Chương 3
Nhất Đại Thiên Vương
01/06/2015
Đột nhiên bị biến thành một kẻ đại ngốc nàng không khỏi phẫn uất trong lòng nhưng cái đáng lo hơn cả là một khi những bức thư tình kia lọt ra bên ngoài da mặt nàng dày thì không đáng nói nhưng cần suy ngĩ cho hiền lang chứ. Mộc Diệp quay sang nhìn Hạ Lam rất mờ ám khiến miếng bánh trong miệng nàng ta khi không vướng ngay cổ họng, ho sặc vài tiếng hỏi: “ Công chúa người… người trông ghê quá”. Những cánh rẻ quạt nghiêng mình rơi xuống hiên viên, Phù Đổng trên tay cầm một chiếc túi nhỏ định qua thiên quan rời thần cung một chuyến, lúc qua Tam lâu bên cạnh đầm Phật Tích bổng nghe thấy tiếng to nhỏ vọng ra. Ngọc Đế tay cầm ngọc như ý đặt lên bàn đầy uy nghiêm: “ Văn Hành ta cá lần này Phù Đổng sẽ thành thân”, Văn Hành cũng lôi ra một miếng ngọc phượng huyết cười khây khẩy: “ Thần cá lần này huynh ta chưa thành thân”. Ngọc Đế ánh mắt gian tà cười rất thâm nho: “ Đệ chắc không vậy? Hay chúng ta cá lớn một phen”. “ Cá lớn như vậy có cần thêm một chân” giọng nói này khiến cả hai thoáng chút rùng mình, dù sao trước đây cũng từng vào sinh ra tử nên mấy chuyện này với ba người họ đơn thuần như cơm bữa, cho dù hiện tại thân phận thực có khác nhau. Chàng thấy hai người họ y như bậc làm phụ mẫu muốn gả con cho sớm thật phiền đến đau đầu, rốt cục cũng chẳng thể rời cung được đành quay gót trở về. Là duyên,là nợ suy cho cùng cũng chỉ là một khái niệm, thần quân chưa từng nghĩ nếu một ngày chàng động tâm sẽ là một nữ tử thế nào, phải chăng rất có tướng lãnh đạo?
Mộc Diệp sai Hạ Lam thăm dò cung thần quân xong liền hóa phép khoác một bộ trang phục của tiên nga thị tì thong dong bước vào tẩm điện. Theo quan sát của nàng nơi đây phong cảnh rất nhã nhặn, khóm trúc non cong mình rủ bóng, ở tả viện có một Tam đình xung quanh trồng rất nhiều hoa cúc trắng loại hoa đồng nội năm cánh đúng sở thích của nàng, hữu viện chính giữa là một cây sơn tra hoa trắng khác hẳn cây sơn tra hoa hồng ở chỗ Nguyệt lão, dưới gốc cây là một chiếc giường bằng cẩm thạch màu trắng hài hòa. Nàng có chút không hiểu nếu thần quân là một kẻ mãng phu như lời lão lão Kim Quy thì liệu có được thú vui tao nhã thế này. Trong lúc mãi ngó nghiêng nàng đụng ngay kim chi ngọc diệp công chúa Ngọc Nguyên, nàng ta hai mắt như mưa sao băng sắc nhọn nhìn nàng hồi lâu:“ Ngươi coi thường bổn công chúa hay sao mà không hành lễ hả ?” . Mộc Diệp nhanh nhẹn cúi chào để tránh phiền phức nào ngờ nàng ta lại nhất quyết không tha muốn ép nàng vào tội chịu đánh mới thôi “ Thật không ngờ trong phủ thần quân lại có một tiên nga nhất hương nhất sắc như vậy. Phải chăng cũng vì điều này mà khinh thường thiên quy”. Chưa đầy hai khắc tiếng kêu ai oán của nàng đã gọi được hơn phân nữa thị tì trong cung kèm theo cả giám quan Dực Khâm có mặt. Dực Khâm kính cẩn hỏi chuyện nàng ta rồi quay sang Mộc Diệp trong giây lát mở lời: “ Ngươi là tiên nga của cung nào?”. Thực ra lúc đụng nàng ta đã đoán có chuyện chẳng lành nàng cũng không thể không làm loạn một chút: “ Bổn tiên là đồ nhi bên cạnh thượng thần Kim Quy đến đây để thỉnh gặp thần quân theo lời sư phụ”. Lời nói vừa dứt đã thấy thái độ đa phần dịu hẳn xem ra cái danh này của lão lão cũng rất khá. “ Ta không tin. Thượng thần Kim Quy từ lâu ẩn dật xưa nay ít qua lại với thần quân, mà cho dù là như thế có thể thu nạp một đệ tử trẻ như ngươi” ý tứ của nàng vốn không khuất phục lại làm bản tính ngông cuồng trong người Mộc Diệp bùng phát, nàng nói lớn “ Bất kính. Bổn tiên cho dù còn trẻ cũng là đệ tử bên cạnh thượng thần người ngoài trông vào còn gọi một tiếng tiểu tiên cô, nàng hỗn hào như vậy có phải không coi thượng thần ra gì?”. Nói liền nàng rút ra một chiếc móng rùa ngày nhỏ nhân lúc lão lão ngủ say cắt trộm làm bùa hộ thân, Ngọc Nguyên mặt mày tái mét miễn cưỡng hành lễ, miễn cưỡng bái tạ rồi uất ức lao thẳng ra cửa. Mộc Diệp lấy tay vuốt vuốt ngực để điều chỉnh nhịp thở bổng Dực Khâm hô to một tiếng làm tim nàng lần nữa vọt ra bên ngoài: “ Thần quân đã về”. Còn chưa biết phải che mặt vào đâu bổng thấy nụ cười trên môi người đó khiến nàng ngây ra một chút,Phù Đổng giọng điệu trêu đùa: “ Tiểu tiên cô đến, thật là thất lễ. Mời vào”. Nàng không dám nói nhiều ngoan ngoãn đi sau chàng cũng không quên niệm vài câu kinh phật đi được một đoạn thần quân giả ngơ hỏi nàng: “ Không rõ Kim Quy sai nàng đến tìm ta có chuyện gì?”. Mộc Diệp bấm bụng hóa ra đến gương mặt nàng chàng cũng chẳng thèm nhớ, nàng ý nhị dò xét:“ Thần quân chẳng rõ lâu nay sư phụ có gủi thư cho người”. Phù Đổng dừng lại một bước làm nàng lao đầu vào lưng chàng vô cùng thất lễ: “ Nàng không sao chứ?”. “Không sao, không sao”. Thần quân ánh mắt ý cười nhìn nàng nói:“ Có lẽ”. “ Vậy đã có ai xem …à ý của tiểu nữ là ngài đã xem chưa”, thần quân trầm tư một lát rồi nói: “ Mắt ta dạo này không tốt nên vẫn chưa xem”. Mộc Diệp chớp thời cơ lua một tràng đại hải ý tóm lại là sư phụ nàng biết thần quân rất biết thưởng rượu liền sai nàng tìm vài công thức cổ chép lại đưa tới nhưng nàng vụng về bức thư nào cũng chép sai nên xin thần quân lấy lại để chỉnh sửa. Việc này xem như cũng được gọi một tiếng thiên kinh địa nghĩa nhưng đối thủ của nàng cũng không vừa chàng nói không cần phiền phức như vậy chàng muốn xem tận mắt cách nàng pha rượu, mỗi một ngày sau khi thưởng rượu xong sẽ gửi lại nàng một bức để chỉnh sửa. Nàng xoa xoa thái dương đếm ra cũng đến 18 bức chứ chẳng ít, tiến thoái lưỡng nan thôi thì liều một phen biết đâu sau chuyện này còn rước được chàng về dinh.
Mộc Diệp sai Hạ Lam thăm dò cung thần quân xong liền hóa phép khoác một bộ trang phục của tiên nga thị tì thong dong bước vào tẩm điện. Theo quan sát của nàng nơi đây phong cảnh rất nhã nhặn, khóm trúc non cong mình rủ bóng, ở tả viện có một Tam đình xung quanh trồng rất nhiều hoa cúc trắng loại hoa đồng nội năm cánh đúng sở thích của nàng, hữu viện chính giữa là một cây sơn tra hoa trắng khác hẳn cây sơn tra hoa hồng ở chỗ Nguyệt lão, dưới gốc cây là một chiếc giường bằng cẩm thạch màu trắng hài hòa. Nàng có chút không hiểu nếu thần quân là một kẻ mãng phu như lời lão lão Kim Quy thì liệu có được thú vui tao nhã thế này. Trong lúc mãi ngó nghiêng nàng đụng ngay kim chi ngọc diệp công chúa Ngọc Nguyên, nàng ta hai mắt như mưa sao băng sắc nhọn nhìn nàng hồi lâu:“ Ngươi coi thường bổn công chúa hay sao mà không hành lễ hả ?” . Mộc Diệp nhanh nhẹn cúi chào để tránh phiền phức nào ngờ nàng ta lại nhất quyết không tha muốn ép nàng vào tội chịu đánh mới thôi “ Thật không ngờ trong phủ thần quân lại có một tiên nga nhất hương nhất sắc như vậy. Phải chăng cũng vì điều này mà khinh thường thiên quy”. Chưa đầy hai khắc tiếng kêu ai oán của nàng đã gọi được hơn phân nữa thị tì trong cung kèm theo cả giám quan Dực Khâm có mặt. Dực Khâm kính cẩn hỏi chuyện nàng ta rồi quay sang Mộc Diệp trong giây lát mở lời: “ Ngươi là tiên nga của cung nào?”. Thực ra lúc đụng nàng ta đã đoán có chuyện chẳng lành nàng cũng không thể không làm loạn một chút: “ Bổn tiên là đồ nhi bên cạnh thượng thần Kim Quy đến đây để thỉnh gặp thần quân theo lời sư phụ”. Lời nói vừa dứt đã thấy thái độ đa phần dịu hẳn xem ra cái danh này của lão lão cũng rất khá. “ Ta không tin. Thượng thần Kim Quy từ lâu ẩn dật xưa nay ít qua lại với thần quân, mà cho dù là như thế có thể thu nạp một đệ tử trẻ như ngươi” ý tứ của nàng vốn không khuất phục lại làm bản tính ngông cuồng trong người Mộc Diệp bùng phát, nàng nói lớn “ Bất kính. Bổn tiên cho dù còn trẻ cũng là đệ tử bên cạnh thượng thần người ngoài trông vào còn gọi một tiếng tiểu tiên cô, nàng hỗn hào như vậy có phải không coi thượng thần ra gì?”. Nói liền nàng rút ra một chiếc móng rùa ngày nhỏ nhân lúc lão lão ngủ say cắt trộm làm bùa hộ thân, Ngọc Nguyên mặt mày tái mét miễn cưỡng hành lễ, miễn cưỡng bái tạ rồi uất ức lao thẳng ra cửa. Mộc Diệp lấy tay vuốt vuốt ngực để điều chỉnh nhịp thở bổng Dực Khâm hô to một tiếng làm tim nàng lần nữa vọt ra bên ngoài: “ Thần quân đã về”. Còn chưa biết phải che mặt vào đâu bổng thấy nụ cười trên môi người đó khiến nàng ngây ra một chút,Phù Đổng giọng điệu trêu đùa: “ Tiểu tiên cô đến, thật là thất lễ. Mời vào”. Nàng không dám nói nhiều ngoan ngoãn đi sau chàng cũng không quên niệm vài câu kinh phật đi được một đoạn thần quân giả ngơ hỏi nàng: “ Không rõ Kim Quy sai nàng đến tìm ta có chuyện gì?”. Mộc Diệp bấm bụng hóa ra đến gương mặt nàng chàng cũng chẳng thèm nhớ, nàng ý nhị dò xét:“ Thần quân chẳng rõ lâu nay sư phụ có gủi thư cho người”. Phù Đổng dừng lại một bước làm nàng lao đầu vào lưng chàng vô cùng thất lễ: “ Nàng không sao chứ?”. “Không sao, không sao”. Thần quân ánh mắt ý cười nhìn nàng nói:“ Có lẽ”. “ Vậy đã có ai xem …à ý của tiểu nữ là ngài đã xem chưa”, thần quân trầm tư một lát rồi nói: “ Mắt ta dạo này không tốt nên vẫn chưa xem”. Mộc Diệp chớp thời cơ lua một tràng đại hải ý tóm lại là sư phụ nàng biết thần quân rất biết thưởng rượu liền sai nàng tìm vài công thức cổ chép lại đưa tới nhưng nàng vụng về bức thư nào cũng chép sai nên xin thần quân lấy lại để chỉnh sửa. Việc này xem như cũng được gọi một tiếng thiên kinh địa nghĩa nhưng đối thủ của nàng cũng không vừa chàng nói không cần phiền phức như vậy chàng muốn xem tận mắt cách nàng pha rượu, mỗi một ngày sau khi thưởng rượu xong sẽ gửi lại nàng một bức để chỉnh sửa. Nàng xoa xoa thái dương đếm ra cũng đến 18 bức chứ chẳng ít, tiến thoái lưỡng nan thôi thì liều một phen biết đâu sau chuyện này còn rước được chàng về dinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.