Chương 141: Không thành chiến (nhất)
Tả Hà
22/08/2016
Âu Dương nói:
"Ta còn viết một bức thư, bảo bọn họ làm việc tăng cả, đưa nhiều vũ khí tới. Đúng rồi Hàn tướng quân, tiền thưởng này thì có rồi, ngươi chủ lực vậy ta sẽ không đi theo nữa, ngươi phải trông coi kỹ đừng báo loạn công trạng đấy".
Khó mà nói, Hàn Thế Trung sẽ không lấy lỗ tai Miễn tử để gom cho đủ số, cho dù hắn không làm, cũng chẳng bảo đảm những người khác cũng không làm.
" Hàn mỗ quân kỷ nghiêm minh, điểm này xin đại nhân cứ yên tâm".
Hàn Thế Trung nói:
"Nói thật, mang binh cũng đã mấy năm, mà lần đầu tiên thấy quân đội sĩ khí tăng cao vào đêm trước đánh trận đấy".
Không có binh sĩ nào muốn đánh trận.
Lý Hán nói:
" Quách Tử Nghi tán tẫn gia tài, binh sĩ bộ hạ sĩ khí tăng cao, xả thân phục tùng mệnh lệnh. Đều là đạo lý giống nhau cả".
Không có bất kỳ thứ gì ngoài ý muốn, sau khi Tây Hạ nhận được sử văn, ngay cả thời gian thương nghị cũng không cần, trực tiếp đuổi đặc phái viên đi. Còn mẹ con Uyên Ương Lôi do Âu Dương tự tay viết thư ép vận chuyển tới Liêu quốc cũng đã chuyển đến đúng hạn.
Dựa theo kế hoạch tháng tư Long huyện sẽ bắt đầu xuất sư.
Xuất sư này cũng rất chú trọng, phải cầu thiên khấn địa, văn khấn này là do một Đại học sĩ trong triều soạn ra, Âu Dương ở bên cạnh nghe cũng không hiểu mấy, đại khái ý tứ không khác người cầu khấn là bao. Triều Tống này khá văn minh, xem trong lịch sử triều Kim liền khác biệt, xuất sư là dùng nội tạng nữ nhân để tế trời, Hàn Thế Trung đã từng bại ở dưới nội tạng của nữ nhân...
Âu Dương không lo lắng Hàn Thế Trung có thể thủ được hay không, bởi vì không có khả năng thủ không được. Trước đó Hàn Thế Trung bày ra tư thế quyết chiến với quân Tây Lương, mà sau đi vòng đột nhiên tập kích Thiên Hoàng huyện, chủ lực lại yểm hộ vật tư sau lưng vào thành. Ăn không thành vấn đề, uống cũng không thành vấn đề, mạch nước ngầm ở vùng đó vẫn khá nhiều, đào giếng cũng không khó. Sau đó là bị kẻ địch vây quanh, vậy Âu Dương càng không lo lắng, có vũ khí kiểu mới còn sợ bị vây à? Phía trước bố trí một vùng mìn lớn đã đủ khiến người ta khổ sở. Việc thủ thành của Hàn Thế Trung tất nhiên là nhàm chán mà không nhàm chán. Mấu chốt là làm sao bảo đảm sĩ khí.
Âu Dương lo lắng chính là Long huyện, tường thành bên này khá yếu, hơn nữa độ cao so với mặt biển thấp hơn vị trí kẻ địch. Bởi vì đường khác đều phòng bị người Tây Hạ nhập quan từ chỗ bọn họ, nguồn mộ lính không cách nào bổ sung trên quy mô lớn, giỏi lắm thì cũng chỉ có sương quân. Hỏa khí lợi hại hơn nữa, người ta dùng mười người đổi một, bên mình sẽ chịu không nổi. Xem ra mọi sự vẫn cần dĩ hòa vi quý, đặc biệt là lúc mình có nguy hiểm tính mệnh nhất định.
Dựa theo chiến lược, Lưu Kỵ mang theo bản bộ giả vờ tiến công Hoành Sơn để thu hút lực chú ý của kẻ địch, sau khi Hàn Thế Trung vào Thiên Hoàng thành lập tức rút về phía Long huyện. Bản bộ của hắn chính là song kỵ binh thuần một sắc, cơ động linh hoạt, vấn đề không lớn. Cho nên tạm thời Long huyện bây giờ chỉ có sức chiến đấu của sáu trăm vệ đội do hai vị giám quân suất lĩnh. Đương nhiên còn có sương quân vận chuyển vật tư về phía thành nam. Vấn đề thì không có vấn đề lớn gì, sau khi đón Lưu Kỵ trở về Long huyện nghỉ ngơi hồi phục một chút, sẽ mang phần nhỏ binh mã cướp Qua Châu. Không chiếm đất, sau khi phá hoại lập tức lui vào biên cảnh Thổ Phiên, mục đích chính là khiến kẻ địch mệt mỏi. Dựa theo kế hoạch tháng 5 bản bộ Lưu Kỵ trở về, sau ba ngày nghỉ ngơi khôi phục lại ra, thượng tuần tháng sáu đến Qua Châu, dùng biện pháp như đầu độc tận khả năng phá hoại nông nghiệp Qua Châu, làm cho kẻ địch vào năm đó không thu được hạt nào.
Đây là một chiến lược đổi đoạt thành chiếm đất trước kia, mà đánh kinh tế chiến, tiêu hao chiến một lần. Nếu Hàn Thế Trung thượng biểu triều đình, trận chiến này có thể đánh một năm thậm chí là hai năm, tan rã kinh tế xã hội của kẻ địch từ mặt căn bản. Gay gắt mâu thuẫn dân tộc trong nội bộ kẻ địch. Chiến lược này chính là bức bách kẻ địch tiến hành tiêu hao, chính là một đại chiến pháp nhằm vào dân tộc du mục. Hàn Thế Trung còn nói, dân tộc du mục coi trọng nhất là đất nuôi ngựa như hành lang Hà Tây, một khi bị uy hiếp, kẻ địch tất dốc toàn lực mà ra, bởi vì đó là căn bản của dân tộc kẻ địch, hiện giờ chiếm được Thiên Hoàng huyện chính là xương cá hóc trong cổ họng kẻ địch.
Triệu Ngọc không hài lòng lắm với tiêu hao chiến, nhưng cũng biết, muốn cấp tiến hơn nữa có chiến quả, ít nhất phải dùng bốn mươi vạn quân đội, sương quân điều động càng hơn trăm vạn, khi đó sẽ luôn tiêu hao vật tư, nàng sẽ không đánh nổi. Mà chiến lược này của Hàn Thế Trung chỉ cần không đến mười vạn nhân mã, thủ thành chiến, hằng ngày tiêu hao lại ít, quan trọng nhất là chiến lược này có thể hoàn toàn đầu độc thể chế xã hội của kẻ địch, khiến thực lực kẻ địch suy yếu mức độ lớn. Nói toạc ra, cho dù Hàn Thế Trung toàn quân bị diệt, kinh tế, sức chiến đấu, sức sản xuất trâu của Tây Hạ này cũng sẽ tụt lui rất nhiều năm. Hơn nữa mâu thuẫn trong nước tăng lên còn có thể chia năm xẻ bảy.
Đi theo quân chủ lực của Hàn Thế Trung có sáu phóng viên báo hoàng gia, có lẽ nhất thời bán hội sẽ không về đưa tin, nhưng luôn phải có người đi. Mà người tọa trấn ở Long huyện thì là đoàn phóng viên Đông Kinh - đoàn phóng viên tinh nhuệ của báo hoàng gia.
Bên Âu Dương cũng không rảnh rỗi, xung quanh Thái Bình đã tĩnh rồi. Thân là một giám quân, có quyền không có chức, hậu cần có Lý Cương, cảnh vệ hằng ngày có Chu Đạt, quản lý sương quân có tri huyện địa phương. Lý Dật Phong không rảnh nói nhảm với Âu Dương, Tô Thiên lại rất bận rộn. Âu Dương bi ai ** làm một người rảnh rỗi cuối cùng, ngay cả Lý Hán cũng không thèm để ý đến mình, cuộc sống của mình thật cực kỳ cực kỳ nhàm chán.
Sau khi nhịn một tháng, mồng 2 tháng 5, bản bộ Lưu Kỵ điều quân trở về, lập tức bị đoàn phóng viên bao vây oanh tạc. Lưu Kỵ không dám chậm trễ, đoàn người này là ông vua con, tổng lão bản của nó là giám quân, chỉ còn cánh có hỏi tất đáp. Kết quả Âu Dương phát hiện, lúc này không cần nghe Lưu Kỵ báo cáo, trực tiếp xem báo là được. Hết thảy đều rất thuận lợi, bộ đội chủ lực của Hàn Thế Trung thành công hấp dẫn quân Tây Hạ của Tây Lương, Lưu Kỵ thuận lợi ngăn chặn đóng quân ba huyện ở Hoành Sơn. Hàn Thế Trung đủ cho hậu cần thời gian tám ngày vào thành.
Sau khi người Tây Hạ phát hiện mắc mưu, lập tức hai đường đuổi giết bao vây quân đơn độc của Lưu Kỵ. Tốc độ chạy trốn của Lưu Kỵ không phải nhanh bình thường, sau khi hai sư kẻ địch hội hợp phát hiện, Lưu Kỵ đã ngoài trăm dặm. Khó khăn lắm bắt được một tên quân Tống ngoài ý muốn lạc đường tụt lại phía sau mới biết được. Lưu Kỵ không ngờ bố trí một người hai ngựa, cơ hồ chạy không ngừng vó về phía nam. Mà quân Tây Hạ còn phải đối mặt với mấy trò xấu của Lưu Kỵ, tỷ như chôn mấy quả mìn, quăng chút độc vào nguồn nước..., đuổi theo người khác đương nhiên là đuổi không kịp. Đành phải đóng quân ngay tại chỗ, chờ mệnh lệnh của Lý Kiền Thuận.
Mà bên Hàn Thế Trung còn tốt hơn Âu Dương tưởng tượng, người Tây Hạ sau khi bị mìn nổ bay mấy người, không ngờ cũng không tiến công nữa. Sau khi chiến tranh kết thúc mới biết được, hóa ra người Đảng Hạng và các tộc khác tham thảo việc ai đi làm nhóm thịt người đầu tiên dò mìn tiến hành xâm nhập. Âu Dương sau đó chảy nước mắt, hoàn toàn có thể bán một nhóm máy dò mìn cho Tây Hạ.
Lưu Kỵ trở về Âu Dương vẫn nhàm chán, người ta không rảnh, mình thì lại rất rảnh. lúc này Âu Dương mới hiểu rõ một câu, làm một người lính, phải chịu đựng tịch mịch. Mỗi ngày Âu Dương chính là uống trà chém gió với bọn nha dịch lưu thủ bên cạnh. Mài mòn thanh xuân tươi đẹp. Mồng 5 tháng 5, Lưu Kỵ mang năm nghìn binh mã không một tiếng động biến mất, lưu lại một tên phó tướng đắc lực cùng bảy ngàn binh mã phụ trách phòng thủ Long huyện.
Phó tướng họ Chương tên Lan. Chính là một tiến sĩ trong võ cử do Âu Dương chủ trì. Lưu Kỵ đi mới ba ngày, đã vô cùng lo lắng mà tìm tới phủ giám quân:
"Báo! Thám báo phát hiện hai ngàn quân đội địch đang phóng tới Long huyện, cách trăm dặm".
"Không thể nào? Đã như vậy, mà vẫn còn gan lớn, hai ngàn người mà dám tập kích Long huyện".
Âu Dương kinh ngạc hỏi.
Lý Hán cả giận nói:
" Còn không phải do đám phóng viên của ngươi, rải tin tức đầu tháng năm Lưu tướng quân sẽ rời khỏi ra ngoài".
"Ta bảo bọn họ đưa tin để mê hoặc kẻ địch, trên báo nói Lưu tướng quân mang nhân mã bản bộ thẳng đến Hoành Sơn. Đây là đang chiếu cố giúp Lưu tướng quân".
Âu Dương bừng tỉnh:
"Người Tây Hạ này hẳn xem báo, tưởng rằng Long huyện không có đóng quân? Haizz... Tin tưởng truyền thông sẽ hại chết người mà".
"Báo!"
Một tên tướng lĩnh đi vào nói:
"Tập kích Long huyện chính là quân hạt nhân tinh nhuệ của Tây Hạ".
"Ồ! Phát tài rồi".
Âu Dương vui vẻ nói:
"Ra lệnh, bắt giữ toàn bộ".
Cả đám suýt hôn mê, Chương Lan ở bên cạnh nói:
"Đại nhân có chỗ không biết rồi, quân hạt nhân này sức chiến đấu phi phàm, thân mang giáp lạnh, mỗi người đều có sức mạnh vô bì. Trong chiến đấu với quân hạt nhân năm trước, quân Tống ta luôn tổn thất nghiêm trọng".
". . . Vậy thì bắt một ngàn".
Lý Hán cả giận nói:
"Nói bậy, lập tức bố phòng, dọa lui quân địch".
"ngươi nói bậy, lão tử là giám quân".
Âu Dương giận, đem người ta hù chạy rồi, không phải tương đương đem hai ngàn ngọn núi vàng hù chạy à.
"Tứ, ta mới là miệng giám quân chính quy".
Lý Hán cầm thánh chỉ trải trên mặt bàn.
Âu Dương phất tay, Vương Ngũ cũng lấy thánh chỉ ra vỗ.
". . ."
Cả đám võ tướng Chương Lan lập tức đổ mồ hôi lạnh. Trước khi đi Lưu Kỵ đã căn dặn, Long huyện không có việc gì, các tư tự làm việc mình là được. Việc án chiếu bố trí là Chương Lan tính. Sao hai giám quân lại tính trước.
Âu Dương giẫm lên ghế, vứt mũ lên bàn đập một cái quát lên:
"Lão tử bát phẩm".
"Ta. . ."
Lý Hán bị Nghẹn, mình hình như là cửu phẩm, ngay cả mũ quan cũng không có.
Trong lòng Chu Đạt nói:
Lão tử lục phẩm cũng không dám nói ra, chỉ sợ dọa người.
"Lý Tứ, Vương Ngũ, mời Lý đại nhân vào trong uống trà."
"Dạ!"
Hai nha dịch kéo Lý Hán đi vào trong triều. Trưởng quan vệ đội của Chu Đạt và Lý Hán hai mặt nhìn nhau, nhìn nhau gật đầu, giả ngu là được rồi.
Chương Lan vội ngăn Âu Dương muốn đi ra ngoài nói:
"Âu đại nhân, việc chỉ huy quân đội này..."
"Sau này trích 30% cho quân đội ngươi"
Âu Dương ghé tai Chương Lan nhỏ giọng nói.
Chương Lan do dự:
"Chuyện này... Không phải vấn đề tiền ạ".
"Chỉ có 20%"
Âu Dương đe dọa:
"Nếu không chịu phối hợp nữa, sau này hạn chế ngươi".
"30% khá hơn một chút".
"Được".
Dẫn dắt hai ngàn quân hạt nhân không phải ai khác, chính là người quen của Âu Dương, từng ở hội ** quốc tế Liêu quốc lấy được tên thứ ba - Lý Hoan. Nhắc tới chủ hạt nhân này thật đúng là hống hách, bọn người Lý Hoan một người ba ngựa, là trói mình trên lưng ngựa phóng tới không ngừng nghỉ.
"Báo!"
Thám báo nói:
"Lý tướng quân, quân địch mở rộng cửa thành".
"Mở rộng cửa thành?"
Sau khi Lý Hoan suy nghĩ hỏi:
"Có phải còn có đứa ngốc đánh đàn ở trên tường, cửa thành còn có mấy bách tính đang thong thả quét rác không".
Thám báo cả kinh nói:
"Tướng quân đúng là thần nhân".
" Không thành kế trong Tam Quốc Diễn Nghĩa".
Lý Hoan khinh bỉ không đọc:
" Truyền lệnh nấu cơm nghỉ ngơi một canh giờ, sau đó chậm rãi tới, thận trọng một chút".
"Dạ!"
Ăn no nghỉ ngơi xong, quân hạt nhân đi tới. Tới gần Long huyện, Lý Hoan ra trước mang hơn mười kỵ đánh ngựa đến đất mũi tên của Long huyện, chỉ thấy đầu tường một người đang đánh đàn, hai tiểu đồng đứng yên bên cạnh, cờ xí một mặt theo gió phiêu lãng, trên đó viết một chữ Âu. Lý Hoan cười lạnh nói:
"Trong lòng địch khiếp đảm, tiếng đàn của người kia không chỉ khó nghe cực kỳ, hơn nữa tay đang run rẩy".
Ngươi đàn hai canh giờ thử xem? Âu Dương cầm cây trúc gẩy đàn, không dám dùng ngón tay, đau!
Phó tướng Tây Hạ ở bên cạnh nói:
" Tướng quân cẩn thận kẻ địch có trá?"
Lý Hoan buông tay hỏi:
"Vậy ý ngươi là công hay không?"
"Cái này..."
Phó tướng càng nghĩ càng rối rắm, ngươi không mở cửa chính còn đỡ, ngươi vừa mở cửa chính ngược lại không nắm chắc.
Lý Hoan thản nhiên nói:
"Năm đó Tư Mã Ý chính là bị hù sợ mà đi".
Phó tướng hỏi:
"Vậy làm sao bây giờ?"
" Người đâu, năm mươi người một đội đi dò xét trước".
"Dạ!"
Một tên tướng lĩnh tiếp lệnh.
Triệu Lục la lớn:
"Cẩn thận mìn đó".
Âu Dương thở dài:
"Ngươi kêu chậm rồi".
Dứt lời, ầm mấy tiếng, ánh lửa bắn lên trời, bốn gã binh sĩ Tây Hạ ngựa bị nổ chết, bản thân hắn cũng ngã văng mấy chục thước, không bất tỉnh thì chóng mặt, bốn người cùng bất tỉnh nhân sự, không biết sống hay chết.
Sau khi tiểu đội khống chế tốt ngựa, gặp tình hình này lập tức đi cướp người, nhưng không ngờ vừa tiến thêm một bước, lại ầm hai tiếng, hai tên binh sĩ ngựa bị nổ, hai người cũng ngã xuống hôn mê.
"Huýt!"
Lý Hoan nhìn cẩn thận, lập tức hạ lệnh để người rút về.
Bên này người Tây Hạ vừa rút lui, cửa thành liền xuất hiện bốn binh sĩ, không sợ mìn mà đi tới trước mặt bốn gã hôn mê, khiêng đi. Sau đó lại ra hai người,ở trước mặt quân đội Tây Hạ chôn mìn. Việc này chưa chọc tức, chọc tức chính là lời của hai người này:
"Chúng ta chôn mìn rồi, đoán thử xem!"
"Báo!"
Một tên binh sĩ báo cáo với Âu Dương:
" Bắt được bốn người, đều còn sống".
"Ừm, sau khi cứu tỉnh ép hỏi họ gì tên gì, cha làm gì, của cải có bao nhiêu, sau đó bảo bọn họ ghi thư chuộc... đợi chút".
Âu Dương căn dặn:
"Không thu tiền Tây Hạ, một lượng vàng đổi mười xâu tiền. Lột áo giáp họ thu lại, sau này lấy ra bán đấu giá".
"Dạ!"
"Đáng tiếc thật, nổ chết cả ngựa. Đây đều là ngựa tốt".
Âu Dương đau xót trong lòng, một thớt ít nhất có thể bán một xâu, nổ như vậy mất tận mấy trăm xâu.
Lý Tứ ở bên cạnh hỏi:
" Đại nhân, ngươi xem bọn họ còn dám đi vào không?"
"Ta nói với ngươi này! Bọn họ không dám đi vào, lại càng không dám lãng phí cơ hội này. Sinh tử này là nhỏ, tương lai lỡ như xuất bản Đại Tống diễn nghĩa, bọn họ sẽ xấu hổ chết người. Cho nên! Bọn họ vẫn sẽ tới".
Chương Lan nói:
" Đại nhân, ở đây toàn là bố trí tạm thời, muốn một hơi chống hai ngàn người, lại muốn bắt giữ, chỉ sợ rất khó".
"Cho nên ăn thì không nên ăn ngụm lớn như vậy, làm nóng người trước. Đúng rồi, các ngươi có chú ý quần áo bọn họ mặc đều là da thú thượng hảo không?" "Dạ! Tất cả đều là một tấm da, không may vá".
Âu Dương căn dặn:
"Tuốt ra!"
"Dạ!"
Ai nói đánh trận không thể kiếm tiền. Tiền chuộc thì tạm không nói, áo giáp này bán hai trăm xâu là chắc rồi, đao thương bất nhập đó, mặc dù kiểu dáng hơi kém. Kiếm Tây Hạ thổi lông còn đứt, hai trăm xâu mua về làm trang sức vẫn có người muốn nhỉ? Dù sao mấy cái này cầm tới Dương Bình, hai trăm tất giành nhau, còn áo quần nữa, da thuần đó...
"Báo!"
Một tên binh sĩ nói:
"Ở trên người bốn người tìm ra hai mươi lượng hoàng kim".
Âu Dương câm nín:
"Chia cho mấy huynh đệ khiêng người, chôn mìn với cả ngươi phụ trách báo tin".
Lúc này binh sĩ cảm động đến rơi lệ đầy mặt:
"Tạ ơn đại nhân."
Chương Lan nuốt nước miếng xuống, hai mươi lượng vàng... Khó trách người này vừa nghe nói là quân hạt nhân, lập tức sinh long hổ mãnh. Dương Bình chính là Dương Bình, cho dù một đống ** cũng có thể nhìn ra đường tiền. Chương Lan ở một bên nói:
"Đại nhân, bây giờ đã tối, đóng cửa thành không?"
"Không đóng được! Lỡ như bọn họ không có việc gì nửa đêm leo tường thành, ngã chết thì làm sao?"
Âu Dương nói:
"Mở ra, các huynh đệ mai phục bên trong thay ca nghỉ ngơi, gia tăng chuẩn bị bắt cá lớn".
"Dạ!"
Đối diện Lý Hoan bắt đầu ăn cơm. Hơn mười cô gái như nước chảy bưng thức ăn lên tường thành, mặc dù không nhìn thấy, Lý Hoan vẫn nuốt nước miếng, có thể tưởng tượng là một bữa thịnh soạn cỡ nào. Phó tướng ở một bên nói:
"Tướng quân, xem bộ dáng này, có thể trong thành thật sự có mai phục".
"Cũng bởi vì giống vậy, cho nên Bổn tướng quân cảm giác chính là không thành kế".
Lý Hoan nói:
" Người này tên Âu Dương, là Đại lão bản sòng bài Khoái Nhạc cốc ở Liêu quốc. Đủ thủ đoạn, rất rõ tính người, các loại phương tiện sòng bạc đều là nhắm vào đám người khác nhau".
Phó tướng nói:
" Lỡ như lần này chính là nhắm tướng quân ngài thì sao?"
"..."
Lý Hoan bị lời này làm nghẹn, tư tưởng lại tiến vào ngõ cụt.
Bên Âu Dương có thu hoạch vào lúc bóng đêm mới lên. Một tên binh sĩ nói:
"Đại nhân, bốn người đã cung khai. Có một người là con hai của tộc trưởng thị tộc Mễ Cầm, còn ba người đều là người Đảng Hạng họ Thác Bạt, phụ thân hai người là Vương gia một phương, còn người phụ thân là quan viên tam phẩm của triều đình".
Âu Dương trầm tư một hồi nói:
"Đứa con hai kia một ngàn lượng hoàng kim, có thể đổi năm trăm thớt ngựa. Con vương gia thì hai ngàn hoàng kim, con của quan viên thì năm trăm hoàng kim. Lại hỏi thử, nếu là con một, tăng gấp đôi. Sau khi bảo bọn họ viết xong bày trước mặt, đến lúc đó thống nhất lừa gạt".
"Dạ!"
Âu Dương nhìn kẻ địch nơi xa thở dài nói:
"Có thể bắt trọng ổ bọn họ thì tốt rồi".
Chương Lan nói:
"Nếu quyết chiến chính diện, quân ta có hỏa khí, giết toàn bộ ngược lại có thể, nhưng bắt giữ toàn bộ, lại rất khó".
"Người trẻ tuổi, không nên máu tanh như vậy. Dù sao xung quanh không phải nhàm chán đến nôn nóng, tìm chút việc vui kiếm chút tiền không phải rất tốt sao?" Âu Dương nói:
"Từ từ sẽ đến, chúng ta lại không gấp".
"Báo!"
Một tên thám báo lên tường thành nói:
"Quân địch cắm trại ngay tại chỗ, không có xu hướng xuất binh".
Chương Lan nói:
" Quân địch chắc chắn có lưu kỵ binh ở phía sau, chúng ta vừa tập kích doanh trại địch, hắn liền trở về áp chế công kích".
Âu Dương gật đầu:
"Nâng hai khẩu pháo lên, bắn một phát".
"Bắn không tới mà?"
"Hù bọn họ".
Âu Dương nói:
"Nhiều vũ khí như vậy không tiêu hao, ta lời ít tiền. Cứ nửa canh giờ bắn năm phát, tiểu Chương, an bài người trực ca, để huynh đệ mai phục tỉnh táo chút. Ta đi tắm đây".
Quân hạt nhân đêm đó bị ngược đãi rất thảm, mới vừa vào ngủ liền nghe thấy tiếng sấm rung trời, vội xếp hàng chuẩn bị nghênh địch, nhưng bóng dáng kẻ địch cũng chẳng phát hiện. Ngủ tiếp, lại bị bắn... cố ý bịt tai à, nhưng lại sợ kẻ địch thật tới đánh úp doanh trại. Mãi đến sáng sớm, toàn quân uể oải không chịu nổi, Lý Hoan đành phải hạ lệnh, lui về phía sau mười dặm cắm trại. Lúc này ở thêm vài ngày, bản thân muốn thành kẻ ngốc, binh sĩ người nào cũng thần kinh suy nhược.
Chương Lan nhận được quân báo suýt nữa khóc lên, vội vàng đánh thức Âu Dương:
" Kẻ địch chạy rồi, nên lập tức truy kích không".
"Chạy rồi thật tốt".
Âu Dương vừa mặc quần áo vừa nói:
"Tám chín phần mười chiều nay sẽ có Miễn tử đưa tới cửa".
"Vì sao?"
"Bởi vì ta để lại mấy sơ hở cho bọn họ".
Âu Dương không nhanh không chậm nói:
"Nhắm vào lòng người mà thiết kế âm mưu hoàn mỹ cũng không tính là âm mưu thành công. Mà âm mưu thiết kế nhắm vào logic cũng không tính là âm mưu thành công. Sự tự tin, tự đắc, nghi kị, lo âu,... của ngươi đều là nhược điểm của ngươi. Một âm mưu hoàn mỹ chẳng như bao gồm lý giải với hoàn cảnh, nghiền ngẫm về suy nghĩ của đối thủ, phân tích về bối cảnh sự kiện. Sau đó lợi dụng bất đắc dĩ, không cam lòng, lòng nghi ngờ, mặt mũi của đối thủ còn cả hiếu kỳ nhân loại đều có tiến hành đi sâu phỏng đoán. Lợi dụng những đặc điểm này dùng phương thức bị động tiếp nhận dò xét, quan sát chủ động của đối thủ. Cam đoan hắn giữ lập luận sắc sảo, nhưng lại không rõ sâu cạn. Một khi đối thủ có sự hiếu kỳ với những thứ không biết, sẽ giống ngọn lửa càng đốt càng hừng hực, sau đó dựa vào phán đoạn tự cho là mẫn duệ cùng suy luận logic, cuối cùng sa vào bẫy rập".
"Ta còn viết một bức thư, bảo bọn họ làm việc tăng cả, đưa nhiều vũ khí tới. Đúng rồi Hàn tướng quân, tiền thưởng này thì có rồi, ngươi chủ lực vậy ta sẽ không đi theo nữa, ngươi phải trông coi kỹ đừng báo loạn công trạng đấy".
Khó mà nói, Hàn Thế Trung sẽ không lấy lỗ tai Miễn tử để gom cho đủ số, cho dù hắn không làm, cũng chẳng bảo đảm những người khác cũng không làm.
" Hàn mỗ quân kỷ nghiêm minh, điểm này xin đại nhân cứ yên tâm".
Hàn Thế Trung nói:
"Nói thật, mang binh cũng đã mấy năm, mà lần đầu tiên thấy quân đội sĩ khí tăng cao vào đêm trước đánh trận đấy".
Không có binh sĩ nào muốn đánh trận.
Lý Hán nói:
" Quách Tử Nghi tán tẫn gia tài, binh sĩ bộ hạ sĩ khí tăng cao, xả thân phục tùng mệnh lệnh. Đều là đạo lý giống nhau cả".
Không có bất kỳ thứ gì ngoài ý muốn, sau khi Tây Hạ nhận được sử văn, ngay cả thời gian thương nghị cũng không cần, trực tiếp đuổi đặc phái viên đi. Còn mẹ con Uyên Ương Lôi do Âu Dương tự tay viết thư ép vận chuyển tới Liêu quốc cũng đã chuyển đến đúng hạn.
Dựa theo kế hoạch tháng tư Long huyện sẽ bắt đầu xuất sư.
Xuất sư này cũng rất chú trọng, phải cầu thiên khấn địa, văn khấn này là do một Đại học sĩ trong triều soạn ra, Âu Dương ở bên cạnh nghe cũng không hiểu mấy, đại khái ý tứ không khác người cầu khấn là bao. Triều Tống này khá văn minh, xem trong lịch sử triều Kim liền khác biệt, xuất sư là dùng nội tạng nữ nhân để tế trời, Hàn Thế Trung đã từng bại ở dưới nội tạng của nữ nhân...
Âu Dương không lo lắng Hàn Thế Trung có thể thủ được hay không, bởi vì không có khả năng thủ không được. Trước đó Hàn Thế Trung bày ra tư thế quyết chiến với quân Tây Lương, mà sau đi vòng đột nhiên tập kích Thiên Hoàng huyện, chủ lực lại yểm hộ vật tư sau lưng vào thành. Ăn không thành vấn đề, uống cũng không thành vấn đề, mạch nước ngầm ở vùng đó vẫn khá nhiều, đào giếng cũng không khó. Sau đó là bị kẻ địch vây quanh, vậy Âu Dương càng không lo lắng, có vũ khí kiểu mới còn sợ bị vây à? Phía trước bố trí một vùng mìn lớn đã đủ khiến người ta khổ sở. Việc thủ thành của Hàn Thế Trung tất nhiên là nhàm chán mà không nhàm chán. Mấu chốt là làm sao bảo đảm sĩ khí.
Âu Dương lo lắng chính là Long huyện, tường thành bên này khá yếu, hơn nữa độ cao so với mặt biển thấp hơn vị trí kẻ địch. Bởi vì đường khác đều phòng bị người Tây Hạ nhập quan từ chỗ bọn họ, nguồn mộ lính không cách nào bổ sung trên quy mô lớn, giỏi lắm thì cũng chỉ có sương quân. Hỏa khí lợi hại hơn nữa, người ta dùng mười người đổi một, bên mình sẽ chịu không nổi. Xem ra mọi sự vẫn cần dĩ hòa vi quý, đặc biệt là lúc mình có nguy hiểm tính mệnh nhất định.
Dựa theo chiến lược, Lưu Kỵ mang theo bản bộ giả vờ tiến công Hoành Sơn để thu hút lực chú ý của kẻ địch, sau khi Hàn Thế Trung vào Thiên Hoàng thành lập tức rút về phía Long huyện. Bản bộ của hắn chính là song kỵ binh thuần một sắc, cơ động linh hoạt, vấn đề không lớn. Cho nên tạm thời Long huyện bây giờ chỉ có sức chiến đấu của sáu trăm vệ đội do hai vị giám quân suất lĩnh. Đương nhiên còn có sương quân vận chuyển vật tư về phía thành nam. Vấn đề thì không có vấn đề lớn gì, sau khi đón Lưu Kỵ trở về Long huyện nghỉ ngơi hồi phục một chút, sẽ mang phần nhỏ binh mã cướp Qua Châu. Không chiếm đất, sau khi phá hoại lập tức lui vào biên cảnh Thổ Phiên, mục đích chính là khiến kẻ địch mệt mỏi. Dựa theo kế hoạch tháng 5 bản bộ Lưu Kỵ trở về, sau ba ngày nghỉ ngơi khôi phục lại ra, thượng tuần tháng sáu đến Qua Châu, dùng biện pháp như đầu độc tận khả năng phá hoại nông nghiệp Qua Châu, làm cho kẻ địch vào năm đó không thu được hạt nào.
Đây là một chiến lược đổi đoạt thành chiếm đất trước kia, mà đánh kinh tế chiến, tiêu hao chiến một lần. Nếu Hàn Thế Trung thượng biểu triều đình, trận chiến này có thể đánh một năm thậm chí là hai năm, tan rã kinh tế xã hội của kẻ địch từ mặt căn bản. Gay gắt mâu thuẫn dân tộc trong nội bộ kẻ địch. Chiến lược này chính là bức bách kẻ địch tiến hành tiêu hao, chính là một đại chiến pháp nhằm vào dân tộc du mục. Hàn Thế Trung còn nói, dân tộc du mục coi trọng nhất là đất nuôi ngựa như hành lang Hà Tây, một khi bị uy hiếp, kẻ địch tất dốc toàn lực mà ra, bởi vì đó là căn bản của dân tộc kẻ địch, hiện giờ chiếm được Thiên Hoàng huyện chính là xương cá hóc trong cổ họng kẻ địch.
Triệu Ngọc không hài lòng lắm với tiêu hao chiến, nhưng cũng biết, muốn cấp tiến hơn nữa có chiến quả, ít nhất phải dùng bốn mươi vạn quân đội, sương quân điều động càng hơn trăm vạn, khi đó sẽ luôn tiêu hao vật tư, nàng sẽ không đánh nổi. Mà chiến lược này của Hàn Thế Trung chỉ cần không đến mười vạn nhân mã, thủ thành chiến, hằng ngày tiêu hao lại ít, quan trọng nhất là chiến lược này có thể hoàn toàn đầu độc thể chế xã hội của kẻ địch, khiến thực lực kẻ địch suy yếu mức độ lớn. Nói toạc ra, cho dù Hàn Thế Trung toàn quân bị diệt, kinh tế, sức chiến đấu, sức sản xuất trâu của Tây Hạ này cũng sẽ tụt lui rất nhiều năm. Hơn nữa mâu thuẫn trong nước tăng lên còn có thể chia năm xẻ bảy.
Đi theo quân chủ lực của Hàn Thế Trung có sáu phóng viên báo hoàng gia, có lẽ nhất thời bán hội sẽ không về đưa tin, nhưng luôn phải có người đi. Mà người tọa trấn ở Long huyện thì là đoàn phóng viên Đông Kinh - đoàn phóng viên tinh nhuệ của báo hoàng gia.
Bên Âu Dương cũng không rảnh rỗi, xung quanh Thái Bình đã tĩnh rồi. Thân là một giám quân, có quyền không có chức, hậu cần có Lý Cương, cảnh vệ hằng ngày có Chu Đạt, quản lý sương quân có tri huyện địa phương. Lý Dật Phong không rảnh nói nhảm với Âu Dương, Tô Thiên lại rất bận rộn. Âu Dương bi ai ** làm một người rảnh rỗi cuối cùng, ngay cả Lý Hán cũng không thèm để ý đến mình, cuộc sống của mình thật cực kỳ cực kỳ nhàm chán.
Sau khi nhịn một tháng, mồng 2 tháng 5, bản bộ Lưu Kỵ điều quân trở về, lập tức bị đoàn phóng viên bao vây oanh tạc. Lưu Kỵ không dám chậm trễ, đoàn người này là ông vua con, tổng lão bản của nó là giám quân, chỉ còn cánh có hỏi tất đáp. Kết quả Âu Dương phát hiện, lúc này không cần nghe Lưu Kỵ báo cáo, trực tiếp xem báo là được. Hết thảy đều rất thuận lợi, bộ đội chủ lực của Hàn Thế Trung thành công hấp dẫn quân Tây Hạ của Tây Lương, Lưu Kỵ thuận lợi ngăn chặn đóng quân ba huyện ở Hoành Sơn. Hàn Thế Trung đủ cho hậu cần thời gian tám ngày vào thành.
Sau khi người Tây Hạ phát hiện mắc mưu, lập tức hai đường đuổi giết bao vây quân đơn độc của Lưu Kỵ. Tốc độ chạy trốn của Lưu Kỵ không phải nhanh bình thường, sau khi hai sư kẻ địch hội hợp phát hiện, Lưu Kỵ đã ngoài trăm dặm. Khó khăn lắm bắt được một tên quân Tống ngoài ý muốn lạc đường tụt lại phía sau mới biết được. Lưu Kỵ không ngờ bố trí một người hai ngựa, cơ hồ chạy không ngừng vó về phía nam. Mà quân Tây Hạ còn phải đối mặt với mấy trò xấu của Lưu Kỵ, tỷ như chôn mấy quả mìn, quăng chút độc vào nguồn nước..., đuổi theo người khác đương nhiên là đuổi không kịp. Đành phải đóng quân ngay tại chỗ, chờ mệnh lệnh của Lý Kiền Thuận.
Mà bên Hàn Thế Trung còn tốt hơn Âu Dương tưởng tượng, người Tây Hạ sau khi bị mìn nổ bay mấy người, không ngờ cũng không tiến công nữa. Sau khi chiến tranh kết thúc mới biết được, hóa ra người Đảng Hạng và các tộc khác tham thảo việc ai đi làm nhóm thịt người đầu tiên dò mìn tiến hành xâm nhập. Âu Dương sau đó chảy nước mắt, hoàn toàn có thể bán một nhóm máy dò mìn cho Tây Hạ.
Lưu Kỵ trở về Âu Dương vẫn nhàm chán, người ta không rảnh, mình thì lại rất rảnh. lúc này Âu Dương mới hiểu rõ một câu, làm một người lính, phải chịu đựng tịch mịch. Mỗi ngày Âu Dương chính là uống trà chém gió với bọn nha dịch lưu thủ bên cạnh. Mài mòn thanh xuân tươi đẹp. Mồng 5 tháng 5, Lưu Kỵ mang năm nghìn binh mã không một tiếng động biến mất, lưu lại một tên phó tướng đắc lực cùng bảy ngàn binh mã phụ trách phòng thủ Long huyện.
Phó tướng họ Chương tên Lan. Chính là một tiến sĩ trong võ cử do Âu Dương chủ trì. Lưu Kỵ đi mới ba ngày, đã vô cùng lo lắng mà tìm tới phủ giám quân:
"Báo! Thám báo phát hiện hai ngàn quân đội địch đang phóng tới Long huyện, cách trăm dặm".
"Không thể nào? Đã như vậy, mà vẫn còn gan lớn, hai ngàn người mà dám tập kích Long huyện".
Âu Dương kinh ngạc hỏi.
Lý Hán cả giận nói:
" Còn không phải do đám phóng viên của ngươi, rải tin tức đầu tháng năm Lưu tướng quân sẽ rời khỏi ra ngoài".
"Ta bảo bọn họ đưa tin để mê hoặc kẻ địch, trên báo nói Lưu tướng quân mang nhân mã bản bộ thẳng đến Hoành Sơn. Đây là đang chiếu cố giúp Lưu tướng quân".
Âu Dương bừng tỉnh:
"Người Tây Hạ này hẳn xem báo, tưởng rằng Long huyện không có đóng quân? Haizz... Tin tưởng truyền thông sẽ hại chết người mà".
"Báo!"
Một tên tướng lĩnh đi vào nói:
"Tập kích Long huyện chính là quân hạt nhân tinh nhuệ của Tây Hạ".
"Ồ! Phát tài rồi".
Âu Dương vui vẻ nói:
"Ra lệnh, bắt giữ toàn bộ".
Cả đám suýt hôn mê, Chương Lan ở bên cạnh nói:
"Đại nhân có chỗ không biết rồi, quân hạt nhân này sức chiến đấu phi phàm, thân mang giáp lạnh, mỗi người đều có sức mạnh vô bì. Trong chiến đấu với quân hạt nhân năm trước, quân Tống ta luôn tổn thất nghiêm trọng".
". . . Vậy thì bắt một ngàn".
Lý Hán cả giận nói:
"Nói bậy, lập tức bố phòng, dọa lui quân địch".
"ngươi nói bậy, lão tử là giám quân".
Âu Dương giận, đem người ta hù chạy rồi, không phải tương đương đem hai ngàn ngọn núi vàng hù chạy à.
"Tứ, ta mới là miệng giám quân chính quy".
Lý Hán cầm thánh chỉ trải trên mặt bàn.
Âu Dương phất tay, Vương Ngũ cũng lấy thánh chỉ ra vỗ.
". . ."
Cả đám võ tướng Chương Lan lập tức đổ mồ hôi lạnh. Trước khi đi Lưu Kỵ đã căn dặn, Long huyện không có việc gì, các tư tự làm việc mình là được. Việc án chiếu bố trí là Chương Lan tính. Sao hai giám quân lại tính trước.
Âu Dương giẫm lên ghế, vứt mũ lên bàn đập một cái quát lên:
"Lão tử bát phẩm".
"Ta. . ."
Lý Hán bị Nghẹn, mình hình như là cửu phẩm, ngay cả mũ quan cũng không có.
Trong lòng Chu Đạt nói:
Lão tử lục phẩm cũng không dám nói ra, chỉ sợ dọa người.
"Lý Tứ, Vương Ngũ, mời Lý đại nhân vào trong uống trà."
"Dạ!"
Hai nha dịch kéo Lý Hán đi vào trong triều. Trưởng quan vệ đội của Chu Đạt và Lý Hán hai mặt nhìn nhau, nhìn nhau gật đầu, giả ngu là được rồi.
Chương Lan vội ngăn Âu Dương muốn đi ra ngoài nói:
"Âu đại nhân, việc chỉ huy quân đội này..."
"Sau này trích 30% cho quân đội ngươi"
Âu Dương ghé tai Chương Lan nhỏ giọng nói.
Chương Lan do dự:
"Chuyện này... Không phải vấn đề tiền ạ".
"Chỉ có 20%"
Âu Dương đe dọa:
"Nếu không chịu phối hợp nữa, sau này hạn chế ngươi".
"30% khá hơn một chút".
"Được".
Dẫn dắt hai ngàn quân hạt nhân không phải ai khác, chính là người quen của Âu Dương, từng ở hội ** quốc tế Liêu quốc lấy được tên thứ ba - Lý Hoan. Nhắc tới chủ hạt nhân này thật đúng là hống hách, bọn người Lý Hoan một người ba ngựa, là trói mình trên lưng ngựa phóng tới không ngừng nghỉ.
"Báo!"
Thám báo nói:
"Lý tướng quân, quân địch mở rộng cửa thành".
"Mở rộng cửa thành?"
Sau khi Lý Hoan suy nghĩ hỏi:
"Có phải còn có đứa ngốc đánh đàn ở trên tường, cửa thành còn có mấy bách tính đang thong thả quét rác không".
Thám báo cả kinh nói:
"Tướng quân đúng là thần nhân".
" Không thành kế trong Tam Quốc Diễn Nghĩa".
Lý Hoan khinh bỉ không đọc:
" Truyền lệnh nấu cơm nghỉ ngơi một canh giờ, sau đó chậm rãi tới, thận trọng một chút".
"Dạ!"
Ăn no nghỉ ngơi xong, quân hạt nhân đi tới. Tới gần Long huyện, Lý Hoan ra trước mang hơn mười kỵ đánh ngựa đến đất mũi tên của Long huyện, chỉ thấy đầu tường một người đang đánh đàn, hai tiểu đồng đứng yên bên cạnh, cờ xí một mặt theo gió phiêu lãng, trên đó viết một chữ Âu. Lý Hoan cười lạnh nói:
"Trong lòng địch khiếp đảm, tiếng đàn của người kia không chỉ khó nghe cực kỳ, hơn nữa tay đang run rẩy".
Ngươi đàn hai canh giờ thử xem? Âu Dương cầm cây trúc gẩy đàn, không dám dùng ngón tay, đau!
Phó tướng Tây Hạ ở bên cạnh nói:
" Tướng quân cẩn thận kẻ địch có trá?"
Lý Hoan buông tay hỏi:
"Vậy ý ngươi là công hay không?"
"Cái này..."
Phó tướng càng nghĩ càng rối rắm, ngươi không mở cửa chính còn đỡ, ngươi vừa mở cửa chính ngược lại không nắm chắc.
Lý Hoan thản nhiên nói:
"Năm đó Tư Mã Ý chính là bị hù sợ mà đi".
Phó tướng hỏi:
"Vậy làm sao bây giờ?"
" Người đâu, năm mươi người một đội đi dò xét trước".
"Dạ!"
Một tên tướng lĩnh tiếp lệnh.
Triệu Lục la lớn:
"Cẩn thận mìn đó".
Âu Dương thở dài:
"Ngươi kêu chậm rồi".
Dứt lời, ầm mấy tiếng, ánh lửa bắn lên trời, bốn gã binh sĩ Tây Hạ ngựa bị nổ chết, bản thân hắn cũng ngã văng mấy chục thước, không bất tỉnh thì chóng mặt, bốn người cùng bất tỉnh nhân sự, không biết sống hay chết.
Sau khi tiểu đội khống chế tốt ngựa, gặp tình hình này lập tức đi cướp người, nhưng không ngờ vừa tiến thêm một bước, lại ầm hai tiếng, hai tên binh sĩ ngựa bị nổ, hai người cũng ngã xuống hôn mê.
"Huýt!"
Lý Hoan nhìn cẩn thận, lập tức hạ lệnh để người rút về.
Bên này người Tây Hạ vừa rút lui, cửa thành liền xuất hiện bốn binh sĩ, không sợ mìn mà đi tới trước mặt bốn gã hôn mê, khiêng đi. Sau đó lại ra hai người,ở trước mặt quân đội Tây Hạ chôn mìn. Việc này chưa chọc tức, chọc tức chính là lời của hai người này:
"Chúng ta chôn mìn rồi, đoán thử xem!"
"Báo!"
Một tên binh sĩ báo cáo với Âu Dương:
" Bắt được bốn người, đều còn sống".
"Ừm, sau khi cứu tỉnh ép hỏi họ gì tên gì, cha làm gì, của cải có bao nhiêu, sau đó bảo bọn họ ghi thư chuộc... đợi chút".
Âu Dương căn dặn:
"Không thu tiền Tây Hạ, một lượng vàng đổi mười xâu tiền. Lột áo giáp họ thu lại, sau này lấy ra bán đấu giá".
"Dạ!"
"Đáng tiếc thật, nổ chết cả ngựa. Đây đều là ngựa tốt".
Âu Dương đau xót trong lòng, một thớt ít nhất có thể bán một xâu, nổ như vậy mất tận mấy trăm xâu.
Lý Tứ ở bên cạnh hỏi:
" Đại nhân, ngươi xem bọn họ còn dám đi vào không?"
"Ta nói với ngươi này! Bọn họ không dám đi vào, lại càng không dám lãng phí cơ hội này. Sinh tử này là nhỏ, tương lai lỡ như xuất bản Đại Tống diễn nghĩa, bọn họ sẽ xấu hổ chết người. Cho nên! Bọn họ vẫn sẽ tới".
Chương Lan nói:
" Đại nhân, ở đây toàn là bố trí tạm thời, muốn một hơi chống hai ngàn người, lại muốn bắt giữ, chỉ sợ rất khó".
"Cho nên ăn thì không nên ăn ngụm lớn như vậy, làm nóng người trước. Đúng rồi, các ngươi có chú ý quần áo bọn họ mặc đều là da thú thượng hảo không?" "Dạ! Tất cả đều là một tấm da, không may vá".
Âu Dương căn dặn:
"Tuốt ra!"
"Dạ!"
Ai nói đánh trận không thể kiếm tiền. Tiền chuộc thì tạm không nói, áo giáp này bán hai trăm xâu là chắc rồi, đao thương bất nhập đó, mặc dù kiểu dáng hơi kém. Kiếm Tây Hạ thổi lông còn đứt, hai trăm xâu mua về làm trang sức vẫn có người muốn nhỉ? Dù sao mấy cái này cầm tới Dương Bình, hai trăm tất giành nhau, còn áo quần nữa, da thuần đó...
"Báo!"
Một tên binh sĩ nói:
"Ở trên người bốn người tìm ra hai mươi lượng hoàng kim".
Âu Dương câm nín:
"Chia cho mấy huynh đệ khiêng người, chôn mìn với cả ngươi phụ trách báo tin".
Lúc này binh sĩ cảm động đến rơi lệ đầy mặt:
"Tạ ơn đại nhân."
Chương Lan nuốt nước miếng xuống, hai mươi lượng vàng... Khó trách người này vừa nghe nói là quân hạt nhân, lập tức sinh long hổ mãnh. Dương Bình chính là Dương Bình, cho dù một đống ** cũng có thể nhìn ra đường tiền. Chương Lan ở một bên nói:
"Đại nhân, bây giờ đã tối, đóng cửa thành không?"
"Không đóng được! Lỡ như bọn họ không có việc gì nửa đêm leo tường thành, ngã chết thì làm sao?"
Âu Dương nói:
"Mở ra, các huynh đệ mai phục bên trong thay ca nghỉ ngơi, gia tăng chuẩn bị bắt cá lớn".
"Dạ!"
Đối diện Lý Hoan bắt đầu ăn cơm. Hơn mười cô gái như nước chảy bưng thức ăn lên tường thành, mặc dù không nhìn thấy, Lý Hoan vẫn nuốt nước miếng, có thể tưởng tượng là một bữa thịnh soạn cỡ nào. Phó tướng ở một bên nói:
"Tướng quân, xem bộ dáng này, có thể trong thành thật sự có mai phục".
"Cũng bởi vì giống vậy, cho nên Bổn tướng quân cảm giác chính là không thành kế".
Lý Hoan nói:
" Người này tên Âu Dương, là Đại lão bản sòng bài Khoái Nhạc cốc ở Liêu quốc. Đủ thủ đoạn, rất rõ tính người, các loại phương tiện sòng bạc đều là nhắm vào đám người khác nhau".
Phó tướng nói:
" Lỡ như lần này chính là nhắm tướng quân ngài thì sao?"
"..."
Lý Hoan bị lời này làm nghẹn, tư tưởng lại tiến vào ngõ cụt.
Bên Âu Dương có thu hoạch vào lúc bóng đêm mới lên. Một tên binh sĩ nói:
"Đại nhân, bốn người đã cung khai. Có một người là con hai của tộc trưởng thị tộc Mễ Cầm, còn ba người đều là người Đảng Hạng họ Thác Bạt, phụ thân hai người là Vương gia một phương, còn người phụ thân là quan viên tam phẩm của triều đình".
Âu Dương trầm tư một hồi nói:
"Đứa con hai kia một ngàn lượng hoàng kim, có thể đổi năm trăm thớt ngựa. Con vương gia thì hai ngàn hoàng kim, con của quan viên thì năm trăm hoàng kim. Lại hỏi thử, nếu là con một, tăng gấp đôi. Sau khi bảo bọn họ viết xong bày trước mặt, đến lúc đó thống nhất lừa gạt".
"Dạ!"
Âu Dương nhìn kẻ địch nơi xa thở dài nói:
"Có thể bắt trọng ổ bọn họ thì tốt rồi".
Chương Lan nói:
"Nếu quyết chiến chính diện, quân ta có hỏa khí, giết toàn bộ ngược lại có thể, nhưng bắt giữ toàn bộ, lại rất khó".
"Người trẻ tuổi, không nên máu tanh như vậy. Dù sao xung quanh không phải nhàm chán đến nôn nóng, tìm chút việc vui kiếm chút tiền không phải rất tốt sao?" Âu Dương nói:
"Từ từ sẽ đến, chúng ta lại không gấp".
"Báo!"
Một tên thám báo lên tường thành nói:
"Quân địch cắm trại ngay tại chỗ, không có xu hướng xuất binh".
Chương Lan nói:
" Quân địch chắc chắn có lưu kỵ binh ở phía sau, chúng ta vừa tập kích doanh trại địch, hắn liền trở về áp chế công kích".
Âu Dương gật đầu:
"Nâng hai khẩu pháo lên, bắn một phát".
"Bắn không tới mà?"
"Hù bọn họ".
Âu Dương nói:
"Nhiều vũ khí như vậy không tiêu hao, ta lời ít tiền. Cứ nửa canh giờ bắn năm phát, tiểu Chương, an bài người trực ca, để huynh đệ mai phục tỉnh táo chút. Ta đi tắm đây".
Quân hạt nhân đêm đó bị ngược đãi rất thảm, mới vừa vào ngủ liền nghe thấy tiếng sấm rung trời, vội xếp hàng chuẩn bị nghênh địch, nhưng bóng dáng kẻ địch cũng chẳng phát hiện. Ngủ tiếp, lại bị bắn... cố ý bịt tai à, nhưng lại sợ kẻ địch thật tới đánh úp doanh trại. Mãi đến sáng sớm, toàn quân uể oải không chịu nổi, Lý Hoan đành phải hạ lệnh, lui về phía sau mười dặm cắm trại. Lúc này ở thêm vài ngày, bản thân muốn thành kẻ ngốc, binh sĩ người nào cũng thần kinh suy nhược.
Chương Lan nhận được quân báo suýt nữa khóc lên, vội vàng đánh thức Âu Dương:
" Kẻ địch chạy rồi, nên lập tức truy kích không".
"Chạy rồi thật tốt".
Âu Dương vừa mặc quần áo vừa nói:
"Tám chín phần mười chiều nay sẽ có Miễn tử đưa tới cửa".
"Vì sao?"
"Bởi vì ta để lại mấy sơ hở cho bọn họ".
Âu Dương không nhanh không chậm nói:
"Nhắm vào lòng người mà thiết kế âm mưu hoàn mỹ cũng không tính là âm mưu thành công. Mà âm mưu thiết kế nhắm vào logic cũng không tính là âm mưu thành công. Sự tự tin, tự đắc, nghi kị, lo âu,... của ngươi đều là nhược điểm của ngươi. Một âm mưu hoàn mỹ chẳng như bao gồm lý giải với hoàn cảnh, nghiền ngẫm về suy nghĩ của đối thủ, phân tích về bối cảnh sự kiện. Sau đó lợi dụng bất đắc dĩ, không cam lòng, lòng nghi ngờ, mặt mũi của đối thủ còn cả hiếu kỳ nhân loại đều có tiến hành đi sâu phỏng đoán. Lợi dụng những đặc điểm này dùng phương thức bị động tiếp nhận dò xét, quan sát chủ động của đối thủ. Cam đoan hắn giữ lập luận sắc sảo, nhưng lại không rõ sâu cạn. Một khi đối thủ có sự hiếu kỳ với những thứ không biết, sẽ giống ngọn lửa càng đốt càng hừng hực, sau đó dựa vào phán đoạn tự cho là mẫn duệ cùng suy luận logic, cuối cùng sa vào bẫy rập".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.