Thiên Tống

Chương 201: Là ai?

Tả Hà

01/10/2016

Triệu Ngọc nói:

"Đi xem thử tiền trang Dương Bình."

Tiền trang Dương Bình làm chủ đầu tư thương nghiệp phi thực nghiệp đầu tiên của Đại Tống, đương nhiên là đầu rồng của các ngành sản xuất, tất nhiên không thể không xem thử.

Tập đoàn quản lý tiền trang Dương Bình, vẻ ngoài xa hoa, nhưng công ty vẫn là kiểu cầu thang, tuy rằng tất cả bộ phận đều là ở tầng một, nhưng áp dụng thiết kế biện pháp cầu thang dưới đất nối liền lên cao. Tầng thứ nhất bằng với mặt đường, tầng thứ hai ở sau một tầng, nối liền một tầng, cao hơn chừng nửa tầng. Dựa theo tỷ lệ này chọc thẳng lên cao sáu tầng. Cũng là kiến trúc cao nhất trong khu kiến trúc Bạch Vân.

Âu Dương nói:

" Đây là vi thần dùng danh nghĩa thiết kế thiết kế công ty. Tầng thứ sáu tất cả đều là nhân viên cao cấp, điểm làm việc của cổ đông. Mà phía dưới tầng năm đều có chức năng."

Bốn người mặc đồng phục bảo an ở cửa, tiến vào tầng một, lập tức có các mỹ nữ tiến lên nghênh đón:

" Xin hỏi. . . Âu đại nhân?"

" Như cũ giới thiệu trước đi."

Sau khánh thành khu, người đến thăm quan không hề ít, đặc biệt là kiến trúc rộng lớn như thế, các chuyên gia đều chỉ thể kính phục. Tầng thứ sau tuy rằng cách mặt đất vẫn là một tầng, nhưng xây dựng thủ pháp thẳng đứng, khiến tầng thứ sáu có thể nắm bắt hết thảy khí phách bá vang. Nhìn xuống khu, ai dám tranh phong.

" Được ạ, không thành vấn đề."

Mỹ nữ dẫn dắt mọi người vừa đi vừa giới thiệu:

" Thiết trí lầu một hai mươi quầy gửi tiền, nhưng do vì là tổng bộ, chỉ tiếp đón làm ăn hơn một vạn quan. Nếu như số lượng vay nợ vượt quá hai vạn quan, có thể lên tầng hai."

" Ừm."

Triệu Ngọc vừa nhìn, chính giữa dạ trên cầu thang đi lên, bên trái đại sảnh là điểm gửi tiền, bên phải là nghiệp vụ phi phiếu.

Lên tầng thứ hai là bộ phận cho vay. Chia ra làm ba loại địa điểm cho vay đại trung tiểu mức độ khác nhau. Nghiệp vụ một người tiếp một người, khởi điểm cho vay là hai vạn.

Tầng thứ ba dạ phòng ăn, nhiều hơn một cửa hông có thể ra ngoài, dưới cửa ra dốc chừng trăm mét chính là một trong hai chợ thức ăn tập trung.

Tầng thứ tư là bộ phận nhân sự, bắt đầu từ tầng này chính là vị trí cấp quản lý, người không phận sự miễn vào, hơn nữa cũng không có cửa sau. Quản lý bên này toàn bộ có nhân sự của chi nhánh tiền trang Dương Bình. Một nửa tiền trang là nhân viên cố định, nếu có đuổi việc hoặc là lên chức, đều phải đưa hồ sơ lại đây. Tạm thời nhân viên do chưởng quỹ địa phương trực tiếp quyết định.

Tầng thứ năm là bộ phận kế toán và bộ phận đầu tư, vừa lên đã nghe thấy tiếng vang của bàn tính, tất cả công nhân đều đang vùi đầu tính toán sổ sách, vài người thì loay hoay bên cạnh bọn họ, so ra là bộ phận nhanh nhất mấy tầng trước.

Đến tầng thứ sáu, Âu Dương sai người gọi một tiếng, đám người đứng đầu tiền trang như Tô Thiên cùng nhau đi ra nghênh đón. Sau một phen chào hỏi lễ nghi bèn nghênh đón dẫn Triệu Ngọc đến phòng họp. Triệu Ngọc thấy vẻ mặt mọi người câu nệ cười nói:

" Các ngươi coi như trẫm là khách hàng là được rồi."

"Dạ"

Một mỹ nữ hỏi:

" Bệ hạ uống gì?"

Âu Dương nói:

" Đây là trợ lý riêng của Tô Thiên, tên là Tử Nhi, muốn cùng Tô đại chưởng quỹ bàn chuyện, đều phải liên hệ hẹn trước với Tử Nhi."

Triệu Ngọc cười nói:

" Trẫm thật là có chút hâm mộ cuộc sống của các ngươi."

" Thật ra mệt chết đi được. Nơi này là tập trung tài nguyên và nhân lực, tiến hành văn phòng thống nhất. Các bộ phận phân công rõ ràng, nhưng có vấn đề lại có thể nhanh chóng hiệp thương."

Âu Dương nói:

" Ta giới thiệu chút, Tô Thiên bệ hạ gặp qua rồi, tổng giám bộ phận tài vụ, vị này chính là quản lý bộ phận kế toán, quản lý bộ phận nhân sự, quản lý bảo an kho, quản lý bộ tư pháp, quản lý bộ đầu tư, quản lý phòng kinh doanh, quản lý quan hệ xã hội."

" Cái gì là quan hệ xã hội?"

Âu Dương giải thích nói:

" Tỷ như trận đấu bóng đá tiền trang Dương Bình muốn làm quảng cáo, chính là bộ phận quan hệ xã hội phụ trách trao đổi với nha môn. Rồi tỷ như tiền trang có ý muốn đầu tư cổ phần, thì bộ phận quan hệ xã hội sẽ phái người thương lượng với người trong hạng mục, rồi sau đó còn có thể cùng người bộ phận đầu tư làm tốt kế hoạch đầu tư để đưa cho người khác xem."

" Vậy bộ phận đầu tư đâu?"

Tô Thiên giải thích:

" Bộ phận kế toán đúng giờ sẽ làm báo cáo, chẳng hạn như khoản vay tháng này kém đi năm mươi vạn quan, cũng chính là chúng ta chỉ có được hơn năm mươi vạn quan tiền, hơn nữa dự tính số tiền kia có thể tiền chết một năm. Bộ phận đầu tư sẽ nghĩ cách để năm mươi vạn quan tiến hành tăng giá trị tài sản, cho nên đầu tư tương đối linh hoạt trong sản nghiệp. Đợi khoảng thời gian nhất định tiền dự trữ không bì kịp, thì bán ra cổ phần đổi về."

Ánh mắt Triệu Ngọc sáng lên hỏi:

" Vậy có thể hay không đem tiền quốc khố làm đầu tư? Lúc dân sinh tu dưỡng thì đầu tư, lúc cần thiết thì rút ra."

Tô Thiên nhìn thử những người khác nói:

" Bệ hạ, chúng ta đây là nội bộ. Bệ hạ nếu như cần có thể thành lập cơ cấu chuyên môn tiến hành quản lý tài sản. Thật ra tiểu nhân cũng thấy tiền quốc khố bỏ ra lãng phí. Theo như lời đại nhân nói, một người tổng tài sản bằng nhau, tài sản tăng thêm sẽ khống chế tài sản. Cũng chính là tiền của bản thân mình lại thêm tiền mình vay được."

Lý luận này của Âu Dương là một trong những định luật của hai đại kinh tế Châu Âu nghiên cứu mấy trăm năm. Âu Dương tiếp theo giải thích:

" Bách tính Tống đều là tiết kiệm tiền, gửi tiền chiếm đa số. Bệ hạ nhìn xem, bọn họ mặc dù bây giờ tiền kiếm được là gấp hai ban đầu, nhưng tiền có thì không cầm lấy sử dụng, mà là mượn tiền gửi tiền trang. Chẳng khác nào cuộc sống của bọn họ không có thây đổi, cũng có thể nói tiền của bọn họ không có giá trị gia tăng. Mà bản thân tiền trang là không có tiền, dùng tiền bách tính vay tiền cho trường chủ vay, rồi sau đó lại đem tiền của bách tính lấy đi đầu tư. Mà trên thực tế, tương đương tiền trang lấy đi dự trữ lợi nhuận tăng giá trị tài sản. Mà ở dân gian trong đầu tư, dự trữ là một loại cả đời vất vả mà tích lũy được mấy đồng. Còn có một loại là đầu tư cá nhân, đem tiền mua đất mua nhà cho thuê. Loại kiếm lời này khá là chậm, nhưng cũng xem như đầu tư ổn định nguy hiểm thấp. Còn có một loại là hùn vốn mở công ty, chẳng hạn như nói công ty hậu cần. Bọn họ mua xe ngựa, tiến hành vận chuyển nguyên liệu thị trường và sản phẩm. Bệ hạ xin chú ý, mua chỉ là xe ngựa, nói cách khác, tiền vận chuyển kiếm được, mặc dù là chi phí sản xuất, nhưng không cần đối với vận chuyển lại đầu tư thêm tiền vốn. Mà xe ngựa là sản phẩm giữ giá, bất cứ lúc nào cũng có thể mua đi bán lại lấy lại phần lớn tiền vốn."

Tô Thiên thấy Triệu Ngọc vẫn không rõ, giải thích nói:

" Bệ hạ, ý đại nhân là, thứ nhất, tiền của mình và tiền kiếm được do tiền đi vay đều là tiền của mình, đương nhiên làm ăn buôn bán đều có mạo hiểm. Thứ hai là, đại nhân nói công ty hậu cần, trừ phi dịch bệnh tai họa, là một ngành nghề sẽ không lỗ vốn, đề nghị bệ hạ suy nghĩ từ phương diện này."

Triệu Ngọc cười một tiếng lắc đầu:



" Xem ra học vấn phương diện này thật thâm sâu."

Tô Thiên nói:

" Bệ hạ, Hộ bộ vẫn còn có người tài giỏi."

" Thôi."

Triệu Ngọc nói:

" Tô Thiên, ngươi đem quản lý bộ phận đầu tư cho trẫm mượn dùng nửa năm."

"Dạ"

Bộ phận đầu tư gần đây đang nghiên cứu một vấn đề, vay tiền và tiền tệ. Âu Dương vẫn luôn mê hoặc một hiện tượng ở hiện đại. Trung Quốc nắm giữ lượng lớn trái phiếu Hoa Kỳ và lượng lớn dự trữ đôla Mỹ, mà tài chính Hoa Kỳ nhiều năm liên tục thiếu hụt. Nhưng vì sao người Mỹ ngược lại có tiền chứ? Mà mức độ cuộc sống của Trung Quốc vẫn thấp hơn nhiều như vậy chứ? Biến tướng mà nói, là cho vay tiền Trung Quốc, Trung Quốc là chủ nợ. Chủ nợ Trung Quốc vì có thể cho Hoa Kỳ vay tiền, dưới sự cạnh tranh, dùng sức lao động rẻ tiền, tài nguyên không thể tái sinh làm trao đổi. Nhưng ở một phương diện khác, Hoa Kỳ ngăn chặn xuất khẩu sản phẩm công nghệ cao Trung Quốc, gia tăng phí tổn sản xuất của Trung Quốc. Trình độ Âu Dương không làm được vấn đề này, cho nên mới giao vấn đề này cho bộ phận đầu tư tiền trang Dương Bình.

Tương đối quanh thân mà nói, Tống có thể so với Hoa Kỳ hiện đại. Tiền tệ các quốc gia đều là dùng tiền Tống kết toán, đã khống chế tiền tệ của Liêu, Kim, Thổ Phiên, Đại Lý. Nếu như bài toán này có thể nghiên cứu hoàn thành, cho dù tiêu phí mấy trăm năm, Âu Dương cũng tin tưởng, chỉ cần trong nước không sinh nội loạn, Tống quốc từ từ trở thành bá chủ kinh tế Trái Đất. Sản xuất sản phẩm chỉ là phồn vinh, chứ không phải cường thịnh. Cường thịnh chính là thế lực nội bộ có tác dụng kéo dài với bên ngoài.

. . .

Từ tiền trang Dương Bình ra ngoài, tiếp tục đi về trước vài trăm mét là quảng trường Bạch Vân. Bốn phía quảng trường chính là cửa hàng xa xỉ phẩm sang quý nhất Đại Tống. Trang phục, châu báu, ngọc khí, gốm sứ, tơ lụa, lụa là, thuộc da đủ loại đều là sản phẩm thượng đẳng tuyệt đối. Triệu Ngọc trở ngại thân phận, chỉ là mua vài bộ quần áo, cũng không có thử ngay tại chỗ. Bên trái quảng trường là khu dân cư, nơi này trâu bò dê không được tiến vào. Khu dân cư thống nhất quy hoạch xây dựng. Phòng ốc mỗi một khu xây dựng đều giống nhau như đúc, chỉnh thể nhìn qua rất rõ ràng chỉnh tề.

Triệu Ngọc hỏi:

" Đây chính là chính sách bán nhà không bán đất của ngươi?"

Âu Dương gật đầu:

" Vâng, nếu như chỉ bán đất, kết cấu chắc chắn không giống với nhua. Có khả năng còn có thể xảy ra chuyện chiếm đất phi pháp, rối loạn bố cục chỉnh thể, mỹ quan và cảm giác chỗ ở thoải mái. Chỉ bán nhà, có thể quy hoạch chẳng hạn như là đường đi cống ngầm, tập trung phế thải. Đương nhiên thiết bị bên trong là do người mua trang trải. Như vậy còn có chỗ tốt, tiểu khu chỉ cần rất ít người thường trực, đã có thể bảo đảm trị an. Bởi vì không có góc chết và vật che chắn, tất cả mọi thứ đều rõ như ban ngày. Mặt khác bệ hạ nhìn thấy từng cái tiểu khu đều có bảo an đặc biệt, khách bên ngoài không được cho phép thì không được vào trong. Tiểu khu này tổng cộng có một trăm hai mươi gian phòng ốc, mỗi gian phòng ốc mỗi tháng phải nộp phí sở hữu năm vạn. Một mặt là tiền lương của bảo an, một mặt khác là phí vệ sinh cống ngầm, xử lý rác thải, trồng hoa cỏ, xây dựng sửa chữa công trình tập luyện sức khỏe chẳng hạn."

Triệu Ngọc gật đầu:

" Không tồi, nhưng trẫm không biết, ngươi nói khu Bạch Vân đều là bán nhà, vậy nha môn trước tiên phải quy hoạch xây dựng nơi này xong. Ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

" Hồi bẩm bệ hạ, công ty kiến thiết khu Bạch Vân do vi thần thành lập, nguồn vốn từ nhiều chỗ. Một là đầu tư cổ phiếu, hai là mượn tiền tiễn trang, ba là bán bất động sản. Tháng trước, công ty kiến thiết bởi vì bất động sản cơ bản đã bán ra, đó gọi là thanh lý, đem lợi nhuận thu về được trả tiền đã vay lại cho tiễn trang, đem một phần doanh thu chia đều cho đám cổ đông."

Triệu Ngọc tò mò hỏi:

" Đầu tư một ngàn quan, vậy thanh lý có thể phân bao nhiêu tiền?"

" Đại khái. . . Có chừng hơn hai vạn đi."

Âu Dương lau mồ hôi, hắn đã đoán được Triệu Ngọc sẽ phản ứng như thế nào.

Quả nhiên Triệu Ngọc kinh hãi hỏi ngược lại:

"Trong thời gian hai năm mà có thể tăng lên gấp hai mươi mấy lần?"

" Bệ hạ, này tất nhiên cũng rất nguy hiểm. Chẳng hạn như sạt lở, chẳng hạn như quan phủ bảo ngừng, chẳng hạn như tài chính theo không kịp, chẳng hạn như người mua rải rác không có mấy. Đương nhiên đầu tư cũng sẽ có hồi báo, theo như chúng ta dự tính, nếu tất cả đều thuận lợi thì lợi nhuận sẽ khoảng gấp mười lần gì đó. Nhưng vừa thanh lý, người mua tăng lên rất nhiều, giá cả cũng tăng nhanh. Tiểu khu bệ hạ mới vừa nhìn thấy kia, một đơn vị ban đầu đã chừng hai ngàn, nhưng cuối cùng lên tới năm ngàn quan."

Triệu Ngọc cười khổ:

" Âu Dương, ngươi có biết năm nghìn quan lớn biết bao nhiêu hay không?"

" Cái này. . . Vi thần biết một chút."

Âu Dương nói:

" Bệ hạ phải biết rằng, mảnh đất hoàng kim chỗ tổng bộ tiễn trang Dương Bình lúc ấy giá quy định chính là tám vạn quan."

"Đợi một chút, năm nghìn quan. Trẫm tin tưởng Dương Bình các ngươi rất nhiều người có tiền, nhưng tiểu khu như vậy trẫm thấy không đến mười chỗ, không có khả năng mỗi người đều có thể xuất ra năm nghìn quan đi?"

Âu Dương giải thích:

" Bệ hạ, ngài lại trở về chủ đề tiễn trang Dương Bình. Chẳng hạn như Trương Tam ở chỗ này mua cho mẹ một căn phòng nhỏ, bản thân hắn đương nhiên không có nhiều tiền như vậy. Nhưng tiền lương mấy năm này góp lại, lại mượn thêm mấy trăm một ngàn quan nữa thì vẫn có được. Hắn liền dùng một ngàn quan mua phòng nhỏ này, còn thừa lại bốn ngàn quan thì vay tiễn trang, chia làm mười lăm năm là có thể trả hết nợ. Một năm chỉ có hơn hai trăm quan, một tháng bổng lộc của hắn đã một trăm quan."

" Ồ, nói cách khác nếu tiễn trang không để cho hắn vay tiền thì nhà bên này căn bản là bán không được, càng sẽ không được giá cả cao như vậy."

Triệu Ngọc đã hiểu:

" Kết quả, Trương Tam làm việc mệt chết dồn rất nhiều năm mới có tiền trả cho cái phòng nhỏ này."

"Ừm. . . Chính là như vậy. Bệ hạ xem, phong cảnh bên này đẹp, trị an cũng tốt, ngay cả vệ sinh cũng có chuyên gia xử lý. Còn một điều nữa, nhà cửa có thể tăng tỉ giá đồng bạc."

Âu Dương nói:

" Theo vi thần được biết, hiện nay bên này có một đơn vị đã muốn lén nâng lên sáu ngàn quan. Các nơi như Đông Kinh, Hàng Châu, Tô Châu các thương nhân đều bắt đầu rục rịch. Vi thần nghe nói hơn mười thương nhân của hiệp hội buôn bán Đông Nam liên thủ thành lập công ty hữu hạn bất động sản Đông Kinh, mua toàn bộ một phố ở Đông Kinh, một lần nữa xây dựng lại. Rồi sau đó sẽ bán đi toàn bộ nhà cửa."

Khu Bạch Vân buôn bán bất động sản thành công, khiến thương nhân phát hiện thấy phương pháp để phất nhanh. Cái gì? Âu Dương biết bất động sản bọt biển không hả? Đương nhiên biết rõ nhưng đây là điều mà Âu Dương sẽ quan tâm sao?

"Nếu như thật sự không có tiền trả lại cho tiễn trang, nhà cửa còn có thể dùng để tiến hành thế chấp để hoàn trả. . ."

Triệu Ngọc mặt nhăn mày nhíu nỏi:

" Trẫm sao cảm giác các ngươi tựa hồ là kẻ có tiền liên hiệp với tiễn trang cùng nhau bóc lột bách tính. . ."

Âu Dương nhỏ giọng nói:

" Bệ hạ, năm nay trong thuế lợi Dương Bình nộp lên quốc khố, có hai phần là đến từ việc này."

" Đó chính là cấp thị trường mà ngươi sao?"

Triệu Ngọc không hề rối rắm vấn đề này nữa, chỉ một loạt phòng có nóc nhà rất cao thật dài ở phía trước hỏi.



" Đúng vậy thưa bệ hạ."

Âu Dương nói:

" Bên này thuộc loại tập trung mua bán. Các loại thịt tươi có chuyên gia kiểm nghiệm, nếu như là bệnh chết đều không thể đưa vào buôn bán. Các nhà này được sắp xếp tương thông, có nhà chuyên môn bán thịt, có nhà chuyên môn bán gia cầm, có nhà chuyên môn bán cá, có nhà chuyên môn bán rau dưa. Còn có bồ kết, nấm phục linh, các loại đồ dùng như dầu gội đầu, kem đánh răng, sợi bông, thợ may các loại. . . , còn có các quầy quà vặt như mứt hoa quả, gà quay vịt nướng gì cũng có. Cho nên bất kể là đồ gia dụng hay là đồ văn phòng, đều có thể mua được ở bên trong. Thậm chí các hạt giống, trâu cày cũng có. Nói thật ra bây giờ làm ăn không được tốt lắm. Nhưng đường bộ khai thông lại thêm cầu được xây xong, nơi này liền náo nhiệt hơn."

Bên phải là tạp khu, bên này có các loại người bán hàng rong, các loại thức ăn ngon. Quán trà, thuyết thư (biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ. ), xiếc ảo thuật, hí khúc. . . Cái gì cần có đều có. Âu Dương giải thích với Triệu Ngọc, nam nhân giỏi làm việc, nữ nhân liền không cần quan tâm đến việc kiếm sống, đi dạo phố tất nhiên trở thành sự lựa chọn giải trí của nữ nhân. Các nam nhân cũng có thể lúc không làm việc đến những chỗ này tìm niềm vui cho mình. Tạp khu cũng có khu dân cư, nhưng giá cả thấp hơn so với bên trái không ít. Có điều đối với người bình thường mà nói, vẫn là quá cao. Để bảo đảm sự phồn vinh của khu Bạch Vân, bên này rất nhiều phòng ốc đều là sản nghiệp của huyện nha và tiễn trang, mua rồi để thuê. Giá cả tương đối thấp, mỗi tháng chưa đến hai quan tiền, nhưng diện tích ở tất nhiên cũng nhỏ, phòng ốc thuê hai quan tiền một tháng chỉ đến chừng mười thước vuông, nhưng cũng đủ để người làm nghề thủ công nghiệp tự do có thể cư ngụ được.

. . .

Thăm thú hết nửa thiên hạ, Triệu Ngọc thật sự tăng lên không ít tri thức. Nói Đông Kinh phồn vinh đó là bên ngoài nhìn xem mà thôi, khắp nơi là tiểu thương, người bán hàng rong hô to rao lớn. Nơi ở thương nhân và hộ gia đình hỗn tạp cùng một chỗ, đường nhỏ hẹp, người chen chúc chật chội. Tựa hồ cũng rất phồn hoa. Nhưng Dương Bình chú ý là cuộc sống. Trở lại huyện thành đã một canh giờ, Triệu Ngọc hào hứng không giảm ngồi kiệu đi đến khu công nghiệp Tân Thành. Xem xong tất cả, bản thân nàng cũng cảm giác địa phương với quy mô lớn như vậy, mấy trăm tên nha dịch là rất thiếu hụt, còn có không đem Dương Bình thăng lên châu cũng có một chút nói không được.

Kế tiếp chính là đi Kim Tôn ăn cơm, là đầu bếp giỏi nhất Dương Châu, nghe nói là kết thừa từ ngự trù, hơn nữa còn trò giỏi hơn thầy. Còn có vũ đạo Ba Tư, đơn khúc cây sơn trà, kịch hoàng mai, biểu diễn tạp kỹ. . . Lại thêm người chủ trì đêm Kim Tôn cũng rất hài hước : hóm hỉnh hài hước, một ngày này Triệu Ngọc cảm thấy rất phong phú.

Con trai lớn Triệu Ngọc như thế nào, dù sao Âu Dương thì mệt mỏi muốn chết. Lúc về Tô trạch uống xong chén trà với con trưởng nhà họ Tô liền đi nghỉ ngơi, toàn thân xương cốt mệt rã rời. Đi dạo phố vĩnh viễn cũng không phải chuyện nam nhân có thể chịu được. Nhưng không ngờ, mới vừa chợp mắt, nội vệ đã tới báo Hoàng thượng tuyên gọi.

Vì vậy Âu Dương phải vật lộn ngồi dậy, tốt xấu gì ngày mai sẽ cút đi, hôm nay dù sao cũng phải sống sót.

Đến gặp Triệu Ngọc, Huệ Lan đã ở đó. Rồi sau đó hỏi ra mới biết được, Triệu Ngọc sau khi trở về đột nhiên nhớ tới Huệ Lan đã lâu không thấy, liền tuyên tới đây. Hai người hàn huyên mấy câu, nói đến khu Bạch Vân. Nói đến khu Bạch Vân tất nhiên sẽ nói đến chút ít y phục. Rồi sau đó Triệu Ngọc bảo Âu Dương tới đây thiết kế mấy bộ quần áo. Triệu Ngọc hôm nay đi một chuyến, sâu sắc cảm giác dáng vẻ quê mùa của mình. Kiểu dáng quần áo mà mình mặc như mụ nội mẹ già của người ta vậy đó.

Huệ Lan thì xinh đẹp hơn nhiều, tây trang màu đen, cộng thêm một cái cà vạt, áo choàng đơn giản, khí chất bức người nha. Vì vậy Âu Dương đành chịu đựng suốt đêm, dựa theo trí nhớ mà thiết kế một bộ áo cưới cao cổ hiện đại, đến canh năm mới về đi ngủ.

Mới ngủ hơn một giờ, lại bị Trương Tam đánh thức, nói là ngự giá về cung, Âu Dương đương nhiên phải đi tiễn. Lăn qua lăn lại đến buổi trưa rốt cục thì đã đưa Triệu Ngọc đi. Âu Dương về nhà tắm rửa ăn cơm, ngủ thẳng tới sớm hôm sau. Về phần Âu phủ, có nhiều thứ còn phải đợi sau khi di tản mình mới có thể chuyển về được. Vốn cho là nghỉ ngơi, không ngờ Tống Huy Tông trở lại Dương Bình không lâu lại gọi Âu Dương tới.

Âu Dương vừa nghe Tống Huy Tông tìm mình, cũng biết có quan hệ với Lưu Tứ Nữ, vì vậy dẫn theo mấy tên nha dịch Hình đường cùng nhau đến biệt thự của Tống Huy Tông ở đại học Dương Bình. Nhìn nội vệ toàn bộ đã đổi thành người mới, đến đều biết Âu Dương, đối với Âu Dương cũng rất khách khí.

Tống Huy Tông cũng không có khách khí như vậy, vừa vào đã mượn Âu Dương mắng Triệu Ngọc một chút, rồi sau đó mới cân nhắc hỏi:

" Âu đại nhân, ngươi có biết Lưu Tứ Nữ tại sao phải cư ngụ ở Đông Kinh hay không?"

Ồ? Chẳng lẽ Tống Huy Tông biết đáp án sao? Âu Dương mừng rỡ hỏi:

" Thái thượng hoàng, là chuyện gì đã xảy ra sao?"

Hai mê đề nếu phá giải được một trong số đó, vậy vụ án thi thể bị chìm ở Dương Bình rất có thể sẽ có manh mối để trồi lên mặt nước lại.

" Các ngươi lui ra."

Tống Huy Tông bất động thanh sắc nói.

Mấy tên nội vệ nhìn lẫn nhau, rồi cùng nhau nói:

"Dạ"

" Đừng"

Âu Dương vội nói, mình cũng không muốn một mình nói chuyện phiếm với Tống Huy Tông, sẽ dẫn đến phiền toái.

Tống Huy Tông lắc đầu:

" Vậy không thể nói."

". . . Vậy vi thần tình nguyện không nghe."

Xem ra việc này quá sâu. Mình cũng không muốn trở thành vật hi sinh chính trị.

Tống Huy Tông khinh thường nói:

" Ngươi sợ nàng làm quá mức? Không có Âu Dương ngươi, Triệu Ngọc có ngày hôm nay sao?"

Âu Dương đổ mồ hôi nói:

" Vi thần cáo lui."

" Xin cứ tự nhiên"

Tống Huy Tông cũng không giữ lại.

. . .

Ra ngoài, mấy người Hình đường liền nói:

" Đại nhân vì sao không ở lại, vậy là có thể phá giải một vấn đề rồi."

Lại có người nói:

" Ngu ngốc, đại nhân lén nghe xong rồi, cho dù nói với Hoàng thượng cái gì Hoàng thượng cũng sẽ không tin tưởng."

Âu Dương gật đầu:

" Tuy rằng ta nhiều lần cùng nhau du ngoạn với thái thượng hoàng, nhưng tuyệt đối không có ở chung một chỗ với một mình hắn. Nếu thái thượng hoàng không muốn nói rõ, chúng ta liền tự mình tra. Về nha môn."

"Dạ"

Trở lại nha môn, Triển Minh đã chờ rồi. Triển Minh nói:

" Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có việc muốn nói riêng với đại nhân."

Mọi người ra ngoài, Triển Minh đóng cửa ngồi vào bên cạnh Âu Dương nhỏ giọng nói:

" Ta vừa lấy được tin tình báo, Lý Dật Phong dùng danh nghĩa đại nhân, từ tiễn trang điều tra việc kim tiền lui tới của Lưu Tứ Nữ, đại nhân nhất định đoán không được Lưu Tứ Nữ ở nhà chơi rông tiêu hao, chủ nhà thế chấp tiền ở tiễn trang là ai đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook