Thiên Vấn - Thanh Khâu Thiên Dạ
Chương 7: Bắt đầu tranh giành thế giới bằng hành trình chinh phục kẻ địch(4)
Thanh Khâu Thiên Dạ
20/03/2024
“Binh.”
Bốn phía lạnh ngắt như tờ.
Âm thanh của cây trường tiên màu đen tím nện mạnh lên mặt đất, vang cả đất trời, một vết lõm dài đen kịt sâu hoắm trải dài trên sân được tạo ra bởi tử sắc cường hoả, trông phi thường dữ tợn.
Chẳng ai ngờ được, Tử Viêm Thập Tam Tiên được phán định là Thiên cấp, lại bị dễ dàng đánh quay về nguyên hình đến thế, thậm chí, không có ai trong bọn họ kịp nhìn thấy Trọng Trạch ra tay? Chẳng lẽ là do Tử Viêm biểu hiện không tốt? Không đúng, ngược lại, vào thời điểm Tử Viêm áp sát Trọng Trạch, trên người đột nhiên bạo phát một luồng ánh sáng cực kì chói lọi, tựa như một con cự long khổng lồ, trong nháy mắt vung ra cái móng vuốt sắc nhọn của mình. Khoảnh khắc ấy trong tức khắc hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Ngay cả khi uy lực áp đảo như vậy, Tử Viêm vẫn bị dễ dàng đánh bại như trở bàn tay, thậm chí còn bị ép phải biến về nguyên hình. Một khi binh khí đã hóa thành hình người, hoặc tự chủ động chuyển đổi hình dạng, hoặc là hình dáng con người phải chống đỡ một đòn đánh nghiêm trọng không thể không biến trở lại binh thân để bảo vệ mình, thì không thể quay về nguyên hình. Rõ ràng, Tử Viêm thuộc vế sau.
Lúc này, mọi người mới giương ánh mắt kinh ngạc lẫn một chút sợ hãi lên nhìn Trọng Trạch, rốt cuộc bọn họ bị cái gì che mù mắt mới không nhìn ra người này lợi hại như vậy?
Trọng Trạch nghịch nghịch mấy sợi tóc, không hề cảm thấy mình ức hiếp tiểu cô nương nhà người ta hơi có phần già mà còn không đứng đắn. Hắn bước tới chậm rì rì, tay cầm chuôi roi Tử Viêm Thập Tam Tiên, tiện thể lắc lắc vài cái, “Trước kia chỉ là cảm thấy quá nhàm chán nên mới không so đo tính toán với các ngươi. Bây giờ, ta đột nhiên nổi hứng muốn chơi đùa một tẹo, đây là do vận khí ngươi không tốt, không thể trách ta.”
Nói xong, Trọng Trạch quay đầu lại nhìn quần chúng bốn xung quanh, đám học sinh vây xem thấy vậy không tự chủ lùi lại về sau vài bước.
“Từ hôm nay trở đi, ta sẽ bắt đầu khiêu chiến với người trong học viện, tất cả từ năm nhất, năm hai đến năm ba kẻ nào có gan thì cứ tham gia.” Trọng Trạch cười vui vẻ giơ ra ba ngón tay nói, “Sau ba tháng, Học viện Đông Trì này chỉ có thể nghe thấy tiếng tăm vang dội của ta, các ngươi nếu có người không phục, cứ việc đi lên.”
Phía dưới không ai dám bước đến.
Binh khí tuy rằng hung hãn nhưng cũng có đầu óc, bọn họ tận mắt chứng khiến thực lực thâm sâu khó lường, thần thần bí bí của Trọng Trạch, sao còn muốn đâm đầu vào ngõ cụt?
Đông Trì học viện từ trước đến nay chưa bao giờ cấm kéo bè kết phái, chỉ cần ngươi đủ mạnh là có thể xưng bá trong học viện, muốn làm gì thì làm. Chỉ là, trong mười tám loại binh khí, hay thậm chí một số binh khí ít phổ biến khác, người sau đều mạnh hơn người trước, mỗi loại lại có ưu thế riêng, sao có thể dễ dàng bị khuất phục. Từ khi tứ phương học viện được thành lập, số binh khí làm được điều này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Đón lấy.” Trọng Trạch thần sắc thản nhiên, tùy tay vung lên, Tử Viêm Thập Tam Tiên trực tiếp phi nhanh vào lòng nam tử nọ.
“A......Muội muội?” Nam tử cúi đầu nhìn xuống binh khí rơi vào lồng ngực mình, mặt mày biến sắc, người này chính là huynh trưởng của Tử Viêm, Hồng Thủy. Mấy ngày nay chủ nhân hắn bế quan tu hành, hắn được vài chục năm rảnh rỗi nên muốn về thăm nhà một chút. Lại nghe nói muội muội mình đi tìm Trọng Trạch gây rắc rối, mới vội vàng chạy tới, không nghĩ vừa đến nơi thì phát hiện muội muội nhà mình bị đánh phải trở về nguyên hình, còn bị người ta tùy tiện trêu đùa.
“Muội muội ngươi đã cùng ta giao ước, nếu nàng thua thì làm tùy tùng cho ta trong vòng ba tháng, ngày mai đi học nhớ bảo nàng đến tìm ta.” Trọng Trạch nhàn nhạt cười nói, bước đi chậm rãi rời khỏi quyết đấu đài, ung dung như đi dạo trong sân vườn.
Đến khi bọn họ khôi phục tinh thần, mới phát hiện Trọng Trạch đã biến mất không một dấu vết.
Thân là bạn cùng lớp với Trọng Trạch ngay lập tức bị quần chúng vây quanh hỏi cung.
“Bọn ta thực sự không biết gì cả? Bọn ta vô tội!”
“Thật mà! Trọng Trạch vẫn luôn ngủ gật trong lớp!”
.........Trọng Trạch hôm nay bộc phát thần y lợi hại như vậy, chắc không phải là do hắn không được ngủ đủ đấy chứ? Nhóm bạn học cùng trường không hẹn mà cùng nghĩ đến lý do đấy.
Trọng Trạch rất hài lòng với biểu hiện lúc trước của mình trên đài quyết đấu.
Muốn làm chuyện đại sự, trước hết nhất định phải tạo hình tượng cho bản thân. Đối phó với mấy đứa con nít lông còn chưa mọc này còn không phải dễ như ăn cháo?
Sau khi đánh bại Tử Viêm, Trọng Trạch có nghiêm túc suy ngẫm lại một chút, cảm thấy ý tưởng thu phục học sinh trong học viện trước đây của mình quả thật sáng suốt. Bởi vì binh khí tuổi còn trẻ, tinh thần thanh niên phấn chấn, có chí tiến thủ, còn mạnh hơn rất nhiều so với đám thần binh đã già lại còn học một đống tật xấu từ Nhân tộc. Ai nói binh khí phải ở trong tay người khác mới trở nên sắc bén, không thể đảo khách thành chủ tự lực tự cường? Rõ ràng, luận về trí lực cùng vũ lực, bọn họ không thua kém bất kì chủng tộc nào, hà tất gì cứ phải treo cổ mãi trên cây tự gò bó mình?
Đúng rồi, không biết tiểu hài tử mình cứu giờ như thế nào?
Dù gì cũng là huyết mạch của đệ tam chủ nhân, không khỏi nảy lên một chút quan tâm.
Trọng Trạch tâm vừa niệm, cơ thể lập tức hành động, liên lạc với Du Quỳnh Cửu.
“Ngươi đang làm gì đấy?”
Du Quỳnh Cửu đang lắng nghe tu sĩ chủ trì tuyển chọn hướng dẫn, đột nhiên trong đầu phát ra giọng nói của Trọng Trạch, có chút không kịp phản ứng.
Chẳng lẽ do mình nhung nhớ quá nhiều nên sinh ra ảo giác sao?
Du Quỳnh Cửu gõ gõ đầu mình, xốc lại tinh thần tiếp tục nghe tu sĩ nói chuyện.
“Ơ! Không nghe thấy à!” Trọng Trạch lẩm bẩm một câu, kỳ lạ, không lẽ do hắn nhiều năm không sử dụng thuật truyền âm vạn dặm, cho nên mất đi hiệu lực? Không thể nha, rõ ràng hắn để lại chiếc nhẫn cho Du Quỳnh Cửu, nó là khối tài liệu năm đó hắn lấy ra khi luyện lại binh thân, đối với hắn là tâm huyết tương liên, sao lại không truyền đi được?
“Tiên nhân, ngài thực sự đang nói chuyện với ta sao?” Du Quỳnh Cửu bên kia trầm mặc hồi lâu, hỏi.
“Ngươi không cần phải nói ra tiếng, chỉ cần tưởng tưởng trong đầu rồi trả lời ta là được.” Nói xong, Trọng Trạch dừng lại một chút, lúc này hắn mới nhớ ra tiểu hài tử này vẫn còn là phàm nhân, hình như chưa biết dùng thần thức!
Du Quỳnh Cửu nhất thời toát mồ hôi lạnh.
Vậy những tưởng niệm của y với tiên nhân, ngài cũng biết sao.
“Biết cái gì?” Trọng Trạch im lặng trong chốc lát, hỏi.
Thật có thể truyền qua.
Lập tức mặt Du Quỳnh Cửu đỏ bừng lên như cà chua chín.
“Không....Cái đó, tiên nhân, ta đang tham gia đại hội tuyển chọn của tông môn nào đó, tạm thời không có cách nào nói chuyện cùng ngài.” Du Quỳnh Cửu cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, trả lời.
“Ta không phải tiên nhân gì cả” Tổ tiên ngươi so với ta còn kém lắm.
Trọng Trạch dở khóc dở cười nói, “Ta họ Trọng, Trọng trong trùng trùng điệp điệp, tên chỉ lấy một chữ Trạch.”
“Trọng Trạch? Tên rất đẹp, thực sự rất đẹp.” Du Quỳnh Cửu nhẩm thầm trong lòng hai lần, niềm vui sướng khi biết được tên họ của tiên nhân lập tức áp đảo mấy cái suy nghĩ lung tung lộn xộn lúc nãy.
“Tại hạ họ Du, Du Quỳnh Cửu.”
“Ừ, ta biết.”
Âm thanh lười biếng của Trọng Trạch vang lên trong đầu Du Quỳnh Cửu, “Nếu ngươi đã nghe theo lời ta đến Tu Chân Giới, vậy thiếu cái gì trực tiếp nói với ta là được, nếu có người dám bắt nạt ngươi, có thể đáp trả lại thì liền đáp trả, không đáp trả được lập tực nói cho ta, rõ chưa.”
“Này.....Cái này sao dám làm phiền ngài?” Du Quỳnh Cửu hơi hơi ngẩng đầu, thấy tu sĩ trên đài đang thao thao bất tuyệt hoàn toàn không để ý đến mình nói chuyện với Trọng Trạch tiên nhân, trong lòng thả lỏng không ít.
“Có cái gì phải ngượng ngùng.” Trọng Trạch cười nói, “Quan hệ của ta với ngươi đâu có bình thường.”
Mặt Du Quỳnh Cửu lập tức muốn bốc hỏa.
Không đợi Du Quỳnh Cửu nghĩ nhiều, âm thanh của Trọng Trạch lại truyền tới, “Lấy tuổi tác của ta, làm tổ tiên ngươi cũng thừa sức. Xét hiện tại ngươi lẻ loi một mình, chung quy vẫn cần có người bên cạnh gánh vác sẻ chia. Nếu ngươi không chê, coi ta là ông nội ngươi cũng được.” Vốn ban đầu hắn định nói muốn làm phụ thân, nhưng suy nghĩ lại, hình như phụ thân Du Quỳnh Cửu vẫn còn sống. Còn nếu coi bản thân mình ngang vai ngang vế với Du Quỳnh Cửu thì không khỏi cảm thấy có chút không hợp lý. Nghĩ tới nghĩ lui, chọn làm ông nội vẫn là thỏa đáng nhất. Dù sao hắn cũng sống rất lâu rồi, hắn không muốn thừa nhận mình hơn Du Quỳnh Cửu ba vạn tuổi đâu!
“Sao! Ngươi thấy thế nào.” Trọng Trạch hỏi.
“Trọng.....Trọng đại ca, đại hội tuyển chọn chuẩn bị bắt đầu rồi, tạm thời ta không thể nào nói chuyện với huynh.”
“À, cũng được. Ngươi không cần lo lắng, lấy tư chất của ngươi, bọn họ muốn tranh giành còn không kịp.” Trọng Trạch trấn an một câu nho nhỏ, đối với xưng hô 'Đại ca' của Du Quỳnh Cửu hắn cũng đành cam chịu. Dù sao với tuổi tác của bọn họ, có muốn tính bối phận cũng không được, thôi thì đại ca thì đại ca đi.
Sau khi truyền âm kết thúc, Trọng Trạch không nhịn được khẽ hừ nhẹ mấy cái, nếu Du Quỳnh Cửu bên kia không có vấn đề gì, hắn cũng nên tiếp tục suy nghĩ về hướng đi tiếp theo nên làm thế nào. Trước đây hắn đều có chủ nhân hỗ trợ động não, hiện giờ lại phải tự thân vận động, không khỏi có chút mới mẻ. Hơn nữa, điều này cũng làm sục sôi ý chiến đấu của hắn, không giống lúc trước vì nhàn rỗi đâm sinh ra chán nản.
“Du đại ca, sắc mặt huynh hình như không tốt lắm. Huynh không cần lo lắng, cho dù trưởng lão quản sự nói nhiều thêm một hai câu, chúng ta cũng không hẳn là không có cơ hội.” Hoàng Vũ thấy Du Quỳnh Cửu có vẻ không ổn, tưởng y sau khi nghe yêu cầu tuyển chọn có chút lo nghĩ, liền vội vàng an ủi.
“Ừ.” Du Quỳnh Cửu mỉm cười đáp, “Nếu chúng ta đã đến được nơi này, liền chứng tỏ chúng ta có cơ hội thành công đúng không?”
“Đúng thế.” Hoàng Vũ gật đầu nói.
Du Quỳnh Cửu thấy Hoàng Vũ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ.
Y đâu có lo lắng chuyện tuyển chọn. Đối với y mà nói, đại hội chiêu tài của mấy môn phái tu chân nào mà chẳng giống nhau, cũng chẳng mang sứ mệnh đặc biệt gì. Cho dù có không được chọn lựa, ắt hẳn cũng sẽ có con đường khác mở ra, không chỉ có một phương pháp như thế.
Chỉ là y nhớ tới lời đề cập 'Ông nội' của Trọng Trạch tiên nhân nên cảm thấy buồn cười mà thôi.
Nhưng mà bây giờ đã biết được tên tiên nhân, những chuyện khác có thể tạm gác lại. Tiên pháp truyền âm này cũng rất lợi hại, nếu như mình học được thật nhiều thuật pháp trong môn phái, có phải sẽ giống như lời đồn lên trời xuống biển không gì không làm được, cuối cùng có thể gặp mặt Trọng Trạch tiên nhân bất cứ lúc nào?
Du Quỳnh Cửu hít một hơi thật sâu, ngọn lửa quyết tâm một lần nữa rực cháy bừng bừng.
Bốn phía lạnh ngắt như tờ.
Âm thanh của cây trường tiên màu đen tím nện mạnh lên mặt đất, vang cả đất trời, một vết lõm dài đen kịt sâu hoắm trải dài trên sân được tạo ra bởi tử sắc cường hoả, trông phi thường dữ tợn.
Chẳng ai ngờ được, Tử Viêm Thập Tam Tiên được phán định là Thiên cấp, lại bị dễ dàng đánh quay về nguyên hình đến thế, thậm chí, không có ai trong bọn họ kịp nhìn thấy Trọng Trạch ra tay? Chẳng lẽ là do Tử Viêm biểu hiện không tốt? Không đúng, ngược lại, vào thời điểm Tử Viêm áp sát Trọng Trạch, trên người đột nhiên bạo phát một luồng ánh sáng cực kì chói lọi, tựa như một con cự long khổng lồ, trong nháy mắt vung ra cái móng vuốt sắc nhọn của mình. Khoảnh khắc ấy trong tức khắc hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Ngay cả khi uy lực áp đảo như vậy, Tử Viêm vẫn bị dễ dàng đánh bại như trở bàn tay, thậm chí còn bị ép phải biến về nguyên hình. Một khi binh khí đã hóa thành hình người, hoặc tự chủ động chuyển đổi hình dạng, hoặc là hình dáng con người phải chống đỡ một đòn đánh nghiêm trọng không thể không biến trở lại binh thân để bảo vệ mình, thì không thể quay về nguyên hình. Rõ ràng, Tử Viêm thuộc vế sau.
Lúc này, mọi người mới giương ánh mắt kinh ngạc lẫn một chút sợ hãi lên nhìn Trọng Trạch, rốt cuộc bọn họ bị cái gì che mù mắt mới không nhìn ra người này lợi hại như vậy?
Trọng Trạch nghịch nghịch mấy sợi tóc, không hề cảm thấy mình ức hiếp tiểu cô nương nhà người ta hơi có phần già mà còn không đứng đắn. Hắn bước tới chậm rì rì, tay cầm chuôi roi Tử Viêm Thập Tam Tiên, tiện thể lắc lắc vài cái, “Trước kia chỉ là cảm thấy quá nhàm chán nên mới không so đo tính toán với các ngươi. Bây giờ, ta đột nhiên nổi hứng muốn chơi đùa một tẹo, đây là do vận khí ngươi không tốt, không thể trách ta.”
Nói xong, Trọng Trạch quay đầu lại nhìn quần chúng bốn xung quanh, đám học sinh vây xem thấy vậy không tự chủ lùi lại về sau vài bước.
“Từ hôm nay trở đi, ta sẽ bắt đầu khiêu chiến với người trong học viện, tất cả từ năm nhất, năm hai đến năm ba kẻ nào có gan thì cứ tham gia.” Trọng Trạch cười vui vẻ giơ ra ba ngón tay nói, “Sau ba tháng, Học viện Đông Trì này chỉ có thể nghe thấy tiếng tăm vang dội của ta, các ngươi nếu có người không phục, cứ việc đi lên.”
Phía dưới không ai dám bước đến.
Binh khí tuy rằng hung hãn nhưng cũng có đầu óc, bọn họ tận mắt chứng khiến thực lực thâm sâu khó lường, thần thần bí bí của Trọng Trạch, sao còn muốn đâm đầu vào ngõ cụt?
Đông Trì học viện từ trước đến nay chưa bao giờ cấm kéo bè kết phái, chỉ cần ngươi đủ mạnh là có thể xưng bá trong học viện, muốn làm gì thì làm. Chỉ là, trong mười tám loại binh khí, hay thậm chí một số binh khí ít phổ biến khác, người sau đều mạnh hơn người trước, mỗi loại lại có ưu thế riêng, sao có thể dễ dàng bị khuất phục. Từ khi tứ phương học viện được thành lập, số binh khí làm được điều này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Đón lấy.” Trọng Trạch thần sắc thản nhiên, tùy tay vung lên, Tử Viêm Thập Tam Tiên trực tiếp phi nhanh vào lòng nam tử nọ.
“A......Muội muội?” Nam tử cúi đầu nhìn xuống binh khí rơi vào lồng ngực mình, mặt mày biến sắc, người này chính là huynh trưởng của Tử Viêm, Hồng Thủy. Mấy ngày nay chủ nhân hắn bế quan tu hành, hắn được vài chục năm rảnh rỗi nên muốn về thăm nhà một chút. Lại nghe nói muội muội mình đi tìm Trọng Trạch gây rắc rối, mới vội vàng chạy tới, không nghĩ vừa đến nơi thì phát hiện muội muội nhà mình bị đánh phải trở về nguyên hình, còn bị người ta tùy tiện trêu đùa.
“Muội muội ngươi đã cùng ta giao ước, nếu nàng thua thì làm tùy tùng cho ta trong vòng ba tháng, ngày mai đi học nhớ bảo nàng đến tìm ta.” Trọng Trạch nhàn nhạt cười nói, bước đi chậm rãi rời khỏi quyết đấu đài, ung dung như đi dạo trong sân vườn.
Đến khi bọn họ khôi phục tinh thần, mới phát hiện Trọng Trạch đã biến mất không một dấu vết.
Thân là bạn cùng lớp với Trọng Trạch ngay lập tức bị quần chúng vây quanh hỏi cung.
“Bọn ta thực sự không biết gì cả? Bọn ta vô tội!”
“Thật mà! Trọng Trạch vẫn luôn ngủ gật trong lớp!”
.........Trọng Trạch hôm nay bộc phát thần y lợi hại như vậy, chắc không phải là do hắn không được ngủ đủ đấy chứ? Nhóm bạn học cùng trường không hẹn mà cùng nghĩ đến lý do đấy.
Trọng Trạch rất hài lòng với biểu hiện lúc trước của mình trên đài quyết đấu.
Muốn làm chuyện đại sự, trước hết nhất định phải tạo hình tượng cho bản thân. Đối phó với mấy đứa con nít lông còn chưa mọc này còn không phải dễ như ăn cháo?
Sau khi đánh bại Tử Viêm, Trọng Trạch có nghiêm túc suy ngẫm lại một chút, cảm thấy ý tưởng thu phục học sinh trong học viện trước đây của mình quả thật sáng suốt. Bởi vì binh khí tuổi còn trẻ, tinh thần thanh niên phấn chấn, có chí tiến thủ, còn mạnh hơn rất nhiều so với đám thần binh đã già lại còn học một đống tật xấu từ Nhân tộc. Ai nói binh khí phải ở trong tay người khác mới trở nên sắc bén, không thể đảo khách thành chủ tự lực tự cường? Rõ ràng, luận về trí lực cùng vũ lực, bọn họ không thua kém bất kì chủng tộc nào, hà tất gì cứ phải treo cổ mãi trên cây tự gò bó mình?
Đúng rồi, không biết tiểu hài tử mình cứu giờ như thế nào?
Dù gì cũng là huyết mạch của đệ tam chủ nhân, không khỏi nảy lên một chút quan tâm.
Trọng Trạch tâm vừa niệm, cơ thể lập tức hành động, liên lạc với Du Quỳnh Cửu.
“Ngươi đang làm gì đấy?”
Du Quỳnh Cửu đang lắng nghe tu sĩ chủ trì tuyển chọn hướng dẫn, đột nhiên trong đầu phát ra giọng nói của Trọng Trạch, có chút không kịp phản ứng.
Chẳng lẽ do mình nhung nhớ quá nhiều nên sinh ra ảo giác sao?
Du Quỳnh Cửu gõ gõ đầu mình, xốc lại tinh thần tiếp tục nghe tu sĩ nói chuyện.
“Ơ! Không nghe thấy à!” Trọng Trạch lẩm bẩm một câu, kỳ lạ, không lẽ do hắn nhiều năm không sử dụng thuật truyền âm vạn dặm, cho nên mất đi hiệu lực? Không thể nha, rõ ràng hắn để lại chiếc nhẫn cho Du Quỳnh Cửu, nó là khối tài liệu năm đó hắn lấy ra khi luyện lại binh thân, đối với hắn là tâm huyết tương liên, sao lại không truyền đi được?
“Tiên nhân, ngài thực sự đang nói chuyện với ta sao?” Du Quỳnh Cửu bên kia trầm mặc hồi lâu, hỏi.
“Ngươi không cần phải nói ra tiếng, chỉ cần tưởng tưởng trong đầu rồi trả lời ta là được.” Nói xong, Trọng Trạch dừng lại một chút, lúc này hắn mới nhớ ra tiểu hài tử này vẫn còn là phàm nhân, hình như chưa biết dùng thần thức!
Du Quỳnh Cửu nhất thời toát mồ hôi lạnh.
Vậy những tưởng niệm của y với tiên nhân, ngài cũng biết sao.
“Biết cái gì?” Trọng Trạch im lặng trong chốc lát, hỏi.
Thật có thể truyền qua.
Lập tức mặt Du Quỳnh Cửu đỏ bừng lên như cà chua chín.
“Không....Cái đó, tiên nhân, ta đang tham gia đại hội tuyển chọn của tông môn nào đó, tạm thời không có cách nào nói chuyện cùng ngài.” Du Quỳnh Cửu cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, trả lời.
“Ta không phải tiên nhân gì cả” Tổ tiên ngươi so với ta còn kém lắm.
Trọng Trạch dở khóc dở cười nói, “Ta họ Trọng, Trọng trong trùng trùng điệp điệp, tên chỉ lấy một chữ Trạch.”
“Trọng Trạch? Tên rất đẹp, thực sự rất đẹp.” Du Quỳnh Cửu nhẩm thầm trong lòng hai lần, niềm vui sướng khi biết được tên họ của tiên nhân lập tức áp đảo mấy cái suy nghĩ lung tung lộn xộn lúc nãy.
“Tại hạ họ Du, Du Quỳnh Cửu.”
“Ừ, ta biết.”
Âm thanh lười biếng của Trọng Trạch vang lên trong đầu Du Quỳnh Cửu, “Nếu ngươi đã nghe theo lời ta đến Tu Chân Giới, vậy thiếu cái gì trực tiếp nói với ta là được, nếu có người dám bắt nạt ngươi, có thể đáp trả lại thì liền đáp trả, không đáp trả được lập tực nói cho ta, rõ chưa.”
“Này.....Cái này sao dám làm phiền ngài?” Du Quỳnh Cửu hơi hơi ngẩng đầu, thấy tu sĩ trên đài đang thao thao bất tuyệt hoàn toàn không để ý đến mình nói chuyện với Trọng Trạch tiên nhân, trong lòng thả lỏng không ít.
“Có cái gì phải ngượng ngùng.” Trọng Trạch cười nói, “Quan hệ của ta với ngươi đâu có bình thường.”
Mặt Du Quỳnh Cửu lập tức muốn bốc hỏa.
Không đợi Du Quỳnh Cửu nghĩ nhiều, âm thanh của Trọng Trạch lại truyền tới, “Lấy tuổi tác của ta, làm tổ tiên ngươi cũng thừa sức. Xét hiện tại ngươi lẻ loi một mình, chung quy vẫn cần có người bên cạnh gánh vác sẻ chia. Nếu ngươi không chê, coi ta là ông nội ngươi cũng được.” Vốn ban đầu hắn định nói muốn làm phụ thân, nhưng suy nghĩ lại, hình như phụ thân Du Quỳnh Cửu vẫn còn sống. Còn nếu coi bản thân mình ngang vai ngang vế với Du Quỳnh Cửu thì không khỏi cảm thấy có chút không hợp lý. Nghĩ tới nghĩ lui, chọn làm ông nội vẫn là thỏa đáng nhất. Dù sao hắn cũng sống rất lâu rồi, hắn không muốn thừa nhận mình hơn Du Quỳnh Cửu ba vạn tuổi đâu!
“Sao! Ngươi thấy thế nào.” Trọng Trạch hỏi.
“Trọng.....Trọng đại ca, đại hội tuyển chọn chuẩn bị bắt đầu rồi, tạm thời ta không thể nào nói chuyện với huynh.”
“À, cũng được. Ngươi không cần lo lắng, lấy tư chất của ngươi, bọn họ muốn tranh giành còn không kịp.” Trọng Trạch trấn an một câu nho nhỏ, đối với xưng hô 'Đại ca' của Du Quỳnh Cửu hắn cũng đành cam chịu. Dù sao với tuổi tác của bọn họ, có muốn tính bối phận cũng không được, thôi thì đại ca thì đại ca đi.
Sau khi truyền âm kết thúc, Trọng Trạch không nhịn được khẽ hừ nhẹ mấy cái, nếu Du Quỳnh Cửu bên kia không có vấn đề gì, hắn cũng nên tiếp tục suy nghĩ về hướng đi tiếp theo nên làm thế nào. Trước đây hắn đều có chủ nhân hỗ trợ động não, hiện giờ lại phải tự thân vận động, không khỏi có chút mới mẻ. Hơn nữa, điều này cũng làm sục sôi ý chiến đấu của hắn, không giống lúc trước vì nhàn rỗi đâm sinh ra chán nản.
“Du đại ca, sắc mặt huynh hình như không tốt lắm. Huynh không cần lo lắng, cho dù trưởng lão quản sự nói nhiều thêm một hai câu, chúng ta cũng không hẳn là không có cơ hội.” Hoàng Vũ thấy Du Quỳnh Cửu có vẻ không ổn, tưởng y sau khi nghe yêu cầu tuyển chọn có chút lo nghĩ, liền vội vàng an ủi.
“Ừ.” Du Quỳnh Cửu mỉm cười đáp, “Nếu chúng ta đã đến được nơi này, liền chứng tỏ chúng ta có cơ hội thành công đúng không?”
“Đúng thế.” Hoàng Vũ gật đầu nói.
Du Quỳnh Cửu thấy Hoàng Vũ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ.
Y đâu có lo lắng chuyện tuyển chọn. Đối với y mà nói, đại hội chiêu tài của mấy môn phái tu chân nào mà chẳng giống nhau, cũng chẳng mang sứ mệnh đặc biệt gì. Cho dù có không được chọn lựa, ắt hẳn cũng sẽ có con đường khác mở ra, không chỉ có một phương pháp như thế.
Chỉ là y nhớ tới lời đề cập 'Ông nội' của Trọng Trạch tiên nhân nên cảm thấy buồn cười mà thôi.
Nhưng mà bây giờ đã biết được tên tiên nhân, những chuyện khác có thể tạm gác lại. Tiên pháp truyền âm này cũng rất lợi hại, nếu như mình học được thật nhiều thuật pháp trong môn phái, có phải sẽ giống như lời đồn lên trời xuống biển không gì không làm được, cuối cùng có thể gặp mặt Trọng Trạch tiên nhân bất cứ lúc nào?
Du Quỳnh Cửu hít một hơi thật sâu, ngọn lửa quyết tâm một lần nữa rực cháy bừng bừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.