Thiên Trường Địa Cửu (Có Một Tình Yêu Được Gọi Là "buông Tay")
Chương 8: Xuyên về
Mint
28/03/2021
Hoài Ân bước dần đến bên cô gái ấy, nàng ta đang đưa tay ra để nắm lấy tay cô, luồng ánh sáng ấy sáng lại càng sáng hơn, chói gắt đến nỗi không thể nào mở mắt…nhưng không hiểu vì lí do gì, cô cứ đi một bước rồi lại thêm một bước đến cái luồng sáng.
Thế là cuối cùng, Hoài Ân cũng đã nắm lấy tay của cô gái kia và linh hồn cô mất hút sâu vào trong luồng sáng – còn thân xác cô ngã xuống đất và bất tỉnh. Thư viện lại trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thời gian không gian không còn ngưng động nữa, nó trở lại với nhịp sống bình thường….nhưng…linh hồn của Hoài Ân đâu? Cô ấy đi đâu mất rồi?
…………………………………
* Ở một không gian, thời gian khác *
Hoài Ân mở mắt he hé nhìn xung quanh, là một căn phòng rất lớn, xung quanh toàn những vật dụng cổ xưa, có rất nhiều cô gái mặc trang phục thời xưa… vì đầu cô lúc này đang rất đau cho nên cô đang cố cựa quậy
- Ah…ah…sao mà đầu ta đau thế ? Thật khó chịu.
- Công chúa, công chúa người tỉnh lại rồi sao? ( Một cô gái nhỏ tuổi đứng bên cạnh giường, nét mặt lo lắng nhìn đăm chiêu vào cô công chúa nhỏ nhắn, đang nằm trên giường hôn mê đã ba ngày chưa tỉnh lại. )
Một người phụ nữ ở độ tuổi trung niên (bà vú) hốt hoảng nhìn cô công chúa và liền sai bảo cô nô tì kia:
- Mau, ngươi mau đi báo cho Hoàng Hậu và Hoàng Thượng biết tin công chúa đã tỉnh lại nhanh đi…
(Cô nô tỳ ấy chạy thật nhanh ra khỏi phòng...)
Sau khi mất hút trong luồng sáng ở thư viện, Hoài Ân đã xuyên không về Cuối thời Lý, cô nhập hồn vào thân xác của vị công chúa đầu tiên – con gái đầu của Vua Lý Huệ Tông – Thuận Thiên công chúa. Nhưng lúc đấy cô công chúa chỉ mới 8 tuổi, vì vô tình trong lúc mãi chạy đuổi bắt bướm ở ngự hoa viên mà cô đã lỡ trượt chân ngã rơi xuống hồ nước bất tỉnh và khi tỉnh lại thì Hoài Ân đã hoàn toàn nhập hồn vào trong thân xác ấy. Một linh hồn của cô gái đến từ tương lai 20 tuổi nhưng bây giờ hiện đang ở trong thân thể của một bé gái 8 tuổi.
- Cái gì? Ta…ta ta là ai cơ?
- Công chúa người sao vậy? Người là cô công chúa bé nhỏ mà thần đã chăm sóc từ nhỏ tới bây giờ mà?
- Hả??? Nhưng…ah…đầu đầu của ta…đau quá....
- Công chúa!!! Công chúa ơi!!! Mau truyền thái y ngay!!!!
(Hoài Ân lúc này nghĩ: “ Đây là đâu? Tại sao lại có nhiều người hầu ờ đây như thế? Còn thân thể của mình ở đâu? Sao lại trong thân xác của một cô bé chứ? Công chúa ư? Mình phải hỏi cho chắc chắn mới được…)
- Bà vú ơi? Cho ta hỏi một chút có được không?
- Vâng, tất nhiên là được mà công chúa.
- Ta muốn hỏi là ta tên gì vậy? Ba mẹ của ta là ai? Ta có em trai hay em gái không?
(Bà vú trầm ngâm một lát sau khi đột nhiên nghe những lời mà cô công chúa nhỏ mà bà nuôi dưỡng, chăm sóc 8 năm nay lần đầu tiên thốt ra như thế )
- Vâng…người tên là Lý Ngọc Oanh hay còn được gọi là Thuận Thiên công chúa. Phụ thân của người là nhà vua – Lý Huệ Tông, mẫu thân người là Thuận Trinh hoàng hậu. Và đương nhiên người có một cô em gái thua người 2 tuồi là công chúa Lý Chiêu Hoàng hay Chiêu Thánh công chúa.
( Khi nghe xong, Hoài Ân như muốn chết lặng đi một chút, cô ngạc nhiên đến hoảng loạn, thì ra cô đã xuyên về cuối triều Nhà Lý mà đã vậy hiện giờ cô còn ở trong thân thể của Thuận Thiên công chúa nữa chứ! Thật là không có điều gì là không thể mà... nhưng ... “Chẳng phải là mình đã biết hết các diễn biến lịch sử sẽ xảy ra sau này hết rồi hay sao? Nàng ấy – Thuận Thiên thật là mệnh khổ, thế mà... bản thân lại trở thành cô ấy mất rồi! Phải làm như thế nào tiếp đây??? Mình phải thay đổi thử số phận này xem sao...)
……………………………………….
Một lát sau…Sau khi nghe tin, vua Lý Huệ Tông và hoàng hậu đã ngay lập tức đi đến thăm cô con gái nhỏ của mình.
Vừa bước vào phòng, Hoàng Hậu đã ôm chầm lấy Thuận Thiên, bà lo lắng và có đôi chút hốt hoảng nhìn cô con gái bé bỏng của mình, ánh mắt đầy yêu thương, ươn ướt lệ.
- Con gái à, con có sao không? Con có còn đau ở đâu không? Oanh Nhi ơi…
Hoài Ân hơi bị bất ngờ, rồi cô nhìn hết mọi người xung quanh mình một lượt. Cô thấy ngoài người phụ nữ đang ôm cô là mẫu thân của Thuận Thiên ra thì còn có một người đàn ông, cao ráo, tầm khoảng ba mươi tuổi, trên người mặc Long bào, vẻ mặt hơi đăm chiêu nhưng ánh mắt dành cho cô vẫn thật dịu dàng và tràn đầy yêu thương... thì ra người ấy là phụ thân của Thuận Thiên - Vua Lý Huệ Tông.
- Sao con không trả lời vậy, con còn đau hay còn mệt à, con gái nhỏ của ta? ( Lý Huệ Tông đứng ngoài sau lưng mẫu thân của Thuận Thiên lo lắng hỏi)
Hoài Ân phải định thần lại trong phút chốc rồi nhìn mọi người nói:
- Thưa cha, mẹ… con không sao, chỉ là…ờ… con hơi bị đau đầu một chút…thôi ạ.
Mọi người đều tất thảy tập trung nghe công chúa nói, rồi ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm vì công chúa đã không sao và sau 3 ngày hôn mê bất tỉnh thì công chúa đã tỉnh dậy thật bình thường.
Thế là cuối cùng, Hoài Ân cũng đã nắm lấy tay của cô gái kia và linh hồn cô mất hút sâu vào trong luồng sáng – còn thân xác cô ngã xuống đất và bất tỉnh. Thư viện lại trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thời gian không gian không còn ngưng động nữa, nó trở lại với nhịp sống bình thường….nhưng…linh hồn của Hoài Ân đâu? Cô ấy đi đâu mất rồi?
…………………………………
* Ở một không gian, thời gian khác *
Hoài Ân mở mắt he hé nhìn xung quanh, là một căn phòng rất lớn, xung quanh toàn những vật dụng cổ xưa, có rất nhiều cô gái mặc trang phục thời xưa… vì đầu cô lúc này đang rất đau cho nên cô đang cố cựa quậy
- Ah…ah…sao mà đầu ta đau thế ? Thật khó chịu.
- Công chúa, công chúa người tỉnh lại rồi sao? ( Một cô gái nhỏ tuổi đứng bên cạnh giường, nét mặt lo lắng nhìn đăm chiêu vào cô công chúa nhỏ nhắn, đang nằm trên giường hôn mê đã ba ngày chưa tỉnh lại. )
Một người phụ nữ ở độ tuổi trung niên (bà vú) hốt hoảng nhìn cô công chúa và liền sai bảo cô nô tì kia:
- Mau, ngươi mau đi báo cho Hoàng Hậu và Hoàng Thượng biết tin công chúa đã tỉnh lại nhanh đi…
(Cô nô tỳ ấy chạy thật nhanh ra khỏi phòng...)
Sau khi mất hút trong luồng sáng ở thư viện, Hoài Ân đã xuyên không về Cuối thời Lý, cô nhập hồn vào thân xác của vị công chúa đầu tiên – con gái đầu của Vua Lý Huệ Tông – Thuận Thiên công chúa. Nhưng lúc đấy cô công chúa chỉ mới 8 tuổi, vì vô tình trong lúc mãi chạy đuổi bắt bướm ở ngự hoa viên mà cô đã lỡ trượt chân ngã rơi xuống hồ nước bất tỉnh và khi tỉnh lại thì Hoài Ân đã hoàn toàn nhập hồn vào trong thân xác ấy. Một linh hồn của cô gái đến từ tương lai 20 tuổi nhưng bây giờ hiện đang ở trong thân thể của một bé gái 8 tuổi.
- Cái gì? Ta…ta ta là ai cơ?
- Công chúa người sao vậy? Người là cô công chúa bé nhỏ mà thần đã chăm sóc từ nhỏ tới bây giờ mà?
- Hả??? Nhưng…ah…đầu đầu của ta…đau quá....
- Công chúa!!! Công chúa ơi!!! Mau truyền thái y ngay!!!!
(Hoài Ân lúc này nghĩ: “ Đây là đâu? Tại sao lại có nhiều người hầu ờ đây như thế? Còn thân thể của mình ở đâu? Sao lại trong thân xác của một cô bé chứ? Công chúa ư? Mình phải hỏi cho chắc chắn mới được…)
- Bà vú ơi? Cho ta hỏi một chút có được không?
- Vâng, tất nhiên là được mà công chúa.
- Ta muốn hỏi là ta tên gì vậy? Ba mẹ của ta là ai? Ta có em trai hay em gái không?
(Bà vú trầm ngâm một lát sau khi đột nhiên nghe những lời mà cô công chúa nhỏ mà bà nuôi dưỡng, chăm sóc 8 năm nay lần đầu tiên thốt ra như thế )
- Vâng…người tên là Lý Ngọc Oanh hay còn được gọi là Thuận Thiên công chúa. Phụ thân của người là nhà vua – Lý Huệ Tông, mẫu thân người là Thuận Trinh hoàng hậu. Và đương nhiên người có một cô em gái thua người 2 tuồi là công chúa Lý Chiêu Hoàng hay Chiêu Thánh công chúa.
( Khi nghe xong, Hoài Ân như muốn chết lặng đi một chút, cô ngạc nhiên đến hoảng loạn, thì ra cô đã xuyên về cuối triều Nhà Lý mà đã vậy hiện giờ cô còn ở trong thân thể của Thuận Thiên công chúa nữa chứ! Thật là không có điều gì là không thể mà... nhưng ... “Chẳng phải là mình đã biết hết các diễn biến lịch sử sẽ xảy ra sau này hết rồi hay sao? Nàng ấy – Thuận Thiên thật là mệnh khổ, thế mà... bản thân lại trở thành cô ấy mất rồi! Phải làm như thế nào tiếp đây??? Mình phải thay đổi thử số phận này xem sao...)
……………………………………….
Một lát sau…Sau khi nghe tin, vua Lý Huệ Tông và hoàng hậu đã ngay lập tức đi đến thăm cô con gái nhỏ của mình.
Vừa bước vào phòng, Hoàng Hậu đã ôm chầm lấy Thuận Thiên, bà lo lắng và có đôi chút hốt hoảng nhìn cô con gái bé bỏng của mình, ánh mắt đầy yêu thương, ươn ướt lệ.
- Con gái à, con có sao không? Con có còn đau ở đâu không? Oanh Nhi ơi…
Hoài Ân hơi bị bất ngờ, rồi cô nhìn hết mọi người xung quanh mình một lượt. Cô thấy ngoài người phụ nữ đang ôm cô là mẫu thân của Thuận Thiên ra thì còn có một người đàn ông, cao ráo, tầm khoảng ba mươi tuổi, trên người mặc Long bào, vẻ mặt hơi đăm chiêu nhưng ánh mắt dành cho cô vẫn thật dịu dàng và tràn đầy yêu thương... thì ra người ấy là phụ thân của Thuận Thiên - Vua Lý Huệ Tông.
- Sao con không trả lời vậy, con còn đau hay còn mệt à, con gái nhỏ của ta? ( Lý Huệ Tông đứng ngoài sau lưng mẫu thân của Thuận Thiên lo lắng hỏi)
Hoài Ân phải định thần lại trong phút chốc rồi nhìn mọi người nói:
- Thưa cha, mẹ… con không sao, chỉ là…ờ… con hơi bị đau đầu một chút…thôi ạ.
Mọi người đều tất thảy tập trung nghe công chúa nói, rồi ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm vì công chúa đã không sao và sau 3 ngày hôn mê bất tỉnh thì công chúa đã tỉnh dậy thật bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.