Chương 189: Yêu đương vụng trộm cùng trò khôi hài
Tả Hà
01/10/2016
Lương Hồng Ngọc hỏi:
"Sao ta không có bản đồ? Hơn nữa cũng không nghe ngươi từng đề cập qua?"
Âu Dương khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không muốn trả lời vấn đề này.
"Quan nhân, ngươi hận Hồng Ngọc sao?"
Lương Hồng Ngọc đột nhiên phun một câu vẫn muốn hỏi ra.
"Không biết."
Âu Dương nói:
"Ta cảm thấy ngươi bây giờ so với trước kia dễ nhìn hơn. Có điều, trong hạm đội còn có người của hoàng thượng, phải biết rằng chúng ta cô nam quả nữ ở chung, chỉ sợ sẽ khiến Hoàng thượng sinh lòng lo sợ đối với ngươi."
"Ừm. . ."
Lương Hồng Ngọc gật đầu, ngẫm lại lại nói:
"Quan nhân nghỉ ngơi ở đâu?"
"Chu chưởng quỹ an bài chỗ ở, đại tửu điếm Hàng Châu."
Lương Hồng Ngọc nhỏ giọng:
"Buổi tối ta đi tìm quan nhân."
Âu Dương tâm thần rung động
"Được, ta chờ ngươi."
Lúc này đi tìm mình làm gì?
. . .
Chỗ ở của Âu Dương là tiểu viện độc lập của đại tửu điếm Hàng Châu, ngay bên bờ Tây Hồ, một mặt gian của Âu Dương dựa vào hồ, rất u tĩnh, chính là giá tiền nhất đẳng. Hai bảo vệ ở địa phương khác, Trương Tam Lý Tứ ở một gian, hai người sau khi đột nhiên phát hiện bên hồ có thêm một nữ nhân, vô cùng thông minh ngồi trong phòng chơi Poker.
Cửu biệt thắng tân hôn, một đêm mây mưa thất thường. Cá nước **, ở dưới sự kích thích **, hai người rất vui vẻ. Làm việc, nói chuyện phiếm, lại làm việc. Mãi đến canh bốn, Lương Hồng Ngọc mới không thể không rời khỏi. Lương Hồng Ngọc trước khi đi ôm Âu Dương nói:
"Quan nhân, sau khi ngươi tái giá còn nhớ Hồng Ngọc không?"
"Ngươi đã nói, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm. Nếu ngươi nguyện ý thường xuyên trộm cùng ta, ta nhất định sẽ không quên ngươi."
Lương Hồng Ngọc hung hăng cắn Âu Dương một cái xem như trả lời.
Kết quả Âu Dương ở Hàng Châu chơi năm ngày, đoạn '**' này mãi đến khi Lương Hồng Ngọc thu quân lệnh đi Bột Hải tuần tra mới kết thúc. Âu Dương ở bên bờ Tây Hồ dùng danh nghĩa Lương Hồng Ngọc mua một căn hộ, có tiền xử lý việc, rất nhanh gia cụ đều bổ sung xong. Hạm đội Lương Hồng Ngọc tiếp tế chính chính là Hàng Châu, lại thêm Âu Dương rất rảnh rỗi, tương lai nhà mới rất có giá trị lợi dụng. Lương Hồng Ngọc để hai nha hoàn kia ở nơi dừng chân chiếu cố sinh hoạt, vào ở căn phòng này, bên ngoài thì nói, sản nghiệp này là của bản thân Lương Hồng Ngọc.
Tống Huy Tông rất không cao hứng Âu Dương thả bồ câu mình, đã nói là hai ngày, sao mất sáu ngày rồi. Âu Dương bị trễ giải thích rằng, mấy ngày nay bận xâm nhập nắm rõ vấn đề về buôn lậu cùng buôn bán osin, chuẩn bị thượng biểu triều đình, nghĩ biện pháp khá thỏa đáng. Tống Huy Tông với chuyện này căn bản không có hứng thú. Nhưng lời này của Âu Dương không phải nói cho hắn nghe, mà là nói cho bảo vệ của Tống Huy Tông, cũng chính là Nội vệ giám thị Tống Huy Tông nghe.
Lần này sau hành trình trở lại Dương Bình, Âu Dương nhận được một tin tức chưa tính là tin tức xấu, sòng bạc của mình ở Liêu quốc đóng cửa không kinh doanh tiếp nữa. Vừa hỏi mới biết được, thuế phú Liêu quốc đã gia tăng gần gấp hai. Lão bách tính không có tiền nhàn rỗi, sao còn đẩy ngành đánh bạc phát triển được. Mà thị trường sòng bạc cũng biến thành không minh bạch, không chỉ không có lợi nhuận, ngược lại bị quan phủ phạt một ít. Tiêu Cam Vân dứt khoát vung tay lên, đóng cửa làm phú ông.
Ngay cả sòng bạc cũng đóng cửa, có thể biết kinh tế Liêu quốc đã ở trong chiến tranh dai dẳng bị phá hỏng thành bộ dáng gì rồi. Hơn nữa Liêu quốc thay đổi học chế độ mộ lính của Tống, ngược lại sử dụng chế độ trưng binh. Cách làm cứ mười hộ rút một đinh đến bây giờ cứ năm hộ rút một đinh. Mâu thuẫn trong nước càng ngày càng kịch liệt.
Đại chiến tranh tài nổ ra ở Đại Tống, đủ loại thương nhân vật tư vào Liêu, triều đình cứ nhạn qua thì rút lông, rút đến phi thường cao hứng. Mà các thương nhân cũng kiếm được tai to mặt lớn. Tư gia đã bắt đầu mua vào thổ địa cùng sản nghiệp mười sáu châu Yến Vân lượng lớn, căn cứ Âu Dương biết, Tư gia cùng quân đông lộ Hà Bắc còn có liên lạc bí mật. Tư gia chưa bao giờ trung thành với ai. Kim Liêu khai chiến, Tư gia thà chết chứ không chịu khuất phục, nhất định muốn thấy rõ ai thắng ai bại mới quyết định tiếp. Vì ích lợi, bọn họ có thể vứt đầu, rơi máu nóng. Bây giờ người sáng suốt đều trông thấy, bất kể phát triển thế nào, mười sáu châu Yến Vân rất nhanh đều thuộc họ Tống. Mà địa bàn Kim Liêu bị đánh nát, Tư gia thực không có nhiều hứng thú.
Hiện giờ biên cảnh Liêu Tống, bên người Tống quân đội gần nhất cũng cách bên Liêu hơn trăm dặm. Mà người Liêu ở biên cảnh chỉ để lại năm vạn binh mã già yếu. Hai nước vào một tháng trước, đã chính thức ghi lại minh ước bang quốc huynh đệ thời đại. Mà triều Liêu ** không biết. Đường quân Vĩnh Hưng, đường đông Hà Bắc, đường quân Tây Bắc đã bắt đầu tiến hành chuẩn bị bí mật trước chiến tranh.
Tháng mười, hạm đội Hàng Châu bốc xếp vận chuyển bốn gã khách nhân thần bí đổ bộ Tô Châu ở Kim quốc.
. . .
"Liên kết với Kim để đối Liêu?"
Âu Dương ôm người trong lòng nói:
"Hồng Ngọc, chúng ta nên chuyên tâm **, có thể không nói đến quốc gia đại sự không."
Nguyên nhân Âu Dương lui tới Hàng Châu rất rõ ràng, chính là muốn đưa ra một bộ biện pháp hữu hiệu ngăn chặn buôn lậu. Biện pháp này có thể làm từ từ, hẹn hò phải tích cực duy trì.
Lương Hồng Ngọc cười dán chặt thân thể nói:
"Quan nhân, ta muốn biết ngươi là phản đối hay không phản đối mà."
"Phản đối, ít nhất phản đối vào chính lúc này."
Âu Dương nói:
"Ta không hiểu đánh trận, nhưng ta cảm thấy phải cầm lại mười sáu châu Yến Vân trước rội lại động binh sau. Như vậy liền có thể xem mười sáu châu Yến Vân là ván cầu."
"Phu nhân"
Ngoài cửa một nha hoàn gõ cửa:
"Rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong."
"Bưng vào, đặt ở trên bàn"
Nha hoàn nhìn cũng không nhìn người trong rèm, buông rượu và thức ăn liền đóng cửa đi ra. . . . Tháng mười mặc dù có chút rét lạnh, nhưng trong phòng có lò lửa, cũng không cảm thấy. Hai người tùy tiện choàng áo mỏng ôm nhau ra uống rượu nói chuyện phiếm. Chỉ có điều, nói chuyện đều là chuyện quốc gia, hơi phá khung cảnh.
"Chúng ta cũng thấy triều đình quá gấp rồi. Năm ngoái đến năm nay chi viện mạnh với Ngọc Châu, làm cho phương diện quân nhu khá khẩn trương. Chiến tranh nhiều lần như vậy không phải quá tốt. Hơn nữa quân đông tây xác nhập không lâu, sức chiến đấu lại tương đối kém, đến lúc đó chỉ sợ rất khó làm chủ lực"
Lương Hồng Ngọc nói:
"Hơn nữa cuộc chiến với Liêu tất phải duy trì liên tục ít nhất hai năm. Nhạc tướng quân cũng thấy sang năm không thích hợp, thượng biểu trần tình, hi vọng ít nhất phải hai năm sau đó. Hắn nói chỉ hai năm, hạm đội Hàng Châu chúng ta liền có năng lực một lần đưa năm vạn cấm quân đến Bột Hải, xuyên thẳng tâm tạng người Liêu."
Âu Dương gật đầu:
"Có kiến giải, có điều Nhạc Phi một mình thượng biểu chắc chắn sẽ không được đồng ý. Nếu ngươi nói, lại thêm Đồng Quán phụ họa, ngược lại có thể thay đổi tâm tư Hoàng thượng."
"Ừm, cám ơn quan nhân."
Lương Hồng Ngọc gật đầu:
"Ngày mai ta lập tức đi làm."
"Ừm"
Âu Dương biết Triệu Ngọc càng ngày càng chỉ vì cái trước mắt. Lạc đà chết gầy này biến ngựa lớn, muốn gặm miếng xương của người Liêu là rất khó. Liêu không giống Tây Hạ, nước nhỏ lực yếu, quân đội không nhiều, tổng hợp lại sức sản xuất thấp. Liêu có được thể chế quân đội khá hoàn thiện, hơn nữa người Khiết Đan thủy chung có nhiệt huyết. Liêu rộng lớn, địa hình phức tạp, cũng không phải Tây Hạ có thể bằng được. Mà Ngọc Châu liền càng khác biệt, Ngọc Châu thật ra chỉ một lần công kiên mà thôi, đối thủ hoàn toàn không biết thực lực người Tống. Nhưng người Liêu lại hiểu Tống rất rõ.
Muốn công kích Liêu quốc, ít nhất phải vận dụng hơn bốn mươi vạn cấm quân. Điểm chết người nhất là cho dù chiếm lĩnh, tâm tình dân tộc rất khó trấn an. Mặc dù đánh nhau thì phần thắng khá cao, nhưng không bài trừ sẽ xuất hiện đủ loại bất ngờ ngoài ý muốn. Dù sao cũng là đánh trận, chuyện gì đều có thể xảy ra.
Triệu Ngọc cũng không ngờ, sau khi bí mật báo cho ba đường bộ một đường biển, tuyệt đại đa số tướng lĩnh đều bày tỏ trận chiến này sang năm đánh thật sự quá vội vàng. Cho dù là Quân Cơ Xử cũng giữ lại ý kiến của mình. Đường quân Tây Bắc thì còn phải nửa chi viện Ngọc Châu, không cách nào đầu nhập toàn bộ. Mà đường đông xác nhập đường tây Hà Bắc về mặt chỉnh thể mặc dù hoàn thành, nhưng mặt chi tiếp vẫn chưa thích ứng. Gần như đều nói, ít nhất cần thời gian chuẩn bị hai năm trở lên.
Những người khác có thể không coi trọng. Nhưng Lương Hồng Ngọc, Hàn Thế Trung, Đồng Quán còn cả Âu Dương đều cho rằng không thích hợp, Triệu Ngọc rốt cuộc bắt đầu suy nghĩ. Âu Dương nói lý do chính là, sẽ làm cho sương quân ghét chiến tranh.
Mặc dù đối với Tây Hạ cùng Ngọc Châu, cấm quân là chủ lực, nhưng đánh trận dù sao cũng ít, phần lớn chỗ thắng nhiều vẫn là hậu cần sương quân. Ngọc Châu càng cực kỳ khảo nghiệm sương quân, nếu không không có tám vạn người nguyện ý ở lại Ngọc Châu. Mà bên Ngọc Châu còn chưa chấm dứt, phải lập tức dụng binh đại quy mô đối với Liêu, vậy sẽ khiến sĩ khí sương quân thấp tới cực điểm.
Cuối cùng, Triệu Ngọc vẫn ra lệnh triệt tiêu.
. . .
Đất hoang Dương Bình đã trở thành khu sinh hoạt sa hoa, tên viết: Khu Bạch Vân. Đất đai ở đây không chỉ quý, hơn nữa đồ cũng quý. Người Dương Bình thán xưng địa phương này là khu nhà giàu. Khu Bạch Vân không có sòng, toàn bộ là khu buôn bán, dân cư thuần một sắc.
Trước đó quy hoạch tốt, căn phòng đã xây xong. Âu Dương không bán đất, mà là bán phòng. Hủy bỏ khế đất của khu nhà giàu, ngược lại sử dụng khế ước nhà. Đây là lần đầu tiên Đại Tống xem nhà ở như thương phẩm hóa. Trong khu nhà giàu không chỉ có đường ô cờ khá tiên tiến. Đường chính tám xe ngựa cũng có thể chạy, chính giữa trồng dãi cách ly xanh hoá. Trong là khu buôn bán, là địa điểm văn phòng của các thương gia, bên ngoài là nhà ở cùng nguyên dãy hàng như ẩm thực.
Trước mắt liên lạc với Dương Bình cơ bản đều dựa vào phà, có điều cầu lớn ở Dương Bình đang tu kiến, dự tính chừng một năm có thể hoàn công. Hơn nữa ở mặt khác đang sửa chữa một đường nối đến quan đạo. Để thuận tiện cho quần chúng, huyện nha Dương Bình cũng di chuyển đến khu Bạch Vân.
Vì vậy các thương nhân thân mặc trang phục Tống bắt đầu quản lý buôn bán khá hiện đại. Các thương gia treo tên ở trước cửa của mình. Có công ty hữu hạn cổ phần ngành rượu Dương Bình, tổng bộ tiền trang Dương Bình, tập đoàn gốm sứ Dương Bình. . . Ở đây liền trở thành điểm nghiệp vụ của khách thương các nơi, cũng trở thành điểm quyết sách tràng nghiệp ở các nơi.
Những cái này không phải chỉ đẹp mắt bên ngoài. Mà là thành lập vòng buôn bán tập trung, hiệu suất đề cao rất lớn. Cường độ công việc tương đối cũng đề cao rất lớn. Mọi người càng ngày càng không hài lòng với thời gian mơ hồ, mà đồng hồ Âu Dương nghiên cứu lúc rảnh rỗi vẫn ở giai đoạn xác ngoài. Căn cứ tinh thần Ngu công dời núi, Âu Dương không định xuất hiện đồng hồ ở trên tay mình.
Âu Dương đẩy Dương Bình đã không thể nào phồn vinh thêm lên thêm một bậc thang. Hiệu suất nhất đẳng đến từ văn phòng tập trung chính phủ. Chỉ cần vào một sảnh, từ báo thuế đến báo án đều có thể tìm được người xử lý. Mà chuẩn công nghiệp duy nhất trong Bạch Vân, xưởng in bởi vì buôn bán phát triển, nhân viên cùng khí giới đều vận chuyển phụ tải. Trị an chính ở đây không sử dụng nha dịch, không có thượng cấp nào dám tiếp nhận sự thực kinh người một huyện có bốn trăm nha dịch. Vì vậy liền thành lập công ty bảo an dân gian, là do nhân viên chuyên môn của nha môn quản lý, công ty bảo an có chứa tính chất buôn bán. Thương nhân xuất hành còn có thể thuê bảo vệ tạm thời ở công ty.
Buôn bán phát triển, nghề bảo hiểm cũng dựng dục mà sinh. Trước mắt nghiệp vụ mặc dù hẹp, thậm chí còn không liên quan đến ngoài châu, nhưng các loại nghiệp vụ bảo hiểm đã khá phồn đa, khuếch trương chẳng qua là chuyện sớm hay muộn.
Ở trong bầu không khí hân hoan vui sướng, Âu Dương lại qua một năm. May mắn chính là, lần này ăn tết không có thánh chỉ đến quấy rầy nữa, tựa hồ báo trước năm sau là năm lười biếng của Âu Dương.
Mà triều Tống ngoại trừ buôn bán phát triển, quân sự cũng phát triển nhanh chóng. Rất nhiều người hiểu lầm, quơ đũa cả nắm rằng Tống trọng văn khinh võ. Thật ra hàng năm tỉ trọng Tống đầu nhập quân phí khá cao. Lúc đầu chính là mua ngựa, có ngựa hay không ngựa trở thành tiêu chuẩn của sức chiến đấu. Hiện giờ sử dụng sau khi dùng hoả dược, đặc biệt lưu nhập kỹ thuật rèn của Ba Tư, hỏa khí triều Tống đã sắc bén vô cùng, trước mắt lấy trang bị quân lộ đang trong đổi mới làm trọng điểm.
Cho dù là lão bách tính bình thường cũng ngửi được mùi thuốc súng của Tống. Nhưng Thiên Tộ đế từ chối cho ý kiến với một số thần tử thượng biểu. Bởi vì có gian thần phân tích cho hắn, nếu Tống muốn thông qua vũ lực, đã sớm dùng, phải biết rằng hiện giờ sức chiến đấu quân đội Liêu trữ ở bên Tống thấp đến mức gần như không đáng kể. Mà người Tống lại rất có kiên nhẫn đàm phán mười sáu châu Yến Vân, chứng tỏ triều Tống trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không có ý niệm động võ. Từ sau khi người Khiết Đan cùng người Nữ Chân trở thành tử địch, hai bên đã không chết không ngớt, phát triển đến bây giờ, hai bên cứ chiến đều không cần tù binh. Quốc cừu gia hận, khiến hai dân tộc tất chỉ có thể sống mái với nhau.
Ở thời đại chiến loạn không ngừng này, sau đầu xuân Đông Kinh lại có hai việc đại hỷ. Một việc là tiểu Thanh lấy chồng ở xa Kim quốc, gả cho cháu nội A Cốt Đả yêu thích nhất Hoàn Nhan Đản. Một cuộc hôn nhân khác là Hoàn Nhan Lan gả cho thế tử Thất vương gia mà Triệu Ngọc nể trọng. Tin tức này vừa ra, đã chấn kinh dân gian Tống cùng triều đình Liêu.
Đặc phái viên thường trú Liêu quốc lập tức tỏ vẻ bất mãn, cơ hồ là cùng tháng, Liêu quốc xin gả chất nữ Triệu Ngọc, cũng chính là con gái Tống Huy Tông, Triệu Hô Nhi mười bảy tuổi cho con trai thứ mười bốn của Thiên Tộ đế. Đồng thời thương lượng gả Thượng công chúa đến Tống đám hỏi. Có tin tức hiển thị, Liêu quốc đã một lần nữa bắt đầu điều chỉnh nguồn mộ lính biên cảnh với Tống. Sức sản xuất của Liêu mặc dù không lớn bằng Tống, nhưng không thể phủ nhận vẫn là có năng lực tương đương, pháo ném phảng chế của họ mặc dù chưa đạt tới tiêu chuẩn Dương Bình, nhưng cũng tiếp cận tiêu chuẩn sản xuất ở Đông Kinh.
Vốn việc này quan hệ không lớn với Âu Dương, chiến lược triều đình trung thượng sách chính là chinh* chủ lực người Liêu lên Hà Bắc, không chỉ bao vây tiêu diệt, còn có thể lấy được cớ xuất binh. Nhưng trên thực tế đã có quan hệ trực tiếp với Âu Dương. Người Liêu gả Thượng công chúa không ngờ không chọn hoàng tộc, mà lại chỉ tên Âu Dương. Việc này khiến mọi người đều mở rộng tầm mắt.
Chuyện liên quan tới ông chủ, báo hoàng gia toàn lực thúc đẩy khai quật tin tức. Biết được hành động của người Liêu lần này có mấy ý đồ. Thứ nhất, Thượng công chúa là con gái Thiên Tộ đế yêu thích nhất, bây giờ mới hơn hai mươi còn chưa chọn xong nhà chồng, mà Thượng công chúa rất phản đối đám hỏi của mình với Tống, mặc dù bị buộc bất đắc dĩ, nhưng tuyệt đối không muốn gả cho đám con cháu vương gia đã có một bầy nữ nhân. Thứ hai, lực ảnh hưởng của Âu Dương ở Đại Tống đã qua bất kỳ thành viên hoàng thất nào ngoại trừ Triệu Ngọc, như vậy có khả năng đám hỏi với người mặc dù quan nhỏ nhưng có thực quyền, tuyệt đối sống tốt hơn gả cho một kẻ ăn chơi trác táng. Thứ ba, kỹ thuật sản xuất Dương Bình nếu có bí mật, vậy bí mật cũng sẽ khống chế ở trong tay Âu Dương, Âu Dương có được tư nguyên đầy đủ buôn bán, kinh tế, nhân tài khiến người Liêu cực kỳ hâm mộ.
Đông Kinh xã cũng nghiêm túc, lập tức khai quật thái độ Triệu Ngọc. Triệu Ngọc với hai thỉnh cầu của người Liêu đều cảm giác có chút khó khăn. Đầu tiên là bởi vì Tống Huy Tông mắng mấy tên đại thần Lễ bộ phái tới nói chuyện này đến máu chó xối đầu, hơn nữa còn đưa Triệu Hô Nhi đến Dương Bình sống. Hắn rất phẫn nộ Triệu Ngọc muốn lấy nữ nhi của mình làm vật hi sinh chính trị. Dù sao trong lịch sử từ trước đến nay, trung nguyên gần như chưa từng xuất giá công chúa chính quy đến đất khách. Mặc dù mình thất thế, nhưng công chúa dù sao vẫn là công chúa.
Thứ nhì là Âu Dương, Âu Dương không phải hoàng tộc, mà là sĩ tộc có danh vọng. Chưa từng có tiền lệ đi hòa thân như vậy. Ngay cả các đại thần cũng thấy không thỏa đáng. Cho dù Hoàng đế gả nữ cho tiến sĩ hoặc trạng nguyên, đều phải được đối phương đồng ý mới được. Đương nhiên chỗ tốt này lớn không nói, không đồng ý sau này rất có thể sẽ bị làm khó dễ. Nhưng ở mặt ngoài, là kiểu gì cũng nói không trôi.
Triệu Ngọc vốn định trước Kim sau Liêu, hai bên đều chuẩn bị bài đám hỏi chính trị, để bọn họ lại một lần nữa giảm cảnh giác với Tống. Nhưng không ngờ người Liêu làm khó như vậy, ra hai vấn đề khó khăn cho mình. Rất rõ ràng, Tống Huy Tông cùng Âu Dương cũng là hai người Triệu Ngọc không cách nào thuyết phục, cũng là hai người không thể dùng vũ lực bức bách.
Phạt Âu Dương làm thứ dân, Triệu Ngọc biết Âu Dương chưa chắc sẽ không muốn, không chừng còn mang ơn với mình. Tri huyện Âu Dương đã sớm là tri huyện buôn nước bọt mặc kệ việc chính. Hơn nữa Âu Dương còn là một trong mấy đệ tử ký danh không nhiều lắm của Vương Văn Khanh, mặc dù không có ảnh hưởng ở đạo giới, nhưng thân phận khá cao, dùng sức mạnh không ổn. Nhưng muốn thuyết phục mềm mỏng người này, căn bản là không thể nào.
Tống Huy Tông càng không có cách gì, nói bối phận thì hắn là thúc thúc Triệu Ngọc. Nói thân phận, người ta là thái thượng hoàng, thân phận so với Hoàng đế còn tôn quý hơn.
Triệu Ngọc bên này thương lượng với Liêu xem có thể đổi hai người hay không, nhưng người Liêu lại nói, chỉ có thân phận hai người này mới có thể thân phận ngang nhau với hai người người Kim gả cưới. Ai bảo bản thân Triệu Ngọc ngươi không có nữ nhân.
Vì vậy Triệu Ngọc phải đi bắt Âu Dương, không ngờ Âu Dương bỏ bê công việc, đi Hàng Châu. Thánh chỉ đuổi tới Hàng Châu, Âu Dương lại đến Dương Châu. Lúc thánh chỉ đến Dương Châu, Âu Dương cùng Tống Huy Tông từ đường thủy đi du ngoạn Âu gia trang. Mãi đến tận hai tháng rưỡi sau, Âu Dương mới nhận được thánh chỉ. Âu Dương ngược lại oán người đưa thánh chỉ, không hẹn sẵn thời gian với Âu Bình. Nếu không được, thông qua hiệp hội thương nghiệp Đông Nam tra tìm, nhất định sẽ định vị được vị trí của mình.
. . .
Cửu công công tiếp nhận biểu chương, Âu Dương cung kính nói:
"Bẩm bệ hạ, đây là tệ nạn tồn tại ở cảng khẩu quân thương trước mắt do vi thần đã hơn một năm mấy lần đi tới đi lui cảng các nơi thấy được."
"Hừ tri huyện nhà ngươi ngược lại thật nhàn nhã. Tìm ngươi ba tháng mới tìm được ngươi."
Triệu Ngọc rất bất mãn.
Âu Dương vội nói:
"Hồi bẩm bệ hạ, việc này lúc trước vi thần có thượng biểu, bệ hạ đồng ý với việc tiến hành chỉnh lý với bến thuyền cảng khẩu biển của vi thần."
"Biết rồi, ghi ngươi một công."
"Bẩm bệ hạ, những việc này chỉ là tệ nạn, vi thần còn chưa đưa ra biện pháp cụ thể. Có thể còn cần đi tới đi lui cảng mấy năm thậm chí hơn mười năm, sự khổng lồ của công trình thật sự vượt quá. . ."
Sắc mặt Triệu Ngọc không tốt cắt đứt:
"Trẫm không phải nói chuyện này với ngươi. Hiện giờ Liêu rất bất mãn đối với Đại Tống ta, rất nhiều đại thần võ tướng dâng thư, ngay cả Đồng Quán cũng nói với trẫm, tạm thời không thể thiên vị, nếu không sẽ ảnh hưởng bố trí lúc trước. Nhưng người trẫm không gả ra được, lại không cưới vào được, ngươi nói phải làm sao đây?"
Âu Dương buồn bực hỏi:
"Cái gì mà phải làm sao? Bệ hạ nói gả cưới cái gì? Vi thần gần đây luôn bận rộn chuyện hàng hải. . ."
Ta nhịn, Triệu Ngọc mở miệng thở dài nói:
"Ngươi nói đi."
Một bên Cửu công công nói:
"Âu đại nhân, là như vậy. Kim đám hỏi cùng Đại Tống ta, mà Liêu cũng mong đám hỏi cùng Đại Tống ta. Nếu không chuẩn Liêu, liền không cách nào khiến Liêu yên tâm, ngược lại đối phó người Kim."
Âu Dương gật đầu:
"Ồ."
Ồ? Triệu Ngọc nghĩ một lát nói:
"Âu Dương, Liêu quốc muốn ngươi lấy Thượng công chúa, không biết ý của ngươi như thế nào?"
"Ta lấy?"
Âu Dương kinh ngạc hỏi lại:
"Vì sao?"
Vì sao? Sao ta biết vì sao? Triệu Ngọc rất kiên nhẫn nói:
"Âu Dương, đây là chiến lược Quân Cơ Xử an bài. Thông qua đám hỏi, khiến tương lai với việc liên kết Kim để đối Liêu, người Kim càng thêm dốc sức. Nhưng lại có thể ma túy tâm đề phòng của người Kim đối với Tống ta. Đám hỏi với Liêu, thì có thể ổn định người Liêu. Một khi việc này thành, tương lai Đại Tống ta dùng chuẩn bị chiến không chuẩn bị, tất thế như chẻ tre. Sau khi diệt Liêu, hạm đội đổ bộ Kim quốc, Vĩ Bao Giáp, lại bắt lấy người Nữ Chân."
"Sao ta không có bản đồ? Hơn nữa cũng không nghe ngươi từng đề cập qua?"
Âu Dương khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không muốn trả lời vấn đề này.
"Quan nhân, ngươi hận Hồng Ngọc sao?"
Lương Hồng Ngọc đột nhiên phun một câu vẫn muốn hỏi ra.
"Không biết."
Âu Dương nói:
"Ta cảm thấy ngươi bây giờ so với trước kia dễ nhìn hơn. Có điều, trong hạm đội còn có người của hoàng thượng, phải biết rằng chúng ta cô nam quả nữ ở chung, chỉ sợ sẽ khiến Hoàng thượng sinh lòng lo sợ đối với ngươi."
"Ừm. . ."
Lương Hồng Ngọc gật đầu, ngẫm lại lại nói:
"Quan nhân nghỉ ngơi ở đâu?"
"Chu chưởng quỹ an bài chỗ ở, đại tửu điếm Hàng Châu."
Lương Hồng Ngọc nhỏ giọng:
"Buổi tối ta đi tìm quan nhân."
Âu Dương tâm thần rung động
"Được, ta chờ ngươi."
Lúc này đi tìm mình làm gì?
. . .
Chỗ ở của Âu Dương là tiểu viện độc lập của đại tửu điếm Hàng Châu, ngay bên bờ Tây Hồ, một mặt gian của Âu Dương dựa vào hồ, rất u tĩnh, chính là giá tiền nhất đẳng. Hai bảo vệ ở địa phương khác, Trương Tam Lý Tứ ở một gian, hai người sau khi đột nhiên phát hiện bên hồ có thêm một nữ nhân, vô cùng thông minh ngồi trong phòng chơi Poker.
Cửu biệt thắng tân hôn, một đêm mây mưa thất thường. Cá nước **, ở dưới sự kích thích **, hai người rất vui vẻ. Làm việc, nói chuyện phiếm, lại làm việc. Mãi đến canh bốn, Lương Hồng Ngọc mới không thể không rời khỏi. Lương Hồng Ngọc trước khi đi ôm Âu Dương nói:
"Quan nhân, sau khi ngươi tái giá còn nhớ Hồng Ngọc không?"
"Ngươi đã nói, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm. Nếu ngươi nguyện ý thường xuyên trộm cùng ta, ta nhất định sẽ không quên ngươi."
Lương Hồng Ngọc hung hăng cắn Âu Dương một cái xem như trả lời.
Kết quả Âu Dương ở Hàng Châu chơi năm ngày, đoạn '**' này mãi đến khi Lương Hồng Ngọc thu quân lệnh đi Bột Hải tuần tra mới kết thúc. Âu Dương ở bên bờ Tây Hồ dùng danh nghĩa Lương Hồng Ngọc mua một căn hộ, có tiền xử lý việc, rất nhanh gia cụ đều bổ sung xong. Hạm đội Lương Hồng Ngọc tiếp tế chính chính là Hàng Châu, lại thêm Âu Dương rất rảnh rỗi, tương lai nhà mới rất có giá trị lợi dụng. Lương Hồng Ngọc để hai nha hoàn kia ở nơi dừng chân chiếu cố sinh hoạt, vào ở căn phòng này, bên ngoài thì nói, sản nghiệp này là của bản thân Lương Hồng Ngọc.
Tống Huy Tông rất không cao hứng Âu Dương thả bồ câu mình, đã nói là hai ngày, sao mất sáu ngày rồi. Âu Dương bị trễ giải thích rằng, mấy ngày nay bận xâm nhập nắm rõ vấn đề về buôn lậu cùng buôn bán osin, chuẩn bị thượng biểu triều đình, nghĩ biện pháp khá thỏa đáng. Tống Huy Tông với chuyện này căn bản không có hứng thú. Nhưng lời này của Âu Dương không phải nói cho hắn nghe, mà là nói cho bảo vệ của Tống Huy Tông, cũng chính là Nội vệ giám thị Tống Huy Tông nghe.
Lần này sau hành trình trở lại Dương Bình, Âu Dương nhận được một tin tức chưa tính là tin tức xấu, sòng bạc của mình ở Liêu quốc đóng cửa không kinh doanh tiếp nữa. Vừa hỏi mới biết được, thuế phú Liêu quốc đã gia tăng gần gấp hai. Lão bách tính không có tiền nhàn rỗi, sao còn đẩy ngành đánh bạc phát triển được. Mà thị trường sòng bạc cũng biến thành không minh bạch, không chỉ không có lợi nhuận, ngược lại bị quan phủ phạt một ít. Tiêu Cam Vân dứt khoát vung tay lên, đóng cửa làm phú ông.
Ngay cả sòng bạc cũng đóng cửa, có thể biết kinh tế Liêu quốc đã ở trong chiến tranh dai dẳng bị phá hỏng thành bộ dáng gì rồi. Hơn nữa Liêu quốc thay đổi học chế độ mộ lính của Tống, ngược lại sử dụng chế độ trưng binh. Cách làm cứ mười hộ rút một đinh đến bây giờ cứ năm hộ rút một đinh. Mâu thuẫn trong nước càng ngày càng kịch liệt.
Đại chiến tranh tài nổ ra ở Đại Tống, đủ loại thương nhân vật tư vào Liêu, triều đình cứ nhạn qua thì rút lông, rút đến phi thường cao hứng. Mà các thương nhân cũng kiếm được tai to mặt lớn. Tư gia đã bắt đầu mua vào thổ địa cùng sản nghiệp mười sáu châu Yến Vân lượng lớn, căn cứ Âu Dương biết, Tư gia cùng quân đông lộ Hà Bắc còn có liên lạc bí mật. Tư gia chưa bao giờ trung thành với ai. Kim Liêu khai chiến, Tư gia thà chết chứ không chịu khuất phục, nhất định muốn thấy rõ ai thắng ai bại mới quyết định tiếp. Vì ích lợi, bọn họ có thể vứt đầu, rơi máu nóng. Bây giờ người sáng suốt đều trông thấy, bất kể phát triển thế nào, mười sáu châu Yến Vân rất nhanh đều thuộc họ Tống. Mà địa bàn Kim Liêu bị đánh nát, Tư gia thực không có nhiều hứng thú.
Hiện giờ biên cảnh Liêu Tống, bên người Tống quân đội gần nhất cũng cách bên Liêu hơn trăm dặm. Mà người Liêu ở biên cảnh chỉ để lại năm vạn binh mã già yếu. Hai nước vào một tháng trước, đã chính thức ghi lại minh ước bang quốc huynh đệ thời đại. Mà triều Liêu ** không biết. Đường quân Vĩnh Hưng, đường đông Hà Bắc, đường quân Tây Bắc đã bắt đầu tiến hành chuẩn bị bí mật trước chiến tranh.
Tháng mười, hạm đội Hàng Châu bốc xếp vận chuyển bốn gã khách nhân thần bí đổ bộ Tô Châu ở Kim quốc.
. . .
"Liên kết với Kim để đối Liêu?"
Âu Dương ôm người trong lòng nói:
"Hồng Ngọc, chúng ta nên chuyên tâm **, có thể không nói đến quốc gia đại sự không."
Nguyên nhân Âu Dương lui tới Hàng Châu rất rõ ràng, chính là muốn đưa ra một bộ biện pháp hữu hiệu ngăn chặn buôn lậu. Biện pháp này có thể làm từ từ, hẹn hò phải tích cực duy trì.
Lương Hồng Ngọc cười dán chặt thân thể nói:
"Quan nhân, ta muốn biết ngươi là phản đối hay không phản đối mà."
"Phản đối, ít nhất phản đối vào chính lúc này."
Âu Dương nói:
"Ta không hiểu đánh trận, nhưng ta cảm thấy phải cầm lại mười sáu châu Yến Vân trước rội lại động binh sau. Như vậy liền có thể xem mười sáu châu Yến Vân là ván cầu."
"Phu nhân"
Ngoài cửa một nha hoàn gõ cửa:
"Rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong."
"Bưng vào, đặt ở trên bàn"
Nha hoàn nhìn cũng không nhìn người trong rèm, buông rượu và thức ăn liền đóng cửa đi ra. . . . Tháng mười mặc dù có chút rét lạnh, nhưng trong phòng có lò lửa, cũng không cảm thấy. Hai người tùy tiện choàng áo mỏng ôm nhau ra uống rượu nói chuyện phiếm. Chỉ có điều, nói chuyện đều là chuyện quốc gia, hơi phá khung cảnh.
"Chúng ta cũng thấy triều đình quá gấp rồi. Năm ngoái đến năm nay chi viện mạnh với Ngọc Châu, làm cho phương diện quân nhu khá khẩn trương. Chiến tranh nhiều lần như vậy không phải quá tốt. Hơn nữa quân đông tây xác nhập không lâu, sức chiến đấu lại tương đối kém, đến lúc đó chỉ sợ rất khó làm chủ lực"
Lương Hồng Ngọc nói:
"Hơn nữa cuộc chiến với Liêu tất phải duy trì liên tục ít nhất hai năm. Nhạc tướng quân cũng thấy sang năm không thích hợp, thượng biểu trần tình, hi vọng ít nhất phải hai năm sau đó. Hắn nói chỉ hai năm, hạm đội Hàng Châu chúng ta liền có năng lực một lần đưa năm vạn cấm quân đến Bột Hải, xuyên thẳng tâm tạng người Liêu."
Âu Dương gật đầu:
"Có kiến giải, có điều Nhạc Phi một mình thượng biểu chắc chắn sẽ không được đồng ý. Nếu ngươi nói, lại thêm Đồng Quán phụ họa, ngược lại có thể thay đổi tâm tư Hoàng thượng."
"Ừm, cám ơn quan nhân."
Lương Hồng Ngọc gật đầu:
"Ngày mai ta lập tức đi làm."
"Ừm"
Âu Dương biết Triệu Ngọc càng ngày càng chỉ vì cái trước mắt. Lạc đà chết gầy này biến ngựa lớn, muốn gặm miếng xương của người Liêu là rất khó. Liêu không giống Tây Hạ, nước nhỏ lực yếu, quân đội không nhiều, tổng hợp lại sức sản xuất thấp. Liêu có được thể chế quân đội khá hoàn thiện, hơn nữa người Khiết Đan thủy chung có nhiệt huyết. Liêu rộng lớn, địa hình phức tạp, cũng không phải Tây Hạ có thể bằng được. Mà Ngọc Châu liền càng khác biệt, Ngọc Châu thật ra chỉ một lần công kiên mà thôi, đối thủ hoàn toàn không biết thực lực người Tống. Nhưng người Liêu lại hiểu Tống rất rõ.
Muốn công kích Liêu quốc, ít nhất phải vận dụng hơn bốn mươi vạn cấm quân. Điểm chết người nhất là cho dù chiếm lĩnh, tâm tình dân tộc rất khó trấn an. Mặc dù đánh nhau thì phần thắng khá cao, nhưng không bài trừ sẽ xuất hiện đủ loại bất ngờ ngoài ý muốn. Dù sao cũng là đánh trận, chuyện gì đều có thể xảy ra.
Triệu Ngọc cũng không ngờ, sau khi bí mật báo cho ba đường bộ một đường biển, tuyệt đại đa số tướng lĩnh đều bày tỏ trận chiến này sang năm đánh thật sự quá vội vàng. Cho dù là Quân Cơ Xử cũng giữ lại ý kiến của mình. Đường quân Tây Bắc thì còn phải nửa chi viện Ngọc Châu, không cách nào đầu nhập toàn bộ. Mà đường đông xác nhập đường tây Hà Bắc về mặt chỉnh thể mặc dù hoàn thành, nhưng mặt chi tiếp vẫn chưa thích ứng. Gần như đều nói, ít nhất cần thời gian chuẩn bị hai năm trở lên.
Những người khác có thể không coi trọng. Nhưng Lương Hồng Ngọc, Hàn Thế Trung, Đồng Quán còn cả Âu Dương đều cho rằng không thích hợp, Triệu Ngọc rốt cuộc bắt đầu suy nghĩ. Âu Dương nói lý do chính là, sẽ làm cho sương quân ghét chiến tranh.
Mặc dù đối với Tây Hạ cùng Ngọc Châu, cấm quân là chủ lực, nhưng đánh trận dù sao cũng ít, phần lớn chỗ thắng nhiều vẫn là hậu cần sương quân. Ngọc Châu càng cực kỳ khảo nghiệm sương quân, nếu không không có tám vạn người nguyện ý ở lại Ngọc Châu. Mà bên Ngọc Châu còn chưa chấm dứt, phải lập tức dụng binh đại quy mô đối với Liêu, vậy sẽ khiến sĩ khí sương quân thấp tới cực điểm.
Cuối cùng, Triệu Ngọc vẫn ra lệnh triệt tiêu.
. . .
Đất hoang Dương Bình đã trở thành khu sinh hoạt sa hoa, tên viết: Khu Bạch Vân. Đất đai ở đây không chỉ quý, hơn nữa đồ cũng quý. Người Dương Bình thán xưng địa phương này là khu nhà giàu. Khu Bạch Vân không có sòng, toàn bộ là khu buôn bán, dân cư thuần một sắc.
Trước đó quy hoạch tốt, căn phòng đã xây xong. Âu Dương không bán đất, mà là bán phòng. Hủy bỏ khế đất của khu nhà giàu, ngược lại sử dụng khế ước nhà. Đây là lần đầu tiên Đại Tống xem nhà ở như thương phẩm hóa. Trong khu nhà giàu không chỉ có đường ô cờ khá tiên tiến. Đường chính tám xe ngựa cũng có thể chạy, chính giữa trồng dãi cách ly xanh hoá. Trong là khu buôn bán, là địa điểm văn phòng của các thương gia, bên ngoài là nhà ở cùng nguyên dãy hàng như ẩm thực.
Trước mắt liên lạc với Dương Bình cơ bản đều dựa vào phà, có điều cầu lớn ở Dương Bình đang tu kiến, dự tính chừng một năm có thể hoàn công. Hơn nữa ở mặt khác đang sửa chữa một đường nối đến quan đạo. Để thuận tiện cho quần chúng, huyện nha Dương Bình cũng di chuyển đến khu Bạch Vân.
Vì vậy các thương nhân thân mặc trang phục Tống bắt đầu quản lý buôn bán khá hiện đại. Các thương gia treo tên ở trước cửa của mình. Có công ty hữu hạn cổ phần ngành rượu Dương Bình, tổng bộ tiền trang Dương Bình, tập đoàn gốm sứ Dương Bình. . . Ở đây liền trở thành điểm nghiệp vụ của khách thương các nơi, cũng trở thành điểm quyết sách tràng nghiệp ở các nơi.
Những cái này không phải chỉ đẹp mắt bên ngoài. Mà là thành lập vòng buôn bán tập trung, hiệu suất đề cao rất lớn. Cường độ công việc tương đối cũng đề cao rất lớn. Mọi người càng ngày càng không hài lòng với thời gian mơ hồ, mà đồng hồ Âu Dương nghiên cứu lúc rảnh rỗi vẫn ở giai đoạn xác ngoài. Căn cứ tinh thần Ngu công dời núi, Âu Dương không định xuất hiện đồng hồ ở trên tay mình.
Âu Dương đẩy Dương Bình đã không thể nào phồn vinh thêm lên thêm một bậc thang. Hiệu suất nhất đẳng đến từ văn phòng tập trung chính phủ. Chỉ cần vào một sảnh, từ báo thuế đến báo án đều có thể tìm được người xử lý. Mà chuẩn công nghiệp duy nhất trong Bạch Vân, xưởng in bởi vì buôn bán phát triển, nhân viên cùng khí giới đều vận chuyển phụ tải. Trị an chính ở đây không sử dụng nha dịch, không có thượng cấp nào dám tiếp nhận sự thực kinh người một huyện có bốn trăm nha dịch. Vì vậy liền thành lập công ty bảo an dân gian, là do nhân viên chuyên môn của nha môn quản lý, công ty bảo an có chứa tính chất buôn bán. Thương nhân xuất hành còn có thể thuê bảo vệ tạm thời ở công ty.
Buôn bán phát triển, nghề bảo hiểm cũng dựng dục mà sinh. Trước mắt nghiệp vụ mặc dù hẹp, thậm chí còn không liên quan đến ngoài châu, nhưng các loại nghiệp vụ bảo hiểm đã khá phồn đa, khuếch trương chẳng qua là chuyện sớm hay muộn.
Ở trong bầu không khí hân hoan vui sướng, Âu Dương lại qua một năm. May mắn chính là, lần này ăn tết không có thánh chỉ đến quấy rầy nữa, tựa hồ báo trước năm sau là năm lười biếng của Âu Dương.
Mà triều Tống ngoại trừ buôn bán phát triển, quân sự cũng phát triển nhanh chóng. Rất nhiều người hiểu lầm, quơ đũa cả nắm rằng Tống trọng văn khinh võ. Thật ra hàng năm tỉ trọng Tống đầu nhập quân phí khá cao. Lúc đầu chính là mua ngựa, có ngựa hay không ngựa trở thành tiêu chuẩn của sức chiến đấu. Hiện giờ sử dụng sau khi dùng hoả dược, đặc biệt lưu nhập kỹ thuật rèn của Ba Tư, hỏa khí triều Tống đã sắc bén vô cùng, trước mắt lấy trang bị quân lộ đang trong đổi mới làm trọng điểm.
Cho dù là lão bách tính bình thường cũng ngửi được mùi thuốc súng của Tống. Nhưng Thiên Tộ đế từ chối cho ý kiến với một số thần tử thượng biểu. Bởi vì có gian thần phân tích cho hắn, nếu Tống muốn thông qua vũ lực, đã sớm dùng, phải biết rằng hiện giờ sức chiến đấu quân đội Liêu trữ ở bên Tống thấp đến mức gần như không đáng kể. Mà người Tống lại rất có kiên nhẫn đàm phán mười sáu châu Yến Vân, chứng tỏ triều Tống trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không có ý niệm động võ. Từ sau khi người Khiết Đan cùng người Nữ Chân trở thành tử địch, hai bên đã không chết không ngớt, phát triển đến bây giờ, hai bên cứ chiến đều không cần tù binh. Quốc cừu gia hận, khiến hai dân tộc tất chỉ có thể sống mái với nhau.
Ở thời đại chiến loạn không ngừng này, sau đầu xuân Đông Kinh lại có hai việc đại hỷ. Một việc là tiểu Thanh lấy chồng ở xa Kim quốc, gả cho cháu nội A Cốt Đả yêu thích nhất Hoàn Nhan Đản. Một cuộc hôn nhân khác là Hoàn Nhan Lan gả cho thế tử Thất vương gia mà Triệu Ngọc nể trọng. Tin tức này vừa ra, đã chấn kinh dân gian Tống cùng triều đình Liêu.
Đặc phái viên thường trú Liêu quốc lập tức tỏ vẻ bất mãn, cơ hồ là cùng tháng, Liêu quốc xin gả chất nữ Triệu Ngọc, cũng chính là con gái Tống Huy Tông, Triệu Hô Nhi mười bảy tuổi cho con trai thứ mười bốn của Thiên Tộ đế. Đồng thời thương lượng gả Thượng công chúa đến Tống đám hỏi. Có tin tức hiển thị, Liêu quốc đã một lần nữa bắt đầu điều chỉnh nguồn mộ lính biên cảnh với Tống. Sức sản xuất của Liêu mặc dù không lớn bằng Tống, nhưng không thể phủ nhận vẫn là có năng lực tương đương, pháo ném phảng chế của họ mặc dù chưa đạt tới tiêu chuẩn Dương Bình, nhưng cũng tiếp cận tiêu chuẩn sản xuất ở Đông Kinh.
Vốn việc này quan hệ không lớn với Âu Dương, chiến lược triều đình trung thượng sách chính là chinh* chủ lực người Liêu lên Hà Bắc, không chỉ bao vây tiêu diệt, còn có thể lấy được cớ xuất binh. Nhưng trên thực tế đã có quan hệ trực tiếp với Âu Dương. Người Liêu gả Thượng công chúa không ngờ không chọn hoàng tộc, mà lại chỉ tên Âu Dương. Việc này khiến mọi người đều mở rộng tầm mắt.
Chuyện liên quan tới ông chủ, báo hoàng gia toàn lực thúc đẩy khai quật tin tức. Biết được hành động của người Liêu lần này có mấy ý đồ. Thứ nhất, Thượng công chúa là con gái Thiên Tộ đế yêu thích nhất, bây giờ mới hơn hai mươi còn chưa chọn xong nhà chồng, mà Thượng công chúa rất phản đối đám hỏi của mình với Tống, mặc dù bị buộc bất đắc dĩ, nhưng tuyệt đối không muốn gả cho đám con cháu vương gia đã có một bầy nữ nhân. Thứ hai, lực ảnh hưởng của Âu Dương ở Đại Tống đã qua bất kỳ thành viên hoàng thất nào ngoại trừ Triệu Ngọc, như vậy có khả năng đám hỏi với người mặc dù quan nhỏ nhưng có thực quyền, tuyệt đối sống tốt hơn gả cho một kẻ ăn chơi trác táng. Thứ ba, kỹ thuật sản xuất Dương Bình nếu có bí mật, vậy bí mật cũng sẽ khống chế ở trong tay Âu Dương, Âu Dương có được tư nguyên đầy đủ buôn bán, kinh tế, nhân tài khiến người Liêu cực kỳ hâm mộ.
Đông Kinh xã cũng nghiêm túc, lập tức khai quật thái độ Triệu Ngọc. Triệu Ngọc với hai thỉnh cầu của người Liêu đều cảm giác có chút khó khăn. Đầu tiên là bởi vì Tống Huy Tông mắng mấy tên đại thần Lễ bộ phái tới nói chuyện này đến máu chó xối đầu, hơn nữa còn đưa Triệu Hô Nhi đến Dương Bình sống. Hắn rất phẫn nộ Triệu Ngọc muốn lấy nữ nhi của mình làm vật hi sinh chính trị. Dù sao trong lịch sử từ trước đến nay, trung nguyên gần như chưa từng xuất giá công chúa chính quy đến đất khách. Mặc dù mình thất thế, nhưng công chúa dù sao vẫn là công chúa.
Thứ nhì là Âu Dương, Âu Dương không phải hoàng tộc, mà là sĩ tộc có danh vọng. Chưa từng có tiền lệ đi hòa thân như vậy. Ngay cả các đại thần cũng thấy không thỏa đáng. Cho dù Hoàng đế gả nữ cho tiến sĩ hoặc trạng nguyên, đều phải được đối phương đồng ý mới được. Đương nhiên chỗ tốt này lớn không nói, không đồng ý sau này rất có thể sẽ bị làm khó dễ. Nhưng ở mặt ngoài, là kiểu gì cũng nói không trôi.
Triệu Ngọc vốn định trước Kim sau Liêu, hai bên đều chuẩn bị bài đám hỏi chính trị, để bọn họ lại một lần nữa giảm cảnh giác với Tống. Nhưng không ngờ người Liêu làm khó như vậy, ra hai vấn đề khó khăn cho mình. Rất rõ ràng, Tống Huy Tông cùng Âu Dương cũng là hai người Triệu Ngọc không cách nào thuyết phục, cũng là hai người không thể dùng vũ lực bức bách.
Phạt Âu Dương làm thứ dân, Triệu Ngọc biết Âu Dương chưa chắc sẽ không muốn, không chừng còn mang ơn với mình. Tri huyện Âu Dương đã sớm là tri huyện buôn nước bọt mặc kệ việc chính. Hơn nữa Âu Dương còn là một trong mấy đệ tử ký danh không nhiều lắm của Vương Văn Khanh, mặc dù không có ảnh hưởng ở đạo giới, nhưng thân phận khá cao, dùng sức mạnh không ổn. Nhưng muốn thuyết phục mềm mỏng người này, căn bản là không thể nào.
Tống Huy Tông càng không có cách gì, nói bối phận thì hắn là thúc thúc Triệu Ngọc. Nói thân phận, người ta là thái thượng hoàng, thân phận so với Hoàng đế còn tôn quý hơn.
Triệu Ngọc bên này thương lượng với Liêu xem có thể đổi hai người hay không, nhưng người Liêu lại nói, chỉ có thân phận hai người này mới có thể thân phận ngang nhau với hai người người Kim gả cưới. Ai bảo bản thân Triệu Ngọc ngươi không có nữ nhân.
Vì vậy Triệu Ngọc phải đi bắt Âu Dương, không ngờ Âu Dương bỏ bê công việc, đi Hàng Châu. Thánh chỉ đuổi tới Hàng Châu, Âu Dương lại đến Dương Châu. Lúc thánh chỉ đến Dương Châu, Âu Dương cùng Tống Huy Tông từ đường thủy đi du ngoạn Âu gia trang. Mãi đến tận hai tháng rưỡi sau, Âu Dương mới nhận được thánh chỉ. Âu Dương ngược lại oán người đưa thánh chỉ, không hẹn sẵn thời gian với Âu Bình. Nếu không được, thông qua hiệp hội thương nghiệp Đông Nam tra tìm, nhất định sẽ định vị được vị trí của mình.
. . .
Cửu công công tiếp nhận biểu chương, Âu Dương cung kính nói:
"Bẩm bệ hạ, đây là tệ nạn tồn tại ở cảng khẩu quân thương trước mắt do vi thần đã hơn một năm mấy lần đi tới đi lui cảng các nơi thấy được."
"Hừ tri huyện nhà ngươi ngược lại thật nhàn nhã. Tìm ngươi ba tháng mới tìm được ngươi."
Triệu Ngọc rất bất mãn.
Âu Dương vội nói:
"Hồi bẩm bệ hạ, việc này lúc trước vi thần có thượng biểu, bệ hạ đồng ý với việc tiến hành chỉnh lý với bến thuyền cảng khẩu biển của vi thần."
"Biết rồi, ghi ngươi một công."
"Bẩm bệ hạ, những việc này chỉ là tệ nạn, vi thần còn chưa đưa ra biện pháp cụ thể. Có thể còn cần đi tới đi lui cảng mấy năm thậm chí hơn mười năm, sự khổng lồ của công trình thật sự vượt quá. . ."
Sắc mặt Triệu Ngọc không tốt cắt đứt:
"Trẫm không phải nói chuyện này với ngươi. Hiện giờ Liêu rất bất mãn đối với Đại Tống ta, rất nhiều đại thần võ tướng dâng thư, ngay cả Đồng Quán cũng nói với trẫm, tạm thời không thể thiên vị, nếu không sẽ ảnh hưởng bố trí lúc trước. Nhưng người trẫm không gả ra được, lại không cưới vào được, ngươi nói phải làm sao đây?"
Âu Dương buồn bực hỏi:
"Cái gì mà phải làm sao? Bệ hạ nói gả cưới cái gì? Vi thần gần đây luôn bận rộn chuyện hàng hải. . ."
Ta nhịn, Triệu Ngọc mở miệng thở dài nói:
"Ngươi nói đi."
Một bên Cửu công công nói:
"Âu đại nhân, là như vậy. Kim đám hỏi cùng Đại Tống ta, mà Liêu cũng mong đám hỏi cùng Đại Tống ta. Nếu không chuẩn Liêu, liền không cách nào khiến Liêu yên tâm, ngược lại đối phó người Kim."
Âu Dương gật đầu:
"Ồ."
Ồ? Triệu Ngọc nghĩ một lát nói:
"Âu Dương, Liêu quốc muốn ngươi lấy Thượng công chúa, không biết ý của ngươi như thế nào?"
"Ta lấy?"
Âu Dương kinh ngạc hỏi lại:
"Vì sao?"
Vì sao? Sao ta biết vì sao? Triệu Ngọc rất kiên nhẫn nói:
"Âu Dương, đây là chiến lược Quân Cơ Xử an bài. Thông qua đám hỏi, khiến tương lai với việc liên kết Kim để đối Liêu, người Kim càng thêm dốc sức. Nhưng lại có thể ma túy tâm đề phòng của người Kim đối với Tống ta. Đám hỏi với Liêu, thì có thể ổn định người Liêu. Một khi việc này thành, tương lai Đại Tống ta dùng chuẩn bị chiến không chuẩn bị, tất thế như chẻ tre. Sau khi diệt Liêu, hạm đội đổ bộ Kim quốc, Vĩ Bao Giáp, lại bắt lấy người Nữ Chân."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.