Thiên Vị Riêng Mình Em

Chương 5: Mềm mại

Mộ Nghĩa

01/06/2022

"Ai nói với em tôi là người tốt?"

Vân Nghê không hiểu ý của anh, cho nên không biết đáp lại anh thế nào.

Đôi mắt cô gái lúng liếng trợn tròn. Quá mức đơn thuần!

Lục Kiêu Trần nhìn cô, từ trong xương cốt bản tính của dã thú nổi lên. Anh rũ mắt, che giấu cảm xúc, tay vân vê điếu thuốc.

Lục Kiêu Trần tùy tiện ngồi trên motor, ném qua cho cô một chiếc mũ bảo hiểm, giọng khàn khàn, "Đội vào"

"A?"

"Không phải nói tôi là người tốt à?"

Đuôi lông mày Lục Kiêu Trần nhếch lên, không để ý, nói, "Để anh trai tốt của em đưa em về nhà"

Vân Nghê sửng sốt, không nghĩ rằng anh muốn đưa cô về, ngại ngùng từ chối, "Không cần phiền anh thế đâu, anh chỉ cần gọi taxi cho em là được rồi..."

Lục Kiêu Trần lạnh giọng nói, "Không có app gọi xe"

"......."

"Cũng không nhận trả công"

"...........?"

Ánh mắt anh dừng trên người cô, khoan thai nói, "Sợ tôi lừa bán em?"

Vân Nghê vội lắc đầu.

Đã nói đến mức này rồi, Vân Nghê ngoan ngoãn đội mũ mà theo anh về nhà.

Mũ bảo hiểm quá rộng, che khuất tầm nhìn của cô. Vân Nghê phải đưa tay đẩy lên mới có thể nhìn thấy phía trước.

Lục Kiêu Trần giơ tay hạ kính chắn gió trên mũ bảo hiểm của cô xuống, "Đầu nhỏ"

"............."

Lúc này không phải anh nên nói là mũ bảo hiểm quá to hả?

Vặn chìa khóa xe, lấy điện thoại nhắn cho Chu Phi Tri một câu, "Tao đi trước"

Bên đầu kia nhanh chóng trả lời lại: "Cmn, mày chờ tao một tí thì chết hả?"

Lục Kiêu Trần đáp lại: "Ừ, thế nên tao về đây"

Chu Phi Tri: "......"

Lục Kiêu Trần cất điện thoại vào trong túi, nhìn Vân Nghê, "Lên xe"

Trong lúc Lục Kiêu Trần nhắn tin, Vân Nghê đứng bên cạnh thấy mấy cô gái ở cửa quán bar cứ nhìn chằm chằm mình, trắng trợn táo bạo đánh giá cô và Lục Kiêu Trần, sau đó còn lầm bầm lầu bầu cái gì đó.

Cô có chút xấu hổ, nghe thấy Lục Kiêu Trần nói bèn nhanh chóng trèo lên xe.

Lục Kiêu Trần đội mũ xong xuôi, quay đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp truyền ra từ mũ bảo hiểm, "Bám chặt"

"À..."

Cô rũ mắt nhìn thiếu niên, eo thon rắn chắc. Vẫn là nên bám vào góc áo anh thôi QAQ

Xe phóng nhanh trên đường lớn, Vân Nghê phải nâng cao âm lượng mình để nói, "Nhà em ở đường..."

Còn chưa dứt lời đã nghe thấy anh nói, "Biết rồi"

Lục Kiêu Trần và Vân Phong là bạn từ nhỏ, đương nhiên biết nhà cô ở đâu.

Chiếc xe taxi 'ma' vừa nãy lướt qua, ông chú trung niên bụng phệ vẻ mặt mê mang nhìn Vân Nghê.

Chẳng lẽ ông ta không đủ đẹp trai để chở cô ư?

- ---------------------------

Tốc độ của motor khiến cho đầu óc Vân Nghê ong ong, trở tay không kịp, phải nắm chặt góc áo của Lục Kiêu Trần.

Lúc dừng đèn đỏ, Vân Nghê hít sâu, không nhịn được mà nói ra, "Anh lái chậm một chút được không ạ? Chạy nhanh quá không an toàn đâu..."

Đối phương nhàn nhạt quay đầu nhìn cô nhưng cũng không đáp lại.

Đèn xanh, xe lần nữa phóng đi. Lần này tốc độ đã giảm đáng kể so với lúc nãy.

Lục Kiêu Trần cảm nhận được cô bé đằng sau mình đang dần thả lỏng ra.

Có mấy lần phanh gấp, thân mình mềm mại của cô bé dán lên người anh, mang theo mùi vải ngọt ngào, quanh quẩn nơi chóp mũi.

Lục Kiêu Trần rũ mi, yết hầu bắt đầu lăn lộn không theo quy luật.

Mà Vân Nghê đằng sau cũng đang đỏ mặt. Cô vừa vô tình chạm vào eo anh đấy!!!!

Đây là lần đầu tiên cô ngồi xe của một bạn nam về nhà. Từ bé tới giờ, trừ anh trai ra, cô chưa bao giờ tiếp xúc với nam sinh nào gần đến như thế đâu.

Ban đêm gió thổi hơi lạnh. Ánh đèn huỳnh quang chớp nhoáng ở phía sau.

Rất nhiều năm sau, khi hồi tưởng lại, Vân Nghê vẫn nhớ như in khoảnh khắc ngồi trên motor của anh ngắm cảnh đêm, lộng lẫy rực rỡ.



.....................

Mười phút sau, Lục Kiêu Trần sắp dừng xe trước cổng nhà cô.

"Anh thả em ở trước cửa siêu thị là được ạ, em muốn đi mua vài thứ"

Đồ Cầm vừa bảo cô đi mua ít đồ dùng vừa mới dùng hết.

Vân Nghê xuống xe, cởi mũ, cười với Lục Kiêu Trần, trên má hiện lên lúm đồng tiền, "Em cảm ơn anh Kiêu Trần, tối nay làm phiền anh rồi ạ..."

Lục Kiêu Trần nhận lấy mũ, xoay người nhảy xuống xe, nhìn cô, "Tôi cũng đi siêu thị"

"A...?"

Cô đuổi theo anh, bước vào siêu thị.

Vân Nghê đi mua sữa tắm và dầu gội.

Cô đang tính toán xem mình còn đủ tiền không, siêu thị ở thành phố lớn giá cả rất đắt...

Mua xong, cô nhanh nhẹn đi tới khu đồ uống. Lục Kiêu Trần mua một chai nước suối, nhìn thấy cô gái đang chậm rãi chọn sữa chua.

Vân Nghê cầm lên mấy hộp sữa chua thì nghe thấy đằng sau phát ra giọng nói nhàn nhạt, "Sữa chua sắp hết hạn rồi"

Vân Nghê sửng sốt, quay đầu nhìn anh, nhoẻn miệng cười, "Mua mấy loại như vậy mới hời, còn 3 ngày nữa mới hết hạn, em có thể uống hết được mà"

Lần đầu tiên anh thấy có cô gái lại tính toán tỉ mỉ đến vậy.

Lục Kiêu Trần không nói gì nữa, xoay người rời đi.

....................

Ở quầy thu ngân, Vân Nghê đang cúi đầu lấy tiền từ trong túi ra thì Lục Kiêu Trần đã nói, "Anh trả tiền"

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Kiêu Trần đang giơ điện thoại ra quét mã

"Ơ, không cần đâu mà..."

Cô còn chưa nói xong đã nghe thấy một tiếng 'tích', báo hiệu thanh toán thành công rồi.

Ra khỏi siêu thị, Vân Nghê đưa tiền cho anh, "Em trả lại anh tiền lúc nãy ạ"

"Không cần"

"Nhưng mà hơn một trăm lận...."

Lục Kiêu Trần thản nhiên nói, "Em biết tiếc nuối lớn nhất của cuộc đời tôi là gì không?"

"A?", tự dưng đề tài bị chuyện đột ngột, Vân Nghê trực tiếp ngốc luôn, "Cái gì cơ ạ?"

Một tay đút túi quần, thiếu niên lười nhác nhìn cô, "Tiếc nuối lớn nhất của đời tôi chính là trong nhà có quá nhiều tiền"

Vân Nghê, "......."

Trực tiếp như vậy luôn?

Vân Nghê cạn lời. Nhưng cô vẫn kiên trì với lập trường của mình, kiên quyết muốn trả lại anh số tiền vừa nãy, chạy theo ra chỗ đỗ xe của anh, "Em biết anh nhiều tiền, nhưng mà em không thể nợ ai được"

Lục Kiêu Trần ngồi lên xe, bất động thanh sắc nhìn chăm chú vào biểu tình quật cường của cô, sau đó nói, "Tôi không nhận tiền mặt"

"Nhưng em không có điện thoại đi động thông minh....."

"Sau này có thì trả lại"

"Vâng ạ...", Vân Nghê lúc này mới đồng ý.

"Em về đây"

Trước khi đi, Vân Nghê chọn ra từ trong túi đồ hai hộp đồ ăn mà cô thích nhất, nhét vào trong ngực anh, "Cái này.... em cho anh. Cảm ơn anh đưa em về. Tạm biệt"

Cô phất phất tay, xoay người về nhà.

Nhìn cô đi vào tiệm gà rán, Lục Kiêu Trần mới thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn hai hộp đồ ăn trong lồng ngực.

Một hộp sữa bò Vượng Tử và một hộp sữa chua vị xoài.

Lần đầu tiên anh thấy có người tặng quà cảm ơn kiểu này.

Khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, cổ họng bật ra một tiếng cười nhẹ.

- -----------------------

Thời gian nhanh chóng trôi qua, Vân Phong đi thi đấu trở về. Thiếu niên tham gia hai nội dung, cả hai đều giành hạng nhất, Hoài Thành nhất trung cũng giành được hạng nhất toàn đoàn.

Buổi tối thứ năm, Vân Phong nhắc nhở cô ngày mai tham gia câu lạc bộ Taekwondo của trường

"Ngày mai câu lạc bộ Taekwondo bắt đầu buổi sinh hoạt lần thứ nhất, anh dẫn em đi đăng ký"

"Nhất định phải đi ạ..."

Vân Phong lườm cô một cái, "Học Taekwondo không đáng sợ như tưởng tượng của em đâu, không ai dạy em đánh nhau hết, chỉ học để rèn luyện sức khỏe thôi. Nếu không muốn thì sau này tan học, đến sân thể dục tìm anh, anh dạy em"

...........Vẫn là thôi đi.

Tập thể dục bình thường thì không vấn đề gì, nhưng mà tập với anh trai thì không khác gì bị tra tấn hết!!! QAQ



Vân Nghê đành chấp nhận số phận mà đăng ký học Taekwondo. Anh trai nói cô có thể rủ bạn học học chung cho vui.

Sáng hôm sau đến lớp, Vân Nghê hỏi Giang Nguyệt có muốn tham gia cùng mình hay không

"Cậu muốn học Taekwondo á?! Người cậu nhỏ như vậy có thể đánh nhau được hả?"

"Tớ muốn thử xem sao..."

Bàn trước là nữ sinh tên Biện Mạn Mạn, nghe được cuộc trò chuyện của hai bọn cô, kích động quay xuống, "CLB Taekwondo? Các cậu cũng muốn tham gia à?"

"Không phải cậu cũng tham gia đó chứ?"

"Đương nhiên rồi! Thứ tư tuần trước tớ vừa đăng ký đó!"

Giang Nguyệt ngây ngốc bên cạnh, "Cmn hóa ra bên cạnh tớ ẩn giấu tận hai võ thủ ư?"

Vân Nghê giải thích rằng cô bị anh trai ép tham gia, Biện Mạn Mạn cười, "Tớ học Taekwondo chỉ là phụ, ngắm soái ca mới là chính! Tớ nghe nói đàn anh lớp 11, 12 của CLB Taekwondo trường mình đều rất đẹp trai. Nhìn các soái ca mặc bộ đồ trắng, nhấc chân đá gió thật sự rất thích mắt đó!"

Giang Nguyệt tưởng tượng ra hình ảnh này, nhanh chóng đưa ra quyết định, "Chị em tốt, tớ cũng muốn tham gia"

Vân Nghê:?

"Cậu vừa mới nói cậu không muốn tham gia mà?"

"Không đi ngắm soái ca thì có phải là phí của giời không?"

"Phải rồi, người của CLB Taekwondo rất giỏi đúng không?"

Nam sinh ở tổ bên cạnh cười nhạo, "Mấy người lớp 11, 12 đó mà giỏi cái gì? Toàn là một đám nghiệp dư"

Nam sinh vừa nói chuyện tên Mã Thiệu Nguyên, dáng người to lớn cường tráng, là lớp phó thể dục của lớp. Biện Mạn Mạn nhìn bộ dáng khinh thường của cậu ta thì buồn bực, "Sao cậu biết? Cậu đã từng học qua rồi à?"

"Tôi đai đen, cậu nghĩ sao?"

"Đai đen rất lợi hại à?", Giang Nguyệt nhỏ giọng hỏi.

Biện Mạn Mạn gật đầu, "Rất lợi hại"

Mã Thiệu Nguyên tốt bụng phổ cập kiến thức về các đai trong Taekwondo cho ba người các cô nghe, sau đó nói, "Tôi đoán trong trường chỉ có một hai người có đai đen thôi, phần lớn mọi người chỉ học cho vui. 10 tuổi tôi đã bắt đầu học, sợ rằng trong trường không có đối thủ ngang tầm"

"À, vậy cậu rất giỏi nhỉ?"

Biện Mạn Mạn âm thầm trợn mắt, "Nói xạo quá đi"

- -------------------------

Cuối cùng ba cô gái quyết định cùng nhau tham gia CLB.

Buổi tối, ăn cơm xong, hướng tới CLB Taekwondo mà đi.

CLB Taekwondo là một khu nhà riêng biệt, sau khi đi qua đại sảnh là phòng tập rất rộng.

Hôm nay có hơn 50 người học.

Trong lúc thay quần áo, Vân Nghe nghe được vài nữ sinh bát quái

"Anh ấy hôm nay cũng đến?!"

"Ừ, tớ vừa nhìn thấy anh ấy đang uống trà với huấn luyện viên á"

"Ngày đầu tiên đi học, thế mà tớ lại gặp được anh ấy? Hơn nữa có thể được anh ấy trực tiếp dạy nữa ư? Huhu tớ hưng phấn quá rồi, phải làm sao đây?"

"Chuyện này khó à nha, hy vọng huấn luyện viên có thể giữ anh ấy lại lâu lâu chút"

"Tớ ra ngoài trước đây!"

Mấy cô gái hừng hực khí thế ra ngoài, Biện Mạn Mạn nghe lén đủ rồi, trưng ra vẻ mặt tò mò, hỏi, "Các cô ấy đang nói ai thế? Ai mà được săn đón vậy nhỉ?"

Vân Nghê lắc đầu tỏ vẻ không biết, Giang Nguyệt nhíu mày lại, "Anh ấy có vẻ rất giỏi, tớ cũng muốn đi nhìn một cái!"

"Đúng ý tớ! Đi, đi ra nhìn một cái!"

Thiệt là, không bỏ nổi cái tật đi xem náo nhiệt mà.

Vân Nghê thay xong quần áo cũng bị lôi ra ngoài.

Lúc ba người các cô đến phòng tập, xung quanh chỉ có vài người.

Ở phòng chính giữa CLB phát ra tiếng nói, quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông trung niên và cậu thiếu niên vừa đi vừa nói chuyện với nhau.

Thiếu niên cao gầy, mặc bộ võ phục màu đen, bên hông thắt đai lưng màu đen, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lùng.

Mọi người xung quanh ngạc nhiên, "Lục Kiêu Trần.... anh ấy thật sự đến rồi?"

Vân Nghê theo ánh mắt mọi người nhìn về phía này, thấy Lục Kiêu Trần, người ngẩn cả ra.

- ---------------------------------

Lời editor: chương sau set pass nha cả nhà iu dấu ????

Pass chương sau: Ngày bao nhiêu thì Hoài Thành nhất trung tựu trường?

Pass là số có 3 chữ số (ví dụ: ngày tựu trường là 13/6 thì pass sẽ là '136')

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Vị Riêng Mình Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook