Thiên Tống

Chương 242: Hỏi ý (2)

Tả Hà

04/10/2016

Thái Hư Tử giựt hai cọng râu, trầm mặc một lát rồi nói:

"Nữ Chân có một đặc điểm, trước khi Hoàn Nhan A Cốt Tá thành lập Kim quốc, tình trạng kết hôn cận huyết của người Nữ Chân diễn ra rất nghiêm trọng, còn có chuyện hoang đường anh trai cưới em gái mà chúng ta đã thấy nữa. Cho nên ví dụ như Chỉ Huy Sứ, bên đó sẽ gọi là Bách Phu Trưởng. Tố chất của các tiểu quan dưới trướng không tốt lắm. Tỉ lệ người biết chữ rất thấp. Nói thế này nhé, người Nữ Chân am hiểu việc chiến đấu với quy mô nhỏ, không sợ chết, một người có thể ở vào tốp đầu. Nhưng lại sợ nhất là tác chiến với quy mô lớn. Ví dụ như bọn họ mà trấn thủ Đông Kinh thì sẽ rất khó khăn vì Liêu quân đều có hô ứng tấn công ở cả ba đường."

"Tạp mao, hình như ngươi lạc đề rồi."

"Là Tiết Bính đã từng nói với ta đó. Cho nên muốn nhanh chóng đánh bại Nữ Chân, chỉ có thể đồng thời tấn công ở cả trên biển và trên đất liền. Binh lực dự trù trong nội bộ bọn họ khá hỗn loạn, không thành thục thể chế chiến tranh. Điều đến tiền tuyến là kế hoạch quan trọng phải làm trước nhất. Cho nên trong nội bộ binh không biết tướng, tướng không biết binh. Một khi đột nhập vào bằng đường biển, người Nữ Chân có ương ngạnh chống cự, nhưng vì không có người tài giỏi, đa phàn đều là dũng phu xung phong, cho nên sẽ không có cách nào tổ chức tấn công hiệu quả, sẽ bị chia năm sẽ bảy như tằm ăn rỗi. Như vậy thì việc hạm đội Hàng Châu vẫn chuyển binh lực từ trên biến tấn công sẽ trở thành chiến trường chính. Đa số các cấm vệ quân thường xuyên ở trong phòng sẽ bị say sóng. Cho nên nếu Đại Tống đồng ý liên Liêu đối Kim, phụ trách việc tấn công trên biển thì sẽ tương đương với bảy phần người Nữ Chân có thể làm nên chuyện, trở thành chủ lực của cuộc chiến. Lão đạo cho rằng Hoàng Thượng sẽ không đồng ý."

Thái Hư Tử nói:

"Ý của Hoàng Thượng là: đã muốn giải quyết Kim quốc thì cũng nên làm tiêu hao lực lượng của Kim quốc. Cho dù là Đại Tống bị tiêu hao nhân lực, cũng không thể để người Liêu ngồi mát ăn bát vàng được."

"Sau đó thì sao?"

"Nếu Đại Tống từ bỏ tấn công theo đường biển, chỉ có thể mượn đường phạt mạo. Phái đội quân cùng tiến công phủ Hoàng Long với Liêu quốc. Nhưng Tống triều nhất định sẽ lo lắng nếu đem một đội quân bỏ vào nội bộ Liêu quốc, một khi Liêu quốc trở mặt, tổn thất hậu cần và binh lực đều thuộc về các quan đại thần. Chiến lược mạo hiểm như vậy chắc chắn không thể thực thi."

Âu Dương nhỏ giọng nói:

"Vậy chỉ có thể giả đạo phạt mạo? Lấy danh nghĩa là đi đối phó với người Nữ Chân, một khi trận hình được mở ra sẽ tiến hành hô ứng hai quân khác đồng loạt tấn công Liêu quốc. Cùng với đó là xâm nhập vào một đội quân chiếm lĩnh bến tàu, bến cảng; Hạm đội Hàng Châu toàn lực bảo chứng. Hắc. . . Nói không chừng còn có thể lấy lại phủ Lâm Hoàng ấy chứ."

"Oa, kế hèn hạ như thế mà ngươi cũng nghĩ ra được."

Thái Hư Tử than thở:

"Thanh xuất vu lam, nhi thắng vu lam. *"

*Thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam : Thanh là phẩm màu xanh, màu lam là một loại cỏ lam, có thể tinh luyện ra phẩm màu. Màu xanh được tinh luyện từ cỏ lam, nhưng lại có màu sắc đậm hơn cỏ lam. Câu này ý nói là trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy.

Âu Dương nộ:

"Ta từ ngươi mà ra lúc nào chứ. Tạp Mao, ngươi thấy kế hoạch này thế nào?"

"Nói thật lòng."

Thái Hư Tử nói:

"Ta không dám nghĩ tới. Ta luôn có cảm giác Tống triều hiện nay đang muốn liên Liêu đối Kim. Vẫn là ngươi có tầm nhìn xa trông rộng. Muốn biết có được hay không thì cứ đánh là biết thôi. Nếu cứ đánh theo những gì ngươi nói, không chừng có thể lấy lại đường Tây Kinh, Trung Kinh, thậm chí là phủ Lâm Hoàng, ép đội quân chủ lực của Liêu quốc rút về Đông Kinh, sau đó Tống Liêu nhất loạt uy hiếp phủ Hoàng Long."



"Phí lời, bản quan đã từng vung tay múa quạt một cái, diệt hết quân Tây Hạ. . ."

Âu Dương nói:

"Nhưng chuyện này thì không tính, quân cơ cũng không hoàn toàn là phường giá áo túi cơm, có lẽ sẽ có người dám đề xuất ý kiến như vậy."

Dù sao cũng có mấy người đều là học sinh ưu tứ tốt nghiệp khoa lý luận quân sự của đại học Đông Kinh.

"Nói hay lắm!"

Đồng Quán xuất hiện và cười hả hê:

"Nghe nói Âu đại nhân tới tướng phủ. Bản vương muốn đến tướng phủ để lừa chén cơm ăn, không ngờ lại vô tình nghe được kỳ kế của Âu đại nhân."

"Mời Quận Vương ngồi."

Âu Dương đứng dậy nhường chỗ.

"Vị này là?"

Đồng Quán chưa từng gặp Thái Hư Tử."

"Người này là cung phụng của Lý Cương, cao nhân!"

Âu Dương nói:

"Đừng để ý đến hắn, Quận Vương thấy thế nào?"

"Đến bản vương cũng cho rằng, nên nghĩ biện pháp nào đó để liên Liêu đối Kim. Uhm, biện pháp làm tiêu hao Liêu nhân, chúng ta chiếm tiện nghi. Nhưng từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới việc giả đạo phạt hổ. Vậy thì người Liêu càng không thể nghĩ tới."

Đồng Quán nói:

"Chỉ cần thâm nhập một bước, chiếm Lai Châu, Cẩm Châu trước, toàn bộ coi như sống chắc rồi. Nhưng khoảng cách giữa hai châu này đến mười sáu châu Yến Vân hơi xa. Nên ngựa không được dừng trước vùng mà Liêu quốc hiện đang chiếm đóng của hai châu này. Sau đó hạm đội Hàng Châu sẽ vận chuyển đại bác đến chi viện. Một khi nắm vững được hai châu này, hướng Tây có thể phối hợp với quân Tây Bắc đến đe dọa Tây Kinh, hướng Nam có thể phối hợp với quân Vĩnh Hưng, lấy sông Địch làm đường, chi Liêu quân thành hai khúc, kiểm soát phía Nam. Phòng ngự ở sông Địch có thể theo đường thuy tiến vào. Một khi hoàn toàn kiểm soát được phía Nam, Thiên Tộ Đế chỉ có thể có hai lựa chọn, một là rút lui theo hướng Tây đến Tây Liêu, hai là theo hướng Bắc đến Đông Kinh mà người Nữ Chân đã bỏ hoang. Nếu quân Tây Bắc có thể ngăn cản đường lui của địch ở hướng Tây, ép Thiên Tộ Đế đến Đông Kinh, vậy thì tình hình sẽ có chuyển biến lớn theo hướng tích cực."

Đồng Quán vừa nghĩ vừa nói:

"Thái độ của người Nữ Chân không quan trọng. Nếu bọn họ có ý đoạt phủ Lâm Hoàng từ phủ Hoàng Long, thì sẽ bị Liêu Tống bao vây. Nếu người Nữ Chân hợp tác với người Liêu, thì chúng ta có thể nắm chắc sông Địch, phòng thủ nghiêm ngặt. Trừ phi người Nữ Chân chủ động tấn công chúng ta, nhưng giữa chúng còn bị chia cắt bởi mấy châu nữa, chắc sẽ kịp điều chỉnh. . ."



Thái Hư Tử nói:

"Quận Vương đánh giá cao người Kim rồi, nếu họ giúp tử địch đối đầu với người Tống, họ cũng chẳng có lợi lợi gì, e rằng rất khó. Lão đạo nghĩ, đa phần bọn họ sẽ cố thủ phủ Hoàng Long. Cũng có khả năng sẽ xua đuổi Thiên Tộ Đế đến Tây Liêu, như vậy thì sẽ bớt đi một kẻ địch. . ."

"Thiên Tộ Đế không thể đến Tây Liêu, nếu không quân Tống ta sẽ bị bao vây bởi Đông là Nữ Chân và Tây là Khiết Đan."

Đồng Quán nói:

"Nhất định phải khiến họ đến Đông Kinh."

"Cái này. . . . ."

Âu Dương ngẫm nghĩ rồi nói:

"Sao lúc ấy Quân Vương không liên hệ với đám người Lưu Xử Ôn. Có gian thần mà không dùng, thật quá lãng phí. . . ."

"Uhm!"

Đồng Quán đứng dậy và nói:

"Bản vương còn phải trở về nghiên cứu thêm, bữa cơm này không ăn nữa. Nhưng mà, nếu đạo trưởng là cung phụng của Lý Cương, thì nên biết nói quá nhiều không chỉ làm hại đến bản thân mình thôi đâu."

Thái Hư Tử hiểu ý của Đồng Quán:

"Quân Vương yên tâm, tổ tiên của ta cũng là người Hán ở Trung Nguyên."

"Vậy thì tốt. . ."

Đồng Quán gật đầu và nói:

"Âu đại nhân, xin cáo từ..."

"Quân Vương đi mạnh giỏi."

Âu Dương biết, nếu việc thành công, có một phần công lao của mình, nếu thất bại thì mình phải gánh hết mọi oan uổng. Nói đạo lý? Người ở trên cao rất ít muốn cùng người khác nói lý lẽ.

Nếu không thì vì sao lúc có xa cảnh sát mở đường lại nói: Dựa vào cái gì mà lãnh đạo không được phép làm tắc đường, hoặc là đề xướng ngồi xe buýt, đi tàu điện ngầm để bảo vệ môi trường?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook