Chương 3
Hoa Gia Tiểu Khả Ái
08/09/2024
Nói xong, Tô Hoàn run rẩy quỳ xuống, mặt mày tái nhợt như tro tàn.
Ta cười lạnh.
Ngày, đại, hôn, mới, được, vào, cửa, chính.
Cầu, xin, Công, chúa, vào, phủ, từ, cửa, hông.
Công chúa.
Cửa hông.
Đây không chỉ đơn giản là đánh vào mặt ta nữa.
Mà là lột da mặt ta ra, ném xuống đất mà giẫm đạp!
Công chúa của hoàng thất, thúc ngựa đến cổng Tạ phủ.
Ngươi không mở cửa chính để đón đã là bất kính, bây giờ lại còn muốn ta vào cửa hông để gặp ngươi?
Tạ phủ quả thật là có gương mặt quá lớn.
Dẫu có là gia tộc trăm năm thì sao?
Việc thế gia cùng vương triều chia sẻ thiên hạ đã là chuyện cũ từ hàng trăm năm trước, nay triều đại này, hoàng thất mới là tôn quý!
Chỉ là một con c.h.ó, lại dám bày trò trước mặt chủ nhân.
"Tốt, tốt, tốt."
Ta nói ba tiếng tốt liên tiếp. Cằm ta khẽ nhấc, lập tức các vệ sĩ Lang Hoa hiểu ý, vài người xuống ngựa, xắn tay áo lên, hợp sức nhấc bổng con sư tử đá trước cổng, ném mạnh vào cánh cổng lớn của Tạ phủ đang đóng chặt.
Chỉ nghe một tiếng "ầm" vang lên, cánh cổng bị đập vỡ thành một lỗ lớn.
Cánh cổng truyền từ đời này qua đời kia suốt trăm năm của Tạ phủ, giờ đã tan nát.
Tan nát thành mảnh vụn.
Tô Hoàn kinh hãi mở to mắt.
Người gác cổng vốn đang thu mình quan sát từ phía sau cổng giờ hét lên kinh hoàng, chẳng mấy chốc, một nhóm cung nữ nô tài xúm xít quanh một phu nhân quý phái, khoác lên mình những trang phục lộng lẫy, tiến lại gần.
Đây chính là chủ mẫu của Tạ phủ, mẫu thân của nam chính, cũng là người đã bắt ta quỳ suốt một ngày một đêm trong cốt truyện.
Giờ đây, trên khuôn mặt bà ta là một nụ cười cứng ngắc, có vẻ như bà định giải thích điều gì đó.
Bà ta trông có chút sợ hãi, mà sợ hãi là điều đương nhiên, bởi ta vừa mới đập nát cánh cổng của Tạ phủ, giờ tay ta còn cầm một chiếc roi, trông như sẵn sàng quất vào mặt bà ta bất cứ lúc nào.
Nhưng điều kỳ lạ là, trong sự sợ hãi của bà ta lại có chút kiêu ngạo, như thể bà ta rất tự tin vào điểm yếu nào đó của ta, chắc chắn rằng ta không dám làm quá.
Bà ta mở miệng.
"Công chúa sao lại đến nỗi này?"
"Dẫu sao Công chúa cũng là con dâu nhà họ Tạ, đã là nữ nhân của Tạ phủ, tất nhiên phải tuân thủ quy tắc của Tạ phủ."
"Công chúa thật vô lễ."
Dường như chỉ cần ta gả vào nhà họ Tạ, tất cả sự tôn quý, phong hào* trước đây đều phải bị ta vứt bỏ sau lưng.
(*Phong hào: là một danh hiệu hoặc tước vị được ban cho các quý tộc, quan lại, hoặc các nhân vật có địa vị cao trong xã hội, thường do vua chúa hoặc hoàng đế phong tặng. Những danh hiệu này không chỉ thể hiện địa vị xã hội mà còn có ý nghĩa tôn vinh và khẳng định quyền lực của người được phong hào.
Ta là, và chỉ có thể là con dâu nhà họ Tạ, phải hầu hạ tốt bà mẹ chồng này, mới có thể tránh khỏi những mài dũa đáng sợ trong hậu viện.
Nếu không, Tô Hoàn trước mặt ta chính là kết cục của ta.
Thật hoang đường đến cực điểm.
Ta không thèm nghe bà ta lảm nhảm, chỉ dùng roi chỉ vào Tô Hoàn.
"Nàng ta mang thai con của Tạ Minh Đức, bảo hắn lăn ra đây trả lời."
"Điều này liên quan gì đến con trai ta? Đây là vu khống!"
Chủ mẫu nhà họ Tạ sắc mặt đầy phẫn nộ, tức giận nói: "Chẳng lẽ Công chúa chỉ vì một nữ nô không rõ lai lịch mà đã đập tan cổng nhà ta? Thật là chuyện lố bịch nhất thiên hạ!"
"Phu nhân." Tô Hoàn khẽ gọi.
Nhưng chủ mẫu Tạ gia không thèm để ý đến nàng, chỉ nhìn ta với vẻ mặt bị xúc phạm: "Ngày tuyển chọn Phò mã, con trai ta đã được Lễ Bộ kiểm tra kỹ lưỡng, là người trong sạch không gần nữ sắc, làm sao đột nhiên lại xuất hiện một nữ nhân tự nhận mang thai con của con ta? Nếu Công chúa có thể đưa ra bằng chứng chứng minh đứa con trong bụng nàng ta là con cháu nhà họ Tạ, ta sẵn sàng tháo trâm xin lỗi Công chúa. Nhưng nếu không có bằng chứng, nhà họ Tạ ta cũng không phải kẻ dễ bị ức hiếp!"
"Tuỳ ngươi."
Ta không buồn đôi co với bà ta, chỉ lặp lại một lần nữa: "Bảo Tạ Minh Đức lăn ra đây. Hoặc là, các ngươi lôi hắn ra đây cho ta."
Câu sau, ta quay lại nói với đám vệ sĩ đứng sau lưng mình.
Tạ phu nhân bị sự ngạo mạn của ta làm cho tức đến run rẩy cả người, nhưng nhìn đám tráng sĩ có ánh mắt sắc bén sau lưng ta, lại nhìn ta với khí thế bừng bừng ngồi trên lưng ngựa, bà ta hiểu rằng nếu Tạ Minh Đức không xuất hiện, ta thực sự dám cho người xông vào Tạ gia lôi hắn ra.
Vì vậy, bà ta chỉ có thể nuốt nỗi nhục vào lòng, sai người đi tìm Tạ Minh Đức ở thư phòng.
Ta cười lạnh.
Ngày, đại, hôn, mới, được, vào, cửa, chính.
Cầu, xin, Công, chúa, vào, phủ, từ, cửa, hông.
Công chúa.
Cửa hông.
Đây không chỉ đơn giản là đánh vào mặt ta nữa.
Mà là lột da mặt ta ra, ném xuống đất mà giẫm đạp!
Công chúa của hoàng thất, thúc ngựa đến cổng Tạ phủ.
Ngươi không mở cửa chính để đón đã là bất kính, bây giờ lại còn muốn ta vào cửa hông để gặp ngươi?
Tạ phủ quả thật là có gương mặt quá lớn.
Dẫu có là gia tộc trăm năm thì sao?
Việc thế gia cùng vương triều chia sẻ thiên hạ đã là chuyện cũ từ hàng trăm năm trước, nay triều đại này, hoàng thất mới là tôn quý!
Chỉ là một con c.h.ó, lại dám bày trò trước mặt chủ nhân.
"Tốt, tốt, tốt."
Ta nói ba tiếng tốt liên tiếp. Cằm ta khẽ nhấc, lập tức các vệ sĩ Lang Hoa hiểu ý, vài người xuống ngựa, xắn tay áo lên, hợp sức nhấc bổng con sư tử đá trước cổng, ném mạnh vào cánh cổng lớn của Tạ phủ đang đóng chặt.
Chỉ nghe một tiếng "ầm" vang lên, cánh cổng bị đập vỡ thành một lỗ lớn.
Cánh cổng truyền từ đời này qua đời kia suốt trăm năm của Tạ phủ, giờ đã tan nát.
Tan nát thành mảnh vụn.
Tô Hoàn kinh hãi mở to mắt.
Người gác cổng vốn đang thu mình quan sát từ phía sau cổng giờ hét lên kinh hoàng, chẳng mấy chốc, một nhóm cung nữ nô tài xúm xít quanh một phu nhân quý phái, khoác lên mình những trang phục lộng lẫy, tiến lại gần.
Đây chính là chủ mẫu của Tạ phủ, mẫu thân của nam chính, cũng là người đã bắt ta quỳ suốt một ngày một đêm trong cốt truyện.
Giờ đây, trên khuôn mặt bà ta là một nụ cười cứng ngắc, có vẻ như bà định giải thích điều gì đó.
Bà ta trông có chút sợ hãi, mà sợ hãi là điều đương nhiên, bởi ta vừa mới đập nát cánh cổng của Tạ phủ, giờ tay ta còn cầm một chiếc roi, trông như sẵn sàng quất vào mặt bà ta bất cứ lúc nào.
Nhưng điều kỳ lạ là, trong sự sợ hãi của bà ta lại có chút kiêu ngạo, như thể bà ta rất tự tin vào điểm yếu nào đó của ta, chắc chắn rằng ta không dám làm quá.
Bà ta mở miệng.
"Công chúa sao lại đến nỗi này?"
"Dẫu sao Công chúa cũng là con dâu nhà họ Tạ, đã là nữ nhân của Tạ phủ, tất nhiên phải tuân thủ quy tắc của Tạ phủ."
"Công chúa thật vô lễ."
Dường như chỉ cần ta gả vào nhà họ Tạ, tất cả sự tôn quý, phong hào* trước đây đều phải bị ta vứt bỏ sau lưng.
(*Phong hào: là một danh hiệu hoặc tước vị được ban cho các quý tộc, quan lại, hoặc các nhân vật có địa vị cao trong xã hội, thường do vua chúa hoặc hoàng đế phong tặng. Những danh hiệu này không chỉ thể hiện địa vị xã hội mà còn có ý nghĩa tôn vinh và khẳng định quyền lực của người được phong hào.
Ta là, và chỉ có thể là con dâu nhà họ Tạ, phải hầu hạ tốt bà mẹ chồng này, mới có thể tránh khỏi những mài dũa đáng sợ trong hậu viện.
Nếu không, Tô Hoàn trước mặt ta chính là kết cục của ta.
Thật hoang đường đến cực điểm.
Ta không thèm nghe bà ta lảm nhảm, chỉ dùng roi chỉ vào Tô Hoàn.
"Nàng ta mang thai con của Tạ Minh Đức, bảo hắn lăn ra đây trả lời."
"Điều này liên quan gì đến con trai ta? Đây là vu khống!"
Chủ mẫu nhà họ Tạ sắc mặt đầy phẫn nộ, tức giận nói: "Chẳng lẽ Công chúa chỉ vì một nữ nô không rõ lai lịch mà đã đập tan cổng nhà ta? Thật là chuyện lố bịch nhất thiên hạ!"
"Phu nhân." Tô Hoàn khẽ gọi.
Nhưng chủ mẫu Tạ gia không thèm để ý đến nàng, chỉ nhìn ta với vẻ mặt bị xúc phạm: "Ngày tuyển chọn Phò mã, con trai ta đã được Lễ Bộ kiểm tra kỹ lưỡng, là người trong sạch không gần nữ sắc, làm sao đột nhiên lại xuất hiện một nữ nhân tự nhận mang thai con của con ta? Nếu Công chúa có thể đưa ra bằng chứng chứng minh đứa con trong bụng nàng ta là con cháu nhà họ Tạ, ta sẵn sàng tháo trâm xin lỗi Công chúa. Nhưng nếu không có bằng chứng, nhà họ Tạ ta cũng không phải kẻ dễ bị ức hiếp!"
"Tuỳ ngươi."
Ta không buồn đôi co với bà ta, chỉ lặp lại một lần nữa: "Bảo Tạ Minh Đức lăn ra đây. Hoặc là, các ngươi lôi hắn ra đây cho ta."
Câu sau, ta quay lại nói với đám vệ sĩ đứng sau lưng mình.
Tạ phu nhân bị sự ngạo mạn của ta làm cho tức đến run rẩy cả người, nhưng nhìn đám tráng sĩ có ánh mắt sắc bén sau lưng ta, lại nhìn ta với khí thế bừng bừng ngồi trên lưng ngựa, bà ta hiểu rằng nếu Tạ Minh Đức không xuất hiện, ta thực sự dám cho người xông vào Tạ gia lôi hắn ra.
Vì vậy, bà ta chỉ có thể nuốt nỗi nhục vào lòng, sai người đi tìm Tạ Minh Đức ở thư phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.