Chương 15
Hoàng Chi
02/04/2023
Thái độ hôm nay của mẹ thật kỳ lạ, lúc trước có bao giờ bà để ý hay quan tâm tôi sao tự nhiên lại khó chịu khi nhìn thấy vết đỏ trên cổ tay. Tôi lấy làm thắc mắc
-Dạ không phải đâu mẹ, Linh Đan không làm gì con cả.
Bà Liễu không tin, giờ thì không còn lo lắng chuyện tài sản bà Liễu lớn tiếng đập cửa phòng Linh Đan.
-Đan…mở cửa ngay cho mẹ…
Nghe tiếng gọi của bà Liễu Linh Đan vừa mở cửa ra bà tức giận nắm tay Nhã Vy đi vào kéo tay áo đưa đến trước mặt cô tra hỏi.
-Dấu này là sao?Con đã làm gì chị Vy?
Nhìn vết đỏ trên cổ tay Nhã Vy Linh Đan không biết phải do mình gây ra hay không.
Cô nhìn sang Nhã Vy gắt gỏng.
-Chị Vy, tôi đã làm gì chị?Vết bầm trên cổ tay chị có phải do tôi gây ra hay không?Tại sao chị mách lẻo với mẹ vu khống cho tôi?
Nghe vậy tôi liền giải thích.
-Chị không có nói…
Không để tôi nói hết lời mẹ lập tức cắt ngang xen vào, lớn tiếng mắng Lin Đan.
-Nhã Vy không có nói gì với mẹ hết ngược lại là con, làm sai còn không chịu nhận lỗi. Mẹ nuông chiều con hư mất rồi.
Linh cảm thấy bất ngờ trước sự thay đổi của bà Liễu.
-Mẹ tại sao mẹ la con?Từ trước đến nay có bao giờ mẹ lớn tiếng với con vậy mà hôm nay chỉ vì một vết thương nhỏ trên cổ tay của Nhã Vy mẹ nỡ mắng con.
Bà Liễu bật cười, giờ đây ông Khải đã mất tài sản do bà quyết định
Không còn điều gì lo ngại bà Liễu trải lòng nói hết nỗi khổ tâm từ bấy lâu nay.
-Cũng chính vì nuông chiều cô mà tôi đã bất công lạnh nhạt với chính con gái ruột của mình. Cô có biết không, chỉ vì tôi không muốn hai mẹ con tôi phải sống cuộc sống cơ cực nên mới dốc lòng thương yêu đối đãi thật tốt với cô trước mặt ba cô. Bây giờ ông ấy cũng mất rồi, căn nhà này do tôi làm chủ. Từ nay cô cũng không còn là tiểu thư được cưng chiều như trước nữa,có làm thì mới có ăn. Tôi không hơi sức đâu nâng niu bảo bộc cô hoài.
Hiểu ra mọi chuyện Linh Đan bị sốc không nói nên lời. Nỗi đau mất cha chưa nguôi thì lại tiếp tục biết thêm sự thật về người mẹ kế.
Cô bật cười trong nước mắt.
-Hoá ra tình yêu thương từ trước đến nay mẹ dành cho con chỉ là vỏ bọc bên ngoài cho ba nhìn thấy. Tất cả chỉ là giả dối…
Nỗi đau chồng chất nỗi đau Linh Đan kiệt sức ngất lịm xuống sàn nhà.
Tôi hốt hoảng chạy đến lớn tiếng gọi.
-Linh Đan..em sao vậy?Tỉnh lại đi em. Điện thoại gọi cấp cứu đi mẹ.
Bà Liễu dửng dưng vẻ mặt lạnh lùng không một chút lo lắng.
-Không sao đâu con đừng lo, đỡ nó lên giường nằm nghĩ một lúc sẽ khỏe.
-Nhưng…
-Nghe lời mẹ.
Mọi chuyện xảy đến khiến tôi rối bời. Nhất thời tôi chẳng thể suy nghĩ được gì.
Bất đắc dĩ đành phải làm theo lời mẹ.
Một lúc lâu Linh Đan cũng tỉnh lại, tôi cảm thấy rất mừng nhưng bị đuổi ra ngoài. Em ấy tự nhốt mình trong phòng.
Tôi có thể hiểu được cảm giác của Linh Đan, có lẽ em ấy cần được yên tĩnh. Tôi cũng đi về phòng của mình.
Hôm nay trong nhà xảy ra nhiều chuyện đến giờ tôi vẫn còn bàng hoàng khó tin. Những lời mẹ nói lúc đó có phải là thật hay chỉ muốn Linh Đan phấn chấn tinh thần nhưng nếu đúng như vậy thì thời gian qua tôi đã hiểu lầm mẹ mình, còn Linh Đan thì làm sao đối diện với em ấy.
Đầu tôi cảm thấy rất đau đúng lúc này thì mẹ đi vào.
Tôi lồm cồm ngồi dậy.
-Mẹ!
Mẹ cầm ly sữa trên tay đem đến trước mặt tôi nhẹ giọng nói.
-Chiều giờ con không ăn cơm thì uống đỡ ly sữa cho khoẻ.
Cầm lấy ly sữa nhìn thái độ của mẹ khiến tôi không được quen.
-Dạ cảm ơn mẹ. Linh Đan em ấy sao rồi mẹ?
Nhắc đến Linh Đan mẹ nhăn nhó hờ hững
-Cũng khỏe rồi không sao đâu. Ngược lại là con kìa, dạo gần đây sắc mặt thì xanh sao nhợt nhạt. Con thấy không khỏe chỗ nào?
Tôi thấy lạ chưa quen với cách cư xử hiện tại của mẹ, chưa bao giờ tôi được bà quan tâm lo lắng như vậy. Chẳng lẽ những lời mẹ nói trước đó là sự thật.
Tôi đặt ly sữa xuống bàn nắm lấy tay mẹ gặng hỏi.
-Con không sao, bây giờ chỉ có hai mẹ con mình mẹ hãy cho con biết lúc đó mẹ chỉ nhất thời tức giận mới buộc miệng nói ra những lời khó nghe với Linh Đan đúng vậy không mẹ?
-Mẹ xin lỗi con gái vì những tháng ngày qua mẹ đã khắt khe, lạnh nhạt với con. Không phải mẹ không thương con mà do mẹ có nỗi khổ tất cả chỉ vì tương lai hai mẹ con mình. Những lúc la rầy con trong lòng mẹ đau như cắt nhưng mọi chuyện đã qua hết rồi, từ giờ căn nhà này do mẹ làm chủ mẹ sẽ bù đắp lại cho con, không để Linh Đan bắt nạt ức hiếp con nữa.
Thì ra những lời mẹ nói là sự thật, bấy lâu nay mẹ chỉ giả vờ lạnh nhạt với mình.
Giờ đây hiểu ra mọi chuyện lẽ ra tôi phải vui mừng nhưng sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nỗi khổ tâm của mẹ vô tình đưa tôi vào thế khó xử. Tôi biết ơn vì ít ra tôi biết được mẹ cũng thương mình nhưng không vì thế mà tán thành cách làm của mẹ.
Tôi lập tức khuyên ngăn.
-Con hiểu nỗi khổ tâm bấy lâu nay của mẹ nhưng dù sao giờ đây dượng Khải đã không còn mẹ hãy nghĩ tình lúc sinh thời dượng đã đối xử tối với con mà yêu thương lo lắng cho Linh Đan như con gái của mình nha mẹ. Còn cty của dượng nữa mẹ hãy nên giao lại cho Linh Đan quản lý.
Bà Liễu đưa tay vén nhẹ sợi tóc che đi gương mặt thanh tú của con gái, ánh mắt trìu mến nhìn Nhã Vy. Không dễ dàng gì có được tài sản bà Liễu nhất định không chịu buông bỏ.
-Mẹ xin lỗi con gái. Chuyện về Linh Đan mẹ tự biết sắp xếp con không cần phải lo. Hiện giờ cty cần có người quản lý nhưng Linh Đan thì ham chơi chưa có kinh nghiệm mẹ muốn con về đó quản lý cty.
Tôi bất ngờ về lời đề nghị từ mẹ. Tôi biết bà thương và muốn tốt cho hai mẹ con nhưng việc làm này chẳng khác gì chiếm đoạt. Dượng Khải là người đã cho mẹ con tôi cuộc sống sung sướng tôi không thể lấy oán báo ân. Những gì vốn thuộc về Linh Đan thì tôi càng không nên giành lấy.
Tôi lập tức từ chối.
-Cty hay tài sản của dượng đều là của Linh Đan,em ấy nên là người quản lý. Giờ đây con đã có công việc, có niềm đam mê riêng của mình con không thể về cty dượng làm việc được, mẹ suy nghĩ lại đi.
-Nếu con đã quyết như vậy mẹ cũng không ép nhưng hiện nay cty không người quản lý cũng như rắn mất đầu. Khi dượng con mất thì công ty tạm thời giao cho người làm việc bên cạnh dượng con nhiều năm có năng lực và đáng tin lo liệu nhưng không thể lâu dài, mẹ sẽ cố gắng dàn sếp còn về Linh Đan thì không thể.
Tôi cũng nghĩ Linh Đan vẫn chưa đủ năng lực để tiếp quản nhưng đó là công ty của dương Khải mà Linh Đan là con gái ruột nên của cô ấy là đúng còn tôi chỉ là người dưng mà thôi, tôi cũng có công việc của mình không biết phải làm sao chỉ đành nghe theo mẹ thôi.
Nhiều ngày sau
Linh Đan một mình trong phòng ngẫm nghĩ lại mọi việc từ lúc ông Khải mất cho đến thái độ bà Liễu đối với mình.
Lúc này cô dần hiểu ra mọi chuyện bắt đầu học cách chấp nhận đối diện với cuộc sống phụ thuộc vào sắc mặt người khác không còn ba yêu thương bảo bọc ngay cả tài sản vốn thuộc về mình cũng bị người mẹ kế chiếm đoạt.
Vượt dậy sau những ngày tháng u sầu buồn bã Linh Đan như trở thành một người khác.
Nhìn vào bức ảnh gia đình có bà Liễu đôi mắt cô tràn đầy căm phẫn hai tay bấu chặt khung hình.
Tối nay tôi đã hứa sẽ cùng anh Phong hẹn hò. Vị dạo gần đây gia đình xảy ra nhiều chuyện lại thêm bận rộn công việc ở cty cả hai ít dành thời gian cho nhau tôi thấy mình có hơi lơ là, thờ ơ với anh.
Hết giờ làm việc tôi ra về trước vì sợ mọi người phát hiện nên đã đứng chờ anh ấy ở tầng hầm bãi đậu xe trong cty.
Từ xa tôi nhìn thấy anh đang tiến lại. Thanh Phong nhìn tôi nói.
-Đợi anh có lâu không?
Tôi mỉm cười như một cách xoa dịu lòng anh.
-Dạ không. Em cũng mới vừa ra.
Thanh Phong bước đến mở cửa xe tôi bước vào. Anh cũng nhanh chóng ngồi vào vị trí vô lăng khởi động xe.
Thanh Phong đưa tôi đi ăn sau đó chúng tôi đi vòng vòng Sài Gòn cuối cùng chạy ra công viên dạo mát.
Cũng lâu rồi tôi chưa được thoải mái như thế này. Tôi nghĩ chỉ những ngày cuối tuần công viên mới đông đúc náo nhiệt nhưng tôi thấy hôm nay cũng khá nhiều người. Không riêng chúng tôi hay những cặp đôi đang hẹn hò mà ngay cả những người lớn tuổi, trẻ em cũng ra đây ngồi vui chơi xả stress.
Đi được một lúc tôi bắt đầu có cảm giác chân hơi mỏi đúng lúc ngay trước mặt có chiếc ghế đá còn trống chưa ai ngồi.
Tôi quay sang nói với anh Phong.
-Hay là mình lại đó ngồi đi anh.
Thanh Phong gật đầu mỉm cười
-Em có khát không hay để anh đi mua nước em uống nha?
Tôi nhìn anh.
-Dạ em không khát, mình ngồi đây nói chuyện một lúc rồi về.
Anh nắm lấy tay tôi vẻ mặt nghiêm túc hẳn.
-Cảm ơn em vì đã đồng ý bên cạnh anh.
Tôi đặt tay mình lên tay anh ấy.
-Em mới chính là người nên nói câu ấy, thời gian qua gia đình em xảy ra khá nhiều chuyện cũng may anh đã bên cạnh an ủi động viên khích lệ tinh thần em. Anh còn vì em làm biết bao chuyện ngay cả việc che giấu đi mối quan hệ của tụi mình nhưng em thì chẳng làm gì cho anh ngược lại còn lơ là thờ ơ với anh.
Thanh Phong em xin lỗi.
Thanh Phong bất ngờ đưa tay nhéo lấy chiếc mũi nhỏ gọn thanh tú của tôi kèm lời mắng yêu.
-Khờ quá, ai bảo em là bạn gái của anh là người anh yêu hết cuộc đời. Nhã Vy anh yêu em.
Thanh Phong tạo cho tôi tín hiệu, anh từ từ đưa nhẹ cánh môi mềm mang theo hơi lạnh của mình kề sát vào môi tôi làm tim tôi bắt đầu loạn nhịp.
Hiểu lòng mình tôi dần thả lỏng người ra nhắm hờ đôi mắt. Thanh Phong bắt đầu tấn công khi hai đôi môi gần như hoà quyện bỗng một chiếc lá từ đâu rơi xuống phá tan bầu không khí lãng mạn.
Cả hai ngại ngùng nhìn nhau mỉm cười,sau đó Thanh Phong đã bù lại cho tôi bằng một nụ hôn má thật ngọt ngào.
Bầu trời dần về khuya, sương xuống bên ngoài se se lạnh.Thanh Phong đưa tôi về nhà.
-Đến nhà em rồi, tạm biệt anh.
Tôi quay người rời đi nhưng cánh tay đã bị anh kéo lại.
-Em cứ như vậy mà đi hay sao?
Tôi nhìn anh ngơ ngác.
Thanh Phong lập tức chỉ tay lên má. Lúc này tôi đã hiểu ý anh ấy.
Không do dự tôi khom người đến hôn vào má anh, mỉm cười.
-Chúc anh ngủ ngon.
Tạm biệt Thanh Phong tôi mở cửa đi vào trong nhà.
Linh Đan đứng bên ngoài ban công phòng nhìn xuống vô tình đã chứng kiến hết toàn bộ.
Nỗi căm hờn đố kỵ trong người trỗi dậy đôi mắt vô hồn Linh Đan liên tục dùng tay mình đánh vào thành lang cang.
Dưới nhà lúc này bà Liễu chưa ngủ ngồi chờ Nhã Vy.
-Con về rồi hả?
Tôi giật mình khi nhìn thấy mẹ
-Mẹ chưa ngủ hay sao?
-Con chưa về làm sao mẹ ngủ được.
-Con xin lỗi vì để mẹ lo lắng. Muộn rồi mẹ lên phòng nghỉ ngơi đi, để con tắt đèn khoá cửa được rồi.
-Ừm, vậy mẹ lên phòng
“Reng…reng…reng”
Trong phòng tắm tôi nghe thấy bên ngoài hình như tiếng chuông điện thoại đang reo nhưng vẫn chưa tắm xong.
Một lúc sau,
Tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang lên tôi tiến lại cầm lên xem thì ra là anh Phong. Tôi mỉm cười nhấc máy.
-Dạ em nghe.
-Cô trưởng phòng xinh đẹp của anh em ngủ chưa?
-Dạ chưa, vừa rồi em đang trong phòng tắm không thể nghe điện thoại. Anh chưa ngủ hay sao?
-Nhớ em quá anh không ngủ được.
Tôi mỉm cười
-Anh chỉ giỏi nịnh.
Đúng lúc này bà Liễu mở cửa phòng bước vào.
Nhìn thấy mẹ tôi vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện.
-Thôi anh ngủ đi nha, em chợt nhớ em còn công việc chưa giải quyết. Vậy nha,tạm biệt. Ngủ ngon.
Cầm điện thoại trên tay tôi nhìn mẹ ngập ngừng.
-Mẹ sao chưa ngủ? Qua tìm con có gì không mẹ?
Mẹ tiến lại ngồi xuống giường.
-Vừa rồi con nói chuyện điện thoại với ai mà ngọt ngào quá vậy?
Tạm thời chưa muốn mẹ biết chuyện tôi liền né tránh..
-Dạ..chỉ là bạn đồng nghiệp.
Ánh mắt của Nhã Vy làm sao qua được sự từng trải, bà Liễu nghiêm giọng.
-Mẹ nhìn thấy hết rồi. Chàng trai đó có phải người yêu của con không?
Tôi ngỡ ngàng sửng sốt, mẹ đã nhìn thấy những gì.
Có lẽ sự non nớt của tôi không đủ che giấu được cặp mắt thần thánh của mẹ mình.
Tôi miễn cưỡng thừa nhận.
-Nếu mẹ đã biết thì con cũng không giấu. Thật ra con và anh Phong đang trong giai đoạn tìm hiểu. Hai đứa chưa có gì hết mẹ đừng lo.
-Cậu ta làm công việc gì?Gia cảnh ra sao?
-Dạ anh ấy chính là giám đốc cty con đang làm việc, ba mẹ anh ấy cũng làm kinh doanh.
Bà Liễu nghe xong liền kinh ngạc, ngoài mặt tỏ vẻ điềm tĩnh nhưng trong lòng thì vui mừng hớn hở, nắm lấy tay Nhã Vy.
-Mẹ không cấm con yêu đương nhưng con
phải biết giữ mình. Mẹ không muốn con gái mẹ chịu thiệt.
-Dạ, con biết rồi, mẹ đừng lo.
Đứng từ bên ngoài Linh Đan một lần nữa vô tình biết được bí mật của Nhã Vy thì vô cùng giận dữ ngọn lửa hờn ghen sục sôi trong lòng.
Linh Đan nắm chặt hai tay kìm nén cảm xúc trong lòng, gượng cười tiến lại gõ cửa phòng.
-Vào đi
Linh Đan mở cửa đi vào gương mặt điềm tĩnh như chưa nghe thấy điều gì.
-Mẹ cũng ở đây nữa hả?
Nhìn thấy Linh Đang bà Liễu liền thay đổi thái độ, giọng hằn học
-Muộn rồi con không ngủ qua đây làm gì?
Linh Đan mỉm cười gượng gạo.
-Con qua tìm chị Vy có chút việc.
Tôi vui mừng khi cuối cùng Linh Đan cũng chịu nói chuyện với mình nên liền kéo tay em ấy ngồi xuống.
-Em ngồi đi, có gì muốn nói với chị?
Linh Đan hững hờ, ngó lơ không đói hoài tới sự có mặt của bà Liễu
.
Cô nhìn về phía Nhã Vy.
-Em suy nghĩ kỷ rồi, em muốn đi làm lại.
Sợ mình nghe nhầm tôi hỏi lại.
-Em vừa nói gì?
-Em muốn đi làm trở lại.
Linh Đan làm tôi thấy bất ngờ,cuối cùng em ấy cũng đã suy nghĩ thông suốt.
Lúc này đây tôi không biết phải làm sao để diễn tả hết sự vui sướng trong lòng mình.
Tôi quay sang nắm lấy tay Linh Đang tươi cười.
-Vậy thì tốt quá, sẵn có mẹ ở đây chị sẽ nói mẹ ngày mai đưa em lên cty.Bước đầu thì chưa quen nhưng chị tin với tinh thần chịu học hỏi em sẽ làm tốt đưa cty ngày càng phát triển.
Linh Đan vẻ mặt khó hiểu, cô lấy làm thắc mắc.
-Chị nói gì vậy?Cty gì?
-Thì cty của dượng, giờ dượng mất rồi em lại là con gái của dượng thì em nên là người quản lý cty.
Chuyện quản lý cty là chuyện sớm muộn Linh Đan biết mình vẫn chưa đủ tài đủ sức để gánh vác trách nhiệm lớn. Trong lòng cô lúc này chỉ muốn trả thù bà Liễu khiến Nhã Vy đau lòng bất đắc dĩ đành ngó lơ với tài sản của ba mình.
-Không, chị hiểu ý em rồi. Em muốn quay trở lại công việc nhưng không phải ở cty ba.Em biết mình chưa đủ để đảm nhận trọng trách lớn giờ đây nhà mình do mẹ làm chủ, em tôn trọng quyết định của mẹ.
-Vậy ý em là?
-Đúng em sẽ quay lại cty Hưng Phong, em suy nghĩ kỷ rồi. Đến lúc em phải học cách chấp nhận đối diện với nỗi đau.
Dù hiểu sai ý Linh Đan nhưng tôi vẫn thấy vui. Em ấy cuối cùng cũng hiểu ra và phấn chấn trở lại. Tôi ủng hộ quyết định của em.
Tôi mỉm cười.
-Vậy cũng được, chị sẽ nói lại với anh Phong. Mọi người trong cty cũng đang mong chờ ngày em trở về làm việc.
Linh Đan mỉm cười gượng gạo.
-Nếu không còn chuyện gì nữa em xin phép về phòng.
-Ừm, em ngủ ngon.
Dứt lời Linh Đan đứng dậy rời khỏi phòng.
-Thôi con ngủ đi mẹ cũng về phòng.
Bà Liễu đứng dậy quay người rời đi.
Một thời gian sau Linh Đan đã quay lại cty làm việc. Lần trở lại này mọi người dường như không còn nhận ra một Linh Đan bướng bỉnh, ngang ngạnh như lúc trước mà Linh Đan bây giờ đã biết lắng nghe, tiếp thu ý kiến nên cũng nhận được nhiều tình cảm từ đồng nghiệp hơn trước.
Bước đầu thành công Linh Đan đã dần chiếm trọn tình cảm của mọi người, cô nhiều lần tiếp cận lấy lòng Thanh Phong nhưng lại nhận về sự lạnh nhạt hững hờ từ anh.
Chính vì sự cứng rắn ấy đã khiến Linh Đan càng sinh lòng thù hận. Không chiếm được tình cảm của Thanh Phong cô liền quay sang tìm cách đối phó Nhã Vy.
-Dạ không phải đâu mẹ, Linh Đan không làm gì con cả.
Bà Liễu không tin, giờ thì không còn lo lắng chuyện tài sản bà Liễu lớn tiếng đập cửa phòng Linh Đan.
-Đan…mở cửa ngay cho mẹ…
Nghe tiếng gọi của bà Liễu Linh Đan vừa mở cửa ra bà tức giận nắm tay Nhã Vy đi vào kéo tay áo đưa đến trước mặt cô tra hỏi.
-Dấu này là sao?Con đã làm gì chị Vy?
Nhìn vết đỏ trên cổ tay Nhã Vy Linh Đan không biết phải do mình gây ra hay không.
Cô nhìn sang Nhã Vy gắt gỏng.
-Chị Vy, tôi đã làm gì chị?Vết bầm trên cổ tay chị có phải do tôi gây ra hay không?Tại sao chị mách lẻo với mẹ vu khống cho tôi?
Nghe vậy tôi liền giải thích.
-Chị không có nói…
Không để tôi nói hết lời mẹ lập tức cắt ngang xen vào, lớn tiếng mắng Lin Đan.
-Nhã Vy không có nói gì với mẹ hết ngược lại là con, làm sai còn không chịu nhận lỗi. Mẹ nuông chiều con hư mất rồi.
Linh cảm thấy bất ngờ trước sự thay đổi của bà Liễu.
-Mẹ tại sao mẹ la con?Từ trước đến nay có bao giờ mẹ lớn tiếng với con vậy mà hôm nay chỉ vì một vết thương nhỏ trên cổ tay của Nhã Vy mẹ nỡ mắng con.
Bà Liễu bật cười, giờ đây ông Khải đã mất tài sản do bà quyết định
Không còn điều gì lo ngại bà Liễu trải lòng nói hết nỗi khổ tâm từ bấy lâu nay.
-Cũng chính vì nuông chiều cô mà tôi đã bất công lạnh nhạt với chính con gái ruột của mình. Cô có biết không, chỉ vì tôi không muốn hai mẹ con tôi phải sống cuộc sống cơ cực nên mới dốc lòng thương yêu đối đãi thật tốt với cô trước mặt ba cô. Bây giờ ông ấy cũng mất rồi, căn nhà này do tôi làm chủ. Từ nay cô cũng không còn là tiểu thư được cưng chiều như trước nữa,có làm thì mới có ăn. Tôi không hơi sức đâu nâng niu bảo bộc cô hoài.
Hiểu ra mọi chuyện Linh Đan bị sốc không nói nên lời. Nỗi đau mất cha chưa nguôi thì lại tiếp tục biết thêm sự thật về người mẹ kế.
Cô bật cười trong nước mắt.
-Hoá ra tình yêu thương từ trước đến nay mẹ dành cho con chỉ là vỏ bọc bên ngoài cho ba nhìn thấy. Tất cả chỉ là giả dối…
Nỗi đau chồng chất nỗi đau Linh Đan kiệt sức ngất lịm xuống sàn nhà.
Tôi hốt hoảng chạy đến lớn tiếng gọi.
-Linh Đan..em sao vậy?Tỉnh lại đi em. Điện thoại gọi cấp cứu đi mẹ.
Bà Liễu dửng dưng vẻ mặt lạnh lùng không một chút lo lắng.
-Không sao đâu con đừng lo, đỡ nó lên giường nằm nghĩ một lúc sẽ khỏe.
-Nhưng…
-Nghe lời mẹ.
Mọi chuyện xảy đến khiến tôi rối bời. Nhất thời tôi chẳng thể suy nghĩ được gì.
Bất đắc dĩ đành phải làm theo lời mẹ.
Một lúc lâu Linh Đan cũng tỉnh lại, tôi cảm thấy rất mừng nhưng bị đuổi ra ngoài. Em ấy tự nhốt mình trong phòng.
Tôi có thể hiểu được cảm giác của Linh Đan, có lẽ em ấy cần được yên tĩnh. Tôi cũng đi về phòng của mình.
Hôm nay trong nhà xảy ra nhiều chuyện đến giờ tôi vẫn còn bàng hoàng khó tin. Những lời mẹ nói lúc đó có phải là thật hay chỉ muốn Linh Đan phấn chấn tinh thần nhưng nếu đúng như vậy thì thời gian qua tôi đã hiểu lầm mẹ mình, còn Linh Đan thì làm sao đối diện với em ấy.
Đầu tôi cảm thấy rất đau đúng lúc này thì mẹ đi vào.
Tôi lồm cồm ngồi dậy.
-Mẹ!
Mẹ cầm ly sữa trên tay đem đến trước mặt tôi nhẹ giọng nói.
-Chiều giờ con không ăn cơm thì uống đỡ ly sữa cho khoẻ.
Cầm lấy ly sữa nhìn thái độ của mẹ khiến tôi không được quen.
-Dạ cảm ơn mẹ. Linh Đan em ấy sao rồi mẹ?
Nhắc đến Linh Đan mẹ nhăn nhó hờ hững
-Cũng khỏe rồi không sao đâu. Ngược lại là con kìa, dạo gần đây sắc mặt thì xanh sao nhợt nhạt. Con thấy không khỏe chỗ nào?
Tôi thấy lạ chưa quen với cách cư xử hiện tại của mẹ, chưa bao giờ tôi được bà quan tâm lo lắng như vậy. Chẳng lẽ những lời mẹ nói trước đó là sự thật.
Tôi đặt ly sữa xuống bàn nắm lấy tay mẹ gặng hỏi.
-Con không sao, bây giờ chỉ có hai mẹ con mình mẹ hãy cho con biết lúc đó mẹ chỉ nhất thời tức giận mới buộc miệng nói ra những lời khó nghe với Linh Đan đúng vậy không mẹ?
-Mẹ xin lỗi con gái vì những tháng ngày qua mẹ đã khắt khe, lạnh nhạt với con. Không phải mẹ không thương con mà do mẹ có nỗi khổ tất cả chỉ vì tương lai hai mẹ con mình. Những lúc la rầy con trong lòng mẹ đau như cắt nhưng mọi chuyện đã qua hết rồi, từ giờ căn nhà này do mẹ làm chủ mẹ sẽ bù đắp lại cho con, không để Linh Đan bắt nạt ức hiếp con nữa.
Thì ra những lời mẹ nói là sự thật, bấy lâu nay mẹ chỉ giả vờ lạnh nhạt với mình.
Giờ đây hiểu ra mọi chuyện lẽ ra tôi phải vui mừng nhưng sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nỗi khổ tâm của mẹ vô tình đưa tôi vào thế khó xử. Tôi biết ơn vì ít ra tôi biết được mẹ cũng thương mình nhưng không vì thế mà tán thành cách làm của mẹ.
Tôi lập tức khuyên ngăn.
-Con hiểu nỗi khổ tâm bấy lâu nay của mẹ nhưng dù sao giờ đây dượng Khải đã không còn mẹ hãy nghĩ tình lúc sinh thời dượng đã đối xử tối với con mà yêu thương lo lắng cho Linh Đan như con gái của mình nha mẹ. Còn cty của dượng nữa mẹ hãy nên giao lại cho Linh Đan quản lý.
Bà Liễu đưa tay vén nhẹ sợi tóc che đi gương mặt thanh tú của con gái, ánh mắt trìu mến nhìn Nhã Vy. Không dễ dàng gì có được tài sản bà Liễu nhất định không chịu buông bỏ.
-Mẹ xin lỗi con gái. Chuyện về Linh Đan mẹ tự biết sắp xếp con không cần phải lo. Hiện giờ cty cần có người quản lý nhưng Linh Đan thì ham chơi chưa có kinh nghiệm mẹ muốn con về đó quản lý cty.
Tôi bất ngờ về lời đề nghị từ mẹ. Tôi biết bà thương và muốn tốt cho hai mẹ con nhưng việc làm này chẳng khác gì chiếm đoạt. Dượng Khải là người đã cho mẹ con tôi cuộc sống sung sướng tôi không thể lấy oán báo ân. Những gì vốn thuộc về Linh Đan thì tôi càng không nên giành lấy.
Tôi lập tức từ chối.
-Cty hay tài sản của dượng đều là của Linh Đan,em ấy nên là người quản lý. Giờ đây con đã có công việc, có niềm đam mê riêng của mình con không thể về cty dượng làm việc được, mẹ suy nghĩ lại đi.
-Nếu con đã quyết như vậy mẹ cũng không ép nhưng hiện nay cty không người quản lý cũng như rắn mất đầu. Khi dượng con mất thì công ty tạm thời giao cho người làm việc bên cạnh dượng con nhiều năm có năng lực và đáng tin lo liệu nhưng không thể lâu dài, mẹ sẽ cố gắng dàn sếp còn về Linh Đan thì không thể.
Tôi cũng nghĩ Linh Đan vẫn chưa đủ năng lực để tiếp quản nhưng đó là công ty của dương Khải mà Linh Đan là con gái ruột nên của cô ấy là đúng còn tôi chỉ là người dưng mà thôi, tôi cũng có công việc của mình không biết phải làm sao chỉ đành nghe theo mẹ thôi.
Nhiều ngày sau
Linh Đan một mình trong phòng ngẫm nghĩ lại mọi việc từ lúc ông Khải mất cho đến thái độ bà Liễu đối với mình.
Lúc này cô dần hiểu ra mọi chuyện bắt đầu học cách chấp nhận đối diện với cuộc sống phụ thuộc vào sắc mặt người khác không còn ba yêu thương bảo bọc ngay cả tài sản vốn thuộc về mình cũng bị người mẹ kế chiếm đoạt.
Vượt dậy sau những ngày tháng u sầu buồn bã Linh Đan như trở thành một người khác.
Nhìn vào bức ảnh gia đình có bà Liễu đôi mắt cô tràn đầy căm phẫn hai tay bấu chặt khung hình.
Tối nay tôi đã hứa sẽ cùng anh Phong hẹn hò. Vị dạo gần đây gia đình xảy ra nhiều chuyện lại thêm bận rộn công việc ở cty cả hai ít dành thời gian cho nhau tôi thấy mình có hơi lơ là, thờ ơ với anh.
Hết giờ làm việc tôi ra về trước vì sợ mọi người phát hiện nên đã đứng chờ anh ấy ở tầng hầm bãi đậu xe trong cty.
Từ xa tôi nhìn thấy anh đang tiến lại. Thanh Phong nhìn tôi nói.
-Đợi anh có lâu không?
Tôi mỉm cười như một cách xoa dịu lòng anh.
-Dạ không. Em cũng mới vừa ra.
Thanh Phong bước đến mở cửa xe tôi bước vào. Anh cũng nhanh chóng ngồi vào vị trí vô lăng khởi động xe.
Thanh Phong đưa tôi đi ăn sau đó chúng tôi đi vòng vòng Sài Gòn cuối cùng chạy ra công viên dạo mát.
Cũng lâu rồi tôi chưa được thoải mái như thế này. Tôi nghĩ chỉ những ngày cuối tuần công viên mới đông đúc náo nhiệt nhưng tôi thấy hôm nay cũng khá nhiều người. Không riêng chúng tôi hay những cặp đôi đang hẹn hò mà ngay cả những người lớn tuổi, trẻ em cũng ra đây ngồi vui chơi xả stress.
Đi được một lúc tôi bắt đầu có cảm giác chân hơi mỏi đúng lúc ngay trước mặt có chiếc ghế đá còn trống chưa ai ngồi.
Tôi quay sang nói với anh Phong.
-Hay là mình lại đó ngồi đi anh.
Thanh Phong gật đầu mỉm cười
-Em có khát không hay để anh đi mua nước em uống nha?
Tôi nhìn anh.
-Dạ em không khát, mình ngồi đây nói chuyện một lúc rồi về.
Anh nắm lấy tay tôi vẻ mặt nghiêm túc hẳn.
-Cảm ơn em vì đã đồng ý bên cạnh anh.
Tôi đặt tay mình lên tay anh ấy.
-Em mới chính là người nên nói câu ấy, thời gian qua gia đình em xảy ra khá nhiều chuyện cũng may anh đã bên cạnh an ủi động viên khích lệ tinh thần em. Anh còn vì em làm biết bao chuyện ngay cả việc che giấu đi mối quan hệ của tụi mình nhưng em thì chẳng làm gì cho anh ngược lại còn lơ là thờ ơ với anh.
Thanh Phong em xin lỗi.
Thanh Phong bất ngờ đưa tay nhéo lấy chiếc mũi nhỏ gọn thanh tú của tôi kèm lời mắng yêu.
-Khờ quá, ai bảo em là bạn gái của anh là người anh yêu hết cuộc đời. Nhã Vy anh yêu em.
Thanh Phong tạo cho tôi tín hiệu, anh từ từ đưa nhẹ cánh môi mềm mang theo hơi lạnh của mình kề sát vào môi tôi làm tim tôi bắt đầu loạn nhịp.
Hiểu lòng mình tôi dần thả lỏng người ra nhắm hờ đôi mắt. Thanh Phong bắt đầu tấn công khi hai đôi môi gần như hoà quyện bỗng một chiếc lá từ đâu rơi xuống phá tan bầu không khí lãng mạn.
Cả hai ngại ngùng nhìn nhau mỉm cười,sau đó Thanh Phong đã bù lại cho tôi bằng một nụ hôn má thật ngọt ngào.
Bầu trời dần về khuya, sương xuống bên ngoài se se lạnh.Thanh Phong đưa tôi về nhà.
-Đến nhà em rồi, tạm biệt anh.
Tôi quay người rời đi nhưng cánh tay đã bị anh kéo lại.
-Em cứ như vậy mà đi hay sao?
Tôi nhìn anh ngơ ngác.
Thanh Phong lập tức chỉ tay lên má. Lúc này tôi đã hiểu ý anh ấy.
Không do dự tôi khom người đến hôn vào má anh, mỉm cười.
-Chúc anh ngủ ngon.
Tạm biệt Thanh Phong tôi mở cửa đi vào trong nhà.
Linh Đan đứng bên ngoài ban công phòng nhìn xuống vô tình đã chứng kiến hết toàn bộ.
Nỗi căm hờn đố kỵ trong người trỗi dậy đôi mắt vô hồn Linh Đan liên tục dùng tay mình đánh vào thành lang cang.
Dưới nhà lúc này bà Liễu chưa ngủ ngồi chờ Nhã Vy.
-Con về rồi hả?
Tôi giật mình khi nhìn thấy mẹ
-Mẹ chưa ngủ hay sao?
-Con chưa về làm sao mẹ ngủ được.
-Con xin lỗi vì để mẹ lo lắng. Muộn rồi mẹ lên phòng nghỉ ngơi đi, để con tắt đèn khoá cửa được rồi.
-Ừm, vậy mẹ lên phòng
“Reng…reng…reng”
Trong phòng tắm tôi nghe thấy bên ngoài hình như tiếng chuông điện thoại đang reo nhưng vẫn chưa tắm xong.
Một lúc sau,
Tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang lên tôi tiến lại cầm lên xem thì ra là anh Phong. Tôi mỉm cười nhấc máy.
-Dạ em nghe.
-Cô trưởng phòng xinh đẹp của anh em ngủ chưa?
-Dạ chưa, vừa rồi em đang trong phòng tắm không thể nghe điện thoại. Anh chưa ngủ hay sao?
-Nhớ em quá anh không ngủ được.
Tôi mỉm cười
-Anh chỉ giỏi nịnh.
Đúng lúc này bà Liễu mở cửa phòng bước vào.
Nhìn thấy mẹ tôi vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện.
-Thôi anh ngủ đi nha, em chợt nhớ em còn công việc chưa giải quyết. Vậy nha,tạm biệt. Ngủ ngon.
Cầm điện thoại trên tay tôi nhìn mẹ ngập ngừng.
-Mẹ sao chưa ngủ? Qua tìm con có gì không mẹ?
Mẹ tiến lại ngồi xuống giường.
-Vừa rồi con nói chuyện điện thoại với ai mà ngọt ngào quá vậy?
Tạm thời chưa muốn mẹ biết chuyện tôi liền né tránh..
-Dạ..chỉ là bạn đồng nghiệp.
Ánh mắt của Nhã Vy làm sao qua được sự từng trải, bà Liễu nghiêm giọng.
-Mẹ nhìn thấy hết rồi. Chàng trai đó có phải người yêu của con không?
Tôi ngỡ ngàng sửng sốt, mẹ đã nhìn thấy những gì.
Có lẽ sự non nớt của tôi không đủ che giấu được cặp mắt thần thánh của mẹ mình.
Tôi miễn cưỡng thừa nhận.
-Nếu mẹ đã biết thì con cũng không giấu. Thật ra con và anh Phong đang trong giai đoạn tìm hiểu. Hai đứa chưa có gì hết mẹ đừng lo.
-Cậu ta làm công việc gì?Gia cảnh ra sao?
-Dạ anh ấy chính là giám đốc cty con đang làm việc, ba mẹ anh ấy cũng làm kinh doanh.
Bà Liễu nghe xong liền kinh ngạc, ngoài mặt tỏ vẻ điềm tĩnh nhưng trong lòng thì vui mừng hớn hở, nắm lấy tay Nhã Vy.
-Mẹ không cấm con yêu đương nhưng con
phải biết giữ mình. Mẹ không muốn con gái mẹ chịu thiệt.
-Dạ, con biết rồi, mẹ đừng lo.
Đứng từ bên ngoài Linh Đan một lần nữa vô tình biết được bí mật của Nhã Vy thì vô cùng giận dữ ngọn lửa hờn ghen sục sôi trong lòng.
Linh Đan nắm chặt hai tay kìm nén cảm xúc trong lòng, gượng cười tiến lại gõ cửa phòng.
-Vào đi
Linh Đan mở cửa đi vào gương mặt điềm tĩnh như chưa nghe thấy điều gì.
-Mẹ cũng ở đây nữa hả?
Nhìn thấy Linh Đang bà Liễu liền thay đổi thái độ, giọng hằn học
-Muộn rồi con không ngủ qua đây làm gì?
Linh Đan mỉm cười gượng gạo.
-Con qua tìm chị Vy có chút việc.
Tôi vui mừng khi cuối cùng Linh Đan cũng chịu nói chuyện với mình nên liền kéo tay em ấy ngồi xuống.
-Em ngồi đi, có gì muốn nói với chị?
Linh Đan hững hờ, ngó lơ không đói hoài tới sự có mặt của bà Liễu
.
Cô nhìn về phía Nhã Vy.
-Em suy nghĩ kỷ rồi, em muốn đi làm lại.
Sợ mình nghe nhầm tôi hỏi lại.
-Em vừa nói gì?
-Em muốn đi làm trở lại.
Linh Đan làm tôi thấy bất ngờ,cuối cùng em ấy cũng đã suy nghĩ thông suốt.
Lúc này đây tôi không biết phải làm sao để diễn tả hết sự vui sướng trong lòng mình.
Tôi quay sang nắm lấy tay Linh Đang tươi cười.
-Vậy thì tốt quá, sẵn có mẹ ở đây chị sẽ nói mẹ ngày mai đưa em lên cty.Bước đầu thì chưa quen nhưng chị tin với tinh thần chịu học hỏi em sẽ làm tốt đưa cty ngày càng phát triển.
Linh Đan vẻ mặt khó hiểu, cô lấy làm thắc mắc.
-Chị nói gì vậy?Cty gì?
-Thì cty của dượng, giờ dượng mất rồi em lại là con gái của dượng thì em nên là người quản lý cty.
Chuyện quản lý cty là chuyện sớm muộn Linh Đan biết mình vẫn chưa đủ tài đủ sức để gánh vác trách nhiệm lớn. Trong lòng cô lúc này chỉ muốn trả thù bà Liễu khiến Nhã Vy đau lòng bất đắc dĩ đành ngó lơ với tài sản của ba mình.
-Không, chị hiểu ý em rồi. Em muốn quay trở lại công việc nhưng không phải ở cty ba.Em biết mình chưa đủ để đảm nhận trọng trách lớn giờ đây nhà mình do mẹ làm chủ, em tôn trọng quyết định của mẹ.
-Vậy ý em là?
-Đúng em sẽ quay lại cty Hưng Phong, em suy nghĩ kỷ rồi. Đến lúc em phải học cách chấp nhận đối diện với nỗi đau.
Dù hiểu sai ý Linh Đan nhưng tôi vẫn thấy vui. Em ấy cuối cùng cũng hiểu ra và phấn chấn trở lại. Tôi ủng hộ quyết định của em.
Tôi mỉm cười.
-Vậy cũng được, chị sẽ nói lại với anh Phong. Mọi người trong cty cũng đang mong chờ ngày em trở về làm việc.
Linh Đan mỉm cười gượng gạo.
-Nếu không còn chuyện gì nữa em xin phép về phòng.
-Ừm, em ngủ ngon.
Dứt lời Linh Đan đứng dậy rời khỏi phòng.
-Thôi con ngủ đi mẹ cũng về phòng.
Bà Liễu đứng dậy quay người rời đi.
Một thời gian sau Linh Đan đã quay lại cty làm việc. Lần trở lại này mọi người dường như không còn nhận ra một Linh Đan bướng bỉnh, ngang ngạnh như lúc trước mà Linh Đan bây giờ đã biết lắng nghe, tiếp thu ý kiến nên cũng nhận được nhiều tình cảm từ đồng nghiệp hơn trước.
Bước đầu thành công Linh Đan đã dần chiếm trọn tình cảm của mọi người, cô nhiều lần tiếp cận lấy lòng Thanh Phong nhưng lại nhận về sự lạnh nhạt hững hờ từ anh.
Chính vì sự cứng rắn ấy đã khiến Linh Đan càng sinh lòng thù hận. Không chiếm được tình cảm của Thanh Phong cô liền quay sang tìm cách đối phó Nhã Vy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.