Thiên Tống

Chương 228: Mũi tên bắn công chúa

Tả Hà

01/10/2016

Cơm tất niên rất phong phú, đây là Vương Bảo Phúc, Lưu Huệ Lan còn có thê tử Cam Tín cùng nhau làm. Nhưng nhìn ra được Lý Cương tâm sự nặng nề, không yên lòng. Trước kia lúc làm Tiết Độ Sứ, Âu Dương cảm giác Lý Cương này vẫn là người tương đối lạc quan, nhưng sau khi bái tướng, dường như uất ức. Người này chỉ biết gánh vác nghĩa vụ tể tướng, không biết hưởng thụ quyền lợi tể tướng.

Mấy nam nhân lên bàn rượu trước, Âu Dương còn chưa mở miệng an ủi, lão lừa đảo Thái Hư Tử đã mở miệng trước:

" Lý đại nhân, chức hữu tướng này mặc dù là dẫn đầu bách quan, nhưng không phải nói muốn làm hết chuyện trong thiên hạ sao, phải dẹp hết bất bình thiên hạ, phải trả lại cho tất mọi người một công bằng. Lý đại nhân xem, bên này đều là người thuần lương, cũng không xấu, nhưng luôn là hoặc nhiều hoặc ít có chút tật xấu. Ngươi nói ví dụ như Cam Tín chẳng hạn, danh quan uy chấn Nữ Chân."

Cam Tín vui vẻ nói:

" Thực sự có danh tiếng như vậy?"

" Đương nhiên, câu chuyện của ngươi và tiếu quả phụ Trân nương lão đạo đã sớm có nghe thấy."

Thái Hư Tử không để ý tới Cam Tín căm tức nói:

" Lý đại nhân nhìn xem, nếu Âu đại nhân không có ánh mắt nhìn xa. Bởi vì Cam Tín tác phong không gò bó, còn vứt bỏ, Dương Bình còn có thể có cục diện hôm nay sao?"

Lý Cương hỏi:

" Ý của đạo trưởng là gì?"

Âu Dương cười nói:

" Ý của lão đạo là Lý đại nhân phải cân nhắc một chút tác dụng của mỗi người. Nói ví dụ như Đồng Quán, hắn cũng không phải là không tham ô thiếu hụt, nhưng vẫn thành công vĩ đại, lại còn biết đánh trận, hiện giờ điều đến Quân Cơ xứ, không chỉ có khiến hắn không có cơ hội tham ô thiếu hụt, hơn nữa còn có thể phát huy sở trưởng, nếu hoàng thượng lúc ấy xử trí Đồng Quán, vậy còn Quân Cơ xứ sao? Lý đại nhân từng nhậm chức Tiết Độ Sứ, nên biết rõ tầm quan trọng của thống nhất an bài đối với hướng đi đánh trận."

Lý Cương nghe thế hiểu ra:

" Kính xin đạo trưởng chỉ giáo."

Thái Hư Tử nói:

" Tông Trạch đại nhân đúng là một năng thần liêm khiết, nhưng mà liêm khiết quá mức, hơn nữa nhìn người khác không vừa mắt, người khác cũng nhìn hắn không vừa mắt. Lý đại nhân muốn đem Tông đại nhân đẩy tới vị trí Ngự sử, không chỉ có sẽ hại Tông đại nhân, còn có thể khiến đại nhân ngươi mất đi ủng hộ bách quan. Không bằng đem Tông đại nhân điều tới Xu Mật Viện, chủ quản điều phối hậu cần tiếp tế vật tư. Một là không đắc tội bách quan. Thứ hai hoàng thượng tất nhiên hài lòng người như vậy ở Xu Mật Viện. Thứ ba, hậu cần sẽ không có sâu mọt xuất hiện. An bài như vậy tất cả mọi người đều hài lòng, Tông đại nhân cũng sẽ không gặp phải bài xích."

Lý Cương nghe thế cảm giác vô cùng có đạo lý, không khỏi liên tục gật đầu. Âu Dương ngược lại ở một bên hỏi:

" Tạp mao, làm sao ngươi biết nhiều như vậy?"

Thái Hư Tử vuốt râu nói:

" Hoàn Nhan A Cốt Đả người này dùng người vẫn rất lợi hại, lão đạo ít nhiều cũng học được một ít."

Lý Cương đứng lên chắp tay nói:

" Xin được thỉnh giáo."

Thái Hư Tử phất tay nói:

" Không thể nói rõ thỉnh giáo, lão đạo vốn là quốc sư Kim quốc, bởi vì lưu niệm lão hữu quê nhà, liền du phương về Tống. Ân trạch vạn dân, cũng là danh lợi mỏng nhạt của cao nhân chúng ta."

Âu Bình thở dài:

" Lão đạo, ngươi thật không biết xấu hổ, khó trách thiếu gia bảo ngươi là tạp mao ngươi một chút cảm giác cũng không có."

" Tiểu tử biết cái gì."

Thái Hư Tử khinh thường nói:

" Người nước ngoài, cần gì có ràng buộc đạo đức thế tục. Ta vô sỉ, ta vui vẻ."

" Nói thật hay."

Lý Cương nâng chén nói:

" Ta mời đạo trưởng một ly."

Âu Dương ở một bên nói:

" Lý đại nhân, nếu không chê tạp mao này thích sắc háo danh, hết ăn lại nằm, hèn hạ vô sỉ, giả thần giả quỷ... Vậy thì mang hắn đi đi, ta ở Dương Bình không muốn nhìn thấy hắn nữa."

Lý Cương vui vẻ nói:

" Nếu có đạo trưởng chỉ điểm, mọi việc tất nhiên làm ít công to, chỉ có điều bổn quan ít ỏi..."

Âu Dương thấy Lý Cương thật muốn mừng rỡ nói:

" Cái này không là vấn đề, mỗi tháng hai trăm quan, tiền riêng Âu Dương ta trợ cấp."

Đem người đá đi không nói, Lý Cương bên kia cũng cần người bàng môn tả đạo như vậy. Đây cũng chính là đạo dùng người của Thái Hư Tử.

Thái Hư Tử ai oán nhìn Âu Dương hỏi:

" Ngươi thực sự chán ghét lão đạo như vậy?"

Âu Dương nổi da gà nói:

" Âu Bình, Lý đại nhân công vụ bề bộn, sáng mai tìm xe, tiễn Lý đại nhân và Thái Hư đạo trưởng hồi kinh."

"Dạ"

Âu Bình thấy Thái Hư Tử sắp cuốn gói cũng hết sức vui mừng. Lúc Âu Dương còn chưa có trở lại, lão già kia không ngờ lại trèo đến đầu tường Lý Sư Sư, bị quan sai vừa vặn bắt được. Âu Bình phải xấu mặt đi chuộc về. Quen biết loại người này, thật sự là mất mặt.

Thái Hư Tử lắc đầu nói:

" Lý đại nhân, lão đạo ta nhưng mà không dám lên Đông Kinh, lỡ như bị người tố cáo tà thuyết mê hoặc người khác quả thật gánh không nổi đâu. Đông Kinh và Dương Bình là lộ trình một hai ngày, từ nay về sau đại nhân có cái gì yêu cầu cứ việc tới Dương Bình là được."

Âu Dương kiên nhẫn nói:

" Tạp mao..."

Thái Hư Tử tức giận:

" Sư phụ của ngươi cũng là tạp mao."

" Được rồi đạo trưởng. Lần này đến nhà người ta làm khách cũng được một khoảng thời gian. Ngươi cũng không thể cứ ở lì mãi nhà ăn chực ở đậu được, mỗi tháng còn muốn ta cho ngươi hai trăm quan tiền tiêu vặt."

Âu Dương nói:

" Ngươi không biết xấu hổ sao?"

" Người nước ngoài, sớm đã vứt bỏ mặt mũi ở thế ngoại rồi."

Thái Hư Tử uống một hớp rượu nói:

" Dương Bình thật là một nơi , hoa hồng rượu lục, không biết bao nhiêu người sa đoạ ở đây muốn lão đạo khuyên giải."

Âu Dương phất tay nói:

" Âu Bình, sau này nhìn thấy người này, bảo người dùng tội danh dùng lời đồn hại dân đánh thẳng vào đại lao."

Thái Hư Tử ngược lại kinh ngạc:

" Cái gì gọi là yêu ngôn hoặc chúng?"

" Phàm là hòa thượng, ni cô, đạo sĩ, đạo cô, chỉ cần ở trên đất Dương Bình đi lại, có kẻ bổn quan nhìn không vừa mắt, đều dùng tội này để trị."

"..."

Thái Hư Tử thở dài nói:

" Lòng người khó dò, ngươi cũng quá vô sỉ. Thôi, lão đạo phải đi quý phủ Lý đại nhân ở tạm. Đến lúc đó không cần phải nhớ tới ta nữa nha?"

Lý Cương mừng rỡ:

" Vậy cảm ơn đạo trưởng nhiều."

Hắn không biết Thái Hư Tử có bao nhiêu đạo hạnh, nhưng chỉ dựa vào miệng mồm vô sỉ của người này, lại thêm thủ đoạn hắn có thể lên làm quốc sư Kim quốc, hoàn toàn bù đắp được một mặt thiếu sót chính nhân quân tử của mình rồi.



" Tiểu tử."

Thái Hư Tử nói:

" Lão đạo tặng ngươi hai câu, ngươi nghe chứ?"

" Chỉ cần ngươi đi, đừng nói hai câu, hai trăm câu ta nghe."

Thái độ Âu Dương rất thành khẩn. Hắn mặc dù cùng với Lý Cương quan hệ cá nhân không sâu, nhưng vẫn là rất thưởng thức người này. Thái Hư Tử mặc dù đều là kỹ xảo giang hồ, nhưng lại là có thể bổ sung mặt chưa đầy đủ của Lý Cương.

" Nếu muốn tìm người kia, đi về hướng nam."

Âu Dương hỏi:

" Là ý gì?"

" Ngươi không phải là đang tìm nữ nhân kia sao? Nàng ta đang ở Lư Châu phía nam."

Âu Dương đương nhiên biết rõ Thái Hư Tử nói nữ nhân này là ai, nhưng cũng là kinh ngạc hỏi:

" Làm sao ngươi biết?"

Hắn muốn cứu Tiết Bính, đương nhiên phải sớm tìm ra Hoàn Nhan Lan.

Thái Hư Tử bí hiểm nói:

" Thiên cơ bất khả lộ, nếu có mấy ngàn quan tiền tiêu vặt."

" Bút mực."

Âu Dương xoạt xoạt viết vài tập giấy xong, Thái Hư Tử muốn nhận lấy, Âu Dương lấy tay về:

" Trả lời đi."

" Buổi chiều ngươi cùng với Lý đại nhân đi dạo Dương Bình, Trương Tam bảo ta nói với ngươi, cô nương kia bây giờ ở Lư Châu."

Âu Dương:

"..."

" Gừng càng già càng cay người trẻ tuổi à, ha ha."

Thái Hư Tử nhận lấy tờ giấy nhìn thoáng qua, sững sờ hồi lâu mới phun ra được một câu:

" Ngươi tin hay không ta thay thế Phật tổ thu phục tên chết tiệt nhà ngươi."

Cam Tín nghi hoặc đón lấy xem thử, miệng phụt cả rượu, cái khác cách thức đều đúng, duy chỉ có số tiền có chút vấn đề, bên trên viết: mấy ngàn quan. Ngẫm lại cũng đúng, Thái Hư Tử muốn chính là mấy ngàn lượng, vậy thì viết mấy ngàn quan? Nhưng thứ đồ như vậy không đổi được một văn tiền, hai người đều vô sỉ như nhau, kết quả bất phân thắng bại.

Các nữ quyến vừa nhập tiệc cười rộn rã, Thái Hư Tử xấu hổ, sớm biết rằng tiểu tử này không phải là hạng tốt lành gì. Có điều hắn là một người không biết tức giận, bằng không cũng sẽ không cùng Âu Dương kết mối giao tình nấu phân luận anh hùng. Tùy tiện vung tay lên coi như chuyện chưa từng xảy ra.

...

Sáng sớm hôm sau, hậu cần xe ngựa Dương Bình đã chở Thái Hư Tử lên kinh. Thái Hư Tử vốn định cắt xén phí đi đường của xe ngựa, nhưng Âu Dương đã trước hắn một bước căn dặn: Bổn quan không biết người này. Còn Lý Cương lại là quân tử, Thái Hư Tử ngại ngùng xuống tay. Kết quả chỉ có thể cảm thán, ai nói Dương Bình khắp nơi là hoàng kim, lão đạo vòng một vòng, bệnh tật đầy mình, còn không kiếm được một đồng tiền.

Mồng bốn, Âu Dương và Trương Tam Lý Tứ đi Lư Châu, dưới sự trợ giúp của tri châu, rất nhanh tìm kiếm được đội thuyền dập dềnh trên sông. Âu Dương bên bờ tiếp đón, nhưng thuyền không ngừng, Âu Dương bất đắc dĩ để binh sĩ tìm kiếm bắn tên. Người trên thuyền thấy Âu Dương quả thật xúi quẩy, đành phải cập bờ, nhưng bi kịch chính là, bởi vì áp sát không phải là bến tàu, thuyền vinh quang mắc cạn, cuối cùng đụng phải một cái động không nhỏ.

Âu Dương một phen kéo Hoàn Nhan Lan lên bờ vui mừng nói:

" May mắn ta ở trên bờ, nếu không hoang sơn dã lĩnh này đi đâu kiếm người sửa thuyền."

Cùng Thái Hư Tử lăn lộn nửa tháng, đạo đức Âu Dương khuynh hướng rớt thẳng xuống, lời nhảm nhí mở miệng là nói được, Âu Dương lập tức nghĩ tới muốn đem Thái Hư Tử nhân đạo hủy diệt, tránh cho hại nước hại dân.

Hoàn Nhan Lan lắc đầu, không thích cùng người này đấu võ mồm làm gì, nàng quan tâm chính là vì sao Âu Dương năm mới đã gấp gáp tìm mình như vậy, thậm chí còn vũ lực ép mình cập bờ.

Âu Dương căn dặn:

" Các ngươi giúp công chúa tu bổ con thuyền này, phí tổn bổn quan trả. Công chúa cưỡi ngựa không?"

Hoàn Nhan Lan nhận lấy dây cương xoay người lên ngựa, Âu Dương đi theo, Trương Tam cùng với Lý Tứ rớt lại phía sau, hơn mười người lính đổ mồ hôi lạnh, dùng tên bắn công chúa, đây là loại tội danh gì?

Hoàn Nhan Lan thấy Âu Dương vẫn không mở miệng đành phải không thể làm gì khác hơn là mở miệng trước hỏi:

" Đi đâu?"

" Không đi đâu cả."

Âu Dương trả lời.

" Vậy có chuyện gì sao lại không nói?"

" Ta muốn chờ ngươi hết giận."

" Ngươi cho rằng ta có tâm tư vì chuyện như vậy mà giận ngươi sao?"

" Vậy thì tốt."

Âu Dương ngẫm lại nói:

" Thật ra thì... Ta muốn nhờ ngươi giúp ta một việc."

" Biết rõ ngươi tìm ta chắc chắn không có chuyện tốt, nói đi."

Âu Dương nói:

" Ta có một cố nhân bị Kim quốc bắt giữ, phiền ngươi nể mặt ta, tìm người có quyền thả cố nhân của ta ra."

"Hừm, thật là một việc lớn."

Hoàn Nhan Lan mặt cười như không cười nói:

" Âu Dương ngươi một tay che trời, chớ nói một người, cho dù mười người cũng không phải là vẫn dễ dàng cứu ra được sao?"

" Đừng như vậy chứ."

Âu Dương kiên nhẫn nói:

" Cố nhân này của ta ngươi có lẽ cũng biết."

" Người nào?"

" Tiết Bính."

" Tiết Bính?"

Hoàn Nhan thất kinh. Rồi sau đó suy nghĩ cẩn thận nói:

" Khó trách ngươi lúc ấy có thể chạy trốn được, hóa ra là có một nội ứng ở Kim quốc."

" Ngươi còn nói giỡn được sao."

" Nói giỡn gì?"

Âu Dương nói:

" Ta lúc ấy là một tri huyện nghèo túng, còn dính vào chuyện soán vị. Không có bao nhiêu tiền, làm sao có thể xếp một nội ứng vào nằm vùng ở Kim quốc được. Ta van ngươi dùng đầu óc nói chuyện có được không?"

" Ngươi..."

" Thật xin lỗi, gần đây ở cùng với một tên vô lại, nói chuyện cũng cay nghiệt theo."

Âu Dương vội vàng nói xin lỗi.

Hoàn Nhan Lan ngẫm lại cũng đúng, Tiết Bính dù thế nào cũng không thể nào là nội ứng Âu Dương an bài ở Kim. Triệu Ngọc cũng không có khả năng, khi đó còn chưa có soán vị. Về phần Tống Huy Tông, Hoàn Nhan Lan thật không phải là xem thường hắn, đầu óc của hắn nhất định nghĩ không ra chuyện quan trọng như xếp nội ứng nằm vùng. Như vậy có lẽ Tiết Bính thật đúng là không phải nội ứng. Hoàn Nhan Lan hỏi:

" Chuyện này cũng dễ thôi, chỉ cần Tiết Tướng quân chưa chết đều dễ nói chuyện. Tiết Tướng quân cũng là Lão sư tiếng Hán của ta, ta cũng không đành lòng nhìn hắn bị nhốt..."

Âu Dương vuốt mông ngựa bổ sung:



" Nhà tù"

Hoàn Nhan Lan dừng ngựa, nhìn Âu Dương một cái, thật sự nâng dậy tinh thần không nổi để mắng hắn, hỏi:

" Tội gì?"

" Nghe nói là tự tiện xông vào hoàng cung."

Âu Dương sau khi ngẫm lại:

" Dường như còn đánh cắp cơ mật."

Hoàn Nhan Lan lại cả kinh, sau khi ngẫm lại lắc đầu nói:

" Ta không có biện pháp cứu hắn."

Âu Dương sớm biết rằng nàng sẽ nói như vậy, hỏi:

" Chẳng lẽ ngươi không muốn biết ta làm thế nào để biết được tin tức? Không những ta biết tin tức này, ta ngay cả Ngô Khất Mãi một ngày ăn bao nhiêu chén, ăn thức ăn gì, bên cạnh có mấy hộ vệ, sủng ái vợ bé nào nhất, có mấy đứa con, đứa con mấy tuổi, thậm chí cả sở thích của đứa nhỏ ta cũng biết."

Hoàn Nhan Lan lần thứ ba giật mình, nàng nhìn ra được Âu Dương không có nói láo, vậy chính là nói bên người Âu Dương có người đã trà trộn vào vị trí bên cạnh Ngô Khất Mãi. Đây là chuyện khiến người ta vô cùng vô cùng không an tâm. Hoàn Nhan Lan sau một hồi suy nghĩ nói:

" Nếu ngươi nguyện ý đem thân phận người này nói cho ta biết, ta có thể giúp ngươi cứu Tiết Bính ra."

Âu Dương hỏi:

" Ta làm sao tin tưởng ngươi được?"

" Ta Hoàn Nhan Lan thề, nếu làm trái với lời thề, bộ tộc Nữ Chân ta đời đời làm nô."

Mua bán này có lợi bao nhiêu? Hoàn Nhan Lan là người chỉ tin tưởng vào chứng cứ bên ngoài, lập tức đã đưa ra phán đoán.

" Được, ta tin tưởng ngươi."

Không tin còn có thể như thế nào? Ngựa chết đành phải xem như ngựa sống mà chữa thôi. Âu Dương nói:

" Người này là quốc sư của các ngươi, Thái Hư Tử, thật xin lỗi, hắn là bạn vong niên từ nhỏ của ta."

" A?"

Hoàn Nhan Lan lần thứ tư kinh ngạc, nhưng lập tức hỏi:

" Ta làm sao có thể tin tưởng lời ngươi nói đây?"

" Ngươi cứ nghĩ mà xem hắn mở Thiên nhãn nói cho ta biết, hắn còn cho ta biết Hoàn Nhan A Cốt Đả phái dũng sĩ tới ám sát ta. Nhưng không nghĩ đến ngươi sẽ gia nhập lâm thời, không có nói trong tình báo của hắn, kết quả ngươi đã biết."

Hoàn Nhan Lan khẽ gật đầu, hỏi:

" Vậy ngươi vì sao vì cứu Tiết Bính mà hy sinh một người bằng hữu khách?"

"Ừm... Cái này có nguyên nhân, ngươi có thể không hỏi hay không ?"

" Được."

Hoàn Nhan Lan nói:

" Ta lập tức về Kim quốc, Tiết Bính đối với ta cũng là có ân nghĩa, ta cũng muốn biết hắn có phải là bị oan uổng hay không."

"Ừ ừ, nhất định là oan uổng."

Âu Dương lấy ra một tờ giấy nói:

" Đây là một bức thư, ngươi đến Hàng Châu hoặc là Dương Châu tìm Châu An, không có thuận phong thuyền, cũng sẽ an bài một chuyên thuyền cho ngươi."

Hoàn Nhan Lan nhận lấy thư, nói:

" Ta có cảm giác bị mắc mưu."

"Thật lòng mà nói, Tiết Bính không dễ cứu. Hắn nắm giữ một bí mật."

Âu Dương cũng không giấu diếm, dù sao đến lúc đó Hoàn Nhan Lan nhất định sẽ biết rõ:

" Ta không muốn biết bí mật này, nhưng ta hi vọng người bằng hữu này của ta đây sẽ bình an. Cho nên thật sự không có cách gì khác, ngươi có thể chọn lựa phương pháp giam lỏng, nhưng tuyệt đối không thể để cho người làm thương tổn hắn."

"Ừ"

Âu Dương nói:

" Lần sau đừng đồng ý với người khác nhanh như vậy. Ta đi đây, cám ơn ngươi đã nguyện ý giúp ta, còn có, chỉ cần Tiết Bính không có chuyện gì, có một vài người sẽ không nói ra."

Cái gì gọi là cám ơn ngươi đã nguyện ý giúp ta? Không phải là có điều kiện trao đổi sao? Hoàn Nhan Lan trưởng thành muộn nhìn bóng lưng của Âu Dương trưởng thành sớm rất là buồn bực. Còn có gì gọi là Tiết Bính không có chuyện gì, người khác cũng sẽ không nói lung tung?

...

Chuyện nên làm cũng phải làm, dựa theo đạo lý mà nói Tiết Bính hẳn là không có chuyện gì. Đáng tiếc nằm vùng nhiều năm như vậy, thời điểm trước khi thành công lại thất bại trong gang tấc. Âu Dương từng nằm vùng, biết rõ thương tổn như vậy sẽ có đả kích với tinh thần Tiết Bính. Âu Dương lại nghĩ tới, bí mật có thể làm cho Tiết Bính mạo hiểm như thế, rốt cuộc là bí mật gì nhỉ?

Âu Dương càng muốn, lại càng có loại cảm giác như gió thổi báo giông tố sắp đến. Mình dường như không dính vào vòng xoáy âm mưu này, nhưng thân là người đứng xem cũng vừa vô lực vừa bất đắc dĩ. Triển Minh lại đi đâu rồi, có phải là giống như Thái Hư Tử suy đoán, hắn lén đi điều tra chuyện này?"

...

Thời gian chậm rãi đi qua, mùa xuân đã rất nhanh liền chuyển sang mùa hè. Năm nay là năm khoa cử ba năm một lần, sĩ tử các nơi đã bắt đầu lên kinh khảo thí. Mà Dương Bình là vì cuộc thi đấu bóng đá mỗi năm một lần, ba tháng nữa sẽ cử hành nên rất bận rộn. Âu Dương vào thời gian này cũng theo lệ thường bị tấu chương của Lễ bộ tấu lên, rồi Triệu Ngọc sẽ sai người hạ xuống công văn trách cứ. Lần này Dương Bình tham gia thi châu là ba mươi bảy người, tham gia thi tỉnh có không người. Mà còn tri châu Thọ Châu cũng nhận được công văn như vậy. Lần này thi châu, chỉ có hơn một trăm người tham gia, mà còn tham gia thi tỉnh thì không người. Vốn dựa theo quy củ, tất cả các châu đều có danh ngạch cố định, nhưng thí sinh tham gia thi tỉnh của Thọ Châu cũng không ghi danh lên kinh đi thi. Mục đích của các sĩ tử bọn họ chính là giảm miễn thu thuế. Điều này làm cho Lễ bộ, Lý Cương còn có Triệu Ngọc đều rất bất mãn.

Lý Cương còn đưa ra đề nghị, huỷ bỏ đặc quyền quan thân không cần đóng lương thực và thu thuế ít. Hơn nữa cử nhân ở Đại Tống đãi ngộ tương đối khá, trên công đường thì không cần nói nữa, trượng hình cũng được miễn. Quy định trong thổ địa không cần giao lương thực. Về phần thu thuế kia cũng là thu một số nhỏ mà thôi. Vốn dĩ chính sách này là để giúp đỡ những cử nhân mở các cửa hàng thi họa. Nhưng không nghĩ đến bị người Dương Bình lợi dụng để miễn thuế với triều đình.

Cuối cùng đề nghị này bị phủ quyết, không thể bởi vì người Dương Bình làm bừa, mà liên lụy đến cử nhân các nơi khác.

Triển Minh sau khi xin nghỉ phép, Âu Dương phụ trách việc hoạt động của xưởng quân hằng ngày. Bởi vì nhu cầu huấn luyện, đổi trang bị, hỏa dược vẫn giữ mức cao. Công văn của Xu Mật Viện và Binh bộ đến xưởng quân, Âu Dương căn dặn hai người Vương Ngũ, Triệu Lục phối hợp với nội vệ bảo hộ xưởng quân, nhưng không được tham dự quản lý. Rồi sau đó cùng với một sư phụ già và mấy người địa phương, Trương Tam, Lý Tứ còn có hơn mười người nha dịch mang theo vũ khí kiểu mới lên kinh.

...

Trong liệt tư của cục chế tạo Đông Kinh, các loại vũ khí bày ra chỉnh tề/ Ngoài cửa là cấm quân đứng gác tầng tầng lớp lớp.

" Súng kíp."

Âu Dương cầm lấy cây "súng" Hơn bốn mươi cân giới thiệu nói:

" Mọi người cũng đã trông thấy màn biểu diễn, độ chính xác và uy lực không thể chê. Hơn nữa chỉ cần hai người một tổ, một lần có thể bắn ba mươi viên đạn. Mỗi lần lắp hỏa dược có thể được bảy cái."

Đồng Quán suy nghĩ một chút hỏi:

" Có thể dùng được mấy lần?"

Sư phụ già trả lời:

" Ít nhất mười lăm lần, nếu dùng nước đổ vào nòng súng, có thể bắn tiếp."

Đồng Quán lại hỏi:

" Khối lượng mười lăm lần thêm súng và hỏa dược còn cả đạn, thì tổng trọng lượng là bao nhiêu?"

"Khoảng chừng năm mươi cân."

" Năm mươi cân. Nòng súng dài, cưỡi ngựa mang theo không tiện."

Đồng Quán lắc đầu nói:

" Âu đại nhân, cái gọi là súng này chỉ có thể phòng thủ ở thành quách. Liêu bên đó thiếu bình nguyên, nhiều núi. Kẻ địch vừa tấn công, chỉ có thể vứt bỏ vũ khí mà đi, hơn nữa tuy rằng một lần có thể bắn mấy chục đạn, nhưng chỉ bắn vào một điểm. Nói thật, vẫn không thực dụng bằng súy thủ pháo."

Nói nhảm, đó là lựu đạn thời hiện đại, mang theo đương nhiên thuận tiện, sử dụng nhẹ nhàng, uy lực mười phần.

Lúc chạy trốn mang theo lựu đạn, khẳng định so với mang theo một đống sắt vụn an toàn hơn nhiều. Âu Dương nói:

" Quận Vương, ngươi cũng nói thủ thành tương đối thích hợp."

Vẫn có thể bán được chứ nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook