Thiên Tuyết Ấn

Chương 7: Bị Quỷ Vương nhìn trúng

Khang_Hỷ

04/10/2024

 

“Chỉ có như vậy em mới chịu nói chuyện với tôi sao?”. Thiên đã áp sát Tuyết từ lúc nào mà thì thầm bên tai cô. Hắn quái gở mà liếm lên vành tai của Tuyết.

“Anh… anh…”. Cô sợ hãi xoay người, lắp bắp nói. “Anh rốt cuộc là thứ gì?”.

“Em nghĩ tôi sẽ là thứ gì?”. Thiên nói rồi lại hôn xuống cổ của Tuyết.

“Anh…”.

Tuyết giật mình, cô hình như cảm thấy răng nanh đang dây dưa trên da thịt của mình. Không phải hắn định cắn chết cô đấy chứ. Tuyết đưa tay đẩy mạnh Thiên ra nhưng không thành công. Cái thân hình cao to vững chắc của Thiên cứ như dính chặt vào cô. Tuyết vừa đẩy vừa cố lùi về sau để tách hắn ra nhưng chỉ khiến cánh tay lực lưỡng của Thiên siết lấy cô mạnh hơn.

Giây tiếp theo hắn lại cười ha ha một cách ma quái. Thanh âm cứ khào khào bị giam trong thanh quản mà chưa chịu phóng thích thành tiếng nói. Nó cứ đục đục khàn khàn nghe rất sợ. Thiên khoái chí nhìn sự vùng vẫy đầy bất lực của Tuyết.

Hắn bị Tuyết đẩy ra nhưng không từ bỏ, lại tiếp tục cúi xuống vị trí phía dưới cái cổ trắng nhỏ của cô mà giở trò sở khanh. Bàn tay không an phận mà lại di chuyển khắp lưng và eo của cô. Hắn ta rõ ràng là đang sàm sỡ Tuyết.

Cái áo khoác len đã bị tuột xuống lúc nào không hay, để lộ ra là bờ vai trắng nõn và chỗ da thịt căng tròn của Tuyết. Do cô mặc một chiếc đầm lụa dây mảnh nên tất thảy những gì xuân sắc nhất đều được phơi bày. Ánh mắt của Thiên chợt lóe lên một tia lấp lánh.

Tuyết hết kinh hãi, rồi vừa thẹn vừa giận. Cái tên quái quỷ này đang chòng ghẹo cô. Người cô run lên vì sự lạnh lẽo toát ra từ Thiên, và cũng phản ứng vì bị đụng chạm vào những điểm nhạy cảm. Cô cứ loay hoay tránh né sự thân mật của hắn.

Cô bất chợt bực mình. Nghĩ lại thì đúng là từ lúc khuya gặp đám khói tới giờ thì cô mới luôn gặp phiền phức. Sợ hãi trốn chạy đã không được thì cô đành phải mạnh dạn đối mặt. Nếu tất cả thứ ma quái đều do Thiên bày ra thì cô phải tính sổ một lần với hắn ta mới được. Chẳng phải cô giỏi dùng sự nổi nóng để xua tan nỗi sợ hãi hay sao.

Cô bắt đầu giở thói ngang ngược. Cô giãy giụa cố thoát ra, hết giẫm lại đá mạnh lên chân hắn, nhưng Thiên dường như không biết đau là gì. Hắn để mặc cho Tuyết cực lực đánh đấm, còn bản thân mình thì tập trung say mê cơ thể cô.

Tuyết hết cách đành hét ầm lên. “Anh quậy đủ chưa vậy? Tại sao anh lại phá tôi, tôi đâu có thù hằn gì với anh?”.

“Em không cần cuống lên như thế. Tôi không phá em. Tôi chỉ muốn làm quen em thôi”. Thiên lại nói một cách ám muội.



Bàn tay của hắn bắt đầu di chuyển. Một tay vẫn siết chặt eo của Tuyết, tay còn lại thì miết dọc sống lưng của cô. Cái tên điên này đang muốn làm trò gì chứ.

“Ai cần làm quen với anh chứ. Anh bỏ tôi ra không, tôi la lên đấy”.

Thiên cười từng tràng đắc ý. “Em cứ la đi. Tôi phong ấn không gian này lại rồi. Để xem ai có thể nghe thấy em”.

Tuyết nói mà sắp khóc. “Anh rốt cuộc là muốn cái gì hả?”.

“Thì là muốn làm quen em đó. Em thú vị thật, có thể nhìn thấy quỷ khí của tôi”.

“Quỷ… quỷ… quỷ khí. Anh nói cái đám khói quanh quẩn đó sao?”. Tuyết run giọng hỏi. Cô sao lại xui xẻo thế này. Đụng ma đã đành, này còn tới quỷ luôn rồi.

“Em rõ ràng là có thể nhìn thấy. Vậy tại sao lại làm lơ tôi hả?”. Hắn cúi xuống muốn hôn lên môi của Tuyết nhưng cô đã kịp né sang một bên.

“Tôi xin anh đấy, tha cho tôi được không? Anh ra điều kiện đi”.

“Hừ, lại còn muốn ra điều kiện với tôi à?”.

“Chỉ cần có thể làm được thì tôi sẽ đáp ứng”.

“Điều kiện của tôi là em đó”. Thiên nhất quyết không buông tha cho cô.

“Không… Làm ơn đi mà. Tôi không muốn dính dán đến mấy thứ kì lạ đâu. Anh muốn tiền, địa vị, hay cần tìm đồ, tìm người,…”.

Thiên làm ra vẻ nghĩ ngợi. “Để tôi nghĩ xem”.

Tuyết chợt nhớ ra điều gì, cô chợt gắt giọng lên. “Mà này, không được đụng tới gia đình tôi đâu đấy”. Cô luôn đặt gia đình lên hàng đầu, bảo vệ người nhà là ưu tiên số 1 của cô. Đó cũng là giới hạn của cô. Mà con người một khi đến giới hạn thì không biết có thể làm ra được chuyện gì, nhưng nhất định sẽ kinh thiên động địa.

“Vậy thì… nghĩ tới nghĩ lui thì tôi vẫn chỉ muốn em thôi”.



Thiên lại cười gian mà nhìn Tuyết. Mà cô lúc này khoé mắt đã ân ấn nước. Hắn hài lòng với dáng vẻ uỷ khuất này của cô. Rõ ràng là yếu đuối nhưng cũng không kém phần ngang tàng, không dễ khuất phục.

“Không được. Tôi không chấp nhận”. Tuyết vẫn rất kiên quyết.

“Sao muốn làm quen với em khó thế? Vậy mà lúc chiều còn sẵn sàng bắt tay tên kia. Hắn ta có khác gì tôi đâu chứ”. Thiên tỏ giọng tủi thân.

“Đấy là công việc. Là…”. Tuyết chợt khựng lại. Lúc nãy hắn nói giống với hắn.

“Em cũng biết lúc bắt tay mà, hắn ta cũng là một dạng gì đấy không sạch sẽ”.

“Không thể nào”. Tuyết bàng hoàng mà ngẩn ra.

Cô cười khổ trong lòng. Cùng một ngày mà cô chạm trán tới tận hai con quỷ sao?

“Không thể nào đâu. Anh đừng lừa tôi”. Tuyết cảnh giác.

“Lừa em hay không thì sau này em sẽ biết thôi”.

“Người ta còn đàng hoàng hơn anh đấy”.

“Được rồi, để xem”.

Thiên nhìn Tuyết đầy khiêu khích. Cô cũng không vừa gì mà trừng mắt nhìn hắn. Được một lúc thì hắn cũng chịu buông cô ra. Tuyết lùi xa cách hắn một đoạn. Cô kéo vội cái áo len lên che người lại.

Sau cùng Thiên cũng trở lại giọng điệu đường hoàng mà nói.

“Tiếp nhận điều trị đi. Đó là điều kiện của tôi”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tuyết Ấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook