Chương 25: Khấp huyết cuồng ma
Cửu Dạ
07/12/2015
Đại mạc Ma Vực, hoàng thổ phi dương, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh và thịt thối, là Thực Thi Quỷ, Cương Thi, Khô Lâu, Quỷ Hồn, nơi tụ tập của các loại quái vật và ác ma hệ bất tử, số lượng nhiều, đẳng cấp cao, người chơi muốn tới nơi này luyện cấp nhất định phải có một tổ đội đông đủ đồng hành, bằng không chỉ có thể bị quái lấy mình ra luyện công.
Ban đêm, mặt trăng bàng bạc sáng mờ treo lơ lửng giữa trời. Trong màn đêm, ánh sao le lói, tia tia quang mang sáng bạc bạc xanh xanh nhợt nhạt quanh quẩn bên thân ảnh những vị khách đường xa.
Đầu lĩnh là một pháp sư tóc tím ngắn, ma trượng trên tay hắn phát ra bạch quang oánh oánh, chiếu sáng con đường hôn ám phía trước.
Tổ đội này có bảy người, theo thứ tự là hai pháp sư, một đạo tặc, một kỵ sĩ, hai kiếm sĩ và một tế ti, một tổ hợp luyện công phi thường tiêu chuẩn. Đẳng cấp của bọn họ đều khá cao, xem ra là muốn vào sâu trong Ma Vực tìm ác ma luyện công.
“Hòe Phong, ngươi không cảm thấy ở đây an tĩnh đến mức kỳ quái sao?” Kiếm sĩ đúng cạnh cạnh đầu pháp sư nói: “Hơn nữa phụ cận cũng không có quái.”
Pháp sư tên Hòa Phong nghe vậy, lập tức dừng cước bộ, lấy địa đồ ra xem. Một hồi, hắn nói: “Trên bản đồ biểu hiện chúng ta đã tới bên trong Ma Vực, theo lý mà nói hẳn là không có khả năng không có con quái nào a.”
“Đôi khi ẩn trong sự yên tĩnh chính là cơn bão lớn.” Tế ti của đội lên tiếng.
Đạo tặc cũng gật đầu tán thành: “Rất khác thường.” Cũng dựa theo quang mang trên ma trượng Hòe Phong cẩn thận quan sát bốn phía.
“Đây là có chuyện gì…”
Không ai có câu trả lời.
“Đi vào thêm một chút nhìn thử xem?” Kỵ sĩ đề nghị.
“Cũng chỉ có thể như vậy.” Hòe Phong nói: “Đi vào quá sâu có thể sẽ đụng độ Ma Long hoặc boss, mọi người đi chậm một chút.”
Đi vào bên trong Ma Vực, bọn họ cũng không gặp được nửa bóng quái, Hòe Phong quyết định để mọi người tới gần trung tâm Ma Vực. Cho đến giờ, cũng chưa có ai biết được boss chính của trung ương Ma Vực là gì, không ai từng gặp qua.
Đi xa hơn về phía trước, dọc theo đường đi không những không có nửa bóng quái, mà sương mù lại càng dày đặc hơn, tầm nhìn giảm xuống cực thấp, chỉ có thể miễn cưỡng tiến tới dưới ánh sáng nhạt nhòa trên ma trượng. Không lâu sau, mọi người liền đi tới Ma Quật ở trung ương Ma Vực.
Bốn phía Ma Quật là những cây cột có dạng như xương sườn của một còn quái vật khổng lồ, phía trên vẫn còn nhiễm vết máu, nhìn vào khiến mọi người cảm thấy sợ hãi không thôi.
“Vẫn không có quái.” Hòe Phong cau mày: “Là hệ thống có vấn đề sao? Hay để ta mật GM thử xem.”
“Chờ một chút…” Tinh linh đạo tặc có thính giác đặc biệt linh mẫn nghe được âm hưởng vọng lại. “Hình như ta nghe được cái gì đó.”
Một tinh linh kiếm sĩ lập tức nghiêng tai dài cẩn thận nghe ngóng. “Thực sự… hình như có âm thanh — ở phía trước.”
“Trước đi xem.” Tế ti nói, cũng tỉnh táo thay mọi người buff đủ các loại ma pháp phụ trợ. “Cẩn thận một chút.”
“Ta khát khao… Tinh nguyệt… lạnh…”
Phía trước, loáng thoáng truyền đến tiếng nói của ai đó, ngữ điệu thê lương, ai oán đong đầy, khiến người nghe cảm thấy đau lòng.
Theo tiếng đi đến, chỉ thấy một bóng người đứng lặng giữa sương mù mông lung, trường sâm đỏ sẫm, mái tóc dài màu xanh đen, tung bay trong gió.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đáy lòng mọi người không hẹn mà cùng dâng lên cảm giác bi thương cảm giác, cảm thấy bóng người kia thật quá gầy, cô tịch…
“Có thể là nhiệm vụ ẩn.” Hòe Phong nói: “Chúng ta có muốn đến nói chuyện với hắn không?”
Vừa dứt lời, người nọ liền quay đầu lại nhìn bọn họ. Đôi mắt tím sẫm phảng phất như vừa tình giấc trong mông lung mê võng. Đôi mắt vô thần quét qua mọi người, phút chốc lại phát lạnh, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn khát maus.
Nụ cười kia khiến trong lòng bọn Hòe Phong đều gióng lên tiếng chuông báo, lúc này bọn họ mới chú ý tới, trên đầu người nọ hiển thị ba chữ “Biệt Tây Bặc”. Chính là tên của boss truyền thuyết trong Ma Vực!
“Nguy rồi! Đó là BOSS!” Đạo tặc kêu lên: “Mọi người chạy mau!”
“Ha ha ha!” Biệt Tây Bặc lớn tiếng cười to. Phất tay huyễn ra một thanh liêm đao cực lớn, mãnh lực nhất hoa (vẽ một đường), ngân mang xuất ra từ liêm đao, bắn trúng tế tí và kỵ sĩ chạy phía sau cùng. Tế ti lập tức ngã xuống đất không dậy nổi, mà kỵ sĩ cũng trong nháy mắt mất hơn phân nửa máu.
Thần sử ( ma pháp sư + tế ti ) Hòe Phong lập tức buff cho kỵ sĩ một cái Cường Dũ ( trì dũ thuật cao cấp ), nói: “Ta đến chặn hắn, các ngươi chạy mau!”
Đạo tặc muốn nói gì đó, chỉ thấy Hòe Phong đã buff cho mình một cái Phong Chi Chướng Bích (bức tường gió ngăn cản công kích), bắt đầu ngâm xướng ma pháp quang hệ “Cực quang”, dự tính khiến Beelzebub mù quáng.
Những người khác đều biết Hòe Phong là dạng người nguyện ý cứu đồng bạn mà hi sinh bản thân mình, bất quá bọn họ cũng không có ý định bỏ lại Hòe Phong một mình chạy trốn, vì thế lập tức mở công kích, chuẩn bị liều mạng đánh một trận.
“Lũ nhân loại nhỏ bé!” Biệt Tây Bặc nói: “Chết đi!” Lập tức nâng liêm đao cự đại, vung lên.
Bảy đạo bạch quang xẹt qua màn trời, Biệt Tây Bặc cười tà nhìn cự liêm nhiễm huyết, hừ lạnh, “Thực sự là vô dụng!”
“Phốc! Phốc! Phốc!” Vài âm thanh rất nhỏ vang lên, quái vật phụ cận bắt đầu xoát tân. Đôi mắt sắc tím đậm nhìn vè phía đám quái vật mới hiện ra, với đám quái vật cũng xem như “đồng bạn” của mình, lần thứ hai vung lên liêm đao …
Không biết từ nơi nào thổi tới một trận gió mạnh, thổi tan lớp sương mờ mịt bao trùm Ma Quật. Sương mù dày đặc tán đi, ánh sáng bạc chói lọi rơi trên cả mảnh đất hoang tàn, đầy đất là thi thể quái bị cắt thành từng mảnh nhỏ, máu chảy thành sông.
Ở giữa những thi thể này, Biệt Tây Bặc vẫn đứng lặng yên như cũ, mái tóc dài tử sắc bị máu tươi nhuộm đỏ đón gió tung bay như đang múa.
“Thái dương rất lạnh, tinh nguyệt… rất lạnh.” Hắn ngẩng đầu nhìn trời, nỉ non, “Ta khao khát bầu trời. Bầu trời, ở phương nào.” Ngữ điệu nói không hết bi ai thê lãnh.
Ta khao khát bầu trời…. Bầu trời, ở phương nào… Mong muốn trở về…. Lại về nơi đâu…
—-
Hệ thống thông báo! Người chơi Nguyệt Phi Ly đẳng cấp đề thăng, đạt cấp 90.
Nhìn dòng thông báo xuất hiện trước mặt, bên tai nghe thấy tiếng nhạc báo thăng cấp, ta thực sự rất muốn hét to..
“Ta rốt cục lên tới chín mươi rồi!” Mà ta cũng đã thực sự hét to.”Chính thức tiến nhập tạp đẳng kỳ…”
“Ta sẽ giúp ngươi .” Vô Cực vỗ vỗ vai ta, nói: “Bây giờ chúng ta nên trở về thành.”
“Được.” Mấy ngày nay đều cùng Vô Cực ở bên ngoài luyện công, ngày mai chính là ngày quái vật công thành, phải trở về thành nhìn xem. Dù sao đi nữa, sau cấp 90 thì phi —- thường khó thăng cấp.
Ta thu thập chiến lợi phẩm rơi đầy đất, nói: “Để ta kiểm tra cái đã.” Sau đó mở bảng trạng thái.
Đẳng cấp: 90
Chức nghiệp: vu linh giả
Danh vọng: 1560
Sinh mệnh: 2670
Ma pháp: 4900
Thuộc tính cơ bản
Sức mạnh: 1
Thể chất: 3+6
Mẫn tiệp: 8+8(+20)
Trí lực: 6+26(+154)
Tinh thần: 9+40(+140)
Mị lực: 9
May mắn: không thể nhận ra
“Di?” Kỳ quái…
Thấy ta đột nhiên đờ ra, Vô Cực hỏi: “Làm sao vậy?”
Ta chỉ vào bảng trạng thái hiển thị trước mặt ( đương nhiên Vô Cực không nhìn thấy ).”Ta có thể chuyển chức…”
“Thực sao? !”
Chức nghiệp phát sáng là đại biểu cho nhân vật có thể chuyển chức. Song chức nghiệp đại khái lên cấp 90 sẽ được chuyển cấp lần thứ hai, cấp 150 chuyển lần ba, đơn tu thì cấp 70 nhị chuyển, cấp 100 tam chuyển, 120 tứ chuyển, 150 ngũ chuyển ( chức nghiệp đơn tu có năm lần chuyển chức, song tu chỉ có ba lần ), chuyển chức xong, kỹ năng chức nghiệp lẫn năng lực đều được tăng cao.
“Không nghĩ tới chức nghiệp ẩn dấu cũng có thể nhị chuyển, thật không thể tưởng tượng nổi. Bất quá rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể chuyển chức ni?” Chuyển chức đều cần làm nhiệm vụ, thế nhưng, chức nghiệp ẩn Vu Linh Giả này có nhiệm vụ để làm sao?
“Nếu có thể nhị chuyển, vậy nhất định là có nhiệm vụ để tiếp nhận.” Vô Cực nói: “Ngươi không cần lo lắng, chúng ta cùng nhau tìm.”
“Cám ơn.” Ta nhìn hắn cảm kích cười.”Chúng ta trở về thành trước rồi nói sau.”
Ta cùng Vô Cực đang ngồi trên mã xa thảo luận chuyện này, Kiệt Phất đột nhiên mật ta.
“Tiểu Nguyệt… Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Gần đây đều chúi mũi làm nhiệm vụ, đã lâu không có cùng Kiệt Phất luyện công.
“Tiểu Nguyệt, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Kiệt Phất nói: “Ta vừa xem trạng thái, phát hiện ta có thể nhị chuyển a.”
“Thật á! Ta cũng vậy.” Điểm tệ hại của chức nghiệp ẩn hoặc chức nghiệp đa trọng chính là không có biện pháp nhị chuyển, không ngờ Kiệt Phất cũng có thể nhị chuyển.
“Bất quá ta không biết phải giải nhiệm vụ gì, cho nên liền mật cho GM.”
Ta hỏi: “GM sẽ nói sao? Không phải GM không thể báo nội dung trò chơi cho game thủ à?”
“GM bảo ta là trường hợp đặc biệt, cho nên hắn có đề cập qua.” Kiệt Phất thần bí hề hề nói: “Ngươi biết GM nói như thế nào không?”
“Ân?”
“GM nói…” Kiệt phất mô phỏng theo ngữ khí GM: “Đi theo cước bộ Thiên Vận Giả, có thể tìm được con đường mình nên đi.” Kiệt Phất nói tiếp: “Ta liền nghĩ, ngươi không phải đã nói ngươi là cái gì Thiên Vận Giả sao? Cho nên ta mật ngươi xem xem.”
“Ngươi đột nhiên có thể nhị chuyển, nguyên nhân hẳn là bởi vì ta có thể nhị chuyển.” Ta trầm ngâm nói: “Bất quá ta cũng không biết phải làm nhiệm vụ gì, ta cũng mật GM thử xem.”
Cùng GM trò chơi GM đối thoại xing, ta lâm vào khổ tư (QT: vắt óc suy nghĩ).
“Thế nào?”
“GM nói như thế nào?” Kiệt Phất lẫn Vô Cực đồng thời dùng hai kênh bất đồng hỏi.
“『 Xuất phát từ nơi bắt đầu, ngươi sẽ tìm được… 』 đây là GM nói.” Ta cau mày: “Thế nhưng không biết là có ý gì.”
“Nơi bắt đầu?” Vô Cực cũng suy nghĩ cùng ta.”Là nơi sinh ra sao?”
Nơi sinh… A! Ta nhớ ra rồi, cái danh Thiên Vận Giả này, không phải là thôn trưởng tân thủ thôn ma tộc nói cho ta biết sao?
Thế nhưng… Một ngày rời khỏi tân thủ thôn thì không thể trở về a!
Ta đem suy nghĩ của mình nói cho Vô Cực.
Vô Cực nói: “Nói chung chờ quái vật công thành xong, chúng ta cùng nhau đến đại lục Ma tộc xem thử, nói không chừng có thể nhận được nhiệm vụ.”
Nghe Vô Cực nguyện ý theo ta cùng đi làm nhiệm vụ nhị chuyển, ta đương nhiên cao hứng.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, ta sẽ dũng khí gấp trăm lần, không sợ khó khăn.
“Làm sao vậy?” Vô Cực dừng ở ta, vẻ mặt ddaaft quan tâm.”Bộ dạng có vẻ khó xử.”
Ta thở dài một tiếng, nói rằng: “GM nói, nhiệm vụ lần này là bởi vì có quái vật đột nhiên không bị hệ thống khống chế mà dẫn phát đích. GM muốn chúng ta đánh chết nó, để nó xoát tân, hệ thống sẽ bình thường trở lại. Thế nhưng…” Ta do dự không biết có nên nói hay không.
“Không có thế nhưng gì cả.” Vô Cực dùng sức nắm lấy hai vai ta. “Bất kể điều kiện gì ta đều có thể làm được.”
“Không nghiêm trọng như vậy!” Ta cười khổ, “Chỉ là GM nói, cuối tháng hệ thống sẽ bảo trì sẽ xử lý sạch lỗi bug này, cho nên thời gian làm nhiệm vụ này chỉ còn có một hai ngày, thế nhưng ngày mai lại phải thủ thành, xem ra không có biện pháp đi làm…”
Kỳ thực, nếu như ta thăng cấp 90 sau khi hệ thống bảo trì cuối tháng, vậy căn bản không thể có cơ hội nhị chuyển. Bất quá thủ thành xong lại chạy Xích Thổ, không biết có kịp hay không?
“Phải thủ thành a.” Vô Cực thì thào, “Thật đúng là phiền phức…”
“Cùng lắm thì không làm.” Tuy rằng có lỗi với Kiệt Phất, thế nhưng cũng không có biện pháp.
“Không…” Vô Cực nhãn thần kiên định nhìn ta, nói: “Chúng ta đi giải.”
Sự tình đích phát triển hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của ta, Vô Cực thế nhưng đi tìm Bạch Nhật Hiểu hỗ trợ thủ thành, còn hắn thì theo ta chạy tới Xích Thổ đại lục làm nhiệm vụ.
Tuy rằng không biết Vô Cực và Hiểu là quan hệ gì, thế nhưng nhìn ra được tình cảm của bọn họ thật không tốt, Vô Cực lại vì phải bồi ta đi làm nhiệm vụ mà chủ động tìm Hiểu hỗ trợ. Ta thực sự là… cảm động đến không biết làm thế nào mới tốt.
Cũng bởi vì Vô Cực là người như vậy, ta mới có thể càng lún càng sâu… không thể tự kềm chế.
—-
An bày tốt nhóm nhân mã Bạch Nhật Phá Hiểu đến trợ giúp, bàn giao những việc phải làm cho Nửa Cuộc Đời , Nguyệt và Vô Cực chuẩn bị xuất phát đi đến Xích Thổ đại lục.
“Nguyệt đại ca… Lần này ngươi không thể lại gạt ta qua.” Nhất Kiếm túm lấy cánh tay Nguyệt.”Ta chết cũng phải đi cùng ngươi.”
Tàng Đao cũng nói: “Ta cũng muốn cùng đi với ngươi, thế nhưng…” Ánh mắt hắn ôn nhu nhìn về phía Nguyệt, lại chợt dời tầm mắt. “Thế nhưng ta còn muốn hỗ trợ thiết kế cạm bẫy, cho nên ta hi vọng ngươi có thế để Lạc Hồn cùng đi, như vậy ta mới có thể an tâm!”
Mà Kiệt Phất cũng nói: “Nhiệm vụ này ta cũng có phần, đương nhiên không thể thiếu ta!”
Không lay chuyển được bọn họ, hơn nữa thêm người có thêm sức lực, ai biết nhiệm vụ này phải đánh loại quái vật biến thái gì. Nhất Kiếm nhiều mặt bảo chứng hắn đã đem chức vị quân tiên phong an bài cho Thiên Xứng, tuyệt đối không thành vấn đề, Nguyệt cũng đồng ý cho bọn họ cùng đi.
“Yên tâm.” Hoàng vỗ vai Nguyệt: “Tiểu Pháp sẽ đến hỗ trợ.”
Tiểu Pháp? Pháp Lợi Tư? Gọi thật thân mật a.
“Giao cho ta đi!” Tiểu Dương giơ hai ngón tay thành hình chữ V, nói rằng: “Ta sẽ bắn tất cả bọn chúng thành con nhím!”
Thiên Lý nói tiếp: “Đám quái vật yếu xìu này đến tặng trang bị cho chúng ta!”
“Ta rất thích thành phố này.” Thiên Xứng vỗ vỗ song đao giắt bên thắt lưng, nói: “Ta sẽ dùng song đao này hảo hảo giết sạch đám quái không có mắt ấy.”
Sa Lợi Diệp cũng hăm hở: “Nếu như ta để quái chạy vào, ta sẽ…”
“Tự chém tài khoản sao?” Nửa Cuộc Đời xuyên lời của nàng.
“Chém thì chém!” Tiểu Diệp bỉu môi, trừng mắt nhìn Nửa Cuộc Đời Phong Vân.”Thế nhưng…” Đột nhiên lại bày ra nụ cười quỷ dị. “Trước khi chém tài khoản ta nhất định chém chết ngươi.” Tuy rằng nói như vậy, thế nhưng trong lòng Tiểu Diệp lại nghĩ…
Hồ ly chết toi, ngươi không biết sao! Đắc tội hủ nữ là chuyện rất nguy hiểm, ta nhất định hảo hảo làm mai ngươi cho một người nào đó dễ nhìn, cho ngươi bị hắn —–..
Sa Lợi Diệp không có hảo ý nhìn quét qua bốn phía, xem xét chọn người. Đường nhìn của nàng dừng lại trên một chiến sĩ hai tay đặt trên thanh đao thì đôi mắt to lập tức sáng ngời lên. Hắc hắc hắc… Chính là hắn. Nội tâm Tiểu Diệp cười như điên.
Sa Lợi Diệp vẻ mặt đáng yêu chọc mọi người cười to không ngớt.
Đúng vậy… Nguyệt tin tưởng đồng đội mình nhất định sẽ bảo vệ được Vô Hạn thành.
Sau khi đoàn người Vô Cực ngồi mã xa ly khai, Hiểu kéo Ngân Nguyệt Tuyết Ngữ qua một bên, không biết nói cái gì. Chỉ thấy Tuyết Ngữ đầu tiên là ngạc nhiên nhìn hắn, tiếp theo lại lộ ra biểu tình do dự khó xử.
Hiểu nhướng mắt, đầy uy hiếp trừng Tuyết Ngữ, còn nói thêm gì đó, Tuyết Ngữ chỉ có thể gắng gượng gật đầu, còn không ngừng hít sâu mấy hơi…
—-
Đứng trên đầu thuyền, gió biển đập vào mặt. Đêm trên biển, bầu trời mênh mông bát ngát, trên tấm màn nhung đen điểm xuyến đầy ánh sao lấp lánh, rực rỡ, chói mắt.
Vô Cực đi tới bên cạnh ta, cũng dựa vào trên lan can, “Rất đẹp.”
“Phi thường đẹp.” Ta vuốt vuối mấy sợi tóc tán loạn, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao.”Trong thành thị rất khó thấy nhiều sao như vậy.”
“Trò chơi này mô phỏng phi thường chân thực.” Vô Cực nói: “Khi ta còn bé, phụ thân thường mang ta rời bến du ngoạn. Ban đêm trên biển, bầu trời cũng đầy ánh sao như vậy.”
“Thật tốt…” Ta cảm thán không thôi. “Ta sẽ say tàu, cho nên chưa từng ra khơi. Cho dù có, cũng chỉ là oa trong khoang thuyền nghỉ ngơi.”
“Kỳ thực lúc đẹp nhất chính là khi hoàng hôn, trên mặt biển bao la đầy ráng mây đỏ hồng, thái dương màu cam vàng chậm rãi hạ xuống biển khơi, khắp biển rộng được phủ lên tầng tầng ánh sáng vàng óng đỏ tươi…”
Ta say sưa hình dung cảnh đẹp trong lời Vô Cực, tâm hướng thần vãng (lòng nghĩ tâm mê say). Bên tai truyền đến tiếng sóng biển vỗ nhẹ lên thân thuyền, trong màn đêm yên tĩnh lại phá lệ êm tai.
Ngẩng đầu nhìn trời đầy sao, ta đột nhiên hiểu ra, “Ta vẫn không rõ ý nghĩa của cái tên Ngân Chi Vô, hiện tại hình như đã hiểu.” Ta nhìn qua Vô Cực, mỉm cười: “Tự thiên vô giới, tự hải vô hạn, vô ngần vô giới, sở dĩ ngân chi vô.” (như trời cao không biên giới, như biển cả vô hạn, vô cùng vô tận, chính là Ngân Chi Vô).
Thấy Vô Cực lộ ra nụ cười xác nhận, ta nói tiếp: “Không phải là bừa bãi cuồng vọng, mà là chúng ta mong đợi tương lai vô hạn, tiền đồ vô hạn, còn có có thể mênh mông bao dung giống như trời biển…”
Vô Cực đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, hắn phát giác mình cũng không thể tiếp tục khống chế tình triều tràn đầy trong lòng.
Rất lâu rất lâu trước đây, hắn vẫn luôn yêu thương người này, chỉ là hắn cố che kín con mắt, che lại tâm, ý đồ lừa dối mình đi vào một cuộc luyến tình… Thẳng đến khi bị phản bội, thẳng đến khi Nguyệt ôm lấy hắn nói “Còn ta ở đây… Ta luôn luôn ở đây” phong ấn trong lòng mới được cởi bỏ.
Sau đó hắn vẫn xấu lắm, hắn muốn sự chú ý của Nguyệt luôn luôn đặt trên người mình, thế nhưng… ngược lại mất đi y!
Cho nên Vô Cực mê võng, hắn không biết mình nên nắm chặt hay phải buông tay. Nguyệt ở Băng Hỏa đảo đột nhiên logout, hắn mới biết được mình… chỉ có thể nắm thật chặt.
Nguyệt không thể rời khỏi ta, nội tâm Vô Cực gào lên như vậy. Hắn chỉ cần y, chỉ muốn có y, dù cho ngọn lửa trong lòng sẽ khiến đối phương tổn thương, hắn vẫn sẽ ôm thật chặt.
Yêu là ích kỷ, không phải sao?
“Ta không thể làm được…” Vì thế Vô Cực nói như vậy.
“Ta không thể bao dung…” Hắn không thể khoan dung trong lòng, trong mắt Nguyệt sẽ có người khác.
Hắn muốn ôm chặt nhân nhi đang mỉm cười kia vào lòng, giấu thật kín, cứ như vậy mà giữ lấy.
“Đối với điều ta muốn, người duy nhất. Vô luận như thế nào… Hắn chỉ thuộc về ta.” Vô Cực cuồng vọng nói.
Hơi nóng từ ánh mắt kia tản ra đủ để hòa tan đối phương.”Ta sẽ không buông tay…”
“Vô Cực?” Ta không hiểu gì nhìn Vô Cực. Nhãn thần như vậy khiến ta giống như con mồi bị bắt được, không thể động đậy.
“Ta thích nghe ngươi gọi ta là Húc.” Vô Cực thấp giọng nói.
“… Húc?”
Vô Cực say, điên cuồng liễu, không phải do bóng đêm thật đẹp, cũng không phải do gió biển sảng khoái, mà chỉ cần Nguyệt nhìn hắn, gọi hắn, hắn sẽ rơi vào tay giặc. Vô Cực cường liệt muốn cướp đoạt đôi môi anh đào mỹ lệ kia…
“Nguyên lai ta… đã hãm sâu như vậy…” Nỉ non, Vô Cực vươn bàn tay to giữ chặt thắt lưng ta, khuôn mặt tuấn tú từ từ áp sát…
Có chuyện gì đó sẽ phát sinh, trong lòng ta bắt đầu dâng lên dự cảm.
Né không xong, trốn không thoát, ta chỉ có thể đứng lặng yên, mặc nó phát sinh… bất kể là cái gì…
“Nguyệt Nguyệt…” Đột nhiên, một người từ phía sau ôm lấy ta, ghìm cổ ta. “Thì ra ngươi ở đây a!”
Ta nhìn lại, người đến có một mái tóc ngắn màu vàng kim, cùng với đôi mắt luôn luôn lóe tinh quang mặc lục sắc, không phải Bạch Nhật Hiểu thì là ai!
“Hiểu!” Ta kinh hô một tiếng.”Sao ngươi lại ở chỗ này?” Hắn không phải ở lại Vô Hạn thành chỉ huy nhân thủ hắn mang đến sao?
“Ta lo lắng a…” Hiểu vòng tay quanh cổ ta. “Cho nên đem chuyện trong đoàn giao cho Tuyết Ngữ rồi chạy qua đây. Nãy giờ ta đi vòng vòng trên thuyền tìm ngươi, không nghĩ tới ngươi ở chỗ này.” Hoàn… Hoàn toàn không nhìn nhãn thần muốn giết người của ai đó.
“Ngươi theo tới để làm chi?” Khóe mắt Vô Cực co giật, “Lại không giúp đỡ được cái gì.”
“Ta có khả năng giúp đỡ nhiều hơn ngươi nói.” Hiểu kéo ta về phía sau, hại ta thiếu chút nữa trọng tâm bất ổn, không thể làm gì khác hơn là chặt nắm lan can, để tránh khỏi ngã vào trên người hắn.
“Tỷ như giúp một tên kém cỏi nào đó thủ thành.” Hiểu không có hảo ý liếc xéo Vô Cực.
“Ta đã nói rõ với ngươi rồi, bạch mục tiểu. Cũng là tự ngươi nói muốn tới giúp ta thủ thành.” Vô Cực vừa nói vừa hất tay Hiểu ra, giải cứu ta.
“Ta mới không muốn giúp ngươi.” Hiểu nhếch môi: “Ta là đến giúp Nguyệt Nguyệt nhà ta.” Sau đó lại kéo ta lại từ tay Vô Cực.
Ai là Nguyệt Nguyệt nhà ngươi a…
“Bạch mục tiểu! Lúc nào cũng giống như tiểu hài tử, luôn cướp đồ của ta.” Vô Cực kéo ta trở lại, căm tức quát Hiểu.
“Ta rất nghiêm túc.” Lần thứ hai kéo ta qua. “Ai muốn tranh với ngươi!”
Ta giống như một con búp bê vải, bị hai tên nam nhân kia kéo qua kéo lại.
“Chờ một chút…” Đầu ta đau quá. “Các ngươi cứ cãi nhau đi, đừng kéo ta, ta sắp chết rụng mất rồi.”
Nghe vậy, hai người song song buông tay, tiêps tục căm tức lườm đối phương. Nói thật ra, hai người này lãnh mâu bán mị, mày kiếm khẽ nâng, biểu tình thật là giống nhau, ta nhịn không được hỏi ra vấn đề đã giấu trong lòng lâu thật lâu.
“Các ngươi hai người… là quan hệ như thế nào a?”
Vô Cực lạnh giọng nói: “Tên kia là đường đệ ta.”
Hiểu cũng ngữ khí bất thiện nói: “Tên kia là đường ca ta.”
Đáp án công bố, thật đúng là có hơi buồn chán.
“Sẽ không phải trong số những người cùng thế hệ chỉ có các ngươi tuổi tương đương nhau, cho nên từ nhỏ đã bị so sánh chứ?” Có cần phải nội dung cũ mốc meo thế không?
“Không sai!” Vô Cực gật đầu.
“Đúng vậy!” Hiểu cũng đồng ý: “Từ nhỏ đã bị đem ra so sánh với một tên gia hỏa kém cỏi. Lão mụ mỗi ngày cằn nhằn bên tai ta, gì mà Húc đường ca thế nào thế nào, phiền cũng phiền chết.”
“Ác…” Thật sự là cũ mốc như vậy đấy. Ta hết biết nói gì.
“Tên gia hỏa này lúc nào cũng bắt chước ta, ta chơi Thiên Vận hắn cũng nhào vào chơi.” Vô Cực nhướng mày.
Hiểu lập tức phản bác.”Ngươi có thể chơi còn ta thì không thể sao! Ngươi là không quen nhìn người khác giỏi hơn mình sao!” Hắn đột nhiên đề cao âm điệu.”Bổn gia rất giỏi a!”
“Ta chưa từng nghĩ như vậy.”
“Hanh! Cái rắm ấy.”
Cãi… cãi nhau rồi, ta nên làm cái gì bây giờ a? Kiệt Phất… Nhất Kiếm… Ta muốn về khoang thuyền tìm các ngươi! Ta mặc kệ…
Húc và Hiểu bùng nổ chiến tranh, ngòi nổ Nguyệt Phi Ly chạy trốn, càng diễn càng ác liệt.
“Ta đối với Nguyệt Nguyệt là nghiêm túc!” Hiểu nói rằng: “Ta nhất định phải theo đuổi được hắn.”
“Hắn là của ta.” Hàn mâu của Vô Cực bắn về phía hắn.”Ngươi không thể cướp được.”
Hai người phát ra áp suất thấp, khiến cho hành khách xung quanh cũng không dám tới gần.
Trải qua chuyến lữ trình buồn chán, đội thuyền rốt cục đến Xích Thổ đại lục. Ta nhìn ngắm cảnh sắc quen thuộc ở Bích Sa thành, trong lòng vô hạn cảm khái. Lúc trước là vì muốn gặp Vô Cực mà vội vàng ly khai, mà hôm nay lại vì nhiệm vụ mà cùng Vô Cực trở về. Thế giới thật khó lường a.
Vừa ra cảng, ta lập tức nói về lời kịch đã nghĩ kỹ khi ở trên thuyền ( chủ yếu là để hóa giải bầu không khí lạnh buốt giữa Vô Cực và Hiểu ).
“Ta vừa cùng Lạc Hồn thảo luận qua, chúng ta không có khả năng trở lại tân thủ thôn timg thôn trưởng… Cho nên Lạc Hồn kiến nghị chúng ta đi đến thôn trang ta đã tới khi vừa ra khỏi tân thủ thôn xem sao.”
“Tốt! Tốt!” Nhất Kiếm lập tức rất chân chó phụ họa, dọc theo đường đi, hắn đều phi thường tận lực lấy lòng và nịnh bợ Lạc Hồn, không muốn người ta không để ý đến hắn ( kết quả là, hắn càng như vậy, Lạc Hồn càng không để ý tới hắn ).
“Chúng ta xuất phát đi, đã khuya rồi.” Không để cho Hiểu và Vô Cực có thời gian để nói, ta lập tức mỗi tay kéo một người đi tới mã xa.
Thế nhưng ta hối hận rồi… Bởi vì tay ta kéo họ, trong nháy mắt, bọn họ lại bắt đầu trò chơi lôi kéo ta.
Thật không biết như vậy có thể khởi động trạng thái PK hay không…
Ở trên mã xa cũng vậy, Vô Cực lãnh nghiêm mặt, trực tiếp kéo ta ngồi xuống bên cạnh hắn, mà Hiểu lại từ phía sau không ngừng dựa a dựa vào trên người ta. Rốt cuộc ta hết chịu nổi, dứt khoát chạy đến phia sau xa sương chen chúc cùng Nhất Kiếm bọn họ..
Nhìn Kiệt Phất và Nhất Kiếm cười lăn cười bò trên mặt đất, ta bắt đầu oán giận Hiểu tại sao lại trộm đến đây.
Mã xa vừa đến Vô Danh thành, chúng ta liền thấy một lão hủ khoác áo choàng, lưng gù đứng trước cửa thành, trông ngóng nhìn bốn phía.
“Lão nhân kia có phải nhìn qua có điểm quen mắt?” Ta chỉ vào lão giả, hỏi.
“Không có.”
“Không ấn tượng.” Mọi người lắc đầu.
Chỉ có Lạc Hồn nói rằng: “Hình như… có gặp qua.”
“Ta cũng vậy…” Ta nói: “Có điểm quen mắt.”
Chỉ có ta và Lạc Hồn gặp qua, là bởi vì chỉ có chúng ta là ma tộc sao? Lẽ nào…
“A!” Ta nhãn tình sáng lên, cùng Lạc Hồn trăm miệng một lời thốt lên: “Thôn trưởng tân thủ thôn!”
Thật tốt quá! Nhiệm vụ tự mình tìm đến cửa. Ta lập tức chạy đến trước mặt lão giả.
Lão giả thấy ta bước đến, trong đôi mắt đầy cơ trí hiện ra thần sắc phức tạp, giống như may mắn, cảm thán, hoài niệm, thương cảm. Hắn ngẩng đầu nhìn phồn tinh minh nguyệt, nháy mắt lại rũ mắt xuống, nói rằng: “Ta đã chờ ngươi rất lâu, Thiên Vận Giả… Có chuyện… không phải ngươi thì không thể hoàn thành.”
—-
Ban đêm, mặt trăng bàng bạc sáng mờ treo lơ lửng giữa trời. Trong màn đêm, ánh sao le lói, tia tia quang mang sáng bạc bạc xanh xanh nhợt nhạt quanh quẩn bên thân ảnh những vị khách đường xa.
Đầu lĩnh là một pháp sư tóc tím ngắn, ma trượng trên tay hắn phát ra bạch quang oánh oánh, chiếu sáng con đường hôn ám phía trước.
Tổ đội này có bảy người, theo thứ tự là hai pháp sư, một đạo tặc, một kỵ sĩ, hai kiếm sĩ và một tế ti, một tổ hợp luyện công phi thường tiêu chuẩn. Đẳng cấp của bọn họ đều khá cao, xem ra là muốn vào sâu trong Ma Vực tìm ác ma luyện công.
“Hòe Phong, ngươi không cảm thấy ở đây an tĩnh đến mức kỳ quái sao?” Kiếm sĩ đúng cạnh cạnh đầu pháp sư nói: “Hơn nữa phụ cận cũng không có quái.”
Pháp sư tên Hòa Phong nghe vậy, lập tức dừng cước bộ, lấy địa đồ ra xem. Một hồi, hắn nói: “Trên bản đồ biểu hiện chúng ta đã tới bên trong Ma Vực, theo lý mà nói hẳn là không có khả năng không có con quái nào a.”
“Đôi khi ẩn trong sự yên tĩnh chính là cơn bão lớn.” Tế ti của đội lên tiếng.
Đạo tặc cũng gật đầu tán thành: “Rất khác thường.” Cũng dựa theo quang mang trên ma trượng Hòe Phong cẩn thận quan sát bốn phía.
“Đây là có chuyện gì…”
Không ai có câu trả lời.
“Đi vào thêm một chút nhìn thử xem?” Kỵ sĩ đề nghị.
“Cũng chỉ có thể như vậy.” Hòe Phong nói: “Đi vào quá sâu có thể sẽ đụng độ Ma Long hoặc boss, mọi người đi chậm một chút.”
Đi vào bên trong Ma Vực, bọn họ cũng không gặp được nửa bóng quái, Hòe Phong quyết định để mọi người tới gần trung tâm Ma Vực. Cho đến giờ, cũng chưa có ai biết được boss chính của trung ương Ma Vực là gì, không ai từng gặp qua.
Đi xa hơn về phía trước, dọc theo đường đi không những không có nửa bóng quái, mà sương mù lại càng dày đặc hơn, tầm nhìn giảm xuống cực thấp, chỉ có thể miễn cưỡng tiến tới dưới ánh sáng nhạt nhòa trên ma trượng. Không lâu sau, mọi người liền đi tới Ma Quật ở trung ương Ma Vực.
Bốn phía Ma Quật là những cây cột có dạng như xương sườn của một còn quái vật khổng lồ, phía trên vẫn còn nhiễm vết máu, nhìn vào khiến mọi người cảm thấy sợ hãi không thôi.
“Vẫn không có quái.” Hòe Phong cau mày: “Là hệ thống có vấn đề sao? Hay để ta mật GM thử xem.”
“Chờ một chút…” Tinh linh đạo tặc có thính giác đặc biệt linh mẫn nghe được âm hưởng vọng lại. “Hình như ta nghe được cái gì đó.”
Một tinh linh kiếm sĩ lập tức nghiêng tai dài cẩn thận nghe ngóng. “Thực sự… hình như có âm thanh — ở phía trước.”
“Trước đi xem.” Tế ti nói, cũng tỉnh táo thay mọi người buff đủ các loại ma pháp phụ trợ. “Cẩn thận một chút.”
“Ta khát khao… Tinh nguyệt… lạnh…”
Phía trước, loáng thoáng truyền đến tiếng nói của ai đó, ngữ điệu thê lương, ai oán đong đầy, khiến người nghe cảm thấy đau lòng.
Theo tiếng đi đến, chỉ thấy một bóng người đứng lặng giữa sương mù mông lung, trường sâm đỏ sẫm, mái tóc dài màu xanh đen, tung bay trong gió.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đáy lòng mọi người không hẹn mà cùng dâng lên cảm giác bi thương cảm giác, cảm thấy bóng người kia thật quá gầy, cô tịch…
“Có thể là nhiệm vụ ẩn.” Hòe Phong nói: “Chúng ta có muốn đến nói chuyện với hắn không?”
Vừa dứt lời, người nọ liền quay đầu lại nhìn bọn họ. Đôi mắt tím sẫm phảng phất như vừa tình giấc trong mông lung mê võng. Đôi mắt vô thần quét qua mọi người, phút chốc lại phát lạnh, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn khát maus.
Nụ cười kia khiến trong lòng bọn Hòe Phong đều gióng lên tiếng chuông báo, lúc này bọn họ mới chú ý tới, trên đầu người nọ hiển thị ba chữ “Biệt Tây Bặc”. Chính là tên của boss truyền thuyết trong Ma Vực!
“Nguy rồi! Đó là BOSS!” Đạo tặc kêu lên: “Mọi người chạy mau!”
“Ha ha ha!” Biệt Tây Bặc lớn tiếng cười to. Phất tay huyễn ra một thanh liêm đao cực lớn, mãnh lực nhất hoa (vẽ một đường), ngân mang xuất ra từ liêm đao, bắn trúng tế tí và kỵ sĩ chạy phía sau cùng. Tế ti lập tức ngã xuống đất không dậy nổi, mà kỵ sĩ cũng trong nháy mắt mất hơn phân nửa máu.
Thần sử ( ma pháp sư + tế ti ) Hòe Phong lập tức buff cho kỵ sĩ một cái Cường Dũ ( trì dũ thuật cao cấp ), nói: “Ta đến chặn hắn, các ngươi chạy mau!”
Đạo tặc muốn nói gì đó, chỉ thấy Hòe Phong đã buff cho mình một cái Phong Chi Chướng Bích (bức tường gió ngăn cản công kích), bắt đầu ngâm xướng ma pháp quang hệ “Cực quang”, dự tính khiến Beelzebub mù quáng.
Những người khác đều biết Hòe Phong là dạng người nguyện ý cứu đồng bạn mà hi sinh bản thân mình, bất quá bọn họ cũng không có ý định bỏ lại Hòe Phong một mình chạy trốn, vì thế lập tức mở công kích, chuẩn bị liều mạng đánh một trận.
“Lũ nhân loại nhỏ bé!” Biệt Tây Bặc nói: “Chết đi!” Lập tức nâng liêm đao cự đại, vung lên.
Bảy đạo bạch quang xẹt qua màn trời, Biệt Tây Bặc cười tà nhìn cự liêm nhiễm huyết, hừ lạnh, “Thực sự là vô dụng!”
“Phốc! Phốc! Phốc!” Vài âm thanh rất nhỏ vang lên, quái vật phụ cận bắt đầu xoát tân. Đôi mắt sắc tím đậm nhìn vè phía đám quái vật mới hiện ra, với đám quái vật cũng xem như “đồng bạn” của mình, lần thứ hai vung lên liêm đao …
Không biết từ nơi nào thổi tới một trận gió mạnh, thổi tan lớp sương mờ mịt bao trùm Ma Quật. Sương mù dày đặc tán đi, ánh sáng bạc chói lọi rơi trên cả mảnh đất hoang tàn, đầy đất là thi thể quái bị cắt thành từng mảnh nhỏ, máu chảy thành sông.
Ở giữa những thi thể này, Biệt Tây Bặc vẫn đứng lặng yên như cũ, mái tóc dài tử sắc bị máu tươi nhuộm đỏ đón gió tung bay như đang múa.
“Thái dương rất lạnh, tinh nguyệt… rất lạnh.” Hắn ngẩng đầu nhìn trời, nỉ non, “Ta khao khát bầu trời. Bầu trời, ở phương nào.” Ngữ điệu nói không hết bi ai thê lãnh.
Ta khao khát bầu trời…. Bầu trời, ở phương nào… Mong muốn trở về…. Lại về nơi đâu…
—-
Hệ thống thông báo! Người chơi Nguyệt Phi Ly đẳng cấp đề thăng, đạt cấp 90.
Nhìn dòng thông báo xuất hiện trước mặt, bên tai nghe thấy tiếng nhạc báo thăng cấp, ta thực sự rất muốn hét to..
“Ta rốt cục lên tới chín mươi rồi!” Mà ta cũng đã thực sự hét to.”Chính thức tiến nhập tạp đẳng kỳ…”
“Ta sẽ giúp ngươi .” Vô Cực vỗ vỗ vai ta, nói: “Bây giờ chúng ta nên trở về thành.”
“Được.” Mấy ngày nay đều cùng Vô Cực ở bên ngoài luyện công, ngày mai chính là ngày quái vật công thành, phải trở về thành nhìn xem. Dù sao đi nữa, sau cấp 90 thì phi —- thường khó thăng cấp.
Ta thu thập chiến lợi phẩm rơi đầy đất, nói: “Để ta kiểm tra cái đã.” Sau đó mở bảng trạng thái.
Đẳng cấp: 90
Chức nghiệp: vu linh giả
Danh vọng: 1560
Sinh mệnh: 2670
Ma pháp: 4900
Thuộc tính cơ bản
Sức mạnh: 1
Thể chất: 3+6
Mẫn tiệp: 8+8(+20)
Trí lực: 6+26(+154)
Tinh thần: 9+40(+140)
Mị lực: 9
May mắn: không thể nhận ra
“Di?” Kỳ quái…
Thấy ta đột nhiên đờ ra, Vô Cực hỏi: “Làm sao vậy?”
Ta chỉ vào bảng trạng thái hiển thị trước mặt ( đương nhiên Vô Cực không nhìn thấy ).”Ta có thể chuyển chức…”
“Thực sao? !”
Chức nghiệp phát sáng là đại biểu cho nhân vật có thể chuyển chức. Song chức nghiệp đại khái lên cấp 90 sẽ được chuyển cấp lần thứ hai, cấp 150 chuyển lần ba, đơn tu thì cấp 70 nhị chuyển, cấp 100 tam chuyển, 120 tứ chuyển, 150 ngũ chuyển ( chức nghiệp đơn tu có năm lần chuyển chức, song tu chỉ có ba lần ), chuyển chức xong, kỹ năng chức nghiệp lẫn năng lực đều được tăng cao.
“Không nghĩ tới chức nghiệp ẩn dấu cũng có thể nhị chuyển, thật không thể tưởng tượng nổi. Bất quá rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể chuyển chức ni?” Chuyển chức đều cần làm nhiệm vụ, thế nhưng, chức nghiệp ẩn Vu Linh Giả này có nhiệm vụ để làm sao?
“Nếu có thể nhị chuyển, vậy nhất định là có nhiệm vụ để tiếp nhận.” Vô Cực nói: “Ngươi không cần lo lắng, chúng ta cùng nhau tìm.”
“Cám ơn.” Ta nhìn hắn cảm kích cười.”Chúng ta trở về thành trước rồi nói sau.”
Ta cùng Vô Cực đang ngồi trên mã xa thảo luận chuyện này, Kiệt Phất đột nhiên mật ta.
“Tiểu Nguyệt… Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Gần đây đều chúi mũi làm nhiệm vụ, đã lâu không có cùng Kiệt Phất luyện công.
“Tiểu Nguyệt, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Kiệt Phất nói: “Ta vừa xem trạng thái, phát hiện ta có thể nhị chuyển a.”
“Thật á! Ta cũng vậy.” Điểm tệ hại của chức nghiệp ẩn hoặc chức nghiệp đa trọng chính là không có biện pháp nhị chuyển, không ngờ Kiệt Phất cũng có thể nhị chuyển.
“Bất quá ta không biết phải giải nhiệm vụ gì, cho nên liền mật cho GM.”
Ta hỏi: “GM sẽ nói sao? Không phải GM không thể báo nội dung trò chơi cho game thủ à?”
“GM bảo ta là trường hợp đặc biệt, cho nên hắn có đề cập qua.” Kiệt Phất thần bí hề hề nói: “Ngươi biết GM nói như thế nào không?”
“Ân?”
“GM nói…” Kiệt phất mô phỏng theo ngữ khí GM: “Đi theo cước bộ Thiên Vận Giả, có thể tìm được con đường mình nên đi.” Kiệt Phất nói tiếp: “Ta liền nghĩ, ngươi không phải đã nói ngươi là cái gì Thiên Vận Giả sao? Cho nên ta mật ngươi xem xem.”
“Ngươi đột nhiên có thể nhị chuyển, nguyên nhân hẳn là bởi vì ta có thể nhị chuyển.” Ta trầm ngâm nói: “Bất quá ta cũng không biết phải làm nhiệm vụ gì, ta cũng mật GM thử xem.”
Cùng GM trò chơi GM đối thoại xing, ta lâm vào khổ tư (QT: vắt óc suy nghĩ).
“Thế nào?”
“GM nói như thế nào?” Kiệt Phất lẫn Vô Cực đồng thời dùng hai kênh bất đồng hỏi.
“『 Xuất phát từ nơi bắt đầu, ngươi sẽ tìm được… 』 đây là GM nói.” Ta cau mày: “Thế nhưng không biết là có ý gì.”
“Nơi bắt đầu?” Vô Cực cũng suy nghĩ cùng ta.”Là nơi sinh ra sao?”
Nơi sinh… A! Ta nhớ ra rồi, cái danh Thiên Vận Giả này, không phải là thôn trưởng tân thủ thôn ma tộc nói cho ta biết sao?
Thế nhưng… Một ngày rời khỏi tân thủ thôn thì không thể trở về a!
Ta đem suy nghĩ của mình nói cho Vô Cực.
Vô Cực nói: “Nói chung chờ quái vật công thành xong, chúng ta cùng nhau đến đại lục Ma tộc xem thử, nói không chừng có thể nhận được nhiệm vụ.”
Nghe Vô Cực nguyện ý theo ta cùng đi làm nhiệm vụ nhị chuyển, ta đương nhiên cao hứng.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, ta sẽ dũng khí gấp trăm lần, không sợ khó khăn.
“Làm sao vậy?” Vô Cực dừng ở ta, vẻ mặt ddaaft quan tâm.”Bộ dạng có vẻ khó xử.”
Ta thở dài một tiếng, nói rằng: “GM nói, nhiệm vụ lần này là bởi vì có quái vật đột nhiên không bị hệ thống khống chế mà dẫn phát đích. GM muốn chúng ta đánh chết nó, để nó xoát tân, hệ thống sẽ bình thường trở lại. Thế nhưng…” Ta do dự không biết có nên nói hay không.
“Không có thế nhưng gì cả.” Vô Cực dùng sức nắm lấy hai vai ta. “Bất kể điều kiện gì ta đều có thể làm được.”
“Không nghiêm trọng như vậy!” Ta cười khổ, “Chỉ là GM nói, cuối tháng hệ thống sẽ bảo trì sẽ xử lý sạch lỗi bug này, cho nên thời gian làm nhiệm vụ này chỉ còn có một hai ngày, thế nhưng ngày mai lại phải thủ thành, xem ra không có biện pháp đi làm…”
Kỳ thực, nếu như ta thăng cấp 90 sau khi hệ thống bảo trì cuối tháng, vậy căn bản không thể có cơ hội nhị chuyển. Bất quá thủ thành xong lại chạy Xích Thổ, không biết có kịp hay không?
“Phải thủ thành a.” Vô Cực thì thào, “Thật đúng là phiền phức…”
“Cùng lắm thì không làm.” Tuy rằng có lỗi với Kiệt Phất, thế nhưng cũng không có biện pháp.
“Không…” Vô Cực nhãn thần kiên định nhìn ta, nói: “Chúng ta đi giải.”
Sự tình đích phát triển hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của ta, Vô Cực thế nhưng đi tìm Bạch Nhật Hiểu hỗ trợ thủ thành, còn hắn thì theo ta chạy tới Xích Thổ đại lục làm nhiệm vụ.
Tuy rằng không biết Vô Cực và Hiểu là quan hệ gì, thế nhưng nhìn ra được tình cảm của bọn họ thật không tốt, Vô Cực lại vì phải bồi ta đi làm nhiệm vụ mà chủ động tìm Hiểu hỗ trợ. Ta thực sự là… cảm động đến không biết làm thế nào mới tốt.
Cũng bởi vì Vô Cực là người như vậy, ta mới có thể càng lún càng sâu… không thể tự kềm chế.
—-
An bày tốt nhóm nhân mã Bạch Nhật Phá Hiểu đến trợ giúp, bàn giao những việc phải làm cho Nửa Cuộc Đời , Nguyệt và Vô Cực chuẩn bị xuất phát đi đến Xích Thổ đại lục.
“Nguyệt đại ca… Lần này ngươi không thể lại gạt ta qua.” Nhất Kiếm túm lấy cánh tay Nguyệt.”Ta chết cũng phải đi cùng ngươi.”
Tàng Đao cũng nói: “Ta cũng muốn cùng đi với ngươi, thế nhưng…” Ánh mắt hắn ôn nhu nhìn về phía Nguyệt, lại chợt dời tầm mắt. “Thế nhưng ta còn muốn hỗ trợ thiết kế cạm bẫy, cho nên ta hi vọng ngươi có thế để Lạc Hồn cùng đi, như vậy ta mới có thể an tâm!”
Mà Kiệt Phất cũng nói: “Nhiệm vụ này ta cũng có phần, đương nhiên không thể thiếu ta!”
Không lay chuyển được bọn họ, hơn nữa thêm người có thêm sức lực, ai biết nhiệm vụ này phải đánh loại quái vật biến thái gì. Nhất Kiếm nhiều mặt bảo chứng hắn đã đem chức vị quân tiên phong an bài cho Thiên Xứng, tuyệt đối không thành vấn đề, Nguyệt cũng đồng ý cho bọn họ cùng đi.
“Yên tâm.” Hoàng vỗ vai Nguyệt: “Tiểu Pháp sẽ đến hỗ trợ.”
Tiểu Pháp? Pháp Lợi Tư? Gọi thật thân mật a.
“Giao cho ta đi!” Tiểu Dương giơ hai ngón tay thành hình chữ V, nói rằng: “Ta sẽ bắn tất cả bọn chúng thành con nhím!”
Thiên Lý nói tiếp: “Đám quái vật yếu xìu này đến tặng trang bị cho chúng ta!”
“Ta rất thích thành phố này.” Thiên Xứng vỗ vỗ song đao giắt bên thắt lưng, nói: “Ta sẽ dùng song đao này hảo hảo giết sạch đám quái không có mắt ấy.”
Sa Lợi Diệp cũng hăm hở: “Nếu như ta để quái chạy vào, ta sẽ…”
“Tự chém tài khoản sao?” Nửa Cuộc Đời xuyên lời của nàng.
“Chém thì chém!” Tiểu Diệp bỉu môi, trừng mắt nhìn Nửa Cuộc Đời Phong Vân.”Thế nhưng…” Đột nhiên lại bày ra nụ cười quỷ dị. “Trước khi chém tài khoản ta nhất định chém chết ngươi.” Tuy rằng nói như vậy, thế nhưng trong lòng Tiểu Diệp lại nghĩ…
Hồ ly chết toi, ngươi không biết sao! Đắc tội hủ nữ là chuyện rất nguy hiểm, ta nhất định hảo hảo làm mai ngươi cho một người nào đó dễ nhìn, cho ngươi bị hắn —–..
Sa Lợi Diệp không có hảo ý nhìn quét qua bốn phía, xem xét chọn người. Đường nhìn của nàng dừng lại trên một chiến sĩ hai tay đặt trên thanh đao thì đôi mắt to lập tức sáng ngời lên. Hắc hắc hắc… Chính là hắn. Nội tâm Tiểu Diệp cười như điên.
Sa Lợi Diệp vẻ mặt đáng yêu chọc mọi người cười to không ngớt.
Đúng vậy… Nguyệt tin tưởng đồng đội mình nhất định sẽ bảo vệ được Vô Hạn thành.
Sau khi đoàn người Vô Cực ngồi mã xa ly khai, Hiểu kéo Ngân Nguyệt Tuyết Ngữ qua một bên, không biết nói cái gì. Chỉ thấy Tuyết Ngữ đầu tiên là ngạc nhiên nhìn hắn, tiếp theo lại lộ ra biểu tình do dự khó xử.
Hiểu nhướng mắt, đầy uy hiếp trừng Tuyết Ngữ, còn nói thêm gì đó, Tuyết Ngữ chỉ có thể gắng gượng gật đầu, còn không ngừng hít sâu mấy hơi…
—-
Đứng trên đầu thuyền, gió biển đập vào mặt. Đêm trên biển, bầu trời mênh mông bát ngát, trên tấm màn nhung đen điểm xuyến đầy ánh sao lấp lánh, rực rỡ, chói mắt.
Vô Cực đi tới bên cạnh ta, cũng dựa vào trên lan can, “Rất đẹp.”
“Phi thường đẹp.” Ta vuốt vuối mấy sợi tóc tán loạn, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao.”Trong thành thị rất khó thấy nhiều sao như vậy.”
“Trò chơi này mô phỏng phi thường chân thực.” Vô Cực nói: “Khi ta còn bé, phụ thân thường mang ta rời bến du ngoạn. Ban đêm trên biển, bầu trời cũng đầy ánh sao như vậy.”
“Thật tốt…” Ta cảm thán không thôi. “Ta sẽ say tàu, cho nên chưa từng ra khơi. Cho dù có, cũng chỉ là oa trong khoang thuyền nghỉ ngơi.”
“Kỳ thực lúc đẹp nhất chính là khi hoàng hôn, trên mặt biển bao la đầy ráng mây đỏ hồng, thái dương màu cam vàng chậm rãi hạ xuống biển khơi, khắp biển rộng được phủ lên tầng tầng ánh sáng vàng óng đỏ tươi…”
Ta say sưa hình dung cảnh đẹp trong lời Vô Cực, tâm hướng thần vãng (lòng nghĩ tâm mê say). Bên tai truyền đến tiếng sóng biển vỗ nhẹ lên thân thuyền, trong màn đêm yên tĩnh lại phá lệ êm tai.
Ngẩng đầu nhìn trời đầy sao, ta đột nhiên hiểu ra, “Ta vẫn không rõ ý nghĩa của cái tên Ngân Chi Vô, hiện tại hình như đã hiểu.” Ta nhìn qua Vô Cực, mỉm cười: “Tự thiên vô giới, tự hải vô hạn, vô ngần vô giới, sở dĩ ngân chi vô.” (như trời cao không biên giới, như biển cả vô hạn, vô cùng vô tận, chính là Ngân Chi Vô).
Thấy Vô Cực lộ ra nụ cười xác nhận, ta nói tiếp: “Không phải là bừa bãi cuồng vọng, mà là chúng ta mong đợi tương lai vô hạn, tiền đồ vô hạn, còn có có thể mênh mông bao dung giống như trời biển…”
Vô Cực đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, hắn phát giác mình cũng không thể tiếp tục khống chế tình triều tràn đầy trong lòng.
Rất lâu rất lâu trước đây, hắn vẫn luôn yêu thương người này, chỉ là hắn cố che kín con mắt, che lại tâm, ý đồ lừa dối mình đi vào một cuộc luyến tình… Thẳng đến khi bị phản bội, thẳng đến khi Nguyệt ôm lấy hắn nói “Còn ta ở đây… Ta luôn luôn ở đây” phong ấn trong lòng mới được cởi bỏ.
Sau đó hắn vẫn xấu lắm, hắn muốn sự chú ý của Nguyệt luôn luôn đặt trên người mình, thế nhưng… ngược lại mất đi y!
Cho nên Vô Cực mê võng, hắn không biết mình nên nắm chặt hay phải buông tay. Nguyệt ở Băng Hỏa đảo đột nhiên logout, hắn mới biết được mình… chỉ có thể nắm thật chặt.
Nguyệt không thể rời khỏi ta, nội tâm Vô Cực gào lên như vậy. Hắn chỉ cần y, chỉ muốn có y, dù cho ngọn lửa trong lòng sẽ khiến đối phương tổn thương, hắn vẫn sẽ ôm thật chặt.
Yêu là ích kỷ, không phải sao?
“Ta không thể làm được…” Vì thế Vô Cực nói như vậy.
“Ta không thể bao dung…” Hắn không thể khoan dung trong lòng, trong mắt Nguyệt sẽ có người khác.
Hắn muốn ôm chặt nhân nhi đang mỉm cười kia vào lòng, giấu thật kín, cứ như vậy mà giữ lấy.
“Đối với điều ta muốn, người duy nhất. Vô luận như thế nào… Hắn chỉ thuộc về ta.” Vô Cực cuồng vọng nói.
Hơi nóng từ ánh mắt kia tản ra đủ để hòa tan đối phương.”Ta sẽ không buông tay…”
“Vô Cực?” Ta không hiểu gì nhìn Vô Cực. Nhãn thần như vậy khiến ta giống như con mồi bị bắt được, không thể động đậy.
“Ta thích nghe ngươi gọi ta là Húc.” Vô Cực thấp giọng nói.
“… Húc?”
Vô Cực say, điên cuồng liễu, không phải do bóng đêm thật đẹp, cũng không phải do gió biển sảng khoái, mà chỉ cần Nguyệt nhìn hắn, gọi hắn, hắn sẽ rơi vào tay giặc. Vô Cực cường liệt muốn cướp đoạt đôi môi anh đào mỹ lệ kia…
“Nguyên lai ta… đã hãm sâu như vậy…” Nỉ non, Vô Cực vươn bàn tay to giữ chặt thắt lưng ta, khuôn mặt tuấn tú từ từ áp sát…
Có chuyện gì đó sẽ phát sinh, trong lòng ta bắt đầu dâng lên dự cảm.
Né không xong, trốn không thoát, ta chỉ có thể đứng lặng yên, mặc nó phát sinh… bất kể là cái gì…
“Nguyệt Nguyệt…” Đột nhiên, một người từ phía sau ôm lấy ta, ghìm cổ ta. “Thì ra ngươi ở đây a!”
Ta nhìn lại, người đến có một mái tóc ngắn màu vàng kim, cùng với đôi mắt luôn luôn lóe tinh quang mặc lục sắc, không phải Bạch Nhật Hiểu thì là ai!
“Hiểu!” Ta kinh hô một tiếng.”Sao ngươi lại ở chỗ này?” Hắn không phải ở lại Vô Hạn thành chỉ huy nhân thủ hắn mang đến sao?
“Ta lo lắng a…” Hiểu vòng tay quanh cổ ta. “Cho nên đem chuyện trong đoàn giao cho Tuyết Ngữ rồi chạy qua đây. Nãy giờ ta đi vòng vòng trên thuyền tìm ngươi, không nghĩ tới ngươi ở chỗ này.” Hoàn… Hoàn toàn không nhìn nhãn thần muốn giết người của ai đó.
“Ngươi theo tới để làm chi?” Khóe mắt Vô Cực co giật, “Lại không giúp đỡ được cái gì.”
“Ta có khả năng giúp đỡ nhiều hơn ngươi nói.” Hiểu kéo ta về phía sau, hại ta thiếu chút nữa trọng tâm bất ổn, không thể làm gì khác hơn là chặt nắm lan can, để tránh khỏi ngã vào trên người hắn.
“Tỷ như giúp một tên kém cỏi nào đó thủ thành.” Hiểu không có hảo ý liếc xéo Vô Cực.
“Ta đã nói rõ với ngươi rồi, bạch mục tiểu. Cũng là tự ngươi nói muốn tới giúp ta thủ thành.” Vô Cực vừa nói vừa hất tay Hiểu ra, giải cứu ta.
“Ta mới không muốn giúp ngươi.” Hiểu nhếch môi: “Ta là đến giúp Nguyệt Nguyệt nhà ta.” Sau đó lại kéo ta lại từ tay Vô Cực.
Ai là Nguyệt Nguyệt nhà ngươi a…
“Bạch mục tiểu! Lúc nào cũng giống như tiểu hài tử, luôn cướp đồ của ta.” Vô Cực kéo ta trở lại, căm tức quát Hiểu.
“Ta rất nghiêm túc.” Lần thứ hai kéo ta qua. “Ai muốn tranh với ngươi!”
Ta giống như một con búp bê vải, bị hai tên nam nhân kia kéo qua kéo lại.
“Chờ một chút…” Đầu ta đau quá. “Các ngươi cứ cãi nhau đi, đừng kéo ta, ta sắp chết rụng mất rồi.”
Nghe vậy, hai người song song buông tay, tiêps tục căm tức lườm đối phương. Nói thật ra, hai người này lãnh mâu bán mị, mày kiếm khẽ nâng, biểu tình thật là giống nhau, ta nhịn không được hỏi ra vấn đề đã giấu trong lòng lâu thật lâu.
“Các ngươi hai người… là quan hệ như thế nào a?”
Vô Cực lạnh giọng nói: “Tên kia là đường đệ ta.”
Hiểu cũng ngữ khí bất thiện nói: “Tên kia là đường ca ta.”
Đáp án công bố, thật đúng là có hơi buồn chán.
“Sẽ không phải trong số những người cùng thế hệ chỉ có các ngươi tuổi tương đương nhau, cho nên từ nhỏ đã bị so sánh chứ?” Có cần phải nội dung cũ mốc meo thế không?
“Không sai!” Vô Cực gật đầu.
“Đúng vậy!” Hiểu cũng đồng ý: “Từ nhỏ đã bị đem ra so sánh với một tên gia hỏa kém cỏi. Lão mụ mỗi ngày cằn nhằn bên tai ta, gì mà Húc đường ca thế nào thế nào, phiền cũng phiền chết.”
“Ác…” Thật sự là cũ mốc như vậy đấy. Ta hết biết nói gì.
“Tên gia hỏa này lúc nào cũng bắt chước ta, ta chơi Thiên Vận hắn cũng nhào vào chơi.” Vô Cực nhướng mày.
Hiểu lập tức phản bác.”Ngươi có thể chơi còn ta thì không thể sao! Ngươi là không quen nhìn người khác giỏi hơn mình sao!” Hắn đột nhiên đề cao âm điệu.”Bổn gia rất giỏi a!”
“Ta chưa từng nghĩ như vậy.”
“Hanh! Cái rắm ấy.”
Cãi… cãi nhau rồi, ta nên làm cái gì bây giờ a? Kiệt Phất… Nhất Kiếm… Ta muốn về khoang thuyền tìm các ngươi! Ta mặc kệ…
Húc và Hiểu bùng nổ chiến tranh, ngòi nổ Nguyệt Phi Ly chạy trốn, càng diễn càng ác liệt.
“Ta đối với Nguyệt Nguyệt là nghiêm túc!” Hiểu nói rằng: “Ta nhất định phải theo đuổi được hắn.”
“Hắn là của ta.” Hàn mâu của Vô Cực bắn về phía hắn.”Ngươi không thể cướp được.”
Hai người phát ra áp suất thấp, khiến cho hành khách xung quanh cũng không dám tới gần.
Trải qua chuyến lữ trình buồn chán, đội thuyền rốt cục đến Xích Thổ đại lục. Ta nhìn ngắm cảnh sắc quen thuộc ở Bích Sa thành, trong lòng vô hạn cảm khái. Lúc trước là vì muốn gặp Vô Cực mà vội vàng ly khai, mà hôm nay lại vì nhiệm vụ mà cùng Vô Cực trở về. Thế giới thật khó lường a.
Vừa ra cảng, ta lập tức nói về lời kịch đã nghĩ kỹ khi ở trên thuyền ( chủ yếu là để hóa giải bầu không khí lạnh buốt giữa Vô Cực và Hiểu ).
“Ta vừa cùng Lạc Hồn thảo luận qua, chúng ta không có khả năng trở lại tân thủ thôn timg thôn trưởng… Cho nên Lạc Hồn kiến nghị chúng ta đi đến thôn trang ta đã tới khi vừa ra khỏi tân thủ thôn xem sao.”
“Tốt! Tốt!” Nhất Kiếm lập tức rất chân chó phụ họa, dọc theo đường đi, hắn đều phi thường tận lực lấy lòng và nịnh bợ Lạc Hồn, không muốn người ta không để ý đến hắn ( kết quả là, hắn càng như vậy, Lạc Hồn càng không để ý tới hắn ).
“Chúng ta xuất phát đi, đã khuya rồi.” Không để cho Hiểu và Vô Cực có thời gian để nói, ta lập tức mỗi tay kéo một người đi tới mã xa.
Thế nhưng ta hối hận rồi… Bởi vì tay ta kéo họ, trong nháy mắt, bọn họ lại bắt đầu trò chơi lôi kéo ta.
Thật không biết như vậy có thể khởi động trạng thái PK hay không…
Ở trên mã xa cũng vậy, Vô Cực lãnh nghiêm mặt, trực tiếp kéo ta ngồi xuống bên cạnh hắn, mà Hiểu lại từ phía sau không ngừng dựa a dựa vào trên người ta. Rốt cuộc ta hết chịu nổi, dứt khoát chạy đến phia sau xa sương chen chúc cùng Nhất Kiếm bọn họ..
Nhìn Kiệt Phất và Nhất Kiếm cười lăn cười bò trên mặt đất, ta bắt đầu oán giận Hiểu tại sao lại trộm đến đây.
Mã xa vừa đến Vô Danh thành, chúng ta liền thấy một lão hủ khoác áo choàng, lưng gù đứng trước cửa thành, trông ngóng nhìn bốn phía.
“Lão nhân kia có phải nhìn qua có điểm quen mắt?” Ta chỉ vào lão giả, hỏi.
“Không có.”
“Không ấn tượng.” Mọi người lắc đầu.
Chỉ có Lạc Hồn nói rằng: “Hình như… có gặp qua.”
“Ta cũng vậy…” Ta nói: “Có điểm quen mắt.”
Chỉ có ta và Lạc Hồn gặp qua, là bởi vì chỉ có chúng ta là ma tộc sao? Lẽ nào…
“A!” Ta nhãn tình sáng lên, cùng Lạc Hồn trăm miệng một lời thốt lên: “Thôn trưởng tân thủ thôn!”
Thật tốt quá! Nhiệm vụ tự mình tìm đến cửa. Ta lập tức chạy đến trước mặt lão giả.
Lão giả thấy ta bước đến, trong đôi mắt đầy cơ trí hiện ra thần sắc phức tạp, giống như may mắn, cảm thán, hoài niệm, thương cảm. Hắn ngẩng đầu nhìn phồn tinh minh nguyệt, nháy mắt lại rũ mắt xuống, nói rằng: “Ta đã chờ ngươi rất lâu, Thiên Vận Giả… Có chuyện… không phải ngươi thì không thể hoàn thành.”
—-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.