Chương 110: Hậu quả
Tả Hà
12/07/2016
Một người phi ngựa đơn phương độc mã xuất trận, đó là trợ thủ đắc lực
của Tống Giang: Lôi Hoành. Lý Dật Phong bị dọa tới mức lưng áo ướt đẫm
mồ hôi.
Lý Dật Phong hô lớn:
"Trận thứ nhất, bắt đầu."
"Giết!"
Lôi Hoành quất ngựa chạy như bay tới.
Bạch Liên liền xoay mình, tay trái lấy ra một khối hỏa dược ở sau lưng ngựa, tay phải thì cầm một ngọn đuốc. Lôi Hoành cả kinh, vội dừng ngựa hét lớn:
"Ngươi là thứ không biết liêm sỉ."
"Ngươi là nam tử, ta là nữ tử, sao không nói là ngươi bỉ ổi trước chứ?"
Bạch Liên quang minh chính đại nói.
"Cái này"..
Lôi Hoành buồn bực, lần xông lên này, người ta chỉ cần châm một mồi lửa rồi ném, muốn chạy cũng chẳng có chỗ nào để mà chạy. Vả lại, cho dù là không nổ chết mình đi chẳng nữa chăng sẽ làm cho ngựa kinh hãi, khi đó có khả năng còn bị ngựa kéo lê cho đến chết. Chưa đấu, mà chỉ cần xem vũ khí trong tay họ đã biết bản thân có đến tám phần là thua trận rồi. Hơn nữa người ta không chỉ dừng lại ở việc mang theo một khối hỏa dược, mà ở mông ngựa cũng đều là hỏa dược cả, chí ít cũng mang được bốn khối. Âu Dương nói với Bạch Liên bí quyết đánh trận đầu, lúc người ta tay không giết giặc thì ngươi cầm đao, lúc người ta cầm đao thì ngươi cầm thương, nếu người ta cầm thương thì ngươi phải cầm thuốc nổ.
Tống Giang thở dài:
"Lên tiếng nhận thua đi."
Trận này nhận thua khiến cho toàn thể anh em huynh đệ bất mãn, kịch liệt yêu cầu đem cả đám đi đánh. Dưới sự giận dữ của nhiều người, Tống Giang buộc lòng phải cưỡi ngựa qua tìm Âu Dương thương lượng, Âu Dương nghe qua cũng cảm thấy hổ thẹn, quả thật không cần phải mang nhiều như thế để ức hiếp người ta, cho nên hắn liền chắp tay xin lỗi và nói:
"Tiểu nha đầu thiếu sự quản giáo, ngươi xem nếu như Lôi huynh đệ phía các ngươi chịu vuốt mặt để mũi, thì ta sẽ coi như tiểu nha đầu này thua rồi."
Đây gọi là lời nói kiểu gì vậy chứ? Mở miệng một cái là gọi người ta là tiểu nha đầu nọ, tiểu nha đầu kia, thế này không phải là ép mình phải nhận thua trận đầu tiên rồi sao?
Tống Giang vốn là kẻ thức thời, vội chắp tay làm lễ và nói:
'Thua thì cũng đã thua rồi."
Cũng không nói thêm gì, quất ngựa rời đi. Về đến nơi liền nói với những người ở bên cạnh mình:
"Bọn chúng sẽ không sử dụng hỏa dược nữa, Hoa Vinh huynh đệ, võ công, tiễn thuật của đệ đều là tốt nhất, bản thân lại luôn luôn tỉnh táo, đệ hãy ra đánh trận thứ hai. Tốt nhất đừng đả thương người khác."
"Tuân lệnh."
"Trận thứ hai, huyện úy của huyện Dương Bình - Triển Minh sẽ đấu với Hoa Vinh. Bắt đầu."
Hai ngựa xông lên tiếp cận lẫn nhau, Hoa Vinh nâng tay bắn ra một mũi tên, nhưng không ngờ Triển Minh khua thanh đao trong tay một cái, mũi tên bắn về phía đầu ngựa lập tức bị văng ra. Hoa Vinh thấy vậy vô cùng kinh hãi, hắn biết rằng bản thân đã gặp phải một người có công phu trên ngựa và quyền cước vô cùng uyên thâm. Một người võ công cao cường đến đâu thì khi xông lên chiến trường, lực khua đao sẽ tương đối có hạn. Nhưng trong trận chiến một chọi một này, thì người có võ công tốt có thể dễ dàng bắt được một mãnh tướng. Bởi vì chiêu thức luyện tập của hai người hoàn toàn không giống nhau, công phu trên ngựa có thể tùy ý chém giết mười mấy người cùng lúc, còn quyền cước thì chỉ có thể một chọi một, một chọi hai, nhiều nhất cũng có thể một chọi ba mà thôi.
Hoa Vinh vừa nhìn đã biết trận này mình có đến bảy phần thua cuộc. Đúng như dự đoán, hai mũi tên liên tiếp đều bị đá văng. Hai ngựa giao thoa với nhau, đối phương đã xuất hiện trên chiến trường thì đương nhiên không thể nào chỉ có một chiêu thức, nhảy vọt lên ngựa của mình, đem mình và hắn cùng nhau rớt xuống ngựa. Tiếp theo đó cũng không có trì hoãn, dùng chút kĩ xảo hoàn toàn có thể áp chế được sự quét ngang của cây thương dài và công kềnh. Sau mấy chiêu, Hoa Vinh trúng phải, ba quyền, bảy chưởng, mười hai đạp, hoàn toàn bị đánh bại.
Bạch Liên ở bên cạnh liền nói:
"Đại nhân, trận tiếp theo không phải là người định đích thân ra mặt đó chứ?"
Xung quanh đều chẳng còn ai nữa. Âu Dương mà xuống tay thì hai người họ có thể miễn cưỡng đánh cược một chút.
"Tất nhiên là không!"
Âu Dương nói:
"Ngô Gia Lượng, hôm nay là ngày đầu tiên lao động công ích, ngươi lên đi."
"Ta?"
Ngô Gia Lượng ngẩn người.
"Uhm. Người lao động công ích là người mà việc công nào cũng phải làm mà không có một đồng tiền lương. Tiện thể ta hỏi ngươi một câu, ngươi sẽ không thả nước đó chứ?"
Do vậy Ngô Gia Lượng liền xuất trận. Không ngờ lần này Tống Giang đích thân ra tay. Hai huynh đệ cùng đấu với nhau.
"Nhị đệ, đừng có rối."
"Đại ca, dù sao đệ cũng đánh không lại huynh."
Đầu Ngô Gia Lượng toát cả mồ hôi. Tên điểu quan này đúng là không có gì không dám nghĩ, cũng không có gì là hắn không dám làm.
Do vậy mà hai người đấu với nhau rất điềm đạm. Ngô Gia Lượng nói:
"Đại ca, trận này đệ thua rồi, nhưng sau đó huynh phải mau chóng nghĩ ra kế sách, phía hắn có một nữ ma đầu chuyên áp trận."
"Nữ ma trở về sao?"
"Vâng! Nữ ma đầu vừa mới đến tên là Hoàn Nhan Lan, nghe đám nha dịch bàn tán, người ta một mình một ngựa ở đồi Bộ Hộ Cáp một đao chém chết ba mươi sáu mãnh tướng của Liêu quân, sức mạnh như thần, vô cùng tàn ác."
Tông Giang cả kinh hỏi:
"Người của nữ chân sao lại chạy đến đây rồi?"
"Đường biển, nghe nói người con gái này là nữ nhân của tri huyện bọn chúng, vạn lần đừng để cho đám huynh đệ mất đi tính mạng."
"Kẻ làm công làm việc không tới nơi tới chốn là chuyện rất đỗi bình thường."
Dưới ánh nhìn đầy căm giận của Âu Dương, Ngô Gia Lượng lắp bắm nói ra một cái cớ.
Triển Minh hỏi:
"Đại nhân, trận tiếp theo là ai lên đây?"
"Lên cái con khỉ. Tùy tiện gọi một người lên đấu rồi rút lui."
Âu Dương cười khổ:
"Thật không ngờ người thành thật cũng biết dùng thủ đoạn, lần này coi như bại chắc rồi."
Do vậy một tên hương binh run rẩy bước ra trận, đối phương vừa mới gào thét một tiếng thì hương binh đã quay đầu chạy trối chết, khiến chi tất cả mọi người đều thẹn mướt mồ hôi.
Trong lòng Tống Giang khẽ hồi hộp, trận chiến tiếp theo có lẽ sẽ do đệ nhất dũng tướng của đối phương ra tay. Hai vạn phá nhận vạn, thật không ngờ mình lại có thể gặp một dũng tướng như vậy trên đất Đại Tống. Tống Giang hỏi:
"Trận tiếp theo ai sẽ ra tiếp chiêu?"
Lý Thuân nhấc một cặp búa và nói:
"Đại ca, đệ đi."
"Uhm. ta sẽ đôn đốc tác chiến cho đệ."
Mọi người đều đã nghe lệnh rút lui, duy chỉ có Lý Dật Phong là không nghe thấy, Tống Giang dự định vẫn nên tự mình thân chinh, tránh làm tổn hại đến những người đi cùng mình.
Trận thứ năm, Tống Giang cùng với Lý Thuân ra tay, Tống Giang ở phía sau một đoạn, dừng ngựa ở bên ngoài khu vực so tài. Một con ngựa chậm rãi đi ra từ cửa Đông, chính là một cô nương tay cầm đại đao, dáng vẻ rất giống với nam nhân."
"Đại ca! Đệ không đánh với con gái."
Lý Thuân liền mặc kệ, luận về võ nghệ, hắn cao hơn một bậc so với Ngô Gia Lượng, sao có thể đánh nhau với một cô nương được chứ.
"Đệ đệ, cẩn thận đấy."
Tống Giang nhìn cô nương kia mà đầu vã cả mồ hôi:
"Nếu ca ca không nhìn nhầm, chiếc đao kia ít nhất cũng nặng trăm cân."
Lý Dật Phong thấy hai bên đều đã tiến vào khu vực giao đấu, liền la lớn:
"Trận thứ năm, đại tướng quân hộ quốc của Kim quốc, phó binh mã Kim quốc đấu với Lý Oa. Tên họ Lý kia, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, đây là dũng tướng nhất đẳng Tông Nhan Tất Mậu mồm miệng xấu xa. Ngươi chưa được xem qua trận huyết chiến Kim Liêu ở đồi Hộ Bộ Cáp trên Hoàng Gia báo phải không? Một mình người này dám lấy đầu của trăm vị tướng lĩnh Liêu quân, đẩy lùi mười vạn Liêu binh, không kẻ nào dám đứng lên ngăn cản. Tiện thể ta cũng nói với người một tiếng, cô ấy không biết tiếng Hán, chỉ biết giết người. Nhớ sau này nên xem nhiều báo một chút, có lúc báo chí cũng liên quan đến tính mạng đấy. Nhân đây ta cũng nói với ngươi một câu, ở Đông Kinh và Thọ Châu đều có nơi tiêu thụ và bán lẻ những bài báo cũ đấy."
"Ya".
Hoàn Nhan Lan quất ngựa, tay cầm đại đao, phi như bay đến.
"Nhận thua!"
Tống Giang vội la lớn một tiếng. Không ngờ Hoàn Nhan Lan căn bản không thèm để ý.
Lý Dật Phong cũng hô giúp người ta:
"Dừng tay."
"Coi như ngươi thông minh!"
Hoàn Nhan Lan dừng ngựa, đaị đao vẽ một bình hoa trên mặt đất, sau đó vung lên một cái, nhìn trông thật ôn nhu.
Sao Hoàn Nhan Lan lại tới? Theo suy luận logic, nàng ấy là ngồi thuyền đến đây. Nhưng mà thuyền của ai? Theo như suy đoán logic thì chỉ có một thuyền của thương hội Dương Bình là chạy dọc hướng Tống - Kim thôi. Lại nghiên cứu sự thật, sự thật là không lâu trước đây Trầm Dương có đi diện kiến Hoàng Thượng. Theo suy luận về thời gian, cũng chính là nói lúc Trầm Dương đi diện kiến Hoàng Thượng, có một con thuyền khác vừa đến Kim quốc. Trong thời gian chỉ có mấy ngày ngắn ngủi như vậy, có thể từ Kim quốc đến Tống triều sao?
Đáp án chính là phủ định rồi. Cho nên Hoàn Nhan Lan không phải là Hoàn Nhan Lan. Hoàn Nhan lan cười ha ha và nói:
"Thật ra, ta tên là Âu Dương, tri huyện bản địa, quan lục phẩm. Lúc nãy ta lấy ra một ít son và phấn nước, lại thay đổi hình dáng, thay y phục của cô nương vào."
"Đao."
"Mộc đao. Từ lúc bắt đầu đánh nhau ta đã sai người đi trang trí rồi, mộc đao này là lúc diễn ra võ cử còn sót lại, nặng khoảng vài cân là cùng."
Âu Dương cười nói:
"Thế nào? Chiêu an chứ? Không thì ngươi cứ tiếp tục không giữ chữ tín, giết chết ta, tiếp tục cuộc đời trốn chạy."
Tống Giang quỳ xuống, khấu đầu sát đất và gọi lớn:
"Ông nội."
"Khách khí cái gì chứ. Đứng dậy cả đi!"
Âu Dương xua tay:
"Có thánh chỉ tới, bảo mấy người các ngươi qua đây cả đi."
Âu Dương cũng không khách khí, giả thánh chỉ phong quan. Ba mươi sáu tên thủ lĩnh ít nhất cũng thuộc hàng võ quan thất phẩm. Sau đó cũng không cho bọn chúng vào thành, trực tiếp cử người dẫn chúng đến kinh thành. Tống Giang nhận lấy thánh chỉ xem tới xem lui, quả thật không có chút sơ hở. Do vậy bảo tất cả mọi người hạ vũ khí, cùng nhau lên kinh.
Phải nói tên Tống Giang này, bất luận là trong Thủy Hử truyện hay là trong lịch sử đi chăng nữa thì hắn đều là người có rất nhiều mâu thuẫn. Một mặt hắn khởi binh chỉ là muốn đối phó với đám quan lại, không hề có ý phản lại triều đình. Mặt khác hắn lại cho tham vọng, nhưng không có cách nào triển khai được. Theo những gì ghi chép trong lịch sử, Tống Giang là bị bao vây mới tiếp nhận chiêu an. Vấn đề ở đây chính là trước đây chưa từng có ai chiêu an hắn cả.
Cam Tín ở bên cạnh nói:
"Đại nhân, giả truyền thánh chỉ, đủ để kết thành tội lưu đày đấy. Người không chỉ giả truyền thánh chỉ, mà còn tự mình phong quan tước lung tung nữa.”
“Ta cũng biết là rất phiền phức. Nhưng phiền phức hay không thật ra chỉ cần một câu nói của Hoàng Thượng mà thôi. Hoàng Thượng muốn khen ngươi có công, thì ngươi sẽ là có công, Hoàng Thượng muốn truy cứu ngươi tội giả truyền thánh chỉ, thì chính là phạm tội lưu đày."
Âu Dương tủm tỉm cười:
"Cho nên, lập tức xuất bản Hoàng Gia báo, tuyên truyền về sự tích anh hùng của bản huyện, dùng nhiều từ hoa mỹ một chút. Cái gì mà lâm nguy không hãi sợ, cái gì mà binh pháp giảo quyệt, cái gì điềm tĩnh như thường, cái gì mà có cách chỉ huy... Còn có quyết định kế sách gì đó nữa đều thổi phồng lên hết cho ta. Còn phải không ngừng ca tục nhân đức của Hoàng Thượng. Còn nữa, ta viết một biểu chương, thay bọn chúng xin Hoàng Thượng một ân huệ. Triển Minh, phiền ngươi vất vả một chuyến."
"Vâng!"
Triển Minh khen:
"Đại nhân, nói thật lòng, ty chức rất nể phục đại nhân đối mặt với hiểm nguy mà không hề sợ hãi, bao nhiêu người đều bỏ chạy hết, riêng đại nhân vẫn ở lại đây."
"Uhm.”
Thầm nói cho ngươi nghe. Thực ra ta đã từng cố chấp hi vọng rằng các ngươi sẽ đánh ta ngất xỉu rồi khiêng ta đi cơ. Âu Dương cười khổ:
"Da mặt ta cũng không mỏng, sao có thể không biết xấu hổ mà bỏ chạy được chứ?"
"Cuối cùng cũng đã ngăn chặn được một kiếp nạn."
Cam Tín thở mạnh một hơi.
"Uhm. Để xem thử Hoàng Thượng rốt cuộc là có ý gì. Nếu như khen ngợi chúng ta, thì chúng ta sẽ lập tức dâng tấu chương, nói tường thành đều đã bị phá hỏng cả rồi, hi vọng công bộ có thể bỏ ra một số tiền và người lao động đến tu sửa."
"Đại nhân không phải là không dùng đến tường thành nữa sao?"
"Không phải dùng tiền của bản thân nên đương nhiên sẽ không đau lòng. Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."
Nhóm người Tống Giang vừa đến kinh thành, kinh thành liền cử ra mấy vạn binh mã. Trương Huyền Minh của Xu Mật Viện chỉ huy nhân mã bao vây một nghìn người của Tống Giang. Tống Giang vội giao thánh chỉ. Trương Huyền Minh cầm thánh chỉ, sau khi xem qua liền cười lạnh dặn dò:
"Tất cả các ngươi ở đây nghỉ ngơi, kẻ nào dám ầm ỹ - giết, kẻ nào có ý đồ bỏ chạy - giết, kẻ nào cố tình gây sự - giết."
Triệu Ngọc vừa nhìn thấy thánh chỉ liền vô cùng phẫn nộ:
"Trẫm ra thánh chỉ này lúc nào chứ? Mấy đêm trước Trương thúc mới dâng sớ muốn chiêu an Tống phỉ, còn chưa kịp thương thảo với các đại thần, lấy đâu ra thánh chỉ chứ?"
"Bẩm bệ hạ, vi thần nhận được cấp báo của Âu đại nhân, đổi một chút binh mã lấy về một tên Tống Giang. Âu đại nhân còn nói: Tài đức của đám người Tống Giang là đáng để dùng, hi vọng bệ hạ có thể rộng lòng gặp mặt một lần."
"Trẫm hiểu rồi, không ngờ thánh chỉ này là do Âu Dương tự mình viết ra. Hắn muốn làm cái gì vậy? Muốn tạo phản sao?"
Triệu Ngọc phẫn nộ:
"Giả truyền thánh chỉ, còn vì đám thổ phỉ cầu xin tha thứ, hắn nghĩ hắn là ai?"
Trương Huyền Minh ở bên cạnh nói:
"Bệ hạ bớt giận. Lúc trước Bộ Binh có nhận được tin cấp báo từ Dương Bình, nói rằng Tống phỉ bất ngờ tiến đánh Dương Bình. Nay không đánh mà thắng, dễ dàng bắt đám thổ phỉ hoành hành suốt một năm trời về dưới tay mình. Vậy thì tội danh giả tạo thánh chỉ có thể xem là chuyện nhỏ rồi."
"Hắn nâng đỡ thúc, thúc đương nhiên sẽ nói tốt cho hắn rồi."
Sau một hồi suy nghĩ, Triệu Ngọc nói:
"Ban một thánh chỉ mới, chức quan không đổi, nhưng tất cả thực quyền đều phải giảm bớt, cử đến cấm vệ quân trước. Mặt khác đưa đám thổ phỉ hồi hương, một nghìn tên thổ phỉ có bản lĩnh như vậy, trẫm đương nhiên dám dùng."
"Vâng!"
"Còn nữa, lập tức gọi Âu Dương thượng triều giải thích chuyện này."
Chuyện này ầm ĩ như vậy, lẽ nào còn có thể che mất tai mắt của mọi người được sao. Suy nghĩ một lát, Triệu Ngọc nói:
"Bảo hắn thông minh một chút, đến triều rồi thì không phải là trẫm muốn bảo vệ là có thể bảo vệ cho hắn được."
"Vâng!"
Lý Dật Phong hô lớn:
"Trận thứ nhất, bắt đầu."
"Giết!"
Lôi Hoành quất ngựa chạy như bay tới.
Bạch Liên liền xoay mình, tay trái lấy ra một khối hỏa dược ở sau lưng ngựa, tay phải thì cầm một ngọn đuốc. Lôi Hoành cả kinh, vội dừng ngựa hét lớn:
"Ngươi là thứ không biết liêm sỉ."
"Ngươi là nam tử, ta là nữ tử, sao không nói là ngươi bỉ ổi trước chứ?"
Bạch Liên quang minh chính đại nói.
"Cái này"..
Lôi Hoành buồn bực, lần xông lên này, người ta chỉ cần châm một mồi lửa rồi ném, muốn chạy cũng chẳng có chỗ nào để mà chạy. Vả lại, cho dù là không nổ chết mình đi chẳng nữa chăng sẽ làm cho ngựa kinh hãi, khi đó có khả năng còn bị ngựa kéo lê cho đến chết. Chưa đấu, mà chỉ cần xem vũ khí trong tay họ đã biết bản thân có đến tám phần là thua trận rồi. Hơn nữa người ta không chỉ dừng lại ở việc mang theo một khối hỏa dược, mà ở mông ngựa cũng đều là hỏa dược cả, chí ít cũng mang được bốn khối. Âu Dương nói với Bạch Liên bí quyết đánh trận đầu, lúc người ta tay không giết giặc thì ngươi cầm đao, lúc người ta cầm đao thì ngươi cầm thương, nếu người ta cầm thương thì ngươi phải cầm thuốc nổ.
Tống Giang thở dài:
"Lên tiếng nhận thua đi."
Trận này nhận thua khiến cho toàn thể anh em huynh đệ bất mãn, kịch liệt yêu cầu đem cả đám đi đánh. Dưới sự giận dữ của nhiều người, Tống Giang buộc lòng phải cưỡi ngựa qua tìm Âu Dương thương lượng, Âu Dương nghe qua cũng cảm thấy hổ thẹn, quả thật không cần phải mang nhiều như thế để ức hiếp người ta, cho nên hắn liền chắp tay xin lỗi và nói:
"Tiểu nha đầu thiếu sự quản giáo, ngươi xem nếu như Lôi huynh đệ phía các ngươi chịu vuốt mặt để mũi, thì ta sẽ coi như tiểu nha đầu này thua rồi."
Đây gọi là lời nói kiểu gì vậy chứ? Mở miệng một cái là gọi người ta là tiểu nha đầu nọ, tiểu nha đầu kia, thế này không phải là ép mình phải nhận thua trận đầu tiên rồi sao?
Tống Giang vốn là kẻ thức thời, vội chắp tay làm lễ và nói:
'Thua thì cũng đã thua rồi."
Cũng không nói thêm gì, quất ngựa rời đi. Về đến nơi liền nói với những người ở bên cạnh mình:
"Bọn chúng sẽ không sử dụng hỏa dược nữa, Hoa Vinh huynh đệ, võ công, tiễn thuật của đệ đều là tốt nhất, bản thân lại luôn luôn tỉnh táo, đệ hãy ra đánh trận thứ hai. Tốt nhất đừng đả thương người khác."
"Tuân lệnh."
"Trận thứ hai, huyện úy của huyện Dương Bình - Triển Minh sẽ đấu với Hoa Vinh. Bắt đầu."
Hai ngựa xông lên tiếp cận lẫn nhau, Hoa Vinh nâng tay bắn ra một mũi tên, nhưng không ngờ Triển Minh khua thanh đao trong tay một cái, mũi tên bắn về phía đầu ngựa lập tức bị văng ra. Hoa Vinh thấy vậy vô cùng kinh hãi, hắn biết rằng bản thân đã gặp phải một người có công phu trên ngựa và quyền cước vô cùng uyên thâm. Một người võ công cao cường đến đâu thì khi xông lên chiến trường, lực khua đao sẽ tương đối có hạn. Nhưng trong trận chiến một chọi một này, thì người có võ công tốt có thể dễ dàng bắt được một mãnh tướng. Bởi vì chiêu thức luyện tập của hai người hoàn toàn không giống nhau, công phu trên ngựa có thể tùy ý chém giết mười mấy người cùng lúc, còn quyền cước thì chỉ có thể một chọi một, một chọi hai, nhiều nhất cũng có thể một chọi ba mà thôi.
Hoa Vinh vừa nhìn đã biết trận này mình có đến bảy phần thua cuộc. Đúng như dự đoán, hai mũi tên liên tiếp đều bị đá văng. Hai ngựa giao thoa với nhau, đối phương đã xuất hiện trên chiến trường thì đương nhiên không thể nào chỉ có một chiêu thức, nhảy vọt lên ngựa của mình, đem mình và hắn cùng nhau rớt xuống ngựa. Tiếp theo đó cũng không có trì hoãn, dùng chút kĩ xảo hoàn toàn có thể áp chế được sự quét ngang của cây thương dài và công kềnh. Sau mấy chiêu, Hoa Vinh trúng phải, ba quyền, bảy chưởng, mười hai đạp, hoàn toàn bị đánh bại.
Bạch Liên ở bên cạnh liền nói:
"Đại nhân, trận tiếp theo không phải là người định đích thân ra mặt đó chứ?"
Xung quanh đều chẳng còn ai nữa. Âu Dương mà xuống tay thì hai người họ có thể miễn cưỡng đánh cược một chút.
"Tất nhiên là không!"
Âu Dương nói:
"Ngô Gia Lượng, hôm nay là ngày đầu tiên lao động công ích, ngươi lên đi."
"Ta?"
Ngô Gia Lượng ngẩn người.
"Uhm. Người lao động công ích là người mà việc công nào cũng phải làm mà không có một đồng tiền lương. Tiện thể ta hỏi ngươi một câu, ngươi sẽ không thả nước đó chứ?"
Do vậy Ngô Gia Lượng liền xuất trận. Không ngờ lần này Tống Giang đích thân ra tay. Hai huynh đệ cùng đấu với nhau.
"Nhị đệ, đừng có rối."
"Đại ca, dù sao đệ cũng đánh không lại huynh."
Đầu Ngô Gia Lượng toát cả mồ hôi. Tên điểu quan này đúng là không có gì không dám nghĩ, cũng không có gì là hắn không dám làm.
Do vậy mà hai người đấu với nhau rất điềm đạm. Ngô Gia Lượng nói:
"Đại ca, trận này đệ thua rồi, nhưng sau đó huynh phải mau chóng nghĩ ra kế sách, phía hắn có một nữ ma đầu chuyên áp trận."
"Nữ ma trở về sao?"
"Vâng! Nữ ma đầu vừa mới đến tên là Hoàn Nhan Lan, nghe đám nha dịch bàn tán, người ta một mình một ngựa ở đồi Bộ Hộ Cáp một đao chém chết ba mươi sáu mãnh tướng của Liêu quân, sức mạnh như thần, vô cùng tàn ác."
Tông Giang cả kinh hỏi:
"Người của nữ chân sao lại chạy đến đây rồi?"
"Đường biển, nghe nói người con gái này là nữ nhân của tri huyện bọn chúng, vạn lần đừng để cho đám huynh đệ mất đi tính mạng."
"Kẻ làm công làm việc không tới nơi tới chốn là chuyện rất đỗi bình thường."
Dưới ánh nhìn đầy căm giận của Âu Dương, Ngô Gia Lượng lắp bắm nói ra một cái cớ.
Triển Minh hỏi:
"Đại nhân, trận tiếp theo là ai lên đây?"
"Lên cái con khỉ. Tùy tiện gọi một người lên đấu rồi rút lui."
Âu Dương cười khổ:
"Thật không ngờ người thành thật cũng biết dùng thủ đoạn, lần này coi như bại chắc rồi."
Do vậy một tên hương binh run rẩy bước ra trận, đối phương vừa mới gào thét một tiếng thì hương binh đã quay đầu chạy trối chết, khiến chi tất cả mọi người đều thẹn mướt mồ hôi.
Trong lòng Tống Giang khẽ hồi hộp, trận chiến tiếp theo có lẽ sẽ do đệ nhất dũng tướng của đối phương ra tay. Hai vạn phá nhận vạn, thật không ngờ mình lại có thể gặp một dũng tướng như vậy trên đất Đại Tống. Tống Giang hỏi:
"Trận tiếp theo ai sẽ ra tiếp chiêu?"
Lý Thuân nhấc một cặp búa và nói:
"Đại ca, đệ đi."
"Uhm. ta sẽ đôn đốc tác chiến cho đệ."
Mọi người đều đã nghe lệnh rút lui, duy chỉ có Lý Dật Phong là không nghe thấy, Tống Giang dự định vẫn nên tự mình thân chinh, tránh làm tổn hại đến những người đi cùng mình.
Trận thứ năm, Tống Giang cùng với Lý Thuân ra tay, Tống Giang ở phía sau một đoạn, dừng ngựa ở bên ngoài khu vực so tài. Một con ngựa chậm rãi đi ra từ cửa Đông, chính là một cô nương tay cầm đại đao, dáng vẻ rất giống với nam nhân."
"Đại ca! Đệ không đánh với con gái."
Lý Thuân liền mặc kệ, luận về võ nghệ, hắn cao hơn một bậc so với Ngô Gia Lượng, sao có thể đánh nhau với một cô nương được chứ.
"Đệ đệ, cẩn thận đấy."
Tống Giang nhìn cô nương kia mà đầu vã cả mồ hôi:
"Nếu ca ca không nhìn nhầm, chiếc đao kia ít nhất cũng nặng trăm cân."
Lý Dật Phong thấy hai bên đều đã tiến vào khu vực giao đấu, liền la lớn:
"Trận thứ năm, đại tướng quân hộ quốc của Kim quốc, phó binh mã Kim quốc đấu với Lý Oa. Tên họ Lý kia, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, đây là dũng tướng nhất đẳng Tông Nhan Tất Mậu mồm miệng xấu xa. Ngươi chưa được xem qua trận huyết chiến Kim Liêu ở đồi Hộ Bộ Cáp trên Hoàng Gia báo phải không? Một mình người này dám lấy đầu của trăm vị tướng lĩnh Liêu quân, đẩy lùi mười vạn Liêu binh, không kẻ nào dám đứng lên ngăn cản. Tiện thể ta cũng nói với người một tiếng, cô ấy không biết tiếng Hán, chỉ biết giết người. Nhớ sau này nên xem nhiều báo một chút, có lúc báo chí cũng liên quan đến tính mạng đấy. Nhân đây ta cũng nói với ngươi một câu, ở Đông Kinh và Thọ Châu đều có nơi tiêu thụ và bán lẻ những bài báo cũ đấy."
"Ya".
Hoàn Nhan Lan quất ngựa, tay cầm đại đao, phi như bay đến.
"Nhận thua!"
Tống Giang vội la lớn một tiếng. Không ngờ Hoàn Nhan Lan căn bản không thèm để ý.
Lý Dật Phong cũng hô giúp người ta:
"Dừng tay."
"Coi như ngươi thông minh!"
Hoàn Nhan Lan dừng ngựa, đaị đao vẽ một bình hoa trên mặt đất, sau đó vung lên một cái, nhìn trông thật ôn nhu.
Sao Hoàn Nhan Lan lại tới? Theo suy luận logic, nàng ấy là ngồi thuyền đến đây. Nhưng mà thuyền của ai? Theo như suy đoán logic thì chỉ có một thuyền của thương hội Dương Bình là chạy dọc hướng Tống - Kim thôi. Lại nghiên cứu sự thật, sự thật là không lâu trước đây Trầm Dương có đi diện kiến Hoàng Thượng. Theo suy luận về thời gian, cũng chính là nói lúc Trầm Dương đi diện kiến Hoàng Thượng, có một con thuyền khác vừa đến Kim quốc. Trong thời gian chỉ có mấy ngày ngắn ngủi như vậy, có thể từ Kim quốc đến Tống triều sao?
Đáp án chính là phủ định rồi. Cho nên Hoàn Nhan Lan không phải là Hoàn Nhan Lan. Hoàn Nhan lan cười ha ha và nói:
"Thật ra, ta tên là Âu Dương, tri huyện bản địa, quan lục phẩm. Lúc nãy ta lấy ra một ít son và phấn nước, lại thay đổi hình dáng, thay y phục của cô nương vào."
"Đao."
"Mộc đao. Từ lúc bắt đầu đánh nhau ta đã sai người đi trang trí rồi, mộc đao này là lúc diễn ra võ cử còn sót lại, nặng khoảng vài cân là cùng."
Âu Dương cười nói:
"Thế nào? Chiêu an chứ? Không thì ngươi cứ tiếp tục không giữ chữ tín, giết chết ta, tiếp tục cuộc đời trốn chạy."
Tống Giang quỳ xuống, khấu đầu sát đất và gọi lớn:
"Ông nội."
"Khách khí cái gì chứ. Đứng dậy cả đi!"
Âu Dương xua tay:
"Có thánh chỉ tới, bảo mấy người các ngươi qua đây cả đi."
Âu Dương cũng không khách khí, giả thánh chỉ phong quan. Ba mươi sáu tên thủ lĩnh ít nhất cũng thuộc hàng võ quan thất phẩm. Sau đó cũng không cho bọn chúng vào thành, trực tiếp cử người dẫn chúng đến kinh thành. Tống Giang nhận lấy thánh chỉ xem tới xem lui, quả thật không có chút sơ hở. Do vậy bảo tất cả mọi người hạ vũ khí, cùng nhau lên kinh.
Phải nói tên Tống Giang này, bất luận là trong Thủy Hử truyện hay là trong lịch sử đi chăng nữa thì hắn đều là người có rất nhiều mâu thuẫn. Một mặt hắn khởi binh chỉ là muốn đối phó với đám quan lại, không hề có ý phản lại triều đình. Mặt khác hắn lại cho tham vọng, nhưng không có cách nào triển khai được. Theo những gì ghi chép trong lịch sử, Tống Giang là bị bao vây mới tiếp nhận chiêu an. Vấn đề ở đây chính là trước đây chưa từng có ai chiêu an hắn cả.
Cam Tín ở bên cạnh nói:
"Đại nhân, giả truyền thánh chỉ, đủ để kết thành tội lưu đày đấy. Người không chỉ giả truyền thánh chỉ, mà còn tự mình phong quan tước lung tung nữa.”
“Ta cũng biết là rất phiền phức. Nhưng phiền phức hay không thật ra chỉ cần một câu nói của Hoàng Thượng mà thôi. Hoàng Thượng muốn khen ngươi có công, thì ngươi sẽ là có công, Hoàng Thượng muốn truy cứu ngươi tội giả truyền thánh chỉ, thì chính là phạm tội lưu đày."
Âu Dương tủm tỉm cười:
"Cho nên, lập tức xuất bản Hoàng Gia báo, tuyên truyền về sự tích anh hùng của bản huyện, dùng nhiều từ hoa mỹ một chút. Cái gì mà lâm nguy không hãi sợ, cái gì mà binh pháp giảo quyệt, cái gì điềm tĩnh như thường, cái gì mà có cách chỉ huy... Còn có quyết định kế sách gì đó nữa đều thổi phồng lên hết cho ta. Còn phải không ngừng ca tục nhân đức của Hoàng Thượng. Còn nữa, ta viết một biểu chương, thay bọn chúng xin Hoàng Thượng một ân huệ. Triển Minh, phiền ngươi vất vả một chuyến."
"Vâng!"
Triển Minh khen:
"Đại nhân, nói thật lòng, ty chức rất nể phục đại nhân đối mặt với hiểm nguy mà không hề sợ hãi, bao nhiêu người đều bỏ chạy hết, riêng đại nhân vẫn ở lại đây."
"Uhm.”
Thầm nói cho ngươi nghe. Thực ra ta đã từng cố chấp hi vọng rằng các ngươi sẽ đánh ta ngất xỉu rồi khiêng ta đi cơ. Âu Dương cười khổ:
"Da mặt ta cũng không mỏng, sao có thể không biết xấu hổ mà bỏ chạy được chứ?"
"Cuối cùng cũng đã ngăn chặn được một kiếp nạn."
Cam Tín thở mạnh một hơi.
"Uhm. Để xem thử Hoàng Thượng rốt cuộc là có ý gì. Nếu như khen ngợi chúng ta, thì chúng ta sẽ lập tức dâng tấu chương, nói tường thành đều đã bị phá hỏng cả rồi, hi vọng công bộ có thể bỏ ra một số tiền và người lao động đến tu sửa."
"Đại nhân không phải là không dùng đến tường thành nữa sao?"
"Không phải dùng tiền của bản thân nên đương nhiên sẽ không đau lòng. Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."
Nhóm người Tống Giang vừa đến kinh thành, kinh thành liền cử ra mấy vạn binh mã. Trương Huyền Minh của Xu Mật Viện chỉ huy nhân mã bao vây một nghìn người của Tống Giang. Tống Giang vội giao thánh chỉ. Trương Huyền Minh cầm thánh chỉ, sau khi xem qua liền cười lạnh dặn dò:
"Tất cả các ngươi ở đây nghỉ ngơi, kẻ nào dám ầm ỹ - giết, kẻ nào có ý đồ bỏ chạy - giết, kẻ nào cố tình gây sự - giết."
Triệu Ngọc vừa nhìn thấy thánh chỉ liền vô cùng phẫn nộ:
"Trẫm ra thánh chỉ này lúc nào chứ? Mấy đêm trước Trương thúc mới dâng sớ muốn chiêu an Tống phỉ, còn chưa kịp thương thảo với các đại thần, lấy đâu ra thánh chỉ chứ?"
"Bẩm bệ hạ, vi thần nhận được cấp báo của Âu đại nhân, đổi một chút binh mã lấy về một tên Tống Giang. Âu đại nhân còn nói: Tài đức của đám người Tống Giang là đáng để dùng, hi vọng bệ hạ có thể rộng lòng gặp mặt một lần."
"Trẫm hiểu rồi, không ngờ thánh chỉ này là do Âu Dương tự mình viết ra. Hắn muốn làm cái gì vậy? Muốn tạo phản sao?"
Triệu Ngọc phẫn nộ:
"Giả truyền thánh chỉ, còn vì đám thổ phỉ cầu xin tha thứ, hắn nghĩ hắn là ai?"
Trương Huyền Minh ở bên cạnh nói:
"Bệ hạ bớt giận. Lúc trước Bộ Binh có nhận được tin cấp báo từ Dương Bình, nói rằng Tống phỉ bất ngờ tiến đánh Dương Bình. Nay không đánh mà thắng, dễ dàng bắt đám thổ phỉ hoành hành suốt một năm trời về dưới tay mình. Vậy thì tội danh giả tạo thánh chỉ có thể xem là chuyện nhỏ rồi."
"Hắn nâng đỡ thúc, thúc đương nhiên sẽ nói tốt cho hắn rồi."
Sau một hồi suy nghĩ, Triệu Ngọc nói:
"Ban một thánh chỉ mới, chức quan không đổi, nhưng tất cả thực quyền đều phải giảm bớt, cử đến cấm vệ quân trước. Mặt khác đưa đám thổ phỉ hồi hương, một nghìn tên thổ phỉ có bản lĩnh như vậy, trẫm đương nhiên dám dùng."
"Vâng!"
"Còn nữa, lập tức gọi Âu Dương thượng triều giải thích chuyện này."
Chuyện này ầm ĩ như vậy, lẽ nào còn có thể che mất tai mắt của mọi người được sao. Suy nghĩ một lát, Triệu Ngọc nói:
"Bảo hắn thông minh một chút, đến triều rồi thì không phải là trẫm muốn bảo vệ là có thể bảo vệ cho hắn được."
"Vâng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.