Chương 4
Hoàng Chi
02/04/2023
“Phòng giám đốc”
Tôi đứng bên ngoài gõ cửa.
“Cốc…cốc..”
-Vào đi..
Tôi mở cửa bước vào.
-Giám đốc.
-Là Nhã Vy hả? Em ngồi đi.
Tôi tiến lại ngồi vào ghế sofa
-Em qua đây tìm anh có việc gì không?
-Dạ vừa rồi em kiểm tra thì thấy mẫu áo mới đợt này bên mình có chổ không ổn em nghĩ nên thay đổi một vài chi tiết thì sẽ đẹp hơn anh thấy sao? Này anh nhìn thử xem.
-Vậy theo em thì chúng ta nên chỉnh sửa lại như thế nào?
-Theo em phần bâu áo thay vì đơn điệu thì mình nên thêm vào một số hoạ tiết còn phần tà áo cũng nên thay đổi. Không xẻ đinh như lúc trước nữa mà chúng ta sẽ để bình thường. Anh thấy như vậy có được không?
Gương mặt hăng say lúc làm việc của cô không những xinh đẹp mà còn toả ra một năng lượng tích cực thu hút người đối diện khiến Thanh Phong dường như không thể rời mắt khỏi Nhã Vy .Càng nhìn trái tim anh càng thổn thức.
-Anh Phong…..anh có nghe em nói gì không?
Giật mình khi nghe cô gọi Thanh Phong liền ngơ ngác
-Hả? Anh xin lỗi vừa rồi em nói gì?
-Em hỏi anh chổ này, chổ này sửa lại thêm một vài hoạ tiết anh thấy được không?
Anh giám đốc mỉm cười
-Anh tin vào tầm nhìn thẩm mỹ và năng lực của em. Anh không có ý kiến mọi thứ cứ làm theo ý kiến của em là được.
-Cảm ơn anh đã tin tưởng,vậy thôi em xin phép về phòng làm việc.
Tôi đứng dậy vừa định rời đi thì giám đốc gọi lại
-À..Nhã Vy ..
Tôi quay đầu nhìn lại
-Dạ còn chuyện gì nữa không sếp?
Thanh Phong ngập ngừng..
-Ưm… cũng không có gì, anh..định hẹn em chiều nay đi cafe, em có rảnh không?
-Dạ chiều nay chắc không được rồi,hôm qua em đã về khuya hôm nay mà đi nữa e là…
-Anh hiểu mà, không sao…
Từ chối anh Phong thật tình tôi cũng khó xử lắm nhưng tôi cũng không muốn bị mọi người hiểu lầm vì mình thân quen với giám đốc mới được lên làm trưởng phòng.
-Xin lỗi anh, hẹn anh dịp khác nha.
Nói rồi tôi vội vã quay trở về phòng làm việc của mình.
Dù có hơi buồn một chút nhưng không vì thế mà Thanh Phong từ bỏ tình cảm đơn phương đối với cô trưởng phòng xinh đẹp Nhã Vy.
Hai tháng sau,
Ngày mai Linh Đan tốt nghiệp mẹ muốn tôi đi cùng đến đó để chúc mừng nhưng tôi thì vẫn còn bâng khuâng do dự vì tôi biết sự có mặt của mình cũng chỉ là thừa trong mắt họ.
-Ai đó vào đi
Hoá ra là mẹ, tôi lồm cồm ngồi dậy.
-Con chưa ngủ nữa hả?
-Dạ chưa,mẹ vào tìm con có gì không mẹ?
-Cũng không có gì chỉ là ngày mai em con làm lễ tốt nghiệp mẹ muốn con cùng mẹ với dượng đến đó để chúc mừng cho em.
-Nhưng….Linh Đan và con không hợp tính nhau con nghĩ sự mặt của mình sẽ khiến em ấy không vui thôi mẹ với dượng đi được rồi.
-Không được, bắt buộc con phải đi. Mẹ không muốn Linh Đan buồn hơn hết dượng con cũng sẽ không vui, ông ấy sẽ suy nghĩ thế nào khi ngày lễ tốt nghiệp của em mà con vắng mặt. Không nói nhiều ngày mai con phải đi cùng mẹ.
Trong tâm trí của mẹ lúc nào cũng chỉ có Linh Đan lo lắng, sợ cô ta buồn vậy có bao giờ mẹ suy nghĩ và hiểu cho cảm giác mình hay chưa.. Từ nhỏ đến lớn những gì tốt đẹp nhất mẹ đều ưu tiên dành cho Linh Đan ngay cả khi chọn trường để học cô ta cũng được ưu tiên học trường danh tiếng hơn mình. Chẳng lẽ tất cả chỉ vì nhà cô ta có tiền, ba cô ta giàu có thì được cưng chiều hơn hay sao.Trong mắt Linh Đan tôi chỉ là một đứa con riêng ăn nhờ ở đậu và cô ta cũng chẳng xem tôi là chị.Lẽ ra buổi lễ ngày mai tôi sẽ không đến nhưng suy nghĩ lại thì những lời mẹ nói cũng đúng, từ nhỏ dượng Khải đối xử với tôi rất tốt nếu như tôi vắng mặt thì dượng sẽ rất buồn vì nghĩ chị em không hoà hợp.Tôi do dự một lúc rồi ngập ngừng nói.
-Vậy ngày mai con sẽ xin nghỉ làm một buổi để đi cùng mọi người, mẹ hài lòng rồi chứ.
-Ừm, vậy thì được. Con nghỉ ngơi đi mẹ qua phòng Linh Đan một chút.
Nói rồi mẹ tôi liền đứng dậy rời đi.Chưa bao giờ bà ngồi tâm sự hay trò chuyện với tôi được lâu nhưng thôi dù sao thì tôi cũng đã quen với cuộc sống hiện tại.
Sáng mai nghỉ một buổi giờ này tôi phải tranh thủ viết một lá đơn gửi cho giám đốc. Ngồi dậy tôi tiến về phía bàn làm việc mở chiếc máy vi tính lên soạn văn bản.
Thanh Phong đang ngồi làm việc thì nhận được mail gửi đến của Nhã Vy, anh mỉm cười mở lên xem thì mới biết sáng mai cô ấy có việc nhà nên xin nghỉ nửa buổi làm
-Không cần nửa buổi, anh sẽ duyệt cho em một ngày xem như nghỉ phép.
Chưa đầy 3 phút Thanh Phong đã nhận được phản hồi từ Nhã Vy.
-Dạ không, cảm ơn sếp nhưng nửa buổi là đủ rồi ạ
Nhìn dòng mail Thanh Phong một mình mỉm cười, nhanh chóng anh cũng liền gửi lại
-Ok…
-Dạ cảm ơn sếp,giờ này anh chưa ngủ hay sao?
-Anh còn ngồi làm thêm chút việc,còn em?
-Dạ em cũng chuẩn bị đi ngủ,anh làm việc đi nha. Chúc anh ngủ ngon.
-Chúc cô nhân viên của anh ngủ ngon.
Giờ thì tôi có thể yên tâm đi ngủ,anh Phong đúng là một người sếp tâm lý, quan tâm đến nhân viên. Suy nghĩ lại tôi cảm thấy mình thật may mắn khi vừa được làm việc trong một môi trường thân thiện mọi người hòa đồng vui vẻ vừa có một người sếp hiểu chuyện.
Ngáp một cái rồi tôi ngước lên nhìn đồng hồ thì cũng đã hơn 10 giờ đêm hèn gì lại buồn ngủ. Tôi tắt máy tính vừa định đi ngủ thì bỗng dưng cảm thấy khác nước đúng lúc trên phòng lại hết nước tôi đành phải đi xuống lầu.
-Ngày mai con gái tốt nghiêp vậy con muốn được tặng quà gì?
-Thật không mẹ? Con rất thích chiếc túi xách hiệu Chanel phiên bản đặc biệt mới vừa ra mắt mẹ mua cho con nha….
-Thôi được rồi xem như là ba mẹ tặng con nhân ngày con gái tốt nghiệp chịu chưa..
Linh Đan vui mừng hí hửng..
-Thích quá, cảm ơn mẹ..mà phải rồi ngày mai chị ta…à không..chị Nhã Vy có đi cùng ba mẹ không?
-Có chứ, ngày quan trọng của con làm sao vắng mặt mọi người được. Mẹ đã nói chuyện với Nhã Vy rồi sáng mai chị con sẽ xin nghỉ một buổi để đến chúc mừng cho con.
-Vậy hả mẹ? Nhưng có điều từ trước giờ chị ta đâu có thích con hơn nữa ngày lễ tốt nghiep của chị ấy con cũng không có đến dự thế thì mẹ thuyết phục bằng cách nào mà Nhã Vy đồng ý đi cùng vậy mẹ?
Bà Liễu mỉm cười
-Mẹ chỉ nói chuyện bình thường, Nhã Vy là con gái của mẹ thì hiển nhiên phải nghe lời của mẹ. Từ nhỏ đến lớn Nhã Vy tự lập và mạnh mẽ nên mẹ không cần phải lo ngược lại là con,sức khoẻ không tốt đã vậy còn rất hay nhỏng nhẻo chính vì thế mà ba mẹ cần yêu thương lo lắng cho con nhiều hơn.Giờ đây mặc dù con sắp ra trường, sắp thành một cô gái trưởng thành nhưng đối với ba mẹ con vẫn là con gái bé nhỏ cần được che chở và yêu thương.
Xúc động nghẹn ngào Linh Đan ôm chầm lấy người mẹ kế.
-Con cảm ơn mẹ đã yêu thương chăm sóc cho hai ba con con.
-Cũng trễ rồi con phải ngủ sớm cho da vẻ mịn màng ngày mai còn xinh đẹp lên nhận bằng tốt nghiệp nữa chứ.
-Dạ, con biết rồi, mẹ cũng ngủ ngon.
-Ừm, để mẹ đắp chăn cho con rồi mẹ về phòng.
Lấy nước xong tôi vội vàng đi lên phòng đúng lúc này vô tình đi ngang qua phòng của Linh Đan thì nghe thấy tiếng nói cười bên bên trong, hình như là giọng của mẹ. Tò mò nên tôi đứng lại thật ra tôi vốn không có ý định nghe lén cuộc trò chuyện của hai người nhưng nhờ vậy mà tôi mới biết trong lòng mẹ tôi Linh Đan mới là người cần được yêu thương chứ không phải tôi Nhã Vy con gái của mẹ. Từ khi hiểu chuyện đến nay chưa bao giờ mẹ hỏi tôi thích món quà gì hay là muốn mua sắm gì ngay cả ngày lễ tốt nghiệp của tôi chỉ vì Linh Đan bị ốm mà mẹ đã không đến tham dự. Chưa lúc nào mẹ đối xử với tôi ngọt ngào như Linh Đan, trong mắt bà ấy tôi là một cô gái tự lập mạnh mẽ nhưng bà không hề biết có những lúc tôi yếu đuối, buồn tủi thèm được âu yếm bên cạnh mẹ biết bao..
Vội vàng bỏ chạy về phòng tôi liền nằm xuống giường chạnh lòng rồi bật khóc nức nở. Nước mắt rơi mà trong lòng tôi không hiểu tại sao mẹ lại lạnh nhạt với mình trong khi tôi mới chính là con ruột của bà. Nhiều lúc buồn rồi tự an ủi bản thân chắc tại vì Linh Đan là con của dượng Khải sợ khó xử và bị dị nghị nên mẹ mới thiên về cô ấy hơn chứ thật ra mẹ cũng rất yêu thương mình nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là một lý do để khỏi phải đau lòng tủi phận mà thôi.
Tôi còn nhớ rất rõ ngày hôm đó mẹ đưa tôi cùng Linh Đan đi siêu thị khi ấy tôi mới khoảng chừng 10 tuổi. Lúc đi ngang qua quầy đồ chơi vô tình tôi nhìn thấy con búp bê màu hồng rất đẹp.
-Mẹ ơi..mẹ mua con búp bê này cho con đi mẹ..
-Thôi ở nhà đồ chơi còn mua chi tốn tiền
Mẹ liền nắm tay tôi dẫn đi nhưng không chỉ riêng tôi mà ngay cả Linh Đan cũng thích con búp bê ấy, cô ta chạy lại cầm lấy con búp bê lên.
-Mẹ ơi con thích con búp bê này…
Bà Liễu mỉm cười.
-Con thích hả?Vậy để mẹ mua cho con nha.
Linh Đan cầm lấy con búp bê đem đến ngay trước mặt chọc tức tôi.
-Lêu lêu…cái đồ không có được mẹ mua cho búp bê mới…
-Mẹ ơi con cũng muốn mua.
-Không được, con lớn rồi nhường cho em đi.
Đứng nhìn Linh Đan được mẹ mua đồ chơi mới trong khi mình thì không được Nhã Vy buồn bã vừa đi vừa ngoảnh đầu nhìn lại.
Về đến nhà Linh Đang vui mừng cầm món đồ chơi mới chạy lại khoe với ba.
-Ba xem mẹ mua gì cho con này..
Nhìn thấy con búp bê ông Khải bật cười.
-Búp bè nữa hả?Ba nhớ ở nhà con có nhiều lắm rồi sao lại đòi mẹ mua nữa…
Ông Khải bế Linh Đan ngồi vào lòng mình.
-Nhưng mà đã củ hết rồi..con mới này đẹp và bự hơn..con thích nó..
Đúng lúc này bà Liễu cùng Nhã Vy bước vào, nhìn gương mặt buồn bã của cô bé ông Khải liền thắc mắc.
-Con sao vậy?Búp bê mới của con đâu?
Nhã Vy chỉ đứng đó im lặng rồi lắc đầu, Linh Đan thấy vậy thì mỉa mai:
-Thì tại chị ấy không được mẹ mua búp bê mới cho, lêu lêu….
Ông Khải nhìn sang vợ.
-Con nói đúng không?Sao em chỉ mua cho mỗi Linh Đan mà lại không mua cho Nhã Vy?
Bà Liễu ngập ngừng.
-À..dạ..tại em thấy ở nhà hai đứa cũng còn đồ chơi nhiều mua một con về hai chị em chơi chung như thế vừa tiết kiệm mà cũng không bị lãng phí.
-Lỡ lần này thôi nhưng lần sao nếu em có mua gì cho Linh Đan thì cũng nên mua cho Nhã Vy. Mình có hai đứa con gái phải công bằng anh không muốn nhìn thấy đứa nào buồn cả.
-Dạ em biết rồi..
Ông Khải nhìn về phía Nhã Vy.
-Nhã Vy lại đây với dượng..
Rồi tiếp tục quay sang con gái mình.
-Con đó, dù có đồ chơi mới nhưng cũng không được chơi một mình, phải chia sẻ cho chị chơi cùng biết không…Cả hai đứa nào ba cũng thương hết…
Từ lúc đó tôi đã hiểu chuyện và biết mẹ thiên vị Linh Đan ra mặt, những món đồ tôi thích được mấy khi mẹ mua cho nhưng hễ Linh Đan mở miệng nói thích thứ gì thì cũng đều có được.Tôi không hiểu tại sao mình lại suy nghĩ về những chuyện đã qua có lẽ chỉ vì một phút chạnh lòng nhưng giờ đây mọi thứ đã không còn quan trọng nữa.Tình mẹ con của chúng tôi từ lâu đã có khoảng cách và tình yêu thương mà bà dành cho tôi cũng chẳng còn trọn vẹn.
Giờ này cũng đã khuya thay vì nằm khóc một mình chẳng ai hay tôi nghĩ mình nên dành thời gian đi ngủ lấy sức sẽ tốt hơn vì tôi biết dù có buồn thì cũng chẳng thay đổi được gì mà sáng mai còn không khéo sẽ bị mọi người tra hỏi vì đôi mắt sưng húp đến lúc đó thì lại khó trả lời. Tự an ủi bản thân mình tôi lấy tay lau nước mắt lồm cồm ngồi dậy tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau đến cty vô tình đi ngang qua phòng làm việc của Nhã Vy, Thanh Phong chợt sựng người lại, như thói quen anh nhìn qua khe cửa không thấy cô nàng bên trong thì mới chợt nhận ra hôm nay cô ấy xin nghỉ nửa buổi. Dù đã biết rằng không bao lâu nhưng đứng trước cửa phòng Thanh Phong vẫn không tránh khỏi cảm giác buồn tẻ nhạt nhẽo khi đột nhiên vắng bóng tiếng nói cười của chủ nhân căn phòng ấy.
Đứng nhìn giây lát Thanh Phong tiếp tục đi về phòng làm việc của mình.
Ngồi tham dự buổi lễ tốt nghiệp của Linh Đan mà trong lòng tôi lo lắng không yên.Tôi lo sợ công việc bị chậm trễ tiến độ vì ngày hôm nay phải thực hiện xong và gửi mẫu áo để anh Phong kiểm tra và duyệt lại. Nhìn hình ảnh Linh Đan nhận bằng làm cho tôi nhớ lại năm xưa mình cũng từng đứng trên bụt giống vậy nhưng chỉ khác cô ta hạnh phúc và sung sướng hơn vì có đầy đủ cả ba và mẹ tôi cùng tham dự. Nghĩ đến đây tự nhiên tôi lại cảm thấy tủi thân chạnh lòng nước mắt bắt đầu rưng rưng nhưng tôi đã cố kìm nén cảm xúc của mình lại và dặn lòng không được khóc. Một mình tôi lặng lẽ ngồi bên dưới mẹ và dượng Khải đã lên tặng hoa chúc mừng cho Linh Đan, nhìn mẹ và cô ta vui vẻ thân thiết tôi ước gì mình và mẹ cũng giống như vậy thì hạnh phúc biết mấy.
Lúc này dượng Khải thấy tôi một mình sợ tôi buồn tủi nên đã kêu tôi lên chụp chung nhưng tôi biết Linh Đan vốn chẳng thích mình cho dù tôi có bước lên đó thì cũng chỉ trở thành cái gai trong mắt cô ta mà thôi.
Sau khi buổi lễ kết thúc mọi người vui vẻ chọn địa điểm ăn mừng lúc này nhìn thái độ của Linh Đan dường như cô ta không thích sự có mặt của tôi. dù sao hôm nay cũng là ngày vui của cô ấy tôi cũng không muốn vì sự có mặt của mình mà người khác không vui hơn nữa ngay từ đầu tôi cũng chẳng có ý định ở lại. Tôi vội vàng ra về với lý do công việc.
Một thời gian sau
Thấy con gái ra trường cũng được một thời gian nhưng đến nay vẫn chưa chịu tìm việc làm điều này đã khiến cho ông Khải buồn rầu lo lắng.Thời gian gần đây bận rộn công việc ông rất khi có mặt ở nhà nhưng nếu có thì cũng không gặp con gái bởi Linh Đan thường xuyên đi chơi mãi đến khuya mới chịu về nhà. Vì thương con riêng của chồng bà Liễu đã bao che nói dối chồng vì sợ ông càm ràm la mắng.
Hôm nay trên cty ít công việc ông Khải muốn về nhà sớm một hôm để nói chuyện với Linh Đan với lại cũng lâu rồi ông chưa cùng gia đình dùng bữa cơm chung nào cả.
“Timg..ting…ting..”
Nghe thấy tiếng chuông cửa bà Liễu từ trong nhà chạy ra.
-Anh mới về mà sao nay anh về sớm vậy?
-Do xong công việc sớm với lại anh cũng có chút chuyện muốn nói với bé Đan, con có nhà không em?
Biết Linh Đan lại ra ngoài đi chơi với bạn nhưng vì sợ con gái bị la trước mặt chồng bà Liễu đành nói dối, bao che. Bà ngập ngừng.
-Ừm…con mới vừa ra ngoài mua chút đồ,lát về liền bây giờ. Thôi anh lên nhà tắm rửa cho mát rồi xuống nhà em dọn cơm ăn.
-Ừm..đợi Linh Đan với Nhã Vy về rồi ăn luôn.
-Dạ..
Ông Khải vừa lên lầu nhân lúc này bà Liễu liền lấy điện thoại gọi ngay cho Linh Đan.
Tút…tút
Tiếng chuông đổ hồi lâu..
-Dạ, alo..con nghe mẹ..
Tôi đứng bên ngoài gõ cửa.
“Cốc…cốc..”
-Vào đi..
Tôi mở cửa bước vào.
-Giám đốc.
-Là Nhã Vy hả? Em ngồi đi.
Tôi tiến lại ngồi vào ghế sofa
-Em qua đây tìm anh có việc gì không?
-Dạ vừa rồi em kiểm tra thì thấy mẫu áo mới đợt này bên mình có chổ không ổn em nghĩ nên thay đổi một vài chi tiết thì sẽ đẹp hơn anh thấy sao? Này anh nhìn thử xem.
-Vậy theo em thì chúng ta nên chỉnh sửa lại như thế nào?
-Theo em phần bâu áo thay vì đơn điệu thì mình nên thêm vào một số hoạ tiết còn phần tà áo cũng nên thay đổi. Không xẻ đinh như lúc trước nữa mà chúng ta sẽ để bình thường. Anh thấy như vậy có được không?
Gương mặt hăng say lúc làm việc của cô không những xinh đẹp mà còn toả ra một năng lượng tích cực thu hút người đối diện khiến Thanh Phong dường như không thể rời mắt khỏi Nhã Vy .Càng nhìn trái tim anh càng thổn thức.
-Anh Phong…..anh có nghe em nói gì không?
Giật mình khi nghe cô gọi Thanh Phong liền ngơ ngác
-Hả? Anh xin lỗi vừa rồi em nói gì?
-Em hỏi anh chổ này, chổ này sửa lại thêm một vài hoạ tiết anh thấy được không?
Anh giám đốc mỉm cười
-Anh tin vào tầm nhìn thẩm mỹ và năng lực của em. Anh không có ý kiến mọi thứ cứ làm theo ý kiến của em là được.
-Cảm ơn anh đã tin tưởng,vậy thôi em xin phép về phòng làm việc.
Tôi đứng dậy vừa định rời đi thì giám đốc gọi lại
-À..Nhã Vy ..
Tôi quay đầu nhìn lại
-Dạ còn chuyện gì nữa không sếp?
Thanh Phong ngập ngừng..
-Ưm… cũng không có gì, anh..định hẹn em chiều nay đi cafe, em có rảnh không?
-Dạ chiều nay chắc không được rồi,hôm qua em đã về khuya hôm nay mà đi nữa e là…
-Anh hiểu mà, không sao…
Từ chối anh Phong thật tình tôi cũng khó xử lắm nhưng tôi cũng không muốn bị mọi người hiểu lầm vì mình thân quen với giám đốc mới được lên làm trưởng phòng.
-Xin lỗi anh, hẹn anh dịp khác nha.
Nói rồi tôi vội vã quay trở về phòng làm việc của mình.
Dù có hơi buồn một chút nhưng không vì thế mà Thanh Phong từ bỏ tình cảm đơn phương đối với cô trưởng phòng xinh đẹp Nhã Vy.
Hai tháng sau,
Ngày mai Linh Đan tốt nghiệp mẹ muốn tôi đi cùng đến đó để chúc mừng nhưng tôi thì vẫn còn bâng khuâng do dự vì tôi biết sự có mặt của mình cũng chỉ là thừa trong mắt họ.
-Ai đó vào đi
Hoá ra là mẹ, tôi lồm cồm ngồi dậy.
-Con chưa ngủ nữa hả?
-Dạ chưa,mẹ vào tìm con có gì không mẹ?
-Cũng không có gì chỉ là ngày mai em con làm lễ tốt nghiệp mẹ muốn con cùng mẹ với dượng đến đó để chúc mừng cho em.
-Nhưng….Linh Đan và con không hợp tính nhau con nghĩ sự mặt của mình sẽ khiến em ấy không vui thôi mẹ với dượng đi được rồi.
-Không được, bắt buộc con phải đi. Mẹ không muốn Linh Đan buồn hơn hết dượng con cũng sẽ không vui, ông ấy sẽ suy nghĩ thế nào khi ngày lễ tốt nghiệp của em mà con vắng mặt. Không nói nhiều ngày mai con phải đi cùng mẹ.
Trong tâm trí của mẹ lúc nào cũng chỉ có Linh Đan lo lắng, sợ cô ta buồn vậy có bao giờ mẹ suy nghĩ và hiểu cho cảm giác mình hay chưa.. Từ nhỏ đến lớn những gì tốt đẹp nhất mẹ đều ưu tiên dành cho Linh Đan ngay cả khi chọn trường để học cô ta cũng được ưu tiên học trường danh tiếng hơn mình. Chẳng lẽ tất cả chỉ vì nhà cô ta có tiền, ba cô ta giàu có thì được cưng chiều hơn hay sao.Trong mắt Linh Đan tôi chỉ là một đứa con riêng ăn nhờ ở đậu và cô ta cũng chẳng xem tôi là chị.Lẽ ra buổi lễ ngày mai tôi sẽ không đến nhưng suy nghĩ lại thì những lời mẹ nói cũng đúng, từ nhỏ dượng Khải đối xử với tôi rất tốt nếu như tôi vắng mặt thì dượng sẽ rất buồn vì nghĩ chị em không hoà hợp.Tôi do dự một lúc rồi ngập ngừng nói.
-Vậy ngày mai con sẽ xin nghỉ làm một buổi để đi cùng mọi người, mẹ hài lòng rồi chứ.
-Ừm, vậy thì được. Con nghỉ ngơi đi mẹ qua phòng Linh Đan một chút.
Nói rồi mẹ tôi liền đứng dậy rời đi.Chưa bao giờ bà ngồi tâm sự hay trò chuyện với tôi được lâu nhưng thôi dù sao thì tôi cũng đã quen với cuộc sống hiện tại.
Sáng mai nghỉ một buổi giờ này tôi phải tranh thủ viết một lá đơn gửi cho giám đốc. Ngồi dậy tôi tiến về phía bàn làm việc mở chiếc máy vi tính lên soạn văn bản.
Thanh Phong đang ngồi làm việc thì nhận được mail gửi đến của Nhã Vy, anh mỉm cười mở lên xem thì mới biết sáng mai cô ấy có việc nhà nên xin nghỉ nửa buổi làm
-Không cần nửa buổi, anh sẽ duyệt cho em một ngày xem như nghỉ phép.
Chưa đầy 3 phút Thanh Phong đã nhận được phản hồi từ Nhã Vy.
-Dạ không, cảm ơn sếp nhưng nửa buổi là đủ rồi ạ
Nhìn dòng mail Thanh Phong một mình mỉm cười, nhanh chóng anh cũng liền gửi lại
-Ok…
-Dạ cảm ơn sếp,giờ này anh chưa ngủ hay sao?
-Anh còn ngồi làm thêm chút việc,còn em?
-Dạ em cũng chuẩn bị đi ngủ,anh làm việc đi nha. Chúc anh ngủ ngon.
-Chúc cô nhân viên của anh ngủ ngon.
Giờ thì tôi có thể yên tâm đi ngủ,anh Phong đúng là một người sếp tâm lý, quan tâm đến nhân viên. Suy nghĩ lại tôi cảm thấy mình thật may mắn khi vừa được làm việc trong một môi trường thân thiện mọi người hòa đồng vui vẻ vừa có một người sếp hiểu chuyện.
Ngáp một cái rồi tôi ngước lên nhìn đồng hồ thì cũng đã hơn 10 giờ đêm hèn gì lại buồn ngủ. Tôi tắt máy tính vừa định đi ngủ thì bỗng dưng cảm thấy khác nước đúng lúc trên phòng lại hết nước tôi đành phải đi xuống lầu.
-Ngày mai con gái tốt nghiêp vậy con muốn được tặng quà gì?
-Thật không mẹ? Con rất thích chiếc túi xách hiệu Chanel phiên bản đặc biệt mới vừa ra mắt mẹ mua cho con nha….
-Thôi được rồi xem như là ba mẹ tặng con nhân ngày con gái tốt nghiệp chịu chưa..
Linh Đan vui mừng hí hửng..
-Thích quá, cảm ơn mẹ..mà phải rồi ngày mai chị ta…à không..chị Nhã Vy có đi cùng ba mẹ không?
-Có chứ, ngày quan trọng của con làm sao vắng mặt mọi người được. Mẹ đã nói chuyện với Nhã Vy rồi sáng mai chị con sẽ xin nghỉ một buổi để đến chúc mừng cho con.
-Vậy hả mẹ? Nhưng có điều từ trước giờ chị ta đâu có thích con hơn nữa ngày lễ tốt nghiep của chị ấy con cũng không có đến dự thế thì mẹ thuyết phục bằng cách nào mà Nhã Vy đồng ý đi cùng vậy mẹ?
Bà Liễu mỉm cười
-Mẹ chỉ nói chuyện bình thường, Nhã Vy là con gái của mẹ thì hiển nhiên phải nghe lời của mẹ. Từ nhỏ đến lớn Nhã Vy tự lập và mạnh mẽ nên mẹ không cần phải lo ngược lại là con,sức khoẻ không tốt đã vậy còn rất hay nhỏng nhẻo chính vì thế mà ba mẹ cần yêu thương lo lắng cho con nhiều hơn.Giờ đây mặc dù con sắp ra trường, sắp thành một cô gái trưởng thành nhưng đối với ba mẹ con vẫn là con gái bé nhỏ cần được che chở và yêu thương.
Xúc động nghẹn ngào Linh Đan ôm chầm lấy người mẹ kế.
-Con cảm ơn mẹ đã yêu thương chăm sóc cho hai ba con con.
-Cũng trễ rồi con phải ngủ sớm cho da vẻ mịn màng ngày mai còn xinh đẹp lên nhận bằng tốt nghiệp nữa chứ.
-Dạ, con biết rồi, mẹ cũng ngủ ngon.
-Ừm, để mẹ đắp chăn cho con rồi mẹ về phòng.
Lấy nước xong tôi vội vàng đi lên phòng đúng lúc này vô tình đi ngang qua phòng của Linh Đan thì nghe thấy tiếng nói cười bên bên trong, hình như là giọng của mẹ. Tò mò nên tôi đứng lại thật ra tôi vốn không có ý định nghe lén cuộc trò chuyện của hai người nhưng nhờ vậy mà tôi mới biết trong lòng mẹ tôi Linh Đan mới là người cần được yêu thương chứ không phải tôi Nhã Vy con gái của mẹ. Từ khi hiểu chuyện đến nay chưa bao giờ mẹ hỏi tôi thích món quà gì hay là muốn mua sắm gì ngay cả ngày lễ tốt nghiệp của tôi chỉ vì Linh Đan bị ốm mà mẹ đã không đến tham dự. Chưa lúc nào mẹ đối xử với tôi ngọt ngào như Linh Đan, trong mắt bà ấy tôi là một cô gái tự lập mạnh mẽ nhưng bà không hề biết có những lúc tôi yếu đuối, buồn tủi thèm được âu yếm bên cạnh mẹ biết bao..
Vội vàng bỏ chạy về phòng tôi liền nằm xuống giường chạnh lòng rồi bật khóc nức nở. Nước mắt rơi mà trong lòng tôi không hiểu tại sao mẹ lại lạnh nhạt với mình trong khi tôi mới chính là con ruột của bà. Nhiều lúc buồn rồi tự an ủi bản thân chắc tại vì Linh Đan là con của dượng Khải sợ khó xử và bị dị nghị nên mẹ mới thiên về cô ấy hơn chứ thật ra mẹ cũng rất yêu thương mình nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là một lý do để khỏi phải đau lòng tủi phận mà thôi.
Tôi còn nhớ rất rõ ngày hôm đó mẹ đưa tôi cùng Linh Đan đi siêu thị khi ấy tôi mới khoảng chừng 10 tuổi. Lúc đi ngang qua quầy đồ chơi vô tình tôi nhìn thấy con búp bê màu hồng rất đẹp.
-Mẹ ơi..mẹ mua con búp bê này cho con đi mẹ..
-Thôi ở nhà đồ chơi còn mua chi tốn tiền
Mẹ liền nắm tay tôi dẫn đi nhưng không chỉ riêng tôi mà ngay cả Linh Đan cũng thích con búp bê ấy, cô ta chạy lại cầm lấy con búp bê lên.
-Mẹ ơi con thích con búp bê này…
Bà Liễu mỉm cười.
-Con thích hả?Vậy để mẹ mua cho con nha.
Linh Đan cầm lấy con búp bê đem đến ngay trước mặt chọc tức tôi.
-Lêu lêu…cái đồ không có được mẹ mua cho búp bê mới…
-Mẹ ơi con cũng muốn mua.
-Không được, con lớn rồi nhường cho em đi.
Đứng nhìn Linh Đan được mẹ mua đồ chơi mới trong khi mình thì không được Nhã Vy buồn bã vừa đi vừa ngoảnh đầu nhìn lại.
Về đến nhà Linh Đang vui mừng cầm món đồ chơi mới chạy lại khoe với ba.
-Ba xem mẹ mua gì cho con này..
Nhìn thấy con búp bê ông Khải bật cười.
-Búp bè nữa hả?Ba nhớ ở nhà con có nhiều lắm rồi sao lại đòi mẹ mua nữa…
Ông Khải bế Linh Đan ngồi vào lòng mình.
-Nhưng mà đã củ hết rồi..con mới này đẹp và bự hơn..con thích nó..
Đúng lúc này bà Liễu cùng Nhã Vy bước vào, nhìn gương mặt buồn bã của cô bé ông Khải liền thắc mắc.
-Con sao vậy?Búp bê mới của con đâu?
Nhã Vy chỉ đứng đó im lặng rồi lắc đầu, Linh Đan thấy vậy thì mỉa mai:
-Thì tại chị ấy không được mẹ mua búp bê mới cho, lêu lêu….
Ông Khải nhìn sang vợ.
-Con nói đúng không?Sao em chỉ mua cho mỗi Linh Đan mà lại không mua cho Nhã Vy?
Bà Liễu ngập ngừng.
-À..dạ..tại em thấy ở nhà hai đứa cũng còn đồ chơi nhiều mua một con về hai chị em chơi chung như thế vừa tiết kiệm mà cũng không bị lãng phí.
-Lỡ lần này thôi nhưng lần sao nếu em có mua gì cho Linh Đan thì cũng nên mua cho Nhã Vy. Mình có hai đứa con gái phải công bằng anh không muốn nhìn thấy đứa nào buồn cả.
-Dạ em biết rồi..
Ông Khải nhìn về phía Nhã Vy.
-Nhã Vy lại đây với dượng..
Rồi tiếp tục quay sang con gái mình.
-Con đó, dù có đồ chơi mới nhưng cũng không được chơi một mình, phải chia sẻ cho chị chơi cùng biết không…Cả hai đứa nào ba cũng thương hết…
Từ lúc đó tôi đã hiểu chuyện và biết mẹ thiên vị Linh Đan ra mặt, những món đồ tôi thích được mấy khi mẹ mua cho nhưng hễ Linh Đan mở miệng nói thích thứ gì thì cũng đều có được.Tôi không hiểu tại sao mình lại suy nghĩ về những chuyện đã qua có lẽ chỉ vì một phút chạnh lòng nhưng giờ đây mọi thứ đã không còn quan trọng nữa.Tình mẹ con của chúng tôi từ lâu đã có khoảng cách và tình yêu thương mà bà dành cho tôi cũng chẳng còn trọn vẹn.
Giờ này cũng đã khuya thay vì nằm khóc một mình chẳng ai hay tôi nghĩ mình nên dành thời gian đi ngủ lấy sức sẽ tốt hơn vì tôi biết dù có buồn thì cũng chẳng thay đổi được gì mà sáng mai còn không khéo sẽ bị mọi người tra hỏi vì đôi mắt sưng húp đến lúc đó thì lại khó trả lời. Tự an ủi bản thân mình tôi lấy tay lau nước mắt lồm cồm ngồi dậy tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau đến cty vô tình đi ngang qua phòng làm việc của Nhã Vy, Thanh Phong chợt sựng người lại, như thói quen anh nhìn qua khe cửa không thấy cô nàng bên trong thì mới chợt nhận ra hôm nay cô ấy xin nghỉ nửa buổi. Dù đã biết rằng không bao lâu nhưng đứng trước cửa phòng Thanh Phong vẫn không tránh khỏi cảm giác buồn tẻ nhạt nhẽo khi đột nhiên vắng bóng tiếng nói cười của chủ nhân căn phòng ấy.
Đứng nhìn giây lát Thanh Phong tiếp tục đi về phòng làm việc của mình.
Ngồi tham dự buổi lễ tốt nghiệp của Linh Đan mà trong lòng tôi lo lắng không yên.Tôi lo sợ công việc bị chậm trễ tiến độ vì ngày hôm nay phải thực hiện xong và gửi mẫu áo để anh Phong kiểm tra và duyệt lại. Nhìn hình ảnh Linh Đan nhận bằng làm cho tôi nhớ lại năm xưa mình cũng từng đứng trên bụt giống vậy nhưng chỉ khác cô ta hạnh phúc và sung sướng hơn vì có đầy đủ cả ba và mẹ tôi cùng tham dự. Nghĩ đến đây tự nhiên tôi lại cảm thấy tủi thân chạnh lòng nước mắt bắt đầu rưng rưng nhưng tôi đã cố kìm nén cảm xúc của mình lại và dặn lòng không được khóc. Một mình tôi lặng lẽ ngồi bên dưới mẹ và dượng Khải đã lên tặng hoa chúc mừng cho Linh Đan, nhìn mẹ và cô ta vui vẻ thân thiết tôi ước gì mình và mẹ cũng giống như vậy thì hạnh phúc biết mấy.
Lúc này dượng Khải thấy tôi một mình sợ tôi buồn tủi nên đã kêu tôi lên chụp chung nhưng tôi biết Linh Đan vốn chẳng thích mình cho dù tôi có bước lên đó thì cũng chỉ trở thành cái gai trong mắt cô ta mà thôi.
Sau khi buổi lễ kết thúc mọi người vui vẻ chọn địa điểm ăn mừng lúc này nhìn thái độ của Linh Đan dường như cô ta không thích sự có mặt của tôi. dù sao hôm nay cũng là ngày vui của cô ấy tôi cũng không muốn vì sự có mặt của mình mà người khác không vui hơn nữa ngay từ đầu tôi cũng chẳng có ý định ở lại. Tôi vội vàng ra về với lý do công việc.
Một thời gian sau
Thấy con gái ra trường cũng được một thời gian nhưng đến nay vẫn chưa chịu tìm việc làm điều này đã khiến cho ông Khải buồn rầu lo lắng.Thời gian gần đây bận rộn công việc ông rất khi có mặt ở nhà nhưng nếu có thì cũng không gặp con gái bởi Linh Đan thường xuyên đi chơi mãi đến khuya mới chịu về nhà. Vì thương con riêng của chồng bà Liễu đã bao che nói dối chồng vì sợ ông càm ràm la mắng.
Hôm nay trên cty ít công việc ông Khải muốn về nhà sớm một hôm để nói chuyện với Linh Đan với lại cũng lâu rồi ông chưa cùng gia đình dùng bữa cơm chung nào cả.
“Timg..ting…ting..”
Nghe thấy tiếng chuông cửa bà Liễu từ trong nhà chạy ra.
-Anh mới về mà sao nay anh về sớm vậy?
-Do xong công việc sớm với lại anh cũng có chút chuyện muốn nói với bé Đan, con có nhà không em?
Biết Linh Đan lại ra ngoài đi chơi với bạn nhưng vì sợ con gái bị la trước mặt chồng bà Liễu đành nói dối, bao che. Bà ngập ngừng.
-Ừm…con mới vừa ra ngoài mua chút đồ,lát về liền bây giờ. Thôi anh lên nhà tắm rửa cho mát rồi xuống nhà em dọn cơm ăn.
-Ừm..đợi Linh Đan với Nhã Vy về rồi ăn luôn.
-Dạ..
Ông Khải vừa lên lầu nhân lúc này bà Liễu liền lấy điện thoại gọi ngay cho Linh Đan.
Tút…tút
Tiếng chuông đổ hồi lâu..
-Dạ, alo..con nghe mẹ..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.