Thiên Tống

Chương 222: Nửa thật nửa giả

Tả Hà

01/10/2016

Mà vào lúc này, Ngự Sử đài buộc tội Vương Tiêu thập đại tội trạng. Cho đến khi một ngày lâm triều, Triệu Ngọc rốt cục tỏ rõ cái nhìn bản thân. Lý Cương tiếp nhận chức vụ tướng vị chính là hy vọng của mọi người, đương triều ban chỉ sai người đưa đến quân đạo Tây Bắc, để Lý Cương hồi Đông Kinh tiếp nhận chức vụ. Về phần Vương Tiêu giao cho Khai Phong phủ điều tra, tam đường hội thẩm. Năng lực hoàng đế cho dù lớn, mọi người cũng nghi ngờ nhiều ngày như vậy nói mấy câu đã định đoạt xong xuôi. Bất kể phục hay không phục, dù sao chuyện cứ định như vậy.

Tướng vị có rơi xuống, người Âu Dương bên này phái ra cũng có tin tức.

Triển Minh ban đêm lẻn đến nha môn Đề hình, điều tra vụ án chìm xác. Thẩm vấn đến khẩu cung Kim Đại lúc đó, trí nhớ tiểu nhị phi thường tốt, lời Kim Đại vốn nói và lời tiểu nhị nói giống nhau như đúc.

Lý Tứ được thân phận Kim Đại, Kim Đại vốn tên là Trịnh Quân, nguyên quán Hàng Châu. Phụ thân là ngư dân, lúc hắn mười tuổi phụ thân bởi vì đắc tội quyền thế địa phương, di chuyển đến Thần Châu Kim quốc ở lại. Có thể xác định người này cũng không phải là triều đình sai phái, mà lại là trợ thủ đắc lực Hoàn Nhan Lan ở Kim quốc dẫn qua đây. Theo các hương thân Kim Đại nói, chuyện Kim Đại đi tảo mộ mộ phần mẫu thân là ba năm trước đây, cũng chính là người này ba năm trước đây đã trở lại Đại Tống. Rồi sau đó tiết Thanh Minh thì gặp được. Hắn đối với các hương thân nói là đi thuyền làm chút mua bán nhỏ, buôn bán nhân sâm. Làm người hiền hòa, thái độ khách khí. Các hương thân cũng không nhìn thấy lão bà và tiểu hài tử của hắn.

Trương Tam theo dõi ông chủ khách điếm, ngày thứ ba Âu Dương bái phỏng khách điếmm ông chủ khách điếm rời khỏi đi Thọ Châu một chuyến, không xác định gặp mặt cùng ai, Trương Tam điều tra biết được, Hoàn Nhan Lan đúng lúc đi thuyền tới Thọ Châu.

Âu Dương ban đêm đem toàn bộ tin tức phân tích cùng Triển Minh, còn chưa nói ra được gì. Nha dịch trực ban ngoài cửa đã gõ cửa bẩm báo:

" Đại nhân, Triển đại nhân, có một nữ tử tên là Hoàn Nhan Lan đến cầu kiến."

Âu Dương và Triển Minh liếc mắt nhìn nhau, Triển Minh nói:

" Cho mời."

" Vâng."

Cỗ kiệu Hoàn Nhan Lan trực tiếp khiêng vào, Kim Đại đứng hầu bên người. Âu Dương chắp tay khách khí nói:

" Không biết công chúa đêm hôm khuya khoắt tới tìm Âu mỗ, có chuyện gì quan trọng?"

Hoàn Nhan Lan vẫn như cũ là một thân bạch y đi xuống kiệu, phất tay, đám người kiệu phu lui ra ngoài, chỉ còn lại có Kim Đại và Hoàn Nhan Lan. Hoàn Nhan Lan hỏi:

" Thế nào? Không mời chúng ta đi vào ngồi sao?"

" Đâu có."

Âu Dương căn dặn:

" Âu Bình lo pha trà."

" Vâng, thiếu gia."

...

Hoàn Nhan Lan và Âu Dương ngồi xuống, Triển Minh và Kim Đại đều tự đứng ở một bên. Trà dâng lên hồi lâu, nhưng hai bên cũng không có mở miệng. Cuối cùng Âu Dương nói:

" Âu Bình."

" Có."

Âu Dương ở ngoài cửa bẩm.

" Chuẩn bị bữa ăn khuya và bữa sáng ngày mai, có thể còn phải chuẩn bị bữa trưa ngày mai."

" Ngươi nói chuyện vẫn luôn cay nghiệt như vậy sao?"

Hoàn Nhan Lan rốt cuộc mở miệng:

" Thật ra thì lần này tới là thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi."

Âu Dương cười ha ha:

" Ta chưa bao giờ cho rằng ngươi thiện lương như thế."

" Vậy nếu không có hứng thú, vậy chúng ta đi thôi."

Hoàn Nhan Lan đứng lên.

Âu Dương hô:

" Âu Bình, tiễn khách."

Hoàn Nhan Lan giận dữ:

" Âu Dương, ngươi không cần phải khinh người quá đáng."

Âu Dương cười nói:



" Xem ra ngươi rất rõ ràng, ngươi mặc dù là công chúa, mặc dù là quan tép riu. Nhưng quan tép riu muốn người tâm phúc bên cạnh công chúa biến mất, chỉ là một câu nói thôi."

Hoàn Nhan Lan cười lạnh:

" Ta thật không nghĩ tới, chỉ dựa vào một câu nói của tên tiểu nhị, lại bị ngươi lật được Kim Đại."

" Ngồi đi."

Âu Dương ý bảo nói:

" Thật ra thì ta cảm thấy mục đích ngươi tìm đến ta, dường như cũng không phải là đơn thuần như ngươi nói vậy."

" Ta nói thẳng vậy. Ta biết rõ Lưu Tứ Nữ là ai giết, cũng có thể nói cho ngươi biết vì sao bán đứng Kim Tam. Ta thậm chí có thể nói cho ngươi biết, tung tích Triệu Kim Nhi mà mọi người vốn cho rằng đã bị hủy thi diệt tích kia."

Hoàn Nhan Lan nói:

" Có điều ngươi nếu lấy thương nhân làm vinh, muốn biết những chuyện này tự nhiên là có điều kiện."

" Ha ha, ngươi nếu như là muốn ta bỏ tiền túi tài trợ cho Kim quốc, vậy thì người lầm rồi. Nói thật với ngươi, trong tay ta bây giờ đáng giá chính là một chút khế đất Hưng Khánh châu, tính cả tiền trang gởi ngân hàng chẳng qua vạn quan mà thôi."

Âu Dương nói:

" Nếu ngươi muốn không nhiều, thì ta có thể tìm Triển Minh mượn."

" Điều kiện chỉ có một, người Nữ Chân Tống hưởng thụ đãi ngộ cơ bản như dân Tống. Đem danh sách người Nữ Chân ở Tống cho ta, ta muốn biết rõ bọn họ ở đâu làm việc, bọn họ sống hay chết. Sẽ không phải súc sinh còn không bằng giúp các người Tống ngươi kiếm tiền."

Âu Dương nghe điều kiện này, ngược lại im lặng một hồi, nhìn ngang nhìn dọc Hoàn Nhan Lan cũng không giống như là người tổ chức hội Chữ Thập Đỏ hoặc là tổ chức nhân quyền thế giới. Âu Dương trầm tư một hồi hỏi:

" Ta làm sao biết tin tức ngươi đưa là thật hay giả?"

Hoàn Nhan Lan nói:

" Kim Đại."

" Dạ."

Kim Đại nói:

" Đại nhân nếu hoài nghi là Kim Đại tham dự trong vụ án, vậy thì mười phần sai, đại nhân có thể giam tiểu nhân thẩm vấn. Sự thật chân chính là tiểu nhân vừa vặn cứu Trương Kim Nhi mà thôi."

" Đại Tống năm ngàn năm trăm vạn người, Kim Đại ngươi ngược lại thật có thể trùng hợp như thế."

Triển Minh ở một bên nói:

" Ngươi không bằng nói ngươi trùng hợp biết kẻ bắt cóc muốn giết Trương Kim Nhi đi, kẻ bắt cóc này trùng hợp đã từng nhận được ân huệ của ngươi."

Kim Đại cười một tiếng, cũng không giải thích.

Hoàn Nhan Lan nói:

" Âu Dương, ngươi nghĩ sao?"

Âu Dương không nói lời nào, sờ cằm nhìn Hoàn Nhan Lan trầm tư, Hoàn Nhan Lan bị hắn nhìn như vậy, trong lòng có chút nổi gai ốc. Âu Dương đột nhiên lên tiếng hỏi:

" Hoàn Nhan A Cốt Đả có phải là đã chết rồi không?" Câu hỏi đột nhiên này khiến Hoàn Nhan Lan kinh hãi, tay dùng sức quá mức, thậm chí còn làm rớt cả chén. Hoàn Nhan Lan kinh ngạc hỏi:

"Tin tức này ngươi lấy từ đâu?"

Tuy rằng Hoàn Nhan Lan che dấu vô cùng thích hợp, nhưng hai người trước mặt nàng kia cũng đều là tay già đời. Triển Minh mặc dù không biết rõ Âu Dương tại sao phải đột nhiên hỏi như vậy, nhưng mà từ câu hỏi này của Âu Dương, gần như có thể lập tức chắc chắn Hoàn Nhan A Cốt Đả đã chết rồi, hơn nữa Hoàn Nhan Lan đã biết tin tức này.

Âu Dương suy nghĩ càng nhiều hơn một ít, sinh tử của quân vương một thế hệ, quả thật sẽ làm dậy sóng một ít phong ba. Nhưng từ Kim quốc mà thấy, quan hệ với Liêu quốc đã thành tử thù, độ trung thành của quân dân cao, chỉ cần người tiếp nhận chức vụ không đầu hàng, Hoàn Nhan A Cốt Đả cho dù đã chết, sức ảnh hưởng cũng tương đối có hạn. Nhưng tại sao phải bí mật mà không tuyên bố ra ngoài chứ? Dựa theo tin tức báo hoàng gia nhận được, Hoàn Nhan A Cốt Đả hẳn là đã ngã bệnh vào năm ngoái. Có thể kéo dài đến năm mới, để Hoàn Nhan Ngô Khất có thời gian chỉnh đốn. Lòng nghi ngờ của Âu Dương đến từ việc Kim quốc đột nhiên buông tha cho Đông Kinh, rút lại phòng tuyến, giải trừ toàn dân, biến động thể chế lớn như vậy. Lúc nhìn thấy tin tức này, Âu Dương cũng có chút hoài nghi, nhưng không có nghĩ quá sâu. Biết Hoàn Nhan Lan chủ động tới cửa, sau khi nói ra yêu cầu kỳ quái, Âu Dương cảm giác Kim quốc nhất định đã phát sinh đại sự gì đó, đại sự gì đây? Có vẻ như chỉ có thể là Hoàn Nhan A Cốt Đả quy thiên.

Âu Dương không có trả lời câu hỏi của Hoàn Nhan Lan, bầu không khí nói chuyện trở nên vô cùng vi diệu. Hoàn Nhan Lan muốn nói cái gì đó để cứu vãn cử chỉ vô ý thức làm cho bí mật bị tiết lộ của mình, nhưng lại không dám nói thêm cái gì cả, sợ nói nhiều sai nhiều. Nhưng một mặt khác lại nghĩ biểu hiện của bản thân bây giờ có phải là sẽ làm tăng thêm lòng nghi ngờ của Âu Dương, trong lúc nhất thời bộ dáng động tác vô cùng kỳ quái.

Cuối cùng Âu Dương phúc hậu, nâng chén nói:

" Uống trà, uống trà nào."

Hành động này khiến mặt Hoàn Nhan Lan đỏ bừng. Bưng chén trà uống một ngụm, hít sâu một cái khôi phục lại bình tĩnh nói:

" Không biết chúng ta có thể một người giữ bí mật được không đây?"



Âu Dương ha ha cười một tiếng:

" Ta lại không biết ta có bí mật gì, là tầm hoa vấn liễu hay là tham ô? Thân ở trong quan viên Đại Tống đã thuộc loại quan viên vô cùng liêm khiết, không cường nam không đoạt nữ, ngay cả ăn chén hoành thánh còn đưa tiền đàng hoàng.

Hoàn Nhan Lan nhẹ nhàng cười một tiếng nói:

" Nếu đương kim hoàng thượng biết rõ thân là một trong nữ tướng chủ tướng hạm đội Hàng Châu có tư tình với ngươi, không biết có thể rất thất vọng với tướng lĩnh này hay không?"

Âu Dương trầm tư một chút hỏi:

" Triển Minh, nắm chắc mấy phần?"

"Chín phần"

Triển Minh sờ đao.

" Không cần làm ta sợ."

Hoàn Nhan Lan không sợ hãi nói:

" Kiệu phu của ta thật ra đều là người triều đình phái tới hầu hạ ta. Giết chúng ta, Triển đại nhân còn phải ra cửa giết bốn người bọn họ, còn phải giết người nào trông thấy Triển đại nhân giết người. Chậc chậc máu chảy thành sông."

Âu Dương cười nói:

" Hoàn Nhan Lan ý đồ ám sát lần nữa, bị Triển đại nhân giết chết tại chỗ."

"..."

Hoàn Nhan Lan một thân mồ hôi lạnh, quả thật người ta nếu dùng lý do này để giết mình, mình chết rồi cũng không thể nói rõ lí lẽ.

" Chỉ đùa một chút thôi. Chuyện ta cùng với lão bà của ta là chuyện nhỏ, không đến mức vì bí mật này mà giết ngươi diệt khẩu."

Âu Dương nói:

" Hơn nữa lại nói, quan này ta làm ngán rồi. Nếu ta chỉ làm thương nhân mà nói, đã sớm giàu có nhất thiên hạ."

Triển Minh nói:

" Hoàn Nhan công chúa, ta khuyên ngươi đừng có suy nghĩ loạn bậy. Ngươi cho dù là công chúa, cũng không bằng đại nhân một tay che trời. Cho dù ngươi bẩm báo lên Hoàng thượng, đại nhân không nhận ngược lại nói ngươi vu hãm, hơn nữa còn là chủ mưu vụ án xác chết chìm ở Dương Bình, lại dùng báo hoàng gia đưa tin sai, ngươi tuyệt đối trở thành trộm gà không được còn mất nắm gạo."

Âu Dương liên tục gật đầu:

" Trừ phi ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao Hoàn Nhan A Cốt Đả lại bí mật không để tang."

" Ta vì sao..."

Kim Đại vội vàng ngắt lời nói:

" Đại nhân suy nghĩ nhiều, A Cốt Đả bệ hạ chỉ là thân thể bất an, đã có chuyển biến tốt đẹp. Lan công chúa đã lâu không về thăm quê cũ, làm sao có bí mật gì mà che giấu."

Lời nói này của Kim Đại làm Hoàn Nhan Lan hiểu ra, thiếu chút nữa đã bị người ta moi ra. Tuy rằng Âu Dương đã tin tưởng một chuyện, nhưng dù sao vẫn còn cách một tầng cửa sổ. Nếu Hoàn Nhan Lan nói ra, bảo đảm ngày mai sẽ lên đầu đề báo hoàng gia liền. Hoàn Nhan Lan không nói, báo hoàng gia chỉ có thể dùng suy đoán, mức độ tin tường thấp hơn rất nhiều.

Âu Dương nói:

" Chúng ta về lại chủ đề ban đầu đi. Lưu Tứ Nữ này là ai giết? Về phần Trương Kim nhi kia, ta thật không có hứng thú gì."

Âu Dương nói là lời nói thật, dù sao chuyện này không thể giải quyết trên công đường, cần nhân chứng làm gì? Hơn nữa lại nói nhân chứng cáo cáo cung cấp, rất có thể không hẳn là nhân chứng chính xác.

Hoàn Nhan Lan nói:

" Lưu Tứ Nữ là ai giết ta thật không có tận mắt nhìn thấy. Có điều ta biết rõ, Lưu Tứ Nữ khi còn sống có quan hệ sâu đậm với Đại Nội."

Mẹ ôi, Âu Dương kinh hãi hỏi:

" Lưu Tứ Nữ tại sao có quan hệ với Đại Nội?"

" Theo ta được biết, Hoàng thượng để đơn giản biết nhất cử nhất động của thái thượng hoàng đã áp dụng biện pháp đơn giản nhất, chính là mua chuộc Lưu Tứ Nữ. Lưu nương nương được thái thượng hoàng sủng ái, thái thượng hoàng nếu có bí mật gì, Lưu nương nương tất nhiên sẽ biết hết. Mà thái thượng hoàng nếu có dị động gì, không có khả năng không liên lạc với Lưu Tứ Nữ - quen thuộc với người giang hồ."

Âu Dương đổ mồ hôi, tin tức ngươi đưa ra cũng quá sét đánh ngang tai đi. Có điều Âu Dương cũng có chút hứng thú, mình thông qua tiễn trang mới tra được Lưu Tứ Nữ có quan hệ với Đại Nội, nữ nhân này... Âu Dương hỏi:

" Làm sao ngươi biết rõ ràng như thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook