Chương 43: Thu dọn tàn cuộc
Khang_Hỷ
26/10/2024
Ông Đạo ôm Tuyết chạy ra cửa sau. Huyền lão đã chờ sẵn bọn họ. Ông Đạo thấy vậy trong lòng hoảng sợ nhưng
Huyền lão đã lên tiếng.
"Ta đến để giúp. Xin cậu theo ta".
Nhưng vừa lúc này thì xe của Phong Đình và Trương Ly cũng tới, hai người bọn họ cũng bị thương, quần áo rách nát. Họ nói trong lúc tới đây đã bị một đám quỷ binh tấn công nên lỡ mất thời gian.
Ông Đạo chỉ gật đầu đáp lễ với Huyền lão rồi lên xe của Phong Đình. Bọn họ nhanh chóng đưa Tuyết đến bệnh viện vì lúc này cả người cô đã bỏng rất nặng, cơ thể chi chít vết rắn cắn, da thịt rách toạc nhiều đường vì vuốt quỷ.
Huyền lão chỉ đành bất lực thở dài nhìn theo rồi lên xe về Huyền Tông Hội.
Cả biệt thự Trần gia cháy rực, đồ sập kinh hoàng. Đám Quỷ Vương dùng chút sức tàn mà lồm cồm bò dậy, chạy biến về Quỷ Vực. Trời lúc này mới thật sự đổ xuống một trận mưa lớn như để cuốn trôi những tan thương trong chiến trận.
Ông Đạo và Tuyết được cứu chữa và băng bó. Nhưng Tuyết thì chìm trong hôn mê. Bà Ngà hay tin liền đến bệnh viện chăm sóc cho con. Bà nhìn Gia Tuyết mà mắt khóc đỏ hoe. Còn ông Đạo thì nghỉ ngơi vài ba hôm cũng trở người ngồi dậy mà sắp xếp lại tàn cuộc. Vì quỷ sự lộng hành mà ông không dám để lâu.
Ông gọi điện thông báo cho những người đã di tản sang nước ngoài. Ông Phú nghe tin mà rụng rời. Gia Khang và
Gia Kỳ thì không ngừng trấn an các anh em còn lại. Thiên cũng chỉ biết tin qua loa, còn đầu đuôi thể nào anh không rõ.
Huyền lão bảo ông Đạo để mình phụ giúp một tay. Ông ấy muốn chuộc lỗi. Ông Đạo có chút không tin tưởng, nhưng ánh mắt Huyền lão hết sức thành tâm. Ông Đạo đành gật đầu đồng ý. Đám người Huyền Tông Hội sau đó đã ngụy tạo một tai nạn ô tô liên hoàn để hợp thức hóá cái chết của người trong Trần gia. 23
Ông Đạo theo lệnh cho cho thiều xác của mọi người vì bọn họ đã nhiễm độc trùng nếu đem chồn thì xác sẽ hóá cương thi. Biệt thự Trần gia sau đó cũng được cho người tu sửa. Người ta nhìn vào chỉ biết Trần phủ bị hỏa hoạn, còn Trần lão cùng các con đi du lịch thì không may gặp tai nạn giao thông.
Lễ tang được tổ chức. Người người đến chia buồn trong sự xót thương. Mới cách đó vài ngày hồm trước, ai nấy còn trầm trồ trước sự uy phong hiển hách của Trần gia thì nay đã phải nước mắt ngắn dài mà tiễn biệt.
Huyền môn lại đổi gió. Ông Đạo tuyên bố Trần gia sẽ rút hẳn khỏi hội. Nhường vị trí lại cho Phùng gia. Phùng Chấn cảm thấy đắc ý nhưng nét mặt vẫn diễn nét khước từ, bảo rằng bản thân còn nhiều thiếu sót.
Huyền lão không đồng ý với quyết định này của ông Đạo. Ông đề nghị mọi người bỏ phiếu bốc thăm hoặc thi thố tài năng. Huyền Tông Hội đã lên tiếng thì không ai dám phản bác. Vậy là đám người trong huyền môn lại đem nhau ra tranh đấu. Khắp các trận thì Huyền Tông Hội dành phần thắng.
Nhưng ai mà chẳng biết Huyền Tông Hội âm hiểm thế nào, nếu thật sự đề họ nắm quyền thì chỉ sợ loạn hơn chứ không thể nào yên bình. Vậy là ông Đạo lại phải ra mặt. Tuy nhiên, ông đề xuất sẽ chia đều quyền hạn ra cho các gia tộc lớn khác, mọi người thành lập một hội đồng mới, cùng nhau trồng coi việc ẩm. Có bất cứ việc gì thì cũng phải hội ý để thống nhất. Thế cục nhờ vậy mà ổn định.
Tuyết hôn mê khoảng hơn một tuần thì cũng tỉnh lại. Mắt cô vẫn còn quấn băng chưa tháo. Nhưng những vết thương khác trên cơ thể thì lại lành rất nhanh. Da dẻ như được hồi sinh mà tái tạo không ngừng.
Tuy nhiên, cô lại chìm trong sự hoảng loạn, từng mảng ký ức về trận huyết chiến cứ rời rạc, chắp vá. Cô càng nghĩ thì càng đau đầu kinh khủng đến mức không ngừng kêu gào thảm thiết. Bác sĩ phải dùng đến thuốc an thần mối lần cô lên cơn quậy phá rồi co giật dữ dội.
Tuyết như vậy cũng là vì Phượng Lai bên trong phong ấn đang không ngừng giãy giụa để thoát ra. Ấn phượng trên trán của Tuyết cứ thế mà lúc đậm lúc nhạt. Chính nó khiến cho ký ức của cô bị xáo trộn, thần trí điên loạn.
Ông Đạo không thôi suy nghĩ cách giúp cháu. Sau cùng, ông Hưng báo mộng, đành phải hy sinh đôi mắt để trấn áp. Ngày Tuyết được tháo băng mắt thì đã là một thế giới xám nhạt chào đón cô sống sót trở về. (2"
Cô được ông Đạo nói sơ lại tình hình. Những gì cô không nhớ rõ ông cũng không nhắc lại. Ông kiểm tra một lượt cho cháu.
Cô bây giờ hoàn toàn là một con người bình thường, đúng như lời nguyện của ông Hưng, không còn chút ký ức gì về việc am hiểu linh phù, trận pháp, hay linh lực vạn năng. Tuyết chỉ còn biết ông và các bác các anh bị một thế lực âm tà sát hại. Bản thân được bác Đạo đưa đi trốn kịp thời nên thoát chết.
Nhưng mà giờ đây, với đôi mắt không còn lành lặn này thì cô cũng không thể trở về đội tuyển kiếm liều. Thêm nữa là vì tính khí thất thường mà cô liên tục nôn nóng để bị phạm quy. Phong Đình lo lắng khuyên cô nên dành thời gian nghỉ ngơi, sau này xem mắt có khá hơn không rồi tính tiếp.
Vậy là sự nghiệp tuyển thủ của cô kết thúc tại đây. Tuyết có chút không cam lòng, nhưng cô không còn cách nào khác. Cô quay về đời sống bình dị bên gia đình, đăng ký học trường đại học mỹ thuật, ngành kiến trúc.
Nhưng chứng mù màu lại tiếp tục cản trở cô. Do đó, đa số những thiết kế của Tuyết chỉ mang phong cách tối giản với tông màu trắng đen là chủ đạo. Tuy nhiên, phần đường nét, tỷ lệ rất chuẩn, lại được giới chuyên môn đánh giá
cao.
Cô mở một công ty thiết kế nội thất, cũng có kết hợp với một vài nhà thiết kế khác để lo về phần phối màu sắc.
Tuyết t làm điều hành nhưng mỗi bn v đu được cô xem xét kỹ lưỡng trước khi đi tiếp qua khâu phối màu và thực thi giao khách. Công ty của cô nhờ vậy làm ăn cũng rất khá. Cứ như thế êm đềm trôi qua suốt 7 năm nay.
Huyền lão đã lên tiếng.
"Ta đến để giúp. Xin cậu theo ta".
Nhưng vừa lúc này thì xe của Phong Đình và Trương Ly cũng tới, hai người bọn họ cũng bị thương, quần áo rách nát. Họ nói trong lúc tới đây đã bị một đám quỷ binh tấn công nên lỡ mất thời gian.
Ông Đạo chỉ gật đầu đáp lễ với Huyền lão rồi lên xe của Phong Đình. Bọn họ nhanh chóng đưa Tuyết đến bệnh viện vì lúc này cả người cô đã bỏng rất nặng, cơ thể chi chít vết rắn cắn, da thịt rách toạc nhiều đường vì vuốt quỷ.
Huyền lão chỉ đành bất lực thở dài nhìn theo rồi lên xe về Huyền Tông Hội.
Cả biệt thự Trần gia cháy rực, đồ sập kinh hoàng. Đám Quỷ Vương dùng chút sức tàn mà lồm cồm bò dậy, chạy biến về Quỷ Vực. Trời lúc này mới thật sự đổ xuống một trận mưa lớn như để cuốn trôi những tan thương trong chiến trận.
Ông Đạo và Tuyết được cứu chữa và băng bó. Nhưng Tuyết thì chìm trong hôn mê. Bà Ngà hay tin liền đến bệnh viện chăm sóc cho con. Bà nhìn Gia Tuyết mà mắt khóc đỏ hoe. Còn ông Đạo thì nghỉ ngơi vài ba hôm cũng trở người ngồi dậy mà sắp xếp lại tàn cuộc. Vì quỷ sự lộng hành mà ông không dám để lâu.
Ông gọi điện thông báo cho những người đã di tản sang nước ngoài. Ông Phú nghe tin mà rụng rời. Gia Khang và
Gia Kỳ thì không ngừng trấn an các anh em còn lại. Thiên cũng chỉ biết tin qua loa, còn đầu đuôi thể nào anh không rõ.
Huyền lão bảo ông Đạo để mình phụ giúp một tay. Ông ấy muốn chuộc lỗi. Ông Đạo có chút không tin tưởng, nhưng ánh mắt Huyền lão hết sức thành tâm. Ông Đạo đành gật đầu đồng ý. Đám người Huyền Tông Hội sau đó đã ngụy tạo một tai nạn ô tô liên hoàn để hợp thức hóá cái chết của người trong Trần gia. 23
Ông Đạo theo lệnh cho cho thiều xác của mọi người vì bọn họ đã nhiễm độc trùng nếu đem chồn thì xác sẽ hóá cương thi. Biệt thự Trần gia sau đó cũng được cho người tu sửa. Người ta nhìn vào chỉ biết Trần phủ bị hỏa hoạn, còn Trần lão cùng các con đi du lịch thì không may gặp tai nạn giao thông.
Lễ tang được tổ chức. Người người đến chia buồn trong sự xót thương. Mới cách đó vài ngày hồm trước, ai nấy còn trầm trồ trước sự uy phong hiển hách của Trần gia thì nay đã phải nước mắt ngắn dài mà tiễn biệt.
Huyền môn lại đổi gió. Ông Đạo tuyên bố Trần gia sẽ rút hẳn khỏi hội. Nhường vị trí lại cho Phùng gia. Phùng Chấn cảm thấy đắc ý nhưng nét mặt vẫn diễn nét khước từ, bảo rằng bản thân còn nhiều thiếu sót.
Huyền lão không đồng ý với quyết định này của ông Đạo. Ông đề nghị mọi người bỏ phiếu bốc thăm hoặc thi thố tài năng. Huyền Tông Hội đã lên tiếng thì không ai dám phản bác. Vậy là đám người trong huyền môn lại đem nhau ra tranh đấu. Khắp các trận thì Huyền Tông Hội dành phần thắng.
Nhưng ai mà chẳng biết Huyền Tông Hội âm hiểm thế nào, nếu thật sự đề họ nắm quyền thì chỉ sợ loạn hơn chứ không thể nào yên bình. Vậy là ông Đạo lại phải ra mặt. Tuy nhiên, ông đề xuất sẽ chia đều quyền hạn ra cho các gia tộc lớn khác, mọi người thành lập một hội đồng mới, cùng nhau trồng coi việc ẩm. Có bất cứ việc gì thì cũng phải hội ý để thống nhất. Thế cục nhờ vậy mà ổn định.
Tuyết hôn mê khoảng hơn một tuần thì cũng tỉnh lại. Mắt cô vẫn còn quấn băng chưa tháo. Nhưng những vết thương khác trên cơ thể thì lại lành rất nhanh. Da dẻ như được hồi sinh mà tái tạo không ngừng.
Tuy nhiên, cô lại chìm trong sự hoảng loạn, từng mảng ký ức về trận huyết chiến cứ rời rạc, chắp vá. Cô càng nghĩ thì càng đau đầu kinh khủng đến mức không ngừng kêu gào thảm thiết. Bác sĩ phải dùng đến thuốc an thần mối lần cô lên cơn quậy phá rồi co giật dữ dội.
Tuyết như vậy cũng là vì Phượng Lai bên trong phong ấn đang không ngừng giãy giụa để thoát ra. Ấn phượng trên trán của Tuyết cứ thế mà lúc đậm lúc nhạt. Chính nó khiến cho ký ức của cô bị xáo trộn, thần trí điên loạn.
Ông Đạo không thôi suy nghĩ cách giúp cháu. Sau cùng, ông Hưng báo mộng, đành phải hy sinh đôi mắt để trấn áp. Ngày Tuyết được tháo băng mắt thì đã là một thế giới xám nhạt chào đón cô sống sót trở về. (2"
Cô được ông Đạo nói sơ lại tình hình. Những gì cô không nhớ rõ ông cũng không nhắc lại. Ông kiểm tra một lượt cho cháu.
Cô bây giờ hoàn toàn là một con người bình thường, đúng như lời nguyện của ông Hưng, không còn chút ký ức gì về việc am hiểu linh phù, trận pháp, hay linh lực vạn năng. Tuyết chỉ còn biết ông và các bác các anh bị một thế lực âm tà sát hại. Bản thân được bác Đạo đưa đi trốn kịp thời nên thoát chết.
Nhưng mà giờ đây, với đôi mắt không còn lành lặn này thì cô cũng không thể trở về đội tuyển kiếm liều. Thêm nữa là vì tính khí thất thường mà cô liên tục nôn nóng để bị phạm quy. Phong Đình lo lắng khuyên cô nên dành thời gian nghỉ ngơi, sau này xem mắt có khá hơn không rồi tính tiếp.
Vậy là sự nghiệp tuyển thủ của cô kết thúc tại đây. Tuyết có chút không cam lòng, nhưng cô không còn cách nào khác. Cô quay về đời sống bình dị bên gia đình, đăng ký học trường đại học mỹ thuật, ngành kiến trúc.
Nhưng chứng mù màu lại tiếp tục cản trở cô. Do đó, đa số những thiết kế của Tuyết chỉ mang phong cách tối giản với tông màu trắng đen là chủ đạo. Tuy nhiên, phần đường nét, tỷ lệ rất chuẩn, lại được giới chuyên môn đánh giá
cao.
Cô mở một công ty thiết kế nội thất, cũng có kết hợp với một vài nhà thiết kế khác để lo về phần phối màu sắc.
Tuyết t làm điều hành nhưng mỗi bn v đu được cô xem xét kỹ lưỡng trước khi đi tiếp qua khâu phối màu và thực thi giao khách. Công ty của cô nhờ vậy làm ăn cũng rất khá. Cứ như thế êm đềm trôi qua suốt 7 năm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.