chuyện trái với lẽ thường, ta cũng sẽ không nương tay khi giết ngươi, ngươi muốn ở lại Dương Bình thì đừng có làm ra chuyện gì khiến triều đình rúng động nữa. Trẫm đã trị vô số tên tiểu huyện, chỉ có chuyện của ngươi là nhiều không đếm xuể, trước nay chưa từng có lấy một ngày yên ổn, cũng không có ý định sẽ yên ổn. Cứ cho là ta có thể mắt nhắm mắt mở cho qua đi, nhưng các quan đại thần thì sao? Chuyện của các tú tài thì ngươi phải để ở trong lòng, bất kể là ngươi có dùng cách gì đi chăng nữa, khoa cử năm nay ngươi cũng phải tìm ra tối thiểu là bốn mươi tên tú tài cho ta."
"Dạ, Dạ, Bệ hạ anh minh."
"Đêm đã khuya rồi, quay trở về thôi.!"
Sau một hồi suy nghĩ Triệu Ngọc nói:
"Còn nữa, hai tháng sau là tới sinh nhật lần thứ sáu mươi của Thái tướng, ta đã nói với hắn, tuy ngươi chỉ là tên quan chi ma lớn, nhưng danh tiếng của ngươi ở bên ngoài lại không nhỏ, thiệp mời này có lẽ sẽ có người đưa tới tận tay của ngươi. Ta khuyên ngươi tốt nhất là ngươi nên đích thân đi, ta thấy nhiều rồi, đừng có nói chuyện này của ngươi, cho dù là chuyện hoang đường đến vô cùng thì chỉ cần trong triều có người nói giúp ngươi một câu, kết cục sẽ hoàn toàn khác."
"Dạ!"
Mới quay trở lại thành thì đã có một tên nha dịch chạy lên báo cáo:
"Đại nhân, đại diện của Tân Thành Hàng Châu đã đến cửa Đông rồi."
Âu Dương dặn dò, hắn muốn đích thân dẫn mọi người ra nghênh đón, khi có báo hiệu từ cửa Đông thì phải tới tìm hắn ngay.
"Ta có chuyện phải qua bên này một lát."
Âu Dương nhìn Triệu Ngọc:
"Hay là, người về trước..."
Triệu Ngọc nhìn xung quanh chẳng có chuyện gì nữa liền nói:
"Cùng đi đi."
"Ca, huynh đích thân dẫn đội thi đấu đến sao."
Vừa nhìn thấy Âu Phong, Âu Dương vui mừng khôn xiết, có câu: tha hương ngộ cố tri, tuy không thể nói là quen biết đã lâu, nhưng dù sao cũng có từ "cố", Âu Dương vô cùng ân cần với Âu Phong.
Âu Phong nhìn thấy Âu Dương cũng rất đỗi vui mừng:
"Để caca xem nào_____ Không tệ, cũng rất rắn chắc, thần sắc cũng tốt, chỉ có điều không được nghỉ ngơi cho tốt nên tơ máu trong mắt có hơi nhiều một chút. Lần này trở về huynh cũng đã hỏi thăm và dặn dò phụ thân. Xem này, đều là tay thiện nghệ của huyện lị chúng ta cả đó. Phụ thân nói, tiền lộ phí sẽ do Âu gia trang chi trả, cho dù là vàng, bạc hay đồng gì thì cũng phải có được vài tấm mang về."
"Rất đúng, rất đúng!"
Âu Dương chắp tay ở sau lưng rồi nói:
"Chào các bạn đồng hương, trên đường vất vả rồi, nơi ở của mọi người đều đã sắp xếp ổn thỏa cả, mời mọi người đến nghỉ tạm trước đã. ngày mai ta sẽ cử người dẫn mọi người đi thăm thú xung quanh. Người đâu, đưa mọi người đi nghỉ ngơi."
"Đại nhân khách sáo quá, khách sáo quá!"
Các vận động viên trong đoàn đáp lại một cách khách sáo.
Âu Phong khẽ tới gần Âu Dương nói nhỏ:
"Âu Dương, đệ không nhìn thấy trong số mọi người ở đây có người quen của đệ sao?"
"Người quen?"
"Liễu Tú Nhi đó?"
"Nàng ấy ở đâu?"
Âu Dương quay đầu nhìn chung quanh, lại quan sát thêm một lần nữa rồi nói:
"Ca, huynh đừng có làm đệ sợ."
Âu Phong đảo mắt vài lần, sửng sốt nói:
"Hử? Đi đâu rồi, chắc vẫn đang còn ở chỗ trạm dịch. Ta nói cho đệ nghe, Liễu Tú Nhi bây giờ đang là một môn sinh ở tại nhà của ông nội nàng ấy trước đây tại kinh thành, lần này cố ý đợi chúng ta ở giao lộ để cùng đến Dương Bình, sao giờ lại không thấy nữa rồi."
"Để đệ cử người đi tìm vậy!"
Sau khi dặn dò một tên nha dịch, Âu Dương khẩn trương hỏi:
"Nàng ấy kết hôn rồi chứ?"
"Nghe nói là đã có đối tượng rồi, qua vài tháng nữa sẽ trở thành dâu nhà người ta."
Âu Phong đưa mắt nhìn Triệu Ngọc rồi hỏi:
"Vợ của đệ?"
"Bậy, có vợ có thể không báo cho đại bá biết sao? Để đệ giới thiệu một chút."
Âu Dương nói:
"Đây là đường ca của ta, huyện úy của Tân Thành, tên là Âu Phong. Vì này là...."
"Là tỷ tỷ kết nghĩa của hắn."
Âu Phong chắp tay làm lễ:
"Muội muội, thất lễ rồi."
"Bái kiến đại nhân."
Âu Phong bất ngờ gật đầu một cái rồi nói:
"Có chỗ nào để uống rượu không?"
"Có!"
Âu Dương nhìn Triệu Ngọc:
"Người....."
"Đi cùng đi"
Phố Bắc vốn là sở tại cuat huyện nha, cũng là thị trường mua bán nông sản chủ yếu của nơi này. Khi đêm xuống thì sẽ theo lệ thường mà biến thành chợ đêm. Dựng lều giản dị, có rau xào, có rượu, còn có xướng khúc nữa, ba mươi mấy cái quầy dựng sừng sững ở đó, chiếm một phần đường phố. Âu Phong vừa thấy đã nở nụ cười:
"Âu Dương đệ đúng là biết cách làm ăn, nào giống Tân Thành của chúng ta, mới đến canh hai thì đã giống như quỷ thành vậy, đâu có náo nhiệt như thế này."
"Nói ra thì đây cũng là sự hiểu nhầm. Có một hôm đệ bắt gặp mấy nạn dân đến Dương Bình kiếm sống, lại còn không biết chữ nữa, đệ mềm lòng nên mới bảo họ hãy làm chút rượu và đồ ăn buôn bán vào ban đêm, không ngờ việc này khiến mọi người rất phấn chấn. Huynh đến thật đúng lúc, nếu Hoàng Thượng tới đây rồi, thì chắc ngày mai nơi này sẽ bị giải thể mất thôi."
Âu Phong cười và nói:
"Cái này mà đệ gọi là xúi quẩy sao, đệ nhìn Tân Thành của chúng ta đi, đừng nói là Hoàng Đế, cho dù là quan châu đi chăng nữa thì nửa năm cũng không chịu xuống xem dân tình nó ra sao dù chỉ là một người. Hoàng Đế của đệ mà đến thì ít nhất cũng phải trợ giúp hơn vạn tám nghìn quan đấy nhỉ? Nhưng mà người Dương Bình các đệ có tiền như vậy, có thể gây sức ép được.”
"Haha! Bồi thường tiền mua sắm."
Âu Dương nhìn thấy sắc mặt Triệu Ngọc không được tốt lắm, vội nói:
"Ca ăn cái gì, bên này có mấy tiệm chuyên nấu các món ăn kinh điển, lẩu nè, cá trắm dưa chua nè, lòng xào nè...v...v. Còn có mấy tiệm chuyên nấu các món ăn thông dụng nữa."
"Trời tháng sáu mà lại đi ăn lẩu? Thôi sao cũng được, chủ yếu là có rượu ngon, ta thích nhất là Đường Tửu Dương Bình của các đệ. Cái gì mà Lý Bạch trầm nhưỡng, Đỗ Phủ đại khúc, mùi vị không những ngon mà còn rẻ nữa. Cho dù là đến Tân Thành rồi thì giả cả cũng không quá đắt."
"Đại nhân, người đến rồi."
Một tiểu nhị đang luôn tay dọn dẹp của tiệm ăn náo nhiệt nhất nơi này vừa thấy Âu Dương đã lập tức nghỉ tay và ra nghênh đón, sau đó còn có người khiêng bàn và ghế ra đặt ở bên ngoài. Thân là tri huyện, chút ưu đãi đặc biệt này vẫn nên có. ^^!
"Đem ra đây mấy món sở trường của mọi người, rượu phải là rượu ngon, mười vò Đường Tửu, mỗi vò đặt một cái chén."
"Có ngay đây!"
Ba người cùng ngồi xuống, Âu Dương hỏi:
"Ca, sức khỏe của đại bá và đại bá mẫu thế nào?"
"Không thể chê vào đâu được. Mẹ ta cả ngày lúc nào cũng nhắc tới đệ. Cha ta thì lại bảo: đệ bận lắm, đợi đệ rảnh rồi tự nhiên sẽ về thăm thôi.
"
Âu Phong nói:
"Âu Dương, ta cảm thấy rất phiền muộn. Đệ thân là Trạng Nguyên, việc ở Dương Bình lại làm tốt như thếsao một chút dấu hiệu thăng quan tiến chức cũng không có vậy? Đại Tống ta ba năm mới có một Trạng Nguyên, khá khá như thế cũng có mấy mươi người, chỉ có năm người là không vào phủ Nội Các. Trừ những người không may chết sớm ra, ít nhất cũng lên được hàng tứ phẩm. Chúng ta còn trông chờ đệ có thể vào phủ Nội Các, làm rạng rỡ tổ tông cơ đấy. Không phải đệ đã đắc tội với người nào đấy chứ?
Triệu Ngọc liền lên tiếng: Cho hắn thăng quan, hắn lại không chịu, đòi sống đòi chết ở lại Dương Bình."
"Dương Bình bây giờ chính là một miếng mồi béo bở, Âu Dương đệ lại chẳng có ai trong triều, có thể thăng quan thì đã thăng rồi, trước sau gì cũng không tới lượt đệ."
Tuy Âu Phong là quan lại ở tầng thấp nhất, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra. Phàm là những vùng khỉ ho cò gáy, bình thường bên trong không khi nào thấy người ngu, mà đã ngu thì sẽ ngu tới mấy mươi năm. Mà béo bở như Hàng Châu, Dương Châu thì hoặc là trong triều có người, hoặc là cũng sẽ ngu không có lâu. Cạnh tranh quá kịch liệt, cứ vài năm thì lại có hơn trăm người ra làm quan, làm gì có nhiều chỗ khuyết để mà lấp vô như thế chứ. Mà Dương Bình sớm đã được người đời thổi phồng lên là vùng đất đẻ ra vàng ở khắp mọi nơi. Trên thực tế cũng đúng là như vậy. Âu Phong xem qua loa thực đơn, lại nhìn mấy người xung quanh đang chọn món, tính sơ sơ thì một buổi tối, một quán nhỏ như thế này sẽ kiếm được một quan tiền. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là người Dương Bình phải có tiền cái đã, có thế thì họ mới có thể tiêu xài mà không lo nghĩ như thế này.
"Huynh yên tâm đi, Hoàng Thượng nói sẽ để cho đệ làm tri huyện Dương Bình cả đời này rồi."
"Nói bậy!"
Triệu Ngọc nói:
"Hoàng Thượng nói như vậy khi nào chứ?"
"Uhm... Dùng bữa, dùng bữa đi."
Âu Phong uống vài ngụm rượu rồi nói tiếp:
"Lần này đến là vì chính sự. Thứ nhất là ngân hàng Đông Nam đã tìm đến nhà của chúng ta, họ nói sẽ mau chóng xin với triều đình cho khai trương, hi vọng đệ có thể giúp họ đăng quảng cáo trên mười kì liên tiếp của Hoàng Gia báo. Việc thứ hai là, cha hỏi đệ, có cần người nhà làm trợ thủ cho không, nếu cần thì Âu gia trang vẫn còn có người có thể làm được việc, so với việc dùng người ngoài thì thuận tiện hơn nhiều. Thứ ba, huynh nhận được sự ủy thác của tri huyện, nói rằng muốn làm một chút việc gọi là nghề tay trái, chẳng qua là tiền không có nhiều, đệ xem có hạng mục nào thích hợp không."
"Việc thứ nhất phải liên hệ với bộ phận quảng cáo của Hoàng Gia báo, và phải thu tiền. Hiện nay báo giá mỗi kì của gốm sứ Dương Bình là một trăm quan tiền, ai mà có tiền chứ. Về phần trợ thủ, thì không cần nữa đâu. Người ở chỗ đệ đã đủ dùng rồi, còn về việc muốn làm gì đó gọi là nghề tay trái thì đệ đúng là có cách. Thế này nhé, ngày mai đệ sẽ bảo Âu Bình dẫn huynh đến gặp người của thương hội Dương Bình, đệ còn bỏ ra mười vạn quan tiền để đầu tư, ở đó đúng là đang có vài thương nhân đang tìm kiếm các thương nhân lá trà Đông Nam hợp tác. Chủ yếu là để lấy trà Đông Nam đến Liêu quốc đổi lấy súc vật, đến Kim đổi da lông, nhân sâm. Sau đó lại đem về bán lại, lợi nhuận sẽ cao tới mức có thể hù chết người ta luôn đấy."
"Mười vạn?"
Âu Dương nhỏ giọng nói:
"Đệ thật giỏi vơ vét. Cẩn thận Hoàng Đế biết được, sẽ mang đệ đi chém đầu đấy."
"....."
Triệu Ngọc vùi đầu uống rượu.
"Ca à, huynh yên tâm đi."
Âu Dương chăm chú nhìn Triệu Ngọc rồi nói:
"Khoản tiền này là do đệ đệ kiếm được ở Liêu quốc, đệ đệ là ông chủ lớn của thành đại đô lớn nhất đô thành Liêu quốc. Trên có tướng gia Liêu quốc che chở, dưới có thế lực của các quý tộc, mọi việc đều diễn ra rất trôi chảy."
"Đệ chém gió ít thôi."
Âu Phong khinh khỉnh nói:
"Đệ cứ nói thẳng là Hoàng Đế Liêu quốc cũng là cha nuôi của đệ đi cho xong."
"Ôi chao, sao ca biết hay vậy?"
Âu Dương nói:
"Ái nữ của Hoàng Đế Liêu quốc là muội muội kết nghĩa của đệ."
".........."
Triệu Ngọc bị sặc rượu, phun hết cả ra ngoài, nàng tin những gì Âu Dương nói là thật. Thì ra tên tiểu tử này chọn việc nhẹ tránh việc nặng, chỉ nói với mình là bản thân có mở một sòng bạc ở Liêu quốc, nhưng mình không ngờ hắn lại thân thiết với đám người Liêu quốc như vậy.
Âu Dương vội vỗ vỗ vào lưng Triệu Ngọc và gọi lớn:
"Tiểu nhị, đem cho ta chén nước. Không sao chứ?"
"Khụ!"
Triệu Ngọc nói:
"Không sao."
Âu Phong cười ha ha và nói:
"Đệ xem, khiến tỷ tỷ của đệ chê cười rồi. Đệ đệ của ta từ nhỏ đã không biết ba hoa, nhưng không biết tại sao mới ra ngoài có mấy năm mà lại mắc nhiều tật xấu như thế."
"Báo!"
Một tên nha dịch chắp tay hành lễ và nói:
"Đại nhân, đã bắt được nữ tử kia rồi."
Âu Dương đổ mồ hôi:
"Ta có nói là phải đi bắt người ta lại sao?"
"...."
Trong lòng nha dịch không vui, rõ ràng là người nói a, nên sử dụng vũ lực thì cứ sử dụng mà.
Âu Phong nói:
"Phiền vị sai gia dẫn nàng ấy tới đây."
Liễu Tú Nhi rất nhanh được một nữ nha dịch dẫn tới, nữ nha dịch nói:
"Thưa đại nhân, tiểu nhân bắt được nàng ta của phố Nam, suốt đường còn không ngừng hỏi thăm nha môn lâm thời ở chỗ nào."
"Ngươi đi làm việc đi."
Không ngờ nàng ấy lại đi tìm mình.
"Dạ!"
"Tú Nhi, ngồi đi!"
Âu Dương xin lỗi và nói:
"Thật ngại quá, cấp dưới của ta có chút hiểu nhầm."
Vớ vẩn, thế nào lại trách người ta hiểu sai rồi. Triệu Ngọc cảm thấy thật nực cười, lúc nãy làm bộ dạng như gặp phải kẻ thù truyền kiếp vậy, nếu không biết chắc sẽ cho rằng người đến là bọn cướp sông cướp biển cơ đấy. Liễu Tú Nhi hành lễ với mọi người:
"Âu Dương ca ca, Âu đại nhân, khiến hai người thêm phiền lòng rồi."
Âu Dương nhìn Liễu Tú Nhi, đúng là nữ nhân mười tám tuổi có khác, thay đổi rất nhiều. Trước kia nhìn rất thanh tú, giờ nhìn lại càng thanh tú hơn, còn có phần tinh tế và ý vị hơn, mái tóc đen nhánh khiến người ta thêm phần thích thú. Âu Dương vội chào hỏi:
"Ngồi đi! Sao muội lại đến Dương Bình, cũng không thèm báo trước một tiếng nữa?"
"Uhm."
Liễu Tú Nhi ngồi xuống, cũng không trả lời câu hỏi của Âu Dương, mà lại đảo mắt nhìn Triệu Ngọc vài lần rồi nói:
"Tỷ tỷ, tỷ thật là xinh đẹp."
"Muội cũng rất xinh đẹp."
Triệu Ngọc cầm ra một vòng tay mọc bích đưa cho Liễu Tú Nhi và nói:
"Tặng cái này cho muội đó, dù sao cũng không thế để muội gọi ta là tỷ tỷ không không được."
Thấy Liễu Tú Nhi muốn khước từ, Âu Dương liền nói:
"Cầm lấy đi."
Nhân tiện hắn liếc mắt nhìn ngực của Triệu Ngọc, không biết là trong đó còn giấu cái quái gì nữa.
"Dạ, cảm ơn tỷ tỷ."
Việc Liễu Tú Nhi bước vào khiến cho bầu không khí chung quanh có phần lúng túng, hai huynh đệ Âu Dương cũng không biết phải nói sao mới phải. Hai người đều cảm thấy có lỗi với người ta. Liễu Tú Nhi hữu ý, Âu Dương lại vô tình. Triệu Ngọc thấy tiểu nữ này hiểu nhầm thân phận của mình, nổi máu ghen tuông nên cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Kết quả là khiến cho bữa ăn đang vui vẻ trở nên vô cùng nhạt nhẽo. Chỉ có một tin tốt duy nhất là Liễu Tú Nhi thấy Âu Dương không có một chút tình ý nào với mình, tâm như chết lặng, liền hứa với Âu Phong là ngày mai sẽ trở lại kinh thành. Âu Dương giả bộ nói một câu mời ở lại, sau đó không đợi người ta đồng ý đã lập tức bảo người tìm Bạch Liên đến phụ trách đảm bảo an toàn cho Liễu Tú Nhi trên đường về, thuận miệng còn dặn dò một câu:
"Muốn trở về thì trở về, không muốn trở về cũng phải trở về, tránh để người trong nhà lo lắng."
Tình trạng của Âu Phong không được tốt lắm, chắc là uống quá chén rồi.
Âu Dương bảo mấy người tiểu nhị đưa huynh ấy về phòng khách của nha môn lâm thời nghỉ ngơi. Còn Âu Dương vẫn ở bên cạnh Triệu Ngọc, cẩn thận hỏi:
"Người xem, chạng vạng ngày mai loan giá của người mới tới, hôm nay người phải ở đâu đây chứ?"
"Ở trong thành ta đã tìm được một nhà khá tốt, người đưa ta tới đó đi."
Người phụ nữ trung niên rất bất mãn với Triệu Ngọc, không nói một tiếng nào đã đi mất tiêu, gần canh ba mới chịu trở về. Nhưng sau khi nhìn thấy Âu Dương, tất cả mọi điều bất mãn đều tan biến hết. Âu Dương nói đây là biểu tỉ của mình từ nơi khác đến đây, cảm ơn người phụ nữ trung niên đã thu nhận và giúp đỡ. Người phụ nữ trung niên vội nói chớ có khách sáo, còn đi đun nước sôi nữa, khá là ân cần, niềm nở.
Xong xuôi đâu đó, Âu Dương nói:
"Lát nữa ta sẽ cử người đến tuần tra cảnh giới vùng lân cận, tăng cường bảo hộ, rồi bảo bọn người Tiểu Thanh tới đây, người hãy nghỉ ngơi cho tốt."
Triệu Ngọc nói:
"Ngươi đưa ta trở về, lẽ nào một chút suy nghĩ không an phận cũng không có sao?"
"Có!"
Âu Dương thành thật đáp, sau đó hắn nói tiếp:
"Nhưng ta không dám, ta đi đây."
Thật sự là không dám, nữ nhân trong thiên hạ nhiều như nấm, không nhất thiết phải tự tìm phiền phức cho mình. Yêu nhầm nữ nhân hậu quả nghiêm trọng đến thế nào, cứ xem các vở bi kịch trong xã hội hiện đại thì biết. Có biết bao nam nhân vì yêu nhầm người, một phút sa chân hận nghìn đời, trở thành một người cha. Ngộ nhỡ không cẩn thận làm ra chuyện gì thất lễ thì sẽ dẫn đến những chuyện không đáng có. Vả lại, cho dù có bỏ qua muôn vàn khó khăn, có nhân tính mà coi mình là người nhà thì sao chứ. Người ta là Hoàng Đế, mình là cái gì chứ? Phò mã? Hoàng phu? Bà xã? Thật là ô nhục biết bao. Vốn dĩ trên sách lịch sử, người ta sẽ viết như thế này: Âu Dương, chính trị gia, thương nhân, nhà văn hóa, nhà quân sự, nhà minh triết, nhà ngoại giao. Người này đã cho ra đời chế độ tư bản chủ nghĩa ở Đại Tống, khiến Trung Hoa phát triển và quật khởi tới mức không sao đo lường được... Viết như vậy thật tốt biết bao. Nhưng ngộ nhỡ... Thì sách sử sẽ viết: Âu Dương, vị học giả, được Hoàng Đế sủng ái, thống lĩnh hậu cung ba nghìn soái ca, thái độ làm người không những hào phóng mà còn chí công vô tư, cứ ba ngày sẽ vì phu nhân của mình mà chọn ra một vị soái ca làm bạn giường với phu nhân, đạo đức cao thượng, là nhân vật đại diện cho đạo đức của Trung Hoa dân quốc trong lịch sử năm nghìn năm, tinh thần ấy mãi mãi được lưu truyền, là bài ca đi cùng năm tháng.
Cùng Hoàng Đế nằm chung một giường là một chuyện rất vui, nhưng áp lực lại rất lớn đó nha.
Hắn chịu áp lực lớn thìáp lực mà Triệu Ngọc phải chịu cũng không hề nhỏ. Sau chuyện lần trước, nàng lo lắng cả một tháng, sợ bản thân mình sẽ mang thai. Việc này có liên quan đến địa vị Hoàng Đế của nàng. Thứ nhất là vì nàng đã nói sẽ thủ thân mười năm, thứ hai, cũng vì nàng nguyện ý thủ tiết mà các vị vương gia mới tiếp tục giữ thái độ bình thản với việc nàng soán vị. Bất luận là soán vị như thế nào thì tất cả đều là người của Triệu gia, vả lại, dù Tống Duy Tông đáng chết, thì Đại Tống vẫn là giang sơn của Triệu gia. Ngộ nhỡ không thủ thân, sinh ra một đứa trẻ thì nó sẽ được coi là gì? Coi là Thái Tử? Hay là tạp chủng? Lẽ nào lại nói là*** Vu Sơn* trong mộng mà có sao?
*Vu Sơn:Đầy đủ là giấc Vu Sơn: chỉ việc trai gái chung chạ chăn gối, ấp yêu với nhau. Dùng từ này để tránh tiếng tục.
Không thể phủ nhận, từ lúc quen biết Âu Dương, Triệu Ngọc đã có cảm tình với Âu Dương rồi. Nếu Âu Dương không thể sống trong phủ quận chúa, thì sẽ không thể nào sống trong hoàng cung. Bất luận là có nói gì đi chăng nữa, thì với cái nhìn của Triệu Ngọc, muốn hiến dâng mình cho Âu Dương là chuyện có thể tiếp nhận được, nhưng nếu vì Âu Dương mà nàng mất đi giang sơn, thì đó sẽ là chuyện hoàn toàn không thể.
Chiều ngày hôm sau, loan giá trống của Hoàng Đế cuối cùng cũng đã tới, Âu Dương đứng ở mười dặm ngoại thành nghênh đón. Sau đó Triệu Ngọc cũng hợp tình hợp lí mà bước vào ở trong nha môn mới tân trang lại. Tuy có chút sơ sài, nhưng với tình hình hiện tại, Triệu Ngọc cũng không bắt bẻ gì nhiều. Hiện giờ Đông Kinh đang được một vị Vương gia có quan hệ rất tốt với Triệu Ngọc thay nàng chăm lo việc nước, ngoài ra còn có Thái Kinh, Trương Huyền Minh, một văn một võ ở lại trấn thủ. Triệu Ngọc bây giờ cũng rất thông minh và thu xếp mọi chuyện rất chặt chẽ, chỉ cần Trương Huyền Minh nắm giữ binh quyền thì sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả. Sau khi Âu Dương theo loan giá về nha môn và ở ngoài nha môn nghe thông báo, sẽ dựa theo khuôn phép mà đối đãi với Triệu Ngọc. Do Triệu Ngọc đã đến, nên toàn bộ cửa Đông và phố Bắc đều bị phong tỏa, phố Bắc là nơi Triệu Ngọc ở lại, còn mọi người ở cửa Đông thì phải phụ trách việc thu mua nguyên liệu nấu ăn. Phương diện này Âu Dương không hề ra mắt, mà là do một vị Phòng Ngự Sử chỉ huy ba nghìn sương quân từ châu lị phái đến. Nhưng chuyện ăn, ở của ba nghìn sương quân này vẫn thuộc quyền quản lí của Âu Dương. Không ra mặt nhưng vẫn nên bỏ tiền ra a.
Cùng ngày hôm ấy, Triệu Ngọc cũng sẽ tiếp kiến Quốc Tử Giám Dương Bình, gặp gỡ phó tổng biên tập Lưu Huệ Lan của Hoàng Gia báo, gặp gỡ Triển Minh, trong thời gian gặp mặt sẽ hỏi thăm về chuyện tiến hành hôn lễ của hai người, sau đó sẽ gặp gỡ Tô lão gia và những người có vai vế ở Dương Bình. Cuối cùng là cùng với hai vị quan chức Dương Bình sắp cáo lão hồi hương dùng bữa tối. Vốn là phải đợi tới ngày mốt mới bắt đầu thi đấu, nhưng không ngờ vào đêm cùng ngày, giữa cấm vệ quân và nha dịch địa phương lại xảy ra xung đột.
Sự việc bắt đầu từ một vị chủ quầy thất học, do không hiểu cáo thị viết gì, cũng không nghe người ta thông báo, nên tối hôm đó mới bày bán ở khu vực phố Bắc đang bị phong tỏa. Cấm vệ quân đương nhiên là không đồng ý, không chỉ là đả thương người ta, mà còn đập nát cả quầy hàng của họ. Chủ quầy đến báo án, mười mấy tên nha dịch đồng loạt xông lên, bắt tên quan quân cấm vệ quân ấy về nha môn thẩm vấn, cấp dưới của vị quan quân ấy nghe được lão đại bị bắt, liền kéo theo mấy chục người bao vây lấy công đường lâm thời và yêu cầu thả người. Âu Dương và Triển Minh còn đang ở cửa Nam tuần tra vận động viên. Lúc hai người trở về thì sự việc đã phát triển lên một bước mới, hơn trăm nha binh và trăm tên nha dịch bao vây mấy chục tên cấm vệ quân, đồng thời còn dự định khép họ vào tội tu tập quấy rối, sau đó tiến hành bắt tất cả bọn họ.
"Lúc nào ta cũng cảm thấy bản thần mình không sao nhìn thấu tâm can ngươi, cũng không sao hiểu được ngươi đang nghĩ cái gì. Ngươi chẳng quan tâm đến tiền, cũng chẳng chạy theo danh lợi, mĩ nữ đưa đến tận cửa nhà ngươi ngươi cũng không thèm để người ta vào mắt. Ngươi thấy Tông Trạch đấy, dù thế nào thì người ta vẫn là một vị quan tốt. Còn ngươi? Ngươi có điểm nào tốt chứ?"
"Lời này của Bệ hạ quả thật tha thiết vô cùng."
Âu Dương cảm động nói:
"Nói thật lòng, ta cũng không biết ta có điểm gì tốt, có thể là ta chỉ đang theo đuổi một loại cảm giác thành tựu. Người xem người Dương Bình đều đã giàu có, mọi người đều vui vẻ, ta liền cảm thấy rất có thành tựu. Giống như việc Bệ hạ luôn hi vọng giang sơn thu về một mối vậy.”
"Thật sao?"
Triệu Ngọc thở dài và nói:
"Nhưng lời ngươi nói rất dễ chịu. Cho dù là Cửu Công Công thì khi nói chuyện với ta ông ấy cũng phải cân nhắc rất kĩ rồi mới nói. Đáng tiếc, ta là Hoàng Đế, không thể chạy theo thói nhi nữ thường tình."
"Đúng, đúng!"
Âu Dương gật đầu tán thành suy nghĩ vĩ đại này của Triệu Ngọc.
"Ta muốn điều ngươi nhập kinh, ngươi có biết lí do lớn nhất của nó là gì không?"
"Đó là Bệ hạ muốn nâng đỡ ta."
"Đừng có ở đó mà giả ngốc, nhưng mà ta sẽ nói trọng điểm ngay sau đây. Cho dù ngươi và ta đã trải qua tình một đêm, cho dù... ta là Hoàng Đế, nếu ngươi làm ra chuyện trái với lẽ thường, ta cũng sẽ không nương tay khi giết ngươi, ngươi muốn ở lại Dương Bình thì đừng có làm ra chuyện gì khiến triều đình rúng động nữa. Trẫm đã trị vô số tên tiểu huyện, chỉ có chuyện của ngươi là nhiều không đếm xuể, trước nay chưa từng có lấy một ngày yên ổn, cũng không có ý định sẽ yên ổn. Cứ cho là ta có thể mắt nhắm mắt mở cho qua đi, nhưng các quan đại thần thì sao? Chuyện của các tú tài thì ngươi phải để ở trong lòng, bất kể là ngươi có dùng cách gì đi chăng nữa, khoa cử năm nay ngươi cũng phải tìm ra tối thiểu là bốn mươi tên tú tài cho ta."
"Dạ, Dạ, Bệ hạ anh minh."
"Đêm đã khuya rồi, quay trở về thôi.!"
Sau một hồi suy nghĩ Triệu Ngọc nói:
"Còn nữa, hai tháng sau là tới sinh nhật lần thứ sáu mươi của Thái tướng, ta đã nói với hắn, tuy ngươi chỉ là tên quan chi ma lớn, nhưng danh tiếng của ngươi ở bên ngoài lại không nhỏ, thiệp mời này có lẽ sẽ có người đưa tới tận tay của ngươi. Ta khuyên ngươi tốt nhất là ngươi nên đích thân đi, ta thấy nhiều rồi, đừng có nói chuyện này của ngươi, cho dù là chuyện hoang đường đến vô cùng thì chỉ cần trong triều có người nói giúp ngươi một câu, kết cục sẽ hoàn toàn khác."
"Dạ!"
Mới quay trở lại thành thì đã có một tên nha dịch chạy lên báo cáo:
"Đại nhân, đại diện của Tân Thành Hàng Châu đã đến cửa Đông rồi."
Âu Dương dặn dò, hắn muốn đích thân dẫn mọi người ra nghênh đón, khi có báo hiệu từ cửa Đông thì phải tới tìm hắn ngay.
"Ta có chuyện phải qua bên này một lát."
Âu Dương nhìn Triệu Ngọc:
"Hay là, người về trước..."
Triệu Ngọc nhìn xung quanh chẳng có chuyện gì nữa liền nói:
"Cùng đi đi."
"Ca, huynh đích thân dẫn đội thi đấu đến sao."
Vừa nhìn thấy Âu Phong, Âu Dương vui mừng khôn xiết, có câu: tha hương ngộ cố tri, tuy không thể nói là quen biết đã lâu, nhưng dù sao cũng có từ "cố", Âu Dương vô cùng ân cần với Âu Phong.
Âu Phong nhìn thấy Âu Dương cũng rất đỗi vui mừng:
"Để caca xem nào_____ Không tệ, cũng rất rắn chắc, thần sắc cũng tốt, chỉ có điều không được nghỉ ngơi cho tốt nên tơ máu trong mắt có hơi nhiều một chút. Lần này trở về huynh cũng đã hỏi thăm và dặn dò phụ thân. Xem này, đều là tay thiện nghệ của huyện lị chúng ta cả đó. Phụ thân nói, tiền lộ phí sẽ do Âu gia trang chi trả, cho dù là vàng, bạc hay đồng gì thì cũng phải có được vài tấm mang về."
"Rất đúng, rất đúng!"
Âu Dương chắp tay ở sau lưng rồi nói:
"Chào các bạn đồng hương, trên đường vất vả rồi, nơi ở của mọi người đều đã sắp xếp ổn thỏa cả, mời mọi người đến nghỉ tạm trước đã. ngày mai ta sẽ cử người dẫn mọi người đi thăm thú xung quanh. Người đâu, đưa mọi người đi nghỉ ngơi."
"Đại nhân khách sáo quá, khách sáo quá!"
Các vận động viên trong đoàn đáp lại một cách khách sáo.
Âu Phong khẽ tới gần Âu Dương nói nhỏ:
"Âu Dương, đệ không nhìn thấy trong số mọi người ở đây có người quen của đệ sao?"
"Người quen?"
"Liễu Tú Nhi đó?"
"Nàng ấy ở đâu?"
Âu Dương quay đầu nhìn chung quanh, lại quan sát thêm một lần nữa rồi nói:
"Ca, huynh đừng có làm đệ sợ."
Âu Phong đảo mắt vài lần, sửng sốt nói:
"Hử? Đi đâu rồi, chắc vẫn đang còn ở chỗ trạm dịch. Ta nói cho đệ nghe, Liễu Tú Nhi bây giờ đang là một môn sinh ở tại nhà của ông nội nàng ấy trước đây tại kinh thành, lần này cố ý đợi chúng ta ở giao lộ để cùng đến Dương Bình, sao giờ lại không thấy nữa rồi."
"Để đệ cử người đi tìm vậy!"
Sau khi dặn dò một tên nha dịch, Âu Dương khẩn trương hỏi:
"Nàng ấy kết hôn rồi chứ?"
"Nghe nói là đã có đối tượng rồi, qua vài tháng nữa sẽ trở thành dâu nhà người ta."
Âu Phong đưa mắt nhìn Triệu Ngọc rồi hỏi:
"Vợ của đệ?"
"Bậy, có vợ có thể không báo cho đại bá biết sao? Để đệ giới thiệu một chút."
Âu Dương nói:
"Đây là đường ca của ta, huyện úy của Tân Thành, tên là Âu Phong. Vì này là...."
"Là tỷ tỷ kết nghĩa của hắn."
Âu Phong chắp tay làm lễ:
"Muội muội, thất lễ rồi."
"Bái kiến đại nhân."
Âu Phong bất ngờ gật đầu một cái rồi nói:
"Có chỗ nào để uống rượu không?"
"Có!"
Âu Dương nhìn Triệu Ngọc:
"Người....."
"Đi cùng đi"
Phố Bắc vốn là sở tại cuat huyện nha, cũng là thị trường mua bán nông sản chủ yếu của nơi này. Khi đêm xuống thì sẽ theo lệ thường mà biến thành chợ đêm. Dựng lều giản dị, có rau xào, có rượu, còn có xướng khúc nữa, ba mươi mấy cái quầy dựng sừng sững ở đó, chiếm một phần đường phố. Âu Phong vừa thấy đã nở nụ cười:
"Âu Dương đệ đúng là biết cách làm ăn, nào giống Tân Thành của chúng ta, mới đến canh hai thì đã giống như quỷ thành vậy, đâu có náo nhiệt như thế này."
"Nói ra thì đây cũng là sự hiểu nhầm. Có một hôm đệ bắt gặp mấy nạn dân đến Dương Bình kiếm sống, lại còn không biết chữ nữa, đệ mềm lòng nên mới bảo họ hãy làm chút rượu và đồ ăn buôn bán vào ban đêm, không ngờ việc này khiến mọi người rất phấn chấn. Huynh đến thật đúng lúc, nếu Hoàng Thượng tới đây rồi, thì chắc ngày mai nơi này sẽ bị giải thể mất thôi."
Âu Phong cười và nói:
"Cái này mà đệ gọi là xúi quẩy sao, đệ nhìn Tân Thành của chúng ta đi, đừng nói là Hoàng Đế, cho dù là quan châu đi chăng nữa thì nửa năm cũng không chịu xuống xem dân tình nó ra sao dù chỉ là một người. Hoàng Đế của đệ mà đến thì ít nhất cũng phải trợ giúp hơn vạn tám nghìn quan đấy nhỉ? Nhưng mà người Dương Bình các đệ có tiền như vậy, có thể gây sức ép được.”
"Haha! Bồi thường tiền mua sắm."
Âu Dương nhìn thấy sắc mặt Triệu Ngọc không được tốt lắm, vội nói:
"Ca ăn cái gì, bên này có mấy tiệm chuyên nấu các món ăn kinh điển, lẩu nè, cá trắm dưa chua nè, lòng xào nè...v...v. Còn có mấy tiệm chuyên nấu các món ăn thông dụng nữa."
"Trời tháng sáu mà lại đi ăn lẩu? Thôi sao cũng được, chủ yếu là có rượu ngon, ta thích nhất là Đường Tửu Dương Bình của các đệ. Cái gì mà Lý Bạch trầm nhưỡng, Đỗ Phủ đại khúc, mùi vị không những ngon mà còn rẻ nữa. Cho dù là đến Tân Thành rồi thì giả cả cũng không quá đắt."
"Đại nhân, người đến rồi."
Một tiểu nhị đang luôn tay dọn dẹp của tiệm ăn náo nhiệt nhất nơi này vừa thấy Âu Dương đã lập tức nghỉ tay và ra nghênh đón, sau đó còn có người khiêng bàn và ghế ra đặt ở bên ngoài. Thân là tri huyện, chút ưu đãi đặc biệt này vẫn nên có. ^^!
"Đem ra đây mấy món sở trường của mọi người, rượu phải là rượu ngon, mười vò Đường Tửu, mỗi vò đặt một cái chén."
"Có ngay đây!"
Ba người cùng ngồi xuống, Âu Dương hỏi:
"Ca, sức khỏe của đại bá và đại bá mẫu thế nào?"
"Không thể chê vào đâu được. Mẹ ta cả ngày lúc nào cũng nhắc tới đệ. Cha ta thì lại bảo: đệ bận lắm, đợi đệ rảnh rồi tự nhiên sẽ về thăm thôi.
"
Âu Phong nói:
"Âu Dương, ta cảm thấy rất phiền muộn. Đệ thân là Trạng Nguyên, việc ở Dương Bình lại làm tốt như thếsao một chút dấu hiệu thăng quan tiến chức cũng không có vậy? Đại Tống ta ba năm mới có một Trạng Nguyên, khá khá như thế cũng có mấy mươi người, chỉ có năm người là không vào phủ Nội Các. Trừ những người không may chết sớm ra, ít nhất cũng lên được hàng tứ phẩm. Chúng ta còn trông chờ đệ có thể vào phủ Nội Các, làm rạng rỡ tổ tông cơ đấy. Không phải đệ đã đắc tội với người nào đấy chứ?
Triệu Ngọc liền lên tiếng: Cho hắn thăng quan, hắn lại không chịu, đòi sống đòi chết ở lại Dương Bình."
"Dương Bình bây giờ chính là một miếng mồi béo bở, Âu Dương đệ lại chẳng có ai trong triều, có thể thăng quan thì đã thăng rồi, trước sau gì cũng không tới lượt đệ."
Tuy Âu Phong là quan lại ở tầng thấp nhất, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra. Phàm là những vùng khỉ ho cò gáy, bình thường bên trong không khi nào thấy người ngu, mà đã ngu thì sẽ ngu tới mấy mươi năm. Mà béo bở như Hàng Châu, Dương Châu thì hoặc là trong triều có người, hoặc là cũng sẽ ngu không có lâu. Cạnh tranh quá kịch liệt, cứ vài năm thì lại có hơn trăm người ra làm quan, làm gì có nhiều chỗ khuyết để mà lấp vô như thế chứ. Mà Dương Bình sớm đã được người đời thổi phồng lên là vùng đất đẻ ra vàng ở khắp mọi nơi. Trên thực tế cũng đúng là như vậy. Âu Phong xem qua loa thực đơn, lại nhìn mấy người xung quanh đang chọn món, tính sơ sơ thì một buổi tối, một quán nhỏ như thế này sẽ kiếm được một quan tiền. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là người Dương Bình phải có tiền cái đã, có thế thì họ mới có thể tiêu xài mà không lo nghĩ như thế này.
"Huynh yên tâm đi, Hoàng Thượng nói sẽ để cho đệ làm tri huyện Dương Bình cả đời này rồi."
"Nói bậy!"
Triệu Ngọc nói:
"Hoàng Thượng nói như vậy khi nào chứ?"
"Uhm... Dùng bữa, dùng bữa đi."
Âu Phong uống vài ngụm rượu rồi nói tiếp:
"Lần này đến là vì chính sự. Thứ nhất là ngân hàng Đông Nam đã tìm đến nhà của chúng ta, họ nói sẽ mau chóng xin với triều đình cho khai trương, hi vọng đệ có thể giúp họ đăng quảng cáo trên mười kì liên tiếp của Hoàng Gia báo. Việc thứ hai là, cha hỏi đệ, có cần người nhà làm trợ thủ cho không, nếu cần thì Âu gia trang vẫn còn có người có thể làm được việc, so với việc dùng người ngoài thì thuận tiện hơn nhiều. Thứ ba, huynh nhận được sự ủy thác của tri huyện, nói rằng muốn làm một chút việc gọi là nghề tay trái, chẳng qua là tiền không có nhiều, đệ xem có hạng mục nào thích hợp không."
"Việc thứ nhất phải liên hệ với bộ phận quảng cáo của Hoàng Gia báo, và phải thu tiền. Hiện nay báo giá mỗi kì của gốm sứ Dương Bình là một trăm quan tiền, ai mà có tiền chứ. Về phần trợ thủ, thì không cần nữa đâu. Người ở chỗ đệ đã đủ dùng rồi, còn về việc muốn làm gì đó gọi là nghề tay trái thì đệ đúng là có cách. Thế này nhé, ngày mai đệ sẽ bảo Âu Bình dẫn huynh đến gặp người của thương hội Dương Bình, đệ còn bỏ ra mười vạn quan tiền để đầu tư, ở đó đúng là đang có vài thương nhân đang tìm kiếm các thương nhân lá trà Đông Nam hợp tác. Chủ yếu là để lấy trà Đông Nam đến Liêu quốc đổi lấy súc vật, đến Kim đổi da lông, nhân sâm. Sau đó lại đem về bán lại, lợi nhuận sẽ cao tới mức có thể hù chết người ta luôn đấy."
"Mười vạn?"
Âu Dương nhỏ giọng nói:
"Đệ thật giỏi vơ vét. Cẩn thận Hoàng Đế biết được, sẽ mang đệ đi chém đầu đấy."
"....."
Triệu Ngọc vùi đầu uống rượu.
"Ca à, huynh yên tâm đi."
Âu Dương chăm chú nhìn Triệu Ngọc rồi nói:
"Khoản tiền này là do đệ đệ kiếm được ở Liêu quốc, đệ đệ là ông chủ lớn của thành đại đô lớn nhất đô thành Liêu quốc. Trên có tướng gia Liêu quốc che chở, dưới có thế lực của các quý tộc, mọi việc đều diễn ra rất trôi chảy."
"Đệ chém gió ít thôi."
Âu Phong khinh khỉnh nói:
"Đệ cứ nói thẳng là Hoàng Đế Liêu quốc cũng là cha nuôi của đệ đi cho xong."
"Ôi chao, sao ca biết hay vậy?"
Âu Dương nói:
"Ái nữ của Hoàng Đế Liêu quốc là muội muội kết nghĩa của đệ."
".........."
Triệu Ngọc bị sặc rượu, phun hết cả ra ngoài, nàng tin những gì Âu Dương nói là thật. Thì ra tên tiểu tử này chọn việc nhẹ tránh việc nặng, chỉ nói với mình là bản thân có mở một sòng bạc ở Liêu quốc, nhưng mình không ngờ hắn lại thân thiết với đám người Liêu quốc như vậy.
Âu Dương vội vỗ vỗ vào lưng Triệu Ngọc và gọi lớn:
"Tiểu nhị, đem cho ta chén nước. Không sao chứ?"
"Khụ!"
Triệu Ngọc nói:
"Không sao."
Âu Phong cười ha ha và nói:
"Đệ xem, khiến tỷ tỷ của đệ chê cười rồi. Đệ đệ của ta từ nhỏ đã không biết ba hoa, nhưng không biết tại sao mới ra ngoài có mấy năm mà lại mắc nhiều tật xấu như thế."
"Báo!"
Một tên nha dịch chắp tay hành lễ và nói:
"Đại nhân, đã bắt được nữ tử kia rồi."
Âu Dương đổ mồ hôi:
"Ta có nói là phải đi bắt người ta lại sao?"
"...."
Trong lòng nha dịch không vui, rõ ràng là người nói a, nên sử dụng vũ lực thì cứ sử dụng mà.
Âu Phong nói:
"Phiền vị sai gia dẫn nàng ấy tới đây."
Liễu Tú Nhi rất nhanh được một nữ nha dịch dẫn tới, nữ nha dịch nói:
"Thưa đại nhân, tiểu nhân bắt được nàng ta của phố Nam, suốt đường còn không ngừng hỏi thăm nha môn lâm thời ở chỗ nào."
"Ngươi đi làm việc đi."
Không ngờ nàng ấy lại đi tìm mình.
"Dạ!"
"Tú Nhi, ngồi đi!"
Âu Dương xin lỗi và nói:
"Thật ngại quá, cấp dưới của ta có chút hiểu nhầm."
Vớ vẩn, thế nào lại trách người ta hiểu sai rồi. Triệu Ngọc cảm thấy thật nực cười, lúc nãy làm bộ dạng như gặp phải kẻ thù truyền kiếp vậy, nếu không biết chắc sẽ cho rằng người đến là bọn cướp sông cướp biển cơ đấy. Liễu Tú Nhi hành lễ với mọi người:
"Âu Dương ca ca, Âu đại nhân, khiến hai người thêm phiền lòng rồi."
Âu Dương nhìn Liễu Tú Nhi, đúng là nữ nhân mười tám tuổi có khác, thay đổi rất nhiều. Trước kia nhìn rất thanh tú, giờ nhìn lại càng thanh tú hơn, còn có phần tinh tế và ý vị hơn, mái tóc đen nhánh khiến người ta thêm phần thích thú. Âu Dương vội chào hỏi:
"Ngồi đi! Sao muội lại đến Dương Bình, cũng không thèm báo trước một tiếng nữa?"
"Uhm."
Liễu Tú Nhi ngồi xuống, cũng không trả lời câu hỏi của Âu Dương, mà lại đảo mắt nhìn Triệu Ngọc vài lần rồi nói:
"Tỷ tỷ, tỷ thật là xinh đẹp."
"Muội cũng rất xinh đẹp."
Triệu Ngọc cầm ra một vòng tay mọc bích đưa cho Liễu Tú Nhi và nói:
"Tặng cái này cho muội đó, dù sao cũng không thế để muội gọi ta là tỷ tỷ không không được."
Thấy Liễu Tú Nhi muốn khước từ, Âu Dương liền nói:
"Cầm lấy đi."
Nhân tiện hắn liếc mắt nhìn ngực của Triệu Ngọc, không biết là trong đó còn giấu cái quái gì nữa.
"Dạ, cảm ơn tỷ tỷ."
Việc Liễu Tú Nhi bước vào khiến cho bầu không khí chung quanh có phần lúng túng, hai huynh đệ Âu Dương cũng không biết phải nói sao mới phải. Hai người đều cảm thấy có lỗi với người ta. Liễu Tú Nhi hữu ý, Âu Dương lại vô tình. Triệu Ngọc thấy tiểu nữ này hiểu nhầm thân phận của mình, nổi máu ghen tuông nên cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Kết quả là khiến cho bữa ăn đang vui vẻ trở nên vô cùng nhạt nhẽo. Chỉ có một tin tốt duy nhất là Liễu Tú Nhi thấy Âu Dương không có một chút tình ý nào với mình, tâm như chết lặng, liền hứa với Âu Phong là ngày mai sẽ trở lại kinh thành. Âu Dương giả bộ nói một câu mời ở lại, sau đó không đợi người ta đồng ý đã lập tức bảo người tìm Bạch Liên đến phụ trách đảm bảo an toàn cho Liễu Tú Nhi trên đường về, thuận miệng còn dặn dò một câu:
"Muốn trở về thì trở về, không muốn trở về cũng phải trở về, tránh để người trong nhà lo lắng."
Tình trạng của Âu Phong không được tốt lắm, chắc là uống quá chén rồi.
Âu Dương bảo mấy người tiểu nhị đưa huynh ấy về phòng khách của nha môn lâm thời nghỉ ngơi. Còn Âu Dương vẫn ở bên cạnh Triệu Ngọc, cẩn thận hỏi:
"Người xem, chạng vạng ngày mai loan giá của người mới tới, hôm nay người phải ở đâu đây chứ?"
"Ở trong thành ta đã tìm được một nhà khá tốt, người đưa ta tới đó đi."
Người phụ nữ trung niên rất bất mãn với Triệu Ngọc, không nói một tiếng nào đã đi mất tiêu, gần canh ba mới chịu trở về. Nhưng sau khi nhìn thấy Âu Dương, tất cả mọi điều bất mãn đều tan biến hết. Âu Dương nói đây là biểu tỉ của mình từ nơi khác đến đây, cảm ơn người phụ nữ trung niên đã thu nhận và giúp đỡ. Người phụ nữ trung niên vội nói chớ có khách sáo, còn đi đun nước sôi nữa, khá là ân cần, niềm nở.
Xong xuôi đâu đó, Âu Dương nói:
"Lát nữa ta sẽ cử người đến tuần tra cảnh giới vùng lân cận, tăng cường bảo hộ, rồi bảo bọn người Tiểu Thanh tới đây, người hãy nghỉ ngơi cho tốt."
Triệu Ngọc nói:
"Ngươi đưa ta trở về, lẽ nào một chút suy nghĩ không an phận cũng không có sao?"
"Có!"
Âu Dương thành thật đáp, sau đó hắn nói tiếp:
"Nhưng ta không dám, ta đi đây."
Thật sự là không dám, nữ nhân trong thiên hạ nhiều như nấm, không nhất thiết phải tự tìm phiền phức cho mình. Yêu nhầm nữ nhân hậu quả nghiêm trọng đến thế nào, cứ xem các vở bi kịch trong xã hội hiện đại thì biết. Có biết bao nam nhân vì yêu nhầm người, một phút sa chân hận nghìn đời, trở thành một người cha. Ngộ nhỡ không cẩn thận làm ra chuyện gì thất lễ thì sẽ dẫn đến những chuyện không đáng có. Vả lại, cho dù có bỏ qua muôn vàn khó khăn, có nhân tính mà coi mình là người nhà thì sao chứ. Người ta là Hoàng Đế, mình là cái gì chứ? Phò mã? Hoàng phu? Bà xã? Thật là ô nhục biết bao. Vốn dĩ trên sách lịch sử, người ta sẽ viết như thế này: Âu Dương, chính trị gia, thương nhân, nhà văn hóa, nhà quân sự, nhà minh triết, nhà ngoại giao. Người này đã cho ra đời chế độ tư bản chủ nghĩa ở Đại Tống, khiến Trung Hoa phát triển và quật khởi tới mức không sao đo lường được... Viết như vậy thật tốt biết bao. Nhưng ngộ nhỡ... Thì sách sử sẽ viết: Âu Dương, vị học giả, được Hoàng Đế sủng ái, thống lĩnh hậu cung ba nghìn soái ca, thái độ làm người không những hào phóng mà còn chí công vô tư, cứ ba ngày sẽ vì phu nhân của mình mà chọn ra một vị soái ca làm bạn giường với phu nhân, đạo đức cao thượng, là nhân vật đại diện cho đạo đức của Trung Hoa dân quốc trong lịch sử năm nghìn năm, tinh thần ấy mãi mãi được lưu truyền, là bài ca đi cùng năm tháng.
Cùng Hoàng Đế nằm chung một giường là một chuyện rất vui, nhưng áp lực lại rất lớn đó nha.
Hắn chịu áp lực lớn thìáp lực mà Triệu Ngọc phải chịu cũng không hề nhỏ. Sau chuyện lần trước, nàng lo lắng cả một tháng, sợ bản thân mình sẽ mang thai. Việc này có liên quan đến địa vị Hoàng Đế của nàng. Thứ nhất là vì nàng đã nói sẽ thủ thân mười năm, thứ hai, cũng vì nàng nguyện ý thủ tiết mà các vị vương gia mới tiếp tục giữ thái độ bình thản với việc nàng soán vị. Bất luận là soán vị như thế nào thì tất cả đều là người của Triệu gia, vả lại, dù Tống Duy Tông đáng chết, thì Đại Tống vẫn là giang sơn của Triệu gia. Ngộ nhỡ không thủ thân, sinh ra một đứa trẻ thì nó sẽ được coi là gì? Coi là Thái Tử? Hay là tạp chủng? Lẽ nào lại nói là*** Vu Sơn* trong mộng mà có sao?
*Vu Sơn:Đầy đủ là giấc Vu Sơn: chỉ việc trai gái chung chạ chăn gối, ấp yêu với nhau. Dùng từ này để tránh tiếng tục.
Không thể phủ nhận, từ lúc quen biết Âu Dương, Triệu Ngọc đã có cảm tình với Âu Dương rồi. Nếu Âu Dương không thể sống trong phủ quận chúa, thì sẽ không thể nào sống trong hoàng cung. Bất luận là có nói gì đi chăng nữa, thì với cái nhìn của Triệu Ngọc, muốn hiến dâng mình cho Âu Dương là chuyện có thể tiếp nhận được, nhưng nếu vì Âu Dương mà nàng mất đi giang sơn, thì đó sẽ là chuyện hoàn toàn không thể.
Chiều ngày hôm sau, loan giá trống của Hoàng Đế cuối cùng cũng đã tới, Âu Dương đứng ở mười dặm ngoại thành nghênh đón. Sau đó Triệu Ngọc cũng hợp tình hợp lí mà bước vào ở trong nha môn mới tân trang lại. Tuy có chút sơ sài, nhưng với tình hình hiện tại, Triệu Ngọc cũng không bắt bẻ gì nhiều. Hiện giờ Đông Kinh đang được một vị Vương gia có quan hệ rất tốt với Triệu Ngọc thay nàng chăm lo việc nước, ngoài ra còn có Thái Kinh, Trương Huyền Minh, một văn một võ ở lại trấn thủ. Triệu Ngọc bây giờ cũng rất thông minh và thu xếp mọi chuyện rất chặt chẽ, chỉ cần Trương Huyền Minh nắm giữ binh quyền thì sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả. Sau khi Âu Dương theo loan giá về nha môn và ở ngoài nha môn nghe thông báo, sẽ dựa theo khuôn phép mà đối đãi với Triệu Ngọc. Do Triệu Ngọc đã đến, nên toàn bộ cửa Đông và phố Bắc đều bị phong tỏa, phố Bắc là nơi Triệu Ngọc ở lại, còn mọi người ở cửa Đông thì phải phụ trách việc thu mua nguyên liệu nấu ăn. Phương diện này Âu Dương không hề ra mắt, mà là do một vị Phòng Ngự Sử chỉ huy ba nghìn sương quân từ châu lị phái đến. Nhưng chuyện ăn, ở của ba nghìn sương quân này vẫn thuộc quyền quản lí của Âu Dương. Không ra mặt nhưng vẫn nên bỏ tiền ra a.
Cùng ngày hôm ấy, Triệu Ngọc cũng sẽ tiếp kiến Quốc Tử Giám Dương Bình, gặp gỡ phó tổng biên tập Lưu Huệ Lan của Hoàng Gia báo, gặp gỡ Triển Minh, trong thời gian gặp mặt sẽ hỏi thăm về chuyện tiến hành hôn lễ của hai người, sau đó sẽ gặp gỡ Tô lão gia và những người có vai vế ở Dương Bình. Cuối cùng là cùng với hai vị quan chức Dương Bình sắp cáo lão hồi hương dùng bữa tối. Vốn là phải đợi tới ngày mốt mới bắt đầu thi đấu, nhưng không ngờ vào đêm cùng ngày, giữa cấm vệ quân và nha dịch địa phương lại xảy ra xung đột.
Sự việc bắt đầu từ một vị chủ quầy thất học, do không hiểu cáo thị viết gì, cũng không nghe người ta thông báo, nên tối hôm đó mới bày bán ở khu vực phố Bắc đang bị phong tỏa. Cấm vệ quân đương nhiên là không đồng ý, không chỉ là đả thương người ta, mà còn đập nát cả quầy hàng của họ. Chủ quầy đến báo án, mười mấy tên nha dịch đồng loạt xông lên, bắt tên quan quân cấm vệ quân ấy về nha môn thẩm vấn, cấp dưới của vị quan quân ấy nghe được lão đại bị bắt, liền kéo theo mấy chục người bao vây lấy công đường lâm thời và yêu cầu thả người. Âu Dương và Triển Minh còn đang ở cửa Nam tuần tra vận động viên. Lúc hai người trở về thì sự việc đã phát triển lên một bước mới, hơn trăm nha binh và trăm tên nha dịch bao vây mấy chục tên cấm vệ quân, đồng thời còn dự định khép họ vào tội tu tập quấy rối, sau đó tiến hành bắt tất cả bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.