Thiên Vấn - Thanh Khâu Thiên Dạ
Chương 5: Bắt đầu tranh giành thế giới bằng hành trình chinh phục kẻ địch (2)
Thanh Khâu Thiên Dạ
20/03/2024
Trọng Trạch còn chưa kịp ra khỏi cửa học viện, đã bị ai đó chặn lại.
Những người ngăn chặn hắn không phải một hay hai, mà là một nhóm.
Trọng Trạch hơi hơi nheo mắt lại, vô cớ để lộ ra vài phần sát khí. Nhưng khi phần sát khí này xuất hiện trên gương mặt tuyệt mỹ của hắn, ngược lại càng khiến cho đám tu sĩ mê luyến hắn ý loạn thần mê. Không tồi, không tồi, chính là như vậy, dáng vẻ mỹ nhân mang theo một ít sát khí này mới là đẹp nhất!
Bọn họ mới không giống như các tộc khác, căn bản không hề yêu thích những đối tượng yếu ớt, mềm mại như bông không có khả năng phản kháng!
“Chư vị đồng môn là tới đây tìm ta sao?” Trọng Trạch nâng tay chỉ chỉ chính mình, cười đùa nói.
Một số người ở phía đối diện bất giác đem ánh mắt liếc sang, sớm đã nghe nói cái tên Trọng Trạch này chỉ dựa vào khuôn mặt đã mê hoặc hơn nửa số học sinh ở học viện Đông Trì bọn họ, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền(1). Chỉ là, tuy rằng các binh khí trong Vô Sát đại thế giới cũng mang một chút lòng yêu cái đẹp, nhưng so với Nhân tộc, Yêu tộc hay các tộc nhân khác, cái tâm háo sắc ấy thực sự nhỏ bé đến đáng thương.
(1)Danh bất hư truyền: Danh tiếng thiên hạ truyền như thế nào thì đúng thật là như vậy
Bởi vậy đối với bọn họ mà nói, dù cho Trọng Trạch có gương mặt đẹp đến mấy mà không có thực lực thì vẫn khiến người khác cảm thấy chướng mắt, khinh thường.
“Trọng Trạch!” Một nữ tử mắt ngọc mày ngài ném một khối thiết liêu(2) đến trước mặt Trọng Trạch, “Quý nhân các hạ công việc bận rộn, hiếm khi mới được nhìn thấy ngươi một lần, ngày hôm nay gặp mặt, ân oán giữa hai chúng ta cũng nên được chấm dứt tại đây.”
(2)Thiết liêu: Sắt
Ở trong Vô Sát đại thế giới, mỗi một binh khí được sinh ra ắt không thể thiếu được nguyên liệu quan trọng là thiết liêu, vì thế mà địa vị của nó cao không tưởng được. Mà khi có một binh khí ở trước mặt binh khí khác ném ra thiết liêu thì có thể hiểu là “Ta cam tâm tình nguyện đánh cược một phần thân thể mình.”, điều này đại biểu cho “Quyết đấu“. Hơn nữa cấp bậc, phẩm cấp của mỗi thiết khối lại bất đồng, cũng đại diện cho cấp bậc các trận quyết đấu không giống nhau. Năm ấy khi còn niên thiếu, tại thời điểm điên cuồng tranh giành vị trí đệ nhất thần khí, mỗi một khối thiết liêu được ném ra trước mặt Trọng Trạch thấp nhất cũng là cấp bậc cực phẩm. Tùy tiện lấy ra một khối cũng đủ khiến cho đám luyện khí sư kia thèm nhỏ dãi.
Suy cho cùng, đệ tử của học viện Đông Trì còn chưa hề tìm được một chủ nhân sánh đôi với mình, chưa từng rời khỏi Vô Sát đại thế giới này để chinh chiến tứ phương, cũng chưa từng một lần “Khai kiếm”, một trận quyết đấu không có lực sát thương như vậy đặt ở trong mắt Trọng Trạch, thực chẳng khác gì chơi trò gia đình.
Nhưng cô nương trước mắt hắn này lại đang vô cùng tức giận, giống như bản thân hắn đã làm thịt cả nhà nàng vậy, Trọng Trạch không nhịn được tự hỏi, rốt cuộc mình đã đắc tội đối phương ở điểm nào? Nói trắng ra, nếu thân phận Trọng Trạch này bị bại lộ, kẻ địch muốn bẻ gãy Chúng Quân Thương ước chừng có thể xếp thành vài hàng vòng quanh Vô Sát đại thế giới.
Mà Trọng Trạch cũng thường xuyên bị người ta nói “Vô ý đắc tội rất nhiều người”, bởi vậy càng thêm khó hiểu hỏi thẳng, “Cô nương, giữa chúng ta có ân oán gì sao?”
“Không biết vị cô nương này muốn quyết đấu như thế nào?” Trọng Trạch gật đầu một cái, nhẹ giọng hỏi.
Người vây quanh đặc biệt là những người thích Trọng Trạch, thấy hắn thật sự đáp ứng, đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Tuy rằng bọn họ vô cùng thưởng thức dáng vẻ mang sát khí của mỹ nhân, nhưng thật lòng cũng không mong muốn Trọng Trạch chấp nhận lời khiêu chiến của nữ tử trước mắt nha. Nếu ở thế giới khác, nam nữ còn có một ít khác biệt, thì ở Vô Sát đại thế giới, trai gái giả trẻ tựa hồ chẳng khác nhau là mấy, chỉ cần bọn họ hiện ra nguyên hình căn bản chẳng cần quan tâm dáng vẻ lúc biến thành người có phong thái như thế nào, hình người biến hóa chẳng qua cũng chỉ là một loại phương tiện để tiện giao lưu mà thôi.
Đừng có coi thường thiếu nữ trước mắt này, ấn tượng ban đầu thì có vẻ không được tốt lắm, nhưng ở trong cả cái học viện Đông Trì, nàng có thể được xưng là thanh danh hiển hách.
Là một trong những tộc thuộc Thập Bát Gia, đệ tử dòng chính của Tiên(3) tộc, Tử Viêm, đứng thứ mười ba trong bảng xếp hạng chiến lực học sinh năm nhất của Đông Trì học viện, cấp bậc đánh giá ban đầu là thiên cấp tam phẩm, so với địa cấp ngũ phẩm của Trọng Trạch có thể mạnh hơn rất nhiều.
(4)Tiên: Roi, một trong những vũ khí cổ đại của Trung Quốc, một loại binh khí ngắn ( Xem lại chú thích chương 3)
Trong Vô Sát đại thế giới, mỗi khi có một binh khí sinh ra biến hóa hình người đều sẽ phải trải qua quá trình khảo nghiệm tiềm lực. Có bốn cấp Thiên Địa Huyền Hoàng, mỗi cấp từ thấp đến cao được chia thành cửu phẩm. Tuy nhiên, các cấp bậc này cũng không nhất định là nhất thành bất biến (4), hằng năm đệ tử của học viện đều có cơ hội được đánh giá lại một lần. Nói chung, sau mỗi một năm, cấp bậc của học sinh trong học viện đều cao hơn một ít, Trọng Trạch cũng xem như là trên mức trung bình, vừa đủ để không khiến người khác cảm thấy hắn đặc biệt vô dụng, cũng không quá mức để lộ tài năng. Mà nếu thật sự có xảy ra chuyện không thể xoay chuyển......
(4)Nhất thành bất biến: Đã hình thành thì không thể thay đổi
Năm đó, Chúng Quân Thương đi theo đệ tam chủ nhân khiến cho tam giới nháo đến long trời lở đất cũng không phải dạng ăn chay.
“Ngươi thế mà cũng có gan lớn.” Tử Viêm cười lạnh một tiếng, “Chẳng trách ca ca ta lại mê mẩn ngươi đến thần hồn điên đảo, ngay cả hôn sự với Phương tỷ cũng dám cự tuyệt.”
Trọng Trạch:.........
“Ngươi nhìn cái gì?!” Tử Viêm thấy Trọng Trạch bỗng nhiên trầm mặc, nghiêm túc nhìn nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy rối loạn, lời vừa nói ra cũng mang theo một chút ngượng ngùng. Dĩ nhiên điều này không thể trách được Tử Viêm, bất luận là người nào bị Trọng Trạch nhìn chằm chằm lâu như vậy, cũng sẽ sinh ra một chút cảm giác khác thường.
“Ta đang nhìn cô nương.” Trọng Trạch trầm tư suy nghĩ một lát, “Tại hạ cả gan hỏi cô nương một câu, huynh trưởng của cô nương là vị nào, ta với hắn có quen biết nhau sao?”
“Ngươi........Ngươi........!”
Tử Viêm mặt cắt không còn giọt máu.
“Ngươi dám xem thường huynh trưởng ta?” Nếu nói lúc trước trong lòng Tử Viêm vẫn còn tâm tư thương hoa tiếc ngọc, thì giờ đây cái tâm tư ấy đã chuyển hóa thành lửa giận ngập tràn. Ca ca nàng từ trước đến nay đều là niềm kiêu hãnh của gia tộc, còn chưa tốt nghiệp đã có vô số tu sĩ đại tông muốn gặp mặt ca ca một lần, mong ca ca có thể lựa chọn họ. Hơn nữa, sau khi ca ca tuyển định được một vị chủ nhân thiên kiêu chi tử, danh tiếng lại càng vang vọng tứ phương. Mà Phương tỷ cùng với huynh muội hai người bọn họ chính là thanh mai trúc mã, bất kể là luận thân phận, tướng mạo hay chủ nhân, đều không thua kém gì ca ca nàng. Vậy mà một người xuất sắc như Phương tỷ bày tỏ với ca ca, lại bị ca ca từ chối?
Hơn nữa nguyên nhân ca ca cự tuyệt Phương tỷ lại là vì một học đệ tên Trọng Trạch kia!
Lúc Phương tỷ tỏ tình với ca ca, có không ít là do Tử Viêm ở sau lưng thúc đẩy. Đối với nàng mà nói, không có ai thích hợp làm tẩu tử(5) của nàng hơn Phương tỷ, cha mẹ nàng cũng có thái độ này, ca ca trước kia cũng đã ngầm thừa nhận. Kết quả chỉ vừa mới đến học viện gặp nàng vài lần, không biết làm sao lại bị tên Trọng Trạch này quyến rũ, thậm chí không ngại trở mặt với cha mẹ? Hơn nữa, hai ngày nay Tửu Nhi lại ở bên tai nàng nói to nói nhỏ, càng khiến cho lửa giận của Tử Viêm kích phát ra ngoài.
(5) Tẩu tử: Chị dâu
Nhưng hiện tại, Trọng Trạch lại nói không quen biết ca ca nàng?
Đây chẳng phải là muốn sỉ nhục Tiên tộc các nàng!
“A, ngươi tưởng không thừa nhận là có thể không thừa nhận sao?” Tử Viêm nghiến răng nói, “Vậy đến quyết đấu đài, nếu ta thắng, ngươi phải cùng ca ca nói chuyện rõ ràng, sẽ không bao giờ qua lại với hắn nữa, về sau nếu nhìn thấy người của Tiên gia chúng ta, đều phải đi đường vòng!”
Số lượng tộc nhân của Thập Bát Gia vô cùng khổng lồ, lời này của Tử Viêm không khác gì muốn Trọng Trạch thôi học.
“.......Được.” Trọng Trạch bắt đầu hối hận rốt cuộc lúc trước não mình bị úng nước hay sao mà không dùng tướng mạo chân thật để nhập học. Hẳn là do hắn từ trước đến nay làm việc đều là tùy tâm sở dục, chẳng lẽ chỉ vì muốn trải nghiệm nhân sinh mà còn phải ngày đêm trái lo phải nghĩ sao?
Đợi một chút.
Trọng Trạch xoa xoa cái trán, bỗng nhiên nhớ tới thời điểm còn đi theo đệ tam chủ nhân, hình như cũng có gặp qua loại chuyện tương tự.
“Chủ nhân, rõ ràng là cái tên kia có ý nhắm vào ngài, tại sao chúng ta còn muốn buông tha cho hắn?” Trọng Trạch tức giận bĩu môi ngồi ở bên cạnh, rõ là đang căm phẫn.
“A Trạch, ngươi vẫn còn quá đơn thuần.” Hắc y nam tử nhàn nhạt cười cười, “Ngươi phải nhớ kĩ, không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Người nọ tuy rằng trước kia vẫn luôn nhắm vào ta, nhưng hắn cũng coi như có chút tài cán, đồ dâng đến tận cửa tại sao không dùng(6). Còn về phần những thứ kia, dù sao ngươi cũng chướng mắt, ném đi còn không bằng để lại cho thủ hạ đắc lực quay về dùng.”
(6) Nguyên văn là 不用白不用: Bất dụng bạch bất dụng, có thể hiểu là bạn được cho một thứ gì đó miễn phí, kể cả khi bạn dùng hay không cũng đều không có hại. Vậy tại sao bạn lại không dùng nó?
“Chủ nhân, ngài căn bản không cần tha cho hắn, ta chỉ cần một chút sức cũng có thể làm thịt hắn nha!” Trọng Trạch đặc biệt khinh bỉ sức chiến đấu của kẻ địch kia.
“Ha ha ha, A Trạch, ngươi thật đáng yêu.” Hắc y nam tử xoa xoa đầu Trọng Trạch một phen, “Chúng ta muốn chinh phạt bốn phương, nhất định phải có đủ nhân mạch cùng năng lực. Nếu ta muốn tạo một tân thiên địa cho tộc hỗn huyết, nhất định phải có đủ sức mạnh, cũng phải có đủ người.”
“Ân?”
“Hiểu rõ ngươi nhất vĩnh viễn là địch nhân của ngươi. A Trạch chẳng nhẽ ngươi không cảm thấy người ngày xưa cùng với ngươi đối địch, giờ quỳ rạp xuống trước mặt ngươi, nghe theo lời sai khiến của ngươi, trở thành cây đao sắc bén nhất tùy ngươi sử dụng, thay ngươi vượt mọi chông gai, không phải là chuyện rất có cảm giác thành tựu hay sao?”
“Không cảm thấy.” Trọng Trạch bật dậy, hóa thành nguyên hình, “Chúng Quân Thương ta mới là lợi hại nhất!”
“Đúng đúng, A Trạch nhà chúng ta lợi hại nhất.”
Trọng Trạch từ trong trí nhớ khôi phục lại tinh thần. Manh mối tranh giành thiên hạ mà hắn tìm kiếm rốt cuộc cũng xuất hiện rõ ràng.
Muốn tranh đoạt thiên hạ, chinh phục tam giới, chỉ dựa vào sức một người là hắn thì không đủ, hắn còn cần thêm rất nhiều sự giúp đỡ. Mà trợ thủ tốt nhất không có ai bằng đám binh khí này ở Vô Sát đại thế giới, có thể bắt đầu bằng việc xưng bá Vô Sát đại thế giới.
Đệ tam chủ nhân từng nói, thiện quyền mưu giả, tất trước thiện dụng vu nhân(7).
(7) Thiện quyền mưu giả, tất trước thiện dụng vu nhân: Muốn lập được quyền mưu, trước tiên phải biết sử dụng người tài.
Muốn thu phục tâm thủ hạ, nhất định phải khiến cho bọn họ tâm phục khẩu phục, mà không đơn giản là dùng vũ lực thuần túy.
Trọng Trạch liếc mắt nhìn nhìn Tử Viêm, còn nhớ tiểu cô nương này là đệ tử dòng chính của Tiên gia, một trong mười tám tộc, nếu đánh bại nàng, phỏng chừng cũng có thể tạm dùng được.
“Được thôi.” Trọng Trạch gật đầu tỏ vẻ không quan tâm, “Chỉ là nếu ta thắng, người cũng phải đáp ứng ta một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Tử Viêm cảm thấy buồn cười, nàng căn bản không nghĩ bản thân sẽ thất bại.
“Không dám.” Trọng Trạch sờ sờ cằm, nghiền ngẫm nói, “Nếu như ta thắng, vậy trước ngươi hết phải làm tùy tùng cho ta một tháng, ta bảo cái gì ngươi phải làm cái đấy.”
Gương mặt Tử Viêm lập tức tái xanh, những người sau nàng cũng làm vẻ mặt không thể tin được, dám trước mắt đệ tử dòng chính tiên tộc nói ra những lời này, người này thực sự không muốn sống nữa!
“Thế nào, không dám sao?”
“Được, ta đáp ứng ngươi.” Bên cạnh có nhiều người nhìn như vậy, Tử Viêm nàng sao có thể không đáp ứng?
“Vậy chúng ta đi thôi.” Trọng Trạch mỉm cười nói, tựa hồ so với Tử Viêm còn sốt ruột hơn.
Muốn thu phục thủ hạ, vậy bắt đầu từ kẻ thù này trước đi!
Những người ngăn chặn hắn không phải một hay hai, mà là một nhóm.
Trọng Trạch hơi hơi nheo mắt lại, vô cớ để lộ ra vài phần sát khí. Nhưng khi phần sát khí này xuất hiện trên gương mặt tuyệt mỹ của hắn, ngược lại càng khiến cho đám tu sĩ mê luyến hắn ý loạn thần mê. Không tồi, không tồi, chính là như vậy, dáng vẻ mỹ nhân mang theo một ít sát khí này mới là đẹp nhất!
Bọn họ mới không giống như các tộc khác, căn bản không hề yêu thích những đối tượng yếu ớt, mềm mại như bông không có khả năng phản kháng!
“Chư vị đồng môn là tới đây tìm ta sao?” Trọng Trạch nâng tay chỉ chỉ chính mình, cười đùa nói.
Một số người ở phía đối diện bất giác đem ánh mắt liếc sang, sớm đã nghe nói cái tên Trọng Trạch này chỉ dựa vào khuôn mặt đã mê hoặc hơn nửa số học sinh ở học viện Đông Trì bọn họ, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền(1). Chỉ là, tuy rằng các binh khí trong Vô Sát đại thế giới cũng mang một chút lòng yêu cái đẹp, nhưng so với Nhân tộc, Yêu tộc hay các tộc nhân khác, cái tâm háo sắc ấy thực sự nhỏ bé đến đáng thương.
(1)Danh bất hư truyền: Danh tiếng thiên hạ truyền như thế nào thì đúng thật là như vậy
Bởi vậy đối với bọn họ mà nói, dù cho Trọng Trạch có gương mặt đẹp đến mấy mà không có thực lực thì vẫn khiến người khác cảm thấy chướng mắt, khinh thường.
“Trọng Trạch!” Một nữ tử mắt ngọc mày ngài ném một khối thiết liêu(2) đến trước mặt Trọng Trạch, “Quý nhân các hạ công việc bận rộn, hiếm khi mới được nhìn thấy ngươi một lần, ngày hôm nay gặp mặt, ân oán giữa hai chúng ta cũng nên được chấm dứt tại đây.”
(2)Thiết liêu: Sắt
Ở trong Vô Sát đại thế giới, mỗi một binh khí được sinh ra ắt không thể thiếu được nguyên liệu quan trọng là thiết liêu, vì thế mà địa vị của nó cao không tưởng được. Mà khi có một binh khí ở trước mặt binh khí khác ném ra thiết liêu thì có thể hiểu là “Ta cam tâm tình nguyện đánh cược một phần thân thể mình.”, điều này đại biểu cho “Quyết đấu“. Hơn nữa cấp bậc, phẩm cấp của mỗi thiết khối lại bất đồng, cũng đại diện cho cấp bậc các trận quyết đấu không giống nhau. Năm ấy khi còn niên thiếu, tại thời điểm điên cuồng tranh giành vị trí đệ nhất thần khí, mỗi một khối thiết liêu được ném ra trước mặt Trọng Trạch thấp nhất cũng là cấp bậc cực phẩm. Tùy tiện lấy ra một khối cũng đủ khiến cho đám luyện khí sư kia thèm nhỏ dãi.
Suy cho cùng, đệ tử của học viện Đông Trì còn chưa hề tìm được một chủ nhân sánh đôi với mình, chưa từng rời khỏi Vô Sát đại thế giới này để chinh chiến tứ phương, cũng chưa từng một lần “Khai kiếm”, một trận quyết đấu không có lực sát thương như vậy đặt ở trong mắt Trọng Trạch, thực chẳng khác gì chơi trò gia đình.
Nhưng cô nương trước mắt hắn này lại đang vô cùng tức giận, giống như bản thân hắn đã làm thịt cả nhà nàng vậy, Trọng Trạch không nhịn được tự hỏi, rốt cuộc mình đã đắc tội đối phương ở điểm nào? Nói trắng ra, nếu thân phận Trọng Trạch này bị bại lộ, kẻ địch muốn bẻ gãy Chúng Quân Thương ước chừng có thể xếp thành vài hàng vòng quanh Vô Sát đại thế giới.
Mà Trọng Trạch cũng thường xuyên bị người ta nói “Vô ý đắc tội rất nhiều người”, bởi vậy càng thêm khó hiểu hỏi thẳng, “Cô nương, giữa chúng ta có ân oán gì sao?”
“Không biết vị cô nương này muốn quyết đấu như thế nào?” Trọng Trạch gật đầu một cái, nhẹ giọng hỏi.
Người vây quanh đặc biệt là những người thích Trọng Trạch, thấy hắn thật sự đáp ứng, đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Tuy rằng bọn họ vô cùng thưởng thức dáng vẻ mang sát khí của mỹ nhân, nhưng thật lòng cũng không mong muốn Trọng Trạch chấp nhận lời khiêu chiến của nữ tử trước mắt nha. Nếu ở thế giới khác, nam nữ còn có một ít khác biệt, thì ở Vô Sát đại thế giới, trai gái giả trẻ tựa hồ chẳng khác nhau là mấy, chỉ cần bọn họ hiện ra nguyên hình căn bản chẳng cần quan tâm dáng vẻ lúc biến thành người có phong thái như thế nào, hình người biến hóa chẳng qua cũng chỉ là một loại phương tiện để tiện giao lưu mà thôi.
Đừng có coi thường thiếu nữ trước mắt này, ấn tượng ban đầu thì có vẻ không được tốt lắm, nhưng ở trong cả cái học viện Đông Trì, nàng có thể được xưng là thanh danh hiển hách.
Là một trong những tộc thuộc Thập Bát Gia, đệ tử dòng chính của Tiên(3) tộc, Tử Viêm, đứng thứ mười ba trong bảng xếp hạng chiến lực học sinh năm nhất của Đông Trì học viện, cấp bậc đánh giá ban đầu là thiên cấp tam phẩm, so với địa cấp ngũ phẩm của Trọng Trạch có thể mạnh hơn rất nhiều.
(4)Tiên: Roi, một trong những vũ khí cổ đại của Trung Quốc, một loại binh khí ngắn ( Xem lại chú thích chương 3)
Trong Vô Sát đại thế giới, mỗi khi có một binh khí sinh ra biến hóa hình người đều sẽ phải trải qua quá trình khảo nghiệm tiềm lực. Có bốn cấp Thiên Địa Huyền Hoàng, mỗi cấp từ thấp đến cao được chia thành cửu phẩm. Tuy nhiên, các cấp bậc này cũng không nhất định là nhất thành bất biến (4), hằng năm đệ tử của học viện đều có cơ hội được đánh giá lại một lần. Nói chung, sau mỗi một năm, cấp bậc của học sinh trong học viện đều cao hơn một ít, Trọng Trạch cũng xem như là trên mức trung bình, vừa đủ để không khiến người khác cảm thấy hắn đặc biệt vô dụng, cũng không quá mức để lộ tài năng. Mà nếu thật sự có xảy ra chuyện không thể xoay chuyển......
(4)Nhất thành bất biến: Đã hình thành thì không thể thay đổi
Năm đó, Chúng Quân Thương đi theo đệ tam chủ nhân khiến cho tam giới nháo đến long trời lở đất cũng không phải dạng ăn chay.
“Ngươi thế mà cũng có gan lớn.” Tử Viêm cười lạnh một tiếng, “Chẳng trách ca ca ta lại mê mẩn ngươi đến thần hồn điên đảo, ngay cả hôn sự với Phương tỷ cũng dám cự tuyệt.”
Trọng Trạch:.........
“Ngươi nhìn cái gì?!” Tử Viêm thấy Trọng Trạch bỗng nhiên trầm mặc, nghiêm túc nhìn nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy rối loạn, lời vừa nói ra cũng mang theo một chút ngượng ngùng. Dĩ nhiên điều này không thể trách được Tử Viêm, bất luận là người nào bị Trọng Trạch nhìn chằm chằm lâu như vậy, cũng sẽ sinh ra một chút cảm giác khác thường.
“Ta đang nhìn cô nương.” Trọng Trạch trầm tư suy nghĩ một lát, “Tại hạ cả gan hỏi cô nương một câu, huynh trưởng của cô nương là vị nào, ta với hắn có quen biết nhau sao?”
“Ngươi........Ngươi........!”
Tử Viêm mặt cắt không còn giọt máu.
“Ngươi dám xem thường huynh trưởng ta?” Nếu nói lúc trước trong lòng Tử Viêm vẫn còn tâm tư thương hoa tiếc ngọc, thì giờ đây cái tâm tư ấy đã chuyển hóa thành lửa giận ngập tràn. Ca ca nàng từ trước đến nay đều là niềm kiêu hãnh của gia tộc, còn chưa tốt nghiệp đã có vô số tu sĩ đại tông muốn gặp mặt ca ca một lần, mong ca ca có thể lựa chọn họ. Hơn nữa, sau khi ca ca tuyển định được một vị chủ nhân thiên kiêu chi tử, danh tiếng lại càng vang vọng tứ phương. Mà Phương tỷ cùng với huynh muội hai người bọn họ chính là thanh mai trúc mã, bất kể là luận thân phận, tướng mạo hay chủ nhân, đều không thua kém gì ca ca nàng. Vậy mà một người xuất sắc như Phương tỷ bày tỏ với ca ca, lại bị ca ca từ chối?
Hơn nữa nguyên nhân ca ca cự tuyệt Phương tỷ lại là vì một học đệ tên Trọng Trạch kia!
Lúc Phương tỷ tỏ tình với ca ca, có không ít là do Tử Viêm ở sau lưng thúc đẩy. Đối với nàng mà nói, không có ai thích hợp làm tẩu tử(5) của nàng hơn Phương tỷ, cha mẹ nàng cũng có thái độ này, ca ca trước kia cũng đã ngầm thừa nhận. Kết quả chỉ vừa mới đến học viện gặp nàng vài lần, không biết làm sao lại bị tên Trọng Trạch này quyến rũ, thậm chí không ngại trở mặt với cha mẹ? Hơn nữa, hai ngày nay Tửu Nhi lại ở bên tai nàng nói to nói nhỏ, càng khiến cho lửa giận của Tử Viêm kích phát ra ngoài.
(5) Tẩu tử: Chị dâu
Nhưng hiện tại, Trọng Trạch lại nói không quen biết ca ca nàng?
Đây chẳng phải là muốn sỉ nhục Tiên tộc các nàng!
“A, ngươi tưởng không thừa nhận là có thể không thừa nhận sao?” Tử Viêm nghiến răng nói, “Vậy đến quyết đấu đài, nếu ta thắng, ngươi phải cùng ca ca nói chuyện rõ ràng, sẽ không bao giờ qua lại với hắn nữa, về sau nếu nhìn thấy người của Tiên gia chúng ta, đều phải đi đường vòng!”
Số lượng tộc nhân của Thập Bát Gia vô cùng khổng lồ, lời này của Tử Viêm không khác gì muốn Trọng Trạch thôi học.
“.......Được.” Trọng Trạch bắt đầu hối hận rốt cuộc lúc trước não mình bị úng nước hay sao mà không dùng tướng mạo chân thật để nhập học. Hẳn là do hắn từ trước đến nay làm việc đều là tùy tâm sở dục, chẳng lẽ chỉ vì muốn trải nghiệm nhân sinh mà còn phải ngày đêm trái lo phải nghĩ sao?
Đợi một chút.
Trọng Trạch xoa xoa cái trán, bỗng nhiên nhớ tới thời điểm còn đi theo đệ tam chủ nhân, hình như cũng có gặp qua loại chuyện tương tự.
“Chủ nhân, rõ ràng là cái tên kia có ý nhắm vào ngài, tại sao chúng ta còn muốn buông tha cho hắn?” Trọng Trạch tức giận bĩu môi ngồi ở bên cạnh, rõ là đang căm phẫn.
“A Trạch, ngươi vẫn còn quá đơn thuần.” Hắc y nam tử nhàn nhạt cười cười, “Ngươi phải nhớ kĩ, không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Người nọ tuy rằng trước kia vẫn luôn nhắm vào ta, nhưng hắn cũng coi như có chút tài cán, đồ dâng đến tận cửa tại sao không dùng(6). Còn về phần những thứ kia, dù sao ngươi cũng chướng mắt, ném đi còn không bằng để lại cho thủ hạ đắc lực quay về dùng.”
(6) Nguyên văn là 不用白不用: Bất dụng bạch bất dụng, có thể hiểu là bạn được cho một thứ gì đó miễn phí, kể cả khi bạn dùng hay không cũng đều không có hại. Vậy tại sao bạn lại không dùng nó?
“Chủ nhân, ngài căn bản không cần tha cho hắn, ta chỉ cần một chút sức cũng có thể làm thịt hắn nha!” Trọng Trạch đặc biệt khinh bỉ sức chiến đấu của kẻ địch kia.
“Ha ha ha, A Trạch, ngươi thật đáng yêu.” Hắc y nam tử xoa xoa đầu Trọng Trạch một phen, “Chúng ta muốn chinh phạt bốn phương, nhất định phải có đủ nhân mạch cùng năng lực. Nếu ta muốn tạo một tân thiên địa cho tộc hỗn huyết, nhất định phải có đủ sức mạnh, cũng phải có đủ người.”
“Ân?”
“Hiểu rõ ngươi nhất vĩnh viễn là địch nhân của ngươi. A Trạch chẳng nhẽ ngươi không cảm thấy người ngày xưa cùng với ngươi đối địch, giờ quỳ rạp xuống trước mặt ngươi, nghe theo lời sai khiến của ngươi, trở thành cây đao sắc bén nhất tùy ngươi sử dụng, thay ngươi vượt mọi chông gai, không phải là chuyện rất có cảm giác thành tựu hay sao?”
“Không cảm thấy.” Trọng Trạch bật dậy, hóa thành nguyên hình, “Chúng Quân Thương ta mới là lợi hại nhất!”
“Đúng đúng, A Trạch nhà chúng ta lợi hại nhất.”
Trọng Trạch từ trong trí nhớ khôi phục lại tinh thần. Manh mối tranh giành thiên hạ mà hắn tìm kiếm rốt cuộc cũng xuất hiện rõ ràng.
Muốn tranh đoạt thiên hạ, chinh phục tam giới, chỉ dựa vào sức một người là hắn thì không đủ, hắn còn cần thêm rất nhiều sự giúp đỡ. Mà trợ thủ tốt nhất không có ai bằng đám binh khí này ở Vô Sát đại thế giới, có thể bắt đầu bằng việc xưng bá Vô Sát đại thế giới.
Đệ tam chủ nhân từng nói, thiện quyền mưu giả, tất trước thiện dụng vu nhân(7).
(7) Thiện quyền mưu giả, tất trước thiện dụng vu nhân: Muốn lập được quyền mưu, trước tiên phải biết sử dụng người tài.
Muốn thu phục tâm thủ hạ, nhất định phải khiến cho bọn họ tâm phục khẩu phục, mà không đơn giản là dùng vũ lực thuần túy.
Trọng Trạch liếc mắt nhìn nhìn Tử Viêm, còn nhớ tiểu cô nương này là đệ tử dòng chính của Tiên gia, một trong mười tám tộc, nếu đánh bại nàng, phỏng chừng cũng có thể tạm dùng được.
“Được thôi.” Trọng Trạch gật đầu tỏ vẻ không quan tâm, “Chỉ là nếu ta thắng, người cũng phải đáp ứng ta một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Tử Viêm cảm thấy buồn cười, nàng căn bản không nghĩ bản thân sẽ thất bại.
“Không dám.” Trọng Trạch sờ sờ cằm, nghiền ngẫm nói, “Nếu như ta thắng, vậy trước ngươi hết phải làm tùy tùng cho ta một tháng, ta bảo cái gì ngươi phải làm cái đấy.”
Gương mặt Tử Viêm lập tức tái xanh, những người sau nàng cũng làm vẻ mặt không thể tin được, dám trước mắt đệ tử dòng chính tiên tộc nói ra những lời này, người này thực sự không muốn sống nữa!
“Thế nào, không dám sao?”
“Được, ta đáp ứng ngươi.” Bên cạnh có nhiều người nhìn như vậy, Tử Viêm nàng sao có thể không đáp ứng?
“Vậy chúng ta đi thôi.” Trọng Trạch mỉm cười nói, tựa hồ so với Tử Viêm còn sốt ruột hơn.
Muốn thu phục thủ hạ, vậy bắt đầu từ kẻ thù này trước đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.