Chương 116: Hóa bi phẫn thành thương cơ
Tả Hà
20/07/2016
Sau một hồi dùng hai tay gãi đầu kịch liệt, Âu Dương thống khổ nói:
"Hành cung miễn cưỡng cũng có thể giải quyết được, đem cửa chính của nha môn di chuyển đến một nơi khác, cải tạo công đường một chút, gộp luôn với chỗ ở của ta, cho người lấp hồ bơi đi, cửa sau sẽ dùng hai tấm ván gỗ tạo thành một vách ngăn thông thẳng tới một ngõ nhỏ rồi khoanh tròn lại, bên ngoài công đường cũng khoanh lại một chút, may ra có thể gom góp được hai mẫu đất, sau đó lại san bằng cả chuồng ngựa ở bên phải, chung quy cũng được ba mẫu. Đem ngựa gửi đến vùng ngoại ô để cho xưởng in ấn của ta nuôi dưỡng chúng một thời gian."
Âu Dương nói tiếp:
"Còn vấn đề về tiêu chuẩn đồ ăn thức uống, thì nước theo yêu cầu phải đến lấy ở bốn mươi dặm ngoài, hai mươi dặm ngoài là vách núi cao và dốc, khó khăn hiểm trở, bảo mọi người chuyển hướng đi xa thêm năm dặm để lấy nước sạch ở sông chắc là không có vấđn đề gì, nhưng bắt buộc phải đi đủ bốn mươi dặm, nếu không ngộ ngỡ nảy sinh vấn đề thì sẽ không dễ gì mà ăn nói. Về phần nguyên liệu để làm thức ăn thì đúng là bắt bẻ hoàn bắt bẻ mà. Nhưng hàng hóa ở Dương Bình không thiếu, vẫn có thể đáp ứng được, nước vo gạo có thể bán cho các hộ nuôi lợn để kiếm tiền, thu về một chút phí tổn cũng tốt. Còn cái chuyện hoàng thổ gì đó cũng không phải là vấn đề gì đáng ngại. Điều đáng lo bây giờ là trong thành chỉ có sáu khách đêm, ngoài thành thì có hai khách điếm đang trong thời kì xây dựng, cả thảy là tám khách điếm, số lượng quán trọ thì khoảng hai trăm gian trở lại, hơn nữa chẳng có gian phòng nào phù hợp với tiêu chuẩn đề ra của các quan đại thần cả."
"Vấn đề số lượng gian phòng thì không có gì khó."
Cam Tín nói:
"Ta có thể tạm thời mướn nhà của dân. Nhưng yêu cầu về sự rộng rãi và thoáng đãng của gian phòng thì..."
"Không lo nữa, người nhiều như thế, một phòng khách cũng bị nhét tới mức chẳng còn chỗ mà chen. Cam Tín, ngươi hãy dâng tấu chương nói cho họ biết tình hình, lại viết thêm câu bảo bọn họ không cần đến nữa."
Âu Dương bực dọc nói:
"Đến một chuyến mà bắt người ta sửa sang chào đón tới mức gà bay chó chạy hết cả."
Âu Bình ở bên cạnh chợt nói xen vào:
"Thiếu gia, lần này bọn họ vừa đến đã đi, cứ cho là họ sẽ thanh toán chút đỉnh đi, nhưng chung quy lại thì chúng ta vẫn phải đổ vào đó cả đống tiền."
"Hay là chúng ta tìm một người giả làm sứ giả Kim quốc đến giữ chân Hoàng Đế, để nàng ta đừng đến nữa?"
Âu Dương thiên mã hành không.*
*Thiên mã hành không: ngựa thần lướt gió tung mây (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc). Trong câu này ý nói ra một điều mà không ai nghĩ tới một cách trôi chảy, rõ ràng.
Triển Minh không đếm xỉa tới chuyện Âu Dương đáng nói hươu nói vượn, hắn mở miệng nói:
"Ti chức có thể đến châu lị mượn ba nghìn người để duy trì trật tự trị an ngoại vi và tham gia vào việc vận chuyển, nhưng việc này cũng phải chi tiêu một con số đáng kể. Dù sao thì cũng không thể bắt người ta nhịn ăn nhịn uống được. Mỗi ngày một người tiêu hết ba mươi đồng tiền cơm ăn, nước uống, vậy thì ba nghìn người sẽ cần chín mươi quan tiền trong một ngày. Ngộ nhỡ đám người của Hoàng Thượng ở lại mười này, thì tiền ăn uống sẽ đi đứt chín trăm quan, còn phải trợ giúp cho họ một chút tiền ở nữa, tránh để châu lị nói chúng ta không đủ thành ý, nói gì thì nói, việc này cũng phải chi ngót nghét hai nghìn quan."
Cam Tín nói:
"Bây giờ một mét vuông hoàng thổ có giá tám mươi đồng, thêm vào đó là tiền thuê công nhân lát và tẩy rửa nữa, dự tính khoảng ba nghìn quan là ít. Ngoài ra còn có một phần nguyên liệu thức ăn phải đến Đông Kinh vận chuyển tới, cứ lấy thời gian mười ngày mà tính, thì sẽ cần khoảng ba trăm quan tiền phí vận chuyển, vận chuyển nước cần khoảng một trăm quan. Di chuyển địa điểm nha môn cần một khoản tiền, tu sửa hành cung cũng cần thêm một khoản tiền nữa.Muốn mở rộng đường phố thì phải dỡ bỏ một phần các công trình kiến trúc và bồi thường, việc này cũng cần một chút tiền, còn phải chế tác các sản phẩm công nghệ tặng cho các quan đại thần, Đại Nội. Còn phải thuê người dẫn đường cho các quan đại thần...."
Âu Bình nói:
"Nếu Hoàng Đế thật sự tâm huyết nên mới đến đây, người sẽ muốn xuống các thôn xóm xem xét tình hình, nhất cử nhất động này của người sẽ cần một khoản tiền lớn. Phí tiếp đãi khi đến thôn làng, phí thuê các bậc trưởng giả đến nói chuyện với người, phí thuê người lao động xếp hàng ở hai bên đường chào đón, phí trợ cấp tổn thất do ngừng sản xuất..."
"Dừng!"
Âu Dương đau đầu hỏi:
"Tóm lại cần khoảng bao nhiêu tiền?"
Cam Tín mở căng hai con mắt trắng dã bấm bấm các đầu ngón tay, sau một hồi lâu suy nghĩ mới nói:
"Ít nhất cũng phải chuẩn bị một vạn quan, đây là còn chưa tính đến chuyện Hoàng Đế muốn xuống khảo sát thôn làng, và chỉ ở lại Dương Bình trong thời gian mười ngày. Nếu như người đi xuống thôn xóm, thì tối thiểu phải bỏ ra thêm ba nghìn quan, nếu mỗi thôn xóm Hoàng Đế đều đi khảo sát một lượt, thì nha môn nhất định sẽ phá sản. Ngoài ra cứ lấy thời gian mười ngày mà tính, thì khả năng sản xuất của bản huyện sẽ phải chịu xâm hại, với lại bức tường của Tân Thành dù sao cũng phải sử lại một chút chứ. Lúc Hoàng Thượng đến là tháng bảy nông nhàn, nhưng chúng ta phải chuẩn bị đón tiếp vào tháng sáu ngày mùa..."
"Chỉ một câu thôi, tốt nhất là nàng ấy đừng có đến."
Âu Dương nói:
"Nàng ấy mà đến một cái, Dương Bình chỉ có nước mạt."
"Ngộ nhỡ bọn họ đến đây hai mươi ngày, vậy thì hai mươi ngày đó buộc phải phong tỏa phố Đông, mọi hàng hóa đến Tân Thành phải đi ra theo cửa Nam. Mà hàng hóa do Tân Thành xuất ra cũng phải chuyển đi theo hướng cửa Nam. Vốn dĩ giao thông Dương Bình đã rất chật hẹp, đột nhiên không có chuyện gì lại xuất hiện nhiều kiệu ở trên đường như vậy, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự trị an của địa phương. Còn nữa, khi bọn họ ở Dương Bình, đường xá sẽ do bọn họ chiếm cứ. Đại nhân cũng biết, xe bò, xe ngựa ở chỗ chúng ta qua lại không ngớt, không bị ùn tắc nghiêm trọng mới lạ."
Âu Dương vuốt cằm và nói:
"Làm ăn lỗ vốn như vậy thì chúng ta sẽ không làm nữa. Bây giờ Hoàng Đế tự mình dâng lên tận cửa, chúng ta không làm ra được ít đồng thì sẽ thiệt thòi cho mấy người chúng ta.Bỏ ra nhiều tiền như thế thì chúng ta nhất định phải kiếm lại cho đủ."
"Kiếm bằng cách nào?"
"Ngày kia xem báo!"
....
Số đặc biệt của Hoàng Gia báo Dương Bình. Cửu Công Công giảng giải:
"Chính là ấn phẩm thêm trang đặc biệt vì huyện Dương Bình. Trên đó nói: vào hạ tuần tháng bảy, Âu đại nhân sẽ tổ chức đại hội thể dục thể thao toàn dân của ngân hàng Dương Bình, nam nữ đều có thể tham gia. Đại hội này có các phần thi sau: Xạ kích, cử tạ, bơi lội, chèo thuyền, điền kinh, đá cầu, đấu võ, nhảy xa, nhảy cao, leo núi.... Đại hội thể dục thể thao này được tổ chức dựa trên nguyên tắc: dân có khỏe thì xã tắc mới vững bền, chăm tập thể dục thì mới giảm bớt được bệnh tật. Đại hội thể dục thể thao lần này do người đứng đầu ngân hàng tư nhân Dương Bình tổ chức, tửu nghiệp Dương Bình được chỉ định là nơi cung ứng thức uống có cồn duy nhất cho đại hội, lò dân Dương Bình được chỉ định là nơi duy nhất cung cấp đồ gốm sử dụng cho đại hội , chợ nuôi gà Dương Bình là nơi duy nhất được chỉ định dùng gà làm thực phẩm, hiệp hội thương nghiệp lá trà Đông Nam là thương gia trà loại duy nhất được chỉ định cho đại hội lần này..."
Triệu Ngọc thở hắt ra một hơi và hỏi:
"Tên tiểu tử này lại muốn làm cái gì vậy?"
Suy nghĩ của mình bây giờ không theo kịp hoạt động trong não bộ của Âu Dương rồi.
"Không biết.Nhưng mà trên báo có ghi quy tắc của các phần thi.Ví dụ như xạ kích, chia ra làm mã xạ và bộ xạ. Người nào bắn trúng bia đặt ở trăm mét ngoài nhiều hơn sẽ thắng. Người đứng nhất sẽ được thưởng một chiếc huy chương vàng làm bằng vàng ròng nguyên chất, ngoài ra còn được thưởng thêm năm trăm quan tiền, người về nhì sẽ đượng nhận một huy chương bạc làm bằng bạc nguyên chất và hai trăm quan tiền thưởng, những người có thể hoàn thành phần thi sẽ được thưởng mười quan tiền. Tuyển thủ dự thi do các châu huyện chọn lựa, các tuyển thủ được cử đi tham dự mỗi phần thi của mỗi huyện không được quá hai người. Cuối cùng còn có giải thưởng dành cho tập thể, huyện có nhiều huy chương nhất... thưởng năm nghìn quan, thật có tiền. Huyện về nhì thưởng hai nghìn, tiếp theo lần lượt sẽ là một nghìn, tám trăm. Tất cả các huyện tham gia ghi danh và có tuyển thủ hoàn thành phân nửa các cuộc thi đấu trong đại hội, tối thiểu có thể cầm trong tay một trăm quan. Còn có.... Còn có...."
"Còn có cái gì?"
"Còn có Hoàng Đế và các trọng thần văn võ đích thân đến hiện trường."
Cửu Công Công thầm khen ngợi Âu Dương trong lòng, câu này thật độc, lời này vừa viết ra, khiến các huyện lân cận có cử người tham gia hay không cũng phải cân nhắc ít nhiều. Cửu Công Công nhỏ giọng hỏi:
"Bệ hạ, người xem?"
"Thật thú vị, chúng ta cũng tham gia, mau tuyển chọn người từ trong đám nội thị vệ."
Cửu Công Công tiếp tục đọc:
"Đồng thời sẽ tổ chức hội chợ thương mại Dương Bình lần thứ nhất...."
....
Âu Bình vừa kí tên vừa nói:
"Tiểu nhân sẽ đại diện choTân Thành - Hàng Châu tham gia phần thi bơi lội."
Cam Tín đưa thẻ và nói:
"Ghi số 018 phần thi bơi lội cho Tân Thành - Hàng Châu."
Triển Minh:
"Thượng Cốc tham gia phần thi đấu võ."
Cam Tín: Ghi số 030 phần thi đấu võ cho Thượng Cốc - Thọ Châu."
Triển Minh cả kinh:
" Người ghi danh tham gia phần thi đấu võ nhiều như vậy sao?"
"Tuyển thủ tham gia thi đấu không được phép dò la tin tức về các tuyển thủ khác, nếu không sẽ bị tước tư cách tham gia thi đấu."
Cam Tín nghiến răng, hai tên tiểu tử này lại dám không đại diện cho huyện Dương Bình tham gia thi đấu. Cẩn thận cái bút lông ghi danh của ta đâm chết hai tên nhà ngươi.
Âu Dương ở bên cạnh cười lớn. Cam Tín nhìn thấy hàng người xếp ngoài cổng liền nói:
"Đại nhân, số người đăng kí tham gia của bản địa đã vượt qua bốn phần.Người bị loại cũng không ít, ngoại trừ huyện châu lân cận, Đông quân Tây quân, cấm vệ quân Đông Kinh, Đại Nội cũng cử người đến tham gia. Phủ Thái Nguyên, phủ Chân Định ở vùng Thượng Bắc, đều phái người đến nói giữ vị trí cho họ, họ đang tổ chức hàng ngũ. Người của các phủ thẳng một mạch từ Tây đến phủ Hưng Nguyên đều đã đến từ tối qua.Dương Châu có sáu huyện tham gia. Danh sách các tuyển thủ hiện nay đã gần một trăm người. Đông Nam Hàng Châu là xa nhất, nhưng cả năm huyện đều tham gia cả, trong số đó người tham gia của Tân Thành là nhiều nhất, rõ ràng rất nể mặt mũi đại nhân. Tây Nam chỉ có mỗi Vĩnh Châu, người tham gia cũng không nhiều, chỉ có mười mấy người của hai huyện.Đã dọn ra không ít nhà dân cung cấp cho khách thương, ngoài ra còn đặt lều trại cung cấp cho các vận động viên.Tuy có hơi chật một chút, nhưng vẫn coi như tạm ổn."
"Không tệ, thật không tệ."
Cam Tín nói:
"Đại nhân, chỗ ở, thức ăn của người tham gia đại hội lần này đều miễn phí, vậy thì chẳng phải chúng ta sẽ càng lỗ nhiều hơn sao?"
"Đầu tiên là Hoàng Đế sẽ không đi xuống thôn làng nữa, đồng thời còn có thể thêm phần đơn giản hơn, đây là một khoản. Chỗ ở chật hẹp, giáphòng lại tăng gấp năm lần, phía Đông Kinh sẽ có không ít người đến xem cảnh náo nhiệt, đây là một khoản.Trong thời gian thi đấu không phải còn diễn ra hội chợ thương mại sao? Có thể thu hút các thương gia và liên minh bên ngoài, đến vùng khác làm ăn đây là một khoản. Tuyên Dương Dương Bình, nâng cao hiệu ứng thương hiệu cho sản phẩm Dương Bình, đây là một khoản. Vì toàn dân mà chú trọng việc tập thể dục, đây là một khoản. Ngân hàng tư nhân Dương Bình có thể liên hệ hợp tác làm ăn với Đông Nam, Tây Nam và vùng phía Tây, đây lại thêm một khoản nữa. Lần đầu tiên làm đương nhiên sẽ lỗ vốn, nhưng nếu là năm sau, hoặc hai năm mới tổ chức một lần, thì có thể kiếm tiền rồi.Lần này xin tài trợ của các thương nghiệp không được nhiều, nhưng lần sau thì khó nói trước được, đây lại là một khoản nữa.Hoàng Gia báo thành công ở tất cả các khu vực, làm một cuộc mở rộng ra bốn phương tám hướng, tạo nền móng vững chắc, đây lại là một khoản nữa.Còn có rất nhiều, rất nhiều, trên bề mặt đúng là chúng ta đang lỗ, nhưng tính tăng trưởng ngầm của tài chính thì không phải ít đâu."
"Tiểu nhân vẫn không hiểu lắm."
Cam Tín lắc đầu.
Âu Dương cầm hai cái ly lên và nói:
"Trong đây có một cái là của lò Dương Bình, mua với giá hai mươi đồng, cái còn lại là của lò Ba Châu, mua với giá mười đồng.Ngươi sẽ mua cái nào?Rất nhiều người đều biết Dương Bình là một nơi đáng tin cậy.Ở đó đồ dùng rẻ, chất lượng lại tốt. Ba Châu? Là ở đâu?chưa từng nghe qua. Cho nên hai người có tiền đều sẽ mua ly của lò Dương Bình, đây gọi là hiệu ứng thương hiệu sản phẩm.Còn làm kinh doanh, người Dương Bình luôn có chữ tín và sự thành thật, đây cũng là hiệu ứng thương hiệu.Nếu như chúng ta chỉ tự cung tự cấp, thì chẳng cần nó để làm gì.Nhưng chúng ta muốn mở rộng kinh doanh thì phải có tên tuổi."
Cam Tín gật đầu và nói:
"Ý của đại nhân là nha môn cho họ một thương hiệu tốt, một môi trường thuận lợi.Buôn bán không có lời thì họ phải xem lại chính mình."
"Uhm!Qua vài ngày nữa còn có thể mở trường đại học.Mở khóa học quản lí thương nghiệp, chủ yếu là để giải quyết việc bố trí chi nhánh của các thương hộ, lúc phân chia cần phải có nhân tài. Dù sao cũng là kinh doanh ở xứ người, cần phải đào tạo một cách bài bản và có hệ thống, dần dần loại bỏ các gia tộc có cách quản lí lạc hậu, tiến hành hoạt động thương nghiệp có trình tự, có quy mô."
Điều Âu Dương vừa nói chính là dự tính ban đầu của hắn. Nếu hắn yêu tiền thì hắn sớm đã có tiền bạc tiêu không bao giờ hết. Suy nghĩ của hắn chính là: Làm người có thể có khuyết điểm, nhưng bao giờ trong họ cũng có điểm rực rỡ, tỏa ánh sáng ra xung quanh. Mặc dù con đường phía trước còn nhiều chông gai, nhưng có thể làm được chừng nào thì hay chừng đó.
Hắn cho rằng phát triển công, nông, thương chính là việc trọng điểm.Mâu thuẫn giai cấp ở trong đó đương nhiên cũng không ít, nhưng nếu có thể có được sự dẫn dắt tốt, thì cũng có thể hỗ lợi hỗ huệ*. Do sự phát triển công thương, mà diện tính đất canh tác bình quân đầu người được nâng cao, giá cả lương thực cũng tăng mạnh. Việc này chắc chắn sẽ có lợi trên tất cả các phương diện.Cho dù là giai cấp địa chủ đi chăng nữa thì họ cũng sẽ có rất nhiều lựa chọn, có thể bán đất ruộng cho quan phủ, đầu tư thương nghiệp. Có thể làm ở hai nơi, bảo đảm thu hoạch. Có thể thuê người cày cấy, dù sao thì giá cả lương thực cũng chỉ có cao chứ không có thấp. Mà chính sách xóa nạn mù chữa của Âu Dương vừa hay lại có thể đáp ứng yêu cầu thuê nhân công của các địa chủ, một số nạn dân thậm chí còn siêng năng, cần cù, còn giá rẻ hơn nhiều so với đầy tớ trước đây. Bây giờ khế ước được phổ biến rộng rãi chính là ở nhà XX làm đầy tớ hai năm.Trong hai năm này, nhà XX phụ trách cho họ học được nghìn chữ.Đây là phương sách về phúc lợi, bởi vì dân chúng ngoại địa không có giấy phép đặc biệt thì không có tư cách đến học đường Dương Bình.
*Hỗ lợi hỗ huệ: Hai bên cùng có lợi.
Từ giờ cho tới khi diễn ra lễ khai mạc của đại hội thể dục thể thao toàn dân Dương Bình, hội giao lưu thương vụ, triển lãm vạn vật chỉ còn có ba ngày. Các vận động viên đều đã được bố trí cho nghỉ ngơi ở ngoại thành, trước tiên Âu Bình đến vùng biên ải mua về trăm bộ lều vải, do các vận động viên Tây quân vận chuyển về. Các sàn thi đấu chính được thiết lập ở cửa Nam, nơi đó vốn là đồng ruộng phì nhiêu, nha môn ra mặt mua về, hoàn toàn lộ thiên, san phẳng một chút liền có thể dùng được. Hội giao lưu thương vụ được thiết lập ở hiệp hội thương nghiệp Dương Bình.Về phần hội chợ thương mại thì có chút hư danh, chỉ có người Dương Bình tham gia triển lãm. Thời gian gấp gáp, cho dù Dương Bình có khả năng tài chính đi chăng nữa cũng không có cách nào giải quyết được tình hình giao thông ùn tắc ở thời xưa do việc bố trí các trang thiết bị cần thiết chuẩn bị cho đại hội.
Mặt khác, Triệu Ngọc và đoàn tùy tùng không ngồi loan giá đến Dương Bình mà chỉ mặc vi phục, cùng mười mấy tên nội thị vệ, còn có Tiểu Thanh nữa ngồi kiệu đến Dương Bình. Vừa đến cửa Đông liền bị một tên nha dịch chặn đường. Nha dịch hỏi:
"Các vị là đến dự thi, tham thương hay là tham quan?"
Nội thị vệ hỏi:
"Câu này là có ý gì?"
"Dự thi thì đi vào cửa Đông, còn tham thương với tham quan thì đi vào cửa Tây."
"Chúng ta đến dự thi, đây là chứng nhận."
Nha dịch vừa tiếp nhận xem qua thì trong lòng cả kinh, dĩ nhiên là chứng nhận của Đại Nội cấp cho. Ai muốn tham gi thi đấu, bắt buộc phải có chứng nhận do quan phủ cấp cho, bên trên có ghi tên của các vận động viên tham dự, và tên của những người trong hàng ngũ đi theo. Nha dịch dùng hai tay dâng trả chứng nhận.
"Chúng ta đi."
"Khoan đã."
Nha dịch nói:
"Xin lỗi các vị đại nhân, cấp trên có lệnh, trong Dương Bình không được phép ngồi kiệu.Cách nơi này không xa có trạm dịch, mọi người có thể gửi kiệu ở chỗ trạm dịch."
"To gan!"
Nội thị vệ cả giận nói:
"Đây chính là hai vị quận chúa."
"Người muốn cho kiệu đi vào mới gọi là to gan."
Nha dịch tận tình giảng giải:
"Huyện Dương Bình rất nhỏ, người thì lại đông.Nha môn đã giao trách nhiệm, cho dù là hôn giá đi chăng nữa, thì mấy ngày này cũng không được phép ngồi kiệu hoa."
"Thôi bỏ đi, hạ kiệu."
Triệu Ngọc lên tiếng, kiệu liền được đặt xuống, Triệu Ngọc bước ra và nói:
"Đem kiệu gửi tới trạm dịch."
"Vâng!"
Nha dịch ở bên cạnh nhiệt tình nói:
"Các vị quận chúa, đại nhân có thể đi thẳng đến nơi tiếp đãi vận động viên ở cửa Nam báo danh, bọn họ sẽ dẫn mọi người đến nơi ở. Đất chật, người đông, có chỗ nào đắc tội thì mong mọi người lượng thứ."
Ba tên nội thị vệ dẫn đường, Triệu Ngọc và Tiểu Thanh đi ở chính giữa.Vừa đến cửa Đông thì biết lời của tên nha dịch khi nãy không phải là xàm xàm ba láp, giao thông cả phố Đông đều bị ùn tắc. Đường rộng năm mét vốn dĩ rất thông suốt, nhưng cứ vài bước thì lại dựng một chiếc bàn rộng hai mét.
"Ngói lưu ly bảy sắc, gạch ngói Dương Bình, chất lượng Hoàng Gia, giá cả phải chăng đây."
"Đến xem một chút đi, phục sức Dương Bình - phục sức thịnh hành củanăm nay đây."
Các sạp ngói được bày ở trước mặt, hai bên còn các sạp rộng chừng một mét. Sạp bên trái là dành cho nam, sạp bên phải là dành cho nữ, hơn mười vị nam thanh, nữ tú đang đứng ở trước sạp, mỗi người lại khoác trên mình những bộ trang phục không giống nhau.
Tiểu Thanh chỉ vào một bộ váy ngắn màu xám, vui vẻ nói:
"Tỉ tỉ, tỉ nhìn bộ y phục này xem."
Triệu Ngọc gật đầu:
"Cũng không tệ, đi qua xem thử."
"Ôi chao, hai vị cô nương thật là có con mắt tinh tường, tên của bộ y phục này là Viết Hạ Lương."
Một tên tiểu nhị đi lại tiếp đón và giới thiệu:
"Bộ y phục này là do Âu đại nhân đích thân thiết kế dựa trên ý tưởng về bốn mùa: Xuân Vận, Hạ Lương, Thu Tứ, Đông Hinh*. Chất liệu thì không cần tôi phải nói nhiều nữa, lại nói về kiểu dáng, Cam đại nhân nói rồi, chính là xuất phát từ câu thơ: "Bán bão tỳ bà bán già diện*", nhìn rất nghiêm trang, nhưng vẫn giữ được nét hấp dẫn của phái nữ, lại phối hợp với một chiếc quần màu da bó sát người, nhất định là cực phẩm."
* Xuân Vận, Hạ Lương, Thu Tứ, Đông Hinh: tạm hiểu là xuân êm dịu, hạ mát mẻ, thu ấm áp, hoài niệm, đông thơm ngát.
*Bán bão tỳ bà bán già diện: Câu thơ trong bài thơ Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị, ý nói: còn mang tỳ bà che nửa mặt.
"Không ngờ lúc rảnh rang hắn lại có bản lĩnh như vậy."
Triệu Ngọc cười khẽ và nói:
"Cho bọn ta lấy mỗi kiểu một chiếc."
"Mỗi kiểu một chiếc?"
Tiểu nhị ngây ngốc nói:
"Bà chị ơi, Xuân Vận và Thu Tứ đã được người ta đặt trước tới tận mười ngày sau rồi, còn Hạ Lương mà cô nương cần ít nhất cũng phải đợi năm ngày sau mới có hàng để lấy."
Đúng lúc này có một nữ tử bước tới và nói:
"Tiểu Sài, giúp ta làm hai bộ Hạ Lương màu đỏ thẫm, sau khi hàng được gửi đến ta sẽ đưa tiền cho ngươi."
"Chào thầy."
Tiểu Sài vội cúi người:
"Dùng vào đại hôn của người sao? Không dám lấy tiền của người, ngày mai ta lập tức mang sang cho người."
Triệu Ngọc nhìn theo vị nữ tử đã rời đi kia, bất mãn hỏi:
"Không phải nói là cần tới năm ngày sao?"
Tiểu nhị liền giải thích:
"Người không biết đó chứ, cô ấy là tổng biên tập của Hoàng Gia báo, không chỉ là thầy của tôi, mà còn là thầy của chưởng quầy chúng tôi. Vốn dĩ là hôn lễ được tổ chức vào tháng năm, nhưng chuyện trong huyện nhiều như vậy, chuyện của Tống Giang gì đó vừa mới sắp xếp xong, Hoàng Đế đã bắt đại nhân thuyên chuyển công tác. Khó khăn lắm mới bình ổn, phía Âu đại nhân lại tổ chức đại hội thể dục thể thao.Cho nên mong người lượng thứ, dù sao cũng phải cho người ta chút ích lợi trước thì mới có thể sống tốt được."
Tiểu Thanh ghé sát tai Triệu Ngọc thì thầm:
"Bỏ đi tỉ tỉ, cùng lắm thì bắt Âu Dương thiết kế riêng cho chúng ta vài bộ.Mọi người đều mặc hết, chẳng phải sẽ rất khó coi sao?"
"Cũng đúng!Vậy thôi đi tiểu nhị, chúng ta lại xem một chút."
"Cũng được, thật xin lỗi hai vị cô nương, hai người đi thong thả."
"Tiệm vàngflagship* Dương Bình, phân lượng vàng mười, kiểu dáng hiện đại.”
*Flagship: trong hải quân là chiếc tàu dẫn đầu trong 1 hạm đội tàu , là chiếc lớn nhất, nhanh nhất, mới nhất, hầu hết được trang bị vũ khí mạnh, nó là 1 con tàu đc sử dụng bởi các sĩ quan chỉ huy hải quân Thuật ngữ này cũng dùng để chỉ những "sản phẩm chủ lực" của một của công ty,hay 1 "thương hiệu hàng đầu".
Tiểu Thanh hỏi:
"Này cô,thế nào gọi là cửa hàng flagship?"
"Thưa cô nương."
Một nữ tiểu nhị nói:
"Âu đại nhân nói cái gọi là cửa hàng sflagship chính là cửa hàng chủ đạo.Tiệm vàng của chúng tôi đều có chi nhánh ở Đông Kinh và Thọ Châu, nó chỉ có thể gọi là tiệm vàng Dương Bình - chi nhánh Đông Kinh mà thôi."
Tiểu Thanh hỏi:
"Đây là cái gì?"
"Cái này gọi là đầu hoàn, thiết kế của Âu đại nhân, để tôi đeo thử cho cô."
Nữ tiểu nhi cầm lên một đầu hoàn làm từ bạc nguyên chất đeo cho Tiểu Thanh, sau đó lại lấy ra chiếc gương đồng cho Tiểu Thanh xem.
Tiểu Thanh nhìn người ở trong gương, mừng rỡ nói:
"Ông chủ lấy cho ta một chiếc."
"Được thôi! Cô nương nhìn xem, còn có lắc tay bằng vàng nguyên chất, nhỏ bé mà không tầm thường."
"Tỉ tỉ, tỉ cũng lại xem đi."
Tiểu Thanh mời gọi.
Bước vào trong tiệm vàng đi tới đi lui khoảng nửa canh giờ, một tên nội thị vệ mới cầm một gói nhỏ rời đi, nữ tiểu nhị ở phía sau rất khiêm nhường nói:
"Đi thong thả, ngày mai lại ghé nhé."
"Son ba màu đây, màu tím cao sang, nền nã; màu đỏ mê say lòng người; màu cam hồn nhiên, khả ái."
Triệu Ngọc ghé sát vào và hỏi:
"Thứ này có phải cũng là thiết kế của Âu đại nhân?"
"Cũng có chút liên hệ. Âu đại nhân nói, đừng có cứ suốt ngày chỉ một màu đỏ như thế, có thể có chút sáng ý được không. Môi của các nữ nhân đi trên phố đều là màu đỏ, đít con khỉ cũng màu đỏ, thịt kho tàu cũng màu đỏ. Do vậy mà chưởng quầy của chúng tôi mới vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng làm ra được những cây son có màu sắc tươi sáng và đẹp mắt khác. Cây màu tím này đã được tiêu thụ ở Thọ Châu vào tháng trước, còn màu cam này là sản phẩm mới, hai tiểu thư có muốn thử một chút không?"
"Được, để ta thử xem."
...
"Khăn quàng vai bằng da chồn…"
Tiểu nhị còn chưa rao hết, Tiểu Thanh đã vội với đầu qua và hỏi:
"Da chồn này có phải cũng do Âu đại nhân của các ngươi làm ra không?"
Tiểu nhị nhìn Tiểu Thanh như nhìn kẻ ngốc một hồi lâu mới đáp:
"Da chồn là do chồn** của ngài ấy làm ra đó."
"Haha!"
Triệu Ngọc nhịn không được vội che miệng rồi cười rộ lên.
"Đáng ghét."
Tiểu Thanh xoa khuôn mặt đang đỏ bừng.
Triệu Ngọc vừa cười vừa nói: "Cho ta hai chiếc."
....
Sau đó hai nàng còn đi thử giày da, dùng thử các loại nước tẩy trang, các loại sản phẩm chăm sóc da v..v. Chỉ một phố Đông mà đã mua sắm được đủ thứ, tất cả đều bắt hai tên nội thị vệ đến cầm đi. Cuối cùng một tên nội thị vệ không nhịn được nữa liền nhắc nhở:
"Quan gia, chúng ta là đến điều tra nghe ngóng mà."
"...."
Triệu Ngọc ngẩn người, đúng rồi ha, thế nào lại quên khuấy mất mục đích mình đến Dương Bình lần này rồi. MÌnh cũng không phải là đến để mua sắm, mà là đến điều tra nghe ngóng sở tác sở vi của Âu Dương. Triệu Ngọc nhìn mặt trời, đã gần trưa rồi, liền dặn dò:
"Trước tiên hãy đi tìm một nơi để ăn một chút gì cái đã."
*Sở tác sở vi: Hành động đã thực hiện.
Một nội thị vệ đáp:
"Trên đường đến đây ty chức cũng đã xem qua, phàm là tửu lầu, hiệu ăn thì đều chật ních người hết cả, chi bằng chúng ta tìm nhà của người dân, đưa cho họ một ít tiền, vừa có chỗ dừng chân lại vừa có đồ để ăn."
"Người cứ thu xếp đi."
"Dạ!"
"Hành cung miễn cưỡng cũng có thể giải quyết được, đem cửa chính của nha môn di chuyển đến một nơi khác, cải tạo công đường một chút, gộp luôn với chỗ ở của ta, cho người lấp hồ bơi đi, cửa sau sẽ dùng hai tấm ván gỗ tạo thành một vách ngăn thông thẳng tới một ngõ nhỏ rồi khoanh tròn lại, bên ngoài công đường cũng khoanh lại một chút, may ra có thể gom góp được hai mẫu đất, sau đó lại san bằng cả chuồng ngựa ở bên phải, chung quy cũng được ba mẫu. Đem ngựa gửi đến vùng ngoại ô để cho xưởng in ấn của ta nuôi dưỡng chúng một thời gian."
Âu Dương nói tiếp:
"Còn vấn đề về tiêu chuẩn đồ ăn thức uống, thì nước theo yêu cầu phải đến lấy ở bốn mươi dặm ngoài, hai mươi dặm ngoài là vách núi cao và dốc, khó khăn hiểm trở, bảo mọi người chuyển hướng đi xa thêm năm dặm để lấy nước sạch ở sông chắc là không có vấđn đề gì, nhưng bắt buộc phải đi đủ bốn mươi dặm, nếu không ngộ ngỡ nảy sinh vấn đề thì sẽ không dễ gì mà ăn nói. Về phần nguyên liệu để làm thức ăn thì đúng là bắt bẻ hoàn bắt bẻ mà. Nhưng hàng hóa ở Dương Bình không thiếu, vẫn có thể đáp ứng được, nước vo gạo có thể bán cho các hộ nuôi lợn để kiếm tiền, thu về một chút phí tổn cũng tốt. Còn cái chuyện hoàng thổ gì đó cũng không phải là vấn đề gì đáng ngại. Điều đáng lo bây giờ là trong thành chỉ có sáu khách đêm, ngoài thành thì có hai khách điếm đang trong thời kì xây dựng, cả thảy là tám khách điếm, số lượng quán trọ thì khoảng hai trăm gian trở lại, hơn nữa chẳng có gian phòng nào phù hợp với tiêu chuẩn đề ra của các quan đại thần cả."
"Vấn đề số lượng gian phòng thì không có gì khó."
Cam Tín nói:
"Ta có thể tạm thời mướn nhà của dân. Nhưng yêu cầu về sự rộng rãi và thoáng đãng của gian phòng thì..."
"Không lo nữa, người nhiều như thế, một phòng khách cũng bị nhét tới mức chẳng còn chỗ mà chen. Cam Tín, ngươi hãy dâng tấu chương nói cho họ biết tình hình, lại viết thêm câu bảo bọn họ không cần đến nữa."
Âu Dương bực dọc nói:
"Đến một chuyến mà bắt người ta sửa sang chào đón tới mức gà bay chó chạy hết cả."
Âu Bình ở bên cạnh chợt nói xen vào:
"Thiếu gia, lần này bọn họ vừa đến đã đi, cứ cho là họ sẽ thanh toán chút đỉnh đi, nhưng chung quy lại thì chúng ta vẫn phải đổ vào đó cả đống tiền."
"Hay là chúng ta tìm một người giả làm sứ giả Kim quốc đến giữ chân Hoàng Đế, để nàng ta đừng đến nữa?"
Âu Dương thiên mã hành không.*
*Thiên mã hành không: ngựa thần lướt gió tung mây (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc). Trong câu này ý nói ra một điều mà không ai nghĩ tới một cách trôi chảy, rõ ràng.
Triển Minh không đếm xỉa tới chuyện Âu Dương đáng nói hươu nói vượn, hắn mở miệng nói:
"Ti chức có thể đến châu lị mượn ba nghìn người để duy trì trật tự trị an ngoại vi và tham gia vào việc vận chuyển, nhưng việc này cũng phải chi tiêu một con số đáng kể. Dù sao thì cũng không thể bắt người ta nhịn ăn nhịn uống được. Mỗi ngày một người tiêu hết ba mươi đồng tiền cơm ăn, nước uống, vậy thì ba nghìn người sẽ cần chín mươi quan tiền trong một ngày. Ngộ nhỡ đám người của Hoàng Thượng ở lại mười này, thì tiền ăn uống sẽ đi đứt chín trăm quan, còn phải trợ giúp cho họ một chút tiền ở nữa, tránh để châu lị nói chúng ta không đủ thành ý, nói gì thì nói, việc này cũng phải chi ngót nghét hai nghìn quan."
Cam Tín nói:
"Bây giờ một mét vuông hoàng thổ có giá tám mươi đồng, thêm vào đó là tiền thuê công nhân lát và tẩy rửa nữa, dự tính khoảng ba nghìn quan là ít. Ngoài ra còn có một phần nguyên liệu thức ăn phải đến Đông Kinh vận chuyển tới, cứ lấy thời gian mười ngày mà tính, thì sẽ cần khoảng ba trăm quan tiền phí vận chuyển, vận chuyển nước cần khoảng một trăm quan. Di chuyển địa điểm nha môn cần một khoản tiền, tu sửa hành cung cũng cần thêm một khoản tiền nữa.Muốn mở rộng đường phố thì phải dỡ bỏ một phần các công trình kiến trúc và bồi thường, việc này cũng cần một chút tiền, còn phải chế tác các sản phẩm công nghệ tặng cho các quan đại thần, Đại Nội. Còn phải thuê người dẫn đường cho các quan đại thần...."
Âu Bình nói:
"Nếu Hoàng Đế thật sự tâm huyết nên mới đến đây, người sẽ muốn xuống các thôn xóm xem xét tình hình, nhất cử nhất động này của người sẽ cần một khoản tiền lớn. Phí tiếp đãi khi đến thôn làng, phí thuê các bậc trưởng giả đến nói chuyện với người, phí thuê người lao động xếp hàng ở hai bên đường chào đón, phí trợ cấp tổn thất do ngừng sản xuất..."
"Dừng!"
Âu Dương đau đầu hỏi:
"Tóm lại cần khoảng bao nhiêu tiền?"
Cam Tín mở căng hai con mắt trắng dã bấm bấm các đầu ngón tay, sau một hồi lâu suy nghĩ mới nói:
"Ít nhất cũng phải chuẩn bị một vạn quan, đây là còn chưa tính đến chuyện Hoàng Đế muốn xuống khảo sát thôn làng, và chỉ ở lại Dương Bình trong thời gian mười ngày. Nếu như người đi xuống thôn xóm, thì tối thiểu phải bỏ ra thêm ba nghìn quan, nếu mỗi thôn xóm Hoàng Đế đều đi khảo sát một lượt, thì nha môn nhất định sẽ phá sản. Ngoài ra cứ lấy thời gian mười ngày mà tính, thì khả năng sản xuất của bản huyện sẽ phải chịu xâm hại, với lại bức tường của Tân Thành dù sao cũng phải sử lại một chút chứ. Lúc Hoàng Thượng đến là tháng bảy nông nhàn, nhưng chúng ta phải chuẩn bị đón tiếp vào tháng sáu ngày mùa..."
"Chỉ một câu thôi, tốt nhất là nàng ấy đừng có đến."
Âu Dương nói:
"Nàng ấy mà đến một cái, Dương Bình chỉ có nước mạt."
"Ngộ nhỡ bọn họ đến đây hai mươi ngày, vậy thì hai mươi ngày đó buộc phải phong tỏa phố Đông, mọi hàng hóa đến Tân Thành phải đi ra theo cửa Nam. Mà hàng hóa do Tân Thành xuất ra cũng phải chuyển đi theo hướng cửa Nam. Vốn dĩ giao thông Dương Bình đã rất chật hẹp, đột nhiên không có chuyện gì lại xuất hiện nhiều kiệu ở trên đường như vậy, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự trị an của địa phương. Còn nữa, khi bọn họ ở Dương Bình, đường xá sẽ do bọn họ chiếm cứ. Đại nhân cũng biết, xe bò, xe ngựa ở chỗ chúng ta qua lại không ngớt, không bị ùn tắc nghiêm trọng mới lạ."
Âu Dương vuốt cằm và nói:
"Làm ăn lỗ vốn như vậy thì chúng ta sẽ không làm nữa. Bây giờ Hoàng Đế tự mình dâng lên tận cửa, chúng ta không làm ra được ít đồng thì sẽ thiệt thòi cho mấy người chúng ta.Bỏ ra nhiều tiền như thế thì chúng ta nhất định phải kiếm lại cho đủ."
"Kiếm bằng cách nào?"
"Ngày kia xem báo!"
....
Số đặc biệt của Hoàng Gia báo Dương Bình. Cửu Công Công giảng giải:
"Chính là ấn phẩm thêm trang đặc biệt vì huyện Dương Bình. Trên đó nói: vào hạ tuần tháng bảy, Âu đại nhân sẽ tổ chức đại hội thể dục thể thao toàn dân của ngân hàng Dương Bình, nam nữ đều có thể tham gia. Đại hội này có các phần thi sau: Xạ kích, cử tạ, bơi lội, chèo thuyền, điền kinh, đá cầu, đấu võ, nhảy xa, nhảy cao, leo núi.... Đại hội thể dục thể thao này được tổ chức dựa trên nguyên tắc: dân có khỏe thì xã tắc mới vững bền, chăm tập thể dục thì mới giảm bớt được bệnh tật. Đại hội thể dục thể thao lần này do người đứng đầu ngân hàng tư nhân Dương Bình tổ chức, tửu nghiệp Dương Bình được chỉ định là nơi cung ứng thức uống có cồn duy nhất cho đại hội, lò dân Dương Bình được chỉ định là nơi duy nhất cung cấp đồ gốm sử dụng cho đại hội , chợ nuôi gà Dương Bình là nơi duy nhất được chỉ định dùng gà làm thực phẩm, hiệp hội thương nghiệp lá trà Đông Nam là thương gia trà loại duy nhất được chỉ định cho đại hội lần này..."
Triệu Ngọc thở hắt ra một hơi và hỏi:
"Tên tiểu tử này lại muốn làm cái gì vậy?"
Suy nghĩ của mình bây giờ không theo kịp hoạt động trong não bộ của Âu Dương rồi.
"Không biết.Nhưng mà trên báo có ghi quy tắc của các phần thi.Ví dụ như xạ kích, chia ra làm mã xạ và bộ xạ. Người nào bắn trúng bia đặt ở trăm mét ngoài nhiều hơn sẽ thắng. Người đứng nhất sẽ được thưởng một chiếc huy chương vàng làm bằng vàng ròng nguyên chất, ngoài ra còn được thưởng thêm năm trăm quan tiền, người về nhì sẽ đượng nhận một huy chương bạc làm bằng bạc nguyên chất và hai trăm quan tiền thưởng, những người có thể hoàn thành phần thi sẽ được thưởng mười quan tiền. Tuyển thủ dự thi do các châu huyện chọn lựa, các tuyển thủ được cử đi tham dự mỗi phần thi của mỗi huyện không được quá hai người. Cuối cùng còn có giải thưởng dành cho tập thể, huyện có nhiều huy chương nhất... thưởng năm nghìn quan, thật có tiền. Huyện về nhì thưởng hai nghìn, tiếp theo lần lượt sẽ là một nghìn, tám trăm. Tất cả các huyện tham gia ghi danh và có tuyển thủ hoàn thành phân nửa các cuộc thi đấu trong đại hội, tối thiểu có thể cầm trong tay một trăm quan. Còn có.... Còn có...."
"Còn có cái gì?"
"Còn có Hoàng Đế và các trọng thần văn võ đích thân đến hiện trường."
Cửu Công Công thầm khen ngợi Âu Dương trong lòng, câu này thật độc, lời này vừa viết ra, khiến các huyện lân cận có cử người tham gia hay không cũng phải cân nhắc ít nhiều. Cửu Công Công nhỏ giọng hỏi:
"Bệ hạ, người xem?"
"Thật thú vị, chúng ta cũng tham gia, mau tuyển chọn người từ trong đám nội thị vệ."
Cửu Công Công tiếp tục đọc:
"Đồng thời sẽ tổ chức hội chợ thương mại Dương Bình lần thứ nhất...."
....
Âu Bình vừa kí tên vừa nói:
"Tiểu nhân sẽ đại diện choTân Thành - Hàng Châu tham gia phần thi bơi lội."
Cam Tín đưa thẻ và nói:
"Ghi số 018 phần thi bơi lội cho Tân Thành - Hàng Châu."
Triển Minh:
"Thượng Cốc tham gia phần thi đấu võ."
Cam Tín: Ghi số 030 phần thi đấu võ cho Thượng Cốc - Thọ Châu."
Triển Minh cả kinh:
" Người ghi danh tham gia phần thi đấu võ nhiều như vậy sao?"
"Tuyển thủ tham gia thi đấu không được phép dò la tin tức về các tuyển thủ khác, nếu không sẽ bị tước tư cách tham gia thi đấu."
Cam Tín nghiến răng, hai tên tiểu tử này lại dám không đại diện cho huyện Dương Bình tham gia thi đấu. Cẩn thận cái bút lông ghi danh của ta đâm chết hai tên nhà ngươi.
Âu Dương ở bên cạnh cười lớn. Cam Tín nhìn thấy hàng người xếp ngoài cổng liền nói:
"Đại nhân, số người đăng kí tham gia của bản địa đã vượt qua bốn phần.Người bị loại cũng không ít, ngoại trừ huyện châu lân cận, Đông quân Tây quân, cấm vệ quân Đông Kinh, Đại Nội cũng cử người đến tham gia. Phủ Thái Nguyên, phủ Chân Định ở vùng Thượng Bắc, đều phái người đến nói giữ vị trí cho họ, họ đang tổ chức hàng ngũ. Người của các phủ thẳng một mạch từ Tây đến phủ Hưng Nguyên đều đã đến từ tối qua.Dương Châu có sáu huyện tham gia. Danh sách các tuyển thủ hiện nay đã gần một trăm người. Đông Nam Hàng Châu là xa nhất, nhưng cả năm huyện đều tham gia cả, trong số đó người tham gia của Tân Thành là nhiều nhất, rõ ràng rất nể mặt mũi đại nhân. Tây Nam chỉ có mỗi Vĩnh Châu, người tham gia cũng không nhiều, chỉ có mười mấy người của hai huyện.Đã dọn ra không ít nhà dân cung cấp cho khách thương, ngoài ra còn đặt lều trại cung cấp cho các vận động viên.Tuy có hơi chật một chút, nhưng vẫn coi như tạm ổn."
"Không tệ, thật không tệ."
Cam Tín nói:
"Đại nhân, chỗ ở, thức ăn của người tham gia đại hội lần này đều miễn phí, vậy thì chẳng phải chúng ta sẽ càng lỗ nhiều hơn sao?"
"Đầu tiên là Hoàng Đế sẽ không đi xuống thôn làng nữa, đồng thời còn có thể thêm phần đơn giản hơn, đây là một khoản. Chỗ ở chật hẹp, giáphòng lại tăng gấp năm lần, phía Đông Kinh sẽ có không ít người đến xem cảnh náo nhiệt, đây là một khoản.Trong thời gian thi đấu không phải còn diễn ra hội chợ thương mại sao? Có thể thu hút các thương gia và liên minh bên ngoài, đến vùng khác làm ăn đây là một khoản. Tuyên Dương Dương Bình, nâng cao hiệu ứng thương hiệu cho sản phẩm Dương Bình, đây là một khoản. Vì toàn dân mà chú trọng việc tập thể dục, đây là một khoản. Ngân hàng tư nhân Dương Bình có thể liên hệ hợp tác làm ăn với Đông Nam, Tây Nam và vùng phía Tây, đây lại thêm một khoản nữa. Lần đầu tiên làm đương nhiên sẽ lỗ vốn, nhưng nếu là năm sau, hoặc hai năm mới tổ chức một lần, thì có thể kiếm tiền rồi.Lần này xin tài trợ của các thương nghiệp không được nhiều, nhưng lần sau thì khó nói trước được, đây lại là một khoản nữa.Hoàng Gia báo thành công ở tất cả các khu vực, làm một cuộc mở rộng ra bốn phương tám hướng, tạo nền móng vững chắc, đây lại là một khoản nữa.Còn có rất nhiều, rất nhiều, trên bề mặt đúng là chúng ta đang lỗ, nhưng tính tăng trưởng ngầm của tài chính thì không phải ít đâu."
"Tiểu nhân vẫn không hiểu lắm."
Cam Tín lắc đầu.
Âu Dương cầm hai cái ly lên và nói:
"Trong đây có một cái là của lò Dương Bình, mua với giá hai mươi đồng, cái còn lại là của lò Ba Châu, mua với giá mười đồng.Ngươi sẽ mua cái nào?Rất nhiều người đều biết Dương Bình là một nơi đáng tin cậy.Ở đó đồ dùng rẻ, chất lượng lại tốt. Ba Châu? Là ở đâu?chưa từng nghe qua. Cho nên hai người có tiền đều sẽ mua ly của lò Dương Bình, đây gọi là hiệu ứng thương hiệu sản phẩm.Còn làm kinh doanh, người Dương Bình luôn có chữ tín và sự thành thật, đây cũng là hiệu ứng thương hiệu.Nếu như chúng ta chỉ tự cung tự cấp, thì chẳng cần nó để làm gì.Nhưng chúng ta muốn mở rộng kinh doanh thì phải có tên tuổi."
Cam Tín gật đầu và nói:
"Ý của đại nhân là nha môn cho họ một thương hiệu tốt, một môi trường thuận lợi.Buôn bán không có lời thì họ phải xem lại chính mình."
"Uhm!Qua vài ngày nữa còn có thể mở trường đại học.Mở khóa học quản lí thương nghiệp, chủ yếu là để giải quyết việc bố trí chi nhánh của các thương hộ, lúc phân chia cần phải có nhân tài. Dù sao cũng là kinh doanh ở xứ người, cần phải đào tạo một cách bài bản và có hệ thống, dần dần loại bỏ các gia tộc có cách quản lí lạc hậu, tiến hành hoạt động thương nghiệp có trình tự, có quy mô."
Điều Âu Dương vừa nói chính là dự tính ban đầu của hắn. Nếu hắn yêu tiền thì hắn sớm đã có tiền bạc tiêu không bao giờ hết. Suy nghĩ của hắn chính là: Làm người có thể có khuyết điểm, nhưng bao giờ trong họ cũng có điểm rực rỡ, tỏa ánh sáng ra xung quanh. Mặc dù con đường phía trước còn nhiều chông gai, nhưng có thể làm được chừng nào thì hay chừng đó.
Hắn cho rằng phát triển công, nông, thương chính là việc trọng điểm.Mâu thuẫn giai cấp ở trong đó đương nhiên cũng không ít, nhưng nếu có thể có được sự dẫn dắt tốt, thì cũng có thể hỗ lợi hỗ huệ*. Do sự phát triển công thương, mà diện tính đất canh tác bình quân đầu người được nâng cao, giá cả lương thực cũng tăng mạnh. Việc này chắc chắn sẽ có lợi trên tất cả các phương diện.Cho dù là giai cấp địa chủ đi chăng nữa thì họ cũng sẽ có rất nhiều lựa chọn, có thể bán đất ruộng cho quan phủ, đầu tư thương nghiệp. Có thể làm ở hai nơi, bảo đảm thu hoạch. Có thể thuê người cày cấy, dù sao thì giá cả lương thực cũng chỉ có cao chứ không có thấp. Mà chính sách xóa nạn mù chữa của Âu Dương vừa hay lại có thể đáp ứng yêu cầu thuê nhân công của các địa chủ, một số nạn dân thậm chí còn siêng năng, cần cù, còn giá rẻ hơn nhiều so với đầy tớ trước đây. Bây giờ khế ước được phổ biến rộng rãi chính là ở nhà XX làm đầy tớ hai năm.Trong hai năm này, nhà XX phụ trách cho họ học được nghìn chữ.Đây là phương sách về phúc lợi, bởi vì dân chúng ngoại địa không có giấy phép đặc biệt thì không có tư cách đến học đường Dương Bình.
*Hỗ lợi hỗ huệ: Hai bên cùng có lợi.
Từ giờ cho tới khi diễn ra lễ khai mạc của đại hội thể dục thể thao toàn dân Dương Bình, hội giao lưu thương vụ, triển lãm vạn vật chỉ còn có ba ngày. Các vận động viên đều đã được bố trí cho nghỉ ngơi ở ngoại thành, trước tiên Âu Bình đến vùng biên ải mua về trăm bộ lều vải, do các vận động viên Tây quân vận chuyển về. Các sàn thi đấu chính được thiết lập ở cửa Nam, nơi đó vốn là đồng ruộng phì nhiêu, nha môn ra mặt mua về, hoàn toàn lộ thiên, san phẳng một chút liền có thể dùng được. Hội giao lưu thương vụ được thiết lập ở hiệp hội thương nghiệp Dương Bình.Về phần hội chợ thương mại thì có chút hư danh, chỉ có người Dương Bình tham gia triển lãm. Thời gian gấp gáp, cho dù Dương Bình có khả năng tài chính đi chăng nữa cũng không có cách nào giải quyết được tình hình giao thông ùn tắc ở thời xưa do việc bố trí các trang thiết bị cần thiết chuẩn bị cho đại hội.
Mặt khác, Triệu Ngọc và đoàn tùy tùng không ngồi loan giá đến Dương Bình mà chỉ mặc vi phục, cùng mười mấy tên nội thị vệ, còn có Tiểu Thanh nữa ngồi kiệu đến Dương Bình. Vừa đến cửa Đông liền bị một tên nha dịch chặn đường. Nha dịch hỏi:
"Các vị là đến dự thi, tham thương hay là tham quan?"
Nội thị vệ hỏi:
"Câu này là có ý gì?"
"Dự thi thì đi vào cửa Đông, còn tham thương với tham quan thì đi vào cửa Tây."
"Chúng ta đến dự thi, đây là chứng nhận."
Nha dịch vừa tiếp nhận xem qua thì trong lòng cả kinh, dĩ nhiên là chứng nhận của Đại Nội cấp cho. Ai muốn tham gi thi đấu, bắt buộc phải có chứng nhận do quan phủ cấp cho, bên trên có ghi tên của các vận động viên tham dự, và tên của những người trong hàng ngũ đi theo. Nha dịch dùng hai tay dâng trả chứng nhận.
"Chúng ta đi."
"Khoan đã."
Nha dịch nói:
"Xin lỗi các vị đại nhân, cấp trên có lệnh, trong Dương Bình không được phép ngồi kiệu.Cách nơi này không xa có trạm dịch, mọi người có thể gửi kiệu ở chỗ trạm dịch."
"To gan!"
Nội thị vệ cả giận nói:
"Đây chính là hai vị quận chúa."
"Người muốn cho kiệu đi vào mới gọi là to gan."
Nha dịch tận tình giảng giải:
"Huyện Dương Bình rất nhỏ, người thì lại đông.Nha môn đã giao trách nhiệm, cho dù là hôn giá đi chăng nữa, thì mấy ngày này cũng không được phép ngồi kiệu hoa."
"Thôi bỏ đi, hạ kiệu."
Triệu Ngọc lên tiếng, kiệu liền được đặt xuống, Triệu Ngọc bước ra và nói:
"Đem kiệu gửi tới trạm dịch."
"Vâng!"
Nha dịch ở bên cạnh nhiệt tình nói:
"Các vị quận chúa, đại nhân có thể đi thẳng đến nơi tiếp đãi vận động viên ở cửa Nam báo danh, bọn họ sẽ dẫn mọi người đến nơi ở. Đất chật, người đông, có chỗ nào đắc tội thì mong mọi người lượng thứ."
Ba tên nội thị vệ dẫn đường, Triệu Ngọc và Tiểu Thanh đi ở chính giữa.Vừa đến cửa Đông thì biết lời của tên nha dịch khi nãy không phải là xàm xàm ba láp, giao thông cả phố Đông đều bị ùn tắc. Đường rộng năm mét vốn dĩ rất thông suốt, nhưng cứ vài bước thì lại dựng một chiếc bàn rộng hai mét.
"Ngói lưu ly bảy sắc, gạch ngói Dương Bình, chất lượng Hoàng Gia, giá cả phải chăng đây."
"Đến xem một chút đi, phục sức Dương Bình - phục sức thịnh hành củanăm nay đây."
Các sạp ngói được bày ở trước mặt, hai bên còn các sạp rộng chừng một mét. Sạp bên trái là dành cho nam, sạp bên phải là dành cho nữ, hơn mười vị nam thanh, nữ tú đang đứng ở trước sạp, mỗi người lại khoác trên mình những bộ trang phục không giống nhau.
Tiểu Thanh chỉ vào một bộ váy ngắn màu xám, vui vẻ nói:
"Tỉ tỉ, tỉ nhìn bộ y phục này xem."
Triệu Ngọc gật đầu:
"Cũng không tệ, đi qua xem thử."
"Ôi chao, hai vị cô nương thật là có con mắt tinh tường, tên của bộ y phục này là Viết Hạ Lương."
Một tên tiểu nhị đi lại tiếp đón và giới thiệu:
"Bộ y phục này là do Âu đại nhân đích thân thiết kế dựa trên ý tưởng về bốn mùa: Xuân Vận, Hạ Lương, Thu Tứ, Đông Hinh*. Chất liệu thì không cần tôi phải nói nhiều nữa, lại nói về kiểu dáng, Cam đại nhân nói rồi, chính là xuất phát từ câu thơ: "Bán bão tỳ bà bán già diện*", nhìn rất nghiêm trang, nhưng vẫn giữ được nét hấp dẫn của phái nữ, lại phối hợp với một chiếc quần màu da bó sát người, nhất định là cực phẩm."
* Xuân Vận, Hạ Lương, Thu Tứ, Đông Hinh: tạm hiểu là xuân êm dịu, hạ mát mẻ, thu ấm áp, hoài niệm, đông thơm ngát.
*Bán bão tỳ bà bán già diện: Câu thơ trong bài thơ Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị, ý nói: còn mang tỳ bà che nửa mặt.
"Không ngờ lúc rảnh rang hắn lại có bản lĩnh như vậy."
Triệu Ngọc cười khẽ và nói:
"Cho bọn ta lấy mỗi kiểu một chiếc."
"Mỗi kiểu một chiếc?"
Tiểu nhị ngây ngốc nói:
"Bà chị ơi, Xuân Vận và Thu Tứ đã được người ta đặt trước tới tận mười ngày sau rồi, còn Hạ Lương mà cô nương cần ít nhất cũng phải đợi năm ngày sau mới có hàng để lấy."
Đúng lúc này có một nữ tử bước tới và nói:
"Tiểu Sài, giúp ta làm hai bộ Hạ Lương màu đỏ thẫm, sau khi hàng được gửi đến ta sẽ đưa tiền cho ngươi."
"Chào thầy."
Tiểu Sài vội cúi người:
"Dùng vào đại hôn của người sao? Không dám lấy tiền của người, ngày mai ta lập tức mang sang cho người."
Triệu Ngọc nhìn theo vị nữ tử đã rời đi kia, bất mãn hỏi:
"Không phải nói là cần tới năm ngày sao?"
Tiểu nhị liền giải thích:
"Người không biết đó chứ, cô ấy là tổng biên tập của Hoàng Gia báo, không chỉ là thầy của tôi, mà còn là thầy của chưởng quầy chúng tôi. Vốn dĩ là hôn lễ được tổ chức vào tháng năm, nhưng chuyện trong huyện nhiều như vậy, chuyện của Tống Giang gì đó vừa mới sắp xếp xong, Hoàng Đế đã bắt đại nhân thuyên chuyển công tác. Khó khăn lắm mới bình ổn, phía Âu đại nhân lại tổ chức đại hội thể dục thể thao.Cho nên mong người lượng thứ, dù sao cũng phải cho người ta chút ích lợi trước thì mới có thể sống tốt được."
Tiểu Thanh ghé sát tai Triệu Ngọc thì thầm:
"Bỏ đi tỉ tỉ, cùng lắm thì bắt Âu Dương thiết kế riêng cho chúng ta vài bộ.Mọi người đều mặc hết, chẳng phải sẽ rất khó coi sao?"
"Cũng đúng!Vậy thôi đi tiểu nhị, chúng ta lại xem một chút."
"Cũng được, thật xin lỗi hai vị cô nương, hai người đi thong thả."
"Tiệm vàngflagship* Dương Bình, phân lượng vàng mười, kiểu dáng hiện đại.”
*Flagship: trong hải quân là chiếc tàu dẫn đầu trong 1 hạm đội tàu , là chiếc lớn nhất, nhanh nhất, mới nhất, hầu hết được trang bị vũ khí mạnh, nó là 1 con tàu đc sử dụng bởi các sĩ quan chỉ huy hải quân Thuật ngữ này cũng dùng để chỉ những "sản phẩm chủ lực" của một của công ty,hay 1 "thương hiệu hàng đầu".
Tiểu Thanh hỏi:
"Này cô,thế nào gọi là cửa hàng flagship?"
"Thưa cô nương."
Một nữ tiểu nhị nói:
"Âu đại nhân nói cái gọi là cửa hàng sflagship chính là cửa hàng chủ đạo.Tiệm vàng của chúng tôi đều có chi nhánh ở Đông Kinh và Thọ Châu, nó chỉ có thể gọi là tiệm vàng Dương Bình - chi nhánh Đông Kinh mà thôi."
Tiểu Thanh hỏi:
"Đây là cái gì?"
"Cái này gọi là đầu hoàn, thiết kế của Âu đại nhân, để tôi đeo thử cho cô."
Nữ tiểu nhi cầm lên một đầu hoàn làm từ bạc nguyên chất đeo cho Tiểu Thanh, sau đó lại lấy ra chiếc gương đồng cho Tiểu Thanh xem.
Tiểu Thanh nhìn người ở trong gương, mừng rỡ nói:
"Ông chủ lấy cho ta một chiếc."
"Được thôi! Cô nương nhìn xem, còn có lắc tay bằng vàng nguyên chất, nhỏ bé mà không tầm thường."
"Tỉ tỉ, tỉ cũng lại xem đi."
Tiểu Thanh mời gọi.
Bước vào trong tiệm vàng đi tới đi lui khoảng nửa canh giờ, một tên nội thị vệ mới cầm một gói nhỏ rời đi, nữ tiểu nhị ở phía sau rất khiêm nhường nói:
"Đi thong thả, ngày mai lại ghé nhé."
"Son ba màu đây, màu tím cao sang, nền nã; màu đỏ mê say lòng người; màu cam hồn nhiên, khả ái."
Triệu Ngọc ghé sát vào và hỏi:
"Thứ này có phải cũng là thiết kế của Âu đại nhân?"
"Cũng có chút liên hệ. Âu đại nhân nói, đừng có cứ suốt ngày chỉ một màu đỏ như thế, có thể có chút sáng ý được không. Môi của các nữ nhân đi trên phố đều là màu đỏ, đít con khỉ cũng màu đỏ, thịt kho tàu cũng màu đỏ. Do vậy mà chưởng quầy của chúng tôi mới vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng làm ra được những cây son có màu sắc tươi sáng và đẹp mắt khác. Cây màu tím này đã được tiêu thụ ở Thọ Châu vào tháng trước, còn màu cam này là sản phẩm mới, hai tiểu thư có muốn thử một chút không?"
"Được, để ta thử xem."
...
"Khăn quàng vai bằng da chồn…"
Tiểu nhị còn chưa rao hết, Tiểu Thanh đã vội với đầu qua và hỏi:
"Da chồn này có phải cũng do Âu đại nhân của các ngươi làm ra không?"
Tiểu nhị nhìn Tiểu Thanh như nhìn kẻ ngốc một hồi lâu mới đáp:
"Da chồn là do chồn** của ngài ấy làm ra đó."
"Haha!"
Triệu Ngọc nhịn không được vội che miệng rồi cười rộ lên.
"Đáng ghét."
Tiểu Thanh xoa khuôn mặt đang đỏ bừng.
Triệu Ngọc vừa cười vừa nói: "Cho ta hai chiếc."
....
Sau đó hai nàng còn đi thử giày da, dùng thử các loại nước tẩy trang, các loại sản phẩm chăm sóc da v..v. Chỉ một phố Đông mà đã mua sắm được đủ thứ, tất cả đều bắt hai tên nội thị vệ đến cầm đi. Cuối cùng một tên nội thị vệ không nhịn được nữa liền nhắc nhở:
"Quan gia, chúng ta là đến điều tra nghe ngóng mà."
"...."
Triệu Ngọc ngẩn người, đúng rồi ha, thế nào lại quên khuấy mất mục đích mình đến Dương Bình lần này rồi. MÌnh cũng không phải là đến để mua sắm, mà là đến điều tra nghe ngóng sở tác sở vi của Âu Dương. Triệu Ngọc nhìn mặt trời, đã gần trưa rồi, liền dặn dò:
"Trước tiên hãy đi tìm một nơi để ăn một chút gì cái đã."
*Sở tác sở vi: Hành động đã thực hiện.
Một nội thị vệ đáp:
"Trên đường đến đây ty chức cũng đã xem qua, phàm là tửu lầu, hiệu ăn thì đều chật ních người hết cả, chi bằng chúng ta tìm nhà của người dân, đưa cho họ một ít tiền, vừa có chỗ dừng chân lại vừa có đồ để ăn."
"Người cứ thu xếp đi."
"Dạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.