Thiên Tống

Chương 155: Người giỏi làm nhiều

Tả Hà

05/09/2016

Châu phủ khách khí với Âu Dương còn có một điểm quan trọng nhất, không ít quan viên nhìn thấy, một địa phương một khi giàu có, dân chúng hạnh phúc thì phải được bất cứ thanh quan nào nhậm chức.

Hơn nữa Lại bộ hàng năm với bộ phận quan viên kiểm tra đánh giá, bắt đầu tham khảo ý kiến dân sinh, quá trình do phóng viên Hoàng Gia báo giám sát toàn bộ hành trình. Có điều một vài học sĩ tuổi già thậm chí là về hưu dâng tấu đối với bầu không khí theo dõi dân sinh để nhậm chức của dân gian và triều đình trước mắt kia tỏ vẻ lo lắng.

Chủ yếu nhất là chủ trương tôn thờ đồng tiền, trước kia tiêu chuẩn cân nhắc người của Đại Tống đầu tiên là sĩ, tiếp theo là lễ. Cách nhìn đối với cái nhìn tương đối cao, mà nay luồng phong cách đề cao ích lợi làm đầu quả thực làm cho bọn họ lo lắng.

Đạo lý rất đơn giản, trước kia người ta khen hài tử của mình là người đọc sách. Mà bây giờ mọi người khen hài tử của mình là kẻ có tiền. Đọc sách thi không được tiến sĩ, cho dù là cử nhân, cũng hơn rất nhiều hạng thương nhân, xã hội nhìn nhận so với trước kia kém đi rất nhiều.

Các nơi đã xuất hiện nhiều chuyện như vậy. Điển hình nhất chính là chuyện phát sinh ở thành mới của Âu Dương lão gia. Một thương nhân lá trà bỏ con gái của quan lục phẩm trong kinh, hơn nữa để ba đứa con trai của hắn đổi nghề không đọc sách nữa, mà học việc buôn bán.

Trước kia đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, thân phận con gái được gả đi rồi, gả vào nhà một thương nhân. Ngày nay thương nhân này có khí phách dám bỏ vợ, ít nhất là không thèm để tâm đến thân thế của vợ mình, hoặc như người ta nói, có tiền thì có quyền.

Đạo đức quan và giá trị quan đều đang chậm rãi của mọi người gặp phải đả kích. Mà bọn người Thái Kinh đã chú ý tới bầu không khí như vậy, đại biểu sĩ tộc dâng tấu vạn chữ cho Triệu Ngọc. Việc này Âu Dương biết, hắn không để trong lòng.

Tất cả những gì Âu Dương làm chính là ảnh hưởng và biến đổi ngầm. Một đứa bé đi tiêm phòng khẳng định là không chịu, ngươi có nói với nó tiêm phòng sẽ không mắc phải bệnh gì đi chăng nữa, nó vẫn sẽ không hiểu.

Nhưng ngươi nói với nó, hôm nay tiêm phòng có thể không cần đến trường, nó nhất định sẽ chịu. Rồi lại nói với nó tiêm phòng không chỉ có thể không cần đến trường, còn có thể ăn thức ăn nhanh, nó chín phần sẽ hoan hô.

Xã hội chính là như vậy, người thống trị lấy nhu cầu của bản thân để thâu tóm tư tưởng người bị trị. Mà xã hội dân chủ là chuyện nhu cầu của người bị trị trở thành vấn đê quan tâm của người thống trị.

...

Xe chở tù đến Đông Kinh, Đông Kinh cùng ngày có thể nói là muôn người đều đổ xô ra đường. Khai Phong phủ sớm dự liệu được tình huống này, phái ra lượng lớn quan sai binh sĩ duy trì trật tự. Trương Huyền Minh cùng Âu Dương trong xe chở tù nhỏ giọng nói:

" Âu hiền đệ, thủ đoạn đùa giỡn này của ngươi quả thật là thông minh."

" Thủ đoạn gì?"

" Ngươi để Hoàng Gia báo trắng trợn thổi phồng chiến sự Tây Bắc đều là hoàng thượng chỉ huy anh minh, còn tổng kết nói trận chiến này, công lao Hoàng thượng chiếm đến bảy phần."

Âu Dương kinh ngạc nói:

" Sao ta lại không biết nhỉ? Báo ngày nào?"

" Hôm trước."

Trương Huyền Minh cười nói:

" Đó chính là Hoàng Gia báo bọn ngươi có cao nhân. Hãm hại khâm sai, giết sứ giả, hoàng thượng vốn muốn cho ngươi nếm chút bài học. Nhưng sau khi xem báo rồi thái độ lại thay đổi to lớn. Ngày hôm qua lâm triều, có mấy tên hăng hái dâng tấu, nói hoàng thượng chính là vua của Võ Công, xin hoàng thượng đến Thái Sơn cúng tế."

" Trận chiến này thì có liên quan gì đến Võ Công."

Âu Dương vừa vẫy tay với quần chúng vừa nói:

" Mà là có liên quan rất lớn với tiền."

" Đến thiên lao rồi."

Nơi gọi là thiên lao, chính là ngục giam triều đình trực tiếp chưởng quản. Quan sai thiên lao Đông Kinh do Khai Phong phủ phái ra, mà chưởng quản thì lại là đại nội. Đông Kinh có ba căn Thiên Lao, một do Đại Lý Tự chưởng quản, một do Khai Phong phủ chưởng quản, còn lại do phủ Tông nhân chưởng quản.

Tại sao phải có ngục giam chuyên biệt như vậy? Sĩ phu đãi ngộ cao, đừng nói ở Tống, cho dù ở ngục giam hiện đại cuộc sống cũng tốt hơn so với tội phạm bình thường, ở Trung Quốc hiện đại lân cận nhà máy hạt nhân nào đó có ngục giam đặc biệt giam giữ quan lớn, pháp luật cũng thường xuyên đều sẽ không công chính với người, biến tướng đề cao những người địa vị khác.

Trong thiên lao Đông Kinh cũng giống vậy đều là tội phạm chính trị, tội phạm bình thường dù có phạm tội nặng hơn, cho dù là tội ác chồng chất cũng không có mặt mũi để vào nơi này.

Mà Âu Dương phải ngồi ở trong căn nào quả thực khiến bọn nội các đau đầu một hồi. Âu Dương là trạng nguyên, nhưng quan thật sự là quá bé nhỏ, miễn cưỡng xem như sĩ phu, quả thực là có tư cách vào thiên lao. Đại Lý Tự giam giữ giam giữ quan viên phạm luật đợi thẩm vấn, chủ yếu là vấn đề kinh tế. Khai Phong phủ bình thường giam giữ chủ yếu là quan ở kinh thành.

Mà phủ Tông nhân bình thường giam giữ giam giữ quan viên đủ cấp hoặc là thành viên hoàng tốc để hoàng thượng tự mình thẩm vấn. Đem Âu Dương kéo qua kéo lại so sánh một hồi, vấn đề kinh tế không cần phải nói, chắc chắn không, người ta bây giờ là nhà chỉ có bốn bức tường, thẩm vấn cũng không cần, Âu Dương làm chuyện gì cũng làm bên ngoài sáng, Đại Lý Tự không đi được.

Lại thấy Âu Dương cũng không phải quan ở kinh thành, Khai Phong phủ không đi được. Bởi vì cũng không phải đại quan, phủ Tông nhân cũng chẳng có tư cách đi. Phải nói cũng không phải lỗi của bọn họ, phái khâm sai không có nghe nói phái quan bát phẩm đi làm khâm sai. Cho dù cũng sẽ tạm thời phong quan, cũng có danh chính ngôn thuận để mà nói.

Nhưng sự thật là, Âu Dương xác thực là khâm phạm, theo như quy củ Âu Dương phạm tội phải đi ngục giam Thọ Châu hoặc là Tây Trữ phủ, nhưng lúc phạm tội thân phận là khâm sai kiêm giám quân, Tây Trữ phủ cùng Thọ Châu lại không hề tư cách quản hắn.

Với cái thân phận quái thai này, bọn nội các cũng đau đầu vạn phần, cố ý tìm đến Lễ bộ nghiên cứu thật lâu. Lễ bộ dễ dàng lật lại một án cũ, cũng là khâm phạm quan địa phương do Hoàng đế thân chinh chọn ra, cuối cùng là giao cho phủ Tông nhân.

Ngẫm lại cũng có đạo lý, xung quanh đều không có ai hơn, chỉ có phủ Tông nhân là chống đỡ được, vì vậy liền nhét vào Thiên Lao của phủ Tông nhân.

Nội vệ Phủ Tông nhân đối với quyết định này của nội các rất không thoải mái, để một người như vậy tiến vào chưa biết là điềm lành hay điềm hung nữa đây?

Nói khó nghe một chút thì tất cả mọi người đều là tay sai của Hoàng đế, nếu tra tấn hành hạ Âu Dương gần chết, quay đầu lại chính mình cũng tự tìm phiền toái. Nếu là đối xử trọng hậu với Âu Dương, lại sợ Hoàng đế sau này đến tìm phiền toái. Loại phạm nhân này chính là thứ khó hầu hạ nhất.

...

Triệu Ngọc hỏi:

" Âu Dương vào chưa?"

Cửu công công một bên trả lời:

"Đã vào."



" Có nói cái gì không?"

" Nói."

" Nói gì?"

" Nói... Đã làm phiền mọi người rồi."

"Hết rồi?"

"Hết rồi."

Cửu công công hỏi:

" Người phía dưới không chắc chắn nên muốn hỏi chúng ta một câu, Âu Dương này nên tiếp đãi như thế nào?"

" Tiếp đãi là sao?"

Triệu Ngọc hỏi ngược lại.

Cửu công công nói:

" Là ăn cơm thừa rượu cặn, hay là cơm thường. Thiên Lao ẩm ướt, có cần phải..."

" Dứt khoát để hắn chuyển đến ngủ cùng với trẫm một giường cho rồi."

Triệu Ngọc cả giận nói:

" Nên làm gì thì làm đi, trong mắt không có vua, trẫm nói hắn thấy tốt thì thu lại đi, hắn lại không để ý tới còn bí mật sát hại đặc phái viên do Tây Hạ phái tới, còn vu hãm trọng thần trong triều."

Cửu công công vội nói:

" Bệ hạ bớt giận, có điều lúc này cục diện như vậy xác thực là có chút ích lợi."

" Cũng bởi vì như vậy chứ nếu không hắn còn có thể sống được để về Đông Kinh sao?"

Triệu Ngọc thở dài nói:

" Ta biết hắn có khả năng, có khả năng đến ngay cả người Kim cũng đều sợ hắn. Có khả năng đến không phế bao nhiêu binh mã liền đã thay trẫm nắm địa bàn lớn như vậy, đem người Đảng Hạng bức cho thiếu chút nữa vong quốc. Nhưng hắn có ý kiến với thánh chỉ, có thể dâng tấu chương nói với trẫm. Trẫm là người không biết nói đạo lý sao? Lại xem thánh chỉ không có gì, danh tiếng khâm sai này ngược lại cũng treo luôn. Lần này nếu không chèn ép dáng vẻ bệ vệ của hắn lại, từ nay về sau trẫm còn dám dùng hắn sao?"

Cửu công công cẩn thận nói:

" Bệ hạ, Âu đại nhân nói sao cũng chỉ là một quan bát phẩm. Bệ hạ ngài là cửu ngũ chí tôn có phải là nên rộng lượng một chút không?"

" Quan tuy nhỏ nhưng khả năng lớn. Ngươi không thấy Liêu đột nhiên thái độ chuyển biến sao? Xúc tua duỗi cũng rất dài."

Triệu Ngọc nói:

" Cứ như vậy đi, cũng đừng ngược đãi hắn, nhưng cũng không ưu đãi, trước nhốt hai tháng rồi hãy nói sau."

" Bệ hạ"

Nội vệ ở ngoài cửa nói:

" Liêu quốc tư gia muốn gặp Âu đại nhân, chẳng biết có được không?"

Gặp phạm quan thì đơn giản, nhưng gặp khâm phạm thì phải có khẩu dụ của Hoàng đế.

" Tư gia?"

Triệu Ngọc nhìn Cửu công công, dường như có chút ấn tượng.

Cửu công công nói:

"Thương gia lớn nhất Liêu, Kim. Tần Phượng Lộ có bọn họ giúp buôn lậu hơn một vạn ngựa chiến. Là một cái nhân tình rất lớn."

"Ừm, việc này trẫm có biết."

Triệu Ngọc căn dặn:

"Cho gặp đi."

"Dạ"

Lại một tên nội vệ đến:

" Báo, thái thượng hoàng phái người tới gặp Âu đại nhân, chẳng biết có được không?"



" Chuẩn."

Cái này không cần thương lượng, phải giữ mặt mũi cho người nhà.

Thời gian không quá nửa chung trà, nội vệ lại tới báo:

" Chưởng quầy tiễn trang Đông Nam muốn gặp Âu đại nhân, chẳng biết có được không?"

Cửu công công vội nói:

" Nghe nói chưởng quầy này ở kinh thành đợi hai ngày. Nghe nói là chuyện liên quan tới khu kinh tế ở vùng tam giác Dương Châu, Hàng Châu, Hồng Châu, người này đã giúp quốc khố Đại Tống ta buôn bán lời không ít tiền."

Triệu Ngọc phất tay:

" Chuẩn."

" Báo, Dương Bình Cam Tín có công vụ khẩn cấp muốn gặp Âu đại nhân."

Triệu Ngọc vỗ bàn quát lên:

" Công vụ gì? Ngay cả người không có chức quyenf cũng tới nhiễu trẫm sao?"

Nội vệ lá gan lớn nói:

" Nói là có nhiều người cướp đoạt đất hoang ở Dương Bình. Còn có chuyện về đại học Dương Bình, còn có nội dung đàm phán vật tư với Liêu và Kim..."

"Chuẩn, chuẩn"

Tâm tình Triệu Ngọc rất không vui.

" Báo!"

" Cút đi"

"... Dạ"

Nội vệ lau mồ hôi, hai gã nội vệ đứng canh cửa rất là đồng tình với hắn.

Cửu công công vội thay mặt Triệu Ngọc hô:

" Chậm đã, Chuyện gì?"

Dám quấy rầy Hoàng đế nhất định là chính sự.

" Sứ giả Tây Hạ phái tới."

Cửu công công cẩn thận hỏi:

" Bệ hạ người có gặp không?"

" Trẫm mệt mỏi, ngươi xem rồi làm đi."

Triệu Ngọc đau đầu, đây nhất định là đặc phái viên đến bàn chuyện hòa ước. Mình đã nhốt Âu Dương rồi, hiện tại không biết tìm ai thay thế.

" Báo"

Lại có nội vệ không sợ chết xui xẻo đến:

" Tổng biên báo Hoàng gia Lưu Huệ Lan, cùng với phóng viên của phủ Thái Nguyên, đối với việc tiêu thụ báo chí ở Liêu, muốn gặp Âu đại nhân."

Cửu công công giúp giải thích:

" Bệ hạ cũng biết, Âu đại nhân phụ trách nhiều chuyện. Lúc trước có quân vụ tất cả mọi người không dám quấy rầy, cho dù quấy rầy chỉ sợ cũng không gặp được. Này Âu đại nhân khó khăn mới trở lại, cho nên có rất nhiều chuyện dồn dập tới. Bệ hạ xem cũng đều là chính sự, hơn nữa phỏng chừng cũng nhiều việc gấp. Chỉ sợ bọn họ còn cảm tạ bệ hạ đã nhanh chóng bắt Âu đại nhân trở về như vậy."

" Trẫm nghe nói Âu Dương đã thành trên người không còn đồng nào?"

" Nghe nói là vậy, hắn khất nợ tiễn trang Dương Bình hơn trăm vạn bạc, người của hiệp hội buôn bán Dương Bình đã đỡ cho hắn."

Triệu Ngọc nói:

" bảo phủ nội vụ lấy năm trăm lượng hoàng kim cho người nhà hắn."

" Này..."

"Đúng vậy, người ta không để vào mắt. Năm trăm lượng hoàng kim..."

Triệu Ngọc tự giễu cười một tiếng:

" Vậy hãy để cho Hộ bộ cùng với Binh bộ thanh toán tiền mua hỏa khí đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook