Thiên Tống

Chương 186: Tranh chấp Bắc Nam

Tả Hà

01/10/2016

Xuân thu hai mùa là mùa khá thích hợp để lữ hành sa mạc. Mùa hè ban ngày nhiệt độ mặt đất cao nhất có thể đạt tới 70 độ, ban đêm nhưng lại dưới 10 độ. Vì bảo đảm hậu cần Ngọc Châu, sương quân không ít người chết ở trên con đường này. Mùa đông sa mạc ban đêm cũng không có người nào có thể chịu đựng được. Đội lạc đà lại thêm hướng dẫn là không thể thiếu, nhưng cho dù có dẫn đường, nhưng Âu Dương cũng không đi đường thẳng, mà lại quẹo trái quẹo phải.

Rất nhiều người buồn bực, nhưng tướng quân vệ đội khâm sai Âu Dương, Chu Đạt nhìn ra được vài phần, Âu Dương là quan sát dân cư, để vẽ bản đồ. So sánh với lộ tuyến người Ba Tư cho, bản đồ Âu Dương vẽ đường xá càng xa xôi, nhưng lại rất lạ, thường thường đi mấy ngày cũng không nhìn thấy một thôn xóm. Âu Dương sau đó giải thích với Chu Đạt là, nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, vẽ dự bị, cũng là để lại kỷ niệm cho chuyến du hành sa mạc này.

Hành trình non nửa năm, Âu Dương mới tiến vào Sa Châu. Hàn Thế Trung nhìn thấy Âu Dương mới thở phào một hơi, hắn cảm thấy từ Ngọc Châu bò cũng bò tới rồi, còn tưởng rằng Âu Dương xảy ra chuyện gì. Phái ra kỵ binh không ít tiến vào Ba Tư tìm kiếm cũng không có kết quả. Căn cứ theo như lời Hàn Thế Trung, nhóm sứ giả Ba Tư đầu tiên đã đi Đông Kinh, triều bái hoàng thượng rồi. Hoàng thượng một tháng hỏi ba lần, hỏi Âu Dương có trở về chưa. Đây cũng khó trách Hàn Thế Trung sốt ruột.

Ở Tây Bắc lộ tu dưỡng mười ngày sau, đội ngũ tiếp tục lên đường, lúc chậm rãi trở lại Đông Kinh đã là giữa hè. Mà lúc này, Âu Dương mới biết được một cái tin xấu. Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình cùng hiệp hội thương nghiệp Đông Nam tranh chấp với nhau. Nguyên nhân gây ra là lúc Âu Dương không có ở đây, Tô Thiên rốt cục chế tạo ra giấy đặc biệt, bắt đầu trước đình một bước chính thức áp dụng tiền giấy. Âu Dương không phải là tiền giấy truyền thống, mà là tiến hành lưu thông một, mười, một trăm ba loại ngân phiếu thay thế tín vật, hơn nữa có thể đổi ở tất cả tiền trang Dương Bình.

Rất nhanh, ngân phiếu trở thành một loại tiền lưu thông vô cùng thuận tiện, giấy chất lượng tốt, bảo quản tốt. Nhưng là bởi như vậy, tiền trang Đông Nam bởi vì không mở rộng ngân phiếu, kết quả thị trường vay tiền chiếm giữ có phần rút ngắn diện tích lớn. Châu Bình chủ đạo tiền trang mau chóng tiến hành một loại ngân phiếu, nhưng không đến nửa tháng, ngân phiếu giả trôi nổi bốn phía. Trong đó có bộ phận làm giả với trình độ rất cao siêu, khiến chưởng quỹ tiền trang Đông Nam cũng không cách nào phân biệt, tổn thất thảm trọng. Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam khẩn cấp thu hồi ngân phiếu, rồi sau đó hi vọng Tô Thiên có thể cung cấp ngân phiếu bằng giấy. Tô Thiên tất nhiên không sẽ không công nhường ra món lợi nhuận khổng lồ, tiêu tốn hơn ba năm nghiên cứu, nhưng vì hai phe hài hòa, đồng ý cung cấp dùng giấy, nhưng đề nghị thu một phần tiền lời, không hề nghĩ bị hiệp hội thương nghiệp Đông Nam phủ quyết. Tô Thiên đương nhiên sẽ không để cho hiệp hội thương nghiệp Đông Nam tay không ăn trắng như vậy, tất nhiên cũng không đáp ứng.

Việc này hậu quả rất nghiêm trọng. Ngoại trừ Tây Bắc không nói, địa phương còn lại hai bên ở địa bàn đối phương có nhiều Việc này, tiền trang Đông Nam bắt đầu ở Bắc khu tiền trang Dương Bình điều khiển thiết lập tiền trang. Bởi vì quan niệm kinh doanh của hai bên khác biệt, tiền trang Đông Nam cho gửi tiền có lợi tức, làm cho cư dân phía bắc mang tiền mặt ở tiền trang Dương Bình, chuyển sang cất giữ ở tiền trang Đông Nam.

Đến lúc này khá ngoan độc, làm cho tài chính bộ phận tiền trang Dương Bình bị gián đoạn. Hai bên đều lâm vào khốn cục, nhưng hai bên đều không muốn nhượng bộ. Mặc dù Châu An cùng Tô lão gia vẫn luôn hiệp thương, nhưng thanh niên thanh niên thì lại đối chọi gay gắt.

Lý do của Châu Bình là tiền trang Dương Bình đơn phương ban hành ngân phiếu, làm cho ảnh hưởng tiền trang Đông Nam. Giờ đây các trường chủ của Đông Nam tiền lương đều là dùng ngân phiếu, ngân phiếu đã bắt đầu phổ cập cùng lưu thông ở Đông Nam. Đây là chuyện tiền trang Đông Nam không thể chịu đựng được. Căn cứ hiệp định hai bên, tiền trang Dương Bình đã trái với hòa ước hai nhà ký kết ban đầu. Bởi vì tiền trang Dương Bình dùng vốn nhỏ tiến hành ngân phiếu, trên thực tế đã rút lại tiền tệ bình thường, đang cướp đoạt tài phú.

Lý do của Tô Thiên là, ngân phiếu mặc dù đang lưu thông ở Đông Nam, nhưng ở Đông Nam không thiết lập điểm đổi. Về phần tiền vốn, hắn nghiêm khắc dựa theo nghiệp vụ tăng trưởng mà tiến hành. Là số tiền cuối năm tích trữ cao hơn một phần, hơn nữa có chuẩn bị lúc giảm bớt gửi tiền, dùng ngoại tệ mạnh để thu hồi ngân phiếu.

Kết quả là hai bên chiến đấu kịch liệt là song phương lưỡng bại câu thương. Tiền trang lấy phương thức giữ nuôi vay tạo thành sóng gió thường xuyên cho tài chính, khiến thành phẩm sản xuất các nơi không đồng nhất, giá cả lúc cao lúc thấp. Ảnh hưởng lớn nhất chính là bốn châu nam bắc sông Hoài, bốn châu này bởi vì tiền trang Đông Nam cạnh tranh không lành mạnh, khiến cho tiền trang Dương Bình miễn cưỡng duy trì. Mà cổ đông tiền trang Đông Nam phủ quyết đề nghị Châu Bình điều động tài chính Đông Nam, về sau do hành vi đợi tin đợi vay, khiến cho bốn châu này gặp phải cục diện không có tiền cho vay. Không ít công trình kiến thiết một nửa, bị ép đình công. Mà có bộ phận sản nghiệp cũ khoản nợ còn chưa thu hồi, không có tiền trả lương, cũng vào trạng thái tạm thời ngừng sản xuất.

Ai cũng không dám chắc chắn đợt sóng gió này còn tiếp diễn bao lâu, không chỉ có thương gia, ngay cả bách tính bốn châu này đều đối với tiền trang bắt đầu không còn tâm tình tin tưởng nữa. Cuối cùng dẫn đến thương gia bốn châu này liên hợp lại, yêu cầu hai nhà tiền trang phát tiền cho vay, nếu không dựa theo quy ước không thừa nhận còn khoản vay tồn tại.

Nhưng cổ đông hai nhà tiền trang đối với lo lắng cục diện này, đều cho rằng là cái động không đáy, không đồng ý điều động tài chính châu khác đầu tư vào bốn châu này. Kết quả thương nhân bốn châu đều phẫn nộ rồi, hai nước giao chiến, tại sao bọn họ phải làm kẻ chết thay. Vì vậy đem hai nhà tiền trang tố cáo lên Hộ bộ.

Hộ bộ quyết định, tiền trang Dương Bình không thông qua triều đình cho phép, không thông báo tổng kim ngạch còn có tình huống chuẩn bị tiền để ban hành ngân phiếu, ngược lại với luật thương nghiệp Âu Dương đặt ra, dựa theo luật lệ thương nghiệp thì tiền trang Dương Bình phải bỏ ra số tiền lớn chịu phạt. Còn tiền trang Đông Nam làm trái với khế ước tiền trang Dương Bình, chưa thông qua sự đồng ý của tiền trang Dương Bình khuếch trương phương bắc, làm trái với quy định khế ước trong luật thương nghiệp, bồi thường toàn bộ tổn thất tiền trang Dương Bình, cũng phạt tiền.

Âu Dương hiểu rõ chuyện này, cũng không xem hai bên bất luận kẻ nào, viết thư cho Tô lão gia cùng Châu An:

" Luật thương nghiệp là quy tắc, kiếm tiền là trò chơi. Nếu trái với quy tắc tiến hành trò chơi, trò chơi thật ra không dễ chơi. Ta đã gửi thư mời cho đại biểu thương nghiệp bốn châu, mời bọn họ vào ngày hai mươi tháng này đến Dương Bình tham gia hội nghị. Ta không tham gia, hiệp thương cụ thể do giữa các ngươi hoàn thành."

Với tiền trang Dương Bình tăng thêm một câu, thân là cổ đông tiền trang Dương Bình, với hành vi mưu đồ hạ thủ trước làm trái với hiệp hội thương nghiệp của Tô Thiên tỏ vẻ thất vọng. Với hiệp hội thương nghiệp Đông Nam cho thêm một câu: Với hiệp hội thương nghiệp Đông Nam bổ nhiệm Châu Bình làm đại chưởng quỹ vì tiền trang, tỏ vẻ thất vọng.

Tất cả mọi người coi luật thương nghiệp thành thứ nhảm nhí. Tô Thiên chưa thông báo cho mình thì thôi đi, một lòng chỉ mong mỏi ban hành ngân phiếu trước triều đình, nhưng hắn không hề nghĩ tới, nếu như không có quy định luật thương nghiệp, tiền dự bị triều đình hài lòng, tất nhiên sẽ trở thành cướp đoạt tài phú, triều đình sớm muộn phải can thiệp. Mà Châu Bình cho rằng tiền trang Dương Bình có sai trước, bản thân có thể làm trái với luật thương nghiệp, loại tư tưởng này càng tồi tệ hơn.

Giáp đem Ất đánh cho một quyền, Ất cũng đánh cho Giáp, học sinh tiểu học xem ra là công bằng, nhưng thầy giáo sẽ nói, động thủ chính là không đúng, cho dù thứ tự trước sau. Châu Bình hoàn toàn có thể đem Tô Thiên tố cáo lên trên Hộ bộ, nhưng nàng lại vượt qua quan phủ cùng pháp luật, lén tiến hành trả thù. Sự thật ví dụ rất nhiều, người nào đó bị đánh, sẽ không kinh động cảnh sát, mà là tập hợp huynh đệ đi đánh lại. Ngươi không cho ta sống tốt, ta cũng không để ngươi sống tốt...

....

Âu Dương nghỉ ngơi một ngày sau, ngoài cung giao chỉ. Cửu công công tiện thể nhắn, ngày mai đặc biệt đồng ý Âu Dương triều hội nghị sự. Triều hội bắt đầu từ thời Đường đã có quy định nghiêm chỉnh, hình thức ban đầu là hình thành ở thời đại Xuân Thu. Quan viên nhất phẩm nhị phẩm có thể ngồi kiệu và cưỡi ngựa, những quan viên khác chỉ có thể đi bộ. Nói như vậy ở kinh thành quan viên tứ phẩm trở lên đều phải dự họp, xem tình huống có đôi khi sẽ thông báo đến cho ngũ phẩm. Có điều hoàng cung thời Tống đời nào cũng nhỏ, không chứa nổi nhiều người như thế, binh thường chỉ là tứ phẩm.

Âu Dương vẫn phải đứng ở ngoài điện hứng gió chờ gọi vào, không có cách gì, quan quá nhỏ. Ước chừng qua một canh giờ, mới có thái giám tuyên Âu Dương tiến điện.

Âu Dương không biết là, một canh giờ này, trong điện đang tiến hành tranh luận kịch liệt. Tiêu điểm tranh luận là, vì một Ngọc Châu lẻ lỏi ở hải ngoại, có đáng giá phải trả một cái giá lớn thế hay không.

Âu Dương đi vào, ở sau cùng nghe thấy, bên trong còn đang tranh luận.

Quan viên nào đó nói:

" Binh không chiến đã oải, Ngọc Châu chuyến này luyện binh là việc chính, vả lại, Ngọc Châu đã định, Đại Tống ta cùng Ba Tư giao hảo, Ngọc Châu tất nhiên trở thành cửa ngõ con đường tơ lụa, công tích lần này có thể soi sáng nhật nguyệt."

Quan viên nào đó nói:

" Vị đại nhân này chỉ sợ là không biết phải trả giá một cái giá lớn bao nhiêu nhỉ? Vì bảo vệ hậu cần, điều động gần bốn mươi vạn sương quân, quốc khố tốn hao toàn bộ thu nhập năm đó. Sương quân mệt chết, phơi nắng chết, chết khát, lạc đường mất tích càng nhiều vô số kể. Cái này cũng chưa tính, dựa theo Âu Dương đại nhân dâng tấu, hai năm trước, còn phải hàng năm tiến hành ít nhất ba lượt tiếp tế quân sự cho Ngọc Châu. Kế tiếp cứ hai năm phải tiếp tế một lần, cứ tiếp tục kéo dài, hao phí trắc trở, thế tất dân chúng lầm than."

" Nói bậy, Đại Tống ta dưới sự thống trị của bệ hạ, tứ hải thái bình, nơi nào dân chúng lầm than?"

" Ngừng"

Triệu Ngọc quát bảo hai bên ngưng lại, nói:



" Âu Dương tới rồi, để người trong cuộc nói một chút đi."

"Xoạt xoạt" Vô số ánh mắt dừng lại ở trên người Âu Dương đang cúi đầu.

Âu Dương bước ra trước, sau lại đi về phía trước vài bước rồi nói:

" Hồi bẩm bệ hạ, chuyện này đúng sai còn phải nói từ lúc bắt đầu. Vi thần cho rằng trận chiến này là xung đột tất nhiên, cũng không phải là ngẫu nhiên."

Triệu Ngọc nói:

" Nói tiếp."

" Thập Tự Quân là quốc gia liên minh ở phía tây, tới phương Đông chính là để đánh cướp và xâm chiếm thổ địa, tài phú. Mà hàng hóa của nhóm thương nhân đầu tiên hiển nhiên là lọt vào pháp nhãn của bọn hắn. Chuyện này vi thần đã dâng tấu nói rõ, là một nước nhỏ gọi là Venice ham muốn vật phẩm của thương đội Đại Tống ta, mà gây ra xung đột. Thử nghĩ, bệ hạ anh minh mở con đường tơ lụa, một là vì để xây dựng quan hệ hữu hảo, hai là giao lưu buôn bán, ba là nhiều nước biết đến Đại Tống. Nhưng nếu thương nhân vô tội bị người cướp đoạt, quân Tống ta tất nhiên không thể không cứu. Người khác muốn cướp, cấm quân ta phải cứu, tất nhiên hình thành nên thế cục như nước với lửa. Nếu lúc trước chúng ta có ý né tránh, quả thật nhiều nhất sẽ tổn thất thương đội và ba nghìn cấm quân Đại Tống. Nhưng con đường tơ lụa sẽ không được đả thông, quốc thể bị tổn hại, không có oai uy đặt chân ở phiên bang."

" Âu đại nhân, ta thấy ngươi hiểu lầm rồi."

Một quan viên nói:

" Chúng ta cũng không chỉ trích quân Tây Bắc không thỏa đáng. Mà là sau khi đại nhân đuổi Thập Tự Quân đi, thiết lập quận trưởng ở Ngọc Châu, đáng hay không đáng? Vùng đất như thế, cô độc ở hải ngoại, cho dù tương lai bị người công kích, chỉ sợ Đại Tống ta cũng ngoài tầm tay với. Nếu theo như lời đại nhân, con đường tơ lụa này không thông được, chủ yếu là do Thập Tự Quân quấy phá. Mà Thập Tự Quân sau khi bị đuổi đi, vì sao còn phải lao sư động chúng thiết lập châu huyện? Chẳng lẽ Âu đại nhân cho rằng thuế kim của Ngọc Châu còn có thể nộp lên trên quốc khố sao?"

Âu Dương trả lời:

" Ngọc Châu được thiết lập, nếu dân sinh ổn định sẽ đem đến nguồn lợi lớn cho Đại Tống. Ngọc Châu không chỉ có đặc sản địa phương mà còn có đặc sản từ các nước xung quanh như Đại Thực... Quan trọng nhất còn có công nghệ sản xuất. Vi thần thấy, chất lượng đao kiếm do Đại Thực tạo ra đã ngang với trình độ của kiếm Tây Hạ, nhưng thời gian vật liệu hao phí lại ít hơn nhiều. Nếu như có thể học tập được kỹ thuật này, tương lai kỹ thuật rèn sắt của Đại Tống ta tất nhiên lại càng phát triển lên nhiều. Hơn nữa, Ngọc Châu còn có thể trở thành nơi ban bố văn hóa Trung Quốc ta, tích cực đồng hóa dân bản xứ. Đem lời nói của thánh nhân đến lưu truyền rộng rãi, phát huy ý chí rộng lớn rộng rãi của Đại Tống ta."

Âu Dương lại nói tiếp:

" Đối với rất nhiều người đã chết, vi thần có cảm giác xấu hổ sâu sắc. Vi thần đã bái lạy Vương Văn Khanh làm thầy, thanh tu một tháng ở cung Ðông Đức, hơn nữa còn xây dựng các bia chiêu hồn tướng sĩ chết vì tai nạn ở cung Ðông Đức, trên có khắc tên của các tướng sĩ đã chết, hi vọng linh hồn bọn họ có thể trở về quê cũ. Vi thần còn quyên trăm vạn quan cấp cho vợ con của các tướng sĩ đã chết đó."

Âu Dương nói những lời này, bọn quần thần cũng không ai có ý kiến nữa. Người chết là lớn nhất, Âu Dương lại đã có tâm chuẩn bị những chuyện này, coi như là một loại bồi thường rồi. Nghiêm khắc mà nói, Âu Dương không có làm chuyện sai gì, còn làm rất đúng là đằng khác. Xây dựng Ngọc Châu ai cũng biết những chỗ tốt trong đó, chỉ có điều luôn có ít người không cam lòng, hoặc là nghĩ mình so với Âu Dương còn làm tốt hơn. Lui một vạn bước mà nói, chỉ cần Âu Dương không bởi vì mấy chuyện này mà có công thì bọn họ cũng coi như là vừa lòng. Đương nhiên không bao gồm một số cổ giả coi mọi sự nhẫn nhịn là trên hết.

Chữ nhẫn này từ rất nhiều năm đã nói qua, hòa thân chính là chính sách đối ngoại từ trước đến nay của trung nguyên. Chiêu Quân gả đi nơi biên cương xa xôi là câu chuyện được mọi người ca tụng, mà bọn họ không biết nữ nhân này đến biên cương xa xôi mang đi rất nhiều kỹ thuật công nghệ, tuy rằng nàng lúc còn sống không có chiến sự, nhưng mà làm kẻ địch trung nguyên ngày càng lớn mạnh, làm cho về sau nhiều lần bị cướp bóc.

Thứ tốt lưu cho mình, đồ bỏ để cho bọn họ cầm đi. Làm hàng xóm lớn mạnh là tự khiến bản thân mình bị nhỏ bé.

Chuyện này cứ như vậy mà định, nhưng không để yên thì đã có đại thần nói:

" Thần có chuyện muốn tấu."

" Nói"

Triệu Ngọc nhìn thoáng qua, là Ngự Sử Trung Thừa Vương Phủ.

" Thần nghe thấy Đông Nam có thương nhân mượn dùng hạm đội Hàng Châu để đi đến Nhật Bản, dùng các loại phương pháp để lôi kéo chư hầu Nhật Bản. Rồi sau đó đem ra sử dụng tài nguyên khoáng sản, bạc trắng của nhân dân Nhật Bản, rồi sau đó bạc trắng lại trở về trong Tống."

Triệu Ngọc gật đầu:

" Chuyện này trẫm có nghe thấy, có điều khanh gia vì sao lại nhắc đến chuyện này."

Nàng ngược lại không cho rằng có cái gì không thỏa đáng, người nguyện đánh kẻ nguyện đau mà.

Vương Phủ nói:

" Thần biết, hạm đội Hàng Châu giúp chư hầu Nhật Bản tấn công các chư hầu đối địch chưa được triều đình cho phép. Nếu chuyện này còn chưa tính, thần lại biết, bạc trắng từ Nhật Bản chở về nhập vào thị trường, chỗ thuế kim giao nạp mười phần chưa đủ hai. Một ít thương nhân căn bản là không nộp thuế, ngược lại đổi thành đồng tiền hoặc là ngân phiếu ở tiễn trang. Mà tiễn trang lại dùng bạc trắng làm như vàng để đưa ngân phiếu."

" Thương nhân không nộp thuế thì đương nhiên là không đúng."

Triệu Ngọc có chút nghi hoặc:

" Nhưng cùng với tiễn trang thì có quan hệ gì?"



Hộ bộ thị lang đứng ra nói:

"Hồi bẩm bệ hạ, bạc trắng này trở thành ngân phiếu, biến tướng trở thành lưu thông ở thị trường. Làm cho tiền tệ lưu thông ở thị trường ngày càng lớn. Vốn quốc khố có trăm quan tiền, mà nay chỉ có thể mua được đồ vật giá tám mươi quan. Mà cho dù triều đình rút ra một phần thuế kim, nhưng bạc trắng lưu thông tuyệt đối quá hai mươi quan, trên nửa năm quốc khố bởi vì bạc trắng chảy vào liền biến thành tổn thất to lớn đến ngàn vạn quan. Càng làm cho vi thần lo lắng chính là nay đồng tiền chỉ được dùng một phần nhỏ, dân gian đa phần dùng bạc trắng và ngân phiếu để giao dịch là chủ yếu. Mà ta quốc khố thu vào vẫn như cũ là đồng tiền. Bổng lộc cấp cho quan viên cũng là đồng tiền."

Triệu Ngọc có chút choáng váng đầu, phức tạp không phải bình thường đâu. Vì vậy liền nhìn Âu Dương:

" Âu Dương, ngươi cứ nói đi"

" Chuyện này vi thần đã có biện pháp. Một là các bạc trắng lưu thông ở ngoài phải giao nạp hai phần vào kho, nếu thương gia nguyện ý đem tất cả bạc trắng đổi thành đồng tiền có thể chỉ giao nộp một nửa thuế lợi. Bạc trắng có thể lưu thông nhưng tiêu chuẩn quy đổi phải do triều đình định ra. Chẳng hạn như bây giờ một lượng bạc trắng đổi một quan hai trăm đồng, bệ hạ nếu cảm thấy bạc trắng quá nhiều thì có thể quy định một lượng bạc trắng đổi được một quan một trăm đồng. Bệ hạ hoàn toàn có thể dùng bạc trắng và hoàng kim khống chế giá hàng trong Tống, vi thần cảm thấy những thương nhân đó nếu đổi bạc trắng thì ngược lại có lợi lớn cho Đại Tống."

"Được, Hộ bộ cân nhắc mà làm. Nhưng phải tránh di động quá lớn."

Triệu Ngọc nói:

" Binh bộ thông báo hạm đội Hàng Châu, thuyền chưa giao nạp thuế kim thì phải tiến hành chặn lại. Tất cả bạc trắng sung kho."

Binh bộ nói:

" Hồi bẩm bệ hạ, tuy rằng hạm đội Hàng Châu đã có một trăm ba mươi chiếc chiến thuyền, nhưng Đại Hải mênh mông nếu muốn chặn lại có hiệu quả, tất nhiên phải gia tăng đến một trăm bảy mươi chiếc. Nhưng trước mắt, trong hạm đội có một nửa thuyền không phù hợp."

" Đơn giản"

Triệu Ngọc nói:

" bảo hạm đội Hàng Châu phái người đến đại học hoàng gia huấn luyện. Các quan tướng thất phẩm trở lên của các lộ quân khác cũng có thể đến báo danh học."

Đại học hoàng gia tọa lạc ở Đông Kinh. Bao gồm các phương diện chủ yếu sau, đầu tiên là huấn luyện quan viên khoa cử, thứ nhì là huấn luyện võ tướng, cũng có các phe phái chuyên môn đặc biệt về khoa học kỹ thuât... Có thể nói đại học hoàng gia là đại học tương đối cao cấp, chủ yếu là cung cấp tinh anh phục vụ quốc gia. Mà còn đại học Dương Bình thì là thi họa, kinh tế thương mại, công thương, y khoa... Thuộc loại bồi dưỡng nhân tài kỹ thuật ứng dụng vào thực tế.

Lần này triều hội bởi vì có Âu Dương tham gia, đương nhiên là bàn về vấn đề buôn bán tương đối nhiều. Hoài Nam Tây Lộ Tuần Tra Sử lại bắt đầu nói:

" Bốn châu ở Thư Châu bởi vì thương nhân tranh chấp đến nay vẫn không cách nào giải quyết được, sinh ra tam giác nợ nần, không ít tràng chủ đóng cửa ngừng kinh doanh, trong châu cũng không ít vật tư đều do bên ngoài cung cấp vào, làm cho giá cả tăng cao không ít."

Sau khi lũng đoạn chiếm đoạt xong hết rồi thì lại dừng làm cho vật phẩm thì thiếu hụt.

Triệu Ngọc nhìn Âu Dương, Âu Dương cười khổ, sao cái gì cũng tìm mình vậy. Bất đắc dĩ nói:

" Hồi bẩm bệ hạ, bởi vì đường xá tương đối xa xôi, tam giác nợ nần dựa theo lệ cũ là hai tháng một lần tính. Khi tài chính quay vòng không linh hoạt nữa, bình thường là đầu tiên đến tiễn trang để vay, rồi sau đó tăng cổ phiếu của bên thiếu nợ lên. Nhưng bởi vì tiễn trang Dương Bình và tiễn trang Đông Nam tranh cãi lẫn nhau, dưới tình huống đó, toàn bộ tiễn trang của bốn châu này đều ngừng kinh doanh. Làm cho tài chính tràng chủ quay vòng mất linh hoạt. Vi thần đã phối hợp mấy nơi, trong vòng hai mươi ngày đến một tháng sẽ hiệp thương giải quyết chuyện này ở Dương Bình. Nếu chuyện này không có hiệu quả vi thần tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm để giải quyết tốt hậu quả chuyện này."

Triệu Ngọc hỏi:

" Ngươi mới vừa nói muốn thanh tu một tháng, sao lại đi hiệp thương ở Dương Bình rồi?"

"Hồi bẩm bệ hạ, đây là để bản thân bọn họ tự hiệp thương. Dù sao cũng là bản thân bọn họ phạm lỗi, tự nhiên là bản thân bọn họ tự gánh vác."

" Nói rất có đạo lý."

Triệu Ngọc hỏi:

" Còn có gì cần tấu không?"

Lễ bộ nói:

" Thần có chuyện cần tấu. Kim quốc phái đặc phái viên đến đây, nguyện ý cắt nhường bốn châu cho Đại Tống là cảng hạm đội. Điều kiện là Tống sẽ tặng hỏa khí giá trị không dưới ba trăm vạn quan."

" Hừ, nếu muốn trẫm sẽ tự mình giành lấy."

Triệu Ngọc nói:

" Mà nay mười sáu châu Yến Vân đã cầm lại một nửa. Liêu, Kim nhiều năm liên tục chiến tranh, dân chúng lầm than. Liêu, Kim đều cho Đại Tống ta là nước bạn, thiên vị ai cũng không ổn. Ngoại trừ mười sáu châu Yến Vân, trẫm với những châu khác đều không có chút nào hứng thú. Từ nay về sau, chuyện này không cần tấu lên, nội các trực tiếp xử lý là tốt rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook