Chương 15: Tan Việc?
Mạt Bố Đậu Đậu
05/07/2021
Sau sáu giờ, bệnh viện vốn bận rộn một ngày dần trở nên lạnh lẽo trong chạng vạng, đám đông ngày càng lui dần, tấm bảng hiệu in lớn trên tòa nhà ngoại trú trông thật chói mắt.
Đỗ Phiên Nhược cất bước nhanh ra khỏi toà nhà ngoại trú, cô xoa xoa vai và cổ đau nhức, nhịn không được ngáp một cái, nước mắt ngưng tụ nơi khoé mắt.
Ở nơi đây không khí lạnh chưa về, nhưng về đêm thời tiết vẫn hơi se lạnh. Cô kéo chiếc áo khoác màu trắng trên người, đêm qua cô đã không ngủ bốn tiếng đồng hồ, bây giờ cô thật sự quá buồn ngủ và mệt mỏi.
Vào phòng bác sĩ của khoa nội trú, cô thay áo gió ra mở cửa, Đỗ Phiên Nhược vô tình liếc mắt nhìn cuối hành lang, còn do dự không biết có nên nói với trưởng phòng một tiếng rằng cô tan việc.
Sau đó, cô lại lắc lắc đầu, hướng về phía thang máy đi đến.
Trưởng phòng hôm nay thấy người đã đủ hơn, đối với bệnh nhân mà nói, quan tâm quá nhiều cũng là một gánh nặng.
Ngọn đèn sợi đốt trên đầu hành lang mờ mịt, ngoại trừ mấy tiếng lấy nước trong phòng bệnh, đều là cố ý đè thấp tiếng nói chuyện, Đỗ Phiên Nhược cho tay vào túi áo gió, đôi giày bằng vải bông dưới chân bước nhanh trên nền gạch trắng không phát ra tiếng động.
Tuy nhiên, vẻ ngoài bình tĩnh và thong dong như vậy không tồn tại được bao lâu, khi cô bước vào thang máy nhìn thấy bóng dáng dài đứng ở cửa thang máy, bước chân dưới chân cô đột nhiên dừng lại, đế giày cọ vào nền gạch truyền tới một âm thanh chát chúa.
Trong tiềm thức cô muốn quay người lại, thuyết phục bản thân nên lịch sự một chút, hoặc đến gặp trưởng phòng cũ và nói điều gì đó!
“Bác sĩ Đỗ, nghỉ làm rồi sao?”
Người đó phản ứng nhanh hơn cô, anh ấy đã quay lại, lông mày nhàn nhạt, giọng điệu rất khách sáo, không có gì để biểu đạt.
Đỗ Phiên Nhược nhẹ nhàng đáp lại, coi như là một câu trả lời, cô cảm thấy nếu mình trốn tránh cuộc họp một cách trắng trợn như vậy, trông cô sẽ rất kỳ lạ, như thể cô đang có lương tâm cắn rứt.
“Tống tiên sinh lúc này vẫn đang ở bệnh viện sao?” Cô chậm rãi đi về phía anh, cười hỏi với giọng điệu lịch sự.
Đồng thời lại hướng về trợ lý đứng bên cạnh anh gật đầu: “Trợ lý Quý”
Ánh mắt cô lướt qua bóng dáng anh, khẽ cúi đầu, trong tiềm thức đưa tay vén tóc quanh tai. Tóc cô chạm vào đầu ngón tay hơi se lại, nhuyễn và mềm. Giữa hai hàng lông mày có một chút vặn vẹo, đã bao lâu rồi cô chưa gội đầu.
“Ừ”
Tống Tích Thành đưa tay lên ho khan vài tiếng.
Nghe có vẻ như bị kìm hãm, giọng nói bị bóp nghẹt và ho không mấy vui vẻ.
Đỗ Phiên Nhược nghi ngờ rằng "mùi thơm" của mình đã kích thích anh, vì vậy cô không để chút dấu vết bước sang một bên, nhìn lên màn hình phía trên thang máy với vẻ mặt nghiêm túc.
Con số trên màn hình thang máy nhảy và dừng một lúc…
Cuối cùng “đinh” một tiếng, cánh cửa được mở ra.
Đỗ Phiên Nhược dẫn đầu bước vào, trong thang máy không có bao nhiêu người, cô đi đến bên trong cùng, quay đầu lại thấy Tống Tích Thành đã bước vào, đứng bên phải cách cô mấy bước.
Đôi tay cô giấu trong túi quần dường như vừa quệt nhẹ lên mu bàn tay anh khiến nó hơi nóng.
Không biết anh ấy có còn sốt không?
Thang máy lại dừng ở tầng tiếp theo. Ngay khi cánh cửa mở ra, một nhóm người già và trẻ từ bên ngoài bước vào. Họ dường như là một gia đình, họ vừa đi vừa tranh luận không ngớt.
Thanh âm có chút lớn và khá ồn.
Đỗ Phiên Nhược như bị đẩy vào trong một chút, lưng cô đã áp sát đến tường thang máy.
Tống Tích Thành ở bên cạnh cô cũng bị ép sát hơn một bước, hai người suýt chút nữa đưa tay chạm vào nhau.
Đỗ Phiên Nhược cất bước nhanh ra khỏi toà nhà ngoại trú, cô xoa xoa vai và cổ đau nhức, nhịn không được ngáp một cái, nước mắt ngưng tụ nơi khoé mắt.
Ở nơi đây không khí lạnh chưa về, nhưng về đêm thời tiết vẫn hơi se lạnh. Cô kéo chiếc áo khoác màu trắng trên người, đêm qua cô đã không ngủ bốn tiếng đồng hồ, bây giờ cô thật sự quá buồn ngủ và mệt mỏi.
Vào phòng bác sĩ của khoa nội trú, cô thay áo gió ra mở cửa, Đỗ Phiên Nhược vô tình liếc mắt nhìn cuối hành lang, còn do dự không biết có nên nói với trưởng phòng một tiếng rằng cô tan việc.
Sau đó, cô lại lắc lắc đầu, hướng về phía thang máy đi đến.
Trưởng phòng hôm nay thấy người đã đủ hơn, đối với bệnh nhân mà nói, quan tâm quá nhiều cũng là một gánh nặng.
Ngọn đèn sợi đốt trên đầu hành lang mờ mịt, ngoại trừ mấy tiếng lấy nước trong phòng bệnh, đều là cố ý đè thấp tiếng nói chuyện, Đỗ Phiên Nhược cho tay vào túi áo gió, đôi giày bằng vải bông dưới chân bước nhanh trên nền gạch trắng không phát ra tiếng động.
Tuy nhiên, vẻ ngoài bình tĩnh và thong dong như vậy không tồn tại được bao lâu, khi cô bước vào thang máy nhìn thấy bóng dáng dài đứng ở cửa thang máy, bước chân dưới chân cô đột nhiên dừng lại, đế giày cọ vào nền gạch truyền tới một âm thanh chát chúa.
Trong tiềm thức cô muốn quay người lại, thuyết phục bản thân nên lịch sự một chút, hoặc đến gặp trưởng phòng cũ và nói điều gì đó!
“Bác sĩ Đỗ, nghỉ làm rồi sao?”
Người đó phản ứng nhanh hơn cô, anh ấy đã quay lại, lông mày nhàn nhạt, giọng điệu rất khách sáo, không có gì để biểu đạt.
Đỗ Phiên Nhược nhẹ nhàng đáp lại, coi như là một câu trả lời, cô cảm thấy nếu mình trốn tránh cuộc họp một cách trắng trợn như vậy, trông cô sẽ rất kỳ lạ, như thể cô đang có lương tâm cắn rứt.
“Tống tiên sinh lúc này vẫn đang ở bệnh viện sao?” Cô chậm rãi đi về phía anh, cười hỏi với giọng điệu lịch sự.
Đồng thời lại hướng về trợ lý đứng bên cạnh anh gật đầu: “Trợ lý Quý”
Ánh mắt cô lướt qua bóng dáng anh, khẽ cúi đầu, trong tiềm thức đưa tay vén tóc quanh tai. Tóc cô chạm vào đầu ngón tay hơi se lại, nhuyễn và mềm. Giữa hai hàng lông mày có một chút vặn vẹo, đã bao lâu rồi cô chưa gội đầu.
“Ừ”
Tống Tích Thành đưa tay lên ho khan vài tiếng.
Nghe có vẻ như bị kìm hãm, giọng nói bị bóp nghẹt và ho không mấy vui vẻ.
Đỗ Phiên Nhược nghi ngờ rằng "mùi thơm" của mình đã kích thích anh, vì vậy cô không để chút dấu vết bước sang một bên, nhìn lên màn hình phía trên thang máy với vẻ mặt nghiêm túc.
Con số trên màn hình thang máy nhảy và dừng một lúc…
Cuối cùng “đinh” một tiếng, cánh cửa được mở ra.
Đỗ Phiên Nhược dẫn đầu bước vào, trong thang máy không có bao nhiêu người, cô đi đến bên trong cùng, quay đầu lại thấy Tống Tích Thành đã bước vào, đứng bên phải cách cô mấy bước.
Đôi tay cô giấu trong túi quần dường như vừa quệt nhẹ lên mu bàn tay anh khiến nó hơi nóng.
Không biết anh ấy có còn sốt không?
Thang máy lại dừng ở tầng tiếp theo. Ngay khi cánh cửa mở ra, một nhóm người già và trẻ từ bên ngoài bước vào. Họ dường như là một gia đình, họ vừa đi vừa tranh luận không ngớt.
Thanh âm có chút lớn và khá ồn.
Đỗ Phiên Nhược như bị đẩy vào trong một chút, lưng cô đã áp sát đến tường thang máy.
Tống Tích Thành ở bên cạnh cô cũng bị ép sát hơn một bước, hai người suýt chút nữa đưa tay chạm vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.