Chương 1
Nhất Đại Thiên Vương
01/06/2015
Tiền truyện:
“ Có cái không sinh, cái không trở thành, không được tạo nên và không được cấu hợp. Nếu không có cái không sinh, cái không trở thành, cái không được tạo, cái không được cấu hợp, ắt không có lối thoát cho cái có sinh, có trở thành, có được tạo, có cấu hợp”.
Lúc nghe Vô Đạo phu tử đọc đến đoạn này các học trò trong Ngữ Luận đường còn mải mê hóng chuyện Thiên Quân sai hai vạn tinh binh đến núi Tàng Tích nghênh đón nhị hoàng tử Cảnh Minh trở về thiên giới làm lễ đăng cơ. Thực hư chuyện này nghe đâu, nhị hoàng tử vốn tư tưởng phóng khoáng ái ngại giam cầm nên hơn mười mấy vạn năm trước đã rời thiên tộc ngao du tứ hải, sau nhiều lần thiên quân sai người nhắn nhủ trở về không thành, ngài liền triệu tập tinh binh nói ra là nghênh đón, thực chất là gông cổ đem về. Nữ tử áo xanh đôi mày lá liễu rủ xuống hàng mi cong vút ánh mắt hớn hở quyễn rũ như mặt trời lúc rạng đông lướt qua gã bạn học ton hót “ Vậy hẳn rất náo nhiệt?”. Hắn ta nở một nụ cười như hoa dù sao chẳng mấy khi được nàng chú ý nên tỏ bộ thông thái nói: “ Công chúa, náo nhiệt chính là lễ đăng cơ này quy tụ rất nhiều thượng thần thiên cổ. Nghe đâu Kim Quy thượng thần từ Lục Thủy đảo, nhất lãng nam thần Văn Hành tinh quân từ Địa Trấn quan trở về, tuy nhiên người được mong đợi nhất phải nói đến Xung Thiên Thần Quân hai mươi vạn năm trước quy ẩn thiên giới cũng sẽ xuất hiện”.
“ Xung Thiên Thần Quân” cái danh này đối với nàng mà nói nghe rất oai phong không giống với cái danh của ông ngoại “ Tản Viên Sơn Thánh” nghe cứ như là quái lão sống lâu năm ở núi Tản Viên vậy? “ Mộc Diệp” tiếng gọi của mẹ làm nàng giật mình suýt chút nữa không điều khiển được cân đẩu vân mà lao đầu xuống dưới. Mộc Diệp nghe nói thiên đình vốn rất quy cũ ví như đi không tiếng động, cười không lộ răng ngay cả ăn uống cũng phải từ tốn chút một bởi vậy mà các vị tiên nhân hễ lên thiên đình là chưa vào vội mà tụ tập bên ngoài cổng Chính Điện nghị sự riêng với nhau, ấy cũng là một cái thú vị. Mẹ nàng- La Bình công chúa nhân tiện chuyến đi lần này mà tới Hồng Cư lâu của Nguyệt Lão thăm hỏi, lúc lão lão tóc trắng như cước thấy nàng hai mắt khẽ cụp nhanh một cái rồi giật vạt áo mẹ nàng một cái, ngay tức thì hai người vào bên trong to nhỏ gì đó. Nghe lén là không tốt điều này phu tử có giảng qua thật nhưng hôm đó nàng ngủ gật nên cũng có thể coi như “ Người không biết không có tội”, Mộc Diệp hóa phép biến thành một chú bướm cánh trắng bé xíu lượn lờ vài vòng trước mặt Nguyệt lão, ngay khi chọn được một chỗ thích hợp mới rủ cánh đung đưa trên chòm râu dài của lão. Nguyệt lão xoa xoa cái trán nói “ Con bé này mới sáu trăm năm tuổi mà đã yêu mị như vậy? Ta thấy có điềm không hay?”. Cái điềm mà lão lão nói là cái gì nàng cũng chẳng có quan tâm lắm nhưng mẹ nàng thì sắc mặt tái đi nhiều, ngồi nghe Nguyệt lão giông dài một hồi, câu nàng thấy hay ho nhất chính là câu “ Đào hoa cắm ngược”.
Mộc Diệp vỗ cánh bay qua vườn hồng đậu, đang kì khai hoa nên những chiếc lá xanh bị che đi khá nhiều chỉ có thể lấp ló chen vào lớp lớp sắc hồng nhu thuận. Nàng nghe nói trên Dao Trì có vườn đào hoa rất đẹp, có vị tiểu thúc kể lại chỉ cần ngắm cảnh đào hoa lúc nghiêng mình trong chiều gió cũng có thể thấu hiểu mấy kiếp nhân sinh hữu tình bởi vậy suy đi tính lại vẫn là nên ghé qua một chút, tiện thể làm vài thí nghiệm nhỏ.
Cái hương lạnh ngan ngát khẽ chạm đầu mũi nàng đưa tay hứng thú vớt những cánh hoa trong gió phiêu bồng, lúc chưa đến nàng có chút hồ nghi đến rồi mới thực hiểu ý tứ của câu “ nhân sinh hữu tình” hóa ra bên cạnh vườn đào hoa tươi thắm có một hồ nước nóng mà lúc này hiện có một vị tiên chị đang ngâm mình bên dưới. Vị tiên chị này rất đẹp nha, làn tóc đen thướt tha chẳng khác nào nước suối ngày thu, đôi mày có chút cao ngạo rất hợp với ánh mắt lãnh tĩnh, sắc bén, đôi môi mỏng điểm phớt hồng như cánh sen. Mộc Diệp có chút bối rối khi trong đầu đang có ý so sánh sắc đẹp của mình với tỷ ấy, sau một hồi chống cằm xem xét nàng nhận ra việc chính đến đây liền quay lưng bỏ đi.
Trong làn hơi nước mờ ảo của Dao Trì chàng vẫn nhận ra có kẻ ngang nhiên nhìn mình tắm, nói sao nhỉ chàng cảm thấy người này hẳn lá gan rất lớn không những thế mà da mặt cũng rất dày,nhìn chàng lâu như vậy cũng không chút biến sắc lại còn trầm ngâm như thẩm định. Xưa nay, thần quân luôn quan niệm một điều hễ động tâm điều gì thì ắt phải làm đến cùng, không cần biết ngươi đồng ý hay không đồng ý nếu không thể đường đường chính chính lấy về thì cũng không câu nệ chuyện trộm về. Lần này là chàng bị nhìn trộm với truyền thống của mình thì đây là chuyện không nhỏ, chàng nhanh chóng tiến lên bờ chỉnh trang y phục, mái tóc còn ướt nhẹm cũng không quan tâm nữa mà theo dấu hương còn lưu lại lần theo nha đầu lúc nãy. Bước chân dừng lại bên gốc cây đào ba ngàn năm tuổi, đôi mắt chàng nheo lại chăm chú quan sát cách làm việc của tiểu nha đầu, ngày trước lúc ở nhân giới chàng đã xem qua cách người ta trồng cây, ươm mầm nhưng đây là lần đầu chứng kiến cảnh trồng đào cắm ngược thế này, phải chăng chàng có bỏ sót điều gì. Nghĩ mãi không thông chàng nhẹ nhàng tiến lại ngồi sát bên tiểu nha đầu hồi lâu mới mở lời: “ Có thể sống sao?”. Mộc Diệp giật mình một cái, mồm chữ o, mắt chữ a mãi sau mới định thần hồi tưởng một chút nói không vào vấn đề: “ Là nam thần không phải nữ tiên ?”. Chàng nhếch mày một cái, hóa ra bản thân giống nữ hơn nam liền phụ lời cũng cố: “ Là nam đương nhiên không phải nữ”. Mộc Diệp mặt mũi ửng đỏ lấy lại bình tĩnh tỏ bộ làm lơ: “ Vị tiên huynh này tới đây vãn cảnh ư?” không quên cười phụ họa. “ Tiên huynh ?” chàng lạnh nhạt nói tiếp: “ Ngươi bao nhiêu tuổi?”. Nàng vô tư: “ Ta sáu trăm tuổi”. Thần quân đắn đo ngắm nàng chốc lát: “ Ngươi là bán tiên”. “ Ưm” nàng gật đầu tư lự, thực ra mấy hôm nay nàng vì chuyện này mà vô cùng chán nản. Ví như thần tiên thì phân thành nhiều tộc, thiên tộc là thuần tộc tuổi thọ của họ sánh ngang trời đất. Bán tiên là con cháu của tiên với người phàm tuổi thọ không chỉ kém mà đến sức mạnh có được cũng không thể bì với người trong thiên tộc bởi vậy mà trong khi con cháu thiên tộc hai ngàn tuổi mới chỉ coi là sơ sinh thì con cháu bán tiên đã bị coi là trưởng thành rồi. Thế nàng mới hiểu vì sao bà ngoại và mẹ hằng năm đều phải tới núi Tân Cương ngâm mình trong hồ hồi xuân vài tuần, lại còn thường xuyên phải uống thần dược gì đó, ông nội thì đem ba anh em nàng lên núi nhốt cả tháng để rèn luyện thể lực. Mộc Diệp có chút thắc mắc liền thẳng thắn hỏi: “ Tiên huynh sao huynh biết vậy?”, chàng rút bình rượu bên hông nhấp một ngụm: “ Đã từng gặp qua vài a đầu giống ngươi” trong đầu chàng lúc này đang nghĩ đến một tiểu nha đầu con gái của vị lão huynh Sơn Thánh “ La Bình”. Có lẽ nếu là dòng tộc họ Sơn thì chàng cũng nên nể mặt cho qua, thần quân tay xách bình rượu xoay người định bỏ đi thì ngay lập tức tiểu nha đầu kia chạy lên chắn đường, hai mắt sáng ngời giọng điệu trong veo nói: “ Tiên huynh ta muốn biết danh tính của huynh”. “ Hử” chàng lấy tay gõ lên đầu nàng một cái nói: “ Gọi ta là gia gia, ta sẽ cho ngươi biết”. Gia gia, có thể sao? Trong lúc nhìn chàng nâng bình rượu Mộc Diệp đột nhiên nghĩ tới lời của đại ca Thiết Lôi từng nói: “ Phàm là con người rất coi trọng thân thể ví như nam nhân tình cờ trông thấy một ngón chân của nữ nhi thì nhất định phải lấy nàng ta làm thê” lần này nàng lại nhìn từ xương quai xanh của chàng, phải chăng cũng nên lấy chàng làm phu. Mộc Diệp giọng điệu giỏng rạc: “ Không”, chàng ngơ ra hỏi: “ Tại sao?”, nàng cười tươi trong sáng: “ Vì ta sẽ lấy chàng”. Thần quân bất giác bật cười, rồi đưa tay cốc lên đầu nàng cái nữa nói: “ Ngươi tên gì?”. Mộc Diệp thấy chàng hỏi vậy liền nhanh nhảu: “Sơn Mộc Diệp”. Thần quân sắc thái nghiêm trang như ghi nhớ lạnh lùng nói: “ Ngươi có cách gì để ta lấy ngươi?”. “Hả” nàng há hốc miệng việc này chưa nghĩ qua, liền hứng trí nói: “ Bây giờ ta còn nhỏ chưa nghĩ ra được nhưng đến lúc ta hai nghìn tuổi là tuổi trưởng thành nhất định sẽ nghĩ ra”. Thần quân cười tựa không cười ngoảnh mặt nơi khác: “ Vậy thì về nhà tu thân đi?”. Nàng vẫn không cam lòng nói: “ Nhưng lỡ đến lúc đó huynh quên ta rồi thì sao? Ta cũng đâu biết đi đâu tìm huynh”. Chàng nhìn tiểu nha đầu lưỡng lự: “ Cũng còn chưa chắc” lại nói tiếp: “ Chẳng phải một ngàn bốn trăm năm nữa ngươi sẽ làm lễ Phi Tiên Vũ sao? Ta đến tìm ngươi, thế nào Diệp nhi?”.
Bóng chiều ngày xuân trải dài trên lối chàng đi, mùi hương lạnh cùng những cánh hoa đào như mưa xuân khiến Mộc Diệp thẩn thờ đến tưởng nằm trong mộng.
Hư hư, thực thực bỗng chốc hóa thành một mảng kí ức không rõ ràng ở trong đầu nàng, thứ đáng khắc cốt ghi tâm này từ khi nào hóa thành sương khói nàng cũng không hay mà thực ra đối với nàng hiện tại đoạn hồi ức này hoàn toàn không tồn tại. Cái Mộc Diệp rõ nhất là giờ đây nàng đã hai ngàn ba trăm năm tuổi mà vẫn chưa làm lễ Phi Tiên Vũ, phải chăng tháng ngày qua nàng đánh mất điều gì?
Chương 1:
Đã hơn 20 vạn năm từ khi trận chiến cuối cùng phân chia lục giới, thiên đình hiện tại trở nên rất thanh bình, nhàn tản. Ngọc Đế thở dài ánh mắt hửng hờ lướt qua những đóa sen hồng mới nở tại đầm Phật Tích, thiên sử quan cũng đồng cảm không biết nên ghi chép cái gì đúng lúc này một hạt dưa vướng lại cổ họng làm ngài ho một tràng sặc sụa. Sau trận ho đó Ngọc Đế liền sai tụ họp trư tiên tại Cửu Trùng Thiên nghị sự, chẳng qua bấy lâu nay ca vũ trên cung đình vì cải cách mà cắt giảm nhân sự lại thêm Đế Hậu tính toán chi li nên chẳng mấy khi tiệc tùng tổ chức nói ra thật đau lòng bậc Thiên Quân. Ngọc Đế cao cao tại thượng mở lời vàng ngọc: “ Các vị ái khanh, ta trong lúc phê duyệt tấu chương thấy cảnh nhân gian dưới hạ giới tôn sùng các vị thánh thần vô cùng vui mừng. Lại nói trong bốn vị thượng thần bất tử, ba vị đã thành gia lập thất chỉ còn lại Xung Thiên Thần Quân là đơn độc ta… khụ …khụ”. Ngay sau buổi thiết triều toàn thể tiên giới không ai không biết đến chuyện tuyển hậu cho thần quân nghe đâu Ngọc Đế vì chuyện này cho xây thêm Nguyệt Vũ Đài tốn kém không ít tâm tư. Người ngoài cuộc thì sốt sắng người trong cuộc cũng choáng váng không kém, lúc nghe được tin này Thần quân đang uống rượu cùng thiên đồng tinh quân đời thứ ba Văn Hành rượu nồng chưa qua khỏi cuống họng đã phun trào ra ngoài. Văn Hành thấy vậy cười không ngớt lấy tay gõ gõ mặt bàn: “ Đổng huynh muốn lập thê hồi nào mà không báo cho đệ một câu ha”. Phù Đổng lấy tay gạt rượu vương trên khóe miệng, cười sảng khoái: “ Ta cũng vừa biết mình muốn lập thê”. Phù Đổng thần quân vốn được sinh ra từ linh khí trời đất như Tản Viên Sơn Thánh nhưng lúc sinh thành lại được Hộ Tàng ma vương nuôi lớn nên tính cách có phần cổ quái, Ngọc Đế thầm nghĩ lần kết duyên này cho dù có thành hay không thì thiên đình cũng một phen náo nhiệt ra trò.
Ngày khai hội Nguyệt Vũ Đài các tiên nga xinh đẹp khắp nơi đều quy tụ, trong những người này xiêm y lộng lẫy hơn cả phải nói đến em gái của thiên hậu Ngọc Nguyên công chúa. Nàng xinh đẹp như vậy nhưng trong con mắt của Hạ Lam – chim chân xanh thì: “ Công chúa người nói nàng ta có phải hơi ú không”. Mộc Diệp thanh thoát trong tà áo xanh lục nhẹ ánh mắt cơ hồ không nhìn Hạ Lam xua tay: “ Phong cách mới ấy mà. Muội ở đây xem náo nhiệt nếu ca ca ta có hỏi cứ nói ta đã vào trong”. Văn Hành đứng trên Ốc Thượng các ngắm nhìn các tiên nga tấm tắc khen ngợi, trong khi thần quân gương mặt anh tú, nhàn nhã nâng rượu hồi lâu mới nói: “ Đệ đã hứng thú như vậy chi bằng giúp ta chủ trì, lão huynh có việc ra ngoài một chút”. Văn Hành cười tựa không cười “ Hai bình túy thảo liên của Nguyệt Lão – hai canh giờ. Huynh thấy thế nào?”.Phù Đổng đôi lúc cũng chẳng rõ vì sao cứ mỗi lần có việc nhờ hắn thì y như rằng bản thân lại dấn thân vào con đường đạo chích thế này. Chàng theo lối vườn hồng đậu của Nguyệt lão mà vào bắt gặp ngay bạn cùng trí hướng đang loay hoay lật cuốn sổ tình vô cùng mờ ám, vốn không thích quấy rầy người khác nên chàng lặng lẽ chọn một cành cây Sơn Tra ngàn năm ngồi nhấp rượu. Mộc Diệp lật đến trang 1199 cuối cùng cũng thấy tên mình thì reo lên sung sướng mà không biết đằng sau có một ánh mắt đang theo dõi. Suy cho cùng tất cả là do mẹ nàng lo xa thấy nàng đã hai ngàn ba trăm năm tuổi mà ham chơi vô đối nên muốn gả con càng sớm càng tốt, chọn đi chọn lại cuối cùng Nam Hải ngũ hoàng tử Trịnh Quy lọt vào mắt mẹ nàng, vốn dĩ đoán nàng không chịu nên tới phiền Nguyệt lão một chuyến làm mai đáng tiếc chuyện này nàng lại đứng bên ngoài phòng nghe được cả. Mộc Diệp lấy bút chấm chấm vài cái suy tư: “ Ngũ hoàng tử ta thật không có ác ý với ngươi chỉ là vô duyên chớ gạn ép, thôi thì ta sẽ giúp ngươi chọn một mối lương duyên tốt”. Kể ra chữ Quy trong tên của hắn cũng có chút lai lịch, nghe đâu mười ba nghìn năm trước ngày hắn hạ sinh, thượng thần Kim Quy có ghé qua Nam Hải chơi một chuyến. Vì biết thượng thần văn thơ lai láng, cha Trịnh Quy liền nhờ vã đặt một cái tên. Lão lão vuốt cằm nghĩ một hơi dài, nhẩm đi nhẩm lại chẳng có cái tên nào uyên thâm xuất chúng hơn tên của mình, liền hào phóng đặt cho tiểu điện hạ mới sinh một chữ Quy. Nam Hải Long Vương tính tình đơn giản lúc đó lại không nhận ra sự phức tạp trong cái tên này liền vui vẻ bằng lòng. Sau vài ba năm ngài mới giật mình tỉnh ngộ, giả dụ lúc tức lên cũng không thể mắng là: “ Quy nhi ngươi thật là ngu ngốc” hay “ Quy nhi ngươi thật quá hư đốn” được, quả là một chuyện đau lòng với bậc phụ mẫu.
Lúc đang băn khoăn nên ghép hắn với mỹ nhân của tộc nào thì một cây bút từ phía ngoại viên lao vào cắm thẳng trên bàn. Lão lão tóc trắng gương mặt xanh nhợt nhìn nàng cong môi: “ Tiểu nha đầu ngươi hôm nay lên thăm ta quả có dụng tâm” lão ôm bụng thở một hồi lại nói “ Ngươi dám bỏ ba đậu vào trà của lão”. Nàng ôm cuốn sổ trong tay ánh mắt rưng rưng “ Nguyệt lão người xem con còn nhỏ như vầy mà bị gã đi thật đáng thương, sau này đến cơ hội gặp người còn khó kia”. Hai người lùa nhau một hồi Phù Đổng ngồi trên cành Sơn Tra cũng tạo một cơn gió nhỏ góp vui, làm những tờ giấy ghép duyên trong cuốn sổ tình rơi ra bay loạn xạ rất nhiều tờ vương phải dây tơ hồng một cách đầy ngẫu hứng. Thoáng trong cơn gió một mùi hương quen thuộc khiến chàng dần chìm vào giấc mộng nơi ấy có một căn nhà tranh đơn sơ, bên ngoài những đóa hoa trà nở rộ, lại thêm mùi hương dịu dàng của thảm hoa cúc trắng. Phù Đổng tự hỏi mình đang làm gì ở đây cho đến khi một giọng nói nhẹ nhàng cất lên: " Tiểu Viên Viên, chàng thấy gọi vậy có được không? Hay gọi là Tiểu Bao Bao". Hình dáng thướt tha của vị nữ tử bị ánh chiều dương đỏ thẩm che khuất, chàng không nhìn thấy rõ ràng điều gì ngoài cái bóng lưng nhỏ nhắn ấy, là mơ sao, người con gái ấy lại xuất hiện trong giấc mơ của chàng nữa rồi. “ Thần quân…Thần quân…” tiếng gọi the thé của Nguyệt lão cắt ngang giấc mộng, Phù Đổng mở mắt căng tròn nhìn lão vỗ vỗ sau gáy vươn vai một cái: “ Chỗ này của ông ngủ rất khá”. Nguyệt lão hơi run đi ở phía sau khép nép hỏi: “ Không biết thần quân tới có chuyện gì?”. Phù Đổng tiến tới bàn cẩm thạch nâng chén trà chậm rãi: “ Ta đến muốn mượn của ông hai bình túy thảo liên”. Nguyệt lão hai mày giật giật sau một hồi ậm ừ cũng phải giao nộp trong tình trạng bất mãn, thực ra nếu không giao nộp thì sau nửa canh giờ lão cũng sẽ bị chôm mất đã thế tên đạo chích còn để lại một dấu hiệu hình chữ thọ mà cái chữ này đặc biệt đến mức người ta nhìn vào là biết của vị thần quân trước mắt.
Vũ hội đã chấm gót hai canh giờ vẫn có thể tạm coi là yên ổn cái này phải nhờ đến công lao xảo biện của Văn Hành, huynh ta đứng lên vũ đài nói như sau: “ Thưa Ngọc Đế tiểu thần mạn phép có một ý kiến, các vị tiên nga ở đây đều là các tú nữ thanh cao xinh đẹp lại nói đến đây để ra mắt Thần quân thì thật hạ thấp các nàng chi bằng chúng ta nhờ vào thiên mệnh”. Ngay sau đó Văn Hành sai người đem ra hơn trăm chiếc mặt nạ lại nói thần quân cũng đã đeo mặt nạ trà trộn vào trong từ lâu, chiêu này hiệu quả thật bất ngờ làm thiên cung một phen nháo nhác. Trong lúc Thiên Quân rung đùi ngồi xem các tiên nga lột mặt nạ của đám hình nhân thế mạng bỗng từ trên cao một trận mưa lông vũ rơi xuống Nguyệt Vũ Đài, ngay sau khi thân hình xơ xác của Hắc Thiên Điểu lao xuống thì một ánh sáng bạc cũng từ trên cao đáp xuống, bên trong vòng tiên khí hộ thể là hình ảnh thần quân ánh mắt sắc lạnh, gương mặt điềm nhiên bế trên tay một tiên nữ áo xanh đang thẹn thùng vùi gương mặt vào ngực ngài chuyện này đã trở thành một giai thoại trường kì suốt mấy vạn năm. Có người nói đó là tình nhân của thần quân, có người còn thêm pha thần quân cùng linh thú tranh giành mỹ nữ cuối cùng Thiên Điểu vì quá đau lòng khi thấy mỹ nhân một lòng theo chàng đã uất hận đến mức khí hỏa trụi lông tạo nên một tấm vũ thảm đưa tiễn người tình.
“ Có cái không sinh, cái không trở thành, không được tạo nên và không được cấu hợp. Nếu không có cái không sinh, cái không trở thành, cái không được tạo, cái không được cấu hợp, ắt không có lối thoát cho cái có sinh, có trở thành, có được tạo, có cấu hợp”.
Lúc nghe Vô Đạo phu tử đọc đến đoạn này các học trò trong Ngữ Luận đường còn mải mê hóng chuyện Thiên Quân sai hai vạn tinh binh đến núi Tàng Tích nghênh đón nhị hoàng tử Cảnh Minh trở về thiên giới làm lễ đăng cơ. Thực hư chuyện này nghe đâu, nhị hoàng tử vốn tư tưởng phóng khoáng ái ngại giam cầm nên hơn mười mấy vạn năm trước đã rời thiên tộc ngao du tứ hải, sau nhiều lần thiên quân sai người nhắn nhủ trở về không thành, ngài liền triệu tập tinh binh nói ra là nghênh đón, thực chất là gông cổ đem về. Nữ tử áo xanh đôi mày lá liễu rủ xuống hàng mi cong vút ánh mắt hớn hở quyễn rũ như mặt trời lúc rạng đông lướt qua gã bạn học ton hót “ Vậy hẳn rất náo nhiệt?”. Hắn ta nở một nụ cười như hoa dù sao chẳng mấy khi được nàng chú ý nên tỏ bộ thông thái nói: “ Công chúa, náo nhiệt chính là lễ đăng cơ này quy tụ rất nhiều thượng thần thiên cổ. Nghe đâu Kim Quy thượng thần từ Lục Thủy đảo, nhất lãng nam thần Văn Hành tinh quân từ Địa Trấn quan trở về, tuy nhiên người được mong đợi nhất phải nói đến Xung Thiên Thần Quân hai mươi vạn năm trước quy ẩn thiên giới cũng sẽ xuất hiện”.
“ Xung Thiên Thần Quân” cái danh này đối với nàng mà nói nghe rất oai phong không giống với cái danh của ông ngoại “ Tản Viên Sơn Thánh” nghe cứ như là quái lão sống lâu năm ở núi Tản Viên vậy? “ Mộc Diệp” tiếng gọi của mẹ làm nàng giật mình suýt chút nữa không điều khiển được cân đẩu vân mà lao đầu xuống dưới. Mộc Diệp nghe nói thiên đình vốn rất quy cũ ví như đi không tiếng động, cười không lộ răng ngay cả ăn uống cũng phải từ tốn chút một bởi vậy mà các vị tiên nhân hễ lên thiên đình là chưa vào vội mà tụ tập bên ngoài cổng Chính Điện nghị sự riêng với nhau, ấy cũng là một cái thú vị. Mẹ nàng- La Bình công chúa nhân tiện chuyến đi lần này mà tới Hồng Cư lâu của Nguyệt Lão thăm hỏi, lúc lão lão tóc trắng như cước thấy nàng hai mắt khẽ cụp nhanh một cái rồi giật vạt áo mẹ nàng một cái, ngay tức thì hai người vào bên trong to nhỏ gì đó. Nghe lén là không tốt điều này phu tử có giảng qua thật nhưng hôm đó nàng ngủ gật nên cũng có thể coi như “ Người không biết không có tội”, Mộc Diệp hóa phép biến thành một chú bướm cánh trắng bé xíu lượn lờ vài vòng trước mặt Nguyệt lão, ngay khi chọn được một chỗ thích hợp mới rủ cánh đung đưa trên chòm râu dài của lão. Nguyệt lão xoa xoa cái trán nói “ Con bé này mới sáu trăm năm tuổi mà đã yêu mị như vậy? Ta thấy có điềm không hay?”. Cái điềm mà lão lão nói là cái gì nàng cũng chẳng có quan tâm lắm nhưng mẹ nàng thì sắc mặt tái đi nhiều, ngồi nghe Nguyệt lão giông dài một hồi, câu nàng thấy hay ho nhất chính là câu “ Đào hoa cắm ngược”.
Mộc Diệp vỗ cánh bay qua vườn hồng đậu, đang kì khai hoa nên những chiếc lá xanh bị che đi khá nhiều chỉ có thể lấp ló chen vào lớp lớp sắc hồng nhu thuận. Nàng nghe nói trên Dao Trì có vườn đào hoa rất đẹp, có vị tiểu thúc kể lại chỉ cần ngắm cảnh đào hoa lúc nghiêng mình trong chiều gió cũng có thể thấu hiểu mấy kiếp nhân sinh hữu tình bởi vậy suy đi tính lại vẫn là nên ghé qua một chút, tiện thể làm vài thí nghiệm nhỏ.
Cái hương lạnh ngan ngát khẽ chạm đầu mũi nàng đưa tay hứng thú vớt những cánh hoa trong gió phiêu bồng, lúc chưa đến nàng có chút hồ nghi đến rồi mới thực hiểu ý tứ của câu “ nhân sinh hữu tình” hóa ra bên cạnh vườn đào hoa tươi thắm có một hồ nước nóng mà lúc này hiện có một vị tiên chị đang ngâm mình bên dưới. Vị tiên chị này rất đẹp nha, làn tóc đen thướt tha chẳng khác nào nước suối ngày thu, đôi mày có chút cao ngạo rất hợp với ánh mắt lãnh tĩnh, sắc bén, đôi môi mỏng điểm phớt hồng như cánh sen. Mộc Diệp có chút bối rối khi trong đầu đang có ý so sánh sắc đẹp của mình với tỷ ấy, sau một hồi chống cằm xem xét nàng nhận ra việc chính đến đây liền quay lưng bỏ đi.
Trong làn hơi nước mờ ảo của Dao Trì chàng vẫn nhận ra có kẻ ngang nhiên nhìn mình tắm, nói sao nhỉ chàng cảm thấy người này hẳn lá gan rất lớn không những thế mà da mặt cũng rất dày,nhìn chàng lâu như vậy cũng không chút biến sắc lại còn trầm ngâm như thẩm định. Xưa nay, thần quân luôn quan niệm một điều hễ động tâm điều gì thì ắt phải làm đến cùng, không cần biết ngươi đồng ý hay không đồng ý nếu không thể đường đường chính chính lấy về thì cũng không câu nệ chuyện trộm về. Lần này là chàng bị nhìn trộm với truyền thống của mình thì đây là chuyện không nhỏ, chàng nhanh chóng tiến lên bờ chỉnh trang y phục, mái tóc còn ướt nhẹm cũng không quan tâm nữa mà theo dấu hương còn lưu lại lần theo nha đầu lúc nãy. Bước chân dừng lại bên gốc cây đào ba ngàn năm tuổi, đôi mắt chàng nheo lại chăm chú quan sát cách làm việc của tiểu nha đầu, ngày trước lúc ở nhân giới chàng đã xem qua cách người ta trồng cây, ươm mầm nhưng đây là lần đầu chứng kiến cảnh trồng đào cắm ngược thế này, phải chăng chàng có bỏ sót điều gì. Nghĩ mãi không thông chàng nhẹ nhàng tiến lại ngồi sát bên tiểu nha đầu hồi lâu mới mở lời: “ Có thể sống sao?”. Mộc Diệp giật mình một cái, mồm chữ o, mắt chữ a mãi sau mới định thần hồi tưởng một chút nói không vào vấn đề: “ Là nam thần không phải nữ tiên ?”. Chàng nhếch mày một cái, hóa ra bản thân giống nữ hơn nam liền phụ lời cũng cố: “ Là nam đương nhiên không phải nữ”. Mộc Diệp mặt mũi ửng đỏ lấy lại bình tĩnh tỏ bộ làm lơ: “ Vị tiên huynh này tới đây vãn cảnh ư?” không quên cười phụ họa. “ Tiên huynh ?” chàng lạnh nhạt nói tiếp: “ Ngươi bao nhiêu tuổi?”. Nàng vô tư: “ Ta sáu trăm tuổi”. Thần quân đắn đo ngắm nàng chốc lát: “ Ngươi là bán tiên”. “ Ưm” nàng gật đầu tư lự, thực ra mấy hôm nay nàng vì chuyện này mà vô cùng chán nản. Ví như thần tiên thì phân thành nhiều tộc, thiên tộc là thuần tộc tuổi thọ của họ sánh ngang trời đất. Bán tiên là con cháu của tiên với người phàm tuổi thọ không chỉ kém mà đến sức mạnh có được cũng không thể bì với người trong thiên tộc bởi vậy mà trong khi con cháu thiên tộc hai ngàn tuổi mới chỉ coi là sơ sinh thì con cháu bán tiên đã bị coi là trưởng thành rồi. Thế nàng mới hiểu vì sao bà ngoại và mẹ hằng năm đều phải tới núi Tân Cương ngâm mình trong hồ hồi xuân vài tuần, lại còn thường xuyên phải uống thần dược gì đó, ông nội thì đem ba anh em nàng lên núi nhốt cả tháng để rèn luyện thể lực. Mộc Diệp có chút thắc mắc liền thẳng thắn hỏi: “ Tiên huynh sao huynh biết vậy?”, chàng rút bình rượu bên hông nhấp một ngụm: “ Đã từng gặp qua vài a đầu giống ngươi” trong đầu chàng lúc này đang nghĩ đến một tiểu nha đầu con gái của vị lão huynh Sơn Thánh “ La Bình”. Có lẽ nếu là dòng tộc họ Sơn thì chàng cũng nên nể mặt cho qua, thần quân tay xách bình rượu xoay người định bỏ đi thì ngay lập tức tiểu nha đầu kia chạy lên chắn đường, hai mắt sáng ngời giọng điệu trong veo nói: “ Tiên huynh ta muốn biết danh tính của huynh”. “ Hử” chàng lấy tay gõ lên đầu nàng một cái nói: “ Gọi ta là gia gia, ta sẽ cho ngươi biết”. Gia gia, có thể sao? Trong lúc nhìn chàng nâng bình rượu Mộc Diệp đột nhiên nghĩ tới lời của đại ca Thiết Lôi từng nói: “ Phàm là con người rất coi trọng thân thể ví như nam nhân tình cờ trông thấy một ngón chân của nữ nhi thì nhất định phải lấy nàng ta làm thê” lần này nàng lại nhìn từ xương quai xanh của chàng, phải chăng cũng nên lấy chàng làm phu. Mộc Diệp giọng điệu giỏng rạc: “ Không”, chàng ngơ ra hỏi: “ Tại sao?”, nàng cười tươi trong sáng: “ Vì ta sẽ lấy chàng”. Thần quân bất giác bật cười, rồi đưa tay cốc lên đầu nàng cái nữa nói: “ Ngươi tên gì?”. Mộc Diệp thấy chàng hỏi vậy liền nhanh nhảu: “Sơn Mộc Diệp”. Thần quân sắc thái nghiêm trang như ghi nhớ lạnh lùng nói: “ Ngươi có cách gì để ta lấy ngươi?”. “Hả” nàng há hốc miệng việc này chưa nghĩ qua, liền hứng trí nói: “ Bây giờ ta còn nhỏ chưa nghĩ ra được nhưng đến lúc ta hai nghìn tuổi là tuổi trưởng thành nhất định sẽ nghĩ ra”. Thần quân cười tựa không cười ngoảnh mặt nơi khác: “ Vậy thì về nhà tu thân đi?”. Nàng vẫn không cam lòng nói: “ Nhưng lỡ đến lúc đó huynh quên ta rồi thì sao? Ta cũng đâu biết đi đâu tìm huynh”. Chàng nhìn tiểu nha đầu lưỡng lự: “ Cũng còn chưa chắc” lại nói tiếp: “ Chẳng phải một ngàn bốn trăm năm nữa ngươi sẽ làm lễ Phi Tiên Vũ sao? Ta đến tìm ngươi, thế nào Diệp nhi?”.
Bóng chiều ngày xuân trải dài trên lối chàng đi, mùi hương lạnh cùng những cánh hoa đào như mưa xuân khiến Mộc Diệp thẩn thờ đến tưởng nằm trong mộng.
Hư hư, thực thực bỗng chốc hóa thành một mảng kí ức không rõ ràng ở trong đầu nàng, thứ đáng khắc cốt ghi tâm này từ khi nào hóa thành sương khói nàng cũng không hay mà thực ra đối với nàng hiện tại đoạn hồi ức này hoàn toàn không tồn tại. Cái Mộc Diệp rõ nhất là giờ đây nàng đã hai ngàn ba trăm năm tuổi mà vẫn chưa làm lễ Phi Tiên Vũ, phải chăng tháng ngày qua nàng đánh mất điều gì?
Chương 1:
Đã hơn 20 vạn năm từ khi trận chiến cuối cùng phân chia lục giới, thiên đình hiện tại trở nên rất thanh bình, nhàn tản. Ngọc Đế thở dài ánh mắt hửng hờ lướt qua những đóa sen hồng mới nở tại đầm Phật Tích, thiên sử quan cũng đồng cảm không biết nên ghi chép cái gì đúng lúc này một hạt dưa vướng lại cổ họng làm ngài ho một tràng sặc sụa. Sau trận ho đó Ngọc Đế liền sai tụ họp trư tiên tại Cửu Trùng Thiên nghị sự, chẳng qua bấy lâu nay ca vũ trên cung đình vì cải cách mà cắt giảm nhân sự lại thêm Đế Hậu tính toán chi li nên chẳng mấy khi tiệc tùng tổ chức nói ra thật đau lòng bậc Thiên Quân. Ngọc Đế cao cao tại thượng mở lời vàng ngọc: “ Các vị ái khanh, ta trong lúc phê duyệt tấu chương thấy cảnh nhân gian dưới hạ giới tôn sùng các vị thánh thần vô cùng vui mừng. Lại nói trong bốn vị thượng thần bất tử, ba vị đã thành gia lập thất chỉ còn lại Xung Thiên Thần Quân là đơn độc ta… khụ …khụ”. Ngay sau buổi thiết triều toàn thể tiên giới không ai không biết đến chuyện tuyển hậu cho thần quân nghe đâu Ngọc Đế vì chuyện này cho xây thêm Nguyệt Vũ Đài tốn kém không ít tâm tư. Người ngoài cuộc thì sốt sắng người trong cuộc cũng choáng váng không kém, lúc nghe được tin này Thần quân đang uống rượu cùng thiên đồng tinh quân đời thứ ba Văn Hành rượu nồng chưa qua khỏi cuống họng đã phun trào ra ngoài. Văn Hành thấy vậy cười không ngớt lấy tay gõ gõ mặt bàn: “ Đổng huynh muốn lập thê hồi nào mà không báo cho đệ một câu ha”. Phù Đổng lấy tay gạt rượu vương trên khóe miệng, cười sảng khoái: “ Ta cũng vừa biết mình muốn lập thê”. Phù Đổng thần quân vốn được sinh ra từ linh khí trời đất như Tản Viên Sơn Thánh nhưng lúc sinh thành lại được Hộ Tàng ma vương nuôi lớn nên tính cách có phần cổ quái, Ngọc Đế thầm nghĩ lần kết duyên này cho dù có thành hay không thì thiên đình cũng một phen náo nhiệt ra trò.
Ngày khai hội Nguyệt Vũ Đài các tiên nga xinh đẹp khắp nơi đều quy tụ, trong những người này xiêm y lộng lẫy hơn cả phải nói đến em gái của thiên hậu Ngọc Nguyên công chúa. Nàng xinh đẹp như vậy nhưng trong con mắt của Hạ Lam – chim chân xanh thì: “ Công chúa người nói nàng ta có phải hơi ú không”. Mộc Diệp thanh thoát trong tà áo xanh lục nhẹ ánh mắt cơ hồ không nhìn Hạ Lam xua tay: “ Phong cách mới ấy mà. Muội ở đây xem náo nhiệt nếu ca ca ta có hỏi cứ nói ta đã vào trong”. Văn Hành đứng trên Ốc Thượng các ngắm nhìn các tiên nga tấm tắc khen ngợi, trong khi thần quân gương mặt anh tú, nhàn nhã nâng rượu hồi lâu mới nói: “ Đệ đã hứng thú như vậy chi bằng giúp ta chủ trì, lão huynh có việc ra ngoài một chút”. Văn Hành cười tựa không cười “ Hai bình túy thảo liên của Nguyệt Lão – hai canh giờ. Huynh thấy thế nào?”.Phù Đổng đôi lúc cũng chẳng rõ vì sao cứ mỗi lần có việc nhờ hắn thì y như rằng bản thân lại dấn thân vào con đường đạo chích thế này. Chàng theo lối vườn hồng đậu của Nguyệt lão mà vào bắt gặp ngay bạn cùng trí hướng đang loay hoay lật cuốn sổ tình vô cùng mờ ám, vốn không thích quấy rầy người khác nên chàng lặng lẽ chọn một cành cây Sơn Tra ngàn năm ngồi nhấp rượu. Mộc Diệp lật đến trang 1199 cuối cùng cũng thấy tên mình thì reo lên sung sướng mà không biết đằng sau có một ánh mắt đang theo dõi. Suy cho cùng tất cả là do mẹ nàng lo xa thấy nàng đã hai ngàn ba trăm năm tuổi mà ham chơi vô đối nên muốn gả con càng sớm càng tốt, chọn đi chọn lại cuối cùng Nam Hải ngũ hoàng tử Trịnh Quy lọt vào mắt mẹ nàng, vốn dĩ đoán nàng không chịu nên tới phiền Nguyệt lão một chuyến làm mai đáng tiếc chuyện này nàng lại đứng bên ngoài phòng nghe được cả. Mộc Diệp lấy bút chấm chấm vài cái suy tư: “ Ngũ hoàng tử ta thật không có ác ý với ngươi chỉ là vô duyên chớ gạn ép, thôi thì ta sẽ giúp ngươi chọn một mối lương duyên tốt”. Kể ra chữ Quy trong tên của hắn cũng có chút lai lịch, nghe đâu mười ba nghìn năm trước ngày hắn hạ sinh, thượng thần Kim Quy có ghé qua Nam Hải chơi một chuyến. Vì biết thượng thần văn thơ lai láng, cha Trịnh Quy liền nhờ vã đặt một cái tên. Lão lão vuốt cằm nghĩ một hơi dài, nhẩm đi nhẩm lại chẳng có cái tên nào uyên thâm xuất chúng hơn tên của mình, liền hào phóng đặt cho tiểu điện hạ mới sinh một chữ Quy. Nam Hải Long Vương tính tình đơn giản lúc đó lại không nhận ra sự phức tạp trong cái tên này liền vui vẻ bằng lòng. Sau vài ba năm ngài mới giật mình tỉnh ngộ, giả dụ lúc tức lên cũng không thể mắng là: “ Quy nhi ngươi thật là ngu ngốc” hay “ Quy nhi ngươi thật quá hư đốn” được, quả là một chuyện đau lòng với bậc phụ mẫu.
Lúc đang băn khoăn nên ghép hắn với mỹ nhân của tộc nào thì một cây bút từ phía ngoại viên lao vào cắm thẳng trên bàn. Lão lão tóc trắng gương mặt xanh nhợt nhìn nàng cong môi: “ Tiểu nha đầu ngươi hôm nay lên thăm ta quả có dụng tâm” lão ôm bụng thở một hồi lại nói “ Ngươi dám bỏ ba đậu vào trà của lão”. Nàng ôm cuốn sổ trong tay ánh mắt rưng rưng “ Nguyệt lão người xem con còn nhỏ như vầy mà bị gã đi thật đáng thương, sau này đến cơ hội gặp người còn khó kia”. Hai người lùa nhau một hồi Phù Đổng ngồi trên cành Sơn Tra cũng tạo một cơn gió nhỏ góp vui, làm những tờ giấy ghép duyên trong cuốn sổ tình rơi ra bay loạn xạ rất nhiều tờ vương phải dây tơ hồng một cách đầy ngẫu hứng. Thoáng trong cơn gió một mùi hương quen thuộc khiến chàng dần chìm vào giấc mộng nơi ấy có một căn nhà tranh đơn sơ, bên ngoài những đóa hoa trà nở rộ, lại thêm mùi hương dịu dàng của thảm hoa cúc trắng. Phù Đổng tự hỏi mình đang làm gì ở đây cho đến khi một giọng nói nhẹ nhàng cất lên: " Tiểu Viên Viên, chàng thấy gọi vậy có được không? Hay gọi là Tiểu Bao Bao". Hình dáng thướt tha của vị nữ tử bị ánh chiều dương đỏ thẩm che khuất, chàng không nhìn thấy rõ ràng điều gì ngoài cái bóng lưng nhỏ nhắn ấy, là mơ sao, người con gái ấy lại xuất hiện trong giấc mơ của chàng nữa rồi. “ Thần quân…Thần quân…” tiếng gọi the thé của Nguyệt lão cắt ngang giấc mộng, Phù Đổng mở mắt căng tròn nhìn lão vỗ vỗ sau gáy vươn vai một cái: “ Chỗ này của ông ngủ rất khá”. Nguyệt lão hơi run đi ở phía sau khép nép hỏi: “ Không biết thần quân tới có chuyện gì?”. Phù Đổng tiến tới bàn cẩm thạch nâng chén trà chậm rãi: “ Ta đến muốn mượn của ông hai bình túy thảo liên”. Nguyệt lão hai mày giật giật sau một hồi ậm ừ cũng phải giao nộp trong tình trạng bất mãn, thực ra nếu không giao nộp thì sau nửa canh giờ lão cũng sẽ bị chôm mất đã thế tên đạo chích còn để lại một dấu hiệu hình chữ thọ mà cái chữ này đặc biệt đến mức người ta nhìn vào là biết của vị thần quân trước mắt.
Vũ hội đã chấm gót hai canh giờ vẫn có thể tạm coi là yên ổn cái này phải nhờ đến công lao xảo biện của Văn Hành, huynh ta đứng lên vũ đài nói như sau: “ Thưa Ngọc Đế tiểu thần mạn phép có một ý kiến, các vị tiên nga ở đây đều là các tú nữ thanh cao xinh đẹp lại nói đến đây để ra mắt Thần quân thì thật hạ thấp các nàng chi bằng chúng ta nhờ vào thiên mệnh”. Ngay sau đó Văn Hành sai người đem ra hơn trăm chiếc mặt nạ lại nói thần quân cũng đã đeo mặt nạ trà trộn vào trong từ lâu, chiêu này hiệu quả thật bất ngờ làm thiên cung một phen nháo nhác. Trong lúc Thiên Quân rung đùi ngồi xem các tiên nga lột mặt nạ của đám hình nhân thế mạng bỗng từ trên cao một trận mưa lông vũ rơi xuống Nguyệt Vũ Đài, ngay sau khi thân hình xơ xác của Hắc Thiên Điểu lao xuống thì một ánh sáng bạc cũng từ trên cao đáp xuống, bên trong vòng tiên khí hộ thể là hình ảnh thần quân ánh mắt sắc lạnh, gương mặt điềm nhiên bế trên tay một tiên nữ áo xanh đang thẹn thùng vùi gương mặt vào ngực ngài chuyện này đã trở thành một giai thoại trường kì suốt mấy vạn năm. Có người nói đó là tình nhân của thần quân, có người còn thêm pha thần quân cùng linh thú tranh giành mỹ nữ cuối cùng Thiên Điểu vì quá đau lòng khi thấy mỹ nhân một lòng theo chàng đã uất hận đến mức khí hỏa trụi lông tạo nên một tấm vũ thảm đưa tiễn người tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.