Chương 20: Cái Chết Của Thiết Kiếm!
Lục Hi
13/03/2023
"Bản vương trước nay chưa từng chủ động hại người, đêm qua là hai kẻ đó đã quấy nhiễu đến việc ta tu hành, chết chưa hết tội, chư vị cũng là người tu hành, hà tất vì hai kẻ phàm nhân hèn mọn mà tổn thương hòa khí."
Hổ Yêu cảnh giác nhìn ba người trước mặt.
Dưới ánh trăng, đôi mắt hổ ánh lên hàn quang âm u.
Tâm tư Hoàng Phú Quý khẽ động: "Hổ đại tiên, nếu như ngươi chư từng chủ động đả thương người, vậy thì dễ xử lý rồi. Cùng chúng ta trở về làm sáng tỏ một phen, bảo đảm ngươi không cần lo lắng cho tính mạng!"
Lời này có thể nói là chân tình tha thiết và chân thành từng câu chữ.
Môi trường ảnh hưởng đến phương thức tư duy của một người.
Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh Hoàng Phú Quý đều là bằng hữu thân thiện và yêu tiên có đạo nói lý, đối với yêu quái nghi ngờ có thể giáo hóa, hắn luôn đối đãi chân thành, không có bất kỳ tâm cơ.
Tuy nhiên, rơi vào tai Hổ Yêu.
Đó chính là – Nhân tộc giảo hoạt coi bản hổ là kẻ ngốc. Theo các ngươi trở về, còn có thể trở về được sao?
Hổ Yêu vô cùng tức giận, cũng lười phí lời, nhe nanh bộc lộ bộ mặt hung ác.
"Vù vù vù!"
Yêu phong nổi lên từng trận.
Hắc Hổ nhún người bổ nhào về phía trước, chạy nhanh như sấm sét, chỉ vài bước đã giết tới.
Hoàng Phú Quý biến thành Hắc Hùng, "đùng đùng đùng" nhào tới, chém giết với Hắc Hổ.
Hễ là chân tiên, chân thần trên trời tuyệt đối không thể nhập thân vào phàm nhân và người tu hành, thần tiên Xuất Mã Tiên Nhất Mạch phụ thể là yêu quái đắc đạo.
Lúc này, Hoàng Phú Quý thỉnh tiên phụ thể, nói là một con gấu yêu đen cũng không sai.
Da dày thịt béo, thân hình bạo ngược có thể so với Hổ Yêu danh xứng với thực.
Đương nhiên, cũng chỉ là thân hình có thể sánh ngang, nhưng thực chiến lại không giống nhau.
Kỹ thuật đánh nhau của con Hổ Yêu này cực kỳ cao minh, mơ hồ có khí thế của cao thủ võ đạo trong quân Nhân tộc. Hổ vồ, hổ chưởng cuốn theo yêu khí, uy thế hừng hực, sau thời gian đối mặt vài lần đã đánh cho Hoàng Phú Quý da tróc thịt bong, thảm thương không nỡ nhìn.
Nếu không phải là trạng thái Hắc Hùng yêu tiên phụ thể, e rằng Hoàng Phú Quý lúc này đã bị thương nặng.
May mà, binh mã dưới trướng Sở Trần và Linh binh trong cuộn tranh của Trương tú tài đã kịp thời chạy đến, giải vây cho hắn.
Âm binh Âm tướng và Linh binh trong cuộn tranh tuy thực lực không mạnh lắm, nhưng khó ngăn nổi người đông thế mạnh, lại thêm bày binh bố trận, phối hợp ăn ý, nên thực lực tương đương khả quan.
Hổ Yêu tuy nói rằng hung hãn, nhưng đối mặt với bao vây dày đặc, nó cũng không dám tiến bừa, nếu hơi tham lam một chút là sẽ có binh qua chém vào người nó.
Nó chỉ có thể khoanh tay bó gối, tỏ ra khá bị động.
Không lâu sau, trên người Hổ Yêu đã có thêm vài vết đao và vết kiếm, bộ lông hổ dính máu tươi đỏ thẫm.
"Hồ đại tiên, ta thành tâm, ngươi theo ta trở về, vạn sự đại cát, đừng ngoan cố phản kháng, tự chuốc lấy diệt vọng!"
Toàn thân Hoàng Phú Quý bê bết máu, lớn tiếng khuyên đầu hàng.
Hổ Yêu không thèm để ý đến ý của hắn.
Mắt thấy không địch lại, nó cũng không ngốc, gầm lên một tiếng, yêu phong thổi qua, quét bay năm sáu Âm binh và Linh binh cuộn tranh, tìm được sơ hở liền phá vòng vây xông ra ngoài.
Hoàng Phú Quý cuốn theo yêu phong màu đen đuổi theo, theo sát phía sau là Âm binh Âm tướng và Linh binh cuộn tranh.
"Sở huynh, chúng ta mau đuổi theo, Linh binh trong cuộn tranh của ta sẽ mất đi hiệu lực nếu cách ta quá xa."
Trương tú tài rút ra từ rương sách sau lưng, lại triệu hồi ra ngựa chắp cánh bay, nhảy lên và cưỡi trên nó.
"Tú tài, mang ta theo cùng!"
Sở Trần theo sau và nhảy lên ngựa chắp cánh bay.
Bởi vì, Hạc Vũ Đạp Vân linh phù trên người Sở Trần sư phụ chỉ tặng có ba lá, còn lại hai lá, dùng đi sẽ không còn nữa, hắn phải giữ lại để có lúc dùng đến bảo vệ tính mạng.
Hoàng Phú Quý dẫn binh mã đuổi giết Hổ Yêu đi đầu, Sở Trần và Trương tú tài theo sau.
Cảnh tượng này kéo dài suốt hai ba canh giờ, rượt đuổi chém giết đến tận nửa đêm.
Lại từ đêm hôm khuya khoắt đuổi giết đến rạng sáng.
Tử Dương mới sinh, cực kỳ không thân thiện với binh mã trong phù lục của Sở Trần.
Nếu là bình thường, Sở Trần âm thầm niệm Rắc Thực chú, ban ngày binh mã trong phù lục cũng có thể đem ra sử dụng chiến đấu.
Nhưng trải qua một đêm chém giết, binh mã dưới sự chỉ huy của Quỷ tướng Cao Viễn đã sức cùng lực kiệt từ lâu, cho dù có Rắc Thực chú cũng không có sức tiếp tục chiến đấu.
Không có sự tương trợ của Âm binh Âm tướng, bao vây chặn đánh.
Cuối cùng vẫn là để Hổ Yêu thân mang trọng thương, tính mạng nguy cấp phóng vào thâm sơn, chạy trốn mất dạng.
Đối với kết quả này, Sở Trần, Trương tú tài và Hoàng Phú Quý đều cảm thấy khá tiếc nuối.
Lần đầu tiên ra ngoài phá án, trảm yêu trừ ma, tốn nhiều công sức như vậy, kết quả vẫn là thất bại.
Quả nhiên, lần đầu tiên của nam nhân luôn không lý tưởng.
Hoàng Phú Quý là người thảm nhất, sau khi giải trừ Thỉnh Tiên Phụ Thể pháp thuật, toàn thân hắn đẫm máu và bộ dạng khá thảm hại, khiến Sở Trần và Trương tú tài cực kỳ hoảng sợ.
Kiểm tra qua cho hắn, sau đó mới yên tâm.
Tất cả đều là vết thương ở da thịt, không hề gì.
Với thể chất của người tu hành, một hai ngày là có thể lành lại như cũ.
Người thảm nhất và tổn thất lớn nhất thực ra là Trương tú tài quan sát trận chiến từ xa.
Hổ Yêu vô cùng xảo quyệt, trong quá trình chạy trốn, hắn ta dường như đoán được Âm binh Âm tướng và Linh binh cuộn tranh đến từ tay của Sở Trần và Trương tú tài, nên giữa đường đã chặn đánh hai người.
Dưới sự tấn công bất ngờ, mặc dù cả hai không bị thương, nhưng ngựa chắp cánh bay đã bị thương nghiêm trọng.
Linh họa【Sáp Sí Phi Mã đồ】bị hư hại, linh tính mất đi nhiều, khiến Trương tú tài đau lòng không thôi.
Sở Trần không bị thương, nhưng tổn thất cũng không nhỏ.
Hai lá Hạc Vũ Đạp Vân linh phù còn lại đã được sử dụng hết.
Dùng để bảo vệ tính mạng, coi như là đáng giá.
Điều khiến Sở Trần cảm thấy xót xa là binh mã trong phù lục ít nhiều đều bị thương.
Một số binh mã thậm chí bị thương nặng, sau khi trở về vẫn cần hắn lập đàn làm phép, tế luyện trị thương.
"Bực bội quá, chúng ta ai nấy đều tổn thất không nhỏ, sau cùng vẫn để cho con Hổ Yêu chạy mất. Thật là đáng ghét! Cũng không biết Đặng Thiết Kiếm đi đâu rồi, nếu có sự trợ giúp của ông ta, Hổ Yêu nhất định chạy không thoát."
Đi trên con đường núi trở về Quảng Uyên thôn, Hoàng Phú Quý vò đầu bứt tai, khá bực bội.
"Không tìm được Hổ Yêu, Đặng thôn trưởng có thể chịu đựng được, dân binh thôn anh dũng khác chắc chắn sẽ không thể chịu đựng được vào ban đêm, e rằng bọn họ đã sớm trở về lâu rồi."
Trương tú tài vung chiếc quạt xếp phong cảnh, ưu nhã quạt gió: "Cũng không phải không có thu hoạch, con Hổ Yêu này bị thương nặng, mặc dù không chết cũng coi như là bài học cho hắn ta, để hắn ta không dám tùy tiện hại người."
Sở Trần cười cười, nhìn ra được tâm tình hai người khá phiền muộn, nên nói đùa:
"Trong núi có không ít yêu quái, chúng không phải là một nhóm hòa hợp êm thấm, tranh đấu còn ác liệt hơn ai hết, nói không chừng Yêu Hổ trở về sẽ bị đối thủ thủ tiêu."
"Sở huynh đại tài, suy luận này rất có cơ sở, làm người khác tín phục!"
Trương tú tài và Hoàng Phú Quý cười haha, tiếng cười khá vui vẻ.
Trên đường đi, ba người nói chuyện vui quét sạch sự phiền muộn “thất bại trong trận đầu ra quân”, tâm trạng lại vui vẻ trở lại.
Cho đến khi mặt trời mọc lên cao.
Ba người nhóm Sở Trần lúc này mới đi bộ ra khỏi núi và trở về thị trấn Quảng Uyên thôn.
Vừa trở về Quảng Uyên thôn, ba người lập tức phát hiện bầu không khí ở đây có chút không đúng, đầy náo động và bất an, bầu không khí còn lạ hơn ngày hôm qua.
"Chao ôi, phải làm sao bây giờ? Ngay cả Đặng thôn trưởng đều bị Hổ Yêu hại chết, sau này chúng ta làm sao còn dám ra ngoài?"
"Ai nói Đặng thôn trưởng bị Hổ Yêu hại chết? Trên người ngài ấy đầy vết đao và vết kiếm, vừa nhìn liền biết là người làm."
"Thật hay giả vậy, trong dân binh thôn anh dũng ai đã tạo phản rồi?"
"Làm sao có thể! Các huynh đệ làm sao có thể hại chết lão Đặng..."
...
Nghe tiếng các hương dân bàn luận, sắc mặt Sở Trần, Trương tú tài và Hoàng Phú Quý thay đổi, vô cùng ngạc nhiên.
Đặng Thiết Kiếm đã chết!
Chuyện này là thế nào?
Ba người nhóm Sở Trần ba chân bốn cẳng, vội vàng tiến vào hậu viện Đặng gia.
Khoảnh khắc nhìn thấy di thể của Đặng Thiết Kiếm, ba người nhóm Sở Trần đờ người ra.
Trên di thể của Đặng Thiết Kiếm,
Vướng mảnh y phục của Hoàng Phú Quý...
Hổ Yêu cảnh giác nhìn ba người trước mặt.
Dưới ánh trăng, đôi mắt hổ ánh lên hàn quang âm u.
Tâm tư Hoàng Phú Quý khẽ động: "Hổ đại tiên, nếu như ngươi chư từng chủ động đả thương người, vậy thì dễ xử lý rồi. Cùng chúng ta trở về làm sáng tỏ một phen, bảo đảm ngươi không cần lo lắng cho tính mạng!"
Lời này có thể nói là chân tình tha thiết và chân thành từng câu chữ.
Môi trường ảnh hưởng đến phương thức tư duy của một người.
Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh Hoàng Phú Quý đều là bằng hữu thân thiện và yêu tiên có đạo nói lý, đối với yêu quái nghi ngờ có thể giáo hóa, hắn luôn đối đãi chân thành, không có bất kỳ tâm cơ.
Tuy nhiên, rơi vào tai Hổ Yêu.
Đó chính là – Nhân tộc giảo hoạt coi bản hổ là kẻ ngốc. Theo các ngươi trở về, còn có thể trở về được sao?
Hổ Yêu vô cùng tức giận, cũng lười phí lời, nhe nanh bộc lộ bộ mặt hung ác.
"Vù vù vù!"
Yêu phong nổi lên từng trận.
Hắc Hổ nhún người bổ nhào về phía trước, chạy nhanh như sấm sét, chỉ vài bước đã giết tới.
Hoàng Phú Quý biến thành Hắc Hùng, "đùng đùng đùng" nhào tới, chém giết với Hắc Hổ.
Hễ là chân tiên, chân thần trên trời tuyệt đối không thể nhập thân vào phàm nhân và người tu hành, thần tiên Xuất Mã Tiên Nhất Mạch phụ thể là yêu quái đắc đạo.
Lúc này, Hoàng Phú Quý thỉnh tiên phụ thể, nói là một con gấu yêu đen cũng không sai.
Da dày thịt béo, thân hình bạo ngược có thể so với Hổ Yêu danh xứng với thực.
Đương nhiên, cũng chỉ là thân hình có thể sánh ngang, nhưng thực chiến lại không giống nhau.
Kỹ thuật đánh nhau của con Hổ Yêu này cực kỳ cao minh, mơ hồ có khí thế của cao thủ võ đạo trong quân Nhân tộc. Hổ vồ, hổ chưởng cuốn theo yêu khí, uy thế hừng hực, sau thời gian đối mặt vài lần đã đánh cho Hoàng Phú Quý da tróc thịt bong, thảm thương không nỡ nhìn.
Nếu không phải là trạng thái Hắc Hùng yêu tiên phụ thể, e rằng Hoàng Phú Quý lúc này đã bị thương nặng.
May mà, binh mã dưới trướng Sở Trần và Linh binh trong cuộn tranh của Trương tú tài đã kịp thời chạy đến, giải vây cho hắn.
Âm binh Âm tướng và Linh binh trong cuộn tranh tuy thực lực không mạnh lắm, nhưng khó ngăn nổi người đông thế mạnh, lại thêm bày binh bố trận, phối hợp ăn ý, nên thực lực tương đương khả quan.
Hổ Yêu tuy nói rằng hung hãn, nhưng đối mặt với bao vây dày đặc, nó cũng không dám tiến bừa, nếu hơi tham lam một chút là sẽ có binh qua chém vào người nó.
Nó chỉ có thể khoanh tay bó gối, tỏ ra khá bị động.
Không lâu sau, trên người Hổ Yêu đã có thêm vài vết đao và vết kiếm, bộ lông hổ dính máu tươi đỏ thẫm.
"Hồ đại tiên, ta thành tâm, ngươi theo ta trở về, vạn sự đại cát, đừng ngoan cố phản kháng, tự chuốc lấy diệt vọng!"
Toàn thân Hoàng Phú Quý bê bết máu, lớn tiếng khuyên đầu hàng.
Hổ Yêu không thèm để ý đến ý của hắn.
Mắt thấy không địch lại, nó cũng không ngốc, gầm lên một tiếng, yêu phong thổi qua, quét bay năm sáu Âm binh và Linh binh cuộn tranh, tìm được sơ hở liền phá vòng vây xông ra ngoài.
Hoàng Phú Quý cuốn theo yêu phong màu đen đuổi theo, theo sát phía sau là Âm binh Âm tướng và Linh binh cuộn tranh.
"Sở huynh, chúng ta mau đuổi theo, Linh binh trong cuộn tranh của ta sẽ mất đi hiệu lực nếu cách ta quá xa."
Trương tú tài rút ra từ rương sách sau lưng, lại triệu hồi ra ngựa chắp cánh bay, nhảy lên và cưỡi trên nó.
"Tú tài, mang ta theo cùng!"
Sở Trần theo sau và nhảy lên ngựa chắp cánh bay.
Bởi vì, Hạc Vũ Đạp Vân linh phù trên người Sở Trần sư phụ chỉ tặng có ba lá, còn lại hai lá, dùng đi sẽ không còn nữa, hắn phải giữ lại để có lúc dùng đến bảo vệ tính mạng.
Hoàng Phú Quý dẫn binh mã đuổi giết Hổ Yêu đi đầu, Sở Trần và Trương tú tài theo sau.
Cảnh tượng này kéo dài suốt hai ba canh giờ, rượt đuổi chém giết đến tận nửa đêm.
Lại từ đêm hôm khuya khoắt đuổi giết đến rạng sáng.
Tử Dương mới sinh, cực kỳ không thân thiện với binh mã trong phù lục của Sở Trần.
Nếu là bình thường, Sở Trần âm thầm niệm Rắc Thực chú, ban ngày binh mã trong phù lục cũng có thể đem ra sử dụng chiến đấu.
Nhưng trải qua một đêm chém giết, binh mã dưới sự chỉ huy của Quỷ tướng Cao Viễn đã sức cùng lực kiệt từ lâu, cho dù có Rắc Thực chú cũng không có sức tiếp tục chiến đấu.
Không có sự tương trợ của Âm binh Âm tướng, bao vây chặn đánh.
Cuối cùng vẫn là để Hổ Yêu thân mang trọng thương, tính mạng nguy cấp phóng vào thâm sơn, chạy trốn mất dạng.
Đối với kết quả này, Sở Trần, Trương tú tài và Hoàng Phú Quý đều cảm thấy khá tiếc nuối.
Lần đầu tiên ra ngoài phá án, trảm yêu trừ ma, tốn nhiều công sức như vậy, kết quả vẫn là thất bại.
Quả nhiên, lần đầu tiên của nam nhân luôn không lý tưởng.
Hoàng Phú Quý là người thảm nhất, sau khi giải trừ Thỉnh Tiên Phụ Thể pháp thuật, toàn thân hắn đẫm máu và bộ dạng khá thảm hại, khiến Sở Trần và Trương tú tài cực kỳ hoảng sợ.
Kiểm tra qua cho hắn, sau đó mới yên tâm.
Tất cả đều là vết thương ở da thịt, không hề gì.
Với thể chất của người tu hành, một hai ngày là có thể lành lại như cũ.
Người thảm nhất và tổn thất lớn nhất thực ra là Trương tú tài quan sát trận chiến từ xa.
Hổ Yêu vô cùng xảo quyệt, trong quá trình chạy trốn, hắn ta dường như đoán được Âm binh Âm tướng và Linh binh cuộn tranh đến từ tay của Sở Trần và Trương tú tài, nên giữa đường đã chặn đánh hai người.
Dưới sự tấn công bất ngờ, mặc dù cả hai không bị thương, nhưng ngựa chắp cánh bay đã bị thương nghiêm trọng.
Linh họa【Sáp Sí Phi Mã đồ】bị hư hại, linh tính mất đi nhiều, khiến Trương tú tài đau lòng không thôi.
Sở Trần không bị thương, nhưng tổn thất cũng không nhỏ.
Hai lá Hạc Vũ Đạp Vân linh phù còn lại đã được sử dụng hết.
Dùng để bảo vệ tính mạng, coi như là đáng giá.
Điều khiến Sở Trần cảm thấy xót xa là binh mã trong phù lục ít nhiều đều bị thương.
Một số binh mã thậm chí bị thương nặng, sau khi trở về vẫn cần hắn lập đàn làm phép, tế luyện trị thương.
"Bực bội quá, chúng ta ai nấy đều tổn thất không nhỏ, sau cùng vẫn để cho con Hổ Yêu chạy mất. Thật là đáng ghét! Cũng không biết Đặng Thiết Kiếm đi đâu rồi, nếu có sự trợ giúp của ông ta, Hổ Yêu nhất định chạy không thoát."
Đi trên con đường núi trở về Quảng Uyên thôn, Hoàng Phú Quý vò đầu bứt tai, khá bực bội.
"Không tìm được Hổ Yêu, Đặng thôn trưởng có thể chịu đựng được, dân binh thôn anh dũng khác chắc chắn sẽ không thể chịu đựng được vào ban đêm, e rằng bọn họ đã sớm trở về lâu rồi."
Trương tú tài vung chiếc quạt xếp phong cảnh, ưu nhã quạt gió: "Cũng không phải không có thu hoạch, con Hổ Yêu này bị thương nặng, mặc dù không chết cũng coi như là bài học cho hắn ta, để hắn ta không dám tùy tiện hại người."
Sở Trần cười cười, nhìn ra được tâm tình hai người khá phiền muộn, nên nói đùa:
"Trong núi có không ít yêu quái, chúng không phải là một nhóm hòa hợp êm thấm, tranh đấu còn ác liệt hơn ai hết, nói không chừng Yêu Hổ trở về sẽ bị đối thủ thủ tiêu."
"Sở huynh đại tài, suy luận này rất có cơ sở, làm người khác tín phục!"
Trương tú tài và Hoàng Phú Quý cười haha, tiếng cười khá vui vẻ.
Trên đường đi, ba người nói chuyện vui quét sạch sự phiền muộn “thất bại trong trận đầu ra quân”, tâm trạng lại vui vẻ trở lại.
Cho đến khi mặt trời mọc lên cao.
Ba người nhóm Sở Trần lúc này mới đi bộ ra khỏi núi và trở về thị trấn Quảng Uyên thôn.
Vừa trở về Quảng Uyên thôn, ba người lập tức phát hiện bầu không khí ở đây có chút không đúng, đầy náo động và bất an, bầu không khí còn lạ hơn ngày hôm qua.
"Chao ôi, phải làm sao bây giờ? Ngay cả Đặng thôn trưởng đều bị Hổ Yêu hại chết, sau này chúng ta làm sao còn dám ra ngoài?"
"Ai nói Đặng thôn trưởng bị Hổ Yêu hại chết? Trên người ngài ấy đầy vết đao và vết kiếm, vừa nhìn liền biết là người làm."
"Thật hay giả vậy, trong dân binh thôn anh dũng ai đã tạo phản rồi?"
"Làm sao có thể! Các huynh đệ làm sao có thể hại chết lão Đặng..."
...
Nghe tiếng các hương dân bàn luận, sắc mặt Sở Trần, Trương tú tài và Hoàng Phú Quý thay đổi, vô cùng ngạc nhiên.
Đặng Thiết Kiếm đã chết!
Chuyện này là thế nào?
Ba người nhóm Sở Trần ba chân bốn cẳng, vội vàng tiến vào hậu viện Đặng gia.
Khoảnh khắc nhìn thấy di thể của Đặng Thiết Kiếm, ba người nhóm Sở Trần đờ người ra.
Trên di thể của Đặng Thiết Kiếm,
Vướng mảnh y phục của Hoàng Phú Quý...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.