Chương 2: Tỉnh Giấc
Mineko
12/02/2021
"Tiểu thư, tiểu thư, cô mau tỉnh lại!"
Tiếng gọi lo lắng của nha hoàn giúp Uyển Ninh bừng tỉnh. Nàng từ từ mở mắt, liếc nhìn thấy gian phòng quen thuộc, nàng khẽ thở dài một hơi. Cô bé nha hoàn cẩn thận lấy khăn thấm đi mồ hôi trên trán cho nàng, đồng thời nhỏ giọng hỏi:
"Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Uyển Ninh lau đi nước mắt bên má, lắc đầu bảo:
"Ta không sao, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi. Thị Bình, em rót cho ta chung trà nóng đi!"
Phải, chỉ là ác mộng thôi! nàng vẫn còn sống kia mà! người nam tử kia sẽ không thể làm hại nàng được!l
Thị Bình nghe chủ phân phó liền cung kính làm theo:
"Dạ, tiểu thư!"
Uyển Ninh chống tay gượng dậy, cả người toàn mồ hôi nhớp nháp, không dễ chịu mấy. Mang hài vào, nàng bước tới hé mở cửa sổ ra, gió lạnh bất chợt lùa vào, Uyển Ninh khẽ rùng mình. Thị Bình mang theo chung trà đi tới, thấy vậy vội vàng khuyên nhủ:
"Tiểu thư, sương đêm giá lạnh, cô không nên đứng đây, xin người về giường đi ạ! Ngộ nhỡ nhiễm lạnh thì lại tổn hại thân thể!"
Uyển Ninh nhận lấy chung trà, thổi nhẹ rồi nhấp một ngụm. Trà nóng uống vào, nàng thấy thoải mái hơn. Uyển Ninh ngồi xuống sạp, cười khẽ:
"Không sao, tiểu thư em không yếu ớt đến thế! Thị Bình, giờ là canh mấy rồi?"
"Dạ thưa, mới canh ba thôi ạ, còn lâu trời mới hửng sáng!"
Thị Bình đi lấy thêm áo choàng lên cho tiểu thư, sau đó đứng một bên đợi hầu. Uyển Ninh liếc nhìn bầu trời đêm đen thăm thẳm, cất giọng không rõ buồn vui:
"Thế à?"
Thị Bình nhìn theo tầm mắt nàng, e dè đoán ý:
"Tiểu thư lại đang lo cho công tử sao ạ?"
Uyển Ninh cầm lấy cây quạt gỗ phe phẩy:
"Ừm, biên thùy phía Bắc chiến loạn, giáo mác không có mắt, chẳng biết anh trai ta có được bình an hay không?"
Thị Bình bèn an ủi:
"Tiểu thư chớ nên lo lắng quá, công tử nhà ta tài trí hơn người, lại được chúng ta ngày đêm vái thần cúng phật cầu xin, tin chắc sẽ gặp dữ hóa lành!"
"Xem em kìa, khéo ăn khéo nói thật, chả bù với ngày trước, nhưng ta cũng mong được như em nói!"
Uyển Ninh phiền muộn thở dài, anh trai tòng quân đến biên quan thấm thoát đã gần bốn năm rồi. Chiến sự giữa Đại Nam và nước Yến vẫn giằng co ác liệt. Tuy chủ ý tòng quân là do nàng đề xướng nhưng đêm đêm trằn trọc, Uyển Ninh khó tránh nghĩ nhiều. Ngộ nhỡ tai bay vạ gió, anh trai có mệnh hệ gì nàng không có mặt mũi nào nhìn chị dâu và cháu nhỏ.
Thị Bình thấy tiểu thư ảm đạm ưu phiền, tuy muốn khuyên giải nhưng lại nhận ra bản thân ít học, không biết được mấy điều hay. Nhắc đến chuyện biên quan, chính thị cũng buồn bã, rầu rĩ. Thật ra Thị Bình là người ở chốn đó, chẳng qua chiến loạn gây cảnh lầm than, cả nhà thị cùng đùm túm nhau chạy ngược về kinh thành. Tiếc thay, một nhà bốn người chỉ có mỗi mình thị sống sót đói khổ lang thang đầu đường xó chợ. May sao trời phật rủ lòng thương, cho thị gặp được tiểu thư, trở thành nha hoàn phủ Quốc công.
"Tiểu thư, cô nghĩ chiến sự bao giờ mới kết thúc đây?"
Uyển Ninh trầm ngâm, chốc lát sau mới từ tốn bảo:
"Ta cũng không biết nữa nhưng thiết nghĩ nếu trời phù hộ Đại Nam, nói không chừng sẽ mau kết thúc. Chẳng phải phía Bắc gần đây tin thắng trận truyền về liên tục nhờ vào vị tướng quân họ Trương tài danh lẫy lừng cầm quân đánh đâu thắng đó hay sao?"
"A, đúng rồi, tiểu thư nói chí phải, em thật đãng trí mà!"
Uyển Ninh rời sạp đi về phía giường, không quên căn dặn:
"Thị Bình, ta lên giường nghỉ thêm chốc lát, em cũng ra gian ngoài ngủ tiếp đi! Đợi trời hửng sáng thì vào đây gọi ta, đường tới chùa xa, chủ tớ ta phải đi sớm cho kịp thì giờ!"
"Dạ, tiểu thư!"
Thị Bình vâng dạ lui ra, ngọn nến vụt tắt, không gian trở nên tối om. Uyển Ninh nằm trên giường, hai mắt thanh tỉnh. Lại một đêm mất ngủ nữa rồi!
Tiếng gọi lo lắng của nha hoàn giúp Uyển Ninh bừng tỉnh. Nàng từ từ mở mắt, liếc nhìn thấy gian phòng quen thuộc, nàng khẽ thở dài một hơi. Cô bé nha hoàn cẩn thận lấy khăn thấm đi mồ hôi trên trán cho nàng, đồng thời nhỏ giọng hỏi:
"Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Uyển Ninh lau đi nước mắt bên má, lắc đầu bảo:
"Ta không sao, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi. Thị Bình, em rót cho ta chung trà nóng đi!"
Phải, chỉ là ác mộng thôi! nàng vẫn còn sống kia mà! người nam tử kia sẽ không thể làm hại nàng được!l
Thị Bình nghe chủ phân phó liền cung kính làm theo:
"Dạ, tiểu thư!"
Uyển Ninh chống tay gượng dậy, cả người toàn mồ hôi nhớp nháp, không dễ chịu mấy. Mang hài vào, nàng bước tới hé mở cửa sổ ra, gió lạnh bất chợt lùa vào, Uyển Ninh khẽ rùng mình. Thị Bình mang theo chung trà đi tới, thấy vậy vội vàng khuyên nhủ:
"Tiểu thư, sương đêm giá lạnh, cô không nên đứng đây, xin người về giường đi ạ! Ngộ nhỡ nhiễm lạnh thì lại tổn hại thân thể!"
Uyển Ninh nhận lấy chung trà, thổi nhẹ rồi nhấp một ngụm. Trà nóng uống vào, nàng thấy thoải mái hơn. Uyển Ninh ngồi xuống sạp, cười khẽ:
"Không sao, tiểu thư em không yếu ớt đến thế! Thị Bình, giờ là canh mấy rồi?"
"Dạ thưa, mới canh ba thôi ạ, còn lâu trời mới hửng sáng!"
Thị Bình đi lấy thêm áo choàng lên cho tiểu thư, sau đó đứng một bên đợi hầu. Uyển Ninh liếc nhìn bầu trời đêm đen thăm thẳm, cất giọng không rõ buồn vui:
"Thế à?"
Thị Bình nhìn theo tầm mắt nàng, e dè đoán ý:
"Tiểu thư lại đang lo cho công tử sao ạ?"
Uyển Ninh cầm lấy cây quạt gỗ phe phẩy:
"Ừm, biên thùy phía Bắc chiến loạn, giáo mác không có mắt, chẳng biết anh trai ta có được bình an hay không?"
Thị Bình bèn an ủi:
"Tiểu thư chớ nên lo lắng quá, công tử nhà ta tài trí hơn người, lại được chúng ta ngày đêm vái thần cúng phật cầu xin, tin chắc sẽ gặp dữ hóa lành!"
"Xem em kìa, khéo ăn khéo nói thật, chả bù với ngày trước, nhưng ta cũng mong được như em nói!"
Uyển Ninh phiền muộn thở dài, anh trai tòng quân đến biên quan thấm thoát đã gần bốn năm rồi. Chiến sự giữa Đại Nam và nước Yến vẫn giằng co ác liệt. Tuy chủ ý tòng quân là do nàng đề xướng nhưng đêm đêm trằn trọc, Uyển Ninh khó tránh nghĩ nhiều. Ngộ nhỡ tai bay vạ gió, anh trai có mệnh hệ gì nàng không có mặt mũi nào nhìn chị dâu và cháu nhỏ.
Thị Bình thấy tiểu thư ảm đạm ưu phiền, tuy muốn khuyên giải nhưng lại nhận ra bản thân ít học, không biết được mấy điều hay. Nhắc đến chuyện biên quan, chính thị cũng buồn bã, rầu rĩ. Thật ra Thị Bình là người ở chốn đó, chẳng qua chiến loạn gây cảnh lầm than, cả nhà thị cùng đùm túm nhau chạy ngược về kinh thành. Tiếc thay, một nhà bốn người chỉ có mỗi mình thị sống sót đói khổ lang thang đầu đường xó chợ. May sao trời phật rủ lòng thương, cho thị gặp được tiểu thư, trở thành nha hoàn phủ Quốc công.
"Tiểu thư, cô nghĩ chiến sự bao giờ mới kết thúc đây?"
Uyển Ninh trầm ngâm, chốc lát sau mới từ tốn bảo:
"Ta cũng không biết nữa nhưng thiết nghĩ nếu trời phù hộ Đại Nam, nói không chừng sẽ mau kết thúc. Chẳng phải phía Bắc gần đây tin thắng trận truyền về liên tục nhờ vào vị tướng quân họ Trương tài danh lẫy lừng cầm quân đánh đâu thắng đó hay sao?"
"A, đúng rồi, tiểu thư nói chí phải, em thật đãng trí mà!"
Uyển Ninh rời sạp đi về phía giường, không quên căn dặn:
"Thị Bình, ta lên giường nghỉ thêm chốc lát, em cũng ra gian ngoài ngủ tiếp đi! Đợi trời hửng sáng thì vào đây gọi ta, đường tới chùa xa, chủ tớ ta phải đi sớm cho kịp thì giờ!"
"Dạ, tiểu thư!"
Thị Bình vâng dạ lui ra, ngọn nến vụt tắt, không gian trở nên tối om. Uyển Ninh nằm trên giường, hai mắt thanh tỉnh. Lại một đêm mất ngủ nữa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.