Chương 7: Trách Nhiệm Của Người Y Sĩ
Mạt Bố Đậu Đậu
04/07/2021
Phòng làm việc của bác sĩ.
Cả gương mặt Đỗ Phiên Nhược đều đang chuyên chú ngồi trước máy tính, sắp xếp lại ca bệnh.
m thanh của hai người hộ sĩ thực tập ở phía sau không xa đang kề tai nói nhỏ cứ xì xì xầm xầm, mới bắt đầu còn nghe không được rõ ràng, cô cũng không để ý lắm, thế nhưng sau đó không biết là họ đã nói tới người và chuyện khiến người ta cực kỳ kích động và hưng phấn gì mà tiếng nói bất tri bất giác lại lớn lên, cô không muốn nghe thấy cũng khó.
Làm cho cô không cách nào tập trung được.
"Cô biết không? Tôi vừa mới nhìn thấy tổng tài của tập đoàn Thụy Thành đấy, anh ấy thật sự rất đẹp trai! Còn đẹp hơn nhiều so với trên tạp chí nữa!"
"Đáng tiếc thật, lại đào hoa quá đỗi rồi! Một chân mà giẫm lên mấy chiếc thuyền, thay bạn gái như thay quần áo vậy!"
"Ài… những tin tức như thế này thật thật giả giả, ai mà nói chính xác được chứ?"
Bàn tay của Đỗ Phiên Nhược đang gõ trên bàn phím cũng cứng đờ, cô hơi nghiêng mắt và lỗ tai bất giác dựng đứng lên.
"Tôi quan sát anh ấy nhiều năm rồi, gần như là anh ấy mỗi tháng đều sẽ thay một cô bạn gái mới! Tối đa cũng không quá nửa năm! Hơn nữa phong cách của tất cả các cô bạn gái trước đây đều giống nhau, khẩu vị mười phần như một!"
"A! Nếu như có thể được anh ấy nhìn trúng thì làm bạn gái một tháng cũng lời rồi!"
"Nằm mơ à! Loại nhan sắc như cô thì đừng có mà si tâm vọng tưởng nữa! Còn tám chuyện trên trời, anh ấy là kim chủ phía sau Lương Tư Kỳ đấy, hai người đó có quan hệ nhiều năm rồi, anh ấy vẫn luôn yêu mà không được, có tìm bạn gái cũng tìm những người rất giống với Lương Tư Kỳ!"
"Tám chuyện tào lao đấy! Lương Tư Kỳ là người thuộc trường phái có phẩm chất cao quý trong những nữ minh tinh, cô ấy đều nhờ vào sự cố gắng vật lộn của bản thân mới có được thành tựu như ngày hôm nay, cô ấy còn là idol của tôi đấy! Anh ấy không có được Lương Tư Kỳ cũng là chuyện rất bình thường thôi mà!"
"Cắt, Lương Tư Kỳ sớm đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi! Có điều, bệnh nhân ở giường 16 vẫn luôn hỏi tại sao bác sĩ Đỗ còn chưa đến! Tôi nghĩ bác sĩ Đỗ và bọn họ chắc là có quen biết đấy! Hay là cô đi hỏi cô ấy thử xem?"
Nói xong, hai người đều lén liếc nhìn vào gương mặt của Đỗ Phiên Nhược, người đang quang minh lỗi lạc mà viết bệnh án, lại nhanh chóng đưa đầu gần lại nhau, dứt khoát tiếp tục nhỏ tiếng xì xầm.
Thật ra từ lần đầu Tống Xương Minh tỉnh lại thì Chu Mặc liền mang theo một đám đồ tử đồ tôn hùng hồn đi làm kiểm tra thông lệ cho ông cụ, về phần Đỗ Phiên Nhược thì chính là nhân lúc đó mà lén lút trốn đi, vì vậy cô mới chọc cho Chu Mặc nổi giận lớn đến như vậy.
Cô đưa tay ra rồi nhìn lên đồng hồ trên cổ tay, cũng sắp đến chín giờ rồi, người của Tống gia chắc cũng đã rời đi kha khá rồi.
Đỗ Phiên Nhược cầm sổ bệnh án ở kế bên tay lên rồi cô đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa phòng làm việc thì cô liền đụng phải một người ở đối diện, Đỗ Phiên Nhược ổn định lại tầm mắt thì thấy thần sắc của đối phương không được tốt lắm.
Xem là phần thân trên của một người đồng nghiệp, cô gật đầu mỉm cười nhẹ một cái coi như là một phép lịch sự.
"Giáo sư Chu thật sự là thiên vị, một ca phẫu thuật quan trọng như vậy cũng mang theo cô! Một bác sĩ vừa mới về nước, đến ca hậu phẫu của thủ trưởng cũng dám giành với tôi à!"
"...."
Nghe thấy Trần Khả Hân nói như vậy, Đỗ Phiên Nhược cũng đã đủ tức giận rồi, ánh mắt chợt lạnh, cô lắc đầu rồi cười nhẹ nói, "Có bản lĩnh thì cô cũng có thể giành mà! Sao lại nói mấy lời nhảm nhí nhiều vậy!"
Lời vừa nói xong thì Đỗ Phiên Nhược cũng mặc kệ sắc mặt của Trần Khả Hân có biến thành dạng gì đi nữa, cô chỉ bước nhanh rời đi.
Mưa bên ngoài đã ngừng rồi, sau cơn mưa thì có chút ánh sáng nhàn nhạt dấy lên, trên hành lang của bộ phận nhập viện cũng đã sáng sủa hơn rất nhiều.
Đỗ Phiên Nhược bước đi từng bước đồng đều, đôi giày vải bước đi rất vững vàng, gần như không phát ra tí âm thanh nào.
Đi đến cửa ra vào của một phòng bệnh ở đầu hành lang, cô dừng chân lại, cho dù là nó rất quen thuộc nhưng cô vẫn hơi giương mắt nhìn thoáng qua bảng hiệu trên cửa.
Giường 16 thuộc khoa tim mạch.
Bác sĩ phụ trách, Đỗ Phiên Nhược.
Vẫn là một căn phòng đơn ở đầu hành lang, yên tĩnh, không ai quấy rầy.
Đỗ Phiên Nhược hít sâu một hơi, mím môi rồi gõ cửa, sau đó cô lên tiếng và đẩy cửa vào.
Cô vừa mở cửa ra, ánh mắt trời ngập phòng liền chói thẳng ra, Đỗ Phiên Nhược mở mắt một cách không thoải mái, cô lờ mờ nhìn thấy thân ảnh của một người đàn ông cao lớn đang đứng khuất bóng ở một bên cửa sổ, toàn thân anh đều là vòng sáng trắng.
Chỉ trong nháy mắt lúc cô mở cửa, đúng lúc anh cũng xoay người lại, nhất thời làm cho người ta nhìn không rõ được thần sắc trên mặt.
Cô giả vờ như không thấy, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa phòng, bước chân phía dưới không ngừng bước, sự vui vẻ trên gương mặt không hề thuyên giảm, cô tiếp tục đi đến bên cạnh giường bệnh và lên tiếng nói, "Chào thủ trưởng!"
Nửa người Tống Xương Minh nằm trên giường bệnh, cơ thể còn rất yếu ớt, ông cụ nhìn thấy Đỗ Phiên Nhược thì gật đầu, đôi mắt ông thăng trầm tràn đầy ý cười.
Cả gương mặt Đỗ Phiên Nhược đều đang chuyên chú ngồi trước máy tính, sắp xếp lại ca bệnh.
m thanh của hai người hộ sĩ thực tập ở phía sau không xa đang kề tai nói nhỏ cứ xì xì xầm xầm, mới bắt đầu còn nghe không được rõ ràng, cô cũng không để ý lắm, thế nhưng sau đó không biết là họ đã nói tới người và chuyện khiến người ta cực kỳ kích động và hưng phấn gì mà tiếng nói bất tri bất giác lại lớn lên, cô không muốn nghe thấy cũng khó.
Làm cho cô không cách nào tập trung được.
"Cô biết không? Tôi vừa mới nhìn thấy tổng tài của tập đoàn Thụy Thành đấy, anh ấy thật sự rất đẹp trai! Còn đẹp hơn nhiều so với trên tạp chí nữa!"
"Đáng tiếc thật, lại đào hoa quá đỗi rồi! Một chân mà giẫm lên mấy chiếc thuyền, thay bạn gái như thay quần áo vậy!"
"Ài… những tin tức như thế này thật thật giả giả, ai mà nói chính xác được chứ?"
Bàn tay của Đỗ Phiên Nhược đang gõ trên bàn phím cũng cứng đờ, cô hơi nghiêng mắt và lỗ tai bất giác dựng đứng lên.
"Tôi quan sát anh ấy nhiều năm rồi, gần như là anh ấy mỗi tháng đều sẽ thay một cô bạn gái mới! Tối đa cũng không quá nửa năm! Hơn nữa phong cách của tất cả các cô bạn gái trước đây đều giống nhau, khẩu vị mười phần như một!"
"A! Nếu như có thể được anh ấy nhìn trúng thì làm bạn gái một tháng cũng lời rồi!"
"Nằm mơ à! Loại nhan sắc như cô thì đừng có mà si tâm vọng tưởng nữa! Còn tám chuyện trên trời, anh ấy là kim chủ phía sau Lương Tư Kỳ đấy, hai người đó có quan hệ nhiều năm rồi, anh ấy vẫn luôn yêu mà không được, có tìm bạn gái cũng tìm những người rất giống với Lương Tư Kỳ!"
"Tám chuyện tào lao đấy! Lương Tư Kỳ là người thuộc trường phái có phẩm chất cao quý trong những nữ minh tinh, cô ấy đều nhờ vào sự cố gắng vật lộn của bản thân mới có được thành tựu như ngày hôm nay, cô ấy còn là idol của tôi đấy! Anh ấy không có được Lương Tư Kỳ cũng là chuyện rất bình thường thôi mà!"
"Cắt, Lương Tư Kỳ sớm đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi! Có điều, bệnh nhân ở giường 16 vẫn luôn hỏi tại sao bác sĩ Đỗ còn chưa đến! Tôi nghĩ bác sĩ Đỗ và bọn họ chắc là có quen biết đấy! Hay là cô đi hỏi cô ấy thử xem?"
Nói xong, hai người đều lén liếc nhìn vào gương mặt của Đỗ Phiên Nhược, người đang quang minh lỗi lạc mà viết bệnh án, lại nhanh chóng đưa đầu gần lại nhau, dứt khoát tiếp tục nhỏ tiếng xì xầm.
Thật ra từ lần đầu Tống Xương Minh tỉnh lại thì Chu Mặc liền mang theo một đám đồ tử đồ tôn hùng hồn đi làm kiểm tra thông lệ cho ông cụ, về phần Đỗ Phiên Nhược thì chính là nhân lúc đó mà lén lút trốn đi, vì vậy cô mới chọc cho Chu Mặc nổi giận lớn đến như vậy.
Cô đưa tay ra rồi nhìn lên đồng hồ trên cổ tay, cũng sắp đến chín giờ rồi, người của Tống gia chắc cũng đã rời đi kha khá rồi.
Đỗ Phiên Nhược cầm sổ bệnh án ở kế bên tay lên rồi cô đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa phòng làm việc thì cô liền đụng phải một người ở đối diện, Đỗ Phiên Nhược ổn định lại tầm mắt thì thấy thần sắc của đối phương không được tốt lắm.
Xem là phần thân trên của một người đồng nghiệp, cô gật đầu mỉm cười nhẹ một cái coi như là một phép lịch sự.
"Giáo sư Chu thật sự là thiên vị, một ca phẫu thuật quan trọng như vậy cũng mang theo cô! Một bác sĩ vừa mới về nước, đến ca hậu phẫu của thủ trưởng cũng dám giành với tôi à!"
"...."
Nghe thấy Trần Khả Hân nói như vậy, Đỗ Phiên Nhược cũng đã đủ tức giận rồi, ánh mắt chợt lạnh, cô lắc đầu rồi cười nhẹ nói, "Có bản lĩnh thì cô cũng có thể giành mà! Sao lại nói mấy lời nhảm nhí nhiều vậy!"
Lời vừa nói xong thì Đỗ Phiên Nhược cũng mặc kệ sắc mặt của Trần Khả Hân có biến thành dạng gì đi nữa, cô chỉ bước nhanh rời đi.
Mưa bên ngoài đã ngừng rồi, sau cơn mưa thì có chút ánh sáng nhàn nhạt dấy lên, trên hành lang của bộ phận nhập viện cũng đã sáng sủa hơn rất nhiều.
Đỗ Phiên Nhược bước đi từng bước đồng đều, đôi giày vải bước đi rất vững vàng, gần như không phát ra tí âm thanh nào.
Đi đến cửa ra vào của một phòng bệnh ở đầu hành lang, cô dừng chân lại, cho dù là nó rất quen thuộc nhưng cô vẫn hơi giương mắt nhìn thoáng qua bảng hiệu trên cửa.
Giường 16 thuộc khoa tim mạch.
Bác sĩ phụ trách, Đỗ Phiên Nhược.
Vẫn là một căn phòng đơn ở đầu hành lang, yên tĩnh, không ai quấy rầy.
Đỗ Phiên Nhược hít sâu một hơi, mím môi rồi gõ cửa, sau đó cô lên tiếng và đẩy cửa vào.
Cô vừa mở cửa ra, ánh mắt trời ngập phòng liền chói thẳng ra, Đỗ Phiên Nhược mở mắt một cách không thoải mái, cô lờ mờ nhìn thấy thân ảnh của một người đàn ông cao lớn đang đứng khuất bóng ở một bên cửa sổ, toàn thân anh đều là vòng sáng trắng.
Chỉ trong nháy mắt lúc cô mở cửa, đúng lúc anh cũng xoay người lại, nhất thời làm cho người ta nhìn không rõ được thần sắc trên mặt.
Cô giả vờ như không thấy, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa phòng, bước chân phía dưới không ngừng bước, sự vui vẻ trên gương mặt không hề thuyên giảm, cô tiếp tục đi đến bên cạnh giường bệnh và lên tiếng nói, "Chào thủ trưởng!"
Nửa người Tống Xương Minh nằm trên giường bệnh, cơ thể còn rất yếu ớt, ông cụ nhìn thấy Đỗ Phiên Nhược thì gật đầu, đôi mắt ông thăng trầm tràn đầy ý cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.