Chương 157: Tự cho là đúng
Tả Hà
07/09/2016
Hai cung nữ, tám nội vệ, cộng thêm Cửu công công theo sau hầu hạ Triệu
Ngọc khẽ bịt mũi nhăn mặt nhíu mày, mùi vị gỗ mục nát thật sự không dễ
ngửi chút nào, mới đi được vài bước quẹo một vòng cua đã nhìn thấy Âu
Dương, nhưng Âu Dương vẫn còn chưa thay trang phục tù nhân, đang ngồi ở
chính giữa đại lao, trước mặt là một văn án, người bên cạnh đang vội
vàng thu dọn công văn chất đống như ngọn núi nhỏ thì nhìn thấy đám người Triệu Ngọc, vội vàng cúi đầu nói:
" Tham kiến bệ hạ."
" Âu đại nhân mạng còn không biết có thể giữ được hay không, lại vẫn còn bận rộn như thế, cần cù công vụ, thật đúng là quan viên mẫu mực của Đại Tống."
Triệu Ngọc không ấm không lạnh nói một câu, Cửu công công đứng bên vội đặt ghế xuống, Triệu Ngọc ngồi ở thông đạo nói:
" Các ngươi lui ra."
" Dạ!"
Cam Tín, nha dịch, còn có toàn bộ quan viên thiên lao đều lui ra chỉ còn lại tùy tùng của Triệu Ngọc và Âu Dương.
Triệu Ngọc nói:
" Âu đại nhân, ngươi hẳn nên nói, được bệ hạ tới nơi đây thăm hỏi tội thần, tội thần thực sự vô cùng sợ hãi."
" Được bệ hạ..."
" Hừ bỏ qua."
Triệu Ngọc nói:
" Ngươi vẫn không hề để trẫm vào trong mắt, uy nghiêm hoàng gia ở trước mặt ngươi không đáng một đồng, ngươi có biết tội của ngươi không?"
Âu Dương vội nói:
" Bệ hạ cớ gì nói ra lời ấy?"
" Trẫm hỏi ngươi, ngươi vì sao phải giết đặc phái viên Tây Hạ?"
Âu Dương trả lời:
" Bẩm bệ hạ, vi thần..."
" Tội thần."
Cửu công công vội uốn nắn.
" Ừm, tội thần cho rằng thánh chỉ của bệ hạ không phù hợp vào tình huống lúc đó, tục ngữ nói tướng ở bên ngoài có thể không nghe lệnh vua. Giết đặc phái viên, đối ngoại tuyên bố đặc phái viên khinh thường Tống, thứ nhất có thể đoạt lấy bố trí thủ quân của Hưng Khánh phủ, cho Hàn Tướng quân tiện lợi. Thứ hai có thể hiểu rõ chi tiết quân lực của Tây Hạ ở Lũng huyện. Thứ ba có thể đả kích rất lớn sĩ khí quân Tây Hạ, đây là cái lợi của một đá ba chim, cớ sao mà không làm?"
" Sách thánh hiền ngươi đọc được đi đâu hết cả rồi? Trung quân, ngươi có lễ nghĩa không, ngươi không có, ngươi đây gọi là cái gì hả? Ngươi đây gọi là không từ thủ đoạn, nếu mọi người Đại Tống học theo ngươi, đặt chữ lợi lên hàng đầu, thiên hạ chẳng phải là đại loạn sao?"
Triệu Ngọc nói:
" Ngươi đừng không phục, ta hỏi ngươi, ngày đó Lưu tướng quân sắp xếp khí giới công thành Tây Hạ lỡ như thất bại, một khi người Tây Hạ tổng tiến công, Lũng huyện có giữ được hay không? Lũng huyện mất rồi, Tây Bắc không còn phòng thủ, rất nhiều quân tư mặc cho người Tây Hạ cướp bóc, hơn nữa còn dồn Hàn tướng quân vào con đường chết, ngươi có nghĩ tới không? Có người nói Lưu Kỳ âm hiểm hèn hạ, thủ đoạn vô sỉ nhưng trẫm thấy ngươi chính là hại nước hại dân coi mạng người như cỏ rác."
" Bệ hạ, người Tây Hạ căn bản là không phải là thật lòng hoà đàm cần phải bức bọn họ đến đường cùng, bọn họ mới có thể hoà đàm. Tội thần thừa nhận thắng may mắn bệ hạ bệ hạ thấy trận chiến Kiêu Thủy cũng là may mắn, hai vạn Nữ Chân bại trước bảy mươi vạn quân Liêu cũng là may mắn. Còn nữa cho dù Lũng huyện bị phá, người người cũng không dám xâm nhập, bởi vì Hàn tướng quân đã hình thành bốn mặt bao vây có thể từ Hưng Khánh phủ đoạt lấy Hoành Sơn, binh Vĩnh Hưng quân lộ phối hợp đả thông Linh Châu, Vĩnh Nhạc, người Liêu ở phía bắc tàn sát bừa bãi, Thổ Phiên ở Tây Nam xuất binh. Nếu là như vậy, Tây Hạ diệt quốc là điều khó tránh cho nên cho dù Lũng huyện bị phá, bọn họ chỉ có thể cướp đoạt vật tư nơi đây, rồi sau đó gấp gáp chi viện bốn phía."
Triệu Ngọc hờ hững hỏi:
" Ngươi không sai? Trẫm cũng không tin ngươi không có lòng riêng."
"... Quả thật có, tội thần một là mong muốn đả thông con đường tơ lụa, hai là muốn chiếm Sa, Qua và Lương Châu, ba nơi này là nơi phát triển thương nghiệp rất tốt."
Triệu Ngọc nói:
" Các ngươi canh chừng xung quanh, bất luận kẻ nào cũng không cho phép tiếp cận."
" Dạ!"
Cửu công công biết Triệu Ngọc muốn một mình nói chuyện với Âu Dương, nội vệ bắt đầu xem xét nhà giam phụ cận có phạm nhân hay không, dọn dẹp trống rỗng toàn bộ khu vực này.
Triệu Ngọc thở dài:
" Hoàn Nhan A Cốt Đả sợ ngươi, Lý Càn Thuận sợ ngươi, ngươi có biết ta cũng sợ ngươi."
Âu Dương lắc đầu:
" Ta sẽ không làm hại ngươi, ngươi sợ cái gì?"
" Ta hỏi ngươi, ngươi làm nhiều chuyện như vậy, là vì mục đích gì nếu như là vì đêm hôm đó, ta không chỉ có lập tức thả ngươi, hơn nữa phong chiến công cho ngươi."
Triệu Ngọc nói:
" Nếu có mục đích khác, ngươi tốt nhất cũng thành thành thật thật nói ra cho dù ngươi tham luyến ngôi vị hoàng đế, ta cũng sẽ không giết ngươi."
" Đại Tống phồn vinh, nhưng bên trong thì lại suy yếu lâu ngày thành bệnh, ngươi xem xung quanh chúng ta, xung quanh đều là dân tộc du mục. Đại Tống không nuôi ngựa, hàng năm tiền mua ngựa tiêu tốn hết ba phần quân phí. Ta xây dựng quân xưởng chính là không muốn ngươi thành vua vong quốc, ta thành nô vong quốc. Còn nữa, ngươi xem, Tống khai quốc mấy trăm năm, sản sinh mấy trăm lần bách tính bạo loạn, tại vì sao? Nhưng để vì bọn họ có một miếng cơm ăn, bọn họ không tạo phản thì làm sao mới có cơm ăn chứ? Ta liền nghĩ, có lao động thì có cơm ăn nhưng cơ hội như vậy không nhiều lắm, nếu không phát triển buôn bán, thì làm sao có nhiều cơ hội lao động được? Về phần tiền trang... ngươi cũng biết, lúc dị tộc xâm lấn, đều là đốt giết đánh cướp. Nhưng người Trung Nguyên chúng ta sợ chuyện, không có ai dám đứng ra chống cự, nhưng ta thì không, ta không thể trơ mắt nhìn lão bà của mình bị người khác cưỡng gian, người thân bị sát hại, cho nên ta không chỉ có sẽ phản kháng, hơn nữa còn sẽ dự đoán đem từng mầm non này bóp chết ngay lúc ban đầu, người phương bắc đều gửi tiền vào tiền trang, sau khi có người dám đánh chúng ta, chúng ta liền hô một tiếng: Các ngươi không cần gửi tiền nữa sao? Vì vậy mọi người sẽ đồng tâm hiệp lực, vác cọc gỗ xông lên."
Triệu Ngọc bị lời này làm cho vui mừng cười nói:
" Ngươi nói có đạo lý, thấy người Tây Hạ xâm lấn nhiều châu của ta, nhưng dân chúng không phải bị ép buộc, đều không muốn trợ giúp thủ thành."
" Ừm, bởi vì bọn họ cảm thấy chính là đổi kẻ quản lý mà thôi, cũng giống như đổi một tri huyện, thuế phải nộp vẫn phải nộp, không có gì thay đổi."
" Ừm, ý ngươi là thay đổi nguồn gốc quốc khố trước kia, giảm bớt thuế phú bách tính bình thường, chú trọng phát triển thương nghiệp bù đắp quốc khố?"
" Ngươi xem, một trại nuôi gà ở Dương Bình năm ngoái thuế lợi nộp ba phần tám ngàn quan lợi nhuận, mà trước khi ta chưa tới Dương Bình nhậm chức, thuế lợi cả huyện cộng cả một năm chỉ là hơn ba vạn quan, mà năm ngoái sau khi phát triển thương nghiệp thuế lợi đạt được bốn... vạn quan."
" Bốn vạn, là bốn trăm vạn."
Triệu Ngọc khinh bỉ liếc mắt một cái nói:
" Nhưng có quan viên dâng tấu chương, nói tác phong của Âu Bình không thể vượt quá hơn nữa, nói hiếu, duyệt, trung, lễ, nghĩa, liêm, sỉ mới là căn cơ của Đại Tống ta, còn nói ngươi bất trung, bất tín, vô lễ, vô nghĩa, còn vô liêm sỉ, chính là đại gian thần của quốc gia chúng ta, cũng có người nói ngươi yêu dân như con, chiến công hiển hách, vì nước mà tan gia bại sản, chính là vị quan rường cột nước nhà của Đại Tống. Hai bên tranh luận điểm này, triều đình thiếu chút nữa đã đánh nhau."
Âu Dương hỏi:
"Vậy ngươi thấy như thế nào?"
" Ta cho rằng, không thể giúp Hoàn Nhan A Cốt Đả."
Triệu Ngọc nói:
" Nói ngươi gian thần, ta không tin, nhiều chuyện bày ra trước mắt như vậy, ngươi nói ngươi là trung thần ta không tin, soán vị ngươi chạy trốn, một chút ý tứ bảo hộ đều chưa từng có, còn có lần này tuyên chỉ mà không tuân."
" Trung thần nhiều dễ chết yểu, gian thần nhiều thì ô danh."
Âu Dương cười nói:
" Cho nên ta hai thứ này đều không muốn làm."
" Vậy ngươi muốn làm cái gì?"
"Năng thần" (quan có năng lực)
"Năng thần?"
Triệu Ngọc như có điều suy nghĩ.
"Vâng"
Âu Dương căn bản không biết mình đang nói cái gì.
Triệu Ngọc không có việc gì hỏi:
" Còn có chuyện, Kim quốc phái đặc phái viên tới, hi vọng chúng ta có thể hợp sức tấn công Liêu quốc, tương lai sẽ đem mười sáu châu Yến Vân cho chúng ta."
Triệu Ngọc hỏi:
" Ngươi thấy như thế nào?"
" Không được, Kim quốc bây giờ rất nghèo rất nghèo, Liêu quốc nhiều năm chiến tranh cũng hao phí quốc lực, vốn định lần này từ Tây Hạ vớt một số, không nghĩ lại bị ta hãm hại. Ngươi không phải là muốn có một hàng xóm có quân đội cường đại đó chứ?"
Triệu Ngọc lắc đầu:
" Chẳng lẽ Tống quốc đã không ngăn nổi người Kim nữa sao?"
Âu Dương nói:
" Ngươi xem, lần này Lũng huyện, Lưu tướng quân lo lắng nhất chính là người Tây Hạ quyết tử công thành mà lại có thể làm được điểm này, Liêu không được, Tây Hạ không được, nhưng người Nữ Chân thì lại làm được. Bọn họ có thể dùng thi thể của mình để chồng chất thành ngọn núi bò đến thành muốn chúng ta xem. Vậy chúng ta cứ việc tọa sơn quan hổ đấu, bán vũ khí cho hai bên, bán đến khi bọn họ mua không nổi nữa, rồi sau đó dùng thành trì để đổi lại. Trước mắt hẳn là nên nâng cao giá cả của xuất khẩu sắt thép, bây giờ chúng ta tự mình nuôi ngựa, hoàn toàn có thể nâng giá cả của sắt thép lên gấp mười lần, đồng thời tiến hành chiến lược xâm lăng bằng tiền tệ."
"Vậy là thế nào?"
" Liêu, Nữ Chân đều dùng tiền Tống, chẳng hạn như chúng ta bây giờ có một ngàn quan tiền lưu thông ở thị trường, dùng một trăm quan mua bán với Liêu xong, chúng ta sẽ thêm một ngàn quan tiền, trong tay người Liêu tuy rằng vẫn có một trăm quan tiền, nhưng hắn chỉ có thể có năm mươi quan tiền để mua đồ. Ngươi xem cứ như vậy, chúng ta liền có thể lợi nhuận được về năm mươi quan. Đầu đề này tiễn trang Dương Bình đang nghiên cứu, chuẩn bị dùng vàng dự trữ thấp nhất để xuất ra ngân phiếu với Liêu, cuối cùng làm cho kinh tế Liêu bị bọt biển toàn diện, toàn bộ hệ thống kinh tế đều bị hư hại."
"..."
Triệu Ngọc đổ mồ hôi, nghe không hiểu nha.
" Nói như vậy nè, chẳng hạn như ta mua món đồ giá một trăm quan ở Liêu, rồi sau đó ta đem một trăm hai mươi quan..."
Triệu Ngọc lắc đầu, đi đến bên cạnh Âu Dương nói:
" Không cần phải nói nữa, biết rõ ngươi không chịu thiệt là được rồi."
"..."
Âu Dương cảm giác đây là trong lời nói có ngầm ý, ngẫm lại vẫn không thể chứ rối rắm trong lời nói của nàng có phải là có chuyện gì hay không. Chạm phải thị phi của hoàng gia thật là rất phiền toái. Ví như Lý Hán nói, Đại Tống giết ba loại quan, thứ nhất tạo phản, thứ hai soán vị, thứ ba, công cao chấn chủ nắm binh quyền, chính là chuyện liên quan đến ngôi vị của hoàng đế, vì vậy tiếp tục nói:
" Chiến tranh, có quân đội xâm lược, có kinh tế xâm lược, có tiền tệ xâm lược, có văn hóa xâm lược... Nói ví dụ như tiền tệ xâm lược, Liêu quốc là một ví dụ rất tốt, ó buông tha cho tiền đúc, Tống tệ trở thành tiền tệ lưu thông quan trọng nhất của nó, tương đương với việc kinh tế Liêu quốc đã nắm ở trong tay Đại Tống. Ngươi cũng biết, cuộc chiến này là đánh vào hậu cần, hậu cần là nguồn cội của kinh tế. Có điều vấn đề này ta chỉ mới hiểu một cách mơ hồ, phải tìm vài nhân tài chuyên môn đến nghiên cứu sách lược văn hóa xâm lược, bây giờ đang tiến hành, mở rộng xâm lược kinh tế tư tưởng Nho gia ở Đại Lý, Tây Hạ, Liêu, Kim... Chỉ là việc đầu tư, khống chế sản nghiệp trước mắt mà nói dường như hơi khó, ta muốn đem sòng bạc Liêu quốc đưa ra thị trường..."
" Đưa ra thị trường?"
Triệu Ngọc hữu khí vô lực hỏi, căn bản nghe không hiểu.
" Đúng, nói ví dụ như ở lò Dương Bình, tổng tài sản hiện nay là một vạn quan vậy thì được một ngàn bản cổ phiếu, Đại Cổ đông chiếm được trong đó sáu phần. Giao dịch cổ phần lúc này trong một ngàn bản mỗi bản cổ phiếu trị giá 20 quan, tiêu thụ một ngàn bản xong hẳn là hai vạn quan tương đương với lò Dương Bình được tài sản ba vạn quan còn Đại Cổ đông được sáu phần. Tuy rằng các bộ phận cổ phần phân ra ngoài, nhưng thực tế tài sản lại đạt tới một vạn tám ngàn quan, lợi nhuận gần như gấp đôi, mà người mua những cổ phần này được gọi là tiểu cổ đông, không có quyền quản lý nhưng có thể được chia hoa hồng. Ví dụ như lò Dương Bình doanh thu một năm được một ngàn quan, đại cổ đông được sáu trăm, còn lại bốn trăm thì phân phối cho những người nắm giữ trong tay các cổ phần của một ngàn bản đó. Đương nhiên phân hay không phân là do đại cổ đông tính, cứ như vậy có rất nhiều chỗ tốt. Có thể trong thời gian ngắn nhanh chóng phân tán tài sản, mở rộng quy mô lớn. Nếu như một khi tiền nóng lên, giá cổ phiếu đến 40 quan, 80 quan, thậm chí một trăm quan, tài sản sẽ tăng cao lên gấp mấy lần, cuối cùng chờ lúc quần chúng quen mắt thì bắt đầu vứt bàn..."
Triệu Ngọc đau đầu cắt đứt nói:
" Ngươi có thể nói cái gì mà ta nghe hiểu được không?"
"Ừm chính là một quá trình lừa gạt tiền của các dân chúng tự cho là mình thông minh vào đến tay."
" Nói như vậy thì ta đã hiểu, chính là khiến Liêu quốc rung chuyển bất an."
" Ngoài ra, bên ta còn có tư tưởng thành lập hạm đội."
" Ngừng, ngươi dâng tấu chương, ta từ từ xem."
Triệu Ngọc mỏi mệt nói:
" Giúp ta gọi người."
" Người đâu!"
"Dạ"
Triệu Ngọc nhắm mắt xoa xoa huyệt Thái Dương nói:
" Nâng giá hồi cung."
" Tham kiến bệ hạ."
" Âu đại nhân mạng còn không biết có thể giữ được hay không, lại vẫn còn bận rộn như thế, cần cù công vụ, thật đúng là quan viên mẫu mực của Đại Tống."
Triệu Ngọc không ấm không lạnh nói một câu, Cửu công công đứng bên vội đặt ghế xuống, Triệu Ngọc ngồi ở thông đạo nói:
" Các ngươi lui ra."
" Dạ!"
Cam Tín, nha dịch, còn có toàn bộ quan viên thiên lao đều lui ra chỉ còn lại tùy tùng của Triệu Ngọc và Âu Dương.
Triệu Ngọc nói:
" Âu đại nhân, ngươi hẳn nên nói, được bệ hạ tới nơi đây thăm hỏi tội thần, tội thần thực sự vô cùng sợ hãi."
" Được bệ hạ..."
" Hừ bỏ qua."
Triệu Ngọc nói:
" Ngươi vẫn không hề để trẫm vào trong mắt, uy nghiêm hoàng gia ở trước mặt ngươi không đáng một đồng, ngươi có biết tội của ngươi không?"
Âu Dương vội nói:
" Bệ hạ cớ gì nói ra lời ấy?"
" Trẫm hỏi ngươi, ngươi vì sao phải giết đặc phái viên Tây Hạ?"
Âu Dương trả lời:
" Bẩm bệ hạ, vi thần..."
" Tội thần."
Cửu công công vội uốn nắn.
" Ừm, tội thần cho rằng thánh chỉ của bệ hạ không phù hợp vào tình huống lúc đó, tục ngữ nói tướng ở bên ngoài có thể không nghe lệnh vua. Giết đặc phái viên, đối ngoại tuyên bố đặc phái viên khinh thường Tống, thứ nhất có thể đoạt lấy bố trí thủ quân của Hưng Khánh phủ, cho Hàn Tướng quân tiện lợi. Thứ hai có thể hiểu rõ chi tiết quân lực của Tây Hạ ở Lũng huyện. Thứ ba có thể đả kích rất lớn sĩ khí quân Tây Hạ, đây là cái lợi của một đá ba chim, cớ sao mà không làm?"
" Sách thánh hiền ngươi đọc được đi đâu hết cả rồi? Trung quân, ngươi có lễ nghĩa không, ngươi không có, ngươi đây gọi là cái gì hả? Ngươi đây gọi là không từ thủ đoạn, nếu mọi người Đại Tống học theo ngươi, đặt chữ lợi lên hàng đầu, thiên hạ chẳng phải là đại loạn sao?"
Triệu Ngọc nói:
" Ngươi đừng không phục, ta hỏi ngươi, ngày đó Lưu tướng quân sắp xếp khí giới công thành Tây Hạ lỡ như thất bại, một khi người Tây Hạ tổng tiến công, Lũng huyện có giữ được hay không? Lũng huyện mất rồi, Tây Bắc không còn phòng thủ, rất nhiều quân tư mặc cho người Tây Hạ cướp bóc, hơn nữa còn dồn Hàn tướng quân vào con đường chết, ngươi có nghĩ tới không? Có người nói Lưu Kỳ âm hiểm hèn hạ, thủ đoạn vô sỉ nhưng trẫm thấy ngươi chính là hại nước hại dân coi mạng người như cỏ rác."
" Bệ hạ, người Tây Hạ căn bản là không phải là thật lòng hoà đàm cần phải bức bọn họ đến đường cùng, bọn họ mới có thể hoà đàm. Tội thần thừa nhận thắng may mắn bệ hạ bệ hạ thấy trận chiến Kiêu Thủy cũng là may mắn, hai vạn Nữ Chân bại trước bảy mươi vạn quân Liêu cũng là may mắn. Còn nữa cho dù Lũng huyện bị phá, người người cũng không dám xâm nhập, bởi vì Hàn tướng quân đã hình thành bốn mặt bao vây có thể từ Hưng Khánh phủ đoạt lấy Hoành Sơn, binh Vĩnh Hưng quân lộ phối hợp đả thông Linh Châu, Vĩnh Nhạc, người Liêu ở phía bắc tàn sát bừa bãi, Thổ Phiên ở Tây Nam xuất binh. Nếu là như vậy, Tây Hạ diệt quốc là điều khó tránh cho nên cho dù Lũng huyện bị phá, bọn họ chỉ có thể cướp đoạt vật tư nơi đây, rồi sau đó gấp gáp chi viện bốn phía."
Triệu Ngọc hờ hững hỏi:
" Ngươi không sai? Trẫm cũng không tin ngươi không có lòng riêng."
"... Quả thật có, tội thần một là mong muốn đả thông con đường tơ lụa, hai là muốn chiếm Sa, Qua và Lương Châu, ba nơi này là nơi phát triển thương nghiệp rất tốt."
Triệu Ngọc nói:
" Các ngươi canh chừng xung quanh, bất luận kẻ nào cũng không cho phép tiếp cận."
" Dạ!"
Cửu công công biết Triệu Ngọc muốn một mình nói chuyện với Âu Dương, nội vệ bắt đầu xem xét nhà giam phụ cận có phạm nhân hay không, dọn dẹp trống rỗng toàn bộ khu vực này.
Triệu Ngọc thở dài:
" Hoàn Nhan A Cốt Đả sợ ngươi, Lý Càn Thuận sợ ngươi, ngươi có biết ta cũng sợ ngươi."
Âu Dương lắc đầu:
" Ta sẽ không làm hại ngươi, ngươi sợ cái gì?"
" Ta hỏi ngươi, ngươi làm nhiều chuyện như vậy, là vì mục đích gì nếu như là vì đêm hôm đó, ta không chỉ có lập tức thả ngươi, hơn nữa phong chiến công cho ngươi."
Triệu Ngọc nói:
" Nếu có mục đích khác, ngươi tốt nhất cũng thành thành thật thật nói ra cho dù ngươi tham luyến ngôi vị hoàng đế, ta cũng sẽ không giết ngươi."
" Đại Tống phồn vinh, nhưng bên trong thì lại suy yếu lâu ngày thành bệnh, ngươi xem xung quanh chúng ta, xung quanh đều là dân tộc du mục. Đại Tống không nuôi ngựa, hàng năm tiền mua ngựa tiêu tốn hết ba phần quân phí. Ta xây dựng quân xưởng chính là không muốn ngươi thành vua vong quốc, ta thành nô vong quốc. Còn nữa, ngươi xem, Tống khai quốc mấy trăm năm, sản sinh mấy trăm lần bách tính bạo loạn, tại vì sao? Nhưng để vì bọn họ có một miếng cơm ăn, bọn họ không tạo phản thì làm sao mới có cơm ăn chứ? Ta liền nghĩ, có lao động thì có cơm ăn nhưng cơ hội như vậy không nhiều lắm, nếu không phát triển buôn bán, thì làm sao có nhiều cơ hội lao động được? Về phần tiền trang... ngươi cũng biết, lúc dị tộc xâm lấn, đều là đốt giết đánh cướp. Nhưng người Trung Nguyên chúng ta sợ chuyện, không có ai dám đứng ra chống cự, nhưng ta thì không, ta không thể trơ mắt nhìn lão bà của mình bị người khác cưỡng gian, người thân bị sát hại, cho nên ta không chỉ có sẽ phản kháng, hơn nữa còn sẽ dự đoán đem từng mầm non này bóp chết ngay lúc ban đầu, người phương bắc đều gửi tiền vào tiền trang, sau khi có người dám đánh chúng ta, chúng ta liền hô một tiếng: Các ngươi không cần gửi tiền nữa sao? Vì vậy mọi người sẽ đồng tâm hiệp lực, vác cọc gỗ xông lên."
Triệu Ngọc bị lời này làm cho vui mừng cười nói:
" Ngươi nói có đạo lý, thấy người Tây Hạ xâm lấn nhiều châu của ta, nhưng dân chúng không phải bị ép buộc, đều không muốn trợ giúp thủ thành."
" Ừm, bởi vì bọn họ cảm thấy chính là đổi kẻ quản lý mà thôi, cũng giống như đổi một tri huyện, thuế phải nộp vẫn phải nộp, không có gì thay đổi."
" Ừm, ý ngươi là thay đổi nguồn gốc quốc khố trước kia, giảm bớt thuế phú bách tính bình thường, chú trọng phát triển thương nghiệp bù đắp quốc khố?"
" Ngươi xem, một trại nuôi gà ở Dương Bình năm ngoái thuế lợi nộp ba phần tám ngàn quan lợi nhuận, mà trước khi ta chưa tới Dương Bình nhậm chức, thuế lợi cả huyện cộng cả một năm chỉ là hơn ba vạn quan, mà năm ngoái sau khi phát triển thương nghiệp thuế lợi đạt được bốn... vạn quan."
" Bốn vạn, là bốn trăm vạn."
Triệu Ngọc khinh bỉ liếc mắt một cái nói:
" Nhưng có quan viên dâng tấu chương, nói tác phong của Âu Bình không thể vượt quá hơn nữa, nói hiếu, duyệt, trung, lễ, nghĩa, liêm, sỉ mới là căn cơ của Đại Tống ta, còn nói ngươi bất trung, bất tín, vô lễ, vô nghĩa, còn vô liêm sỉ, chính là đại gian thần của quốc gia chúng ta, cũng có người nói ngươi yêu dân như con, chiến công hiển hách, vì nước mà tan gia bại sản, chính là vị quan rường cột nước nhà của Đại Tống. Hai bên tranh luận điểm này, triều đình thiếu chút nữa đã đánh nhau."
Âu Dương hỏi:
"Vậy ngươi thấy như thế nào?"
" Ta cho rằng, không thể giúp Hoàn Nhan A Cốt Đả."
Triệu Ngọc nói:
" Nói ngươi gian thần, ta không tin, nhiều chuyện bày ra trước mắt như vậy, ngươi nói ngươi là trung thần ta không tin, soán vị ngươi chạy trốn, một chút ý tứ bảo hộ đều chưa từng có, còn có lần này tuyên chỉ mà không tuân."
" Trung thần nhiều dễ chết yểu, gian thần nhiều thì ô danh."
Âu Dương cười nói:
" Cho nên ta hai thứ này đều không muốn làm."
" Vậy ngươi muốn làm cái gì?"
"Năng thần" (quan có năng lực)
"Năng thần?"
Triệu Ngọc như có điều suy nghĩ.
"Vâng"
Âu Dương căn bản không biết mình đang nói cái gì.
Triệu Ngọc không có việc gì hỏi:
" Còn có chuyện, Kim quốc phái đặc phái viên tới, hi vọng chúng ta có thể hợp sức tấn công Liêu quốc, tương lai sẽ đem mười sáu châu Yến Vân cho chúng ta."
Triệu Ngọc hỏi:
" Ngươi thấy như thế nào?"
" Không được, Kim quốc bây giờ rất nghèo rất nghèo, Liêu quốc nhiều năm chiến tranh cũng hao phí quốc lực, vốn định lần này từ Tây Hạ vớt một số, không nghĩ lại bị ta hãm hại. Ngươi không phải là muốn có một hàng xóm có quân đội cường đại đó chứ?"
Triệu Ngọc lắc đầu:
" Chẳng lẽ Tống quốc đã không ngăn nổi người Kim nữa sao?"
Âu Dương nói:
" Ngươi xem, lần này Lũng huyện, Lưu tướng quân lo lắng nhất chính là người Tây Hạ quyết tử công thành mà lại có thể làm được điểm này, Liêu không được, Tây Hạ không được, nhưng người Nữ Chân thì lại làm được. Bọn họ có thể dùng thi thể của mình để chồng chất thành ngọn núi bò đến thành muốn chúng ta xem. Vậy chúng ta cứ việc tọa sơn quan hổ đấu, bán vũ khí cho hai bên, bán đến khi bọn họ mua không nổi nữa, rồi sau đó dùng thành trì để đổi lại. Trước mắt hẳn là nên nâng cao giá cả của xuất khẩu sắt thép, bây giờ chúng ta tự mình nuôi ngựa, hoàn toàn có thể nâng giá cả của sắt thép lên gấp mười lần, đồng thời tiến hành chiến lược xâm lăng bằng tiền tệ."
"Vậy là thế nào?"
" Liêu, Nữ Chân đều dùng tiền Tống, chẳng hạn như chúng ta bây giờ có một ngàn quan tiền lưu thông ở thị trường, dùng một trăm quan mua bán với Liêu xong, chúng ta sẽ thêm một ngàn quan tiền, trong tay người Liêu tuy rằng vẫn có một trăm quan tiền, nhưng hắn chỉ có thể có năm mươi quan tiền để mua đồ. Ngươi xem cứ như vậy, chúng ta liền có thể lợi nhuận được về năm mươi quan. Đầu đề này tiễn trang Dương Bình đang nghiên cứu, chuẩn bị dùng vàng dự trữ thấp nhất để xuất ra ngân phiếu với Liêu, cuối cùng làm cho kinh tế Liêu bị bọt biển toàn diện, toàn bộ hệ thống kinh tế đều bị hư hại."
"..."
Triệu Ngọc đổ mồ hôi, nghe không hiểu nha.
" Nói như vậy nè, chẳng hạn như ta mua món đồ giá một trăm quan ở Liêu, rồi sau đó ta đem một trăm hai mươi quan..."
Triệu Ngọc lắc đầu, đi đến bên cạnh Âu Dương nói:
" Không cần phải nói nữa, biết rõ ngươi không chịu thiệt là được rồi."
"..."
Âu Dương cảm giác đây là trong lời nói có ngầm ý, ngẫm lại vẫn không thể chứ rối rắm trong lời nói của nàng có phải là có chuyện gì hay không. Chạm phải thị phi của hoàng gia thật là rất phiền toái. Ví như Lý Hán nói, Đại Tống giết ba loại quan, thứ nhất tạo phản, thứ hai soán vị, thứ ba, công cao chấn chủ nắm binh quyền, chính là chuyện liên quan đến ngôi vị của hoàng đế, vì vậy tiếp tục nói:
" Chiến tranh, có quân đội xâm lược, có kinh tế xâm lược, có tiền tệ xâm lược, có văn hóa xâm lược... Nói ví dụ như tiền tệ xâm lược, Liêu quốc là một ví dụ rất tốt, ó buông tha cho tiền đúc, Tống tệ trở thành tiền tệ lưu thông quan trọng nhất của nó, tương đương với việc kinh tế Liêu quốc đã nắm ở trong tay Đại Tống. Ngươi cũng biết, cuộc chiến này là đánh vào hậu cần, hậu cần là nguồn cội của kinh tế. Có điều vấn đề này ta chỉ mới hiểu một cách mơ hồ, phải tìm vài nhân tài chuyên môn đến nghiên cứu sách lược văn hóa xâm lược, bây giờ đang tiến hành, mở rộng xâm lược kinh tế tư tưởng Nho gia ở Đại Lý, Tây Hạ, Liêu, Kim... Chỉ là việc đầu tư, khống chế sản nghiệp trước mắt mà nói dường như hơi khó, ta muốn đem sòng bạc Liêu quốc đưa ra thị trường..."
" Đưa ra thị trường?"
Triệu Ngọc hữu khí vô lực hỏi, căn bản nghe không hiểu.
" Đúng, nói ví dụ như ở lò Dương Bình, tổng tài sản hiện nay là một vạn quan vậy thì được một ngàn bản cổ phiếu, Đại Cổ đông chiếm được trong đó sáu phần. Giao dịch cổ phần lúc này trong một ngàn bản mỗi bản cổ phiếu trị giá 20 quan, tiêu thụ một ngàn bản xong hẳn là hai vạn quan tương đương với lò Dương Bình được tài sản ba vạn quan còn Đại Cổ đông được sáu phần. Tuy rằng các bộ phận cổ phần phân ra ngoài, nhưng thực tế tài sản lại đạt tới một vạn tám ngàn quan, lợi nhuận gần như gấp đôi, mà người mua những cổ phần này được gọi là tiểu cổ đông, không có quyền quản lý nhưng có thể được chia hoa hồng. Ví dụ như lò Dương Bình doanh thu một năm được một ngàn quan, đại cổ đông được sáu trăm, còn lại bốn trăm thì phân phối cho những người nắm giữ trong tay các cổ phần của một ngàn bản đó. Đương nhiên phân hay không phân là do đại cổ đông tính, cứ như vậy có rất nhiều chỗ tốt. Có thể trong thời gian ngắn nhanh chóng phân tán tài sản, mở rộng quy mô lớn. Nếu như một khi tiền nóng lên, giá cổ phiếu đến 40 quan, 80 quan, thậm chí một trăm quan, tài sản sẽ tăng cao lên gấp mấy lần, cuối cùng chờ lúc quần chúng quen mắt thì bắt đầu vứt bàn..."
Triệu Ngọc đau đầu cắt đứt nói:
" Ngươi có thể nói cái gì mà ta nghe hiểu được không?"
"Ừm chính là một quá trình lừa gạt tiền của các dân chúng tự cho là mình thông minh vào đến tay."
" Nói như vậy thì ta đã hiểu, chính là khiến Liêu quốc rung chuyển bất an."
" Ngoài ra, bên ta còn có tư tưởng thành lập hạm đội."
" Ngừng, ngươi dâng tấu chương, ta từ từ xem."
Triệu Ngọc mỏi mệt nói:
" Giúp ta gọi người."
" Người đâu!"
"Dạ"
Triệu Ngọc nhắm mắt xoa xoa huyệt Thái Dương nói:
" Nâng giá hồi cung."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.