Thiên Tống

Chương 192: Ngoài ý muốn

Tả Hà

01/10/2016

Chu An cười nói:

"Đại nhân, một sấp lụa này ở Tống có thể bán không được bao nhiêu tiền, nhưng nếu chuyển ra ngoài thì giá trị lại tăng gấp 10 lần. Lại đổi thành châu báu, hương liệu đem về, giá trị lại tăng thêm mười lần nữa. Lợi nhuận tổng cộng sẽ gấp trăm lần. Còn nữa, Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình này thực lực quá mạnh mẽ, đặc biệt nơi sản xuất của Tây Bắc đạo hợp thành, giá thanh thấp chất lượng lại cao. Bảy phần số lượt mua bán trong Tống Quốc đều là bọn họ làm, chúng ta cũng chỉ có thể kiếm chút tiền từ đường biển."

"Như vậy không phải rất tốt sao? Mọi người đều có lợi. Hai bên không xung đột."

Chu An khách khí nói:

"Cũng may được đại nhân phối hợp. Nếu không chuyến đi này, Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình tất nhiên muốn phân một chén canh. Rồi sau đó chậm rãi tiến vào chiếm giữ vận tải đường thuỷ. Thương nhân Đông Nam chúng ta chỉ có thể đi uống gió Tây Bắc thôi."

Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình tài chính hùng hậu, hơn nữa cùng trọng thần triều đình kết giao thân mật. Những điều này Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam so ra đều kém xa. Chu An rất vui mừng vì Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình tự hạn chế các mối làm ăn lại. Đương nhiên hắn cũng biết, công lao này phần lớn là nhờ Âu Dương phải người đứng ra làm.

Chu An đưa qua một bản khế ước nói:

"Đại nhân, đây là một chút thành ý của Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam."

"Một chút thành ý?"

Âu Dương nhận lấy xem xét, hừ, khế ước này có mười hạng mục sản nghiệp, kể cả một phần cổ phần của công ty vận tải đường biển. Đây không phải chút lòng thành, dựa theo doanh thu năm trước, Âu Dương có khế ước này, cuối năm có thể chia hoa hồng bảy mươi vạn quan. Âu Dương đem khế ước thả lại trong tay Chu An nói:

"Chu chưởng quỹ, ta sẽ không biết vì có khế ước này liền giúp Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam, cũng sẽ không bởi vì Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình có một phần cổ phần liền giúp Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình. Ngươi lo lắng nhiều rồi."

Chu An vội nói:

"Chúng tôi tuyệt không ý này. Nếu như không có đại nhân chỉ điểm, còn có đại nhân trợ giúp tạo các cơ hội thì Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam cũng không thể có quy mô như ngày hôm nay. . ."

"Chu chưởng quỹ"

Âu Dương nói:

"Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình là nơi đầu tiên ta đầu tư tiền vào, đó là vì bất đắc dĩ, bởi vì ta biết nếu ta không vứt tiền vào, chỉ sợ thành lập không nổi. Hơn nữa Âu Dương ta mặc dù so sánh không được với các ngươi, nhưng giơ tay nhấc chân chừng trăm vạn quan vẫn tương đối thoải mái. Hơn nữa, Chu chưởng quỹ là để ta tay không bắt sói, chuyện này phải làm, tương lai nam bắc chỉ đành phân tranh, chỉ sợ ta không nói chắc được thôi."

Chu An thấy Âu Dương đã quyết, bất đắc dĩ thu khế ước lại, nói:

"Đại nhân, tương lai nếu cần bất kỳ thứ gì cũng có thể tìm đến Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam. Chỉ cần chúng tôi nhíu mày, xem như kiếp này làm người vô ích."

"Chu chưởng quỹ khách khí rồi."

Âu Dương sau khi thấy chiếc thuyền cuối cùng cũng biến mất nói:

"Người đã đi, chúng ta cũng nên giải tán thôi."



Một đại học sĩ một lưu bài thơ tại Tiêu Sơn, khắc vào một khối thạch bích bóng loáng trên bến thuyền, tán thưởng khí chất uy vũ của Vương Sư. Có lẽ bọn họ cho rằng chỉ là một hành động lớn lao, nhưng Âu Dương biết, lần này đi cho dù thành công hay không, đại danh của Lương Hồng Ngọc, Lý Bảo trong lịch sử đã không thể nào mai một.

. . .

Không hẹn gặp Lương Hồng Ngọc, lại thêm tứ hải thái bình, thời gian nhàn hạ của Âu Dương lại đến. Nhưng kế hoạch vĩnh viễn cản không nổi biến hóa, cho dù kế hoạch có tỉ mỉ đến đâu cũng có sự cố ngoài ý muốn thứ phát sinh.

Chuyện ngoài ý muốn xảy ra tại Tây Hạ nghèo khó. Tây Hạ nội loạn. Càng nghèo càng loạn, càng loạn càng nghèo. Tám tộc người Đảng Hạng vì một tộc đã bị Tiêu Ngân thuyết phục định cư ở Tây Bắc quân Tống, nên chỉ còn lại bảy bộ tộc. Những tù trưởng này bình thường đều đảm nhiệm chức thứ sử của các châu, ngồi chen chúc trên đất. Nhưng vì địa bàn bị thu hẹp, mâu thuẫn giữa các tộc với nhau, giữa các tộc và hoàng tộc càng ngày càng sâu sắc.

Mâu thuẫn là kết quả tất yếu của bất kì thời đại nào, Tống cũng có mâu thuẫn, đặc biệt là sau khi Âu Dương khơi mào phát triển thương mại. Nhưng Tống lợi dụng chiến tranh đối ngoại, nới lỏng tương đối nhẹ hóa giải hoặc trì hoãn mâu thuẫn trong nước. Người Tây Hạ cũng biết chiêu trò ấy, khi nội bộ không đoàn kết, sẽ biết tập kết xâm phạm bên Tống, đây là thủ đoạn bọn họ vẫn sử dụng gần trăm năm nay.

Triều Tống xưa không bằng nay, đặc biệt Tây Bắc quân đạo binh hùng tướng mạnh cường suất mãnh liệt, sau vài năm tôi luyện đã trở thành cấm quân tinh nhuệ nhất Đại Tống. Nhưng chuyện ngoài ý muốn vẫn cứ phát sinh.

Nguyên nhân gây ra chuyện là Phí Thính thị nổi loạn. Phí Thính thị vốn ở trong vùng bị chiếm lĩnh Tống, sau này vẫn không làm việc chăn nuôi. Lại Cộng thêm Tây Hạ lo lắng bị Tây Bắc quân đạo xâm chiếm, chuẩn bị chiến tranh mà bỏ hoang sản xuất. Cuộc sống của Phí Thính thị ngày càng gian nan. Thân là tộc người du mục, về sau khi cuộc sống khó khăn, biện pháp giải quyết tốt nhất chính là cướp bóc. Mà dễ dàng cướp bóc nhất Tây Hạ chỉ có nơi tập trung nhiều người giàu, tức của khu giao dịch hành lang Hà Tây. Khu này có hai toán quân đóng quân lại, một toán thuộc Lương Châu triều Tống, một người thuộc bên Tây Hạ. Giữa hai bên có những vụ giao dịch lớn lên đến trăm mẫu đất.

Do ở nơi này không hiểm trở nhưng dễ thủ, thế nên hai bên cũng không bố trí phòng ngự nơi đây. Tống chỉ có của một vị Chuyển Thừa Tiết Lang võ quan cửu phẩm dẫn đầu một trăm quân sĩ đóng quân duy trì trật tự. Mà Tây Hạ cũng thế, hai bên đều cho rằng nơi đây vùng đất bằng phẳng, không cần lo gì về việc phòng ngự cả. Mà lúc này đây đã bị năm ngàn người Phí Thính thị giết.

Tây Hạ phó úy dẫn người chặn lại, bị bắt giữ toàn bộ. Khói báo động của Tây Hạ nổi lên, Tống mới lập tức xuất binh, sau khi biết được tình huống, Chuyển Thừa Tiết Lang ngoại trừ phái người báo tin cho bên ngoài, dẫn đầu trăm binh sĩ bảo vệ đám thương nhân rút lui. Chỉ có điều chưa được mười dặm đã bị đuổi kịp. Tất cả thương nhân cùng toàn bộ binh sĩ bị giết, rồi sau đó quân vệ binh Tây Hạ cũng bị diệt khẩu. Phí Thính thị vô cùng hài lòng vì sắp được trở về cuộc sống xa hoa trước kia, mang theo tài vật cùng nữ quyến của thương nhân thong dong rời đi.

Loại sự tình này phát sinh vào thời điểm hai trăm năm trước mà nói, là chuyện quấy nhiễu vô cùng bình thường rồi, không gạo không lương thực thì liền tìm đến trung nguyên. Cho dù là mấy năm trước, Người Tây Hạ cũng thường làm như vậy. Nhưng sự việc phát sinh ở thời điểm này liền trở thành vô cùng bất thường. Việc này triều đình Tây Hạ vẫn chưa hay biết gì. Quân Tây Bắc Đại Tống sau khi nhận được tin báo, viện quân Tây Lương phái đi chỉ nhìn thấy một đống thi thể, viện binh giận tím mặt. Lập tức tấu lên Trấn An Tư. Chuyện đầu tiên Hàn Thế Trung làm chính là bố trí binh lực, hơn nữa điều động cả quân khẩn cấp kể cả Lưu Kỹ, sáu người đang huấn luyện bên ngoài gọi về.

Triển Minh hỏi:

"Đại nhân ý là. . . Triều đình đã quyết định dụng binh với Tây Hạ?"

"Nếu không làm, thì chính là thất tín với dân."

Âu Dương nói:

"Hoàng thượng tự cho mình là Hoàng đế võ công tín nghĩa, tất nhiên biết lựa chọn nên như thế nào."

"Ầy. . . Lại phải đánh nhau nữa rồi."

Cam Tín thở dài nói:

"Mấy năm nay, gần như mỗi năm đều đánh nhau. Thực sợ Hoàng thượng sẽ thành người hiếu chiến mất."

"Sẽ không đâu."

Huệ Lan nói:

"Báo Hoàng gia năm nay đã từng làm điều tra lần thứ nhất, nếu Tống thi hành chính sách cực kì hiếu chiến, có thể bình định Tây Hạ, Liêu, kim, Thổ Phiên cùng Đại Lý. Mộ binh của Tống tám trăm vạn người, so với toàn bộ nhân khẩu gia những quốc gia này còn nhiều hơn. Nhưng chế binh khí Thiết Thạch cũng sắp đầy đủ rồi. Nếu Hoàng đế thật sự hiếu chiến, vậy thì quá kinh khủng. Theo hiểu rõ, chính sách Hoàng thượng áp dụng vẫn là ổn định trong nước, chủ trương mở rộng quan hệ đối ngoại, cho dù có đánh trận nữa, nguyên khí trong nước cũng sẽ không bị suy giảm. Hơn nữa còn có thể vì chiến tranh mà càng thêm phồn vinh."



Âu Dương cười nói:

"Cam Tín, ngươi không thấy hai Hiệp hội thương nghiệp lớn đều vô cùng ủng hộ triều đình đối ngoại dụng binh sao? Không chỉ có Liêu cùng Tây Hạ, không ít triều thần còn dâng sớ xin dụng binh với Thổ Phiên cùng Đại Lý. Nói là có thể khiến Đại Tống tránh lo âu về sau. Những người này đều cùng thương nhân có cùng ý tưởng đen tối. Chiếm lĩnh đất đai càng nhiều, thương nhân lại càng có thêm lợi nhuận. Nói chính xác là, triều đình chiếm lĩnh đất đai, thương nhân chiếm lĩnh thị trường."

Huệ Lan gật đầu:

"Về vấn đề này, cho dù là trên đất liền hay trên biển, triều đình cũng cùng thương nhân nhất trí. Chính là đối ngoại dụng binh. Tống chiếm lãnh địa càng nhiều, thương nhân sẽ càng thêm giàu có và đông đúc. Hoàng thượng thiên thu nhất đế, thương nhân vàng bạc đầy phòng. Đúng như nhu cầu của riêng từng người. Cho nên Âu Bình, ngươi lo lắng Hoàng thượng sẽ xuống tay với thương nhân chính là lo lắng vô căn cứ."

"Nếu không đánh nhau thì khó nói."

Âu Dương thở dài. Chiến tranh quả thật rất có tác dụng. Có điều. . . Sau khi chiến tranh kết thúc, chẳng lẽ giựt giây Triệu Ngọc học tập Thành Cát Tư Hãn, một đường tiến đánh mở rộng lãnh thổ về phía tây như trước kia? Âu Dương biết chuyện này không thể thành sự thật. Triệu Ngọc lại hùng tài chí lớn, phải thu phục được mấy nước chung quanh mới thỏa mãn. Bất kể nói thế nào, cho dù bây giờ có mâu thuẫn, cũng không thể phủ nhận triều đình cùng thương nhân còn đang có các mối liên hệ rất mật thiết với nhau. Trừ phi không chiến tranh, nếu không hai bên quả là có mối tình cá nước. Thật ra Âu Dương cảm thấy nếu chiến tranh xảy ra thì mối quan hệ của mình và Triệu Ngọc chẳng khác gì đang trong thời gian tuần trăng mật cả.

. . .

Như Âu Dương dự đoán, sau dịp đầu xuân, triều đình hạ quốc thư với Tây Hạ, ngoại trừ yêu cầu giao ra kẻ thủ ác, nhà Tống còn yêu cầu Tây Hạ bồi thường cho thương nhân chết trong đợt loạn lạc đó một trăm vạn quan tiền. Hơn nữa còn phải bảo đảm tương lai không được để chuyện tương tự phát sinh. Đừng nói là tiền, dù là người thì Tây Hạ cũng không giao được. Phí Thính thị có quan hệ gần với bộ tộc Thác Bạt thị. Tây Hạ chiến bại đàm phán hoà bình, bọn họ vốn đã có phần oán hận. Ở trong mắt bọn họ, sản xuất lương thực không bằng đi cướp đoạt lương thực cho nhanh.

Tháng tư, triều Tống rốt cuộc bắt đầu hành động. Vĩnh Hưng quân lộ từ Linh Châu xuất binh, cường công Hoành Sơn, cưỡng bức Hưng Khánh phủ. Có hỏa khí trang bị, cộng thêm thuốc nổ phá thành xẻ núi, trọng pháo, lại cả Hoành Sơn không hề có nơi hiểm yếu. Hết thảy ở trước mặt hỏa khí đều là ngưu quỷ xà thần. Tây Bắc quân lộ từ Tây Châu Lương Châu, Sa Châu hai đường xuất binh. Tây Châu Lương châu tiếp ứng Vĩnh Hưng quân lộ, Sa Châu thẳng đến trọng trấn quân sự của Tây Hạ —— Hắc Thủy Trấn.

Loạn trong giặc ngoài còn chưa tính, thương nhân Tây Hạ đều đầu nhập vào triều Tống, dù sao trong đợt loạn lạc trước, số thương nhân chết cũng có không ít người là người Tây Hạ. Vừa rồi xuất binh còn chưa tới ba ngày, thì Phòng Đương Thị thông qua Tiêu Ngân bộ lạc Vãng Lợi Bộ Lạc, đồng ý tiếp nhận sự quản thúc của triều Tống, hơn nữa phái ra hai ngàn thanh niên trai tráng phối hợp quân Tống. Vấn đề là không có chuyện tồi tệ nhất, chỉ có chuyện càng tồi tệ hơn thôi. Người Liêu cũng muốn được chia một chén canh. Tây Hạ nhất thời rơi vào thế tứ diện sở ca (1), mặc dù quân Tống không quen địa hình, thủy thổ bất phục, nhưng vẫn có thể ngoan cố chống cự. Nhưng cho dù là Lý Kiền Thuận cũng biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, Tây Hạ là sớm muộn cũng phải vong quốc.

(1) Tứ diện sở ca (bốn bề thọ địch): Thành ngữ “Tứ Diện Sở Ca” được dùng để hình dung tình huống một người gặp khó khăn to lớn, tình hình xung quanh hình như cho thấy thất bại của người này.

Năm 202 trước công nguyên, nhà Tần—một vương triều phong kiến thống nhất đầu tiên Trung Quốc ra đời. Tượng Binh Mã Dõng Tần Thủy Hoàng ở tỉnh Thiểm Tây Trung Quốc—di sản văn hóa thế giới hiện nay là di tích do vương triều này để lại. Và Vạn lý Trường Thành—một di sản văn hóa thế giới khác, cũng bắt đầu có quy mô từ nhà Tần.

Do nhà thống trị đời Tần thích việc lớn hám công to, nhất là Tần Thủy Hoàng xây dựng hoàng cung và lăng mộ lộng lẫy cho mình, cung đình chi tiêu to lớn, cho nên bóc lột nhân dân hết sức tàn khốc, phong trào khởi nghĩa nông dân không ngừng dấy lên. Rốt cuộc, 15 năm sau, nhà Tần bị lật đổ. Sau khi nhà Tần bị diệt vong, có hai thế lực tranh giành quyền lực thống trị đất nước mới, một thế lực do Hạng Vũ dẫn đầu, một thế lực do Lưu Bang dẫn đầu.

Hạng Vũ là một tướng quân đến từ nước Sở, tính tình cương cường, kiêu căng, dũng cảm thiện chiến. Lưu Bang vốn là một quan chức cấp thấp trước khi nhà Tần bị diệt vong, tính tình hơi gian trá, nhưng rất biết dùng người. Trong cuộc chiến chống nhà Tần, hai người Hạng Vũ và Lưu Bang từng kết nghĩa, ủng hộ nhau. Sau khi nhà Tần bị lật đổ, hai người bất hoà ngay.

Ban đầu Hạng Vũ chiếm ưu thế tuyệt đối. Hạng Vũ tự phong mình là “Tây Sở Bá Vương”, tương đương với nhà vua, phong Lưu Bang là “Hán Vương”, tương đương với chư hầu. Để bảo tồn lực lượng, bề ngoài, Lưu Bang thừa nhận địa vị thống trị của Hạng Vũ, nhưng thực ra Lưu Bang lặng lẽ thu hút nhân tài, phát triển quân đội. Dần dần, Lưu Bang ngang sức với Hạng Vũ.

Cuộc chiến tranh giữa Hạng Vũ và Lưu Bang kéo dài mấy năm, trong lịch sử gọi là “Sở Hán chi Tranh”. Một lần Hạng Vũ đánh bại Lưu Bang, và bắt bố và vợ của Lưu Bang. Hạng Vũ lấy bố Lưu Bang làm con tin, đòi Lưu Bang đầu hàng, đe dọa nếu Lưu Bang không đầu hàng, thì sẽ giết bố Lưu Bang nấu canh. Bất ngờ, Lưu Bang nói với Hạng Vũ rằng: “Lúc chống nhà Tần, hai người chúng ta là anh em, bố ta cũng là bố anh, nếu anh giết bố chúng ta nấu canh, thì đừng quên cho ta một bát nhé.” Hạng Vũ không còn cách nào khác, đành phải thả bố và vợ Lưu Bang.

Cuộc chiến đấu then chốt cuối cùng giữa Lưu Bang và Hạng Vũ xẩy ra ở một nơi gọi là Cai Hạ. Trải qua một trận giao chiến kịch liệt, quân đội Lưu Bang đã bao vây Hạng Vũ và quân đội của Hạng Vũ. Tuy Hạng Vũ đã ở vào thế yếu, nhưng vẫn có 100 nghìn binh sĩ, Lưu Bang không thể tiêu diệt Hạng Vũ trong thời gian ngắn.

Buổi tối hôm đó, Hạng Vũ và binh sĩ bị bao vây nghe thấy tiếng hát quen thuộc vang dội từ tứ phía. Nghe kỹ, hóa ra là dân ca nước Sở quê Hạng Vũ. Tiếng hát vang dội từ doanh trại của Lưu Bang. Hạng Vũ và binh sĩ hết sức kinh ngạc, nghĩ Lưu Bang đã đánh chiếm quê họ, và bắt nhiều người thân ở quê, hơn nữa tiếng hát quen thuộc này cũng gây nên lòng nhớ nhung quê hương của binh sĩ. Lúc đó, tinh thần binh sĩ của Hạng Vũ bị dao động, nhiều binh sĩ chạy trốn nhân lúc trời tối, 100 nghìn quân chỉ còn lại mấy trăm.

Hóa ra, đây là kế mưu của Lưu Bang. Lưu Bang tổ chức binh sĩ của mình hát dân ca nước Sở buồn rầu, là nhằm mục đích dao động tinh thần binh sĩ của Hạng Vũ.

Cuối cùng, Lưu Bang giành được thắng lợi cuộc chiến ở Cai Hạ, Hạng Vũ buộc phải tự tử. Sau đó, Lưu Bang thiết lập nhà Hán. Thời kỳ nhà Hán là một trong những thời kỳ hùng mạnh và thịnh vượng nhất trong lịch sử Trung Quốc, thành tựu về kinh tế và văn hóa được cả thế giới chú ý.

Mà chính lúc này, Người Tây Hạ ra ám chiêu, đột nhiên xưng thần với Liêu, nguyện ý đem lãnh thổ Tây Hạ nhập vào bản đồ Liêu quốc. Mà Liêu trong lúc nhất thời còn chưa dám đáp ứng Tây Hạ. Mà triều Tống nghe được việc này, phái đặc phái viên đến Liêu quốc. Ngay tức khawsv phong vân nổi lên bốn phía, dưới phản ứng dây chuyền, Tống, Kim, Liêu đều bắt đầu chuẩn bị chiến tranh toàn diện. Oán hận chất chứa thành tử thù của quốc gia trong suốt mấy trăm năm qua bắt đầu chuẩn bị được bạo phát trong một trận chiến!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook