Chương 225: Thương hội
Tả Hà
01/10/2016
'Làm phản' của Lý Bang Ngạn khiến thái học sinh hành động thuận lợi vô
cùng. Đại bộ phận triều thần có quyền bỏ phiếu đều khẳng định thái độ
phê bình với Vương Phủ. Thân là bách tính với vấn đề ** luôn vô cùng mẫn cảm. Ở dưới sự dẫn dắt của thái học sinh, rất nhiều bách tính Đông Kinh tụ tập ngoài nhà Vương Phủ lên án công khai hành vi phạm tội này, còn
có khổ chủ lớn tiếng kể lại chuyện mình từng gặp phải. Trong Vương Phủ
mẹ khóc con gào, một mảnh thê lương.
Ngày hôm sau, do thái học sinh dẫn dắt, phần thư thỉnh nguyện thứ hai do mấy vạn bách tính Đông Kinh in dấu tay đưa đến trước mặt Triệu Ngọc, yêu cầu xử trảm Vương Phủ, để chỉnh quốc pháp. Thân là đô, bầu không khí chính trị luôn khá đậm đặc, hơn nữa do lực ảnh hưởng của Lý Cương, bọn bách tính đối với hoạt động này đều giữ thái độ ủng hộ. Lịch sử ghi lại, người Kim tấn công Đông Kinh, Tống Huy Tông vội xách Lý Cương làm tướng, hắn hô hào quân dân nhất trí chống cự kẻ thù bên ngoài, tạm thời bảo vệ Đông Kinh. Nhưng vừa thủ trụ Đông Kinh, Lý Cương bị giáng chức, mà sau người Kim tới đợt hai, quân dân không lãnh tụ, rốt cuộc thành nhục Tĩnh Khang. Phải biết người Đông Kinh ở Đạo Quang có hơn năm mươi vạn người, việc này cũng nhìn ra lực ảnh hưởng của Lý Cương ở dân gian.
Mấy ngày nay hoạt động một mực kéo dài, mà cùng ngày khai triều, muôn người Đông Kinh đều đổ xô ra đường, tụ tập ở bên ngoài cửa cung chờ kết quả triều hội. Triệu Ngọc đặc chuẩn báo hoàng gia đưa tin chi tiết về triều hội. Mà hôm nay tất cả chương trình hội nghị đều gác sang bên cạnh, hôm nay chỉ có hai việc. Việc đầu tiên, có tịch thu gia sản Vương Phủ không. Việc thứ hai, có xử tử Vương Phủ không.
Hành vi phạm tội đã rất rõ ràng, đô quan trong Hình bộ tư đọc điều tra báo cáo gần nửa canh giờ, báo cáo vạch trần cuộc sống xa hoa lãng phí của Vương Phủ, tài sản của hắn phỏng chừng bảy ngàn vạn xâu, hơn nữa còn liên quan đến bảy hạng án hình sự. Cuối cùng đô quan tư có kết luận, sự phẫn nộ của dân chúng thật lớn, chính là cự tham số một từ khi Tống kiến quốc đến nay.
Đọc xong, Lý Cương thượng biểu ý kiến:
"Bệ hạ thánh minh, tặc này hại nước hại dân, việc này khiến dân chúng phẫn nộ thật lớn, thần khẩn cầu bệ hạ ra cực hình, để chỉnh triều cương."
Thần kỳ, không một đại thần nào lên tiếng phản bác Lý Cương, mọi người đều bộ dạng phục tùng dễ nghe. Bản thân Triệu Ngọc cũng không có ý đuổi tận giết tuyệt, vốn cho rằng Lý Cương đưa ra ý kiến, luôn có người phản bác, sau đó nếu có thể tứ lạng bạt thiên cân, chừa một cái mạng nhỏ của Vương Phủ cũng không phải là không thể. Nhưng Lý Cương nói xong, không ngờ không có người nào lên tiếng, khiến nàng cũng có chút kinh ngạc. Lý Cương lại nói:
"Mời bệ hạ thánh tài."
"Có câu vua không nói chơi, nếu việc này trẫm để bọn bách quan biểu quyết, dĩ nhiên là xem kết quả biểu quyết. Phàm là trên ngũ phẩm đều có quyền bỏ phiếu. Vốn là hai mặt. Một viết: Lưu vong. Một viết: Sao không lưu vong. Lý tướng ý lại tăng một viết: Trảm tịch thu gia sản.
. . .
Âu Dương ở bên cạnh bể bơi, ở trần phơi nắng ăn thịt bò xem báo chí, căn cứ y học hiện đại nghiên cứu, giảm bớt số lần đưa thức ăn vào so với một ngày đánh răng hai lần càng có thể bảo vệ hàm răng hữu hiệu.
Dưới nước Âu Bình chui ra:
"Thiếu gia, tình huống sao rồi?"
"Sáu mươi phiếu tán thành, Vương Phủ đại nhân bị trảm rồi. Ngoại trừ cầm một bộ phận tiền an trí già trẻ ra, còn lại toàn bộ tịch thu đưa vào quốc khố. Vẫn là làm Hoàng đế tốt, không cần làm việc, tùy tiện đã có thu nhập bảy ngàn vạn xâu. Bảy ngàn vạn, ta phải kiếm mấy chục năm."
"Thiếu gia ngươi là sống bằng tiền dành dụm, có tiền liền ném, cũng không cần nghĩ phải đầu tư thế nào."
Âu Dương khinh thường nói:
"Không đầu tư chính là đầu tư, ta đây gọi là hiệu ứng tài sản, nhãn hiệu vô hình. Hơn nữa mười xâu cùng một trăm xâu có khác nhau rất lớn, một trăm vạn cùng một ngàn vạn ta thật không biết có gì khác nhau. Dù sao cũng xài không hết."
Vương Bảo Phú đưa lên một chén đồ nói:
"Ca ca, đây là trường đảo băng trà mà ngươi dạy."
Ừm, Cocktail, có điều đem năm loại rượu tây đổi thành năm loại rượu đường, đem cola đổi thành trà Ô Long.
Âu Dương nhận lấy uống một ngụm, ừm, mặc dù hương vị hơi nhạt, nhưng hương vị trà vẫn giữ hương vị rượu. Trường đảo Băng Trà, vũ khí tối hảo của thiếu nữ cố ý **. Nhã nhặn nhấp một ly, sau đó ngược lại say, sau khi tỉnh yêu cầu nam không may ** phụ trách. Không chịu trách nhiệm sẽ đi tìm gia trưởng nói rõ lí lẽ, chính là công cụ câu trai nhất đẳng.
Vương Bảo Phúc nghỉ phép về nhà hỏi:
"Ca ca, bên cạnh phòng bếp là thứ gì ?"
"Bia"
Âu Dương tiếp tục xem báo. Trải qua bốn lần thí nghiệm, sản xuất bia thất bại. Đừng nói mình, heo cũng không hớp. Cho nên không cách nào thí nghiệm có hàm lượng rượu tinh hay không. Âu Dương căn dặn:
"Bảo Vương Thẩm rửa đi."
"Khó trách Vương Thẩm nói ca ca liền biết phá hoại lương thực."
"Âu Bình tí nữa cho Vương Thẩm một phần thư cảnh cáo."
Âu Dương nói:
"Bảo Phúc, đi chơi đi"
Âu Bình vừa bơi ngửa vừa nói:
"Còn bảo nàng chơi, ngày hôm qua có người làm mai tới cửa rồi."
". . . F*ck"
Âu Dương mắng một câu.
"Báo, đại nhân, người Đại Nội tới, nói là cầm thủ dụ của Hoàng thượng."
"Cho mời "
Âu Bình hỏi:
"Thiếu gia, thủ dụ gì vậy?"
"Mắng ta."
Âu Dương xem báo vui vẻ nói:
"Hôm nay đại tửu điếm Kim Tôn mời Lý Sư Sư đến diễn tấu thanh tâm chú, Âu Bình, tí nữa giúp ta định vị trí."
"Âu đại nhân."
Hai gã Nội vệ ôm quyền.
Âu Dương vội, thu tờ báo:
"Hai vị một đường vất vả, không biết có chuyện gì quan trọng?"
"Bệ hạ thủ dụ."
Một tên Nội vệ lớn tuổi hơn nói:
"Bệ hạ bảo đại nhân bớt can thiệp vào chuyện trong triều, nếu không liền đem đại nhân điều đi nhậm quan ở kinh thành."
"Vi thần hổ thẹn."
Âu Dương thu thủ dụ hỏi:
"Hai vị, có hứng thú bơi lặn không?"
"Không cần."
"Tới uống chén trường đảo băng trà?"
"Tạ ơn đại nhân, có điều ty chức còn phải trở về kinh, trước xin cáo từ."
"Vậy hai vị đi thong thả. Bảo Phúc, giúp ta tiễn khách."
Vương Bảo Phúc khách khí nói:
"Hai vị tướng quân mời bên này."
Cuộc sống khoái hoạt không bởi vì Triệu Ngọc khiển trách mà thay đổi, Âu Dương nhìn cũng không nhìn nội dung thủ dụ, bảo Bảo Phúc thu vào. Cuộc sống là thoải mái, đặc biệt sau khi trở thành quan Tống, cuộc sống vô lo. Đương nhiên trừ phi ngươi muốn đi lĩnh bổng lộc. Có điều hôm nay Âu Dương còn có chuyện, phải đi hỏi thăm Tống Huy Tông. Từ sau khi Lưu Tứ Nữ chết, Tống Huy Tông liền chân không bước ra khỏi nhà, cũng không phái người tới quấy rầy Âu Dương. Năm nay chiêu sinh mùa thu, thân là hiệu trưởng rất không dốc sức.
Không có việc gì, xem báo, nghe nhạc, nhàm chán thì phá lương thực nấu bia. Cuộc sống của Âu Dương rất tốt.
Căn cứ yêu cầu của Quân Cơ xứ, xưởng quân Dương Bình bắt đầu giảm bớt cung ứng với cục chế tạo Đông Kinh. Hỏa dược cung ứng thiếu, cục Đông Kinh liền không có cách gì xuất khẩu nhóm lớn vũ khí với Liêu quốc. Mặc dù ở biểu hiện chưa trở mặt, mọi người vẫn là nước bạn. Nhưng cho dù là Thiên Tộ đế ngu ngốc cũng cảm giác bầu không khí không ổn. Sau khi vào mùa đông, biên cảnh hai nước bắt đầu khẩn trương.
Có nhân loại thì có chiến tranh, cuộc chiến của hoàng đế Xi Vưu từ xưa, đến chư hầu hỗn chiến thời kì xuân thu. Chiến tranh thường đều là đột nhiên sinh ra. Mà nguyên nhân dẫn tới chiến tranh lại rất đơn giản, thậm chí có thể nói là hoang đường. Từ lý niệm nông chiến do Tần Hiếu Công tán thành khen ngợi, tức sau tư tưởng dùng việc cướp đoạt đồng ruộng người khác làm chiến tranh, chiến tranh bắt đầu vì giá trị kinh tế mà cân nhắc, vì ích lợi mà chiến.
Vì vậy chiến tranh liền không cần nhiều lý do như vậy, cần lý do gì có lý do đó. Có điều những chuyện này không liên quan gì tới Âu Dương. Dựa theo nhân tố trước mắt như Hoàng đế, tướng lĩnh, hậu cần, binh lực, dân tâm, kinh tế, ích lợi mà lo lắng, chiến tranh với Liêu cho dù thất bại, họa cũng không rớt xuống đầu mình.
Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Những lời này thật ra chỉ là một câu màu mè không có đạo lý. Bởi vì câu này là quán thâu người có trách nhiệm lên đầu người không có trách nhiệm. Hưởng thụ chính là giai cấp quý tộc, mà liều mạng thì là giai cấp dân thường. Không biết khi nào thì bọn người thống trị sẽ nói, thiên hạ giàu có, thất phu có phần. Có điều Âu Dương đương nhiên không phải thất phu, hắn là người có trách nhiệm. Vì vậy cứ mỗi năm trong trao đổi buôn bán nam bắc một lần, Âu Dương dẫn Tư Kham dự họp. Bởi vì ghế nghị sĩ đa số phiếu đều thông qua, cho nên tiến hành trao đổi buôn bán sẽ cử hành ở Dương Châu.
Trước khi họp, Tô Thiên, Chu An, Tư Kham, Âu Dương mở một hội nghị bốn người trước.
Tô Thiên và Chu An làm đại biểu nam bắc, xét duyệt thư kế hoạch Tư Kham mang đến.
Âu Dương giảng giải:
"Dựa theo thư kế hoạch nói, Tư gia sẽ cung cấp bản đồ, còn làm nội ứng trợ giúp Tống quốc, tỉ lệ thắng của Tống quốc sẽ đề cao rất lớn."
Tô Thiên khép lại kế hoạch:
"Thật ra trước mắt thấy, tỉ lệ thắng của Tống quốc thật ra đã rất cao. Dựa theo bố trí, người Liêu sắp bị đuổi đến đất cực lạnh Tây Liêu. Ta xem yêu cầu của Tư gia, cảm thấy rất không có lợi."
Chu An liền nói:
"Ta cho rằng khá có lợi. Thật ra có Tư gia gia nhập, chúng ta có nguy hiểm rất thấp."
"Nguy hiểm thấp thì tiền lời cũng thấp."
Tô Thiên nói:
"Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam chỉ liên quan đến mấy châu huyện duyên hải, những châu huyện kia muốn phát triển chỉ có thể dựa vào biển, ven biển chỉ có thể dựa vào hiệp hội thương nghiệp Đông Nam. Nhưng lục địa lại bất đồng, Tư gia đều muốn chủ đạo ở các lĩnh vực lớn, hiệp hội thương nghiệp Dương Bình ta không cách nào đáp ứng."
Tính tình Tư Kham có thể sẽ là thương nhân khá thành công, nhưng tuyệt đối không phải một nhà đàm phán hợp cách. Cho nên chỉ có thể quăng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Âu Dương. Âu Dương gật đầu tỏ ý đã hiểu nói:
"Tư gia ở đất Kim Liêu kinh doanh đã trăm năm. Có thể nói thâm căn cố đế, hiệp hội thương nghiệp Dương Bình muốn mở thị trường Liêu, nhưng lại vứt bỏ đồng bọn hợp tác này, ta thấy thực sự không phải là ý kiến tốt gì."
"Đại nhân, hiệp hội thương nghiệp Dương Bình không định dứt bỏ Tư gia, nếu không sẽ không cần xem phần kế hoạch này. Nhưng Tư gia căn bản không có thành ý, một mặt muốn chúng ta cung cấp tài chính, kỹ thuật, nhân viên, kinh nghiệm, thiết bị. Nhưng mặt khác lại chỉ cho phép chúng ta ở các ngành giữ lấy 40% cổ phần. Tư gia cái gì cũng muốn, sao không muốn tầng quản lý chứ? Gia tộc Tư gia quản lý, dùng người không khách quan. Tốt xấu gì cũng là một mình lão gia tử nói là xong, ngay cả phần ước định khách quan cũng không có. Tỷ như Tư Kham huynh, hiệp hội thương nghiệp Dương Bình chúng ta đã lập ước định, danh dự hắn là cao nhất trong Tư lão gia tử, hơn nữa là đồng bọn hợp tác tối ưu tú xếp thứ nhất. Phần báo cáo này Tư lão gia tử cũng có, nhưng Ttư lão gia tử lại nói, chúng ta là khinh Tư Kham không có khôn khéo của thương nhân."
Âu Dương hỏi:
"Vậy ngươi thấy thế nào?"
"Tư gia muốn chủ đạo tràng nghiệp Liêu cũng không phải không thể. Nhưng phải thành lập tập đoàn công ty. Chúng ta thân là cổ đông có thể ngăn chặn Tư gia làm xằng làm bậy. Nếu không hiệp hội thương nghiệp Dương Bình không dám hợp tác với Tư gia."
Chu An gật đầu:
"Tô chưởng quỹ nói có lý. Tư gia quả thật không phải một đối tượng hợp tác tốt. Nếu hiệp hội thương nghiệp Đông Nam liên thủ với hiệp hội thương nghiệp Dương Bình thành lập tập đoàn công ty, địa bàn Tư gia sớm muộn sẽ rơi vào tay chúng ta."
"Hãy nghe ta nói một câu."
Âu Dương nói:
"Ta hiểu lo lắng của Tô Thiên, cũng hiểu lập trường của Tư gia. Tư gia là rất không muốn bỏ địa bàn kinh doanh trăm năm. Không bằng như vậy đi, Tư gia có thể chủ đạo cổ phần, có được quyền khống chế thực tế, nhưng phải nhượng ra quyền quản lý. Nói cách khác Tư gia có quyền giải tán bất luận sản nghiệp nào, nhưng không được tham dự quản lý. Chỉ có thể đề cử nhân tuyển quản lý, về phần lựa chọn ai, có thể do đại hội cổ đông xem thư kế hoạch của các quản lý nhân tuyển cùng phát triển kế hoạch tương lai chắc chắn để xác định."
Ba người nhìn Tư Kham, Tư Kham lau mồ hôi nói:
"Cái này. . ."
Âu Dương cười nói:
"Tư huynh ta biết ngươi không có quyền quyết định, nhưng đại chưởng quỹ Tư gia các ngươi không phải cũng đã tới Dương Châu rồi sao, ngươi cứ phản hồi cho hắn biết, tên Tư Đức nhỉ?"
"Là em thứ mười chin của ta, hàng năm làm bạn ở bên cạnh cha ta."
Tư Kham khá thành thật.
"Vậy Tư huynh trước tiên có thể đi tìm lệnh đệ, chúng ta ở đây chờ."
Tô Thiên nói:
"Có điều, chuyện vừa nói xác thực là điểm mấu chốt, chúng ta sẽ không yên tâm đem quyền kinh doanh giao cho Tư gia."
"Được, ta đi ngay giờ đây."
Ngày hôm sau, do thái học sinh dẫn dắt, phần thư thỉnh nguyện thứ hai do mấy vạn bách tính Đông Kinh in dấu tay đưa đến trước mặt Triệu Ngọc, yêu cầu xử trảm Vương Phủ, để chỉnh quốc pháp. Thân là đô, bầu không khí chính trị luôn khá đậm đặc, hơn nữa do lực ảnh hưởng của Lý Cương, bọn bách tính đối với hoạt động này đều giữ thái độ ủng hộ. Lịch sử ghi lại, người Kim tấn công Đông Kinh, Tống Huy Tông vội xách Lý Cương làm tướng, hắn hô hào quân dân nhất trí chống cự kẻ thù bên ngoài, tạm thời bảo vệ Đông Kinh. Nhưng vừa thủ trụ Đông Kinh, Lý Cương bị giáng chức, mà sau người Kim tới đợt hai, quân dân không lãnh tụ, rốt cuộc thành nhục Tĩnh Khang. Phải biết người Đông Kinh ở Đạo Quang có hơn năm mươi vạn người, việc này cũng nhìn ra lực ảnh hưởng của Lý Cương ở dân gian.
Mấy ngày nay hoạt động một mực kéo dài, mà cùng ngày khai triều, muôn người Đông Kinh đều đổ xô ra đường, tụ tập ở bên ngoài cửa cung chờ kết quả triều hội. Triệu Ngọc đặc chuẩn báo hoàng gia đưa tin chi tiết về triều hội. Mà hôm nay tất cả chương trình hội nghị đều gác sang bên cạnh, hôm nay chỉ có hai việc. Việc đầu tiên, có tịch thu gia sản Vương Phủ không. Việc thứ hai, có xử tử Vương Phủ không.
Hành vi phạm tội đã rất rõ ràng, đô quan trong Hình bộ tư đọc điều tra báo cáo gần nửa canh giờ, báo cáo vạch trần cuộc sống xa hoa lãng phí của Vương Phủ, tài sản của hắn phỏng chừng bảy ngàn vạn xâu, hơn nữa còn liên quan đến bảy hạng án hình sự. Cuối cùng đô quan tư có kết luận, sự phẫn nộ của dân chúng thật lớn, chính là cự tham số một từ khi Tống kiến quốc đến nay.
Đọc xong, Lý Cương thượng biểu ý kiến:
"Bệ hạ thánh minh, tặc này hại nước hại dân, việc này khiến dân chúng phẫn nộ thật lớn, thần khẩn cầu bệ hạ ra cực hình, để chỉnh triều cương."
Thần kỳ, không một đại thần nào lên tiếng phản bác Lý Cương, mọi người đều bộ dạng phục tùng dễ nghe. Bản thân Triệu Ngọc cũng không có ý đuổi tận giết tuyệt, vốn cho rằng Lý Cương đưa ra ý kiến, luôn có người phản bác, sau đó nếu có thể tứ lạng bạt thiên cân, chừa một cái mạng nhỏ của Vương Phủ cũng không phải là không thể. Nhưng Lý Cương nói xong, không ngờ không có người nào lên tiếng, khiến nàng cũng có chút kinh ngạc. Lý Cương lại nói:
"Mời bệ hạ thánh tài."
"Có câu vua không nói chơi, nếu việc này trẫm để bọn bách quan biểu quyết, dĩ nhiên là xem kết quả biểu quyết. Phàm là trên ngũ phẩm đều có quyền bỏ phiếu. Vốn là hai mặt. Một viết: Lưu vong. Một viết: Sao không lưu vong. Lý tướng ý lại tăng một viết: Trảm tịch thu gia sản.
. . .
Âu Dương ở bên cạnh bể bơi, ở trần phơi nắng ăn thịt bò xem báo chí, căn cứ y học hiện đại nghiên cứu, giảm bớt số lần đưa thức ăn vào so với một ngày đánh răng hai lần càng có thể bảo vệ hàm răng hữu hiệu.
Dưới nước Âu Bình chui ra:
"Thiếu gia, tình huống sao rồi?"
"Sáu mươi phiếu tán thành, Vương Phủ đại nhân bị trảm rồi. Ngoại trừ cầm một bộ phận tiền an trí già trẻ ra, còn lại toàn bộ tịch thu đưa vào quốc khố. Vẫn là làm Hoàng đế tốt, không cần làm việc, tùy tiện đã có thu nhập bảy ngàn vạn xâu. Bảy ngàn vạn, ta phải kiếm mấy chục năm."
"Thiếu gia ngươi là sống bằng tiền dành dụm, có tiền liền ném, cũng không cần nghĩ phải đầu tư thế nào."
Âu Dương khinh thường nói:
"Không đầu tư chính là đầu tư, ta đây gọi là hiệu ứng tài sản, nhãn hiệu vô hình. Hơn nữa mười xâu cùng một trăm xâu có khác nhau rất lớn, một trăm vạn cùng một ngàn vạn ta thật không biết có gì khác nhau. Dù sao cũng xài không hết."
Vương Bảo Phú đưa lên một chén đồ nói:
"Ca ca, đây là trường đảo băng trà mà ngươi dạy."
Ừm, Cocktail, có điều đem năm loại rượu tây đổi thành năm loại rượu đường, đem cola đổi thành trà Ô Long.
Âu Dương nhận lấy uống một ngụm, ừm, mặc dù hương vị hơi nhạt, nhưng hương vị trà vẫn giữ hương vị rượu. Trường đảo Băng Trà, vũ khí tối hảo của thiếu nữ cố ý **. Nhã nhặn nhấp một ly, sau đó ngược lại say, sau khi tỉnh yêu cầu nam không may ** phụ trách. Không chịu trách nhiệm sẽ đi tìm gia trưởng nói rõ lí lẽ, chính là công cụ câu trai nhất đẳng.
Vương Bảo Phúc nghỉ phép về nhà hỏi:
"Ca ca, bên cạnh phòng bếp là thứ gì ?"
"Bia"
Âu Dương tiếp tục xem báo. Trải qua bốn lần thí nghiệm, sản xuất bia thất bại. Đừng nói mình, heo cũng không hớp. Cho nên không cách nào thí nghiệm có hàm lượng rượu tinh hay không. Âu Dương căn dặn:
"Bảo Vương Thẩm rửa đi."
"Khó trách Vương Thẩm nói ca ca liền biết phá hoại lương thực."
"Âu Bình tí nữa cho Vương Thẩm một phần thư cảnh cáo."
Âu Dương nói:
"Bảo Phúc, đi chơi đi"
Âu Bình vừa bơi ngửa vừa nói:
"Còn bảo nàng chơi, ngày hôm qua có người làm mai tới cửa rồi."
". . . F*ck"
Âu Dương mắng một câu.
"Báo, đại nhân, người Đại Nội tới, nói là cầm thủ dụ của Hoàng thượng."
"Cho mời "
Âu Bình hỏi:
"Thiếu gia, thủ dụ gì vậy?"
"Mắng ta."
Âu Dương xem báo vui vẻ nói:
"Hôm nay đại tửu điếm Kim Tôn mời Lý Sư Sư đến diễn tấu thanh tâm chú, Âu Bình, tí nữa giúp ta định vị trí."
"Âu đại nhân."
Hai gã Nội vệ ôm quyền.
Âu Dương vội, thu tờ báo:
"Hai vị một đường vất vả, không biết có chuyện gì quan trọng?"
"Bệ hạ thủ dụ."
Một tên Nội vệ lớn tuổi hơn nói:
"Bệ hạ bảo đại nhân bớt can thiệp vào chuyện trong triều, nếu không liền đem đại nhân điều đi nhậm quan ở kinh thành."
"Vi thần hổ thẹn."
Âu Dương thu thủ dụ hỏi:
"Hai vị, có hứng thú bơi lặn không?"
"Không cần."
"Tới uống chén trường đảo băng trà?"
"Tạ ơn đại nhân, có điều ty chức còn phải trở về kinh, trước xin cáo từ."
"Vậy hai vị đi thong thả. Bảo Phúc, giúp ta tiễn khách."
Vương Bảo Phúc khách khí nói:
"Hai vị tướng quân mời bên này."
Cuộc sống khoái hoạt không bởi vì Triệu Ngọc khiển trách mà thay đổi, Âu Dương nhìn cũng không nhìn nội dung thủ dụ, bảo Bảo Phúc thu vào. Cuộc sống là thoải mái, đặc biệt sau khi trở thành quan Tống, cuộc sống vô lo. Đương nhiên trừ phi ngươi muốn đi lĩnh bổng lộc. Có điều hôm nay Âu Dương còn có chuyện, phải đi hỏi thăm Tống Huy Tông. Từ sau khi Lưu Tứ Nữ chết, Tống Huy Tông liền chân không bước ra khỏi nhà, cũng không phái người tới quấy rầy Âu Dương. Năm nay chiêu sinh mùa thu, thân là hiệu trưởng rất không dốc sức.
Không có việc gì, xem báo, nghe nhạc, nhàm chán thì phá lương thực nấu bia. Cuộc sống của Âu Dương rất tốt.
Căn cứ yêu cầu của Quân Cơ xứ, xưởng quân Dương Bình bắt đầu giảm bớt cung ứng với cục chế tạo Đông Kinh. Hỏa dược cung ứng thiếu, cục Đông Kinh liền không có cách gì xuất khẩu nhóm lớn vũ khí với Liêu quốc. Mặc dù ở biểu hiện chưa trở mặt, mọi người vẫn là nước bạn. Nhưng cho dù là Thiên Tộ đế ngu ngốc cũng cảm giác bầu không khí không ổn. Sau khi vào mùa đông, biên cảnh hai nước bắt đầu khẩn trương.
Có nhân loại thì có chiến tranh, cuộc chiến của hoàng đế Xi Vưu từ xưa, đến chư hầu hỗn chiến thời kì xuân thu. Chiến tranh thường đều là đột nhiên sinh ra. Mà nguyên nhân dẫn tới chiến tranh lại rất đơn giản, thậm chí có thể nói là hoang đường. Từ lý niệm nông chiến do Tần Hiếu Công tán thành khen ngợi, tức sau tư tưởng dùng việc cướp đoạt đồng ruộng người khác làm chiến tranh, chiến tranh bắt đầu vì giá trị kinh tế mà cân nhắc, vì ích lợi mà chiến.
Vì vậy chiến tranh liền không cần nhiều lý do như vậy, cần lý do gì có lý do đó. Có điều những chuyện này không liên quan gì tới Âu Dương. Dựa theo nhân tố trước mắt như Hoàng đế, tướng lĩnh, hậu cần, binh lực, dân tâm, kinh tế, ích lợi mà lo lắng, chiến tranh với Liêu cho dù thất bại, họa cũng không rớt xuống đầu mình.
Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Những lời này thật ra chỉ là một câu màu mè không có đạo lý. Bởi vì câu này là quán thâu người có trách nhiệm lên đầu người không có trách nhiệm. Hưởng thụ chính là giai cấp quý tộc, mà liều mạng thì là giai cấp dân thường. Không biết khi nào thì bọn người thống trị sẽ nói, thiên hạ giàu có, thất phu có phần. Có điều Âu Dương đương nhiên không phải thất phu, hắn là người có trách nhiệm. Vì vậy cứ mỗi năm trong trao đổi buôn bán nam bắc một lần, Âu Dương dẫn Tư Kham dự họp. Bởi vì ghế nghị sĩ đa số phiếu đều thông qua, cho nên tiến hành trao đổi buôn bán sẽ cử hành ở Dương Châu.
Trước khi họp, Tô Thiên, Chu An, Tư Kham, Âu Dương mở một hội nghị bốn người trước.
Tô Thiên và Chu An làm đại biểu nam bắc, xét duyệt thư kế hoạch Tư Kham mang đến.
Âu Dương giảng giải:
"Dựa theo thư kế hoạch nói, Tư gia sẽ cung cấp bản đồ, còn làm nội ứng trợ giúp Tống quốc, tỉ lệ thắng của Tống quốc sẽ đề cao rất lớn."
Tô Thiên khép lại kế hoạch:
"Thật ra trước mắt thấy, tỉ lệ thắng của Tống quốc thật ra đã rất cao. Dựa theo bố trí, người Liêu sắp bị đuổi đến đất cực lạnh Tây Liêu. Ta xem yêu cầu của Tư gia, cảm thấy rất không có lợi."
Chu An liền nói:
"Ta cho rằng khá có lợi. Thật ra có Tư gia gia nhập, chúng ta có nguy hiểm rất thấp."
"Nguy hiểm thấp thì tiền lời cũng thấp."
Tô Thiên nói:
"Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam chỉ liên quan đến mấy châu huyện duyên hải, những châu huyện kia muốn phát triển chỉ có thể dựa vào biển, ven biển chỉ có thể dựa vào hiệp hội thương nghiệp Đông Nam. Nhưng lục địa lại bất đồng, Tư gia đều muốn chủ đạo ở các lĩnh vực lớn, hiệp hội thương nghiệp Dương Bình ta không cách nào đáp ứng."
Tính tình Tư Kham có thể sẽ là thương nhân khá thành công, nhưng tuyệt đối không phải một nhà đàm phán hợp cách. Cho nên chỉ có thể quăng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Âu Dương. Âu Dương gật đầu tỏ ý đã hiểu nói:
"Tư gia ở đất Kim Liêu kinh doanh đã trăm năm. Có thể nói thâm căn cố đế, hiệp hội thương nghiệp Dương Bình muốn mở thị trường Liêu, nhưng lại vứt bỏ đồng bọn hợp tác này, ta thấy thực sự không phải là ý kiến tốt gì."
"Đại nhân, hiệp hội thương nghiệp Dương Bình không định dứt bỏ Tư gia, nếu không sẽ không cần xem phần kế hoạch này. Nhưng Tư gia căn bản không có thành ý, một mặt muốn chúng ta cung cấp tài chính, kỹ thuật, nhân viên, kinh nghiệm, thiết bị. Nhưng mặt khác lại chỉ cho phép chúng ta ở các ngành giữ lấy 40% cổ phần. Tư gia cái gì cũng muốn, sao không muốn tầng quản lý chứ? Gia tộc Tư gia quản lý, dùng người không khách quan. Tốt xấu gì cũng là một mình lão gia tử nói là xong, ngay cả phần ước định khách quan cũng không có. Tỷ như Tư Kham huynh, hiệp hội thương nghiệp Dương Bình chúng ta đã lập ước định, danh dự hắn là cao nhất trong Tư lão gia tử, hơn nữa là đồng bọn hợp tác tối ưu tú xếp thứ nhất. Phần báo cáo này Tư lão gia tử cũng có, nhưng Ttư lão gia tử lại nói, chúng ta là khinh Tư Kham không có khôn khéo của thương nhân."
Âu Dương hỏi:
"Vậy ngươi thấy thế nào?"
"Tư gia muốn chủ đạo tràng nghiệp Liêu cũng không phải không thể. Nhưng phải thành lập tập đoàn công ty. Chúng ta thân là cổ đông có thể ngăn chặn Tư gia làm xằng làm bậy. Nếu không hiệp hội thương nghiệp Dương Bình không dám hợp tác với Tư gia."
Chu An gật đầu:
"Tô chưởng quỹ nói có lý. Tư gia quả thật không phải một đối tượng hợp tác tốt. Nếu hiệp hội thương nghiệp Đông Nam liên thủ với hiệp hội thương nghiệp Dương Bình thành lập tập đoàn công ty, địa bàn Tư gia sớm muộn sẽ rơi vào tay chúng ta."
"Hãy nghe ta nói một câu."
Âu Dương nói:
"Ta hiểu lo lắng của Tô Thiên, cũng hiểu lập trường của Tư gia. Tư gia là rất không muốn bỏ địa bàn kinh doanh trăm năm. Không bằng như vậy đi, Tư gia có thể chủ đạo cổ phần, có được quyền khống chế thực tế, nhưng phải nhượng ra quyền quản lý. Nói cách khác Tư gia có quyền giải tán bất luận sản nghiệp nào, nhưng không được tham dự quản lý. Chỉ có thể đề cử nhân tuyển quản lý, về phần lựa chọn ai, có thể do đại hội cổ đông xem thư kế hoạch của các quản lý nhân tuyển cùng phát triển kế hoạch tương lai chắc chắn để xác định."
Ba người nhìn Tư Kham, Tư Kham lau mồ hôi nói:
"Cái này. . ."
Âu Dương cười nói:
"Tư huynh ta biết ngươi không có quyền quyết định, nhưng đại chưởng quỹ Tư gia các ngươi không phải cũng đã tới Dương Châu rồi sao, ngươi cứ phản hồi cho hắn biết, tên Tư Đức nhỉ?"
"Là em thứ mười chin của ta, hàng năm làm bạn ở bên cạnh cha ta."
Tư Kham khá thành thật.
"Vậy Tư huynh trước tiên có thể đi tìm lệnh đệ, chúng ta ở đây chờ."
Tô Thiên nói:
"Có điều, chuyện vừa nói xác thực là điểm mấu chốt, chúng ta sẽ không yên tâm đem quyền kinh doanh giao cho Tư gia."
"Được, ta đi ngay giờ đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.