Chương 5: Trở Về Là Tốt Rồi
Mạt Bố Đậu Đậu
04/07/2021
"Trở về là tốt! Trở về là tốt!"
Tống Phái Ngưng vô thức nhắc lại hai lần, đôi mắt to xinh đẹp của cô ấy chớp chớp, cô ấy xoay người rồi tiện tay vứt ly cà phê đã uống mất phân nửa vào thẳng thùng rác, sau đó lắc đầu cười nói, "Cà phê ở bệnh viện của cậu thật sự rất khó uống!"
Đỗ Phiên Nhược uống cạn phần cà phê trong ly chỉ thừa lại một ngụm cà phê cặn, rồi cô cũng xoay người ném nó vào thùng rác và thản nhiên nói: "Tớ phải đi rồi!"
Mới đi chưa được vài bước thì cô liền nghe thấy Tống Phái Ngưng cười nói với cô một câu, "Tớ sắp kết hôn rồi! Cậu đến làm phụ dâu cho tớ đi!"
Người Đỗ Phiên Nhược hơi cứng đờ, cô trừng đôi mắt hạnh, những thứ mơ mơ màng màng trong đầu cô đều trôi đi hết, cô xoay người nhíu mày.
Thật ra cái cô muốn nói chính là, phần tiền mừng thì nhất định sẽ có, nhưng người thì không chắc chắn là có thời gian để đi. Nhưng cô suy nghĩ lại cảm thấy nếu nói như vậy thì hơi thanh cao quá, sẽ dễ đắc tội với người ta, thế là cô liền thay đổi lời thoại, "Cậu tha cho tớ đi! Hôn lễ thì tớ nhất định sẽ đi! Nhưng phụ dâu thì thôi bỏ qua đi!
"Miễn thương lượng!"
"Phái Ngưng, thật sự là mỗi ngày tớ đều bề bộn công việc! Cậu xem thử xem chuyện của bệnh viện nhiều biết bao nhiêu, tớ cũng đã gần nửa năm không được nghỉ ngơi rồi! Tớ thật sự không thể rút ra thời gian rảnh để đến được!" Đỗ Phiên Nhược nghiêm túc giải thích với Tống Phái Ngưng, cô đang cố gắng thoát khỏi chuyện làm phụ dâu thê thảm này.
Thật ra mà nói thì Tống Phái Ngưng cũng được xem là một người vô cùng ăn nên làm ra ở Bắc Thành, có thể một tiếng hô trăm người. Đoán chừng nếu như cô ấy muốn tìm phụ dâu thì tụ họp lại cả một trăm cô gái ở Bắc Thành này cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà quan hệ với cô ấy thật sự không tốt đến mức độ bạn thân, chính cô cũng nhận ra là thời gian quá lâu rồi, cũng chỉ là bạn bè bình thường gặp mặt có thể trò chuyện vài câu mà thôi!
"Miễn thương lượng! Đỗ Phiên Nhược, tớ biết ông của tớ vẫn luôn xem cậu là một phần tử của Tống gia mà! Nếu để ông biết chúng ta đều hoà thuận vui vẻ thì nhất định ông sẽ rất vui!" Tống Phái Ngưng cười cười và vỗ vào vai Đỗ Phiên Nhược một cái, trong mắt có một tia sáng lấp lánh thoáng qua.
Nói đến Tống Xương Minh thì gần như đã điểm trúng vào tử huyệt của Đỗ Phiên Nhược rồi!
"Tớ không hát được, cũng không nhảy được!" Đỗ Phiên Nhược trầm đôi mắt, cô dường như phờ phạc không vui như thể là trái cà bị sương giá vậy.
"Yên tâm! Không làm khó được cậu đâu! Huống hồ ông tớ có chuyện thì hôn lễ phải hoãn vô thời hạn rồi, đến sớm đấy!"
Tống Phái Ngưng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, cô ấy lướt qua Đỗ Phiên Nhược và định rời đi.
Trước khi đi, cô ấy còn ghé đầu nói với Đỗ Phiên Nhược, "Đúng rồi, nhớ là thêm Weibo của tớ đấy! Tớ sẽ gửi thư mời điện tử và quy trình hôn lễ cho cậu!"
"...."
Sau khi Tống Phái Ngưng đi, Đỗ Phiên Nhược cắm hai tay vào trong túi áo khoác trắng rồi bước đi chậm rãi thong thả trở về phòng thay quần áo, chuẩn bị thay quần áo rồi về nhà ngủ một giấc đàng hoàng.
Cô vừa cởi áo khoác trắng bỏ vào tủ quần áo thì trong mắt lại vô thức hiện lên một người đàn ông mặc đồ tây thẳng tắp ở bên ngoài phòng mổ, mặt như mũ ngọc, tuấn tú lịch thiệp, cả người anh phát ra khí chất quý tộc.
Ai có thể ngờ được người đàn ông cặn bã mắt cao tới đỉnh lại biến thành thứ dáng vẻ tao nhã lịch sự như bây giờ chứ!
Nhìn thấy liền làm cho người ta cảm thấy không khỏe! Quả nhiên áo mũ đều là cầm thú!
Còn nói bác sĩ Đỗ, cảm ơn?
Thật sự lớn tuổi rồi thì đều sẽ gặp nhau là đùa cợt mà!
Đỗ Phiên Nhược lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra, 'ting' một tiếng, đúng lúc cô nhận được thiệp mời mà Tống Phái Ngưng gửi qua, cô hơi nhíu mày nhẹ.
Đây đã là thiệp mời kết hôn thứ hai mà cô nhận được từ khi về nước rồi, tấm thiệp mời đầu tiên là thiệp mời từ bạn học Quách Dương của đại học y khoa vào ngày mai.
Vốn nghĩ là chỉ định gửi tiền mừng là được rồi, xem ra cô vẫn nên đi đi, vừa đúng lúc cô đã xin nghỉ hai ngày hôm nay.
Bệnh viện trực thuộc đại học y khoa Bác Thành là bệnh viện số một số hai toàn quốc. Nhưng chính bởi vì quyền uy của nó nên người bệnh cũng nhiều vô kể, họ đến từ khắp các nơi trên cả nước, lưu lượng người mỗi ngày cực kì lớn, có thể gọi là cá rồng loạn tạp, người của đủ mọi tầng lớp đều có, người nghèo thì vô cùng nhiều, cũng là họ làm ồn bác sĩ nhiều nhất.
Tống Phái Ngưng vô thức nhắc lại hai lần, đôi mắt to xinh đẹp của cô ấy chớp chớp, cô ấy xoay người rồi tiện tay vứt ly cà phê đã uống mất phân nửa vào thẳng thùng rác, sau đó lắc đầu cười nói, "Cà phê ở bệnh viện của cậu thật sự rất khó uống!"
Đỗ Phiên Nhược uống cạn phần cà phê trong ly chỉ thừa lại một ngụm cà phê cặn, rồi cô cũng xoay người ném nó vào thùng rác và thản nhiên nói: "Tớ phải đi rồi!"
Mới đi chưa được vài bước thì cô liền nghe thấy Tống Phái Ngưng cười nói với cô một câu, "Tớ sắp kết hôn rồi! Cậu đến làm phụ dâu cho tớ đi!"
Người Đỗ Phiên Nhược hơi cứng đờ, cô trừng đôi mắt hạnh, những thứ mơ mơ màng màng trong đầu cô đều trôi đi hết, cô xoay người nhíu mày.
Thật ra cái cô muốn nói chính là, phần tiền mừng thì nhất định sẽ có, nhưng người thì không chắc chắn là có thời gian để đi. Nhưng cô suy nghĩ lại cảm thấy nếu nói như vậy thì hơi thanh cao quá, sẽ dễ đắc tội với người ta, thế là cô liền thay đổi lời thoại, "Cậu tha cho tớ đi! Hôn lễ thì tớ nhất định sẽ đi! Nhưng phụ dâu thì thôi bỏ qua đi!
"Miễn thương lượng!"
"Phái Ngưng, thật sự là mỗi ngày tớ đều bề bộn công việc! Cậu xem thử xem chuyện của bệnh viện nhiều biết bao nhiêu, tớ cũng đã gần nửa năm không được nghỉ ngơi rồi! Tớ thật sự không thể rút ra thời gian rảnh để đến được!" Đỗ Phiên Nhược nghiêm túc giải thích với Tống Phái Ngưng, cô đang cố gắng thoát khỏi chuyện làm phụ dâu thê thảm này.
Thật ra mà nói thì Tống Phái Ngưng cũng được xem là một người vô cùng ăn nên làm ra ở Bắc Thành, có thể một tiếng hô trăm người. Đoán chừng nếu như cô ấy muốn tìm phụ dâu thì tụ họp lại cả một trăm cô gái ở Bắc Thành này cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà quan hệ với cô ấy thật sự không tốt đến mức độ bạn thân, chính cô cũng nhận ra là thời gian quá lâu rồi, cũng chỉ là bạn bè bình thường gặp mặt có thể trò chuyện vài câu mà thôi!
"Miễn thương lượng! Đỗ Phiên Nhược, tớ biết ông của tớ vẫn luôn xem cậu là một phần tử của Tống gia mà! Nếu để ông biết chúng ta đều hoà thuận vui vẻ thì nhất định ông sẽ rất vui!" Tống Phái Ngưng cười cười và vỗ vào vai Đỗ Phiên Nhược một cái, trong mắt có một tia sáng lấp lánh thoáng qua.
Nói đến Tống Xương Minh thì gần như đã điểm trúng vào tử huyệt của Đỗ Phiên Nhược rồi!
"Tớ không hát được, cũng không nhảy được!" Đỗ Phiên Nhược trầm đôi mắt, cô dường như phờ phạc không vui như thể là trái cà bị sương giá vậy.
"Yên tâm! Không làm khó được cậu đâu! Huống hồ ông tớ có chuyện thì hôn lễ phải hoãn vô thời hạn rồi, đến sớm đấy!"
Tống Phái Ngưng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, cô ấy lướt qua Đỗ Phiên Nhược và định rời đi.
Trước khi đi, cô ấy còn ghé đầu nói với Đỗ Phiên Nhược, "Đúng rồi, nhớ là thêm Weibo của tớ đấy! Tớ sẽ gửi thư mời điện tử và quy trình hôn lễ cho cậu!"
"...."
Sau khi Tống Phái Ngưng đi, Đỗ Phiên Nhược cắm hai tay vào trong túi áo khoác trắng rồi bước đi chậm rãi thong thả trở về phòng thay quần áo, chuẩn bị thay quần áo rồi về nhà ngủ một giấc đàng hoàng.
Cô vừa cởi áo khoác trắng bỏ vào tủ quần áo thì trong mắt lại vô thức hiện lên một người đàn ông mặc đồ tây thẳng tắp ở bên ngoài phòng mổ, mặt như mũ ngọc, tuấn tú lịch thiệp, cả người anh phát ra khí chất quý tộc.
Ai có thể ngờ được người đàn ông cặn bã mắt cao tới đỉnh lại biến thành thứ dáng vẻ tao nhã lịch sự như bây giờ chứ!
Nhìn thấy liền làm cho người ta cảm thấy không khỏe! Quả nhiên áo mũ đều là cầm thú!
Còn nói bác sĩ Đỗ, cảm ơn?
Thật sự lớn tuổi rồi thì đều sẽ gặp nhau là đùa cợt mà!
Đỗ Phiên Nhược lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra, 'ting' một tiếng, đúng lúc cô nhận được thiệp mời mà Tống Phái Ngưng gửi qua, cô hơi nhíu mày nhẹ.
Đây đã là thiệp mời kết hôn thứ hai mà cô nhận được từ khi về nước rồi, tấm thiệp mời đầu tiên là thiệp mời từ bạn học Quách Dương của đại học y khoa vào ngày mai.
Vốn nghĩ là chỉ định gửi tiền mừng là được rồi, xem ra cô vẫn nên đi đi, vừa đúng lúc cô đã xin nghỉ hai ngày hôm nay.
Bệnh viện trực thuộc đại học y khoa Bác Thành là bệnh viện số một số hai toàn quốc. Nhưng chính bởi vì quyền uy của nó nên người bệnh cũng nhiều vô kể, họ đến từ khắp các nơi trên cả nước, lưu lượng người mỗi ngày cực kì lớn, có thể gọi là cá rồng loạn tạp, người của đủ mọi tầng lớp đều có, người nghèo thì vô cùng nhiều, cũng là họ làm ồn bác sĩ nhiều nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.