Thiên Tống

Chương 219: Mượn đao giết người

Tả Hà

01/10/2016

Hàn huyên vài câu, Huệ Lan bảo người pha trà tới đây. Âu Dương liền vào chính đề:

" Huệ Lan mấy năm tiếp đây, trong tin tức Kim Liêu có chuyện gì khác thường xảy ra hay không?"

Tin tức phóng viên phản hồi lại rất nhiều, có thể trên báo Hoàng Gia không nhiều lắm. Mà tất cả tin tức gần như đều là Huệ Lan tự mình xét duyệt.

Huệ Lan nói:

" Triển Minh vừa về đến đã hỏi, nhưng lại không nói là chuyện gì. Bản thân ta không biết hóa ra là đại nhân cần dùng."

Âu Dương cười ha hả nói:

" Ta và Triển Minh là lòng có linh tê."

Triển Minh gật đầu nói:

" Ta nghĩ đại nhân có lẽ cần dùng đến."

Âu Dương nói:

" Với Huệ Lan cũng không cần giữ bí mật, thật ra thì ta muốn tìm tư liệu về Hoàn Nhan Lan."

" Hoàn Nhan Lan?"

Huệ Lan hơi chút suy nghĩ rồi nói:

" Năm trước, hẳn là năm trước, có thể là khoảng tháng sáu gì đó có tin tức nói là, Hoàn Nhan Lan nổi giận đùng đùng từ hoàng cung Kim ra ngoài. Bởi vì không có thêm tin tức gì và tìm tòi không được cái gì, cho nên tin tức này căn bản không có hữu dụng gì cả. Còn có chính là lúc mùa thu đông năm ngoái, Kim phái người lên thương thuyền thương hội để đến Đại Tống, cố ý tìm kiếm Hoàn Nhan Lan. Trước đó ta nhớ rằng có tin tức, nói Hoàn Nhan Thiền chết trận, công chúa Hoàn Nhan rời Kim đến Tống, cách đó cũng không quá một hai tháng. Cho nên cố ý phái phóng viên đi thám thính mục đích Kim phái người tới Tống, có điều không có kết quả, người nọ cùng với Hoàn Nhan Lan nói chuyện một khắc, liền từ đường thủy ghé Hàng Châu, mượn thương thuyền Hàng Châu trở về Kim."

Âu Dương hỏi:

" Hoàn Nhan Lan gần đây ở đâu?"

" Kể từ sau khi Hoàn Nhan Thiền chết trận, Hoàn Nhan Lan vẫn luôn ở Đại Tống. Hơn nữa phần lớn là ở lại trên thuyền. Vị Hà, sông Hoài, Vận Hà cũng đều từng có xuất hiện. Có điều phần lớn thời gian đều là ở hai châu Dương, Hàng. Mỗi tháng cung cấp đều là đại nội đưa đến phủ Hàng Châu, Hoàn Nhan Lan phái người đi lấy."



Huệ Lan nói:

" Thật ra thì đại nhân không nói còn được vừa nhắc tới thì một hai năm nay xét duyệt tin tức các nơi, luôn luôn có chút mùi vị khó nói, nhưng cẩn thận xét duyệt lại không tìm ra được vấn đề gì."

Hửm? Âu Dương biết rõ loại cảm giác này, chính là rất nhiều góc cạnh manh mối có thể lý giải hợp tình hợp lý, giống như không có liên quan, nhưng một khi có một manh mối chính xuất hiện, tất cả mọi chuyện cũng rõ ràng. Chẳng hạn như quân Nhật sớm bố trí kế hoạch ném bom Trân Châu Cảng, nhưng tổ chức tình báo quân Mỹ không cách nào đem tin tức vụn vặt nắm bắt được tạo thành đầu mối chính càng không cách nào đoán được quân Mỹ thậm chí sẽ bị quân Nhật tập kích. Bắt đầu từ khi đó, tổ chức tình báo quân Mỹ bắt đầu coi trọng phân tích tin tức, do phòng nghiên cứu đặc biệt để sắp xếp lại lượng lớn tin tức mỗi ngày gửi về.

Ngày hôm sau, Âu Dương đến phòng hồ sơ tòa soạn báo bắt đầu chậm rãi đọc qua tin tức đầy bụi bặm phóng viên các nơi thu thập được. Căn cứ hắn thấy, tin tức quốc tế không có vấn đề gì. Ngược lại gần đây có một tin tức hấp dẫn Âu Dương, Hoàn Nhan A Cốt Đả dường như là ngã bệnh. Chính vụ và quân vụ đều là con của hắn Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi quản lý. Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi chính là phụ thân của Hoàn Nhan Tuyên.

Còn một tin tức khác là, Kim quốc nửa từ bỏ chiếm lĩnh Đông Kinh sau trận chiến Hộ Bộ Cương Đạt đem dân cư và tài phú di chuyển đến phía đông Hoàng Long phủ. Còn toàn bộ chủ lực tập kết tiền tuyến Hoàng Long phủ. Còn có một chuyển biến là Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi tạm phế chế độ toàn dân đều là binh, ngược lại đem phụ nữ người Nữ Chân bốn mươi lăm tuổi chọn ra rời khỏi đội ngũ chiến đấu tiến hành nông canh săn bắn nuôi trồng bắt cá, gia tăng sản xuất, bởi vì theo Đại Tống nhập vào không ít phương pháp chế tạo công cụ, Kim quốc tương đối thuận lợi tiến vào thời kỳ tu chỉnh.

Đây là một quyết định rất sáng suốt, nếu đã không thể ở trong khoảng thời gian ngắn tiêu diệt mục tiêu, chỉ có thể tiến hành tiếp tục bảo vệ sức chiến đấu. Hoàn Nhan A Cốt Đả vốn là có không ít chính sách thuần thục thúc đẩy dân số và gia tăng chất lượng. Phương pháp phòng ngự tu dưỡng dân sinh này có thể nói là một đại thắng lợi trên chiến lược.

Xem quốc tế thì cũng phải xem trong nước, không xem không biết, vừa xem đã giật mình. Đặc biệt là dưới sự dẫn dắt của Lý Dật Phong ở Đông Kinh xã, không có việc gì thì đào mồ mả nhà người ta, thôi bỏ qua, nhưng có một tin tức khiến Âu Dương giận dữ. Vương Phô và Vương Mẫn cùng nhậm chức phó tướng. Người này ba năm trước đây Tống Huy Tông rớt đài, phá vỡ lệ Đại Tống, tiến thẳng liền tám cấp lên làm phó tướng. Hơn nữa công khai mua quan bán chức, lấy cớ quân nhu trắng trợn vơ vét của dân, cuộc sống hết sức xa xỉ và hủ mục, trong nhà dùng vàng ngọc làm bình phong, phỉ thúy làm rèm. Hễ là nữ tử bị hắn nhìn trúng, đều khó tránh khỏi ma chưởng của hắn. Vì đoạt thiếp của người khác, thậm chí bịa đặt tội danh đem người sung quân vùng biên cương.

Âu Dương vốn tưởng rằng những quan viên này ít tiền coi như xong, không hề nghĩ kiêu ngạo như thế. Âu Dương thậm chí quen biết người bị phái đến biên cương kia, người kia là một quan lại cửu phẩm triều đình trước mắt phái đến quân đạo Tây Bắc. Âu Dương đem tin tức này đưa đến ở trước mặt Huệ Lan nói:

" Chuyên mục này phải đăng."

Huệ Lan nghi hoặc, xưa nay vẫn luôn bớt đăng tin mặt xấu của quan viên, đại quan vì do luôn có sự hiểu ngầm với nhau, bèn khuyên can nói:

" Đại nhân, hiện nay chuyện Thái Kinh chưa yên, nếu như đăng lên, tất nhiên tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ. Rất dễ dàng bộc lộ lực ảnh hưởng của báo Hoàng Gia, tương lai xét duyệt bản thảo rất có thể có thêm vài nội vệ ở bên mình."

" Yên tâm, cũng bởi vì Thái Kinh gây sự như vậy, làm tổn hại uy danh nữ vương, khiến hoàng đế rất khó xuống đài. Ta mật thư cho Trương Huyền Minh để hắn trình lên cho hoàng đế. Vương Phô khẳng định là xui xẻo. Còn có Lý Bang Ngạn bị giáng chức quan, mà hiện giờ dần dần thăng trở lại kia, người này với ta vẫn luôn không thích hợp, thu thập tài liệu đưa cho ta."

Huệ Lan nói:

" Đại nhân ngươi gần đây không thích để ý chuyện triều thần. Sao hôm nay lại..."

" Khổ chủ này cùng ta có chút giao tình."

Sự thật đương nhiên không phải hoàn toàn như thế. Hai người Vương Tiêu, Lý Bang Ngạn, đặc biệt là Lý Bang Ngạn xếp hạng chỉ ở sau Thái Kinh đã từng quyền khuynh triều dã (triều đính và dân chúng), cho dù bị giáng chức nhưng lực ảnh hưởng vẫn ngoan cường như trước. Thái Kinh sau khi rời đi, nhân vật đại biểu cho phái bảo thủ ở triều đình chỉ còn hai người này, nếu diệt trừ hai người này, để tương lai thi hành cách mạng có thể tiến thêm một bước xây dựng trụ cột. Vốn cho là Triệu Ngọc không có hiềm nghi, tiết tấu của Âu Dương cũng chậm lại. Nhưng sau khi biết Kim Tam không có quan hệ gì với án tử, hiềm nghi của Triệu Ngọc lại trở về, Âu Dương đương nhiên phải có chuẩn bị tốt.

Mà lần này Thái Kinh khoa trương cáo lão hồi hương, khiến Triệu Ngọc trong lòng mọi người trở thành trò cười, điều này làm cho Triệu Ngọc vốn tự cho mình là thiên cổ nhất đế vô cùng vô cùng mất hứng, vô cùng vô cùng mất mặt.

Mà lúc này đưa Vương Tiêu, Lý Bang Ngạn lên cho Triệu Ngọc khai đao, Triệu Ngọc tất nhiên vô cùng vui lòng.



Trong đám quan viên thương hội dùng tiền hoặc là thông gia mua chuộc lôi kéo, Vương Tiêu là khó khăn mua chuộc cấp C, một trong những nguyên nhân là hắn ăn uống rất nhiều, hơn nữa tiền ăn không để cho làm việc. Mà còn những đại thần khác lấy tiền làm việc, tựa hồ là một loại quan hệ tương đối ngang hàng với thuê mướn. Việc buôn bán sợ nhất là gặp người trả thù lao còn không làm việc. Nói chứ mấy năm trước Phúc Kiến có một thương nhân mang theo một trăm năm mươi vạn đến một nhà xưởng đầu tư. Trong vòng nửa năm xây dựng quan hệ, đưa tiễn, mời ăn tiêu phí một trăm vạn, nhưng ngay cả đất cũng không bán cho. Vì vậy thương nhân này cho một đám lãnh đạo mỗi người một ngón giữa rồi bỏ chạy, hơn nữa còn thề, mình ba đời sau cũng tuyệt đối không đến nơi này làm ăn. Cho nên người như Vương Tiêu, Lý Bang Ngạn, tuyệt đối không phải là đối tượng dễ mua chuộc. Cùng với người như vậy làm việc, là vốn gốc không thể thu về được.

Huệ Lan tuy rằng cảm giác Âu Dương chỉ dùng một lý do không phải là lý do để qua loa tắc trách, nhưng cũng không có hỏi nhiều, nàng biết Âu Dương làm việc có chừng mực. Cho nên chỉ hỏi về vấn đề tiết trước mắt:

" Miêu tả như thế nào?"

" Nhất định phải khách quan, lúc nói về những chuyện như vậy không nên để tình cảm vào. Chẳng hạn như sợ gây thù với tham quan... Chúng ta giống như phường chế tạo xe. Cho dù người mua là người lương thiện đệ nhất thiên hạ hay là kẻ xấu đệ nhất thiên hạ chúng ta cũng sẽ không bởi vì thân phận của hắn mà chế tạo ra loại xe rất tốt hoặc là rất xấu."

" Ý tứ của Đại nhân chính là dùng thân phận người đứng xem để làm chuyên đề này?"

"Ừ, coi như chuyện này xảy ra ở Đại Lý hoặc là Liêu quốc là được rồi."

Âu Dương nói:

" Trước thu thập tài liệu đã, tạm thời không nhắc tới."

" Được!"

Âu Dương sau khi ra khỏi tòa soạn báo, đi đến sương thôn. Sương quân chủ yếu sống trong một thôn nhỏ này. Do ở nơi này tiền thuê nhà giá rẻ, rất nhiều người từ bên ngoài tới làm ăn cũng đều lựa chọn ở chỗ này. Cũng gián tiếp làm cho tình hình cai quản bản địa tương đối rơi vào tình hình không lý tưởng. Nha dịch duy trì trị an ở sương thôn đạt đến bốn mươi người, hai gã bộ đầu nha môn cũng thay phiên tọa trấn. Nơi này hơn sáu nghìn cư dân, tốn hao nha dịch duy trì trị an tương đương với bên cư dân ba vạn ở khu Bạch Vân, cái này cũng chưa tính đến hương binh ở lại sân huấn luyện cách đây vài dặm.

Sương quân phần lớn là người lao động, cho nên mặc dù có khu ở thống nhất, nhưng không có quản lý thống nhất. Bởi vì lúc giờ làm việc khẩn trương, các xưởng quân Dương Bình áp dụng chế độ mười hai canh giờ, tất cả sương quân bên này đều có chế độ thay ca. Hơn nữa nha môn mỗi tháng trợ cấp mỗi người tiền công tăng ca là một quan, sương quân nơi đây vẫn tương đối giàu có.

Âu Dương tương đối ít tới đây, cho dù đi xưởng quân cũng là đi một đường xe chạy dành cho quan khác, đường kia là sử dụng để vận chuyển vật liệu vào, bách tính bình thường không được sử dụng. Âu Dương xuống dưới dẫn ngựa mà đi, trong lòng vẫn có chút xấu hổ, thân là quan phụ mẫu bản địa, nơi này lại không đến quá hai lần, xuống nông thôn liền càng không cần phải nói, đến nhận chức lâu như vậy chưa đi quá một đôi tay.

Ngoài thôn dựng đứng hai chữ Sương thôn, đi vào là một loạt phòng gỗ, phòng gỗ dù sao cũng là nha môn thống nhất xây dựng, cho nên tương đối chỉnh tề, nhưng trên cửa thì lại không chỉnh tề lắm. Trước khi vào thông, một loạt phòng ở có một nửa là treo lên tấm bài tử (tấm bảng)/ Âu Dương biết rõ, đây là dấu hiệu của gái điếm. Treo mặt trước là có khách, mặt ngược là đang rảnh rỗi. Tuy rằng Dương Bình cung cấp rất nhiều cơ hội để lao động, nhưng so sánh về thân thể, không ít nữ tử yếu đuối chỉ có thể là dựa vào nghề này để mưu sinh.

Ở đặc khu mại dâm không cho vào trái pháp luật, nhưng có khả năng bị tố cáo là xui khiến người khác tiến hành giao dịch không đạo đức. Thái độ của Âu Dương đối với kỹ nữ cũng tương đối rộng rãi, Dương Bình có chuyên gia chịu trách nhiệm quản lý. Còn có thể cung cấp một số buổi toạ đàm, dạy về vệ sinh thường thức. Nếu không các bệnh lây qua đường sinh dục, một truyền hai, hai truyền bốn tương đối phá hoại gia đình và sự ổn định của xã hội. Ngoài ra cũng có yêu cầu cố định với độ tuổi, tình trạng sức khỏe...

Lại đi vào khu náo nhiệt nhất, cửa hàng hai bên đều buôn bán, cũng có thương nhân lưu động giao nộp phí quản lý. Sương quân chủ yếu tiêu phí ở nơi này. Âu Dương buộc ngựa vào một cột trụ ngựa tại một khách sạn duy nhất ở đây. Lập tức có tiểu nhị ân cần nghênh đón:

" Khách quan dừng chân lót dạ hay là ở trọ?"

Có không ít thân nhân đến thăm sương quân đều ở lại chỗ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook