Chương 2
Mạc Thanh Vũ
17/12/2017
Ở một nơi khác, kẻ được ưu ái gọi là "người kia" giờ này lại đang sung sướng nằm sưởi ấm tại nhà của mình.
Căn hộ này chỉ vỏn vẹn có 50 mét vuông, bên ngoài hành lang có một cầu thang dạng xoắn ốc thông lên phòng ngủ trên tầng hai.
Đây là một căn hộ chung cư nhỏ được thiết kế theo phong cách duplex*, sàn nhà được lót bằng loại gỗ cao cấp màu đỏ sẫm. Bên trong phòng khách đặt một ghế sofa đôi màu be, liền kề đó là một chiếc ghế xích đu nhỏ xinh xắn. Trước mặt ghế sofa, một bàn trà được đặt khéo léo ngay trên tấm thảm in hoa văn Ba Tư thật lớn, hướng lên trần nhà sẽ thấy chiếc đèn chùm pha lê cổ điển được treo ngay chính giữa căn phòng.
Nhà bếp nằm ngay dưới cầu thang liên thông với không gian phòng khách, một cái bàn ăn đặt ngay trong bếp. Trước bàn ăn có một quầy bar nhỏ giản dị, trên quầy treo những ly rượu vang màu đỏ với nhiều hình dáng khác nhau, kế bên đó có một khoảng tường trống đính đầy nào những tờ giấy ghi chú đủ màu sắc.
Đột nhiên chiếc điện thoại di động bị vứt bừa bãi dưới sàn nhà vụt sáng, tiếng chuông điện thoại vang lên trong căn phòng tĩnh lặng thập phần nghe chói tai.
Trên cầu thang, một con mèo với bộ lông trắng toát ló đầu ra bên ngoài lan can, đôi mắt vàng chăm chăm nhìn về phía căn phòng sinh hoạt của chủ nhân cũng chính là nam nhân đang nằm ngủ gà ngủ gật trên xích đu kia, chiếc chăn lông thật dày hờ hễnh vắt ngang qua đầu gối y, trên mặt thì đeo một miếng bịt mắt.
"Meo meo ───"
Mèo ta kêu lên mấy tiếng như muốn đánh thức ai kia, từ trên lầu lần theo những bậc cầu thang mà nhảy xuống, vội vàng chạy tới dưới chân của chủ nhân, nó thật nhanh nhảy lên đầu gối y một cách dễ dàng rồi dùng lông mặt cọ cọ vào khóe miệng của nam nhân xinh đẹp trước mặt mấy cái.
"Đừng..."
Giấc mộng đẹp đột nhiên bị phá tan khiến con người trước mắt nhúc nhích đầu, y cảm nhận được sủng vật đang liếm liếm ngón tay của mình, cứ thế không mở mắt, miệng cười nói: "Ngân, mày rõ ràng nửa tiếng trước đã ăn một bữa Giáng Sinh no nê rồi mà, bây giờ không phải lại kêu đói bụng đi..."
"Meo meo!"
Sủng vật bị gọi là Ngân tựa hồ bất mãn, dùng cái đuôi mèo to tướng lia một vòng trên đùi nam nhân nọ.
Tháo bỏ miếng bịt mắt, khuôn mặt nam nhân hiện ra thật rõ nét, diện mạo của y có chút băng lãnh, chân mày nhàn nhạt, một đôi mắt phượng còn đang ngái ngủ.
Sống mũi cao thẳng tắp, môi mỏng hồng nhạt, cằm hơi nhọn làm lộ ra gò má gầy gò.
Nam nhân giơ ngón tay thon dài lên cằm gãi nhẹ, lúc này mới để ý tới chiếc điện thoại liên tục kêu lên trên thảm dưới chân mình.
Trên màn hình nhấp nháy hiện lên một dãy số lạ, nhưng khi y vừa định ngồi dậy nhặt lấy thì tiếng chuông lại ngắt mất.
Cứ ngỡ kẻ nào rảnh rang quấy phá nên y chẳng thèm để mắt, ra hiệu bảo Ngân xuống khỏi đầu gối mình rồi nhặt điện thoại lên tay, vươn vai cho tỉnh táo, vừa định xoay người bước vào nhà vệ sinh thì điện thoại lần nữa lại vang lên.
Vẫn là dãy số lạ khi nãy nhưng nam nhân lúc này mới phát hiện phía trên thanh thông báo hiện lên hai cuộc gọi nhỡ cùng số.
Xem ra không phải là điện thoại quấy phá rồi.
Nam nhân chớp mắt mấy cái, bấm phím nhận cuộc gọi.
"Alo?"
Tuy mới vừa tỉnh ngủ nên thanh âm có chút khàn khàn, nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng giọng nói của y cực kì dễ nghe.
Nữ nhân đầu bên kia có chút sửng sốt, sau đó liền rụt rè hỏi: "Là...Ân Thịnh tiên sinh có phải không?"
Ân Thịnh đưa tay lên xoa xoa cần cổ, không chút bận tâm đáp: "Đúng là tôi, xin hỏi cô là ai?"
"A, xin chào!" Nữ nhân có vẻ yên tâm hơn, vội vàng giới thiệu: " Tôi tên Mao Mẫn, là từ bằng hữu giới thiệu mới biết đến anh, tôi...Tôi có một việc muốn được anh giúp đỡ."
Ân Thịnh cầm điện thoại đi đến quầy bar, tiện tay rót cho bản thân một ly rượu trắng, mèo Ngân thấy vậy liền chạy tới, dùng chiếc đuôi to lớn của nó cọ đi cọ lại vào chân y, khiến Ân Thịnh phải cúi đầu liếc mắt nhìn nó một cái rồi lấy chân mang dép lê câu lấy cái bụng trắng toát.
"Mao tiểu thư, nếu như cô chính là được bằng hữu giới thiệu mà tìm đến tôi thì hẳn cô phải biết rõ công việc của tôi là làm gì."
"Rõ chứ."Mao Mẫn tựa hồ rất khẩn trương đáp lời nhưng rồi lại trầm mặc một chút mới nói: "Tôi... Cha của tôi vừa mới qua đời ngày hôm này, nhưng cái chết của ông có phần khó hiểu, tôi muốn anh đến xem qua..."
"Cô Mao."
Huơ huơ cái ly trong tay, Ân Thịnh lạnh nhạt nói: "Nếu có án mạng, thỉnh cô hãy tới đồn cảnh sát."
"Không, không phải như vậy." Mao Mẫn đột nhiên đề cao thanh âm, nhưng rồi lập tức ý thức được mình có hơi nôn nóng liền đè thấp giọng xuống: " Cái chết của cha tôi rất lạ, không được bình thường....ách....vụ án mạng này có giao cho cảnh sát cũng vô dụng."
Ân Thịnh nhíu mày, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu khuôn mặt không chút biểu cảm của mình trên ly rượu trong tay.
"Mời tôi giá cả sẽ rất cao."
"Không thành vấn đề!" Mao Mẫn nhanh chóng gật đầu: " Muốn bao nhiêu cũng được! Chỉ cần anh đồng ý!"
Ân Thịnh nhếch môi cười giễu cợt, tức thì cùng Mao Mẫn trao đổi thông tin địa chỉ được một lúc sau đó mới dập máy.
"Lễ Giáng Sinh mà cũng có việc làm." Ân Thịnh khom lưng bế lấy Ngân, ngón tay xoa xoa lấy cái bụng mềm mịn của nó: " Hy vọng lần này không phải ra về tay trắng."
...
Hôm sau liền xuất phát.
Tàn tích của trận mưa tuyết đêm qua vương trên đất đã sớm khô mất, gió lạnh buốt cả mặt, dù giờ này vầng thái dương đã lên cao, ánh nắng chiếu rọi tứ phía nhưng vẫn như cũ không thể cảm thấy dù chỉ một chút ấm áp.
Ận Thịnh quấn quanh cổ một chiếc khăn choàng màu xanh đậm, mặc áo gió đen cùng quần jean, hai tay y đút trong túi quần, cứ thế đi thang máy xuống lầu để ra khỏi tòa nhà.
Khuôn mặt lạnh lùng của y phản chiếu trên cửa kính thang máy, phía dưới đôi mắt hiện lên quầng thâm nhàn nhạt nhưng vẫn không chút ảnh hưởng tới nét tuấn mỹ kia, khí chất biếng nhác trông chẳng khác nào một cậu thiếu gia ngỗ nghịch quen được nuông chiều.
Thang máy xuống tới tầng năm liền ngừng lại, một người phụ nữ ăn bận thật tinh tế tiến vào, cô ta mặc một chiếc áo khoác lông chồn dày cộm, quanh cổ quấn khăn choàng đỏ, tay xách túi xách bằng lông thú màu trắng cùng một đôi giày cao gót bằng da bóng loáng dưới chân.Mái tóc màu đỏ rượu đánh rối xõa ngang vai, hình như cô ta đang trên đường đến một buổi tiệc long trọng.
Sau khi vào bên trong thang máy, nữ nhân có liếc nhìn Ân Thịnh vài lần.
Ả ta một tay mở túi xách, tay kia luồn vào trong rút ra một điếu thuốc thon dài rồi bắt đầu châm thuốc.
Mùi nước hoa trộn lẫn cùng mùi thuốc lá xộc vào mũi khiến cảm giác ghê tởm dâng lên trong đáy mắt Ân Thịnh.
"Này em trai, cậu ở tầng mấy? Như thế nào thường ngày lại chưa từng thấy qua cậu?"Nữ nhân chủ động hỏi chuyện, thanh âm có chút gạ gẫm.
Ân Thịnh ngẩng đầu nhìn, chợt tầm mặt tiến về phía sau lưng cô ả.
Nữ nhân không hề phát hiện cái nhìn đó, gảy nhẹ điếu thuốc cầm trên tay, tro tàn lần lượt rơi xuống sàn thang máy: "Cậu mới dọn tới đây à?"
Đinh ───
Thang máy đến tầng trệt liền dừng lại, Ân Thịnh chuẩn bị bước ra ngoài.
"Ôi chao." Cô ta chụp lấy tay y: "Đi đâu? Tôi có xe, cho cậu đi nhờ một đoạn chịu không?"
Bộ móng tay sơn màu đỏ rực túm chặt lấy cánh tay Ân Thịnh, lúc này y rốt cục cũng quay đầu lại hướng cô gái đó mở miệng nói một câu.
"Hôm nay tốt nhất cô đừng nên ra khỏi nhà."
"A?"
Nữ nhân có chút sửng sốt, chỉ thấy nam nhân trước mắt liếc nhìn về phía sau lưng của mình.
Cô ta lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng liền quay đầu lại nhìn nhưng trong thang máy hoàn toàn trống rỗng, chẳng có một bóng người.
Ân Thịnh hướng về phía hư không sau lưng nữ nhân nhoẻn miệng cười, một nụ cười khiến người ta không khỏi kinh hãi.
Ả ta hoảng hồn nhảy dựng lên, vội vàng buông tay ra khỏi người Ân Thịnh, lúc thang máy đóng lại còn kịp phun ra một câu: "Đồ thần kinh."
Tròng mắt Ân Thịnh chứa đầy vẻ bí ẩn thâm trường, y không nói mà chỉ một mực nhìn lấy ma nữ mặc áo trắng đứng thẳng tắp phía sau lưng nữ nhân kia. Lúc thang máy chuẩn bị khép kín, ma nữ áo trắng liền chậm rãi ngẩng đầu nhìn xuyên qua bả vai nữ nhân, đôi mắt một màu trắng dã không có con ngươi nhìn chằm chằm vào mắt Ân Thịnh.
Cửa thang máy ầm ầm đóng lại, chỉ thấy con số màu đỏ trên cửa thang bắt đầu dịch chuyển hướng tầng hầm đi xuống.
Ân Thịnh xoay người, vượt qua đại sảnh rồi đẩy cửa kính bước ra ngoài, tới ngã tư đường liền bắt một chiếc taxi đi đến địa chỉ đã cùng Mao Mẫn trao đổi từ trước.
Mà chính vào thời điểm đó, một chiếc xe màu đen bóng loáng cũng hướng cùng một địa chỉ mà tiến đến.
Chiếc taxi Ân Thịnh đang ngồi chạy tới ngã tư thì phải dừng đèn đỏ, tốc độ xe cũng vì vậy mà giảm dần khiến y không khỏi chán nản chỉ biết chống khuỷu tay lên cửa kính ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài đường phố.
Ở đằng sau, một chiếc xe hãng Volkswagen màu đen in logo của cục hình sự cũng giảm tốc độ chậm lại chờ đèn đỏ, hai xe chỉ cách nhau một khoảng bởi một xe khác đang ngăn ở giữa.
Người cầm lái chiếc xe màu đen đó không ai khác chính là Tư Đồ Bách, hắn ngồi ở vị trí cầm lái lại không biết nghĩ gì mà ánh mắt nhìn đèn đỏ có chút ngây ngốc.
Ở ghế phụ lái, đội phó Hồ Diệp đang tập trung nói chuyện điện thoại, thanh âm cứ thế truyền hết vào tai Tư Đồ Bách, hắn vừa nghe vừa tập trung toàn bộ sự chú ý vào ngón tay, cứ thế một nhịp rồi lại một nhịp gõ đều lên vô lăng.
"Tóm lại cứ kéo dài thời gian ra cho tôi, có thể kéo bao lâu thì cứ kéo!"
Hồ Diệp nói xong, không đợi đối phương kịp trả lời liền dập máy, tựa vào lưng ghế thở dài.
Tư Đồ Bách quay sang nhìn, trên gương mặt thong thả vẽ lên một nụ cười: " Vương Tiểu Nhị lại không tự xử lý được sao?"
"Không tự xử lý được cũng phải xử lý." Hồ Diệp vểnh môi: "Tiểu tử này tốt xấu gì cũng theo chúng ta được ba năm, như thế nào bộ dáng lại vẫn như cũ trông chẳng khác gì so với một thực tập sinh."
"Đó là bởi vì chuyện gì cậu cũng giúp cậu ấy làm." Tư Đồ Bách cười ha hả: "Đồng nghiệp Tiểu Nhị của chúng ta rất có tiền đồ, tuy thỉnh thoảng hay mắc sai lầm, bất quá vẫn không thể làm giảm đi nhiệt huyết thanh niên trong người cậu ta."
Hồ Diệp nghe vậy, khóe miệng co giật mấy cái, trong lòng liền nghĩ không biết người thỉnh thoảng hay mắc sai lầm rốt cục là người nào nữa đây...
Lòng vừa nhủ, mắt liền liếc nhìn gã đội trưởng ngồi bên cạnh.
"Cái kia....Thực ra vụ án mạng lần này đã được hủy bỏ, chúng ta không được quyền tiếp tục xen vào nữa..."
"Lão tử nói có vấn đề là có vấn đề, không tới phiên người khác nói." Tư Đồ Bách hừ một tiếng, nhìn thấy đèn giao thông từ đỏ chuyển thành xanh liền chậm rãi nhấn ga đi về phía trước.
"Anh thật ra muốn mượn cớ để gặp mặt Ân tiên sinh..." Hồ Diệp còn chưa dứt lời liền nhìn thấy sắc mặt Tư Đồ đen lại, đành đem lời đang nói nuốt ngược vào trong, đánh trống lảng: "Sếp, anh chỉ như vậy liền có thể khẳng định rằng Ân tiên sinh sẽ đến đó..."
"..." Tư Đồ Bách im lặng, nhấn ga vượt qua mấy con đường, mãi cho đến khi Hồ Diệp nhận được cuộc gọi thứ hai, hắn mới lẩm bẩm: "Cậu ta nhất định sẽ đến."
*Căn hộ duplex:
●Căn hộ thông tầng có ít nhất từ 2 tầng trở lên
●Thang di chuyển nằm bên trong căn hộ
●Không gian bên trong căn hộ liên thông với nhau, hạn chế sử dụng tường, chỉ dùng tường che với những khu vực riêng tư như phòng ngủ, nhà vệ sinh, phòng tắm.
●Trang thiết bị sử dụng bên trong căn hộ phải là những trang thiết bị cao cấp và hiện đại nhất.
Căn hộ này chỉ vỏn vẹn có 50 mét vuông, bên ngoài hành lang có một cầu thang dạng xoắn ốc thông lên phòng ngủ trên tầng hai.
Đây là một căn hộ chung cư nhỏ được thiết kế theo phong cách duplex*, sàn nhà được lót bằng loại gỗ cao cấp màu đỏ sẫm. Bên trong phòng khách đặt một ghế sofa đôi màu be, liền kề đó là một chiếc ghế xích đu nhỏ xinh xắn. Trước mặt ghế sofa, một bàn trà được đặt khéo léo ngay trên tấm thảm in hoa văn Ba Tư thật lớn, hướng lên trần nhà sẽ thấy chiếc đèn chùm pha lê cổ điển được treo ngay chính giữa căn phòng.
Nhà bếp nằm ngay dưới cầu thang liên thông với không gian phòng khách, một cái bàn ăn đặt ngay trong bếp. Trước bàn ăn có một quầy bar nhỏ giản dị, trên quầy treo những ly rượu vang màu đỏ với nhiều hình dáng khác nhau, kế bên đó có một khoảng tường trống đính đầy nào những tờ giấy ghi chú đủ màu sắc.
Đột nhiên chiếc điện thoại di động bị vứt bừa bãi dưới sàn nhà vụt sáng, tiếng chuông điện thoại vang lên trong căn phòng tĩnh lặng thập phần nghe chói tai.
Trên cầu thang, một con mèo với bộ lông trắng toát ló đầu ra bên ngoài lan can, đôi mắt vàng chăm chăm nhìn về phía căn phòng sinh hoạt của chủ nhân cũng chính là nam nhân đang nằm ngủ gà ngủ gật trên xích đu kia, chiếc chăn lông thật dày hờ hễnh vắt ngang qua đầu gối y, trên mặt thì đeo một miếng bịt mắt.
"Meo meo ───"
Mèo ta kêu lên mấy tiếng như muốn đánh thức ai kia, từ trên lầu lần theo những bậc cầu thang mà nhảy xuống, vội vàng chạy tới dưới chân của chủ nhân, nó thật nhanh nhảy lên đầu gối y một cách dễ dàng rồi dùng lông mặt cọ cọ vào khóe miệng của nam nhân xinh đẹp trước mặt mấy cái.
"Đừng..."
Giấc mộng đẹp đột nhiên bị phá tan khiến con người trước mắt nhúc nhích đầu, y cảm nhận được sủng vật đang liếm liếm ngón tay của mình, cứ thế không mở mắt, miệng cười nói: "Ngân, mày rõ ràng nửa tiếng trước đã ăn một bữa Giáng Sinh no nê rồi mà, bây giờ không phải lại kêu đói bụng đi..."
"Meo meo!"
Sủng vật bị gọi là Ngân tựa hồ bất mãn, dùng cái đuôi mèo to tướng lia một vòng trên đùi nam nhân nọ.
Tháo bỏ miếng bịt mắt, khuôn mặt nam nhân hiện ra thật rõ nét, diện mạo của y có chút băng lãnh, chân mày nhàn nhạt, một đôi mắt phượng còn đang ngái ngủ.
Sống mũi cao thẳng tắp, môi mỏng hồng nhạt, cằm hơi nhọn làm lộ ra gò má gầy gò.
Nam nhân giơ ngón tay thon dài lên cằm gãi nhẹ, lúc này mới để ý tới chiếc điện thoại liên tục kêu lên trên thảm dưới chân mình.
Trên màn hình nhấp nháy hiện lên một dãy số lạ, nhưng khi y vừa định ngồi dậy nhặt lấy thì tiếng chuông lại ngắt mất.
Cứ ngỡ kẻ nào rảnh rang quấy phá nên y chẳng thèm để mắt, ra hiệu bảo Ngân xuống khỏi đầu gối mình rồi nhặt điện thoại lên tay, vươn vai cho tỉnh táo, vừa định xoay người bước vào nhà vệ sinh thì điện thoại lần nữa lại vang lên.
Vẫn là dãy số lạ khi nãy nhưng nam nhân lúc này mới phát hiện phía trên thanh thông báo hiện lên hai cuộc gọi nhỡ cùng số.
Xem ra không phải là điện thoại quấy phá rồi.
Nam nhân chớp mắt mấy cái, bấm phím nhận cuộc gọi.
"Alo?"
Tuy mới vừa tỉnh ngủ nên thanh âm có chút khàn khàn, nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng giọng nói của y cực kì dễ nghe.
Nữ nhân đầu bên kia có chút sửng sốt, sau đó liền rụt rè hỏi: "Là...Ân Thịnh tiên sinh có phải không?"
Ân Thịnh đưa tay lên xoa xoa cần cổ, không chút bận tâm đáp: "Đúng là tôi, xin hỏi cô là ai?"
"A, xin chào!" Nữ nhân có vẻ yên tâm hơn, vội vàng giới thiệu: " Tôi tên Mao Mẫn, là từ bằng hữu giới thiệu mới biết đến anh, tôi...Tôi có một việc muốn được anh giúp đỡ."
Ân Thịnh cầm điện thoại đi đến quầy bar, tiện tay rót cho bản thân một ly rượu trắng, mèo Ngân thấy vậy liền chạy tới, dùng chiếc đuôi to lớn của nó cọ đi cọ lại vào chân y, khiến Ân Thịnh phải cúi đầu liếc mắt nhìn nó một cái rồi lấy chân mang dép lê câu lấy cái bụng trắng toát.
"Mao tiểu thư, nếu như cô chính là được bằng hữu giới thiệu mà tìm đến tôi thì hẳn cô phải biết rõ công việc của tôi là làm gì."
"Rõ chứ."Mao Mẫn tựa hồ rất khẩn trương đáp lời nhưng rồi lại trầm mặc một chút mới nói: "Tôi... Cha của tôi vừa mới qua đời ngày hôm này, nhưng cái chết của ông có phần khó hiểu, tôi muốn anh đến xem qua..."
"Cô Mao."
Huơ huơ cái ly trong tay, Ân Thịnh lạnh nhạt nói: "Nếu có án mạng, thỉnh cô hãy tới đồn cảnh sát."
"Không, không phải như vậy." Mao Mẫn đột nhiên đề cao thanh âm, nhưng rồi lập tức ý thức được mình có hơi nôn nóng liền đè thấp giọng xuống: " Cái chết của cha tôi rất lạ, không được bình thường....ách....vụ án mạng này có giao cho cảnh sát cũng vô dụng."
Ân Thịnh nhíu mày, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu khuôn mặt không chút biểu cảm của mình trên ly rượu trong tay.
"Mời tôi giá cả sẽ rất cao."
"Không thành vấn đề!" Mao Mẫn nhanh chóng gật đầu: " Muốn bao nhiêu cũng được! Chỉ cần anh đồng ý!"
Ân Thịnh nhếch môi cười giễu cợt, tức thì cùng Mao Mẫn trao đổi thông tin địa chỉ được một lúc sau đó mới dập máy.
"Lễ Giáng Sinh mà cũng có việc làm." Ân Thịnh khom lưng bế lấy Ngân, ngón tay xoa xoa lấy cái bụng mềm mịn của nó: " Hy vọng lần này không phải ra về tay trắng."
...
Hôm sau liền xuất phát.
Tàn tích của trận mưa tuyết đêm qua vương trên đất đã sớm khô mất, gió lạnh buốt cả mặt, dù giờ này vầng thái dương đã lên cao, ánh nắng chiếu rọi tứ phía nhưng vẫn như cũ không thể cảm thấy dù chỉ một chút ấm áp.
Ận Thịnh quấn quanh cổ một chiếc khăn choàng màu xanh đậm, mặc áo gió đen cùng quần jean, hai tay y đút trong túi quần, cứ thế đi thang máy xuống lầu để ra khỏi tòa nhà.
Khuôn mặt lạnh lùng của y phản chiếu trên cửa kính thang máy, phía dưới đôi mắt hiện lên quầng thâm nhàn nhạt nhưng vẫn không chút ảnh hưởng tới nét tuấn mỹ kia, khí chất biếng nhác trông chẳng khác nào một cậu thiếu gia ngỗ nghịch quen được nuông chiều.
Thang máy xuống tới tầng năm liền ngừng lại, một người phụ nữ ăn bận thật tinh tế tiến vào, cô ta mặc một chiếc áo khoác lông chồn dày cộm, quanh cổ quấn khăn choàng đỏ, tay xách túi xách bằng lông thú màu trắng cùng một đôi giày cao gót bằng da bóng loáng dưới chân.Mái tóc màu đỏ rượu đánh rối xõa ngang vai, hình như cô ta đang trên đường đến một buổi tiệc long trọng.
Sau khi vào bên trong thang máy, nữ nhân có liếc nhìn Ân Thịnh vài lần.
Ả ta một tay mở túi xách, tay kia luồn vào trong rút ra một điếu thuốc thon dài rồi bắt đầu châm thuốc.
Mùi nước hoa trộn lẫn cùng mùi thuốc lá xộc vào mũi khiến cảm giác ghê tởm dâng lên trong đáy mắt Ân Thịnh.
"Này em trai, cậu ở tầng mấy? Như thế nào thường ngày lại chưa từng thấy qua cậu?"Nữ nhân chủ động hỏi chuyện, thanh âm có chút gạ gẫm.
Ân Thịnh ngẩng đầu nhìn, chợt tầm mặt tiến về phía sau lưng cô ả.
Nữ nhân không hề phát hiện cái nhìn đó, gảy nhẹ điếu thuốc cầm trên tay, tro tàn lần lượt rơi xuống sàn thang máy: "Cậu mới dọn tới đây à?"
Đinh ───
Thang máy đến tầng trệt liền dừng lại, Ân Thịnh chuẩn bị bước ra ngoài.
"Ôi chao." Cô ta chụp lấy tay y: "Đi đâu? Tôi có xe, cho cậu đi nhờ một đoạn chịu không?"
Bộ móng tay sơn màu đỏ rực túm chặt lấy cánh tay Ân Thịnh, lúc này y rốt cục cũng quay đầu lại hướng cô gái đó mở miệng nói một câu.
"Hôm nay tốt nhất cô đừng nên ra khỏi nhà."
"A?"
Nữ nhân có chút sửng sốt, chỉ thấy nam nhân trước mắt liếc nhìn về phía sau lưng của mình.
Cô ta lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng liền quay đầu lại nhìn nhưng trong thang máy hoàn toàn trống rỗng, chẳng có một bóng người.
Ân Thịnh hướng về phía hư không sau lưng nữ nhân nhoẻn miệng cười, một nụ cười khiến người ta không khỏi kinh hãi.
Ả ta hoảng hồn nhảy dựng lên, vội vàng buông tay ra khỏi người Ân Thịnh, lúc thang máy đóng lại còn kịp phun ra một câu: "Đồ thần kinh."
Tròng mắt Ân Thịnh chứa đầy vẻ bí ẩn thâm trường, y không nói mà chỉ một mực nhìn lấy ma nữ mặc áo trắng đứng thẳng tắp phía sau lưng nữ nhân kia. Lúc thang máy chuẩn bị khép kín, ma nữ áo trắng liền chậm rãi ngẩng đầu nhìn xuyên qua bả vai nữ nhân, đôi mắt một màu trắng dã không có con ngươi nhìn chằm chằm vào mắt Ân Thịnh.
Cửa thang máy ầm ầm đóng lại, chỉ thấy con số màu đỏ trên cửa thang bắt đầu dịch chuyển hướng tầng hầm đi xuống.
Ân Thịnh xoay người, vượt qua đại sảnh rồi đẩy cửa kính bước ra ngoài, tới ngã tư đường liền bắt một chiếc taxi đi đến địa chỉ đã cùng Mao Mẫn trao đổi từ trước.
Mà chính vào thời điểm đó, một chiếc xe màu đen bóng loáng cũng hướng cùng một địa chỉ mà tiến đến.
Chiếc taxi Ân Thịnh đang ngồi chạy tới ngã tư thì phải dừng đèn đỏ, tốc độ xe cũng vì vậy mà giảm dần khiến y không khỏi chán nản chỉ biết chống khuỷu tay lên cửa kính ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài đường phố.
Ở đằng sau, một chiếc xe hãng Volkswagen màu đen in logo của cục hình sự cũng giảm tốc độ chậm lại chờ đèn đỏ, hai xe chỉ cách nhau một khoảng bởi một xe khác đang ngăn ở giữa.
Người cầm lái chiếc xe màu đen đó không ai khác chính là Tư Đồ Bách, hắn ngồi ở vị trí cầm lái lại không biết nghĩ gì mà ánh mắt nhìn đèn đỏ có chút ngây ngốc.
Ở ghế phụ lái, đội phó Hồ Diệp đang tập trung nói chuyện điện thoại, thanh âm cứ thế truyền hết vào tai Tư Đồ Bách, hắn vừa nghe vừa tập trung toàn bộ sự chú ý vào ngón tay, cứ thế một nhịp rồi lại một nhịp gõ đều lên vô lăng.
"Tóm lại cứ kéo dài thời gian ra cho tôi, có thể kéo bao lâu thì cứ kéo!"
Hồ Diệp nói xong, không đợi đối phương kịp trả lời liền dập máy, tựa vào lưng ghế thở dài.
Tư Đồ Bách quay sang nhìn, trên gương mặt thong thả vẽ lên một nụ cười: " Vương Tiểu Nhị lại không tự xử lý được sao?"
"Không tự xử lý được cũng phải xử lý." Hồ Diệp vểnh môi: "Tiểu tử này tốt xấu gì cũng theo chúng ta được ba năm, như thế nào bộ dáng lại vẫn như cũ trông chẳng khác gì so với một thực tập sinh."
"Đó là bởi vì chuyện gì cậu cũng giúp cậu ấy làm." Tư Đồ Bách cười ha hả: "Đồng nghiệp Tiểu Nhị của chúng ta rất có tiền đồ, tuy thỉnh thoảng hay mắc sai lầm, bất quá vẫn không thể làm giảm đi nhiệt huyết thanh niên trong người cậu ta."
Hồ Diệp nghe vậy, khóe miệng co giật mấy cái, trong lòng liền nghĩ không biết người thỉnh thoảng hay mắc sai lầm rốt cục là người nào nữa đây...
Lòng vừa nhủ, mắt liền liếc nhìn gã đội trưởng ngồi bên cạnh.
"Cái kia....Thực ra vụ án mạng lần này đã được hủy bỏ, chúng ta không được quyền tiếp tục xen vào nữa..."
"Lão tử nói có vấn đề là có vấn đề, không tới phiên người khác nói." Tư Đồ Bách hừ một tiếng, nhìn thấy đèn giao thông từ đỏ chuyển thành xanh liền chậm rãi nhấn ga đi về phía trước.
"Anh thật ra muốn mượn cớ để gặp mặt Ân tiên sinh..." Hồ Diệp còn chưa dứt lời liền nhìn thấy sắc mặt Tư Đồ đen lại, đành đem lời đang nói nuốt ngược vào trong, đánh trống lảng: "Sếp, anh chỉ như vậy liền có thể khẳng định rằng Ân tiên sinh sẽ đến đó..."
"..." Tư Đồ Bách im lặng, nhấn ga vượt qua mấy con đường, mãi cho đến khi Hồ Diệp nhận được cuộc gọi thứ hai, hắn mới lẩm bẩm: "Cậu ta nhất định sẽ đến."
*Căn hộ duplex:
●Căn hộ thông tầng có ít nhất từ 2 tầng trở lên
●Thang di chuyển nằm bên trong căn hộ
●Không gian bên trong căn hộ liên thông với nhau, hạn chế sử dụng tường, chỉ dùng tường che với những khu vực riêng tư như phòng ngủ, nhà vệ sinh, phòng tắm.
●Trang thiết bị sử dụng bên trong căn hộ phải là những trang thiết bị cao cấp và hiện đại nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.